Khuyết Danh

Quyển 3 - Chương 12: Ngộ.

Nhật Nguyệt

16/04/2013



- Hãy để tâm trí được thả lỏng, từ đầu chú tâm vào hơi thở, thở ra biết ra, hít vào biết rồi, dần dà nhận rõ khí lưu trong cơ thể, đến từng ngóc ngách..

Minh nghe rõ mồn một tiếng vọng văng vẳng sâu trong tiềm thức mà lạ kì thay chẳng phải là tiếng của đứa trẻ, mà là một giọng già cổi như tiếng nói căn nguyên của thiên địa từ thưở sơ khai.

Bỏ qua chuyện đó, cậu bắt đầu đưa niệm mình theo những tiếng nói đó, không biết đã bao lâu trôi qua, cậu chỉ cảm thấy người mình hoàn toàn thoải mái, lâng lâng.

- Tốt, bây giờ, hãy hít một hơi thật sâu và dài, hãy dịch chuyển luồng hơi thở đó từ miệng chạy xuống cổ, rồi ngực, rồi bụng, xuống đan điền, rồi tới hội âm, xong đảo một vòng ngược lên xương cùng, rồi chạy thẳng xương sống lên bách hội tại đỉnh đầu, rồi vòng xuống trán, cuối cùng thoát ra ngoài bằng mũi, hoàn thành 1 vòng thở…

Lại tiếng nói vang lên và lần này chẳng còn thắc mắc, cậu cứ làm theo, làm theo từng chút, từng chút một, bỗng như có một nguồn lực từ sâu trong cơ thể trỗi dậy, nó đốt nóng cả người, Minh cảm thấy như người tràn đầy sinh lực, 1 cảm giác đầy quyền uy.

- Đừng động tâm, cái gì diễn ra cứ kệ nó, hãy tiếp tục giữ vững ý nghĩ vào dòng hơi thở ra vào đó.

Một lát sau, tiếng lại vang lên.

- Tốt, bây giờ ngươi đã thấy người nóng lên, nên biết trong âm có dương trong dương có âm, vì lâu con người quên đi cách vận khí nên chẳng còn sự cân bằng, bây giờ ta dạy ngươi tiếp một phép, tạm gọi là Thái Cực Quán.

Dừng một hơi, âm vang lại vọng khắp chốn tiềm thức Minh.

- Nghe kỹ đây, Hư Vô sinh Thái Cực, Thái Cực phân Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi lại ghép thành Tứ Tượng, Tứ Tượng hóa sinh vạn vật. Ngươi bây giờ đang ở giai đoạn lưỡng nghi, tức âm dương, cảm thấy nóng tức khí dương phát triển mạnh, đó là do căn nguyên của ngươi. Bây giờ hãy nghe ta, dương vượng thì chuyển âm, âm vượng thì đổi dương, đến tận cùng dương là âm, đến tận cùng âm là dương, trong dương vốn là âm, trong âm vốn là dương, đó là Thái Cực – chẳng phân âm dương. Thái Cực Quán tức là vậy.

Bỗng nghe đến đây, bỗng trong tiềm thức cậu có một tiếng nổ vang dội kinh thiên phát ra, nó len lỏi vào trí não, bỗng Minh cảm thấy đại ngộ, bừng sáng tỏ tất cả.

Nó cứ như vụ nổ big bang, hình thành vũ trụ, cậu như chứng kiến cả quá trình của sự sống, từ lúc bắt đầu sơ khai cho đến lúc hóa sinh vạn loài. Tất cả nương nhau mà xuất hiện, chỉ là có điều vẫn ẩn sâu trong đó mà chính Minh cũng chưa lí giải được, đang trầm tư bỗng tiếng nói ấy lại vang lên.



- Khá khen cho tư chất của ngươi, thời gian ngắn như vậy đã đột phá được Âm Dương và chạm ngõ vào Thái Cực Quán, nhưng ngươi chưa đủ chín mùi, cái kiến giải chưa sâu, cái điều trầm tư của ngươi về cái lí khởi nguyên ban đầu thuộc về Hư Vô Quán còn cao hơn cả Thái Cực Quán 1 bậc, ngươi chớ hấp tấp, cứ từ từ.

Vừa dứt tiếng, bỗng như có một nguồn lực kéo Minh ra khỏi tâm thức, lúc này liền nghe 1 tiếng rống đầy mạnh mẽ.

< Uyyyyyyyyyyy >

Rồi từ trong người cậu, Tiểu Hồ phóng ra, thân hình nó to hơn trước không biết bao nhiêu lần, đặc biệt cảm giác thành thục hơn hẵn, ngạc nhiên nhất là nó có đến tận 9 cái đuôi. Đang hoa mày chóng mặt nhìn tạo vật đáng yêu, trắng muốt trước mặt, thì sự việc tiếp theo càng khiến cậu há hốc mồm.

Tiểu Hồ bỗng hóa thành 1 thiếu niên khoảng 16 – 17 tuổi, mặc nguyên một bộ bạch phục như lụa, càng khiến khuôn mặt điển trai đó thêm phần ủy mỵ, một luồng khí chất hồ mỵ điển hình của dòng họ hồ ly phát xuất ra từ người nó càng tăng thêm sự quyến rũ. Thiếu niên vốn mặt lạnh lùng, nhưng khi vừa nhìn thấy Minh nó liền nở nụ cười như hoa xuân, rồi lao vào ôm chồm lấy cậu, luôn mồm kêu lên “ Anh, anh” đầy phấn khích.

Đúng lúc này, cậu mới nhớ tới đứa trẻ nọ, vội đảo mắt xung quanh tìm kiếm, thì chẳng còn thấy ai, đột ngột tiếng nói văng vẳng ban này lại vang lên.

- Không cần tìm ta, hữu duyên ắt gặp lại, ngươi nhớ nghĩ, thường xuyên đi vào tâm thức mình, đến khi nào ngươi trả lời được câu hỏi “ Ngươi là ai? ” đến lúc đó tự sẽ hiểu ra mọi chuyện, đến lúc đó có thể sẽ gặp lại ta.

Minh mịt mờ, vội thét lên như thể hi vọng người kia có thể nghe thấy tiếng mình.

- Xin cho hỏi tiền bối tên gọi là gì ?

- Cần chi ? Cần chi ? , hữu danh vô thực, ta hỏi ngươi đứa trẻ vừa sinh ra đã già, thì khi già đi liệu có trẻ lại, hahahaaaa…

Âm thanh đó dần dần chìm ẩn vào không gian rồi tịch mịch.

Minh lặng người, vội đưa tay hướng về nơi có âm thanh ấy, vái 3 cái tạ ơn. Vừa xong, 2 tiếng nổ lớn vang lên.

Minh quay lại sau lưng, liền thấy 2 vòng xoáy ánh sáng cực lớn xuất hiện, bước ra từ vòng bên trái là Quân cùng với Linh, còn bên vòng sáng bên phải là Quang và Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khuyết Danh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook