Chương 11
Tình Bảo Nhi
22/07/2017
CHƯƠNG 11
Nháy mắt, Hiên Viên tây Thành tươi cười nở rộ như hoa. Y thậm chí còn phong độ đẩy cửa phòng nghiêng người làm tư thế “thỉnh”
Đoạn Thuấn Kiệt còn muốn trầm ngâm nhưng chân đã bước ra ngoài cửa. Hiên Viên Tây Thành hoàn toàn xem nhẹ chúng thị vệ, hai người bước danh xuyên qua hành lang dài gấp khúc.
Tim hắn lúc này rất hoảng loạn, Đoạn Thuấn Kiệt biết mình cùng đi với Hiên Viên Tây Thành là hành động ngu xuẩn nhất, cũng như đang đang đặt cược cả cơ nghiệp. Hắn không sợ Hiên Viên Tây Thành đang có âm mưu gì, thậm chí trong tiềm thức còn như một con thiêu thân lao đầu vào âm mưu của y, nhưng vậy hai người họ không thể nào phải đối mặt trên chiến trường tàn khốc.
Hiên Viên Tây Thành phía trước chạy ngày càng nhanh, dường như y muốn ra khỏi thành. Đoạn Thuấn Kiệt nghĩ muốn đuổi theo y, trong lòng có cảm giác chân trời góc biển cũng muốn đuổi theo.
Sự thật chứng minh mình đoán không sai. Nơi đến cũng không xa, đó chính là ngoại ô của Bình An thành.
Mặt trời dần ngã về tây, Hiên Viên Tây Thành thân hắc y liền vào tửu *** ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người, hô lớn: “Tiểu nhị, mang đến một vò rượu, mấy dĩa thức ăn.”
Không biết nên khóc hay nên cười, Đoạn Thuấn Kiệt không nói gì ngồi đối diện y. Không nghĩ tới lại làm y đau cho dù y đã tổn thương hắn, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt bàn đầy mỡ.
Hiên Viên Tây Thành cũng không muốn quản hắn, y chỉ giống như vì uống rượu mà đến, chờ tiểu nhị mang rượu đến liền mang rót cho mình và Đoạn Thuấn Kiệt.
“Uống đi!” Không chờ đối phuong trả lời, y đã uống cạn chén của mình.
Đoạn Thuấn Kiệt vẫn nhìn chằm chằm bát rượu trước mặt không hé răng, cứ như vậy mặc cho Hiên Viên Tây Thành uống hết ba bát rượu.
“Đoạn Thuấn Kiệt!” Tương phản mặc dù đã uống ba bát rượu đầy nhưng thanh âm của y vẫn không có cảm giác đã say, “ Nếu ta nói muốn xin lỗi ngươi, hôm nay ta uống ba bát rượu này để bồi tội. Chuyện quá khứ, thỉnh ngươi đừng để trong lòng. Nếu sau này ta với người lại gặp nhau trên chiến trường, hy vọng ngươi đừng niệm tình cũ, một đao giết chết ta!”
Khi nghe Hiên Viên Tây Thành muốn cùng mình cắt đứt nghiệt duyên ngày xưa sắc mặt liền trở nên trắng bệt.
Không có chuẩn bị trước, nơi ngực trái liền cảm thấy đau đớn.
Cả người cứng ngắc ngồi trên ghế. Hắn rất muốn tiêu sái cầm vò rượu uống ba bát dùng khí thế anh hùng sảng khoái cười ha ha nói hết thảy đều không để trong lòng, nhưng cánh tay không thể nào chuyển động, cử động còn không thể chứ đừng nói gì tới cất tiếng nói chuyện, chỉ sợ khi mở miệng cũng khó khăn nói thành lời.
Hắn thật sự muốn cùng Hiên Viên Tây Thành đến chân trời góc biển ẩn cư, nhưng sự tình hiện nay làm hắn yên lặng không biết phải nói gì. . . . .
Đoạn Thuấn Kiệt vẫn không nói gì, cũng không nhìn đến ánh mắt của Hiên Viên Tây Thành, hắn bây giờ chỉ như tảng đá cứng đơ một chỗ, cho dù cảm giác Hiên Viên tây Thành sắp rời đi nhưng vẫn không thể nói ra được một lời.
Nghe thấy tiếng “đinh” Hiên Viên Tây Thành đặt đỉnh bạc trên bàn vang lên tiếng nhỏ, cả người Đoạn Thuấn Kiệt chấn động, do dự một lát ngẩng đầu lên —— Hiên Viên Tây Thành đã chuẩn bị rời đi, tà áo hắc sắc bay trong gió.
