Chương 87: Tham Lang, Huyền Y (2)
KK Cố Hương
25/01/2024
“Hở? Thế có đi không nào?”
“Thì đi!"
Tả Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu, cảm giác trạng thái của mình không giống với thường ngày.
Trạng thái tốt nhất thần khí đều no đủ, không khỏi thở ra một hơi, nhưng nét mặt cũng không hề buông lỏng, trái lại càng nghiêm trọng hơn.
Có một số việc không thể nói với Tiểu Đa được, nhưng thật sự không có chuyện gì sao?
Đại lục Vu Minh nằm bên ngoài Nhật Nguyệt quan, hai bên thuộc hai thế lực đối địch. Hiện tại người của 'Tham Lang Vu Môn đã thâm nhập đến thành Phượng Hoàng cách Nhật Nguyệt quan mấy chục vạn dặm, bày. mưu tính kế.
Chuyện này có ý nghĩa gì, khiến Tả Tiểu Niệm vừa nghĩ thôi đã run rẩy cả người, không lạnh mà run.
Thật sự là rất nghiêm trọng. Nếu không phải Tả Tiểu Đa đánh bậy đánh bạ phá hủy kế hoạch của đối phương, khiến đối phương chuyển hướng đối phó với Tiểu Đa, thì e rằng cái chết của mười tên trôm cũng không thể gây được chú ý dì càng khôn có ai nghi ngờ đến vật phi phàm như Tham Lang Chi Tâm.
Vậy thì lại nảy sinh ra một vấn đề, đối phương rốt cuộc đã thâm nhập được bao nhiêu rồi. Thậm chí nội ứng của đối phương tồn tại trong thành Phượng Hoàng chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa nội ứng của đối phương chắc chắn không thể là người bình thường gì.
“Chuyện này nên điều tra thế nào đây?” Tả Tiểu Niệm lẩm bẩm. Tham Lang Chỉ Tâm, trừ phi chính chủ đến lấy đi kí ức, không thì chẳng có ai lấy ra được cả.
“Ngày mai nhất định phải nói với sư phụ chuyện này, sư phụ hiểu biết rộng, có lẽ sẽ tìm ra cách.”
“Tham Lang tới thì không sao nhưng nếu là Sát Phá Lang cũng tới thì to chuyện rồi..."
Ở một nơi xa xôi khác. Thời gian quay trở lại một đêm trước.
Ngay khi thiếu nữ áo hồng bị giết chết, một thiếu nữ đang tu luyện tự nhiên phun ra một ngụm máu tươi không hề báo trước, lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Bên ngoài vang lên một tiếng kêu hoảng hốt sợ hãi: “Sư phụ, sư tỷ luyện công gặp sự cố rồi, đây là... tẩu hỏa nhập ma sao?”
Mọi người xung quanh đều chạy tới.
Một lúc lâu sau.
Thiếu nữ này cuối cùng cũng tỉnh lại, ánh mắt hoang mang, sắc mặt trắng bệch.
Một bà lão áo đen đứng bên cạnh nàng: “Huyền Y, có chuyện gì vậy?”
Thiếu nữ tên Huyền Y lau máu tươi chảy ra nới khóe miệng, yếu ớt nói: “Sư phụ, phân thân của con chắc đã bị giết rồi.”
“Phân thân bị giết?”
Bà lão áo đen nhíu mày: “Lần này con chia ra ngoài mấy phân thân?”
“Hai ạ”
Mặc Huyền Y trầm giọng nói: “Một hướng đông, một hướng tây, phân thân hướng đông bị giết rồi.”
“Phân thân hướng đông đi đến chỗ nào?” “Khu vực Trung Nguyên, thuộc địa giới Cổ Tê.”
“Bên kia có người của chúng ta tiếp ứng, tất cả hoạt động đều nằm trong kế hoạch. Nếu có biến cố thì sao lại không có báo động trước được?”
“Vì vậy nên mới kỳ lạ.”
Mặc Huyền Y hít sâu một hơi, điều hòa khí tức, lại dùng thêm mấy viên đan dược, sắc mặt mới khá hơn một chút, nét mặt nàng lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Phân thân chết bất đắc kỳ tử, bản thân mình cũng chỉ nhận được một ý niệm mơ hồ. Có lẽ là cuối cùng khi phát ra ý niệm thì bị người ra tay giữ lại, cho nên cũng chỉ có chút nội dung mơ hồ.”
'Thậm chí nên không có ý niệm hầu như hóa thành chấp niệm đủ để lay động tâm hồ của mình, chỉ sợ nội dung ít ỏi đó cũng không thể quay trở lại.
“Con không phải cô nhi mất cả cha lẫn mẹ.”
Mặc Huyền Y lại thở hổn hển một lát, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, người từng gặp cha mẹ con chưa?”
Ánh mắt bà lão áo đen mang vẻ lạnh nhạt: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
“Đệ tử... Lần này tinh thân của đệ tử bị hao tổn, bỗng cảm nhận được nhân sinh khổ đoản, sống chết vô thường...”
Mặc Huyền Y hít sâu một hơi, nói: “Tự nhiên lại nhớ ra rằng đã nhiều năm trôi qua mà chưa bao giờ thắp cho cha mẹ một nén nhang, quả là bất hiếu...
Bà lão thản nhiên nói: “Người đã chết rồi, núi cao đường xa, chỉ vì một nén nhang mà bôn ba vạn dặm thì được bao nhiêu nghĩa lý đâu.”
Mặc Huyền Y im lặng một lát, cúi đầu hỏi: “Cha mẹ con thật sự đã chết rồi ư?”
Bà lão áo đen chợt quay đầu, âm u nói: Huyền Y, ngươi đang hoài nghi bà già này sao?”
“Đệ tử không dám.”
Mặc Huyền Y cúi đầu nói: “Chỉ là đệ tử có một cảm giác từ tận đáy lòng rằng cha mẹ mình còn chưa chết...”
“Cảm giác, ha ha, cảm giác...” Bà lão cười nhạt nói: “Đến tận bây giờ... ta vẫn thường cho rằng tổ sư của chũng ta chưa chết... thế nhưng...”
Mặc Huyền Y không nói gì thêm nữa.
“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.” Bà lão lạnh lùng nói: “Lần này nguyên thần của con bị hao tổn, tạm thời không nên luyện công nữa, chủ yếu là tĩnh dưỡng điều tức. Tổn thương nguyên thần khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung nhiều chuyện, đây là trở ngại trên con đường tu hành. Chỉ có tâm tư thanh minh, linh đài trong sáng mới là lẽ phải.”
“Vâng, sư phụ."
Nhìn bà lão áo đen xoay người rời đi, Mặc Huyền Y chợt hỏi: “Sư phụ, đại lục Vu Minh của chúng ta có cao nhân am hiểu về tướng thuật dịch lí không ạ?”
“Tướng thuật? Dịch lý?” Bà lão quay đầu lại, ánh mắt chiếu thẳng vào nàng, lát sau mới nói: “Thứ gạt người này ngươi muốn tìm làm gì?”
“Con...” Mặc Huyền Y cúi đầu: “Con chỉ muốn xem thử thôi.”
“Không có”
Bà lão thản nhiên nói: “Thi đấu giữa ba sáu môn phái ở chỗ chúng ta sắp bắt đầu rồi, con là một trong những đệ tử hạt giống của Tham Lang môn, phải biết chuyện gì nên làm. Sự nặng nhẹ trong đó phải biết phân biệt cho rõ ràng.”
“Vâng. “Con tĩnh tâm điều tức đi.” Bà lão áo đen vung tay lên, mấy lọ đan dược rơi
xuống trước người Mặc Huyền Y, không nói nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
“Sư phụ, phân thân của con...” Mặc Huyền Y nói: “Phân thân của con cứ chết đi như vậy, con nghỉ ngờ rằng... bên kia đang có vấn đề lớn.”
“Con muốn thế nào?”
“Đệ tử muốn qua đó xem xem. Dù sao việc này còn liên lụy tới Tham Lang Chi Tâm thất lạc.” . truyện ngôn tình
Mặc Huyền Y nói: “Trong Tham Lang Chi Tâm còn có một đoạn ký ức thần hồn của con, cần phải tìm về. Con không thể để nó thất lạc ở bên ngoài được.”
Lần này bà lão áo đen không nói gì thêm. Bà ta dừng bước, ngẩng đầu suy nghĩ một lát nói: “Đi qua bên kia sẽ rất nguy hiểm.”
