Khuynh Nghiễn Một Đời, Hộ Y Bình An
Chương 5: Thánh chỉ tứ hôn
Nhiếp Phong
04/11/2021
Trên đường trở về phủ Thừa tướng - bên trong xe ngựa không một ai mở miệng nói chuyện khiến cho bầu không khí càng thêm yên tĩnh và áp lực.
Yến Lưu Sanh nhìn Tang Thanh Y đang ngồi đối diện mình sắc mặt không tốt, trong lòng rất khó chịu, hối hận chính mình không nên hỏi ra câu kia, khiến giai nhân trong lòng không vui, bản thân cũng rất dày vò.
Buổi chiều Hách Liên Đoan Nghiễn vừa mới rời đi không bao lâu, Yến Lưu Sanh cùng Tang Thanh Y cũng dừng thuyền, Yến Lưu Sanh vốn còn muốn cùng nhau dùng bữa tối ở tửu lâu nổi tiếng nhất Đế Đô, nhưng Tang Thanh Y đột nhiên nói nàng mệt mỏi, hắn thấy vẻ mặt nàng như thế càng đau lòng hơn, liền lập tức đưa Tang Thanh Y trở về phủ Thừa tướng.
Bất quá Yến Lưu Sanh có chút kỳ quái, Tang Thanh Y buổi chiều này còn tốt, sao đột nhiên lại trở nên kỳ lạ như vậy. Hắn tỉ mỉ suy nghĩ một hồi thì phát hiện ra rằng kể từ khi Hách Liên Đoan Nghiễn xuất hiện, Tang Thanh Y giống như biến thành một người khác.
Cho tới nay, Tang Thanh Y trong mắt hắn đều là loại nữ tử thanh nhã trầm tĩnh động lòng người, đối với người khác đều là ôn nhu hữu lễ có thừa, nhưng hôm nay khi đối mặt với Liên huynh lại thế kia, Yến Lưu Sanh còn chưa từng thấy qua Tang Thanh Y đối đãi với một người như vậy.
Yến Lưu Sanh nhìn mí mắt hơi rũ, không biết Tang Thanh Y đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ hai người trước đó có khúc mắc?
" Y nhi..."
Yến Lưu Sanh đột nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng, Tang Thanh Y nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn hắn.
" Y nhi, muội và Liên huynh có phải có hiểu lầm gì hay không? Ta thấy muội..."
Yến Lưu Sanh vừa nói được một nửa, chỉ thấy Như Vũ ở một bên không ngừng nháy mắt với hắn, đợi hắn quay lại nhìn Tang Thanh Y, phát hiện sắc mặt của nàng so với lúc ở trên thuyền còn khó coi hơn, trong lòng cả kinh, liền im miệng, sau đó bầu không khí trong xe ngựa càng trở nên trầm mặc.
Mặc dù Tang Thanh Y vẫn nhắm mắt ngồi đó, nhưng nàng cũng không ngủ, nàng cảm giác được Yến Lưu Sanh nhất mực nhìn nàng, cũng biết trong lòng hắn khó hiểu cùng lo lắng, nàng muốn nói cho hắn biết, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh ngày đó, Tang Thanh Y liền cảm thấy trong lòng phẫn nộ.
Thật vất vả mới bắt đầu quên dần đi, không nghĩ tới người nọ lại đột nhiên xuất hiện, lại vô lễ với nàng như thế, trước khi đi còn thản nhiên nói ra một câu như vậy, Tang Thanh Y nghe xong, trong lòng càng tức giận hơn, không biết vì sao, cư nhiên mơ hồ có chút bất an.
" Y nhi, ngày mai ta muốn nhờ phụ thân hướng Thừa tướng đại nhân đề thân*..."
*提亲 [tíqīn] - đề thân: đề nghị kết thông gia.
___- ___
Ly Tứ nhìn Ngũ Gia từ khi lên bờ không nói một lời, sắc mặt ngày càng ngưng trọng.
Luôn luôn có thể nhanh chóng nắm bắt được tâm tư của Hách Liên Đoan Nghiễn, lúc này một chút cũng đoán không ra nàng đang nghĩ gì, điều này làm trong lòng Ly Tứ cảm thấy rất thất bại.
Ly Tứ nhìn ra được, Hách Liên Đoan Nghiễn hẳn là thích Tang Thanh Y, nhưng nếu đã thích, vì sao phải nói ra một câu như vậy với văn nhược công tử kia, đó không phải là đang nhắc nhở hắn nên sớm ngày đem giai nhân giữ thành của riêng mình sao?
Ly Tứ hơi nghiêng đầu nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn chân mày khắc sâu, chẳng lẽ là hắn hiểu sai sao? Kỳ thật Gia căn bản cũng không thích Tang Thanh Y kia, nhưng nếu là như vậy, ngày đó vì sao phải giúp nàng, hôm nay lại vì sao cố ý đi tìm nàng đây?
Đối với nghi hoặc trong lòng Ly Tứ, Hách Liên Đoan Nghiễn căn bản không chú ý tới, bởi vì giờ khắc này trong lòng nàng đang nghĩ đến một chuyện khác khiến nàng thập phần khó chịu.
Hôm nay nàng không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Tang Thanh Y, Yến Lưu Sanh kia mặc dù trong lòng không vui, nhưng thủy chung không dám có bất kỳ động tác gì, nếu đổi lại là nàng, đã sớm ném người nọ xuống sông cho cá ăn rồi!
Trong thành Đế Đô rộng lớn này, dù chưa từng gặp qua Tang Thanh Y nhưng đã có khối người mơ ước đến vẻ đẹp của nàng, nếu chân chính nhìn thấy được dung mạo nàng, số người thèm muốn kia tất nhiên là càng nhiều không đếm xuể.
Hôm nay Yến Lưu Sanh hắn ngay cả khi nàng (HLĐN) không có bất kỳ thân phận nào mà còn không dám động đến, tương lai làm sao đối kháng với những hoàng thân quốc thích, dòng dõi quý tộc khác ngấp nghé Tang Thanh Y đây.
Đã là lưỡng tình tương duyệt vì sao còn chưa thành thân, phải biết rằng hai người họ sớm đã qua tuổi đàm hôn luận gả, hôm nay nàng nhắc nhở Yến Lưu Sanh, hắn lại lộ ra vẻ mặt sửng sốt si ngốc như vậy, nàng (HLĐN) tức giận đến mức liền muốn ngay lúc đó đem hắn quăng xuống sông!
Thử hỏi, tướng môn công tử Yến Lưu Sanh nhu nhược vô năng như vậy, làm sao có thể bảo vệ Tang Thanh Y nàng một đời bình an hạnh phúc!
Bất tri bất giác đã đến cửa Vân Ngạn Cung.
" Gia đã trở lại. "
Ngọc Âm từ trong phòng đi ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt đơn thuần.
Hách Liên Đoan Nghiễn chỉ hơi gật đầu, trực tiếp đi vào trong phòng ngồi xuống ghế chủ vị.
Ngọc Âm đem tách trà mới vừa pha xong để vào trong tay Hách Liên Đoan Nghiễn, nàng thuận tay mở nắp chén uống một ngụm, độ nóng vừa vặn.
" Gia là vì chuyện gì mà phiền lòng như vậy? "
Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Ngọc Âm khiến cho đầu óc có chút phát hoả của Hách Liên Đoan Nghiễn thư thái hơn rất nhiều, nàng cười nhạt nói:
" Ta muốn thành thân nhưng không tìm được cô nương nào gả cho ta, ngươi nói ta có thể không phiền lòng sao? "
Ngọc Âm thấy nụ cười pha trò trên khóe miệng Hách Liên Đoan Nghiễn, biết nàng không muốn nói, liền tiếp lời nàng:
" Vậy phỏng chừng cả đời này Gia đều không thiếu phiền lòng đâu."
Đến khi Hách Liên Đoan Nghiễn kịp phản ứng mới phát hiện Ngọc Âm đây là đang cười nhạo nàng.
" Ngọc Âm, ngươi nói như vậy ta sẽ rất thương tâm đó."
Đột nhiên đưa tay bắt lấy lòng bàn tay mềm mại của Ngọc Âm.
" Bằng không.... Ngọc Âm, ngươi uỷ khuất một chút gả cho ta được không? "
Ngọc Âm nhìn tròng mắt đen bóng trong suốt chân thực của Hách Liên Đoan Nghiễn, nhẹ nhàng rút tay ra.
" Gia đừng náo loạn nữa, vừa rồi Ngũ Hoàng tử đã tới, bảo Gia sau khi trở về đi Kiền Văn điện tìm hắn."
" Kiền Văn điện? Đó không phải là nơi Ngũ ca xử lý triều chính mà! "
Hách Liên Đoan Nghiễn có chút vô lực đứng lên, Ngũ ca thật đúng là, vẫn muốn nàng đi theo hắn học xem tấu chương.
