Chương 568: Trong mơ ngoài mơ, là thật cũng là ảo (2)
KK Cố Hương
31/05/2024
Nhưng lại nhìn thấy Hà Viên Nguyệt nét mặt dịu dàng nhìn mình: “Tiểu Đa, đừng quên lời nhắc nhở của ta, tâm nguyện cả đời của bà Hà đều gửi gắm hết lên người ngươi, ngươi đừng có mà lười biếng; ta chờ, chờ ngươi đạt được thành tựu, đến Phượng Hồi Đầu cùng bà Hà nói chuyện.”
“Bà Hà, ta nhớ kĩ rồi, ngươi có nhìn thấy thầy Tân không? Hắn vừa mới đi khỏi”
“Hắn à..” Hà Viên Nguyệt mỉm cười, gương mặt trở nên mơ hồ không rõ: “Ta đi tìm hẳn”
Lời còn chưa dứt thì Hà Viên Nguyệt cũng đã biến mất.
Trong nhất thời Tả Tiểu Đa buồn bã mất mát, lẩm bẩm nói: “Các ngươi đều đi sao? Tại sao đều đi hết rồi?”
Phía trước, biển mây cuồn cuộn, trời đất mênh mông.
Trong lúc hoảng hốt thì Mục Yên Yên cả người áo rằng, toàn thân trong trẻo nhưng lạnh lùng đi tới, nhìn thoáng qua không dừng lại chút nào, xoay người đi khỏi: “Tả Tiểu Đa, ngươi lại dùng Long Môn Thối đạp đũng quần.. ta không muốn gặp ngươi nữa!”
Tả Tiểu Đa vội vàng giải thích: “Nhưng mà bọn họ muốn giết ta, ta phải tự bảo vệ mình chứ...”
Mục Yên Yên cũng đã biến mất.
“Đạp đũng quần sao lại mất mặt chứ?”
Tá Tiểu Đa thì thào tự nói: “Đối với kẻ địch chỉ cần có thể làm tê liệt chiến lực của đối phương thì đạp sao lại không được? Sao lại mất mặt chứ? Quan điểm này thật sự là rất kỳ quái...”
Đột nhiên trong lúc này ở phía trước có một người đang dùng cây gậy trúc gõ gõ mặt đất chậm rãi bước tới.
Người đi tới quần áo cũ nát, thân hình già nua, cách cư xử lộ vẻ tiêu điều.
“Cha nuôi?” Tả Tiểu Đa kinh ngạc nhìn người đi tới trước mặt: “Sao ngươi lại đến đây?”
Hồng Hạt Tử dừng bước chân, xoay người, đôi mắt như trứng gà xoay loạn, dường như đang nhìn Tả Tiểu Đa lại dường như đang nhìn thứ khác, đột nhiên thở dài một hơi thật dài, nói: “Đây đều là mệnh, quả nhiên là một chút cũng không do người..”
Tả Tiểu Đa mờ mịt khó hiểu: “Cha nuôi, ngươi làm sao vậy? Nếu đã đến đây thì theo ta về nhà đi. Bản thân ngươi đã lẻ loi như vậy lại còn không nhìn thấy, thật làm cho người ta lo lắng.”
Vẻ mặt Hồng Hạt Tử hình như thật phức tạp, đột nhiên tức giận nói: “Không được gọi ta là cha nuôi, ta không phải là cha nuôi của ngươi, ai thèm làm cha nuôi ngươi chứ?”
Tả Tiểu Đa buồn bực nói: “Ta nhớ rõ lúc ấy ngươi còn rất vui vẻ mà, ngay cả nhẫn bản mệnh cũng cho ta, tại sao bây giờ lại không thừa nhận?”
Nói xong đột nhiên thật cảnh giác, nói: “Không phải ngươi tới để lấy nhẫn lại đó chứ? Đó đã là của ta, khắng định là không thế cho ngươi. Nhẫn đã nhận chủ rồi, thường xuyên đổi chủ nhân nó sẽ không vui đâu”
Hồng Hạt Tử không nói gì đảo mắt xem thường một trận, đột nhiên thở dài thật mạnh rồi cũng biến mất.
“Một đám người này không đầu không đuôi, như lọt vào trong sương mù, đây là muốn ồn ào như thế nào chứ.
Tả Tiểu Đa mờ mịt đứng ở giữa mây mù, nhức đầu, thật sự là không hiểu ra sao.
Mây mù phía trước lần thứ hai rung chuyển, đột nhiên trong đó một chú rồng cực lớn xuất hiện trước mặt, đôi mắt to xấp xỉ mười cái đầu của Tả Tiểu Đa, nhưng trạng thái lại có vẻ rất ngây thơ nói với Tả Tiểu Đa: “Hey!”