Cảm giác này lại kéo đến.
Đoạn Thuấn Kiệt giống như trờ về ngày hè trước đây, một mình hắn ở trong trang viên tìm kiếm Ngôn Tây Thành đã quên bao nhiêu binh lính để họ phải đổ máu, huyết sắc tung bay làm hắn cảm thấy mình là người thất bại như thế nào.
Khi nghĩ đến làm cảm thấy thống khổ.
Cảm thấy các mạch máu như ngừng chảy, cho dù như vậy liền chết đi cũng không muốn phải chia xa với y.
“Hiên Viên. . . . . . .” Trong lòng cảm thấy đáy lòng đau khổ, lại thẳng đến nhìn Hiên Viên Tây Thành lộ ra biểu tình kì dị mới phát ra thanh âm.
Biểu tình của Hiên Viên Tây Thành thực phức tạp. Khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả nhưng chỉ trong nháy mắt. Do dự một chút, y liền di chuyển hướng đến Đoạn Thuấn Kiệt, gắt gao ôm lấy bả vai hắn.
Chung quanh mọi người nhìn hành động kỳ lạ của hai người đều đồng loạt hút một ngụm lãnh khí, Hiên Viên Tây Thành loan hạ thắt lưng nói nhỏ bên tai Đoạn Thuấn Kiệt: “Chúng ta đi thôi, đi nơi khác uống.”
Không chờ hắn đáp lại, Hiên Viên Tây Thành đã kéo tay hắn li khai quán rượu.
Đối vợi biến hóa bất ngờ như vậy, Đoạn Thuấn Kiệt thật không biết phải phản ứng như thế nào mới phải. Hắn thật không thể nào làm theo ý mình cứ như vậy bị Hiên Viên tây Thành kéo đi, tùy tiện kéo đi một lúc, liền thấy mình đứng trước một khách ***.
“Tiểu nhị, cho ta gian phòng thượng hạng, mang chút rượu cùng đồ ăn.” Y hành động chỉ như muốn cùng bằng hữu uống rượu, Hiên Viên Tây Thành nửa điểm cũng không để người khác hoài nghi quan hệ của hai người.
Một dự cảm không tốt dâng lên trong người của Đoạn Thuấn Kiệt, nhưng thân thể vẫn cứng ngắc không thể nào hoạt động được, làm cho rượu trong người dần thấm làm cả gương mặt đỏ ửng.
“Hiện tại chúng ta hãy cùng nhau hảo hảo nói chuyện, ta thật có nhiều chuyện muốn nói với ngươi. . . . . .Ta đối với ngươi thật có cảm tình, thật không muốn phải đối đầu với ngươi trên chiến trường.” Sau khi cài chốt cửa lại, Hiên Viên Tây Thành lại dựa vào cửa nói.
“Ngươi sống ta sống, ngươi tử ta liền tử. . . . .”
Đoạn Thuấn Kiệt sắc mặt tái nhợt, biết tình cảm của chính mính đã sớm bị y nhìn thấu nhưng nửa lời biện bạch cũng không nói nên lời.
“Quên đi, chúng ta cùng nhau uống rượu.” Hiên Viên Tây Thành như hiểu được tâm tư của hắn nên cũng không muốn nói thấm. Chỉ rót rượu cùng Đoạn Thuấn Kiệt uống, ý bảo hai người hãy cùng nhau uống rượu dùng bữa.
Đã đến lúc này, Đoạn Thuấn Kiệt đã sớm đem mọi chuyện phiền toái để sau đầu. Hắn cũng không muốn nói thêm nữa, cũng chỉ yên lặng cùng Hiên Viên tây Thành đối ẩm.
Uống càng thêm sầu, rất nhanh Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy chóng váng.
Mơ mơ màng màng cảm thấy Hiên Viên tây Thành dựa trên tay mình, trên tay lại cầm một chung rượu nhỏ, nghe y ôn nhu nhỏ nhẹ nói mình uống, liền mơ màng muốn trụ tay y, nhưng không tự chủ được uống cạn hết.
“Chúng ta cùng uống rượu giao bôi, sau đó cùng động phòng. Đoạn Thuấn Kiệt ta sẽ không để ngươi bị thương tổn, ta biết ngươi đã chờ rất lâu. . . . . . .” Thanh âm của Hiên Viên Tây Thành đều là trêu tức cùng *** ô, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt tuyệt không cảm thấy chán ghét.