" Ly Tứ, đi Kiền Văn điện. "
___- ___
Từ trong Càn Thanh Cung vừa đi ra, Hách Liên Đoan Nghiễn nhịn không được thở ra một hơi thật dài.
" Ha ha, Nghiễn nhi vì sao lại thở dài?"
Hách Liên Đoan Nghiễn có chút im lặng nhìn Hách Liên Đoan Kiền một cái.
" Ngũ ca đây là biết rõ còn cố hỏi đấy."
Để cho nàng xem tấu chương nhàm chán cả buổi chiều không nói, dùng một bữa cơm cũng không để nàng dễ chịu, cư nhiên mang nàng đến Càn Thanh Cung cùng phụ Hoàng dùng bữa, cái này cũng không có gì, vấn đề là hôm nay Hách Liên Chính Đức* còn khảo lại những tấu chương mà nàng đã xem qua, hại nàng một bữa cơm chỉ ăn được bảy tám phần.
" Phụ hoàng đã có an bài này tất có đạo lý của hắn, điều này đối với ngươi ngày sau tất sẽ có ích rất lớn."
Hách Liên Đoan Nghiễn có chút lười biếng nói:
" Ngày sau có Ngũ ca che chở ta, ta có gì phải lo lắng?"
"Nếu ta còn một ngày, nhất định hộ ngươi một ngày. ", Hách Liên Đoan Kiền quay đầu nhìn xa:
"Nhưng nếu ta không còn ở đây nữa, ngươi nhất định phải học cách tự bảo vệ bản thân."
Hách Liên Đoan Nghiễn thu hồi đùa giỡn, trên mặt nghiêm túc:
" Ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn Ngũ ca cùng Tĩnh phi nương nương! " . truyện tiên hiệp hay
Hách Liên Đoan Kiền quay đầu lại, liền nhìn thấy Tam Hoàng tử Hách Liên Đoan Khang cùng Thất Hoàng tử Hách Liên Đoan Thành đang đi tới hướng của bọn họ.
Đi bên trái chính là Tam Hoàng tử Hách Liên Đoan Khang, xương gò má trên mặt hắn gồ ra ngoài với đôi mắt âm bén như lang* cùng một cái mũi ưng, môi dày, cười rộ lên làm cho người ta có cảm giác không khép miệng lại được. Thất Hoàng tử Hách Liên Đoan Thành bên cạnh bộ dáng cao hơn hắn nửa cái đầu, thân hình gầy trơ xương, thần sắc kiêu căng, cho người khác loại cảm giác trơ tráo.
" Ngũ đệ, Thập Nhất đệ ", Hách Liên Đoan Khang dẫn đầu mở miệng.
Hách Liên Đoan Nghiễn hơi nhíu mày, Hách Liên Đoan Kiền cười nói:
" Tam ca cùng Thất đệ đây là muốn đi gặp phụ hoàng sao? "
Hách Liên Đoan Khang gật gật đầu, thân thể Hách Liên Đoan Kiền hơi nghiêng sang một bên.
" Phụ hoàng giờ phút này hẳn là dùng xong bữa, Tam ca cùng Thất đệ hiện tại đi vừa vặn. "
" Ngũ đệ cùng Thất đệ đây là vừa dùng qua bữa với phụ hoàng sao? ", Hách Liên Đoan Khang đột nhiên cười nói.
Nhìn Hách Liên Đoan Kiền gật đầu, trong mắt Hách Liên Đoan Khang chợt loé lên vẻ tàn nhẫn.
" Thất đệ, chúng ta nên đi rồi."
Hách Liên Đoan Thành đi ngang qua bên cạnh Hách Liên Đoan Nghiễn, đột nhiên ngừng lại, âm dương quái khí nhìn nàng nói:
" Thập Nhất đệ hôm nay sao không đi tìm thiên kim phủ Thừa tướng? Chẳng lẽ là bị đuổi ra khỏi cửa sao, ha ha! "
Hách Liên Đoan Thành cười to đi theo Hách Liên Đoan Khang, Hách Liên Đoan Nghiễn giật khóe miệng, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ, xoay người đi về phía trước.
