Chương 20: Cổ mộ Di [2]
Yến Ngã Lạc Tâm
11/04/2024
Sở dĩ Tịch Nhiên nhận ra được lỗ hỏng kết giới sẽ hút cạn chân nguyên của tiên nhân là vì khi còn ở Thiên tộc, nàng từng theo Hiểu Dật tiên nhân đọc qua về nhiều loại bí tịch, biết được cổ mộ Di này có ba tầng kết giới, muốn vào trong hoặc là tìm ra lỗ hỏng hoặc là khởi động pháp trận rồi vào trong hoặc là có được hơi thở của Thần.
Bốn người bị rơi vào một căn phòng rộng lớn, ở giữa là hồ nước trong không thấy đáy, xung quanh hồ là những tượng đá khắc hình hoa cỏ sinh động, ở đối diện là bức tường vẽ hình một cặp nam nữ, nam thì đánh đàn, nữ thì ca múa, trong cổ mộ trong không có đèn dầu mà có những viên dạ minh châu đặt trong các lỗ đèn tinh tế, có hình sóng biển họa lên. Mao Bất Di chẳng lấy làm lạ, một mặt chán ghét.
“ Xui xẻo rồi, vào đây thì khỏi ra nữa. “
Mao Bất Di chán nản lên tiếng. Hắn đi đến trước bức vẽ kia, chăm chú mà ngắm nhìn. Thanh Kiều thấy thế liền đến gần.
“ Ngươi là Mao Bất Di nhỉ? “
Hắn quay lại nhìn Thanh Kiều, im lặng gật đầu. Tịch Nhiên đi theo Nhan Tức.
“ Ban nãy huynh không sao chứ? “
Nhan Tức lắc đầu, chàng hoàn toàn không sao cả. Tịch Nhiên gật đầu, nàng cẩn thận quan sát, nhìn thấy cái hồ nước kia liền chầm chậm đi đến.
“ Không có đáy ư? Không biết nước hồ sẽ dẫn đến đâu? “
Mao Bất Di nhướng mày, quả nhiên là Ngư Phi, đoán đâu trúng đó.
“ Thanh Kiều tỷ tỷ, tỷ là người của Thủy tộc, vậy tỷ có thể xuống đó thăm dò giúp ta được không? “
Thanh Kiều nhìn qua liền vui vẻ chấp nhận, nàng nhảy xuống hồ liền biến thành một giao nhân, chiếc đuôi ngũ sắc xinh đẹp. Tịch Nhiên quan sát kĩ căn phòng này lần nữa, nàng liền chú ý đến bức tranh vẽ kia. Dời gót đến đó, nữ tử kia phong thái ngời ngời, dung mạo tuyệt mỹ còn nam tử kia thì ôn nhu dịu dàng, cũng là một mỹ nam.
“ Đẹp quá, nam tử kia có lẽ là Ngỗ Di Thần, còn nữ tử kia là ai chứ? “
Mao Bất Di cụp mi lại, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về nữ tử ấy. Nàng đương nhiên là người ta yêu nhất trên thế gian, tôn thượng của ta.
“ Đó có lẽ là Nhật Quang tôn thượng chăng? “
Nhan Tức trầm ấm đáp, chàng từng đọc qua một quyển sách cổ. Sáu vạn năm trước, Nhật Quang và Ngỗ Di là hai vị thần tiên mang trong mình xứ mệnh to lớn, bảo vệ Thần tộc và Phượng tộc. Ngỗ Di là thần duy nhất con sót lại của Thần tộc, trong sách kể rằng là do Linh Oán Ma tôn đưa quân giết sạch Thần tộc, tiêu diệt Thiên tộc nhưng vì có Nhật Quang nên Thiên tộc được bảo vệ còn Thần tộc khi ấy vừa trải qua kiếp nạn do Thiên đạo giáng xuống nên cực kì yếu ớt, bị Ma tộc tiêu diệt rất nhanh. Ngỗ Di khi ấy từ Sinh Hi trở về nhưng tất cả đều đã muộn, chỉ còn lại khung cảnh thảm thiết, Thần tộc đều hóa thành cát bụi. Trong sách cũng có viết Ngỗ Di năm xưa vì bảo vệ Phượng thành thay cho Nhật Quang nên đã tử trận, dùng toàn bộ Thần lực bảo vệ Phượng tộc. Làm cho Linh Oán bị trọng thương nặng nề, Nhật Quang sau đó mới nhân cơ hội này mà tiêu diệt Linh Oán.
“ Ta bảo vệ cho lục giới suốt ngần ấy năm nhưng không bảo vệ được cho Thần tộc của ta. Đúng là tội nghiệt. “
Ngỗ Di ngồi trên Thần điện, dáng vẻ đoan chính, nhìn về hướng mặt trời lặn kia, tan theo mây trời, hòa vào gió biển.
Tịch Nhiên tò mò, nàng chưa đọc qua về chuyện của Ngỗ Di, chỉ từng đọc qua mộ của ngài ấy mà thôi.
“ Nhan Tức, vậy Nhật Quang thì sao? Nàng ấy đã ở đâu? “
Nhan Tức im lặng một lúc lâu, chàng cũng không rõ.
“ Nhật Quang Thượng tôn khi ấy đang bảo vệ thủy tộc ở bờ Vong Xuyên, khi đó xuất hiện Vong Xuyên Tử, con dân gần đó đều phải đối mặt với tử biệt, chính ngài đã bảo vệ họ. “
Mao Bất Di nói đến đây thì đôi mắt có chút đỏ, phía hồ nước có chút động tĩnh, Tịch Nhiên liền đi đến, chỉ thấy Thanh Kiều mỉm cười.
“ Đi thôi, an toàn đó. Bên kia là một ngôi mộ cực kì xa hoa còn có rất nhiều điều thú vị nữa.”
Tịch Nhiên nhìn qua mấy viên dạ minh châu kia.
“ Dưới đó có tối không? “
Thanh Kiều gật gật đầu. Tịch Nhiên liền lấy vài viên dạ minh châu, đưa cho Nhan Tức và Bất Di, bản thân cầm hai tay, mỗi tay một viên. Ba người cùng xuống hồ theo Thanh Kiều, dưới hồ nước trong vô cùng, càng xuống sâu càng tối. Thanh Kiều có chiếc đuôi phát sáng ngũ sắc, càng xuống tối thì đuôi lại càng sáng, đây là điểm thú vị giao nhân thủy tộc. Dưới hồ có muôn vàn thủy vật xinh đẹp, có con còn biết phát sáng, có con có cánh, có con lại lông lá khắp người, cực kì mới lạ.
Bốn người bơi chừng một lát liền nhìn thấy phía trên có ánh sáng lấp lánh, Thanh Kiều bơi lên trước, bốn người ngoi lên mặt nước, trước mắt họ là một ngôi mộ từ pha lê, xung quanh là những tảng đá phát sáng đủ loại sắc màu. Trên đầu họ là những dây leo sặc sỡ, chúng bám chặt vào tường đá. Bốn người rời khỏi mặt nước. Tịch Nhiên kinh ngạc nhìn ngó tứ phía.
“ Đẹp thật đó, lấp lánh sặc sỡ. “
Nàng đi đến những bụi pha lê đằng kia mà quan sát.
“ Tiểu Tịch Nhiên, muội đừng đi quá xa bọn ta, Hoa giới yếu ớt, ta sợ muội lỡ không may va phải kẻ xấu thì rất bất lợi. “
Thanh Kiều đã nhìn kĩ nàng rồi nhưng ánh mắt đó xa lạ quá, nàng ấy dường như không nghĩ rằng đây là Ngư Phi. Thuật dịch dung này quả nhiên là số một.
“ Ừm, ta sẽ theo sát tỷ mà. “
Nhan Tức và Bất Di đi đến trước mộ pha lê, bên trong không có xác của ai hết, hiển nhiên là Thần hay Tiên thì khi chết đi đều sẽ hòa với cát bụi, không có thân xác, không có chôn cất. Bên trong có một cây thương, là Tùng Tích thương của Ngỗ Di Thần tôn.
“ Đây là thương Tùng Tích của ngài ấy. “
Tịch Nhiên nghe thấy thế liền đi đến, nàng không ngờ rằng trong mộ chẳng có thi thể của ai hết mà lại có một cây thương, còn được chạm khắc tinh tế nữa.
“ Đã đến được đây rồi, cái tên Cung Xuyên ấy sao lại không có ở đây cơ chứ? “
Tịch Nhiên lắc đầu.
“ Không đâu, huynh ấy không vào đây được đâu. “
Thanh Kiều tỏ ra không hiểu.
“ Bởi vì muốn vào đây hoặc là có lỗ hỏng nào đó, hoặc là có hơi thở của Thần, hoặc là phá giải kết giới. Huynh ấy không vào được đâu. “
Mao Bất Di nghe thấy thì liền cười.
“ Ngốc nghếch, trong sách làm sao mà đúng hết được, thật ra năm xưa khi Tôn thượng xây dựng ngôi mộ này chỉ lập nên một tầng kết giới, chỉ cần là người của Thiên tộc thì đều vào được. “
Tịch Nhiên đi đến trước Mao Bất Di, nàng vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn cố gắng áp lại sự tò mò.
“ Mao thống lĩnh, sao huynh hiểu rõ về chuyện của hai vị Thần tôn thế? “
Nhan Tức dời mắt nhìn về phía con đường pha lê đằng sau. Tịch Nhiên vẫn còn muốn hỏi tiếp thì đã bị Nhan Tức kéo về sau với chàng, hành động ngay lập tức thu hút Thanh Kiều.
“ Đi thôi, con đường này có lẽ dẫn ta đến đâu đó, đi. “
Lời chàng nói nhẹ nhàng êm ái. Bốn người lập tức bỏ qua chuyện của Mao Bất Di, đi theo con đường ngập tràn pha lê. Kì lạ thay, khi bước vào con đường lấp lánh tỏa sáng kia, bốn người như bước vào một nơi khác. Thanh Kiều nhìn thấy nàng đang ở trên cồn cát cùng Thượng Cát năm xưa, nàng ấy mỉm cười như quên hết chuyện vừa xảy ra, đi đến bên cạnh ân cần nhìn nam tử ấy. Dịu dàng hết thảy.
“ Thượng Cát, ngươi quay về rồi, ngươi sẽ không rời xa ta nữa đúng chứ? “
Nam tử dịu dàng gật đầu. Một nụ cười hiếm hoi nở trên môi nàng thiếu nữ.
“ Tại sao khi ấy lại xa ta? “
Thượng Cát đưa tay nắm lấy vai của Thanh Kiều, y kéo nàng vào lòng mình.
“ Ta vẫn còn việc phải hoàn thành, Kiều nhi, đã để nàng đợi lâu rồi. “
Cô nương ấy mỉm cười hạnh phúc đến rơi lệ, vẫn là Thượng Cát của nàng tốt nhất, tuy chàng là Pháp Hải nhưng chàng đối với cô nương ấy dịu dàng, chu đáo, chưa từng có sai sót, chàng tuyệt nhiên sẽ không cứng nhắc như Pháp Hải.
Giọt lệ rơi xuống cồn cát, khung cảnh liền trở về con đường pha lê kia, Thanh Kiều đã đi đến cuối đường. Ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Tịch Nhiên và Mao Bất Di đã đi được nửa con đường, còn Tiều Nhan Tức, chàng đứng ở phía xa, đợi ba người họ. Thanh Kiều nhanh chân bước đến chỗ của chàng, nghĩ một chút liền hiểu ra. Đây có lẽ là kết giới Hoa Ảo của Nhật Quang. Nàng ấy dựng nên cổ mộ Di, lập ra kết giới ở cuối con đường rời khỏi mộ là muốn người rời đi không có luyến tiếc, nhẹ nhàng mà rời khỏi nơi này.
Thanh Kiều nhìn thấy Tiều Nhan Tức đang im lặng mà nhìn Mao Bất Di, đôi mắt chàng lóe sáng, Bách Ưu Độ ư? Chàng đây là đang xem kiếp trước của hắn ư?
Tịch Nhiên hai mắt nhắm nghiền, nàng rơi một giọt lệ, mỉm cười mãn nguyện mà đi đến cuối con đường, nàng chầm chậm mở mắt, nhìn ngó xung quanh lại thở dài một hơi.
Chỉ là ảo cảnh.
Bốn người bị rơi vào một căn phòng rộng lớn, ở giữa là hồ nước trong không thấy đáy, xung quanh hồ là những tượng đá khắc hình hoa cỏ sinh động, ở đối diện là bức tường vẽ hình một cặp nam nữ, nam thì đánh đàn, nữ thì ca múa, trong cổ mộ trong không có đèn dầu mà có những viên dạ minh châu đặt trong các lỗ đèn tinh tế, có hình sóng biển họa lên. Mao Bất Di chẳng lấy làm lạ, một mặt chán ghét.
“ Xui xẻo rồi, vào đây thì khỏi ra nữa. “
Mao Bất Di chán nản lên tiếng. Hắn đi đến trước bức vẽ kia, chăm chú mà ngắm nhìn. Thanh Kiều thấy thế liền đến gần.
“ Ngươi là Mao Bất Di nhỉ? “
Hắn quay lại nhìn Thanh Kiều, im lặng gật đầu. Tịch Nhiên đi theo Nhan Tức.
“ Ban nãy huynh không sao chứ? “
Nhan Tức lắc đầu, chàng hoàn toàn không sao cả. Tịch Nhiên gật đầu, nàng cẩn thận quan sát, nhìn thấy cái hồ nước kia liền chầm chậm đi đến.
“ Không có đáy ư? Không biết nước hồ sẽ dẫn đến đâu? “
Mao Bất Di nhướng mày, quả nhiên là Ngư Phi, đoán đâu trúng đó.
“ Thanh Kiều tỷ tỷ, tỷ là người của Thủy tộc, vậy tỷ có thể xuống đó thăm dò giúp ta được không? “
Thanh Kiều nhìn qua liền vui vẻ chấp nhận, nàng nhảy xuống hồ liền biến thành một giao nhân, chiếc đuôi ngũ sắc xinh đẹp. Tịch Nhiên quan sát kĩ căn phòng này lần nữa, nàng liền chú ý đến bức tranh vẽ kia. Dời gót đến đó, nữ tử kia phong thái ngời ngời, dung mạo tuyệt mỹ còn nam tử kia thì ôn nhu dịu dàng, cũng là một mỹ nam.
“ Đẹp quá, nam tử kia có lẽ là Ngỗ Di Thần, còn nữ tử kia là ai chứ? “
Mao Bất Di cụp mi lại, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về nữ tử ấy. Nàng đương nhiên là người ta yêu nhất trên thế gian, tôn thượng của ta.
“ Đó có lẽ là Nhật Quang tôn thượng chăng? “
Nhan Tức trầm ấm đáp, chàng từng đọc qua một quyển sách cổ. Sáu vạn năm trước, Nhật Quang và Ngỗ Di là hai vị thần tiên mang trong mình xứ mệnh to lớn, bảo vệ Thần tộc và Phượng tộc. Ngỗ Di là thần duy nhất con sót lại của Thần tộc, trong sách kể rằng là do Linh Oán Ma tôn đưa quân giết sạch Thần tộc, tiêu diệt Thiên tộc nhưng vì có Nhật Quang nên Thiên tộc được bảo vệ còn Thần tộc khi ấy vừa trải qua kiếp nạn do Thiên đạo giáng xuống nên cực kì yếu ớt, bị Ma tộc tiêu diệt rất nhanh. Ngỗ Di khi ấy từ Sinh Hi trở về nhưng tất cả đều đã muộn, chỉ còn lại khung cảnh thảm thiết, Thần tộc đều hóa thành cát bụi. Trong sách cũng có viết Ngỗ Di năm xưa vì bảo vệ Phượng thành thay cho Nhật Quang nên đã tử trận, dùng toàn bộ Thần lực bảo vệ Phượng tộc. Làm cho Linh Oán bị trọng thương nặng nề, Nhật Quang sau đó mới nhân cơ hội này mà tiêu diệt Linh Oán.
“ Ta bảo vệ cho lục giới suốt ngần ấy năm nhưng không bảo vệ được cho Thần tộc của ta. Đúng là tội nghiệt. “
Ngỗ Di ngồi trên Thần điện, dáng vẻ đoan chính, nhìn về hướng mặt trời lặn kia, tan theo mây trời, hòa vào gió biển.
Tịch Nhiên tò mò, nàng chưa đọc qua về chuyện của Ngỗ Di, chỉ từng đọc qua mộ của ngài ấy mà thôi.
“ Nhan Tức, vậy Nhật Quang thì sao? Nàng ấy đã ở đâu? “
Nhan Tức im lặng một lúc lâu, chàng cũng không rõ.
“ Nhật Quang Thượng tôn khi ấy đang bảo vệ thủy tộc ở bờ Vong Xuyên, khi đó xuất hiện Vong Xuyên Tử, con dân gần đó đều phải đối mặt với tử biệt, chính ngài đã bảo vệ họ. “
Mao Bất Di nói đến đây thì đôi mắt có chút đỏ, phía hồ nước có chút động tĩnh, Tịch Nhiên liền đi đến, chỉ thấy Thanh Kiều mỉm cười.
“ Đi thôi, an toàn đó. Bên kia là một ngôi mộ cực kì xa hoa còn có rất nhiều điều thú vị nữa.”
Tịch Nhiên nhìn qua mấy viên dạ minh châu kia.
“ Dưới đó có tối không? “
Thanh Kiều gật gật đầu. Tịch Nhiên liền lấy vài viên dạ minh châu, đưa cho Nhan Tức và Bất Di, bản thân cầm hai tay, mỗi tay một viên. Ba người cùng xuống hồ theo Thanh Kiều, dưới hồ nước trong vô cùng, càng xuống sâu càng tối. Thanh Kiều có chiếc đuôi phát sáng ngũ sắc, càng xuống tối thì đuôi lại càng sáng, đây là điểm thú vị giao nhân thủy tộc. Dưới hồ có muôn vàn thủy vật xinh đẹp, có con còn biết phát sáng, có con có cánh, có con lại lông lá khắp người, cực kì mới lạ.
Bốn người bơi chừng một lát liền nhìn thấy phía trên có ánh sáng lấp lánh, Thanh Kiều bơi lên trước, bốn người ngoi lên mặt nước, trước mắt họ là một ngôi mộ từ pha lê, xung quanh là những tảng đá phát sáng đủ loại sắc màu. Trên đầu họ là những dây leo sặc sỡ, chúng bám chặt vào tường đá. Bốn người rời khỏi mặt nước. Tịch Nhiên kinh ngạc nhìn ngó tứ phía.
“ Đẹp thật đó, lấp lánh sặc sỡ. “
Nàng đi đến những bụi pha lê đằng kia mà quan sát.
“ Tiểu Tịch Nhiên, muội đừng đi quá xa bọn ta, Hoa giới yếu ớt, ta sợ muội lỡ không may va phải kẻ xấu thì rất bất lợi. “
Thanh Kiều đã nhìn kĩ nàng rồi nhưng ánh mắt đó xa lạ quá, nàng ấy dường như không nghĩ rằng đây là Ngư Phi. Thuật dịch dung này quả nhiên là số một.
“ Ừm, ta sẽ theo sát tỷ mà. “
Nhan Tức và Bất Di đi đến trước mộ pha lê, bên trong không có xác của ai hết, hiển nhiên là Thần hay Tiên thì khi chết đi đều sẽ hòa với cát bụi, không có thân xác, không có chôn cất. Bên trong có một cây thương, là Tùng Tích thương của Ngỗ Di Thần tôn.
“ Đây là thương Tùng Tích của ngài ấy. “
Tịch Nhiên nghe thấy thế liền đi đến, nàng không ngờ rằng trong mộ chẳng có thi thể của ai hết mà lại có một cây thương, còn được chạm khắc tinh tế nữa.
“ Đã đến được đây rồi, cái tên Cung Xuyên ấy sao lại không có ở đây cơ chứ? “
Tịch Nhiên lắc đầu.
“ Không đâu, huynh ấy không vào đây được đâu. “
Thanh Kiều tỏ ra không hiểu.
“ Bởi vì muốn vào đây hoặc là có lỗ hỏng nào đó, hoặc là có hơi thở của Thần, hoặc là phá giải kết giới. Huynh ấy không vào được đâu. “
Mao Bất Di nghe thấy thì liền cười.
“ Ngốc nghếch, trong sách làm sao mà đúng hết được, thật ra năm xưa khi Tôn thượng xây dựng ngôi mộ này chỉ lập nên một tầng kết giới, chỉ cần là người của Thiên tộc thì đều vào được. “
Tịch Nhiên đi đến trước Mao Bất Di, nàng vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn cố gắng áp lại sự tò mò.
“ Mao thống lĩnh, sao huynh hiểu rõ về chuyện của hai vị Thần tôn thế? “
Nhan Tức dời mắt nhìn về phía con đường pha lê đằng sau. Tịch Nhiên vẫn còn muốn hỏi tiếp thì đã bị Nhan Tức kéo về sau với chàng, hành động ngay lập tức thu hút Thanh Kiều.
“ Đi thôi, con đường này có lẽ dẫn ta đến đâu đó, đi. “
Lời chàng nói nhẹ nhàng êm ái. Bốn người lập tức bỏ qua chuyện của Mao Bất Di, đi theo con đường ngập tràn pha lê. Kì lạ thay, khi bước vào con đường lấp lánh tỏa sáng kia, bốn người như bước vào một nơi khác. Thanh Kiều nhìn thấy nàng đang ở trên cồn cát cùng Thượng Cát năm xưa, nàng ấy mỉm cười như quên hết chuyện vừa xảy ra, đi đến bên cạnh ân cần nhìn nam tử ấy. Dịu dàng hết thảy.
“ Thượng Cát, ngươi quay về rồi, ngươi sẽ không rời xa ta nữa đúng chứ? “
Nam tử dịu dàng gật đầu. Một nụ cười hiếm hoi nở trên môi nàng thiếu nữ.
“ Tại sao khi ấy lại xa ta? “
Thượng Cát đưa tay nắm lấy vai của Thanh Kiều, y kéo nàng vào lòng mình.
“ Ta vẫn còn việc phải hoàn thành, Kiều nhi, đã để nàng đợi lâu rồi. “
Cô nương ấy mỉm cười hạnh phúc đến rơi lệ, vẫn là Thượng Cát của nàng tốt nhất, tuy chàng là Pháp Hải nhưng chàng đối với cô nương ấy dịu dàng, chu đáo, chưa từng có sai sót, chàng tuyệt nhiên sẽ không cứng nhắc như Pháp Hải.
Giọt lệ rơi xuống cồn cát, khung cảnh liền trở về con đường pha lê kia, Thanh Kiều đã đi đến cuối đường. Ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Tịch Nhiên và Mao Bất Di đã đi được nửa con đường, còn Tiều Nhan Tức, chàng đứng ở phía xa, đợi ba người họ. Thanh Kiều nhanh chân bước đến chỗ của chàng, nghĩ một chút liền hiểu ra. Đây có lẽ là kết giới Hoa Ảo của Nhật Quang. Nàng ấy dựng nên cổ mộ Di, lập ra kết giới ở cuối con đường rời khỏi mộ là muốn người rời đi không có luyến tiếc, nhẹ nhàng mà rời khỏi nơi này.
Thanh Kiều nhìn thấy Tiều Nhan Tức đang im lặng mà nhìn Mao Bất Di, đôi mắt chàng lóe sáng, Bách Ưu Độ ư? Chàng đây là đang xem kiếp trước của hắn ư?
Tịch Nhiên hai mắt nhắm nghiền, nàng rơi một giọt lệ, mỉm cười mãn nguyện mà đi đến cuối con đường, nàng chầm chậm mở mắt, nhìn ngó xung quanh lại thở dài một hơi.
Chỉ là ảo cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.