Chương 35: Thiên ý?
Yến Ngã Lạc Tâm
02/07/2024
Tiều Nhan Tức nhẹ nhàng vuốt đầu Ngư Phi, nàng bất ngờ cảm thấy cực kì buồn ngủ, không thể mở mắt nổi. Đợi khi nha đầu hoàn toàn chìm vào giấc mộng, Nhan Tức liền bế nàng lên. Xung quanh nổi lên kim quang dày đặc.
“ Phá. “
Hai người bay lên cao, rất nhanh. Mới đó đã ra khỏi hố dục vọng, xung quanh hai người được bao bọc bởi kim quang hộ thể không gì có thể sánh bằng. Ra khỏi hố dục vọng, Tiều Nhan Tức đưa Lạc Ngư Phi về thẳng Hoa Gian Lộ.
Trình Tranh đang chậm rãi tưới cây, cảm nhận được người đến liền dừng lại, quay người thì nhìn thấy Tiều Nhan Tức đang bế nha đầu ở trong lòng.
“ Mau đem vào phòng đi. “
Tiều Nhan Tức đưa người về phòng, Trình Tranh nhanh tay thu lại cây trâm cài trên tóc Ngư Phi, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt kia thì y đã biết. Tịch Nhiên đã không còn. Y chôn chân tại nơi đó, một tiếng thở dài như trút đi hết mọi ưu phiền trước nay.
Trình Tranh tình nguyện cứu Ngư Phi một mạng không phải chỉ vì tình cảm tri kỉ với Tiều Nhan Tức mà là vì y nhìn thấy bóng dáng của Tích Nhan khi xưa. Dáng vẻ hoạt bát khi cùng trò chuyện với hắn, cả đời cũng không thể nào quên được. Khi hắn ở trên cao nhìn thấy Ngư Phi cả người đẫm máu nằm trong lòng của Tiềm Trúc thì hắn bất giác nhớ đến cái ngày mà Tích Nhan bệnh nặng trên giường. Hắn khi đó ẩn dưới gốc cây bên cạnh cửa sổ, tiểu nha hoàn dáng vẻ cũng tiều tụy đi theo chủ tử đang chầm chậm mở cửa sổ ra. Tích Nhan nằm trên giường, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong căn phòng tối. Sắc vóc heo hon của nữ tử nhanh chóng thu vào tầm mắt của hắn, người con gái hắn yêu từng hoạt bát luyên thuyên kể chuyện cho hắn nghe, từng dịu dàng mỉm cười, nụ cười xinh đẹp vô cùng nay lại ốm yếu trên giường. Nữ tử ho lên vài tiếng trông vô cùng khổ sở, hắn đứng bên ngoài, tay nắm thành quyền, bấu đến hằn lại vết đỏ nhưng vẫn yên vị ở đó, không hề nhúc nhích. Tích Nhan càng lúc ho càng nhiều, bên cạnh có đặt chậu nước, nha hoàn vội vã đi đến bên cạnh chăm sóc, đỡ đầu cho chủ tử, chậu nước trong liền pha vào một ngụm máu tươi. Nha hoàn Lí nhi đỡ tiểu thư nằm xuống, Tích Nhan nhìn ra cửa sổ lại dịu dàng mỉm cười.
“ Lí nhi, muội có biết không? Mấy tháng trước ta gặp một vị công tử. Chàng ấy rất thú vị…”
Lí nhi quỳ bên cạnh hầu hạ cũng không biết từ bao giờ đã đỏ cả hai mắt, ngồi nghe chủ tử kể về người trong lòng mà không khỏi thương xót.
“ Có lẽ ông trời đang trừng phạt ta, phạt ta vì đã gặp một người quá tốt cho nên ta mới bệnh như vậy. “
Tích Nhan lại ho ra máu, nàng nằm trên giường mà hơi thở yếu ớt, Trình Tranh bên ngoài vô cùng lo lắng.
“ Ước gì ta có thể nhìn thấy hoa Linh Phù nở thêm lần nữa. “
Cơn gió mát thổi qua kèm theo những cánh hoa Linh Phù trắng, Tích Nhan nhìn thấy hoa rơi liền mỉm cười.
“ Em đỡ ta. “
Ly nhi đỡ tiểu thư chầm chậm ra tới cửa sổ, lấy cho nàng cái ghế. Tích Nhan ngồi bên cửa sổ, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
Ánh mắt hướng về Trình Tranh, y cũng bất giác cảm nhận được nàng đang nhìn về y, dường như nàng có thể nhìn thấy được y. Tích Nhan nhìn hồi lâu liền mỉm cười, nước mắt không tự chủ mà cũng rơi lã chã.
“ Ta yêu chàng, Trình công tử, tiên quân của ta. “
Tiểu nữ tử gục xuống bên bệ cửa sổ, Ly nhi giục người nàng vài lần nhưng vẫn không có hồi đáp, tiểu nô chạy ra đau lòng lau nước mắt gọi phu nhân với lão gia.
Linh hồn của Tích Nhan rời xác, đi đến trước Trình Tranh.
“ Ta biết ngay chàng không phải người thường mà. “
Trình Tranh hai mắt đẫm lệ liên tục lắc đầu, đưa tay muốn xoa má của người thương nhưng nàng đã nắm lấy tay của y.
“ Sao nàng lại biết? “
Tích Nhan liền cười.
“ Chàng ngốc, ta để ý liền ngờ ngợ nhận ra. Mỗi khi gặp chàng đều là thoắt ẩn thoắt hiện với cả dung mạo này, khí chất này, sao có thể là người thường được. Chàng xem, ta đoán đúng rồi. “
Trình Tranh liền cười, cúi đầu gạt đi nước mắt.
“ Nàng đúng là nghĩ nhiều mà. “
Tích Nhan lắc đầu, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc của y, hôn lên lòng bàn tay của y.
“ Ta phải đi rồi, Trình Tranh. “
Nữ tử một thân bạch y từ từ tan biến, hoa rơi trắng cả sân, Trình Tranh đứng ở đó nước mắt rơi không ngừng. Còn gì đau hơn khi nhìn thấy người thương rời đi trước mắt mà không thể làm gì được. Nếu đã không thể bên nhau thì cần gì phải gặp nhau, ý trời trêu ngươi mà.
“ Tích nhi, ta cũng yêu nàng. “
Trình Tranh dường như cảm thấy bản thân đang đứng ở sân viện ấy vậy, hoa Linh Phù lại rơi rồi, y cũng không biết tại sao, chỉ là lại nhớ nàng rồi.
Tiều Nhan Tức đưa người vào phòng sau đó cũng đi ra, vừa ra đến đã thấy Trình Tranh đứng ngơ ngẩn dưới gốc kia liền dừng lại không bước tiếp, những lúc thế này tốt nhất không nên làm phiền hắn.
Chàng lại lấy ra ngọc bội Tử Sa xem, không kiềm được mà xoa xoa nó vài cái, một phần linh tức ấy chàng đã gửi về ngọc bội lại bất giác mà cười. Tiều Nhan Tức nhanh chóng đến Phượng thành báo lại với Phượng chủ một tiếng để người an tâm rồi liền về Thiên tộc.
“ Phá. “
Hai người bay lên cao, rất nhanh. Mới đó đã ra khỏi hố dục vọng, xung quanh hai người được bao bọc bởi kim quang hộ thể không gì có thể sánh bằng. Ra khỏi hố dục vọng, Tiều Nhan Tức đưa Lạc Ngư Phi về thẳng Hoa Gian Lộ.
Trình Tranh đang chậm rãi tưới cây, cảm nhận được người đến liền dừng lại, quay người thì nhìn thấy Tiều Nhan Tức đang bế nha đầu ở trong lòng.
“ Mau đem vào phòng đi. “
Tiều Nhan Tức đưa người về phòng, Trình Tranh nhanh tay thu lại cây trâm cài trên tóc Ngư Phi, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt kia thì y đã biết. Tịch Nhiên đã không còn. Y chôn chân tại nơi đó, một tiếng thở dài như trút đi hết mọi ưu phiền trước nay.
Trình Tranh tình nguyện cứu Ngư Phi một mạng không phải chỉ vì tình cảm tri kỉ với Tiều Nhan Tức mà là vì y nhìn thấy bóng dáng của Tích Nhan khi xưa. Dáng vẻ hoạt bát khi cùng trò chuyện với hắn, cả đời cũng không thể nào quên được. Khi hắn ở trên cao nhìn thấy Ngư Phi cả người đẫm máu nằm trong lòng của Tiềm Trúc thì hắn bất giác nhớ đến cái ngày mà Tích Nhan bệnh nặng trên giường. Hắn khi đó ẩn dưới gốc cây bên cạnh cửa sổ, tiểu nha hoàn dáng vẻ cũng tiều tụy đi theo chủ tử đang chầm chậm mở cửa sổ ra. Tích Nhan nằm trên giường, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong căn phòng tối. Sắc vóc heo hon của nữ tử nhanh chóng thu vào tầm mắt của hắn, người con gái hắn yêu từng hoạt bát luyên thuyên kể chuyện cho hắn nghe, từng dịu dàng mỉm cười, nụ cười xinh đẹp vô cùng nay lại ốm yếu trên giường. Nữ tử ho lên vài tiếng trông vô cùng khổ sở, hắn đứng bên ngoài, tay nắm thành quyền, bấu đến hằn lại vết đỏ nhưng vẫn yên vị ở đó, không hề nhúc nhích. Tích Nhan càng lúc ho càng nhiều, bên cạnh có đặt chậu nước, nha hoàn vội vã đi đến bên cạnh chăm sóc, đỡ đầu cho chủ tử, chậu nước trong liền pha vào một ngụm máu tươi. Nha hoàn Lí nhi đỡ tiểu thư nằm xuống, Tích Nhan nhìn ra cửa sổ lại dịu dàng mỉm cười.
“ Lí nhi, muội có biết không? Mấy tháng trước ta gặp một vị công tử. Chàng ấy rất thú vị…”
Lí nhi quỳ bên cạnh hầu hạ cũng không biết từ bao giờ đã đỏ cả hai mắt, ngồi nghe chủ tử kể về người trong lòng mà không khỏi thương xót.
“ Có lẽ ông trời đang trừng phạt ta, phạt ta vì đã gặp một người quá tốt cho nên ta mới bệnh như vậy. “
Tích Nhan lại ho ra máu, nàng nằm trên giường mà hơi thở yếu ớt, Trình Tranh bên ngoài vô cùng lo lắng.
“ Ước gì ta có thể nhìn thấy hoa Linh Phù nở thêm lần nữa. “
Cơn gió mát thổi qua kèm theo những cánh hoa Linh Phù trắng, Tích Nhan nhìn thấy hoa rơi liền mỉm cười.
“ Em đỡ ta. “
Ly nhi đỡ tiểu thư chầm chậm ra tới cửa sổ, lấy cho nàng cái ghế. Tích Nhan ngồi bên cửa sổ, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
Ánh mắt hướng về Trình Tranh, y cũng bất giác cảm nhận được nàng đang nhìn về y, dường như nàng có thể nhìn thấy được y. Tích Nhan nhìn hồi lâu liền mỉm cười, nước mắt không tự chủ mà cũng rơi lã chã.
“ Ta yêu chàng, Trình công tử, tiên quân của ta. “
Tiểu nữ tử gục xuống bên bệ cửa sổ, Ly nhi giục người nàng vài lần nhưng vẫn không có hồi đáp, tiểu nô chạy ra đau lòng lau nước mắt gọi phu nhân với lão gia.
Linh hồn của Tích Nhan rời xác, đi đến trước Trình Tranh.
“ Ta biết ngay chàng không phải người thường mà. “
Trình Tranh hai mắt đẫm lệ liên tục lắc đầu, đưa tay muốn xoa má của người thương nhưng nàng đã nắm lấy tay của y.
“ Sao nàng lại biết? “
Tích Nhan liền cười.
“ Chàng ngốc, ta để ý liền ngờ ngợ nhận ra. Mỗi khi gặp chàng đều là thoắt ẩn thoắt hiện với cả dung mạo này, khí chất này, sao có thể là người thường được. Chàng xem, ta đoán đúng rồi. “
Trình Tranh liền cười, cúi đầu gạt đi nước mắt.
“ Nàng đúng là nghĩ nhiều mà. “
Tích Nhan lắc đầu, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc của y, hôn lên lòng bàn tay của y.
“ Ta phải đi rồi, Trình Tranh. “
Nữ tử một thân bạch y từ từ tan biến, hoa rơi trắng cả sân, Trình Tranh đứng ở đó nước mắt rơi không ngừng. Còn gì đau hơn khi nhìn thấy người thương rời đi trước mắt mà không thể làm gì được. Nếu đã không thể bên nhau thì cần gì phải gặp nhau, ý trời trêu ngươi mà.
“ Tích nhi, ta cũng yêu nàng. “
Trình Tranh dường như cảm thấy bản thân đang đứng ở sân viện ấy vậy, hoa Linh Phù lại rơi rồi, y cũng không biết tại sao, chỉ là lại nhớ nàng rồi.
Tiều Nhan Tức đưa người vào phòng sau đó cũng đi ra, vừa ra đến đã thấy Trình Tranh đứng ngơ ngẩn dưới gốc kia liền dừng lại không bước tiếp, những lúc thế này tốt nhất không nên làm phiền hắn.
Chàng lại lấy ra ngọc bội Tử Sa xem, không kiềm được mà xoa xoa nó vài cái, một phần linh tức ấy chàng đã gửi về ngọc bội lại bất giác mà cười. Tiều Nhan Tức nhanh chóng đến Phượng thành báo lại với Phượng chủ một tiếng để người an tâm rồi liền về Thiên tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.