" Nghiễn nhi chẳng lẽ coi trọng Tang Thanh Y kia sao? "
Hách Liên Đoan Nghiễn chẳng qua chỉ cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Hách Liên Đoan Kiền hơi nhíu mày, " Nhưng ta nghe nói Tang Thanh Y kia chung tình chính là công tử Định Quốc Công - Yến Lưu Sanh. "
"Quả thật như thế. "
" Mới vừa rồi nghe Thất đệ nói, hắn dường như cũng có ý với Tang Thanh Y. "
" Vâng. "
Hách Liên Đoan Kiền đột nhiên dừng bước, vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn:
" Nghiễn nhi đối với nàng là nhất định phải có? "
___- ___
Ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Hách Liên Đoan Nghiễn lười biếng nằm phơi nắng trên ghế nằm trong sân, Ngọc Âm ngồi trên ghế tròn bên cạnh, đang cầm một quyển sách an tĩnh đọc, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cành lá loang lổ chiếu lên hai người, yên tĩnh mà tốt đẹp, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Ly Tứ vừa vào Vân Ngạn Cung liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vốn bước chân còn vội vội vàng vàng bất giác bước chậm lại. Giờ khắc này, hai người trong sân phảng phất giống như một đôi tân phu thê ân ái, nhàn nhã tận hưởng những năm tháng trôi qua.
Chẳng qua là đáng tiếc, Ly Tứ nhìn nữ tử đang ngồi thẳng nghiêm túc đọc sách, Thần Nữ có ý, Tương Vương vô mộng, đối với chuyện này, Ly Tứ không biết nên vui hay nên buồn.
Phát hiện có người, Ngọc Âm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ly Tứ đứng cách đó không xa, lập tức quay đầu nhìn về phía Hách Liên Đoan Nghiễn bên cạnh đang nhắm mắt nằm trên ghế dựa.
Quay đầu nhìn, Ly Tứ đã xoay người chuẩn bị rời đi, chẳng qua là vừa mới bước ra một bước đã bị gọi lại.
"Ly Tứ... "
Ly Tứ nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn vẫn còn đang nhắm mắt, lại nhìn Ngọc Âm, rồi cúi người thì thầm bên tai Hách Liên Đoan Nghiễn, ngay sau đó liền thấy Hách Liên Nghiên phút chốc mở mắt ra.
" Phụ hoàng hiện đang nơi nào? "
Ngọc Âm ngẩng đầu nhìn sắc trời, " Giờ khắc này hẳn ở Càn Thanh Cung."
Hách Liên Đoan Nghiễn đứng lên, "Ly Tứ, theo ta đi Càn Thanh Cung. "
Ngọc Âm nhìn dáng vẻ lo lắng của Hách Liên Đoan Nghiễn, trong lòng sáng tỏ, nhất định là lại có liên quan đến nàng đi.
___- ___
Gió thổi vào cửa sổ, nhẹ nhàng lướt qua những sợi tóc bên tai giai nhân đang ngồi cạnh cửa sổ, ngón tay xinh đẹp như ngọc của giai nhân khẽ nâng lên, sau đó nhẹ nhàng xoay chuyển.
Khép lại trang sách trong tay, Tang Thanh Y nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn bầu trời rực rỡ ngoài cửa sổ, chân mày bất giác nhẹ nhàng nhíu lại, từ lúc nãy mắt phải không ngừng nhảy, không biết vì sao, trong lòng có cảm giác rất bất an.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa 'bịch' một tiếng liền bị đụng vỡ, ngay sau đó thấy dáng người vội vã chạy vào.
" Tiểu...tiểu thư, không...không xong rồi."
Hoá ra là Như Vũ, Tang Thanh Y có chút bất đắc dĩ, nha đầu này luôn mao mao táo táo như thế.
" Xảy ra chuyện gì mà hốt hoảng vậy?"
Như Vũ chạy đến trước mặt Tang Thanh Y, thở hỗn hễn mở miệng:
" Trong cung truyền tới thánh chỉ, muốn...muốn tứ hôn cho tiểu thư người."
'Tứ hôn?' Nghe được hai chữ này Tang Thanh Y liền nghĩ đến lời Yến Lưu Sanh nói với nàng ngày đó, chẳng lẽ Định Quốc Công tự mình đi cầu Hoàng thượng tứ hôn cho bọn họ? Nghĩ đến đây, Tang Thanh Y bất giác có chút ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn là vui vẻ.
Nhìn Tang Thanh Y vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt hờ hững như thường, Như Vũ nóng nảy:
" Hoàng thượng là muốn đem tiểu thư người tứ hôn cho đương kim Thập Nhất Hoàng tử! "
Quyển sách trên tay 'lạch cạch' một tiếng rơi trên mặt đất.
_________________
* Tác giả lúc đầu để là 赫連泰德 (Hách Liên Thái Đức) nhưng giờ đổi thành 赫连正德 (Hách Liên Chính Đức) nên sau này mình sẽ chuyển theo sửa đổi lúc sau của tác giả nhé.
