Chương 509: Đoàn tụ (2)
KK Cố Hương
28/04/2024
Không cần phải xác nhận gì tiếp nữa, rất nhiều dấu hiệu bí ẩn nhất trên người mình, trừ mình ra chắc chân không có người nào biết, bà lão này biết tất cả thì còn căn gì phải xác nhận gì nữa!
Những dấu vết riêng tư này chỉ sợ ngay cả sư phụ mình cũng chưa chắc đã biết hết!
Người duy nhất có thể biết đương nhiên chỉ có mẹ của mình thôi!
Cũng chỉ có mẹ ruột của mình mới có thể khắc những thứ này bền vững trong đáy lòng, mấy chục năm qua chưa từng quên.
Sau một hồi lâu, bà cụ từ từ tỉnh lại, ngược lại ôm Mặc Huyền Y cao giọng khóc lớn.
Nhất thời, mẹ con hai người ôm đầu khóc nức nở, khóc đến mức trời đất tối sầm, khiến bà Mã ở một bên nhìn thấy cũng xót xa đến cực điểm, vui thay cho sự tương phùng của mẹ con hai người, rồi lại cảm thấy mẹ con này thật sự là không dễ dàng gì.
“Các ngươi từ từ khóc... Không không... Các ngươi từ từ nói chuyện... chị dâu nên mau chóng dẫn con gái đi vào bên trong, khóc ngay ở cổng lớn ai nhìn vào cũng tưởng đã xảy ra chuyện gì...”
“Đây là chuyện vui... Đừng khóc nữa, nước mắt sẽ làm niềm vui bỏ chạy đấy”
Nàng rất sốt sắng: “Mẹ con các ngươi cứ trò chuyện trước, ta đi gọi Lão Mộc trở về, nhân tiện bảo hắn mua chút đồ nhắm rượu, cả nhà các ngươi đoàn tụ. Chờ thêm mấy ngày nữa cho bình tĩnh, nhà ta bày một bàn, chúc mừng các ngươi cả nhà đoàn viên, mọi người cùng nhau vui mừng”
Nói xong thì đi ra ngoài, gương mặt tràn đầy vẻ tươi cười nhưng lại vừa đi vừa dụi mắt
Cốt nhục ba mươi năm chia lia, cả nhà này thật sự là không dễ dàng gì.
Bây giờ, cuối cùng đã đoàn tụ, thật sự vui mừng cho bọn họ!
Bà cụ kéo Mặc Huyền Y vào trong phòng, sau đó thì bắt đầu lau chùi băng ghế một cách hung hãng, lúc này mới bảo con gái ngồi xuống; lau cốc trà một lượt rồi thêm một lượt nữa, cẩn thận từng li từng tí một.
“Niếp Niếp... trà trong nhà không ngon... con, con chưa hẳn đã quen uống, đợi lát nữa ta bảo cha con đi ra ngoài mua...”
“Trong nhà này quá bẩn, ta và cha con mấy năm nay... cũng lười, con cũng đừng chê, con ngõi đi, ngồi thoải mái, con ngồi là tốt rồi, đừng đừng... Những thứ này không cần làm... Đừng làm bẩn áo quần của con..”
Nhìn niềm vui sướng tràn đầy trên mặt bà cụ, vẫn còn thấp thỏm không yên lo con gái sẽ chê mình, vẻ mặt hạnh phúc, nước mắt tràn đầy khuôn mặt.
Mặc Huyền Y khóc như mưa, nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy mẹ của mình, kề sát toàn bộ cơ thể vào: “Mẹ. Mẹ... Mẹ...”
Cơ thể bà cụ run rẩy, run rẩy, nhẹ nhàng thử thăm dò, dùng bàn tay tràn đầy nếp nhăn và nứt nẻ ôm lên người của con gái, từ từ, càng ôm càng chặt, càng ôm càng dùng sức, dường như đã dùng tới sức lực còn dư lại trong cuộc đời, chỉ sợ con gái vừa gặp lại bất thình lình lại không thấy nữa.
“Trời xanh... có mắt...”
Không bao lâu sau, Lão Mộc cũng quay về, trong tay còn mang theo đồ nhằm rượu, trên trán còn có một vệt máu ứ đọng, ánh mắt kích động.
“Bà ơi... bà ơi... đâu... khách... khách đâu?”
Trong lúc đó ngôn từ và ngữ điệu, tất cả đều không nói ra được sự thấp thỏm lo âu, chờ đợi mong mỗi nên lời nói không trọn vẹn.
“Cha con đã về rồi..”
Lúc này tâm trạng của bà cụ đã ổn định rất nhiều, run giọng nói: “Là Niếp Niếp về rồi ông nó à”
....
Người một nhà cuối cùng cũng đoàn tụ đầy đủ rồi.
Sự chua xót không nói ra được, sự xúc động nói không trọn vẹn, cứ như vậy yên lặng ngồi đối diện, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cứ như vậy nước mắt cùng nhau chảy dài, mãi, không có người nào nói ra một câu nói hoàn chỉnh.
Viền mắt Mặc Huyền Y đỏ lên, rửa rau, làm cơm, xuống bếp, châm trà cho hai ông bà già một cách hiền thục... Nàng bướng binh không cho hai ông bà già nhúng tay vào, chỉ muốn tự mình hoàn thành bữa cơm đầu tiên phụng dưỡng cha mẹ.
Một trái tim phiêu bạt không ổn định, trong quá trình ở lại đây đã đần đần yên ổn, ôn hòa hơn.
Rõ ràng chỉ là một căn nhà nhỏ tàn tạ đến mức không chịu nổi nhưng trong lòng nàng lúc này so với nhà cao cửa rộng có rất nhiều phòng xa hoa vẫn quý giá, ấm áp hơn. Bởi vì ở đây có cha mẹ mình, cha mẹ ruột!
“Cha!”
“Mẹ!”
Sau khi hô lên hai tiếng này một lần nữa, Mặc Huyền Y hạnh phúc đến mức muốn khóc, rồi lại cười trong vui sướng.
Từ nay về sau, ta cũng là người có nhà, không còn cô đơn nữa, không hề cô quạnh, không hề lạnh lẽo...
Rượu và thức ăn đã đủ, nói thật, tài năng nấu nướng của Mặc Huyền Y thật sự không tốt lắm.
Nhưng vợ chồng Lão Mộc lại ăn uống say sưa ngon lành, quả nhiên là cảm thấy cả đời này chưa bao giờ được ăn bữa cơm ngon như vậy.
Lão Mộc thậm chí còn phá vỡ điều kiêng kị nhiều năm, uống hết ba chén rượu trắng, hơn nữa còn chưa say!
Người gặp chuyện vui thì tỉnh thần luôn thoải mái.
Trong lòng ba người, tất cả đều đang tích lũy từ từ niềm hạnh phúc cho đến lúc tràn đầy.
Đoàn viên rồi!
Thời gian tốt đẹp đều trôi qua rất nhanh; Đợi cơm nước xong xuôi, dọn bàn, bỗng chốc đã hơn tám giờ tối
Cả nhà lại ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, dáng vẻ mỗi người đã ổn định hơn rất nhiều.
Đặc biệt là câu hỏi mà lúc trước vẫn không dám hỏi, cuối cùng cũng thử thăm dò, đắn đo, bắt đầu hỏi, bắt đầu nói.
“Niếp Niếp, ngươi bây giờ... là người tu luyện sao?” Trong mắt Lão Mộc Đầu có niềm khao khát.
“Vâng”
“Nhưng là.... Môn phái Vu Minh?”
Trong mắt Lão Mộc Đầu có tâm tinh phức tạp chợt lóe lên: “Là Tham Lang Môn sao?”
“Cha! Sao ngươi biết chuyện này?”
Lần này Mặc Huyền Y thật sự kinh ngạc.
Bản thân mình đã từng nói với Mã Đại thẩm mình là người tu hành hạng trung, hơn nữa tình trạng lúc mình khôi phục diện mạo thật sự cũng khác với người thường cho nên cha mẹ có thể nhìn ra bản thân mình có sự khác biệt, cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng cha có thể nói toạc ra mình xuất thân từ Vu Minh, thậm chí Tham Lang Môn chuyện này thật sự có chút không tin được!
“Con à, ngươi không biết, năm đó ta và mẹ của ngươi đều là người tu luyện... Hơn nữa còn tu luyện đến đỉnh của cảnh giới Thai Tức, sắp đột phá trình độ của cảnh giới Đan Nguyên, cũng có thể coi là người tu hành rồi”
Những dấu vết riêng tư này chỉ sợ ngay cả sư phụ mình cũng chưa chắc đã biết hết!
Người duy nhất có thể biết đương nhiên chỉ có mẹ của mình thôi!
Cũng chỉ có mẹ ruột của mình mới có thể khắc những thứ này bền vững trong đáy lòng, mấy chục năm qua chưa từng quên.
Sau một hồi lâu, bà cụ từ từ tỉnh lại, ngược lại ôm Mặc Huyền Y cao giọng khóc lớn.
Nhất thời, mẹ con hai người ôm đầu khóc nức nở, khóc đến mức trời đất tối sầm, khiến bà Mã ở một bên nhìn thấy cũng xót xa đến cực điểm, vui thay cho sự tương phùng của mẹ con hai người, rồi lại cảm thấy mẹ con này thật sự là không dễ dàng gì.
“Các ngươi từ từ khóc... Không không... Các ngươi từ từ nói chuyện... chị dâu nên mau chóng dẫn con gái đi vào bên trong, khóc ngay ở cổng lớn ai nhìn vào cũng tưởng đã xảy ra chuyện gì...”
“Đây là chuyện vui... Đừng khóc nữa, nước mắt sẽ làm niềm vui bỏ chạy đấy”
Nàng rất sốt sắng: “Mẹ con các ngươi cứ trò chuyện trước, ta đi gọi Lão Mộc trở về, nhân tiện bảo hắn mua chút đồ nhắm rượu, cả nhà các ngươi đoàn tụ. Chờ thêm mấy ngày nữa cho bình tĩnh, nhà ta bày một bàn, chúc mừng các ngươi cả nhà đoàn viên, mọi người cùng nhau vui mừng”
Nói xong thì đi ra ngoài, gương mặt tràn đầy vẻ tươi cười nhưng lại vừa đi vừa dụi mắt
Cốt nhục ba mươi năm chia lia, cả nhà này thật sự là không dễ dàng gì.
Bây giờ, cuối cùng đã đoàn tụ, thật sự vui mừng cho bọn họ!
Bà cụ kéo Mặc Huyền Y vào trong phòng, sau đó thì bắt đầu lau chùi băng ghế một cách hung hãng, lúc này mới bảo con gái ngồi xuống; lau cốc trà một lượt rồi thêm một lượt nữa, cẩn thận từng li từng tí một.
“Niếp Niếp... trà trong nhà không ngon... con, con chưa hẳn đã quen uống, đợi lát nữa ta bảo cha con đi ra ngoài mua...”
“Trong nhà này quá bẩn, ta và cha con mấy năm nay... cũng lười, con cũng đừng chê, con ngõi đi, ngồi thoải mái, con ngồi là tốt rồi, đừng đừng... Những thứ này không cần làm... Đừng làm bẩn áo quần của con..”
Nhìn niềm vui sướng tràn đầy trên mặt bà cụ, vẫn còn thấp thỏm không yên lo con gái sẽ chê mình, vẻ mặt hạnh phúc, nước mắt tràn đầy khuôn mặt.
Mặc Huyền Y khóc như mưa, nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy mẹ của mình, kề sát toàn bộ cơ thể vào: “Mẹ. Mẹ... Mẹ...”
Cơ thể bà cụ run rẩy, run rẩy, nhẹ nhàng thử thăm dò, dùng bàn tay tràn đầy nếp nhăn và nứt nẻ ôm lên người của con gái, từ từ, càng ôm càng chặt, càng ôm càng dùng sức, dường như đã dùng tới sức lực còn dư lại trong cuộc đời, chỉ sợ con gái vừa gặp lại bất thình lình lại không thấy nữa.
“Trời xanh... có mắt...”
Không bao lâu sau, Lão Mộc cũng quay về, trong tay còn mang theo đồ nhằm rượu, trên trán còn có một vệt máu ứ đọng, ánh mắt kích động.
“Bà ơi... bà ơi... đâu... khách... khách đâu?”
Trong lúc đó ngôn từ và ngữ điệu, tất cả đều không nói ra được sự thấp thỏm lo âu, chờ đợi mong mỗi nên lời nói không trọn vẹn.
“Cha con đã về rồi..”
Lúc này tâm trạng của bà cụ đã ổn định rất nhiều, run giọng nói: “Là Niếp Niếp về rồi ông nó à”
....
Người một nhà cuối cùng cũng đoàn tụ đầy đủ rồi.
Sự chua xót không nói ra được, sự xúc động nói không trọn vẹn, cứ như vậy yên lặng ngồi đối diện, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cứ như vậy nước mắt cùng nhau chảy dài, mãi, không có người nào nói ra một câu nói hoàn chỉnh.
Viền mắt Mặc Huyền Y đỏ lên, rửa rau, làm cơm, xuống bếp, châm trà cho hai ông bà già một cách hiền thục... Nàng bướng binh không cho hai ông bà già nhúng tay vào, chỉ muốn tự mình hoàn thành bữa cơm đầu tiên phụng dưỡng cha mẹ.
Một trái tim phiêu bạt không ổn định, trong quá trình ở lại đây đã đần đần yên ổn, ôn hòa hơn.
Rõ ràng chỉ là một căn nhà nhỏ tàn tạ đến mức không chịu nổi nhưng trong lòng nàng lúc này so với nhà cao cửa rộng có rất nhiều phòng xa hoa vẫn quý giá, ấm áp hơn. Bởi vì ở đây có cha mẹ mình, cha mẹ ruột!
“Cha!”
“Mẹ!”
Sau khi hô lên hai tiếng này một lần nữa, Mặc Huyền Y hạnh phúc đến mức muốn khóc, rồi lại cười trong vui sướng.
Từ nay về sau, ta cũng là người có nhà, không còn cô đơn nữa, không hề cô quạnh, không hề lạnh lẽo...
Rượu và thức ăn đã đủ, nói thật, tài năng nấu nướng của Mặc Huyền Y thật sự không tốt lắm.
Nhưng vợ chồng Lão Mộc lại ăn uống say sưa ngon lành, quả nhiên là cảm thấy cả đời này chưa bao giờ được ăn bữa cơm ngon như vậy.
Lão Mộc thậm chí còn phá vỡ điều kiêng kị nhiều năm, uống hết ba chén rượu trắng, hơn nữa còn chưa say!
Người gặp chuyện vui thì tỉnh thần luôn thoải mái.
Trong lòng ba người, tất cả đều đang tích lũy từ từ niềm hạnh phúc cho đến lúc tràn đầy.
Đoàn viên rồi!
Thời gian tốt đẹp đều trôi qua rất nhanh; Đợi cơm nước xong xuôi, dọn bàn, bỗng chốc đã hơn tám giờ tối
Cả nhà lại ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, dáng vẻ mỗi người đã ổn định hơn rất nhiều.
Đặc biệt là câu hỏi mà lúc trước vẫn không dám hỏi, cuối cùng cũng thử thăm dò, đắn đo, bắt đầu hỏi, bắt đầu nói.
“Niếp Niếp, ngươi bây giờ... là người tu luyện sao?” Trong mắt Lão Mộc Đầu có niềm khao khát.
“Vâng”
“Nhưng là.... Môn phái Vu Minh?”
Trong mắt Lão Mộc Đầu có tâm tinh phức tạp chợt lóe lên: “Là Tham Lang Môn sao?”
“Cha! Sao ngươi biết chuyện này?”
Lần này Mặc Huyền Y thật sự kinh ngạc.
Bản thân mình đã từng nói với Mã Đại thẩm mình là người tu hành hạng trung, hơn nữa tình trạng lúc mình khôi phục diện mạo thật sự cũng khác với người thường cho nên cha mẹ có thể nhìn ra bản thân mình có sự khác biệt, cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng cha có thể nói toạc ra mình xuất thân từ Vu Minh, thậm chí Tham Lang Môn chuyện này thật sự có chút không tin được!
“Con à, ngươi không biết, năm đó ta và mẹ của ngươi đều là người tu luyện... Hơn nữa còn tu luyện đến đỉnh của cảnh giới Thai Tức, sắp đột phá trình độ của cảnh giới Đan Nguyên, cũng có thể coi là người tu hành rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.