Chương 459: Trường Lộ dạy con (2)
KK Cố Hương
15/04/2024
Tả Trường Lộ nghiêm túc nói: “Các ngươi lớn lên ở hậu phương, không thể tránh khỏi có chút mềm lòng. Nhưng bản thân các ngươi phải sửa lại điều này, nếu không sau này các ngươi sẽ chịu thiệt lớn khi ở trong giang hồ hoặc ở trong chiến trận, nhất là khi hai quân. giao chiến, không có khái niệm tàn nhẫn, chỉ có lập. trường”
Đây mới là chuyện mà Tả Trường Lộ nhất lo lắng nhất!
“Vâng.”
“Cha, nếu là thi tài, rèn luyện thì sao?”
“Rèn luyện, câu hỏi này của ngươi thật ngốc, những kiếm chiêu truyền thừa này của ngươi, hoàn toàn là không thể dùng để rèn luyện. Mỗi một chiêu đều là đánh vào chỗ chí mạng
Tả Trường Lộ đáo mắt, nói: “Ngọc giản truyền công, đã khắc sâu trong đầu; đâu còn cần rèn luyện gì nữa chứ?”
“Vâng”
Tả Tiểu Niệm ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy bản thân đã bị lẽ thường che mắt. Quả thật, một khi thi triển bộ kiếm pháp này, trừ ngón tay ra thì chỗ nào cũng là chỗ chí mạng dẫn tới tử vong, là liên hoàn sát chiêu.
Thật không thích hợp dùng để rèn luyện, càng không cần nói tới kiếm của mình, sắc bén quá mức, gộp hai điều này lại, quả thật không dám nghĩ tiếp...
“Đây mới là ý nghĩa thật sự khi dùng kiếm chém giết.”
Tả Trường Lộ nhẹ nhàng nói: “Có rất nhiều kiếm pháp trước đây thừa nhận những việc như đâm vào cổ tay, đâm vào chân, đâm vào bả vai, xuất kiếm chiến đấu với kẻ địch mà chỗ nào cũng chừa đường sống, thủ hạ lưu tình,.. Đây đúng là đang kể chuyện cười, hơn nữa còn dùng mạng của mình để kể chuyện cười...”
“Người tạo ra những kiếm pháp này, về cơ bản đều là một đám đầu óc có vấn đề, khi giao đấu với kẻ. địch mà có lối suy nghĩ này, chẳng khác gi tự tìm cái chết...”
Tả Tiểu Niệm lộ vẻ mặt xấu hổ.
Bởi vì rất nhiều kiếm pháp của Côn Lôn Đạo Môn đều như vậy, khiêm tốn hòa nhã, đâu đâu cũng có cơ hội sống.
Hơn nữa đạo môn còn thường xuyên kiêu ngạo vì điều này.
Nhưng hiện tại theo lời của Tả Trường Lộ, nó đã không đáng một đồng.
“Kiếm pháp như vậy, tất cả đều được tạo ra bởi những người chỉ hành đạo trên giang hồ, chưa từng qua chiến trận, thiếu tư thái nhiệt huyết sát phạt, đối với tu giả quanh năm giao chiến ở chiến trường mà nói, đó chính là loại kiếm pháp nhu nhược!”
Tả Trường Lộ bình luận không chút nể nang: “Chỉ có kẻ luôn hành tẩu giang hồ, mới ôm suy nghĩ kết giao nhiều bạn bè, ra tay chửa lại đường sống, sau đó không đánh không quen,... Ha ha, những chuyện như này đều là chuyện cười ở trên chiến trường!”
“Trên chiến trận, ngươi sống ta chết và ngược lại ai kết bạn với ngươi? Luyến tiếc người thông minh gì đó, chỉ là một câu nói vô dụng che giấu sai lầm! Kẻ địch càng mạnh, càng có thể khiến ngươi bội phục thì càng phải nhanh chóng giết hẳn!”
“Phải nhớ kỹ điều này, khắc sâu từng chữ vào trong lòng, không được quên!”