* Vua Chính Đức (niên hiệu Minh Võ Tông, Chu Hậu Chiếu, năm 1506 - 1521, Trung Quốc).
Yến Lưu Sanh nhìn Tang Thanh Y đang ngồi đối diện mình sắc mặt không tốt, trong lòng rất khó chịu, hối hận chính mình không nên hỏi ra câu kia, khiến giai nhân trong lòng không vui, bản thân cũng rất dày vò.
Buổi chiều Hách Liên Đoan Nghiễn vừa mới rời đi không bao lâu, Yến Lưu Sanh cùng Tang Thanh Y cũng dừng thuyền, Yến Lưu Sanh vốn còn muốn cùng nhau dùng bữa tối ở tửu lâu nổi tiếng nhất Đế Đô, nhưng Tang Thanh Y đột nhiên nói nàng mệt mỏi, hắn thấy vẻ mặt nàng như thế càng đau lòng hơn, liền lập tức đưa Tang Thanh Y trở về phủ Thừa tướng.
Bất quá Yến Lưu Sanh có chút kỳ quái, Tang Thanh Y buổi chiều này còn tốt, sao đột nhiên lại trở nên kỳ lạ như vậy. Hắn tỉ mỉ suy nghĩ một hồi thì phát hiện ra rằng kể từ khi Hách Liên Đoan Nghiễn xuất hiện, Tang Thanh Y giống như biến thành một người khác.
Cho tới nay, Tang Thanh Y trong mắt hắn đều là loại nữ tử thanh nhã trầm tĩnh động lòng người, đối với người khác đều là ôn nhu hữu lễ có thừa, nhưng hôm nay khi đối mặt với Liên huynh lại thế kia, Yến Lưu Sanh còn chưa từng thấy qua Tang Thanh Y đối đãi với một người như vậy.
Yến Lưu Sanh nhìn mí mắt hơi rũ, không biết Tang Thanh Y đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ hai người trước đó có khúc mắc?
" Y nhi..."
Yến Lưu Sanh đột nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng, Tang Thanh Y nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn hắn.
" Y nhi, muội và Liên huynh có phải có hiểu lầm gì hay không? Ta thấy muội..."
Yến Lưu Sanh vừa nói được một nửa, chỉ thấy Như Vũ ở một bên không ngừng nháy mắt với hắn, đợi hắn quay lại nhìn Tang Thanh Y, phát hiện sắc mặt của nàng so với lúc ở trên thuyền còn khó coi hơn, trong lòng cả kinh, liền im miệng, sau đó bầu không khí trong xe ngựa càng trở nên trầm mặc.
Mặc dù Tang Thanh Y vẫn nhắm mắt ngồi đó, nhưng nàng cũng không ngủ, nàng cảm giác được Yến Lưu Sanh nhất mực nhìn nàng, cũng biết trong lòng hắn khó hiểu cùng lo lắng, nàng muốn nói cho hắn biết, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh ngày đó, Tang Thanh Y liền cảm thấy trong lòng phẫn nộ.
Thật vất vả mới bắt đầu quên dần đi, không nghĩ tới người nọ lại đột nhiên xuất hiện, lại vô lễ với nàng như thế, trước khi đi còn thản nhiên nói ra một câu như vậy, Tang Thanh Y nghe xong, trong lòng càng tức giận hơn, không biết vì sao, cư nhiên mơ hồ có chút bất an.
" Y nhi, ngày mai ta muốn nhờ phụ thân hướng Thừa tướng đại nhân đề thân*..."
*提亲 [tíqīn] - đề thân: đề nghị kết thông gia.
___- ___
Ly Tứ nhìn Ngũ Gia từ khi lên bờ không nói một lời, sắc mặt ngày càng ngưng trọng.
Luôn luôn có thể nhanh chóng nắm bắt được tâm tư của Hách Liên Đoan Nghiễn, lúc này một chút cũng đoán không ra nàng đang nghĩ gì, điều này làm trong lòng Ly Tứ cảm thấy rất thất bại.
Ly Tứ nhìn ra được, Hách Liên Đoan Nghiễn hẳn là thích Tang Thanh Y, nhưng nếu đã thích, vì sao phải nói ra một câu như vậy với văn nhược công tử kia, đó không phải là đang nhắc nhở hắn nên sớm ngày đem giai nhân giữ thành của riêng mình sao?
