Quyển 2 - Chương 9: Nỗi Đau Của Quân
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Vừa về đến Âm Dương Viện, Quân liền trốn vào phòng, ngồi nép mình ở 1 góc, cả buổi không ra ngoài, cũng không để ý xung quanh, mãi cho tới khi trời tối mịt.
1 cơn gió lạnh của buổi đêm lùa vào phòng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu nhẹ qua khung cửa, hắt vào khuôn mặt lạnh lẽo của Quân, bần thần giật mình. Cậu ta nhìn ra ngoài trời, bóng đêm đã bao phủ toàn bộ đất trời, mây đen xám xịt vắt ngang trên cao, khung cảnh cũng mờ mịt như cảm xúc ngỗn ngang trong lòng cậu ta lúc này.
Quân thở dài, đã 1 năm 7 tháng 10 ngày, cả 2 người không gặp nhau, tuy ngoài mặt cậu ta là người lạnh lùng, khó gần nhưng khi thật sự yêu thương ai đó, sự quan tâm, chăm sóc của cậu ta còn dữ dội, nồng nàn hơn bất kì người nào. Ngoài mặt tuy tỏ vẻ lạnh lùng lãnh cảm với Vy Anh, nhưng thật ra bên trong chất chứa biết bao tình cảm, cảm xúc đè nén, thật sự khó chịu đến ngạc thở.
Quân lại lim dim giữa mộng và thực, trước mắt cậu ta, những hồi ức xưa lại hiện về, rõ mồn một.
Cậu ta vẫn nhớ quán café quen thuộc trên đường Nguyễn Du, nơi vẫn thường đến uống, nơi mà lần đầu cảm xúc mãnh liệt với 1 giọng hát đến như vậy, nơi mà khi rõ dung mạo của người hát thì càng thổn thức hơn gấp nhiều lần.
Tình cờ nghe cô hát, tình cờ biết bạn của cô cũng là bạn mình, 2 người quen nhau chỉ đơn giản là bạn bè của bạn bè, hay với tư cách 1 người hâm mộ đến nghe cô hát và cô thể hiện sự quan tâm của 1 người ca sĩ không chuyên đối với fan của mình.
Chỉ thế thôi, đơn giản là những đêm ngồi nghe cô hát, là những lúc giải lao cô ngồi tâm sự chuyện đời, chuyện nghề với cậu ta . Vậy mà 2 người cảm thấy gắn bó với nhau, cảm thấy dường như trong mình có 1 thứ tình cảm mới mẻ đâm chồi, nảy nở.
Đối với Quân, 1 người lạnh lùng, cảm tính, tưởng tượng và đa nghi như cậu, rất khó ai có thể đến gần nói chi là bước vào trái tim, vào cuộc đời cậu. Nhưng Vy Anh không phải nằm trong số những người mà cậu ta ám chỉ là ai đó, cô chân thành, cô nhiệt tình, cô không nề câu nệ và cực kì cởi mở. Có thể nói 2 người như 2 mặt của 1 đồng xu, hoàn toàn đối lập nhau, giống nhau chăng là đều có nội tâm sâu sắc vì đã từng trãi qua nỗi đau lên da non của những vết sẹo thời gian.
Đối với cậu ta, vào cái đêm nằm gần như bất tỉnh ở phòng cấp cứu đông đúc quá tải bệnh nhân vì căn bệnh sốt siêu vi cấp tính, tưởng chừng như khó qua khỏi, chính cô, cô là người tận tụy luôn túc trực bên cạnh. Không ngại dơ bẩn, không ngại mệt mỏi, canh chừng cho tới khi cậu ta hạ sốt, rồi liền sau đó loay hoay bếp núc nấu cho cậu 1 tô cháo giải cảm, không nề hà chuyện vệ sinh cũng như khả năng bị lây bệnh rất cao từ người cậu ta.
Có vậy thôi, nhưng nó là điểm yếu đuối nhất của Quân, cậu lạnh lùng, mạnh mẽ nhưng rất dễ bị tổn thương, nhất là khi người đó quá chân thành, Vy Anh kể từ lúc đó bước chân vào cuộc đời đen tối xám xịt của cậu và thắp lên 1 ngọn đuốc sáng, mang hi vọng, niềm tin vào con người và tình yêu gieo vào lòng cậu ta.