“Thì đi!"
Tả Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu, cảm giác trạng thái của mình không giống với thường ngày.
Trạng thái tốt nhất thần khí đều no đủ, không khỏi thở ra một hơi, nhưng nét mặt cũng không hề buông lỏng, trái lại càng nghiêm trọng hơn.
Có một số việc không thể nói với Tiểu Đa được, nhưng thật sự không có chuyện gì sao?
Đại lục Vu Minh nằm bên ngoài Nhật Nguyệt quan, hai bên thuộc hai thế lực đối địch. Hiện tại người của 'Tham Lang Vu Môn đã thâm nhập đến thành Phượng Hoàng cách Nhật Nguyệt quan mấy chục vạn dặm, bày. mưu tính kế.
Chuyện này có ý nghĩa gì, khiến Tả Tiểu Niệm vừa nghĩ thôi đã run rẩy cả người, không lạnh mà run.
Thật sự là rất nghiêm trọng. Nếu không phải Tả Tiểu Đa đánh bậy đánh bạ phá hủy kế hoạch của đối phương, khiến đối phương chuyển hướng đối phó với Tiểu Đa, thì e rằng cái chết của mười tên trôm cũng không thể gây được chú ý dì càng khôn có ai nghi ngờ đến vật phi phàm như Tham Lang Chi Tâm.
Vậy thì lại nảy sinh ra một vấn đề, đối phương rốt cuộc đã thâm nhập được bao nhiêu rồi. Thậm chí nội ứng của đối phương tồn tại trong thành Phượng Hoàng chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa nội ứng của đối phương chắc chắn không thể là người bình thường gì.
“Chuyện này nên điều tra thế nào đây?” Tả Tiểu Niệm lẩm bẩm. Tham Lang Chỉ Tâm, trừ phi chính chủ đến lấy đi kí ức, không thì chẳng có ai lấy ra được cả.
“Ngày mai nhất định phải nói với sư phụ chuyện này, sư phụ hiểu biết rộng, có lẽ sẽ tìm ra cách.”
“Tham Lang tới thì không sao nhưng nếu là Sát Phá Lang cũng tới thì to chuyện rồi..."
Ở một nơi xa xôi khác. Thời gian quay trở lại một đêm trước.
Ngay khi thiếu nữ áo hồng bị giết chết, một thiếu nữ đang tu luyện tự nhiên phun ra một ngụm máu tươi không hề báo trước, lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Bên ngoài vang lên một tiếng kêu hoảng hốt sợ hãi: “Sư phụ, sư tỷ luyện công gặp sự cố rồi, đây là... tẩu hỏa nhập ma sao?”
Mọi người xung quanh đều chạy tới.
Một lúc lâu sau.
Thiếu nữ này cuối cùng cũng tỉnh lại, ánh mắt hoang mang, sắc mặt trắng bệch.
Một bà lão áo đen đứng bên cạnh nàng: “Huyền Y, có chuyện gì vậy?”
Thiếu nữ tên Huyền Y lau máu tươi chảy ra nới khóe miệng, yếu ớt nói: “Sư phụ, phân thân của con chắc đã bị giết rồi.”
“Phân thân bị giết?”
Bà lão áo đen nhíu mày: “Lần này con chia ra ngoài mấy phân thân?”
“Hai ạ”
Mặc Huyền Y trầm giọng nói: “Một hướng đông, một hướng tây, phân thân hướng đông bị giết rồi.”
“Phân thân hướng đông đi đến chỗ nào?” “Khu vực Trung Nguyên, thuộc địa giới Cổ Tê.”
“Bên kia có người của chúng ta tiếp ứng, tất cả hoạt động đều nằm trong kế hoạch. Nếu có biến cố thì sao lại không có báo động trước được?”
“Vì vậy nên mới kỳ lạ.”
Mặc Huyền Y hít sâu một hơi, điều hòa khí tức, lại dùng thêm mấy viên đan dược, sắc mặt mới khá hơn một chút, nét mặt nàng lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Phân thân chết bất đắc kỳ tử, bản thân mình cũng chỉ nhận được một ý niệm mơ hồ. Có lẽ là cuối cùng khi phát ra ý niệm thì bị người ra tay giữ lại, cho nên cũng chỉ có chút nội dung mơ hồ.”
'Thậm chí nên không có ý niệm hầu như hóa thành chấp niệm đủ để lay động tâm hồ của mình, chỉ sợ nội dung ít ỏi đó cũng không thể quay trở lại.
“Con không phải cô nhi mất cả cha lẫn mẹ.”
Mặc Huyền Y lại thở hổn hển một lát, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, người từng gặp cha mẹ con chưa?”
Ánh mắt bà lão áo đen mang vẻ lạnh nhạt: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
“Đệ tử... Lần này tinh thân của đệ tử bị hao tổn, bỗng cảm nhận được nhân sinh khổ đoản, sống chết vô thường...”
Mặc Huyền Y hít sâu một hơi, nói: “Tự nhiên lại nhớ ra rằng đã nhiều năm trôi qua mà chưa bao giờ thắp cho cha mẹ một nén nhang, quả là bất hiếu...
Bà lão thản nhiên nói: “Người đã chết rồi, núi cao đường xa, chỉ vì một nén nhang mà bôn ba vạn dặm thì được bao nhiêu nghĩa lý đâu.”
Mặc Huyền Y im lặng một lát, cúi đầu hỏi: “Cha mẹ con thật sự đã chết rồi ư?”
Bà lão áo đen chợt quay đầu, âm u nói: Huyền Y, ngươi đang hoài nghi bà già này sao?”
“Đệ tử không dám.”
Mặc Huyền Y cúi đầu nói: “Chỉ là đệ tử có một cảm giác từ tận đáy lòng rằng cha mẹ mình còn chưa chết...”
“Cảm giác, ha ha, cảm giác...” Bà lão cười nhạt nói: “Đến tận bây giờ... ta vẫn thường cho rằng tổ sư của chũng ta chưa chết... thế nhưng...”
Mặc Huyền Y không nói gì thêm nữa.
“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.” Bà lão lạnh lùng nói: “Lần này nguyên thần của con bị hao tổn, tạm thời không nên luyện công nữa, chủ yếu là tĩnh dưỡng điều tức. Tổn thương nguyên thần khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung nhiều chuyện, đây là trở ngại trên con đường tu hành. Chỉ có tâm tư thanh minh, linh đài trong sáng mới là lẽ phải.”
“Vâng, sư phụ."
Nhìn bà lão áo đen xoay người rời đi, Mặc Huyền Y chợt hỏi: “Sư phụ, đại lục Vu Minh của chúng ta có cao nhân am hiểu về tướng thuật dịch lí không ạ?”
“Tướng thuật? Dịch lý?” Bà lão quay đầu lại, ánh mắt chiếu thẳng vào nàng, lát sau mới nói: “Thứ gạt người này ngươi muốn tìm làm gì?”
“Con...” Mặc Huyền Y cúi đầu: “Con chỉ muốn xem thử thôi.”
“Không có”
Bà lão thản nhiên nói: “Thi đấu giữa ba sáu môn phái ở chỗ chúng ta sắp bắt đầu rồi, con là một trong những đệ tử hạt giống của Tham Lang môn, phải biết chuyện gì nên làm. Sự nặng nhẹ trong đó phải biết phân biệt cho rõ ràng.”
“Vâng. “Con tĩnh tâm điều tức đi.” Bà lão áo đen vung tay lên, mấy lọ đan dược rơi
xuống trước người Mặc Huyền Y, không nói nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
“Sư phụ, phân thân của con...” Mặc Huyền Y nói: “Phân thân của con cứ chết đi như vậy, con nghỉ ngờ rằng... bên kia đang có vấn đề lớn.”
“Con muốn thế nào?”
“Đệ tử muốn qua đó xem xem. Dù sao việc này còn liên lụy tới Tham Lang Chi Tâm thất lạc.” . truyện ngôn tình
Mặc Huyền Y nói: “Trong Tham Lang Chi Tâm còn có một đoạn ký ức thần hồn của con, cần phải tìm về. Con không thể để nó thất lạc ở bên ngoài được.”
Lần này bà lão áo đen không nói gì thêm. Bà ta dừng bước, ngẩng đầu suy nghĩ một lát nói: “Đi qua bên kia sẽ rất nguy hiểm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.