Ly Tứ hơi nghiêng đầu nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn chân mày khắc sâu, chẳng lẽ là hắn hiểu sai sao? Kỳ thật Gia căn bản cũng không thích Tang Thanh Y kia, nhưng nếu là như vậy, ngày đó vì sao phải giúp nàng, hôm nay lại vì sao cố ý đi tìm nàng đây?
Đối với nghi hoặc trong lòng Ly Tứ, Hách Liên Đoan Nghiễn căn bản không chú ý tới, bởi vì giờ khắc này trong lòng nàng đang nghĩ đến một chuyện khác khiến nàng thập phần khó chịu.
Hôm nay nàng không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Tang Thanh Y, Yến Lưu Sanh kia mặc dù trong lòng không vui, nhưng thủy chung không dám có bất kỳ động tác gì, nếu đổi lại là nàng, đã sớm ném người nọ xuống sông cho cá ăn rồi!
Trong thành Đế Đô rộng lớn này, dù chưa từng gặp qua Tang Thanh Y nhưng đã có khối người mơ ước đến vẻ đẹp của nàng, nếu chân chính nhìn thấy được dung mạo nàng, số người thèm muốn kia tất nhiên là càng nhiều không đếm xuể.
Hôm nay Yến Lưu Sanh hắn ngay cả khi nàng (HLĐN) không có bất kỳ thân phận nào mà còn không dám động đến, tương lai làm sao đối kháng với những hoàng thân quốc thích, dòng dõi quý tộc khác ngấp nghé Tang Thanh Y đây.
Đã là lưỡng tình tương duyệt vì sao còn chưa thành thân, phải biết rằng hai người họ sớm đã qua tuổi đàm hôn luận gả, hôm nay nàng nhắc nhở Yến Lưu Sanh, hắn lại lộ ra vẻ mặt sửng sốt si ngốc như vậy, nàng (HLĐN) tức giận đến mức liền muốn ngay lúc đó đem hắn quăng xuống sông!
Thử hỏi, tướng môn công tử Yến Lưu Sanh nhu nhược vô năng như vậy, làm sao có thể bảo vệ Tang Thanh Y nàng một đời bình an hạnh phúc!
Bất tri bất giác đã đến cửa Vân Ngạn Cung.
" Gia đã trở lại. "
Ngọc Âm từ trong phòng đi ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt đơn thuần.
Hách Liên Đoan Nghiễn chỉ hơi gật đầu, trực tiếp đi vào trong phòng ngồi xuống ghế chủ vị.
Ngọc Âm đem tách trà mới vừa pha xong để vào trong tay Hách Liên Đoan Nghiễn, nàng thuận tay mở nắp chén uống một ngụm, độ nóng vừa vặn.
" Gia là vì chuyện gì mà phiền lòng như vậy? "
Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Ngọc Âm khiến cho đầu óc có chút phát hoả của Hách Liên Đoan Nghiễn thư thái hơn rất nhiều, nàng cười nhạt nói:
" Ta muốn thành thân nhưng không tìm được cô nương nào gả cho ta, ngươi nói ta có thể không phiền lòng sao? "
Ngọc Âm thấy nụ cười pha trò trên khóe miệng Hách Liên Đoan Nghiễn, biết nàng không muốn nói, liền tiếp lời nàng:
" Vậy phỏng chừng cả đời này Gia đều không thiếu phiền lòng đâu."
Đến khi Hách Liên Đoan Nghiễn kịp phản ứng mới phát hiện Ngọc Âm đây là đang cười nhạo nàng.
" Ngọc Âm, ngươi nói như vậy ta sẽ rất thương tâm đó."
Đột nhiên đưa tay bắt lấy lòng bàn tay mềm mại của Ngọc Âm.
" Bằng không.... Ngọc Âm, ngươi uỷ khuất một chút gả cho ta được không? "
Ngọc Âm nhìn tròng mắt đen bóng trong suốt chân thực của Hách Liên Đoan Nghiễn, nhẹ nhàng rút tay ra.
" Gia đừng náo loạn nữa, vừa rồi Ngũ Hoàng tử đã tới, bảo Gia sau khi trở về đi Kiền Văn điện tìm hắn."
" Kiền Văn điện? Đó không phải là nơi Ngũ ca xử lý triều chính mà! "
Hách Liên Đoan Nghiễn có chút vô lực đứng lên, Ngũ ca thật đúng là, vẫn muốn nàng đi theo hắn học xem tấu chương.
" Ly Tứ, đi Kiền Văn điện. "
___- ___
Từ trong Càn Thanh Cung vừa đi ra, Hách Liên Đoan Nghiễn nhịn không được thở ra một hơi thật dài.