Mong chờ từ lâu nay trở thành sự thật, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt mơ mơ màng màng không muốn biết đây là sự thật.
Bởi vì tâm tình không khắc chế được, tâm liền mừng như điên, Đoạn Thuấn Kiệt lại chấp nhận để Hiên Viên Tây Thành cột hai tay của mình vào đầu giường nửa điểm cũng không phản kháng, chỉ si ngốc nhìn y cởi áo, thắt lưng từ từ rớt xướng, cái cổ tao nhã cùng cơ ngực, cơ bụng, cùng hai chân thon dài chậm rãi lộ ra trước mặt.
Tâm trí của Đoạn Thuấn Kiệt bây giờ chỉ còn có y, hoàn toàn đã vứt bỏ quân địch cùng thành trì có nguy cơ bị tấn công. Chỉ muốn cùng nam nhân này ôm ấp, toàn bộ thiên hạ hắn đều không muốn quan tâm.
Nhìn thân thể mềm mại của Đoạn Thuấn Kiệt, biểu tình lạnh lùng xẹt qua ánh mắt của Hiên Viên Tây Thành. Nắm lấy mắt cá chân của Đoạn Thuấn Kiệt, dang hai chân hắn sang hai bên sườn giường cố định, Hiên Viên Tây Thành chậm rãi tiến vào thân thể hắn. . . . ..
Sớm đã được dạy dỗ đến thuần phục nên Hiên Viên Tây Thành có thể dễ dàng tiến vào, nhưng tựa hồ muốn tra tấn Đoạn Thuấn Kiệt, so với bình thường Thất hoàng tử tiến vào chậm hơn bình thường.
Y không ngừng lưu luyến vùng ngực của Đoạn Thuấn Kiệt, hai thù du bị cắn đến phát đau, Hiên Viên Tây Thành nằm trên người hắn dùng răng nanh trêu đùa làm lớp áo trong suốt ẩn hiện thù du sưng đỏ.
Hai tay hai chân đều bị trói chặt, tư thế của Đoạn Thuấn Kiệt vô cùng chật vật nhưng không thể nào khống chế. Sợ khách nhân ở khách *** nghe được, hắn liều mạng nhịn xuống rên rỉ, nhưng lại chỉ có thể tăng thêm khoái cảm cho cuộc giao hoan.
Đoạn Thuấn Kiệt đã muốn bắn biến thành một dạng hồ đồ, nhìn thấy phân thân cũa Hiên Viên Tây Thành trướng đại làm cho người phải sợ hãi, Thất hoàng tử vẫn cố phấp chưa chịu tiến vào cơ thể hắn.
Cơ khát đến nổi không hề nghĩ đến liêm sĩ muốn hét lên y hãy mau tiến vào, Hiên Viên Tây Thành lạnh lùng nhìn hắn, dùng tay lấy ra một cái khăn bịt kín mắt của hắn.
Thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không thấy được gì nhất thời Đoạn Thuấn Kiệt lâm vào khủng hoảng, chỉ cảm thấy được dùng bôi trơn hướng vào thân thể hắn vẽ loạn, thân thể như bị Hiên Viên Tây Thành tàn phá.. . . . . . . . .
Cảm thấy nơi hậu huyệt có một viên thuốc tiến vào cảm thấy vô cùng ngứa, mà Hiên Viên Tây Thành không ngừng đem viên thuốc tiến vào sâu hơn.
“Hiên Viên Tây Thành, ngươi làm cái gì?” Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy sợ hãi, lại bị phản bội, tâm như bị mũi tên đâm vào, làm cho cả người hắn kịch liệt run rẩy.
Hiên Viên Tây Thành nắm lấy cằm của Đoạn Thuấn Kiệt, một tay hướng vào trong áo hắn, hắn dù khẩu khí mệnh lệnh không rét mà run chê cười: “Ngươi ngốc cũng phải có hạn đi. Ngươi muốn nam nhân thỏa mãn người ta liền thành toàn cho ngươi, ngươi mà không có nam nhân chắc chắn sẽ khó chịu đến chết, hảo hảo nhớ kỹ ân huệ này của ra! Đây cũng chính lá cống vật của Tây Cương dâng lên.”
Cảm giác được viên thuốc kia đang ở nơi sâu nhất trong cơ thể, nơi sâu nhất cũng chậm rãi nóng lên, hạ thân cũng dần nóng lên, Đoạn Thuấn Kiệt nhịn không nổi phải vặn vẹo thân thể, nhưng một âm tiết phát ra cũng không được.
