Quyển 4 - Chương 57: Một Tháng.
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Cả tuần vừa qua, Tiểu Nguyệt không ngừng đả tọa, tự vấn lại sở học của mình, cơ bản thành thạo nhất chính là Kiếm Thi, nhưng Kiếm Thi rốt cuộc chỉ có vỏ mà không có nền tảng nội công đi kèm nên cũng chỉ lấy ra dọa người, nên cậu quyết định bỏ nó qua 1 bên không để tâm tới nữa.
Còn Thái Cực Kiếm Trận quá ư vi diệu nhưng ngoài phạm vi Thiên Đạo Môn lại không dùng được nên cũng để qua một bên.
Về phần Âm Dương Thức tuyệt học của Thiên Đạo Môn thì do cậu chưa khai mở được phần năng lượng dương nên luyện cũng không đặng.
Duy chỉ còn Thái Âm Quyết, hiện tại đã thông tư tưởng, Tiểu Nguyệt hết lòng chìm trong tu luyện tham ngộ Thái Âm Quyết.
Một tuần qua, không ngày nào ngơi nghĩ, đem cảm nhận của mình về Thái Âm Chi Khí đề cao, vận chuyển năng lượng theo lộ tuyến kì lạ của mẹ đã hướng dẫn, cậu cảm thấy khí lực không ngừng được đề cao.
Hằng ngày, ngoài việc cơm nước và vệ sinh cá nhân, Tiểu Nguyệt đều tập trung vào việc luyện công chiếu theo Thái Âm Quyết.
Thời gian cứ thế trôi qua, cả người cậu lúc này tràn ngập một loại khí hàn băng lạnh đến khó tả, hơi lạnh cứ như từ bên trong toát ra, làm người khác chỉ cần đến gần là cảm thấy không thể chịu được, nên từ nửa tháng trước, người hầu chỉ đặt cơm ở ngoài cửa xong đi mất mà không dám mang vào trong.
(…)
Hôm nay cũng như mọi lần, đang tu luyện thì bỗng nghe tiếng đẩy cửa, kèm theo là tiếng nói.
- Đã hết thời gian, một tháng, mi đã thông suốt chọn câu trả lời đúng đắn nhất hay chưa ?
Tiếng Tiểu My lanh lãnh vang lên, Tiểu Nguyệt mở nhẹ đôi mắt nhìn cô, không khí chung quanh như cô đặc lại, luồng khí áp nhè nhẹ như hư vô đầy băng hàn này khiến cô có phần không tiêu, vội lùi lại một hai bước, đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn cậu.
- Mi, mi…
Lắp bắp chưa kịp nói hết câu, thì Tiểu Nguyệt đã đứng dậy, đi về phía cô, sau đó dừng lại cách chừng vài bước chân mới nói đầy khẳng khái.
- Ta vẫn như trước, đó là chưa hề có ý mảy may lay chuyển ý định cũng như chí hướng của ta, cô hà tất phải đa tâm.
- Được, ngươi hay lắm, mau đi theo ta. – Tiểu My hơi to tiếng.
(…)
Theo sau cô nãy giờ, cậu cũng chưa hề ý thức được 2 người đang đi đâu, vốn tưởng cô sẽ dẫn đến hang động lần trước nhưng không phải, lần này đi xuyên qua 1 hành lang dài của trang viện, dẫn đến 1 cánh rừng trúc được trồng rất lạ kì, mà nếu không tinh thông âm dương ngũ hành như cậu thì hẳn sẽ không hề nhận ra đây chính là sắp đặt theo âm dương thuật.
Tiểu Nguyệt bước theo Tiểu My, từng bước từng bước đều rất chuẩn xác, lúc thì bên tây, lúc lại sang đông, có khi đi thẳng 3, 4 bước rồi lại sang ngang; thập phần kì lạ.
Cậu nãy giờ vẫn giữ thái độ im lặng không mảy may lên tiếng một câu nào.
Đi được gần 1 canh giờ, cả hai người mới ra khỏi được cánh rừng trúc, lúc này, đột ngột Tiểu My xoay lại về phía cậu, móc từ trong người ta 1 cuộn giấy rồi đưa cho cậu, sau đó mới nói.
- Ta từ đầu đã biết huynh sẽ không hề có lựa chọn nào khác, ta thấy công lực của huynh đã rất trầm ổn, tăng tiến không ít, một tháng qua thật sự rất hữu ích. Đây là bản đồ chi tiết của khu vực Tứ Thần Châu do người của bổn giáo rất khó khăn mới tổng hợp lại được, huynh hãy giữ lấy, nương theo nó sẽ an toàn ra khỏi đây. Huynh đi đi, nếu có duyên hẹn sẽ tương phùng.
Nói đoạn, cậu chưa kịp trả lời gì, thì bỗng Tiểu My vung tay, tự đánh một chưởng lên ngực mình, khí lực mạnh đến độ khiến cô phải thổ huyết, rồi lao người nhanh như vút vào trong rừng trúc, được một đoạn sau thì nghe tiếng hét.
- Người đâu, tên Cổ Nguyệt kia đã trốn thoát, mau bắt hắn lại, hắn chạy về phía kia kìa.
Kèm theo sau đó là 1 tiếng “phịch” rõ to, giống như tiếng một thân thể đổ nhào xuống mặt đất.
Bên này, Tiểu Nguyệt thở dài, rồi lắc mình, hướng về phía nam phi thân bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.