Rồi sau đó là những buổi tối ở góc bờ sông quận 7, hay con đường có những hàng cây quen thuộc tỏa bóng dài bởi những ngọn đèn đường mờ mịt, cả những quán ăn vỉa hè đơn giản nhưng đều thấm đượm hình ảnh của cả 2. Ở nơi đó, 2 người đã cùng nhau tâm sự, trò chuyện, cùng vui, cùng buồn với những thăng trầm của cuộc sống, của con người, công việc và tình cảm.
Thế rồi, chính lúc Quân bỏ hết ngờ vực của mình, hết lòng vì Vy Anh, thật sự tin tưởng ở tình yêu chân thành của cô và ở tương lai của 2 người thì biến cố cũng bất ngờ ập đến. Cậu ta vô tình biết được chuyện tình cảm trước đó của cô, biết được rằng cô cũng vừa chia tay bạn trai cũ trước đó không lâu trước khi biết cậu, biết rằng đó cũng là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của Vy Anh, cô không dễ yêu, nên một khi yêu cũng rất khó để mà quên đi nó. Người con trai kia rốt cuộc vẫn còn chiếm 1 vị trí rất quan trọng trong lòng cô, 1 vị trí mà bản thân Quân cũng không thể nào so sánh.
Kể từ đó hai người bắt đầu nãy sinh mâu thuẫn, những trận cãi vã thường xuyên diễn ra. Với thói quen chiếm hữu và độc đoán của mình, Quân không chấp nhận việc cậu hoàn toàn không thể giành nổi trọn vẹn trái tim của cô, 1 nỗi đau vô hình cứ thôi thúc, luôn đốt cháy tâm can cậu ta. Khiến cậu ta có những cơn giận dỗi vô cớ, nhiều lúc bực mình không lí do và dần có thói quen đay nghiếng cái quá khứ mà cô không bao giờ muốn có ai đó khơi lại.
Vào 1 tối cũng như đêm nay, bầu trời xám xịt, ánh trăng mờ ảo vào 10 ngày 7 tháng 1 năm trước, cuối cùng 2 người đã chia tay, lời chia tay được Vy Anh nói ra 1 cách đau đớn, thậ ra cô đang thất vọng tột độ vì ước mơ ca hát bao năm rốt cuộc cũng không có hi vọng gì, đối mặt với Quân thì chỉ là những giây phút đay nghiếng, tổn thương lẫn nhau, cô biết cậu ta yêu cô, cô hiểu là những gì cậu ta nói hoàn toàn đúng, bản thân cô vẫn có hình ảnh của người cũ, tất nhiên mối tình đầu thời học sinh mơ mộng đó, nó như 1 ảo ảnh ma quỉ không ngừng đeo bám cô, ám ảnh cô.
Quá sức chịu đựng, cách tốt nhất cho cả 2 chính là tạm rời xa nhau, cô cần thời gian để thật sự nguôi ngoai vết thương lòng xưa cũ và sẵn sàng đối diện với tình cảm thực tại. Bản thân Quân cũng cần 1 khoảng cách giữa cả 2 và thời gian, để nhận ra tình cảm thật của mình, đã đủ lớn để đánh đổi, để chấp nhận, thừa nhận và hi sinh hay chưa?
Cả 2 xa nhau trong tiếc nuối và ám ảnh, mà chính bản thân Quân cũng không hề rõ nguyên nhân. Thế rồi kể từ giây phút đó, cậu ta cũng tự hứa với lòng chôn chặt tình cảm của mình, sẽ không 1 ai có thể 1 lần nữa bước vào cuộc đời cậu và làm tổn thương trái tim mềm yếu của cậu 1 lần nữa.
Tất cả đã như mong muốn của cậu ta, những tưởng mình mạnh mẽ và vững vàng, sẵn sàng đối mặt với nó, nhưng cho đến tận ngày hôm nay, khi vô tình gặp lại Vy Anh, thực tế lại làm cậu ta tổn thương 1 lần nữa, cô hiểm nhiên vẫn chiếm 1 góc lớn của trái tim và tâm hồn cậu, cô như 1 hồn ma không tan, vẫn luôn đeo bám, ảnh ảnh và khơi lên những cơn đau âm ỉ nơi lòng ngực cậu ta.
Quân vẫn giương đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không xa xăm.
Mãi 1 lúc lâu sau, cậu ta mới chú ý 1 chiếc phong bì được nhét qua khe cửa từ lúc chiều…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.