“Nghe đồn, Côn Lôn Đạo Môn từng có một vị tiền bối, vì muốn chấm dứt thù hận, đã giết cả gia đình của kẻ thù, nhưng lại để đứa con trai mười lăm tuổi của kẻ thù sống”
“Bởi vì hắn thấy đứa trẻ này có tư chất hiếm có, căn cốt tuyệt đỉnh, chính là tuyệt thế kỳ tài luyện vì vậy mới có cái ý nghĩ mến tài' nực cười, hắn nói đứa trẻ đó: Căn cốt ngộ tính của ngươi đều là hạng nhất, nếu bây giờ mà giết ngươi thì đó sẽ là một tổn thất lớn của kiếm giới, ta ở Côn Lôn Đạo Môn chờ ngươi trả thù, hy vọng một ngày kia, kiếm của ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng”
“Có lẽ, rất nhiều người nghe xong chuyện này, còn khen ngợi người này là có chí khí có hàm dưỡng có khí độ”
Tả Trường Lộ nói với vẻ giễu cợt, rồi nói tiếp: “Và kết quả cuối cùng chính là, sau nhiều năm, thiếu niên này quả nhiên đã luyện kiếm thành công, danh chấn thiên hạ. Đánh tới đạo môn, chém chết kẻ thù của mình”
“Hắn còn nói: Năm đó ngươi tha cho ta, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm, hôm nay ngươi chết dưới kiếm của ta, cũng là báo ứng cho sự ngu xuẩn của ngươi!”
“Giết cả nhà, lại bởi vì 'yêu tài' mà để con trai của kẻ thù sống, thủ hạ lưu tình, ngu không ai bằng. Có vết xe đổ phía trước của ngươi, ta lấy làm gương. Cho nên toàn bộ người nhà ngươi đều phải chết.”
Tả Trường Lộ vừa nói, vừa cười giễu.
Tả Tiểu Đa lộ ra vẻ mặt khó tin: “Trên đời này lại có người ngu xuẩn như vậy?”
Tả Trường Lộ cười ha ha.
“Đây là sự thật. Trên thực tế, loại người này trong giang hồ... đừng nói dường như ở khắp nơi. Tự nghĩ. mình nghĩa hiệp, hành động nhân nghĩa, tán dương đãy người, không biết loại người này lại mãi mãi không thế lên chiến trường được, tất cả những gì học được tầm 'thường chỉ có thể bảo vệ được gia đình nhỏ, môn phái nhỏ một mẫu ba phân đất của mình hẳn thôi, chứ chưa từng bảo vệ dân chúng, bảo vệ quốc gia”
“Nói là trừ hại cho dân, hành hiệp trượng nghĩa, thực tế học được một thân kỹ năng cao siêu lại cả đời cùng người mài giữa, kết bạn, năm sông bốn biển đều có tri kỷ; gần như quen biết khắp nơi.”
“Loại người này khi về già vẫn phải nói một câu, hỏi lòng không thẹn. Nếu đặt ở thời hưng thịnh thời thái bình có lẽ là việc đáng để người người ca tụng, nhưng tiếc bây giờ là thời loạn, sự uy hiếp của quân địch thường xuyên gõ cửa, loại người này chỉ xứng với hai chữ trò cười mà thôi!”
Tả Trường Lộ hờ hững nói: “Võ giả không đền đáp quốc gia, không xứng là võ giải Võ giả không bảo vệ dân tộc, không xứng là võ giả! Võ giả không bảo vệ đại lục, không xứng là võ giả! Võ giả không bảo vệ nhân loại, không xứng là võ giả Điều này, không cần biết là người Tinh Hồn hay là người Vu Minh, tất cả đều như nhau.”
“Nơi người học võ phát huy kỹ năng đỉnh cao vẫn là chiến trường!”
“Nếu chỉ vì mài giữa, kết bạn mà luyện võ, chỉ bằng quanh năm luyện nhảy, mỗi ngày nhảy trên quảng trường, không nên vào con đường tu hành thì hơn.”
“Lúc này, ta phải nghiêm túc nhắc lại một điều, các người phải nhớ kỹ, ở thời kỳ này không giống thời hòa bình trong sách, càng không phải là thời hưng thịnh thời thái bình, bây giờ là thời loạn.”
“Ý nghĩa chính của học võ luyện công vào con đường tu hành vượt ngoài phạm trù việc làm cho cơ thể khỏe mạnh, tu thân dưỡng tính, kéo dài tuổi thọ, nhiều ý nghĩa bảo vệ, nếu chỉ vì có thể làm màu, thì thật sự không cần đi trên con đường khó khăn này!”