" Ha ha, Nghiễn nhi vì sao lại thở dài?"
Hách Liên Đoan Nghiễn có chút im lặng nhìn Hách Liên Đoan Kiền một cái.
" Ngũ ca đây là biết rõ còn cố hỏi đấy."
Để cho nàng xem tấu chương nhàm chán cả buổi chiều không nói, dùng một bữa cơm cũng không để nàng dễ chịu, cư nhiên mang nàng đến Càn Thanh Cung cùng phụ Hoàng dùng bữa, cái này cũng không có gì, vấn đề là hôm nay Hách Liên Chính Đức* còn khảo lại những tấu chương mà nàng đã xem qua, hại nàng một bữa cơm chỉ ăn được bảy tám phần.
" Phụ hoàng đã có an bài này tất có đạo lý của hắn, điều này đối với ngươi ngày sau tất sẽ có ích rất lớn."
Hách Liên Đoan Nghiễn có chút lười biếng nói:
" Ngày sau có Ngũ ca che chở ta, ta có gì phải lo lắng?"
"Nếu ta còn một ngày, nhất định hộ ngươi một ngày. ", Hách Liên Đoan Kiền quay đầu nhìn xa:
"Nhưng nếu ta không còn ở đây nữa, ngươi nhất định phải học cách tự bảo vệ bản thân."
Hách Liên Đoan Nghiễn thu hồi đùa giỡn, trên mặt nghiêm túc:
" Ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn Ngũ ca cùng Tĩnh phi nương nương! " . truyện tiên hiệp hay
Hách Liên Đoan Kiền quay đầu lại, liền nhìn thấy Tam Hoàng tử Hách Liên Đoan Khang cùng Thất Hoàng tử Hách Liên Đoan Thành đang đi tới hướng của bọn họ.
Đi bên trái chính là Tam Hoàng tử Hách Liên Đoan Khang, xương gò má trên mặt hắn gồ ra ngoài với đôi mắt âm bén như lang* cùng một cái mũi ưng, môi dày, cười rộ lên làm cho người ta có cảm giác không khép miệng lại được. Thất Hoàng tử Hách Liên Đoan Thành bên cạnh bộ dáng cao hơn hắn nửa cái đầu, thân hình gầy trơ xương, thần sắc kiêu căng, cho người khác loại cảm giác trơ tráo.
" Ngũ đệ, Thập Nhất đệ ", Hách Liên Đoan Khang dẫn đầu mở miệng.
Hách Liên Đoan Nghiễn hơi nhíu mày, Hách Liên Đoan Kiền cười nói:
" Tam ca cùng Thất đệ đây là muốn đi gặp phụ hoàng sao? "
Hách Liên Đoan Khang gật gật đầu, thân thể Hách Liên Đoan Kiền hơi nghiêng sang một bên.
" Phụ hoàng giờ phút này hẳn là dùng xong bữa, Tam ca cùng Thất đệ hiện tại đi vừa vặn. "
" Ngũ đệ cùng Thất đệ đây là vừa dùng qua bữa với phụ hoàng sao? ", Hách Liên Đoan Khang đột nhiên cười nói.
Nhìn Hách Liên Đoan Kiền gật đầu, trong mắt Hách Liên Đoan Khang chợt loé lên vẻ tàn nhẫn.
" Thất đệ, chúng ta nên đi rồi."
Hách Liên Đoan Thành đi ngang qua bên cạnh Hách Liên Đoan Nghiễn, đột nhiên ngừng lại, âm dương quái khí nhìn nàng nói:
" Thập Nhất đệ hôm nay sao không đi tìm thiên kim phủ Thừa tướng? Chẳng lẽ là bị đuổi ra khỏi cửa sao, ha ha! "
Hách Liên Đoan Thành cười to đi theo Hách Liên Đoan Khang, Hách Liên Đoan Nghiễn giật khóe miệng, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ, xoay người đi về phía trước.