“Chậc chậc, nhìn ngươi khó chịu như thế này! Ta nghĩ ngươi đang rất muốn có ngươi thao, vậy ta thành toàn cho ngươi!”
Hiên Viên Tây Thành dùng sức tiến vào cơ thể của Đoạn Thuấn Kiệt, tuy rằng cơ thể có bớt ngứa, nhưng tâm của Đoạn Thuấn Kiệt đã chết lặng, ngay cả hô hấp cũng không màng đến. . . . . Hắn rốt cục nhịn không được liền rơi lệ, cho dù tâm chí hỗn loạn nhưng hắn vẫn biết mình đã đi đến tuyệt cảnh không thể nào giản hồi.
Trên đời này, có người nào sẽ ngu dại như hắn, đã từng bị người hãm hại nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng để rồi làm tổn thương chính mình. Sự tình như hôm nay, hoàn toàn do hắn gieo gió gặp bão thôi.
“Chỗ này của ngươi thật thích hợp để xăm hình!” Sau khi Hiên Viên giải phóng dục vọng vào trong cơ thể của Đoạn Thuấn Kiệt, chỉ nghe thấy thanh âm tất tất tác tác, tựa hồ người nọ đang tìm cái gì đó.
Thanh âm đình chỉ, Đoạn Thuấn Kiết liền cảm đùi trong liền truyền đến từng đợt đau đớn, Hiên Viên Tây Thành đang dùng chủy thủ vẽ cái gì đó lên đùi non mềm của hắn, mỗi nét máu tươi đều tuôn ra như mưa, Đoạn Thuấn Kiệt giống như đã từ giã cõi trần mà hoàn toàn không động, thẳng đến cảm thấy một trận hắc ám . . . . . .
Thời điểm thanh tỉnh thì đã là giờ ngọ, trên người chỉ còn Đoạn Thuấn Kiệt hỗn loạn. Hạ thân trần trụi ứ ngân cùng dịch thể làm hắn choáng váng, thẳng đến nhìn thấy đùi trong của mình xăm chữ “tiện” mới run rẩy tỉnh táo lại.
Trong nháy mắt cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, hắn nhăn mặt vô thức mặt quần áo vào đi ra hướng cửa sổ, mở cửa ra liền thấy một mảnh ồn ào —— đầy đường đều là toàn bộ dân chúng trên lưng mang theo những hai tử cùng gia sản chạy trốn.
“Bình Nam quân đã tháo chạy, nghe nói Đại Đồng quân muốn huyết tẩy Bình An thành, chúng ta mau mau chạy đi, tẩu tử ngươi mang theo hài tử chạy về phía tây đi.” Một người phụ nữ trên lưng đang đèo con tựa hồ giữa đường gặp người quen, lời nói của bọn họ như mũi tên đâm vào tâm của Đoạn Thuấn Kiệt.
Sắc trời tối tăm, linh hồn hắn như muốn sụp đổ ngã xuống mặt đất, giãy dụa muốn đứng lên nhưng đã không thể nào. . . . .
Đăng bởi: admin
Nháy mắt, Hiên Viên tây Thành tươi cười nở rộ như hoa. Y thậm chí còn phong độ đẩy cửa phòng nghiêng người làm tư thế “thỉnh”
Đoạn Thuấn Kiệt còn muốn trầm ngâm nhưng chân đã bước ra ngoài cửa. Hiên Viên Tây Thành hoàn toàn xem nhẹ chúng thị vệ, hai người bước danh xuyên qua hành lang dài gấp khúc.
Tim hắn lúc này rất hoảng loạn, Đoạn Thuấn Kiệt biết mình cùng đi với Hiên Viên Tây Thành là hành động ngu xuẩn nhất, cũng như đang đang đặt cược cả cơ nghiệp. Hắn không sợ Hiên Viên Tây Thành đang có âm mưu gì, thậm chí trong tiềm thức còn như một con thiêu thân lao đầu vào âm mưu của y, nhưng vậy hai người họ không thể nào phải đối mặt trên chiến trường tàn khốc.
Hiên Viên Tây Thành phía trước chạy ngày càng nhanh, dường như y muốn ra khỏi thành. Đoạn Thuấn Kiệt nghĩ muốn đuổi theo y, trong lòng có cảm giác chân trời góc biển cũng muốn đuổi theo.
