Chương 643: Hắc mã, tiếp tục là hác mã!
KK Cố Hương
02/07/2024
Nhưng mà...
Hầu hết các giáo viên của Cao Võ ở đây đều nhìn ra được điểm then chốt ở đây... Ừm, mấu chốt không phải ở chiêu thức gì gì đó.
Lúc ban đầu, Hạng Xung nằm quyền chủ động, tung ra công kích rất mãnh liệt, thanh thế làm cho con người ta thấy sợ hãi, mà Tả Tiểu Đa ở vào thế phòng thủ, dùng thân pháp nhanh nhẹn của mình, kéo dài khoảng cách, nhưng Hạng Xung đuổi theo không bỏ, khí thế không giảm mà còn từ từ tăng dần lên, Tả Tiểu 'Đa quay người xông lên trời, Hạng Xung cũng vẫn bám dai như đĩa, sau đó Tả Tiểu Đa lại hạ xuống...
Chính là lúc hạ xuống trong chớp mắt này, chiến đấu kết thúc.
“Cao minh!”
Vị trọng tài của Tiềm Long Cao Vũ đập bàn, lên tiếng tán dương!
“Ý thức chiến đấu như vậy, cho dù là tay già đời đã lang bạt giang hồ nhiều năm cũng chưa chắc đã có!”
“Thay vì nói là ý thức chiến đấu, chỉ bằng nói là có khả năng tính toán tài tình thì chuẩn hơn, lúc ban đầu ném hết ám khí xuống đất, nhìn thì giống như là yếu thế, nhưng thực chất thì trong đầu hẳn đã có kế khác, ám khí chỉ rơi lung tung trên đất thôi, nhưng chúng nó vẫn nằm trên lôi đài! Nói cách khác, nó chính là chiêu đầu tiên của Tả Tiểu Đa”
“Cũng vì chiêu này, Hạng Xung mới không đề phòng Tả Tiểu Đa, từ đó gieo xuống hạt giống của sự thất bại”
“Nếu như Hạng Xung vẫn luôn tấn công trên đất băng, thì mục đích tung ra chiêu này của Tả Tiểu Đa sẽ không thực hiện được, tốn công vô ích, nhưng bởi vì lúc ban đầu khi đánh Tả Tiểu Đa luôn tỏ ra yếu thế, chỉ sử dụng thân pháp để trốn, mà một thanh kích khí thế nặng nề như Bá Vương kích cũng nhân cơ hội này, đần đần tích lũy khí thế cho bản thân, nhưng cũng bởi vì ép sát liên tục, cho nên khi Tả Tiểu Đa xông lên trời, Hạng Xung cũng đuổi theo, thế là rời khỏi mặt đất.”
“Sau đó chính là điểm mấu chốt, khi Hạng Xung truy kích ở trên không, thì hai chân sẽ không chạm đất, mà bàn chân của hẳn chính là nơi duy nhất không có áo Tinh Quang Tắm Tí bảo vệ, bàn chân cứ thế để lộ ra.”
“Sau đó Tả Tiểu Đa hạ xuống, vốn là có thể nhẹ nhàng hạ xuống đất, sau đó chạy khắp nơi, nhưng lúc hẳn hạ xuống, lại cố tình dùng lực lớn làm mặt đất bị chấn động, mục đích thật của hắn là điểu khiển những ám khí rơi trên mặt đất đó, hắn điều kiện bốn cái ám khí tấn công Hạng Xung bất ngờ từ một cái góc độ quỷ ít nhất thì đó là góc độ mà vị trí lúc đó của Tả Tiểu 'Đa không thể phóng ra. Trong đó có hai cái ám khí đánh vào gan bàn chân của Hạng Xung!”
“Bốn ám khí mà Tả Tiểu Đa điều khiển khéo léo kia, kỳ thật cũng chẳng có bao nhiêu lực sát thương, nhưng đây là cơ hội trời cho của Tả Tiểu Đa, gan bàn chân Hạng Xung bị tập tích, bởi vì đang ở giữa không trung, lại đột nhiên bị quấy rối, tự nhiên là sẽ hắn tìm cách để bản thân ổn định, lực lượng rót vào Phương Thiên Họa Kích đương nhiên là sẽ bị thu về, Nhưng lúc này thế công của hắn đang rất mãnh liệt, muốn thu lực về thì ít nhiều cũng sẽ có chút khó khăn, mà khi vội vàng thu lại lực lượng chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở, cũng là lúc này, hai cái ám khí còn lại cùng lúc đánh trúng chỗ sơ hở vừa lộ ra dưới tay áo của Hạng Xung, gan bàn tay!
“Cho nên mới có chuyện Phương Thiên Họa Kích tuột khỏi tay Hạng Xung. Mà lúc này, khi Phương Thiên Họa Kích tuột khỏi tay bay đi, phản ứng đầu tiên của hắn là đuổi theo, trong lòng cũng cảm thấy bối rối, còn hơi đâu mà đi quan tâm tới gan bàn chân bị tập kích chứ!”
“Và thế là hai cái ám khí, sức sát thương thì không cao nhưng lại phát huy tác dụng cực lớn... Nó đâm thẳng vào thịt của bàn chân, làm tổn thương kinh mạch”
“Mà lúc Hạng Xung hạ đất rồi lại nhảy dựng lên, không phải vì hẳn muốn nhảy, mà là bởi vì đau... phản ứng từ bản năng làm hãn nhảy dựng lên vậy đó. Còn Tả Tiểu Đa dựa vào Tinh Không Bộ và Long Môn Thối quay ngược trở lại, hắn lập tức ra tay trước khi đối thủ tấn công, tung một cước đá trúng háng, làm cho Hạ Xung mất khả năng chiến đấu”
“Còn một cú đấm sau đó chẳng qua chỉ là vẽ rần thêm chân thôi. Thực tế thì cũng không căn cú đấm đó, bởi vì thắng bại đã rõ ràng, vốn không cần vẽ thêm trời”
Sau khi nghe giáo viên của Cao Võ Tiềm Long giải thích, mọi người đều hiểu ra chuyện là thế nào!
Bởi vì trận chiến này xảy ra thật sự là quá nhanh, mọi người chỉ nhìn thấy một người chạy, một người đuổi, hết xông lên trời, rồi lại rơi xuống đất, sau đó thấy Phương Thiên Họa Kích đột nhiên tuột khỏi tay Hạ Xung, rồi chưa hiểu chuyện gì thì trận đấu đã kết thúc.
Nhưng đồng thời cũng thay đổi cái nhìn với đội trưởng của Nhị Trung thành Phượng Hoàng này.
Tả Tiểu Đa cài bẫy tỉnh vi vậy đó, mỗi một đường đi nước bước đều vượt qua dự đoán của mọi người, nhưng lại rất rành mạch logic, hẳn đùa bốn đối thủ trong lòng bàn tay, chơi đến quên cả trời đất.
“Trận này, Hạng Xung thua cũng không oan”
Vị giáo viên của Cao Võ Tiềm Long này cực kỳ tán thưởng Tả Tiểu Đa: “Trong võ học và chém giết, trước nay đều không phải ai tu vi cao, ai chỗ dựa càng lớn thì sẽ thẳng. Khi giao chiến, có cực kỳ nhiều thủ đoạn chiêu trò, sơ hở và bẫy rập để lợi dụng, chỉ cần biết lợi dụng tốt và tài tình, thì có thể lấy yếu thắng mạnh, đánh bại kẻ địch giành chiến thẳng!”
“Mấy đứa nhỏ của Nhất Trung Tiềm Long này... nói câu dễ hiểu thì là... trải đời quá ít!”
Những lời này làm những giáo viên của Cao Võ ở đây đều trầm ngâm ngắm nghĩ.
Trải đời quá ít...
Tương lai, thật là thứ làm người ta buồn rầu.
Có nên đề nghị Viện Cao Võ thêm một môn không?
Gọi là “Chông gai trên đường đời” sao?
Bây giờ nghĩ... thì thấy cái tên Tả Tiểu Đa này, quả thực là có thể trực tiếp lên làm giáo viên của bộ môn này luôn rồi...
Trên mạng, vẫn còn có rất nhiều người đang xôn xao thảo luận.
Chẳng qua lúc này, bọn họ đều đang thảo luận về cách đánh.
“Chơi như vậy cũng được hả?”
“Vừa lên lôi đài đã ném vũ khí, tình huống này Ai bảo là vô dụng... Mẹ nó, nếu là ta, chắc chắn sẽ mắc mưu, 1000% luôn!”
“Khi gặp phải đối thủ có cảnh giới cao hơn mình, thì đầu tiên phải né tránh, sau đó xông lên trời rồi lại lao xuống đất, cuối cùng đá một cái vào háng là thắng... Sao ta cứ cảm thấy ảo thế nhỉ?”
“Bạn nhỏ, ngươi trải đời ít quá rề
Hầu hết các giáo viên của Cao Võ ở đây đều nhìn ra được điểm then chốt ở đây... Ừm, mấu chốt không phải ở chiêu thức gì gì đó.
Lúc ban đầu, Hạng Xung nằm quyền chủ động, tung ra công kích rất mãnh liệt, thanh thế làm cho con người ta thấy sợ hãi, mà Tả Tiểu Đa ở vào thế phòng thủ, dùng thân pháp nhanh nhẹn của mình, kéo dài khoảng cách, nhưng Hạng Xung đuổi theo không bỏ, khí thế không giảm mà còn từ từ tăng dần lên, Tả Tiểu 'Đa quay người xông lên trời, Hạng Xung cũng vẫn bám dai như đĩa, sau đó Tả Tiểu Đa lại hạ xuống...
Chính là lúc hạ xuống trong chớp mắt này, chiến đấu kết thúc.
“Cao minh!”
Vị trọng tài của Tiềm Long Cao Vũ đập bàn, lên tiếng tán dương!
“Ý thức chiến đấu như vậy, cho dù là tay già đời đã lang bạt giang hồ nhiều năm cũng chưa chắc đã có!”
“Thay vì nói là ý thức chiến đấu, chỉ bằng nói là có khả năng tính toán tài tình thì chuẩn hơn, lúc ban đầu ném hết ám khí xuống đất, nhìn thì giống như là yếu thế, nhưng thực chất thì trong đầu hẳn đã có kế khác, ám khí chỉ rơi lung tung trên đất thôi, nhưng chúng nó vẫn nằm trên lôi đài! Nói cách khác, nó chính là chiêu đầu tiên của Tả Tiểu Đa”
“Cũng vì chiêu này, Hạng Xung mới không đề phòng Tả Tiểu Đa, từ đó gieo xuống hạt giống của sự thất bại”
“Nếu như Hạng Xung vẫn luôn tấn công trên đất băng, thì mục đích tung ra chiêu này của Tả Tiểu Đa sẽ không thực hiện được, tốn công vô ích, nhưng bởi vì lúc ban đầu khi đánh Tả Tiểu Đa luôn tỏ ra yếu thế, chỉ sử dụng thân pháp để trốn, mà một thanh kích khí thế nặng nề như Bá Vương kích cũng nhân cơ hội này, đần đần tích lũy khí thế cho bản thân, nhưng cũng bởi vì ép sát liên tục, cho nên khi Tả Tiểu Đa xông lên trời, Hạng Xung cũng đuổi theo, thế là rời khỏi mặt đất.”
“Sau đó chính là điểm mấu chốt, khi Hạng Xung truy kích ở trên không, thì hai chân sẽ không chạm đất, mà bàn chân của hẳn chính là nơi duy nhất không có áo Tinh Quang Tắm Tí bảo vệ, bàn chân cứ thế để lộ ra.”
“Sau đó Tả Tiểu Đa hạ xuống, vốn là có thể nhẹ nhàng hạ xuống đất, sau đó chạy khắp nơi, nhưng lúc hẳn hạ xuống, lại cố tình dùng lực lớn làm mặt đất bị chấn động, mục đích thật của hắn là điểu khiển những ám khí rơi trên mặt đất đó, hắn điều kiện bốn cái ám khí tấn công Hạng Xung bất ngờ từ một cái góc độ quỷ ít nhất thì đó là góc độ mà vị trí lúc đó của Tả Tiểu 'Đa không thể phóng ra. Trong đó có hai cái ám khí đánh vào gan bàn chân của Hạng Xung!”
“Bốn ám khí mà Tả Tiểu Đa điều khiển khéo léo kia, kỳ thật cũng chẳng có bao nhiêu lực sát thương, nhưng đây là cơ hội trời cho của Tả Tiểu Đa, gan bàn chân Hạng Xung bị tập tích, bởi vì đang ở giữa không trung, lại đột nhiên bị quấy rối, tự nhiên là sẽ hắn tìm cách để bản thân ổn định, lực lượng rót vào Phương Thiên Họa Kích đương nhiên là sẽ bị thu về, Nhưng lúc này thế công của hắn đang rất mãnh liệt, muốn thu lực về thì ít nhiều cũng sẽ có chút khó khăn, mà khi vội vàng thu lại lực lượng chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở, cũng là lúc này, hai cái ám khí còn lại cùng lúc đánh trúng chỗ sơ hở vừa lộ ra dưới tay áo của Hạng Xung, gan bàn tay!
“Cho nên mới có chuyện Phương Thiên Họa Kích tuột khỏi tay Hạng Xung. Mà lúc này, khi Phương Thiên Họa Kích tuột khỏi tay bay đi, phản ứng đầu tiên của hắn là đuổi theo, trong lòng cũng cảm thấy bối rối, còn hơi đâu mà đi quan tâm tới gan bàn chân bị tập kích chứ!”
“Và thế là hai cái ám khí, sức sát thương thì không cao nhưng lại phát huy tác dụng cực lớn... Nó đâm thẳng vào thịt của bàn chân, làm tổn thương kinh mạch”
“Mà lúc Hạng Xung hạ đất rồi lại nhảy dựng lên, không phải vì hẳn muốn nhảy, mà là bởi vì đau... phản ứng từ bản năng làm hãn nhảy dựng lên vậy đó. Còn Tả Tiểu Đa dựa vào Tinh Không Bộ và Long Môn Thối quay ngược trở lại, hắn lập tức ra tay trước khi đối thủ tấn công, tung một cước đá trúng háng, làm cho Hạ Xung mất khả năng chiến đấu”
“Còn một cú đấm sau đó chẳng qua chỉ là vẽ rần thêm chân thôi. Thực tế thì cũng không căn cú đấm đó, bởi vì thắng bại đã rõ ràng, vốn không cần vẽ thêm trời”
Sau khi nghe giáo viên của Cao Võ Tiềm Long giải thích, mọi người đều hiểu ra chuyện là thế nào!
Bởi vì trận chiến này xảy ra thật sự là quá nhanh, mọi người chỉ nhìn thấy một người chạy, một người đuổi, hết xông lên trời, rồi lại rơi xuống đất, sau đó thấy Phương Thiên Họa Kích đột nhiên tuột khỏi tay Hạ Xung, rồi chưa hiểu chuyện gì thì trận đấu đã kết thúc.
Nhưng đồng thời cũng thay đổi cái nhìn với đội trưởng của Nhị Trung thành Phượng Hoàng này.
Tả Tiểu Đa cài bẫy tỉnh vi vậy đó, mỗi một đường đi nước bước đều vượt qua dự đoán của mọi người, nhưng lại rất rành mạch logic, hẳn đùa bốn đối thủ trong lòng bàn tay, chơi đến quên cả trời đất.
“Trận này, Hạng Xung thua cũng không oan”
Vị giáo viên của Cao Võ Tiềm Long này cực kỳ tán thưởng Tả Tiểu Đa: “Trong võ học và chém giết, trước nay đều không phải ai tu vi cao, ai chỗ dựa càng lớn thì sẽ thẳng. Khi giao chiến, có cực kỳ nhiều thủ đoạn chiêu trò, sơ hở và bẫy rập để lợi dụng, chỉ cần biết lợi dụng tốt và tài tình, thì có thể lấy yếu thắng mạnh, đánh bại kẻ địch giành chiến thẳng!”
“Mấy đứa nhỏ của Nhất Trung Tiềm Long này... nói câu dễ hiểu thì là... trải đời quá ít!”
Những lời này làm những giáo viên của Cao Võ ở đây đều trầm ngâm ngắm nghĩ.
Trải đời quá ít...
Tương lai, thật là thứ làm người ta buồn rầu.
Có nên đề nghị Viện Cao Võ thêm một môn không?
Gọi là “Chông gai trên đường đời” sao?
Bây giờ nghĩ... thì thấy cái tên Tả Tiểu Đa này, quả thực là có thể trực tiếp lên làm giáo viên của bộ môn này luôn rồi...
Trên mạng, vẫn còn có rất nhiều người đang xôn xao thảo luận.
Chẳng qua lúc này, bọn họ đều đang thảo luận về cách đánh.
“Chơi như vậy cũng được hả?”
“Vừa lên lôi đài đã ném vũ khí, tình huống này Ai bảo là vô dụng... Mẹ nó, nếu là ta, chắc chắn sẽ mắc mưu, 1000% luôn!”
“Khi gặp phải đối thủ có cảnh giới cao hơn mình, thì đầu tiên phải né tránh, sau đó xông lên trời rồi lại lao xuống đất, cuối cùng đá một cái vào háng là thắng... Sao ta cứ cảm thấy ảo thế nhỉ?”
“Bạn nhỏ, ngươi trải đời ít quá rề
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.