Tả Trường Lộ rất ít khi nói nhiều như vậy.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đều nghiêm túc lắng nghe. Ghi nhớ thật kỹ trong lòng mỗi câu mỗi từ.
Hai người đều rất quý trọng thời gian này.
Đây mới là chuyện mà Tả Trường Lộ nhất lo lắng nhất!
“Vâng.”
“Cha, nếu là thi tài, rèn luyện thì sao?”
“Rèn luyện, câu hỏi này của ngươi thật ngốc, những kiếm chiêu truyền thừa này của ngươi, hoàn toàn là không thể dùng để rèn luyện. Mỗi một chiêu đều là đánh vào chỗ chí mạng
Tả Trường Lộ đáo mắt, nói: “Ngọc giản truyền công, đã khắc sâu trong đầu; đâu còn cần rèn luyện gì nữa chứ?”
“Vâng”
Tả Tiểu Niệm ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy bản thân đã bị lẽ thường che mắt. Quả thật, một khi thi triển bộ kiếm pháp này, trừ ngón tay ra thì chỗ nào cũng là chỗ chí mạng dẫn tới tử vong, là liên hoàn sát chiêu.
Thật không thích hợp dùng để rèn luyện, càng không cần nói tới kiếm của mình, sắc bén quá mức, gộp hai điều này lại, quả thật không dám nghĩ tiếp...
“Đây mới là ý nghĩa thật sự khi dùng kiếm chém giết.”
Tả Trường Lộ nhẹ nhàng nói: “Có rất nhiều kiếm pháp trước đây thừa nhận những việc như đâm vào cổ tay, đâm vào chân, đâm vào bả vai, xuất kiếm chiến đấu với kẻ địch mà chỗ nào cũng chừa đường sống, thủ hạ lưu tình,.. Đây đúng là đang kể chuyện cười, hơn nữa còn dùng mạng của mình để kể chuyện cười...”
“Người tạo ra những kiếm pháp này, về cơ bản đều là một đám đầu óc có vấn đề, khi giao đấu với kẻ. địch mà có lối suy nghĩ này, chẳng khác gi tự tìm cái chết...”
Tả Tiểu Niệm lộ vẻ mặt xấu hổ.
Bởi vì rất nhiều kiếm pháp của Côn Lôn Đạo Môn đều như vậy, khiêm tốn hòa nhã, đâu đâu cũng có cơ hội sống.
Hơn nữa đạo môn còn thường xuyên kiêu ngạo vì điều này.
Nhưng hiện tại theo lời của Tả Trường Lộ, nó đã không đáng một đồng.
“Kiếm pháp như vậy, tất cả đều được tạo ra bởi những người chỉ hành đạo trên giang hồ, chưa từng qua chiến trận, thiếu tư thái nhiệt huyết sát phạt, đối với tu giả quanh năm giao chiến ở chiến trường mà nói, đó chính là loại kiếm pháp nhu nhược!”
Tả Trường Lộ bình luận không chút nể nang: “Chỉ có kẻ luôn hành tẩu giang hồ, mới ôm suy nghĩ kết giao nhiều bạn bè, ra tay chửa lại đường sống, sau đó không đánh không quen,... Ha ha, những chuyện như này đều là chuyện cười ở trên chiến trường!”
“Trên chiến trận, ngươi sống ta chết và ngược lại ai kết bạn với ngươi? Luyến tiếc người thông minh gì đó, chỉ là một câu nói vô dụng che giấu sai lầm! Kẻ địch càng mạnh, càng có thể khiến ngươi bội phục thì càng phải nhanh chóng giết hẳn!”
“Phải nhớ kỹ điều này, khắc sâu từng chữ vào trong lòng, không được quên!”