" Nghiễn nhi chẳng lẽ coi trọng Tang Thanh Y kia sao? "
Hách Liên Đoan Nghiễn chẳng qua chỉ cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Hách Liên Đoan Kiền hơi nhíu mày, " Nhưng ta nghe nói Tang Thanh Y kia chung tình chính là công tử Định Quốc Công - Yến Lưu Sanh. "
"Quả thật như thế. "
" Mới vừa rồi nghe Thất đệ nói, hắn dường như cũng có ý với Tang Thanh Y. "
" Vâng. "
Hách Liên Đoan Kiền đột nhiên dừng bước, vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn:
" Nghiễn nhi đối với nàng là nhất định phải có? "
___- ___
Ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Hách Liên Đoan Nghiễn lười biếng nằm phơi nắng trên ghế nằm trong sân, Ngọc Âm ngồi trên ghế tròn bên cạnh, đang cầm một quyển sách an tĩnh đọc, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cành lá loang lổ chiếu lên hai người, yên tĩnh mà tốt đẹp, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Ly Tứ vừa vào Vân Ngạn Cung liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vốn bước chân còn vội vội vàng vàng bất giác bước chậm lại. Giờ khắc này, hai người trong sân phảng phất giống như một đôi tân phu thê ân ái, nhàn nhã tận hưởng những năm tháng trôi qua.
Chẳng qua là đáng tiếc, Ly Tứ nhìn nữ tử đang ngồi thẳng nghiêm túc đọc sách, Thần Nữ có ý, Tương Vương vô mộng, đối với chuyện này, Ly Tứ không biết nên vui hay nên buồn.
Phát hiện có người, Ngọc Âm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ly Tứ đứng cách đó không xa, lập tức quay đầu nhìn về phía Hách Liên Đoan Nghiễn bên cạnh đang nhắm mắt nằm trên ghế dựa.
Quay đầu nhìn, Ly Tứ đã xoay người chuẩn bị rời đi, chẳng qua là vừa mới bước ra một bước đã bị gọi lại.
"Ly Tứ... "
Ly Tứ nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn vẫn còn đang nhắm mắt, lại nhìn Ngọc Âm, rồi cúi người thì thầm bên tai Hách Liên Đoan Nghiễn, ngay sau đó liền thấy Hách Liên Nghiên phút chốc mở mắt ra.
" Phụ hoàng hiện đang nơi nào? "
Ngọc Âm ngẩng đầu nhìn sắc trời, " Giờ khắc này hẳn ở Càn Thanh Cung."
Hách Liên Đoan Nghiễn đứng lên, "Ly Tứ, theo ta đi Càn Thanh Cung. "
Ngọc Âm nhìn dáng vẻ lo lắng của Hách Liên Đoan Nghiễn, trong lòng sáng tỏ, nhất định là lại có liên quan đến nàng đi.
___- ___
Gió thổi vào cửa sổ, nhẹ nhàng lướt qua những sợi tóc bên tai giai nhân đang ngồi cạnh cửa sổ, ngón tay xinh đẹp như ngọc của giai nhân khẽ nâng lên, sau đó nhẹ nhàng xoay chuyển.
Khép lại trang sách trong tay, Tang Thanh Y nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn bầu trời rực rỡ ngoài cửa sổ, chân mày bất giác nhẹ nhàng nhíu lại, từ lúc nãy mắt phải không ngừng nhảy, không biết vì sao, trong lòng có cảm giác rất bất an.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa 'bịch' một tiếng liền bị đụng vỡ, ngay sau đó thấy dáng người vội vã chạy vào.
" Tiểu...tiểu thư, không...không xong rồi."
Hoá ra là Như Vũ, Tang Thanh Y có chút bất đắc dĩ, nha đầu này luôn mao mao táo táo như thế.
" Xảy ra chuyện gì mà hốt hoảng vậy?"
Như Vũ chạy đến trước mặt Tang Thanh Y, thở hỗn hễn mở miệng:
" Trong cung truyền tới thánh chỉ, muốn...muốn tứ hôn cho tiểu thư người."
'Tứ hôn?' Nghe được hai chữ này Tang Thanh Y liền nghĩ đến lời Yến Lưu Sanh nói với nàng ngày đó, chẳng lẽ Định Quốc Công tự mình đi cầu Hoàng thượng tứ hôn cho bọn họ? Nghĩ đến đây, Tang Thanh Y bất giác có chút ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn là vui vẻ.
Nhìn Tang Thanh Y vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt hờ hững như thường, Như Vũ nóng nảy:
" Hoàng thượng là muốn đem tiểu thư người tứ hôn cho đương kim Thập Nhất Hoàng tử! "
Quyển sách trên tay 'lạch cạch' một tiếng rơi trên mặt đất.
_________________
* Tác giả lúc đầu để là 赫連泰德 (Hách Liên Thái Đức) nhưng giờ đổi thành 赫连正德 (Hách Liên Chính Đức) nên sau này mình sẽ chuyển theo sửa đổi lúc sau của tác giả nhé.
* Vua Chính Đức (niên hiệu Minh Võ Tông, Chu Hậu Chiếu, năm 1506 - 1521, Trung Quốc).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.