Sự thật chứng minh mình đoán không sai. Nơi đến cũng không xa, đó chính là ngoại ô của Bình An thành.
Mặt trời dần ngã về tây, Hiên Viên Tây Thành thân hắc y liền vào tửu *** ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người, hô lớn: “Tiểu nhị, mang đến một vò rượu, mấy dĩa thức ăn.”
Không biết nên khóc hay nên cười, Đoạn Thuấn Kiệt không nói gì ngồi đối diện y. Không nghĩ tới lại làm y đau cho dù y đã tổn thương hắn, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt bàn đầy mỡ.
Hiên Viên Tây Thành cũng không muốn quản hắn, y chỉ giống như vì uống rượu mà đến, chờ tiểu nhị mang rượu đến liền mang rót cho mình và Đoạn Thuấn Kiệt.
“Uống đi!” Không chờ đối phuong trả lời, y đã uống cạn chén của mình.
Đoạn Thuấn Kiệt vẫn nhìn chằm chằm bát rượu trước mặt không hé răng, cứ như vậy mặc cho Hiên Viên Tây Thành uống hết ba bát rượu.
“Đoạn Thuấn Kiệt!” Tương phản mặc dù đã uống ba bát rượu đầy nhưng thanh âm của y vẫn không có cảm giác đã say, “ Nếu ta nói muốn xin lỗi ngươi, hôm nay ta uống ba bát rượu này để bồi tội. Chuyện quá khứ, thỉnh ngươi đừng để trong lòng. Nếu sau này ta với người lại gặp nhau trên chiến trường, hy vọng ngươi đừng niệm tình cũ, một đao giết chết ta!”
Khi nghe Hiên Viên Tây Thành muốn cùng mình cắt đứt nghiệt duyên ngày xưa sắc mặt liền trở nên trắng bệt.
Không có chuẩn bị trước, nơi ngực trái liền cảm thấy đau đớn.
Cả người cứng ngắc ngồi trên ghế. Hắn rất muốn tiêu sái cầm vò rượu uống ba bát dùng khí thế anh hùng sảng khoái cười ha ha nói hết thảy đều không để trong lòng, nhưng cánh tay không thể nào chuyển động, cử động còn không thể chứ đừng nói gì tới cất tiếng nói chuyện, chỉ sợ khi mở miệng cũng khó khăn nói thành lời.
Hắn thật sự muốn cùng Hiên Viên Tây Thành đến chân trời góc biển ẩn cư, nhưng sự tình hiện nay làm hắn yên lặng không biết phải nói gì. . . . .
Đoạn Thuấn Kiệt vẫn không nói gì, cũng không nhìn đến ánh mắt của Hiên Viên Tây Thành, hắn bây giờ chỉ như tảng đá cứng đơ một chỗ, cho dù cảm giác Hiên Viên tây Thành sắp rời đi nhưng vẫn không thể nói ra được một lời.
Nghe thấy tiếng “đinh” Hiên Viên Tây Thành đặt đỉnh bạc trên bàn vang lên tiếng nhỏ, cả người Đoạn Thuấn Kiệt chấn động, do dự một lát ngẩng đầu lên —— Hiên Viên Tây Thành đã chuẩn bị rời đi, tà áo hắc sắc bay trong gió.
Cảm giác này lại kéo đến.
Đoạn Thuấn Kiệt giống như trờ về ngày hè trước đây, một mình hắn ở trong trang viên tìm kiếm Ngôn Tây Thành đã quên bao nhiêu binh lính để họ phải đổ máu, huyết sắc tung bay làm hắn cảm thấy mình là người thất bại như thế nào.
Khi nghĩ đến làm cảm thấy thống khổ.
Cảm thấy các mạch máu như ngừng chảy, cho dù như vậy liền chết đi cũng không muốn phải chia xa với y.
“Hiên Viên. . . . . . .” Trong lòng cảm thấy đáy lòng đau khổ, lại thẳng đến nhìn Hiên Viên Tây Thành lộ ra biểu tình kì dị mới phát ra thanh âm.
Biểu tình của Hiên Viên Tây Thành thực phức tạp. Khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả nhưng chỉ trong nháy mắt. Do dự một chút, y liền di chuyển hướng đến Đoạn Thuấn Kiệt, gắt gao ôm lấy bả vai hắn.
Chung quanh mọi người nhìn hành động kỳ lạ của hai người đều đồng loạt hút một ngụm lãnh khí, Hiên Viên Tây Thành loan hạ thắt lưng nói nhỏ bên tai Đoạn Thuấn Kiệt: “Chúng ta đi thôi, đi nơi khác uống.”