“Nghe đồn, Côn Lôn Đạo Môn từng có một vị tiền bối, vì muốn chấm dứt thù hận, đã giết cả gia đình của kẻ thù, nhưng lại để đứa con trai mười lăm tuổi của kẻ thù sống”
“Bởi vì hắn thấy đứa trẻ này có tư chất hiếm có, căn cốt tuyệt đỉnh, chính là tuyệt thế kỳ tài luyện vì vậy mới có cái ý nghĩ mến tài' nực cười, hắn nói đứa trẻ đó: Căn cốt ngộ tính của ngươi đều là hạng nhất, nếu bây giờ mà giết ngươi thì đó sẽ là một tổn thất lớn của kiếm giới, ta ở Côn Lôn Đạo Môn chờ ngươi trả thù, hy vọng một ngày kia, kiếm của ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng”
“Có lẽ, rất nhiều người nghe xong chuyện này, còn khen ngợi người này là có chí khí có hàm dưỡng có khí độ”
Tả Trường Lộ nói với vẻ giễu cợt, rồi nói tiếp: “Và kết quả cuối cùng chính là, sau nhiều năm, thiếu niên này quả nhiên đã luyện kiếm thành công, danh chấn thiên hạ. Đánh tới đạo môn, chém chết kẻ thù của mình”
“Hắn còn nói: Năm đó ngươi tha cho ta, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm, hôm nay ngươi chết dưới kiếm của ta, cũng là báo ứng cho sự ngu xuẩn của ngươi!”
“Giết cả nhà, lại bởi vì 'yêu tài' mà để con trai của kẻ thù sống, thủ hạ lưu tình, ngu không ai bằng. Có vết xe đổ phía trước của ngươi, ta lấy làm gương. Cho nên toàn bộ người nhà ngươi đều phải chết.”
Tả Trường Lộ vừa nói, vừa cười giễu.
Tả Tiểu Đa lộ ra vẻ mặt khó tin: “Trên đời này lại có người ngu xuẩn như vậy?”
Tả Trường Lộ cười ha ha.
“Đây là sự thật. Trên thực tế, loại người này trong giang hồ... đừng nói dường như ở khắp nơi. Tự nghĩ. mình nghĩa hiệp, hành động nhân nghĩa, tán dương đãy người, không biết loại người này lại mãi mãi không thế lên chiến trường được, tất cả những gì học được tầm 'thường chỉ có thể bảo vệ được gia đình nhỏ, môn phái nhỏ một mẫu ba phân đất của mình hẳn thôi, chứ chưa từng bảo vệ dân chúng, bảo vệ quốc gia”
“Nói là trừ hại cho dân, hành hiệp trượng nghĩa, thực tế học được một thân kỹ năng cao siêu lại cả đời cùng người mài giữa, kết bạn, năm sông bốn biển đều có tri kỷ; gần như quen biết khắp nơi.”
“Loại người này khi về già vẫn phải nói một câu, hỏi lòng không thẹn. Nếu đặt ở thời hưng thịnh thời thái bình có lẽ là việc đáng để người người ca tụng, nhưng tiếc bây giờ là thời loạn, sự uy hiếp của quân địch thường xuyên gõ cửa, loại người này chỉ xứng với hai chữ trò cười mà thôi!”
Tả Trường Lộ hờ hững nói: “Võ giả không đền đáp quốc gia, không xứng là võ giải Võ giả không bảo vệ dân tộc, không xứng là võ giả! Võ giả không bảo vệ đại lục, không xứng là võ giả! Võ giả không bảo vệ nhân loại, không xứng là võ giả Điều này, không cần biết là người Tinh Hồn hay là người Vu Minh, tất cả đều như nhau.”
“Nơi người học võ phát huy kỹ năng đỉnh cao vẫn là chiến trường!”
“Nếu chỉ vì mài giữa, kết bạn mà luyện võ, chỉ bằng quanh năm luyện nhảy, mỗi ngày nhảy trên quảng trường, không nên vào con đường tu hành thì hơn.”
“Lúc này, ta phải nghiêm túc nhắc lại một điều, các người phải nhớ kỹ, ở thời kỳ này không giống thời hòa bình trong sách, càng không phải là thời hưng thịnh thời thái bình, bây giờ là thời loạn.”
“Ý nghĩa chính của học võ luyện công vào con đường tu hành vượt ngoài phạm trù việc làm cho cơ thể khỏe mạnh, tu thân dưỡng tính, kéo dài tuổi thọ, nhiều ý nghĩa bảo vệ, nếu chỉ vì có thể làm màu, thì thật sự không cần đi trên con đường khó khăn này!”
Tả Trường Lộ rất ít khi nói nhiều như vậy.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đều nghiêm túc lắng nghe. Ghi nhớ thật kỹ trong lòng mỗi câu mỗi từ.
Hai người đều rất quý trọng thời gian này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.