Chương 387: Người anh em, bảo trọng! (2)
KK Cố Hương
24/03/2024
Một nguyên thần vừa lao ra, còn chưa thành hình trên không trung nhưng sớm đã bị Dương Vũ một phát bắt được, nhét vào trong miệng mình, nhai hết.
Cười sang sảng một cách dữ tợn, nói: "Nhãi con Tiểu Vu, ngươi cho rằng ngươi còn sống nổi?”
Đoạn Thiên Vũ thân thể đã không còn tồn tại.
Dương Vũ ngửa mặt lên trời, hét lớn, trong thanh âm tất cả đều là đoạn tuyệt, bỗng nhiên quay đầu nhìn Thượng Thanh Vân: “Thuộc hạ của ngươi, vì sao ngươi không cứu?”
Toàn bộ quá trình, Thượng Thanh Vân chỉ cười khẩy trên không trung, trước sau cũng không ra tay, bỏ mặc thuộc hạ vừa mới giúp một việc lớn cho mình, cứ bị giết như vậy.
“Cùng người khác bao vây tấn công Tinh Chú, tội không thể tha! Ngươi không giết, ta cũng giết!"
Dương Vũ lạnh nhạt nói: “Nhưng trước lúc ngươi dùng Tinh Túc Tá Mệnh Thuật, hẳn cũng không biết ngươi là Tinh Chủ, bao vây tấn công là đúng”
“Hắn đã chết, lẽ nào ta còn phải phân rõ phải trái với hẳn?”
Thượng Thanh Vân lạnh nhạt nói: “Thân thể ngươi đã mục nát, lại lôi kéo ta nói chuyện, nhân thời gian này dùng khí thế khóa chặt ta? Dương Vũ, ngươi muốn làm gì ta biết rất rõ. Mà nhìn ngươi có thể thực hiện được hay không!"
“Sử dụng Tính Túc Tá Mệnh Thuật, ta có cơ thể bất tử!" Thượng Thanh Vân ngửa mặt lên trời cười to.
“Dương huynh, đi ngay đi! Còn có cơ hội!”
Hàn Tùng ngửa mặt lên trời, nhìn Dương Vũ trên không trung, than thở khóc lóc: “Người anh em, người anh em... Ngươi đã báo thủ rồi.... Đi mau!"
Trên không trung Dương Vũ xoay người, để lộ ra một nụ cười không đành: "Nếu ta đi rồi, các ngươi sẽ... Thật sự chết chắc rồi...người anh em, bảo trọng!”
Hắn nhìn các anh em của mình lần sau cùng, bỗng nhiên quay đầu, ngửa mặt lên trời, hét lớn: “Vị Tinh Chủ này, nào nào nào, chúng ta tay nắm tay cùng nhau đi đến chín suối."
Bỗng nhiên Hàn Tùng đổ lệ như suối trào!
Trong lòng những người khác cũng hiểu rõ, bây giờ Thượng Thanh Vân đang dùng Tinh Túc Tá Mệnh, tình trạng đã vẹn toàn, mình thật sự không phải là đối thủ của hắn.
Dương Vũ đây là muốn dùng một tia hi vọng cuối cùng của bản thân để giành một tia hi vọng sống cho mọi người!
Dương Vũ hét một tiếng dài, cả người bỗng nhiên nở lớn giống như khinh khí cầu, xông lên trên không trung nhanh như tia chớp, quấn quýt lấy Thượng Thanh Vân.
Dương Vũ lại thiêu đốt căn nguyên nguyên thần mạng sống của bản thân, dùng tất cả bản thân có để thiêu đốt thành sức mạnh, mặc dù với sức mạnh tốc. độ của Thượng Thanh Vân trước mặt, vẫn không thể nề tránh hắn!
Cùng với một tiếng rống to, Thượng Thanh Vân bị Dương Vũ ôm lấy.
Trên bầu trời mênh mông, Thượng Thanh Vân chửi ầm lên, liên tục dùng mấy trăm chưởng đánh lên người Dương Vũ, nhưng Dương Vũ lại không tránh không né, chỉ cười to: “Đi thôi!"
Một tiếng vang thật lớn, cơ thể Dương Vũ bỗng nhiên nổ tung trên không trung!
Tiếng nổ mạnh dữ dội chưa từng có, trong chớp mất lại xua tan mây đen đầy trời không dưới trăm dặm, để lộ ra bầu trời đêm trong vắt.
Giữa không trung, cơ thể Thượng Thanh Vân giống như bao tải thủng, liên tục lăn lộn trên không trung, nổi điên rống to hơn, nhưng các khắp nơi trên cơ thể, máu tươi chảy xuôi.
Thậm chí ngay cả cổ cũng bị nổ tung một nửa!
Lồng ngực, bụng dưới, tay chân vai, kể cả đầu đều đổ máu tươi ra bên ngoài!
Nhưng...
Một vệt ánh sao bay xuống trong bầu trời sao vẫn cứ xoay quanh trên đỉnh đầu của ngươi, sức mạnh cuồn cuộn không ngừng vẫn đang liên tục truyền vào bên trong cơ thể của hẳn, tất cả thương tổn, tất cả đều được nhanh chóng bù đắp với tốc độ mà mắt thường cũng có thế nhìn thấy được.
Uy năng của Tinh Túc Tá Mệnh Thuật quả là làm người kinh hãi như vậy!
“Ngươi tự bạo, làm sao có thể phá hủy ta?"
Thượng Thanh Vân điên cuồng la to: “Thân là cường giả, đoạn đường cuối cùng ta tác thành một lần lừng lẫy cuối cùng cho ngươi, như thế nào?”
“Tha cái mông mẹ ngươi, dưới sự khóa chặt căn nguyên Nguyên Hồn sinh mệnh trong khoảng cách gần như thế, ngươi trốn tránh? Giả bộ anh hùng hảo hán cái gì"
“Tiến lên”
Hàn Tùng nước mắt giàn giụa, hai mắt đỏ như máu: “Không thể để cho hắn hồi phục, tuyệt đổi không thể để cho hẳn hồi phục, nếu hẳn hồi phục vậy thì Dương Vũ sẽ hy sinh vô ích...”
Lời còn chưa dứt, điên cường hét lên một tiếng, vung kiếm bay tới.
Đám người Mục Yên Yên cũng đỏ mắt xông lên trên, đằng xa, ánh kiếm lấp lánh, Tân Phương Dương lê cơ thể tàn tạ, chạy tới, vượt qua Tân Phương Dương, ngay cả Khâu sư phụ cũng kéo cơ thể đã mất đi một nửa, gia nhập chiến trường.
Mọi người đều biết, không giết Tinh Chủ này, tất cả mọi người ở đây đều sẽ mất mạng!
Dương Vũ tự bạo là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất!
Tân Phương Dương, Khâu sư phụ, Tôn Bái Tương, Hàn Tùng, Lam Thư... Mục Yên Yên và ba người sư huynh đệ của Mục Yên Yên đều đồng loạt ra tay, xông lên trên không.
Đao kiếm cùng nhau bay ra, quyền cước cùng tiến lên!
Chín đại cao thủ, thời khắc này, tất cả đều chơi đùa với tính mạng, dùng hết toàn lực!
Trên bầu trời bao la, Thượng Thanh Vân gào thét, tu vi của hẳn không thể nghi ngờ so với bất cứ người nào ở đây cũng đều cao hơn, cao hơn rất nhiều!
Nhưng lúc nấy, hẳn bị Dương Vũ liều mình dùng bản thân làm ngòi nổ, trực tiếp nổ tung nửa cái mạng, mặc dù có Tinh Túc Tá Mệnh Thuật giúp đỡ, bảo vệ tính mạng nhưng sức chiến đấu không tránh được tổn thất lớn, là vì vậy, dưới sự bao vây tấn công của chín đại cao thủ, cũng chỉ còn sót lại phần bị đánh, hoàn toàn không có sức mạnh đánh trả lại.
Nhưng sức mạnh sinh mệnh của hắn cũng thật sự dũng mãnh, càng được truyền vào sức sống không ngừng bởi các ánh sao trên bầu trời
Cuộc chiến càng kéo dài, chín đại cao thủ càng đánh càng đau lòng, bởi vì Thượng Thanh Vân rõ ràng bị thương liên tiếp nhưng thân thể của hẳn ngược lại đang phơi bày trong tình trạng khôi phục từng li từng tí.
Huyết quang đầy trời, găn như tất cả đều là máu của Thượng Thanh Vân, nhưng thân thể của hắn, dưới sự chiếu rọi liên tiếp của ánh sao lại càng ngày càng hiện ra hoàn chỉnh...
Dần dần, hắn lại có thể đánh lại!
Sau đó, sự phản kích của hắn lại càng ngày càng. mạnh mẽ.
Mỗi một quyền một chưởng đều giống như phá đá khai phá đồi núi.
Rầm rầm rầm.
Tần Phương Dương và Khâu sư phụ đặt tay lên ngực, ngay tức khắc phun máu tươi từ trên không trung rơi xuống, hai người bọn họ vốn đã có thương thế trầm trọng, sức khỏe bản thân dưới sự luân phiên đánh nhau mạnh mẽ đã gần giống như đèn cạn đầu, toàn bộ đều dựa vào một chút sức lực để chống đỡ, sau khi bỗng nhiên bị phản kích càng không thể góp sức, trực tiếp bí đánh rơi.
Cười sang sảng một cách dữ tợn, nói: "Nhãi con Tiểu Vu, ngươi cho rằng ngươi còn sống nổi?”
Đoạn Thiên Vũ thân thể đã không còn tồn tại.
Dương Vũ ngửa mặt lên trời, hét lớn, trong thanh âm tất cả đều là đoạn tuyệt, bỗng nhiên quay đầu nhìn Thượng Thanh Vân: “Thuộc hạ của ngươi, vì sao ngươi không cứu?”
Toàn bộ quá trình, Thượng Thanh Vân chỉ cười khẩy trên không trung, trước sau cũng không ra tay, bỏ mặc thuộc hạ vừa mới giúp một việc lớn cho mình, cứ bị giết như vậy.
“Cùng người khác bao vây tấn công Tinh Chú, tội không thể tha! Ngươi không giết, ta cũng giết!"
Dương Vũ lạnh nhạt nói: “Nhưng trước lúc ngươi dùng Tinh Túc Tá Mệnh Thuật, hẳn cũng không biết ngươi là Tinh Chủ, bao vây tấn công là đúng”
“Hắn đã chết, lẽ nào ta còn phải phân rõ phải trái với hẳn?”
Thượng Thanh Vân lạnh nhạt nói: “Thân thể ngươi đã mục nát, lại lôi kéo ta nói chuyện, nhân thời gian này dùng khí thế khóa chặt ta? Dương Vũ, ngươi muốn làm gì ta biết rất rõ. Mà nhìn ngươi có thể thực hiện được hay không!"
“Sử dụng Tính Túc Tá Mệnh Thuật, ta có cơ thể bất tử!" Thượng Thanh Vân ngửa mặt lên trời cười to.
“Dương huynh, đi ngay đi! Còn có cơ hội!”
Hàn Tùng ngửa mặt lên trời, nhìn Dương Vũ trên không trung, than thở khóc lóc: “Người anh em, người anh em... Ngươi đã báo thủ rồi.... Đi mau!"
Trên không trung Dương Vũ xoay người, để lộ ra một nụ cười không đành: "Nếu ta đi rồi, các ngươi sẽ... Thật sự chết chắc rồi...người anh em, bảo trọng!”
Hắn nhìn các anh em của mình lần sau cùng, bỗng nhiên quay đầu, ngửa mặt lên trời, hét lớn: “Vị Tinh Chủ này, nào nào nào, chúng ta tay nắm tay cùng nhau đi đến chín suối."
Bỗng nhiên Hàn Tùng đổ lệ như suối trào!
Trong lòng những người khác cũng hiểu rõ, bây giờ Thượng Thanh Vân đang dùng Tinh Túc Tá Mệnh, tình trạng đã vẹn toàn, mình thật sự không phải là đối thủ của hắn.
Dương Vũ đây là muốn dùng một tia hi vọng cuối cùng của bản thân để giành một tia hi vọng sống cho mọi người!
Dương Vũ hét một tiếng dài, cả người bỗng nhiên nở lớn giống như khinh khí cầu, xông lên trên không trung nhanh như tia chớp, quấn quýt lấy Thượng Thanh Vân.
Dương Vũ lại thiêu đốt căn nguyên nguyên thần mạng sống của bản thân, dùng tất cả bản thân có để thiêu đốt thành sức mạnh, mặc dù với sức mạnh tốc. độ của Thượng Thanh Vân trước mặt, vẫn không thể nề tránh hắn!
Cùng với một tiếng rống to, Thượng Thanh Vân bị Dương Vũ ôm lấy.
Trên bầu trời mênh mông, Thượng Thanh Vân chửi ầm lên, liên tục dùng mấy trăm chưởng đánh lên người Dương Vũ, nhưng Dương Vũ lại không tránh không né, chỉ cười to: “Đi thôi!"
Một tiếng vang thật lớn, cơ thể Dương Vũ bỗng nhiên nổ tung trên không trung!
Tiếng nổ mạnh dữ dội chưa từng có, trong chớp mất lại xua tan mây đen đầy trời không dưới trăm dặm, để lộ ra bầu trời đêm trong vắt.
Giữa không trung, cơ thể Thượng Thanh Vân giống như bao tải thủng, liên tục lăn lộn trên không trung, nổi điên rống to hơn, nhưng các khắp nơi trên cơ thể, máu tươi chảy xuôi.
Thậm chí ngay cả cổ cũng bị nổ tung một nửa!
Lồng ngực, bụng dưới, tay chân vai, kể cả đầu đều đổ máu tươi ra bên ngoài!
Nhưng...
Một vệt ánh sao bay xuống trong bầu trời sao vẫn cứ xoay quanh trên đỉnh đầu của ngươi, sức mạnh cuồn cuộn không ngừng vẫn đang liên tục truyền vào bên trong cơ thể của hẳn, tất cả thương tổn, tất cả đều được nhanh chóng bù đắp với tốc độ mà mắt thường cũng có thế nhìn thấy được.
Uy năng của Tinh Túc Tá Mệnh Thuật quả là làm người kinh hãi như vậy!
“Ngươi tự bạo, làm sao có thể phá hủy ta?"
Thượng Thanh Vân điên cuồng la to: “Thân là cường giả, đoạn đường cuối cùng ta tác thành một lần lừng lẫy cuối cùng cho ngươi, như thế nào?”
“Tha cái mông mẹ ngươi, dưới sự khóa chặt căn nguyên Nguyên Hồn sinh mệnh trong khoảng cách gần như thế, ngươi trốn tránh? Giả bộ anh hùng hảo hán cái gì"
“Tiến lên”
Hàn Tùng nước mắt giàn giụa, hai mắt đỏ như máu: “Không thể để cho hắn hồi phục, tuyệt đổi không thể để cho hẳn hồi phục, nếu hẳn hồi phục vậy thì Dương Vũ sẽ hy sinh vô ích...”
Lời còn chưa dứt, điên cường hét lên một tiếng, vung kiếm bay tới.
Đám người Mục Yên Yên cũng đỏ mắt xông lên trên, đằng xa, ánh kiếm lấp lánh, Tân Phương Dương lê cơ thể tàn tạ, chạy tới, vượt qua Tân Phương Dương, ngay cả Khâu sư phụ cũng kéo cơ thể đã mất đi một nửa, gia nhập chiến trường.
Mọi người đều biết, không giết Tinh Chủ này, tất cả mọi người ở đây đều sẽ mất mạng!
Dương Vũ tự bạo là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất!
Tân Phương Dương, Khâu sư phụ, Tôn Bái Tương, Hàn Tùng, Lam Thư... Mục Yên Yên và ba người sư huynh đệ của Mục Yên Yên đều đồng loạt ra tay, xông lên trên không.
Đao kiếm cùng nhau bay ra, quyền cước cùng tiến lên!
Chín đại cao thủ, thời khắc này, tất cả đều chơi đùa với tính mạng, dùng hết toàn lực!
Trên bầu trời bao la, Thượng Thanh Vân gào thét, tu vi của hẳn không thể nghi ngờ so với bất cứ người nào ở đây cũng đều cao hơn, cao hơn rất nhiều!
Nhưng lúc nấy, hẳn bị Dương Vũ liều mình dùng bản thân làm ngòi nổ, trực tiếp nổ tung nửa cái mạng, mặc dù có Tinh Túc Tá Mệnh Thuật giúp đỡ, bảo vệ tính mạng nhưng sức chiến đấu không tránh được tổn thất lớn, là vì vậy, dưới sự bao vây tấn công của chín đại cao thủ, cũng chỉ còn sót lại phần bị đánh, hoàn toàn không có sức mạnh đánh trả lại.
Nhưng sức mạnh sinh mệnh của hắn cũng thật sự dũng mãnh, càng được truyền vào sức sống không ngừng bởi các ánh sao trên bầu trời
Cuộc chiến càng kéo dài, chín đại cao thủ càng đánh càng đau lòng, bởi vì Thượng Thanh Vân rõ ràng bị thương liên tiếp nhưng thân thể của hẳn ngược lại đang phơi bày trong tình trạng khôi phục từng li từng tí.
Huyết quang đầy trời, găn như tất cả đều là máu của Thượng Thanh Vân, nhưng thân thể của hắn, dưới sự chiếu rọi liên tiếp của ánh sao lại càng ngày càng hiện ra hoàn chỉnh...
Dần dần, hắn lại có thể đánh lại!
Sau đó, sự phản kích của hắn lại càng ngày càng. mạnh mẽ.
Mỗi một quyền một chưởng đều giống như phá đá khai phá đồi núi.
Rầm rầm rầm.
Tần Phương Dương và Khâu sư phụ đặt tay lên ngực, ngay tức khắc phun máu tươi từ trên không trung rơi xuống, hai người bọn họ vốn đã có thương thế trầm trọng, sức khỏe bản thân dưới sự luân phiên đánh nhau mạnh mẽ đã gần giống như đèn cạn đầu, toàn bộ đều dựa vào một chút sức lực để chống đỡ, sau khi bỗng nhiên bị phản kích càng không thể góp sức, trực tiếp bí đánh rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.