“Hey em gái ngươi ấy!” Tả Tiểu Đa hoảng hồn còn chưa bình tĩnh lại: “Ngươi làm ta sợ muốn chết”
Chú rồng có vẻ rất là vô tội: “Ta dọa đến ngươi sao?”
“Hừ!”
“Là do ta quá lớn sao?” Chú rồng túi thân hỏi.
“Đúng là quá lớn rồi”
Tả Tiểu Đa phát hiện chú rồng này lại có chút dễ thương, hơn nữa lại không có ác ý gì với mình, tự nhiên mọi sợ hãi biến mất, thử nói: “Ngươi tới làm gì vậy?”
“Có chút lớn sao? Chuyện này thì dễ..”
Chú rồng hơi trầm ngâm một chút, lập tức kêu một tiếng đã biến thành con rắn hơn mười mét, lại còn có chút dễ thương, sau đó nói: “Như vầy thì sao?”
Lúc này Tả Tiểu Đa đã có thể xác định thứ trước mắt này rõ ràng là một con rắn mới sinh không được vài ngày, cả người đều là vẻ ngây thơ, thú vị nói:
giờ tốt lắm, tốt hơn lúc trước nhiều.”
Con rắn nghiêng đầu, lại ngây thơ nói: “Vậy giờ chúng ta có thể làm bạn rồi chứ?”
Tả Tiểu Đa nói: “Được thôi, ở chỗ ta có rất nhiều rất nhiều đồ tốt.”
Mắt của chú rồng lập tức trở nên lấp lánh, rầm một tiếng trước mặt Tả Tiểu Đa đột nhiên xuất hiện một đống bảo bối chồng chất như ngọn núi, hào quang chói mất, chảy nước miếng mơ ước nói: “Bảo bối của ngươi so với ta thì thế nào?”
“Đệt!” Ánh mắt Tả Tiểu Đa đã sáng như đèn pha luôn rồi: “Ngươi tìm đâu ra nhiều bảo bối thế vậy? Ta cũng không có nhiều như ngươi đâu”
Nhất thời con rắn lộ ra vẻ thất vọng, rồi lại cổ vũ nói: “Cố lên”
Sau đó cất tất cả bảo bối đi, không để lại cái nào, sau đó thật chờ mong nhìn Tả Tiểu Đa: “Vậy khi nào ngươi tới tìm ta chơi vậy?”
“Ngươi ở đâu?” Tả Tiểu Đa nói.
“Ta ở Phong Hải..” Con rắn buồn bực nói: “Ngươi không phải đã biết rồi sao?”
“Ta làm sao biết, ngươi nói cái gì vậy?”
Con rắn hãng hái bừng bừng: “Sao ngươi lại nghèo như vậy chứ? Có thứ gì tốt cho ta không?”
Tả Tiểu Đa gãi đầu, nói: “Ta thật đúng là không có, ta chính là nghèo như vậy đó, làm gì có gì để cho ngươi chứ...”
Con rắn thật thất vọng, nói: “Cái gì cũng không có sao?”
Tả Tiểu Đa nghĩ nghĩ, nói: “Hay là, ta tặng ngươi một giọt này nha?”
Nói xong tiện tay lấy ra một giọt điểm vận khí, từ từ nói: “Cái này ngươi muốn không? Đây chính là thứ tốt đấy!”
Ánh mắt con rắn trong phút chốc biến thành giống như mặt trời hào quang bắn ra bốn phía, gật đầu liên tục, chảy nước miếng: “Muốn muốn muốn! Thật đúng là thứ tốt!”
“Cho ngươi đó, bạn tốt nên có sự trao đổi tiền bạc của cải!”
Tả Tiểu Đa hào phóng hiếm thấy mà ném điểm vận khí qua, dù sao cũng là mơ thôi.
Con rắn há miệng đón lấy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ thỏa mãn, nói: “Ngươi thật tốt, thật hào phóng, chúng ta là bạn tốt. Còn nữa không? Cho ta nhiều một chút”
Tả Tiểu Đa chờ mong nói: “Ngươi cũng đã nói chúng ta là bạn tốt, vậy ngươi có phải cũng nên tặng ta cái gì đó không?”
Con rần lập tức cảnh giác, khóc ròng nói: “Ta mới là nghèo muốn chết nè, ngươi còn đòi đồ ta nữa... hu hu hu..”
Vừa khóc thân hình lại lập tức biến mất.
Thế mà lại có thể trực tiếp chuồn rồi!
“Móa!!!”
Tả Tiểu Đa chửi ầm lên.
Đặc biệt là, thường xuyên nghe người ta nói ngồi rên núi vàng còn than nghèo.
Con rắn này còn quá đáng hơn nữa, đã ngồi ở trên núi bảo bối còn kêu nghèo!
Qủa thật đã nâng trình độ than nghèo lên một tầm cao mới!
“Bà Hà, ta nhớ kĩ rồi, ngươi có nhìn thấy thầy Tân không? Hắn vừa mới đi khỏi”
“Hắn à..” Hà Viên Nguyệt mỉm cười, gương mặt trở nên mơ hồ không rõ: “Ta đi tìm hẳn”
Lời còn chưa dứt thì Hà Viên Nguyệt cũng đã biến mất.
Trong nhất thời Tả Tiểu Đa buồn bã mất mát, lẩm bẩm nói: “Các ngươi đều đi sao? Tại sao đều đi hết rồi?”
Phía trước, biển mây cuồn cuộn, trời đất mênh mông.
Trong lúc hoảng hốt thì Mục Yên Yên cả người áo rằng, toàn thân trong trẻo nhưng lạnh lùng đi tới, nhìn thoáng qua không dừng lại chút nào, xoay người đi khỏi: “Tả Tiểu Đa, ngươi lại dùng Long Môn Thối đạp đũng quần.. ta không muốn gặp ngươi nữa!”
Tả Tiểu Đa vội vàng giải thích: “Nhưng mà bọn họ muốn giết ta, ta phải tự bảo vệ mình chứ...”
Mục Yên Yên cũng đã biến mất.
“Đạp đũng quần sao lại mất mặt chứ?”
Tá Tiểu Đa thì thào tự nói: “Đối với kẻ địch chỉ cần có thể làm tê liệt chiến lực của đối phương thì đạp sao lại không được? Sao lại mất mặt chứ? Quan điểm này thật sự là rất kỳ quái...”
Đột nhiên trong lúc này ở phía trước có một người đang dùng cây gậy trúc gõ gõ mặt đất chậm rãi bước tới.
Người đi tới quần áo cũ nát, thân hình già nua, cách cư xử lộ vẻ tiêu điều.
“Cha nuôi?” Tả Tiểu Đa kinh ngạc nhìn người đi tới trước mặt: “Sao ngươi lại đến đây?”
Hồng Hạt Tử dừng bước chân, xoay người, đôi mắt như trứng gà xoay loạn, dường như đang nhìn Tả Tiểu Đa lại dường như đang nhìn thứ khác, đột nhiên thở dài một hơi thật dài, nói: “Đây đều là mệnh, quả nhiên là một chút cũng không do người..”
Tả Tiểu Đa mờ mịt khó hiểu: “Cha nuôi, ngươi làm sao vậy? Nếu đã đến đây thì theo ta về nhà đi. Bản thân ngươi đã lẻ loi như vậy lại còn không nhìn thấy, thật làm cho người ta lo lắng.”
Vẻ mặt Hồng Hạt Tử hình như thật phức tạp, đột nhiên tức giận nói: “Không được gọi ta là cha nuôi, ta không phải là cha nuôi của ngươi, ai thèm làm cha nuôi ngươi chứ?”
Tả Tiểu Đa buồn bực nói: “Ta nhớ rõ lúc ấy ngươi còn rất vui vẻ mà, ngay cả nhẫn bản mệnh cũng cho ta, tại sao bây giờ lại không thừa nhận?”
Nói xong đột nhiên thật cảnh giác, nói: “Không phải ngươi tới để lấy nhẫn lại đó chứ? Đó đã là của ta, khắng định là không thế cho ngươi. Nhẫn đã nhận chủ rồi, thường xuyên đổi chủ nhân nó sẽ không vui đâu”
Hồng Hạt Tử không nói gì đảo mắt xem thường một trận, đột nhiên thở dài thật mạnh rồi cũng biến mất.
“Một đám người này không đầu không đuôi, như lọt vào trong sương mù, đây là muốn ồn ào như thế nào chứ.
Tả Tiểu Đa mờ mịt đứng ở giữa mây mù, nhức đầu, thật sự là không hiểu ra sao.
Mây mù phía trước lần thứ hai rung chuyển, đột nhiên trong đó một chú rồng cực lớn xuất hiện trước mặt, đôi mắt to xấp xỉ mười cái đầu của Tả Tiểu Đa, nhưng trạng thái lại có vẻ rất ngây thơ nói với Tả Tiểu Đa: “Hey!”
“Hey em gái ngươi ấy!” Tả Tiểu Đa hoảng hồn còn chưa bình tĩnh lại: “Ngươi làm ta sợ muốn chết”
Chú rồng có vẻ rất là vô tội: “Ta dọa đến ngươi sao?”
“Hừ!”
“Là do ta quá lớn sao?” Chú rồng túi thân hỏi.
“Đúng là quá lớn rồi”
Tả Tiểu Đa phát hiện chú rồng này lại có chút dễ thương, hơn nữa lại không có ác ý gì với mình, tự nhiên mọi sợ hãi biến mất, thử nói: “Ngươi tới làm gì vậy?”
“Có chút lớn sao? Chuyện này thì dễ..”
Chú rồng hơi trầm ngâm một chút, lập tức kêu một tiếng đã biến thành con rắn hơn mười mét, lại còn có chút dễ thương, sau đó nói: “Như vầy thì sao?”
Lúc này Tả Tiểu Đa đã có thể xác định thứ trước mắt này rõ ràng là một con rắn mới sinh không được vài ngày, cả người đều là vẻ ngây thơ, thú vị nói:
giờ tốt lắm, tốt hơn lúc trước nhiều.”
Con rắn nghiêng đầu, lại ngây thơ nói: “Vậy giờ chúng ta có thể làm bạn rồi chứ?”
Tả Tiểu Đa nói: “Được thôi, ở chỗ ta có rất nhiều rất nhiều đồ tốt.”
Mắt của chú rồng lập tức trở nên lấp lánh, rầm một tiếng trước mặt Tả Tiểu Đa đột nhiên xuất hiện một đống bảo bối chồng chất như ngọn núi, hào quang chói mất, chảy nước miếng mơ ước nói: “Bảo bối của ngươi so với ta thì thế nào?”
“Đệt!” Ánh mắt Tả Tiểu Đa đã sáng như đèn pha luôn rồi: “Ngươi tìm đâu ra nhiều bảo bối thế vậy? Ta cũng không có nhiều như ngươi đâu”
Nhất thời con rắn lộ ra vẻ thất vọng, rồi lại cổ vũ nói: “Cố lên”
Sau đó cất tất cả bảo bối đi, không để lại cái nào, sau đó thật chờ mong nhìn Tả Tiểu Đa: “Vậy khi nào ngươi tới tìm ta chơi vậy?”
“Ngươi ở đâu?” Tả Tiểu Đa nói.
“Ta ở Phong Hải..” Con rắn buồn bực nói: “Ngươi không phải đã biết rồi sao?”
“Ta làm sao biết, ngươi nói cái gì vậy?”
Con rắn hãng hái bừng bừng: “Sao ngươi lại nghèo như vậy chứ? Có thứ gì tốt cho ta không?”
Tả Tiểu Đa gãi đầu, nói: “Ta thật đúng là không có, ta chính là nghèo như vậy đó, làm gì có gì để cho ngươi chứ...”
Con rắn thật thất vọng, nói: “Cái gì cũng không có sao?”
Tả Tiểu Đa nghĩ nghĩ, nói: “Hay là, ta tặng ngươi một giọt này nha?”
Nói xong tiện tay lấy ra một giọt điểm vận khí, từ từ nói: “Cái này ngươi muốn không? Đây chính là thứ tốt đấy!”
Ánh mắt con rắn trong phút chốc biến thành giống như mặt trời hào quang bắn ra bốn phía, gật đầu liên tục, chảy nước miếng: “Muốn muốn muốn! Thật đúng là thứ tốt!”
“Cho ngươi đó, bạn tốt nên có sự trao đổi tiền bạc của cải!”
Tả Tiểu Đa hào phóng hiếm thấy mà ném điểm vận khí qua, dù sao cũng là mơ thôi.
Con rắn há miệng đón lấy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ thỏa mãn, nói: “Ngươi thật tốt, thật hào phóng, chúng ta là bạn tốt. Còn nữa không? Cho ta nhiều một chút”
Tả Tiểu Đa chờ mong nói: “Ngươi cũng đã nói chúng ta là bạn tốt, vậy ngươi có phải cũng nên tặng ta cái gì đó không?”
Con rần lập tức cảnh giác, khóc ròng nói: “Ta mới là nghèo muốn chết nè, ngươi còn đòi đồ ta nữa... hu hu hu..”
Vừa khóc thân hình lại lập tức biến mất.
Thế mà lại có thể trực tiếp chuồn rồi!
“Móa!!!”
Tả Tiểu Đa chửi ầm lên.
Đặc biệt là, thường xuyên nghe người ta nói ngồi rên núi vàng còn than nghèo.
Con rắn này còn quá đáng hơn nữa, đã ngồi ở trên núi bảo bối còn kêu nghèo!
Qủa thật đã nâng trình độ than nghèo lên một tầm cao mới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.