Khuyết Danh

Quyển 2 - Chương 12: London

Nhật Nguyệt

16/04/2013



Cầm vé của Việt Nam Airline trên tay, ngồi ở ghế sát cửa có thể dòm ra ngoài, Minh có phần lo lắng về chuyến bay này, cậu trước đó ít khi đi phải đi đâu xa quá khỏi trung tâm thành phố.

Trước tiên theo sự tính toán trước của cậu, trong thời gian chờ cất cánh, cậu đeo băng bịt mắt đã mua sẵn, rồi dọng vô 2 viên thuốc ngủ, xong ngã lưng lim dim, vé máy bay này do hãng cung cấp nên nói chung cũng khá thoải mái, chỗ ngồi không quá chật và nhét san sát nhau.

Chừng 10 – 15 phút sau, Minh đã đi vào giấc ngủ.

Từ Việt Nam sang London bay 1 lèo không ngừng nghỉ cũng phải mất hơn 1 ngày rưỡi, thời gian này vô cùng buồn chán, ban đầu Minh rất thích thú với việc dòm ra ngoài cửa xem những đám mây bay, hay những ngôi nhà nhỏ xíu xiu phía dưới, hoặc những ngọn đồi nhấp nhô đan xen là những thảm cỏ xanh mướt. Nhưng mà thích thì có thích thật, nhưng suốt mấy tiếng nhìn như vậy, chính cậu cũng cảm thấy vô vị, thế là lại lôi sách ra đọc, chán thì nằm ngủ, dậy thì loay hoay kiếm gì đó làm, còn không thì tiếp tục đọc sách.

Với lại, vì đã được mọi người dặn trước là không được bắt chuyện, cũng như nói chuyện với ai, nên suốt hành trình dẫu cho có nhiều người hỏi han, cậu vẫn im ỉm giả bộ như không biết.

(…)

Cuối cùng thì cũng tới nơi, máy bay đáp xuống sân bay Gatwick, làm thủ tục, nhận hành lý, kiểm tra này nọ cũng mất khá nhiều thời gian, mãi cho đến khi cậu ra khỏi sân bay thì cũng đã quá trưa.

London đúng như những gì người ta nói, đây là thành phố sương mù, đối với người bản xứ thời tiết bây giờ khá mát mẻ vì là đang vào mùa xuân, nhiệt độ tầm khoảng 22 – 23*C nhưng như vậy cũng đủ làm Minh thấy se se lạnh – dù sao cậu cũng chưa quen với khí hậu nơi này.

Nhanh chóng lấy điện thoại ra, trước tiên là nhắn tin cho Quang và Quân, thông báo đã tới nơi an toàn. Rồi sau đó là gọi cho đại diện của hãng hỏi về nơi cậu sẽ đến và chính thức nhận công việc.

Sau khi có đầy đủ thông tin, Minh bắt đầu lôi bản đồ ra và check lại những thông tin cần thiết, giờ cậu hiện đang ở sân bay Gatwick cách trung tâm London khoảng 45 km. Còn nơi cậu cần đến là cửa hàng Burberry Brit, nằm trong dãy cửa hàng của hãng, tọa lạc trong khu Convent Garden – 1 nơi có thể gọi là quảng trường, cũng có thể gọi là khu khố, nằm gần thành phố London.

Sau khi nghó nghiêng khung cảnh xung quanh 1 cách thỏa thích, Minh bắt vội 1 chiếc taxi, người tài xế vô cùng dễ thương và hòa nhã, sau khi cậu nói tới 41 - 42 con đường những nhà vua, bác ấy nhanh chóng lướt chiếc xe băng băng trên những con phố cổ kính.



Dường như biết cậu là du khách, nên bác đi với tốc độ không quá nhanh, vừa đi vừa tranh thủ giới thiệu khung cảnh London và 1 phần lịch sử cho cậu.

Minh nhiệt tình lắng nghe, đôi lúc còn ồ lên vì ngạc nhiên, London thật sự quá đẹp, nét đẹp cổ kính và nhuốm màu lịch sử, tuy có những công trình hiện đại nhưng với sự qui hoạch tinh tế và các nhà thiết kế có thẩm mỹ, đã tạo nên những tác phẩm kiến trúc tuy hiện đại nhưng không bị phản cảm với bối cảnh chung.

Thấy cậu thật thà, bác tài cũng tỏ ra thân thiện hơn, sau khi chở cậu đến nơi, còn gửi cậu số điện thoại, bảo rằng muốn đi đâu cứ gọi cho bác. Minh cũng nhiệt tình nhận lấy, còn cảm ơn bác rối rít.

(…)

Sau khi có 1 cuộc nói chuyện với người đại diện hãng, cả 2 thỏa thuận về 1 hợp đồng ngắn hạn và ít mang tính trói buộc, đương nhiên chi phí trả cho cậu cũng sẽ không cao và cậu cũng không chịu quá nhiều hạn chế đối với hãng, tuy nói chi phí không cao nhưng thật tế vẫn là 1 con số trên trời đối với Minh.

Hoàn tất các thủ tục công việc và nhận lịch training xong thì trời cũng xế chiều. Nhớ lời anh Tùng dặn, cậu lấy ra tờ giấy lúc trước anh đưa, trong đó có số điện thoại của 1 người tên Nemma.

Minh gọi, vài giây sau nghe 1 giọng nói trầm ấm, dễ chịu từ đầu dây bên kia.

- Alo, ai đó?

- Dạ, xin lỗi, có phải là bà Nemma không ạ?

- Vâng, Nemma đây, xin hỏi ai đầu dây?

- Dạ, cháu là Min, là em của Yui, anh ấy có nói cháu khi sang đến London thì gọi cho bác ạ.

Bên kia, giọng người phụ nữ có chút ngạc nhiên, pha lẫn thích thú.



- À, ra là cháu, ta có nghe Yui nhắc nhiều đến cháu. Hiện giờ cháu đang ở đâu?

- Dạ, cháu mới đến nên chưa có chỗ ở, hiện cháu đang ở khu Covent Garden.

- Ta hiện ở tận Bradford, khá xa so với nơi cháu.

Bà suy nghĩ 1 lát, rồi bất ngờ lên tiếng.

- À, ta có 1 đứa cháu, hiện nó đang học ở London, để ta gọi nó đến đón và thu xếp cho cháu, cháu yên tâm nhé.

- Dạ, đã làm phiền bà nhiều ạ, cháu cảm ơn rất nhiều.

- Đừng ngại, cuối tuần này, nói nó dắt cháu về thăm ta, ta có nhiều việc muốn nói chuyện riêng với cháu.

- Dạ vâng ạ.

Cúp điện thoại, Minh vẫn cảm thấy hơi ngỡ ngàng, không ngờ mọi chuyện lại giải quyết nhanh như thế. Việc tiếp theo cậu làm là kiếm 1 góc yên tĩnh, đứng chờ cháu của bà Nemma đến đón.

Cuộc gặp gỡ này sẽ mang lại nhiều điều bất ngờ thú vị, hãy đón xem chap sau.

Chú thích:

Các đối thoại ở đây bằng tiếng bản xứ, nhưng viết luôn bằng tiếng việt cho tiện theo dõi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khuyết Danh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook