Quyển 1 - Chương 19: Sự Thật Của Những Sự Thật
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Lúc này, mặt của Tùng có phần hơi biến sắc, nhưng anh ta vẫn đãi bôi.
- Không phải ngươi nói ta đấy chứ?
Con hồ ly lườm Tùng 1 cái sắc lạnh, sau 1 giây liền đưa mắt nhìn về phía bàn thờ.
- Hừ, phần ngươi để sau, ta cần nói chuyện với nàng ta trước. Tới nước này, còn không mau lộ diện, không lẽ muốn ta phá nát nơi này?
Bất ngờ, 1 tiếng cười lanh lảnh vang lên.
- Ha ha ha ha, khâm phục, khâm phục, không nghĩ là ngươi có thể phát hiện ra ta.
Âm thanh vừa dứt, bỗng từ trên bình hoa đặt ở bàn thờ, có 1 bông hoa sen bay lên, tỏa ra 1 ánh sáng màu đỏ nhạt, tiên khí nồng đậm ngập tràn căn phòng. Ngay sau đó, luồng sáng liền hóa thành 1 thiếu nữ mặc áo lụa hồng, trang phục thanh tao, tóc được buối cao trang nhã, nàng có 1 vẻ đẹp vừa có chút ngây thơ, lại có phần lém lĩnh và thêm vào khí chất cương nghị, mạnh mẽ.
Nàng liếc nhìn xung quanh 1 cái, rồi lướt mình bay về phía Tùng, lập tức đỡ anh ta dậy, giọng khẩn trương.
- Huynh có sao không? Hừ, dám ra tay đã thương huynh, để muội trừng trị con mèo đen đó.
Tùng vẫn nguyên vẻ mỉm cười, ánh mắt diệu dàng nhìn nàng ta, rồi khẽ nói.
- Nàng đừng lỗ mãng, tuy chỉ có được 1 nửa thực lực so với trước, nhưng để đánh bại chúng thì 1 mình nàng không đủ đâu?
Người thiếu nữ lộ rõ vẻ bất ngờ, vội nói với Tùng với 1 giọng không cam.
- Huynh lừa muội, làm sao muội đánh không lại bọn nó chứ?
- Ta lừa nàng làm gì, nàng trước khi đánh chúng, có biết chúng có thân phận gì không ?
Nghe tới đây, nàng ta thu lại khí tức, đưa mắt nhìn kĩ 1 lần nữa, trong suy nghĩ của nàng thì con mèo đen kia có vẻ to bất thường, khí tức hắc ám chắc không phải là dạng tốt đẹp gì; còn con chó kia thì thuần tinh khiết, nàng chưa thấy bao giờ, lại còn có thêm tia sét xung quanh mình vô cùng bí ẩn. Lạ lùng nhất là con hồ ly, nhìn nó nhỏ bé và vô hại, chẳng có chút năng lực phản kháng gì.
Nàng nhíu đôi mày thanh tú, lục lại trong tìm thức của mình, bỗng giật mình, lạc giọng.
- Không lẽ, không lẽ, ý huynh là con mèo kia là linh thú canh cửa vào Địa Giới, còn con chó kia là linh thú canh cửa vào Thiên Giới chúng ta? Con hồ ly kia thì muội thực sự không biết được, chắc nó là sủng vật của 1 vị tiên có lai lịch nào đó trên Thiên Giới.
Tùng vẫn mỉm cười, đưa mắt nhìn nàng, lắc đầu nói.
- 2 con kia thì nàng đoán gần đúng, chỉ tiếc là 2 linh thú canh cửa kia chỉ là đồ tử, đồ tôn của 2 tên này thôi. Còn con hồ ly, sao nàng không trực tiếp hỏi hắn đi.
Thôi nhìn cái vẻ sửng sốt đến tột cùng của nàng, Tùng quay qua hỏi con hồ ly.
- Tôi nói thế có đúng không hả Cổ Nguyệt Đại Thiên Thượng Tiên.
- Ha ha, quả không hổ danh là người đứng đầu của Bát Vị Tán Tiên.
Vừa dứt lời, con hồ ly hóa thành hình ảnh quen thuộc, không ai khác đó chính là Hồ Đại Thiên.
Chưa để hắn nói tiếp, người thiếu nữ kia ngắt lời, giọng sửng sốt.
- Cái gì, huynh nói, hắn chính là Cổ Nguyệt Đại Thiên Thượng Tiên, người nổi tiếng vô cùng thần bí, mà hiếm khi có ai được diện kiến. Không phải hắn là Hồ Đại Thiên, Con Hồ Ly đầu tiên xuất hiện sao..?
Nói được 1 nửa, nàng lập tức ngừng lại, như nhớ ra gì, liền lẩm bẩm.
- Hồ không phải là chữ Cổ ghép chữ Nguyệt sao? Không lẽ lời huynh thực sự là đúng, như vậy tại sao hắn lại có 2 thân phận?
Tùng hiểu ý nàng, anh nghiêm nghị phát ra 1 khí chất uy áp lạ thường.
- Nàng hỏi ta, làm sao ta biết, chỉ có 1 điều ta dám khẳng định, hắn còn 1 thân phận nữa.
Mặt người thiếu nữ đỏ gay, giọng lấp bấp, hơi thở gấp gáp, vì nàng hiểu chưa bao giờ sư huynh nàng lại có 1 trạng thái nghiêm trọng như vậy, chắc chắn thân phận người này phải vô cùng quan trọng hoặc vô cùng tà ác.
- Huynh nói đi, còn thân phận gì?
Tùng nhắm mắt, giọng cũng có phần hơi run.
- Hắn chính là Hồ Tam – Thượng Cổ Thần Toán Hồ Tam.
Lúc này, nàng ta thét lên.
- Không thể, không thể như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.