Không chờ hắn đáp lại, Hiên Viên Tây Thành đã kéo tay hắn li khai quán rượu.
Đối vợi biến hóa bất ngờ như vậy, Đoạn Thuấn Kiệt thật không biết phải phản ứng như thế nào mới phải. Hắn thật không thể nào làm theo ý mình cứ như vậy bị Hiên Viên tây Thành kéo đi, tùy tiện kéo đi một lúc, liền thấy mình đứng trước một khách ***.
“Tiểu nhị, cho ta gian phòng thượng hạng, mang chút rượu cùng đồ ăn.” Y hành động chỉ như muốn cùng bằng hữu uống rượu, Hiên Viên Tây Thành nửa điểm cũng không để người khác hoài nghi quan hệ của hai người.
Một dự cảm không tốt dâng lên trong người của Đoạn Thuấn Kiệt, nhưng thân thể vẫn cứng ngắc không thể nào hoạt động được, làm cho rượu trong người dần thấm làm cả gương mặt đỏ ửng.
“Hiện tại chúng ta hãy cùng nhau hảo hảo nói chuyện, ta thật có nhiều chuyện muốn nói với ngươi. . . . . .Ta đối với ngươi thật có cảm tình, thật không muốn phải đối đầu với ngươi trên chiến trường.” Sau khi cài chốt cửa lại, Hiên Viên Tây Thành lại dựa vào cửa nói.
“Ngươi sống ta sống, ngươi tử ta liền tử. . . . .”
Đoạn Thuấn Kiệt sắc mặt tái nhợt, biết tình cảm của chính mính đã sớm bị y nhìn thấu nhưng nửa lời biện bạch cũng không nói nên lời.
“Quên đi, chúng ta cùng nhau uống rượu.” Hiên Viên Tây Thành như hiểu được tâm tư của hắn nên cũng không muốn nói thấm. Chỉ rót rượu cùng Đoạn Thuấn Kiệt uống, ý bảo hai người hãy cùng nhau uống rượu dùng bữa.
Đã đến lúc này, Đoạn Thuấn Kiệt đã sớm đem mọi chuyện phiền toái để sau đầu. Hắn cũng không muốn nói thêm nữa, cũng chỉ yên lặng cùng Hiên Viên tây Thành đối ẩm.
Uống càng thêm sầu, rất nhanh Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy chóng váng.
Mơ mơ màng màng cảm thấy Hiên Viên tây Thành dựa trên tay mình, trên tay lại cầm một chung rượu nhỏ, nghe y ôn nhu nhỏ nhẹ nói mình uống, liền mơ màng muốn trụ tay y, nhưng không tự chủ được uống cạn hết.
“Chúng ta cùng uống rượu giao bôi, sau đó cùng động phòng. Đoạn Thuấn Kiệt ta sẽ không để ngươi bị thương tổn, ta biết ngươi đã chờ rất lâu. . . . . . .” Thanh âm của Hiên Viên Tây Thành đều là trêu tức cùng *** ô, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt tuyệt không cảm thấy chán ghét.
Mong chờ từ lâu nay trở thành sự thật, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt mơ mơ màng màng không muốn biết đây là sự thật.
Bởi vì tâm tình không khắc chế được, tâm liền mừng như điên, Đoạn Thuấn Kiệt lại chấp nhận để Hiên Viên Tây Thành cột hai tay của mình vào đầu giường nửa điểm cũng không phản kháng, chỉ si ngốc nhìn y cởi áo, thắt lưng từ từ rớt xướng, cái cổ tao nhã cùng cơ ngực, cơ bụng, cùng hai chân thon dài chậm rãi lộ ra trước mặt.
Tâm trí của Đoạn Thuấn Kiệt bây giờ chỉ còn có y, hoàn toàn đã vứt bỏ quân địch cùng thành trì có nguy cơ bị tấn công. Chỉ muốn cùng nam nhân này ôm ấp, toàn bộ thiên hạ hắn đều không muốn quan tâm.
Nhìn thân thể mềm mại của Đoạn Thuấn Kiệt, biểu tình lạnh lùng xẹt qua ánh mắt của Hiên Viên Tây Thành. Nắm lấy mắt cá chân của Đoạn Thuấn Kiệt, dang hai chân hắn sang hai bên sườn giường cố định, Hiên Viên Tây Thành chậm rãi tiến vào thân thể hắn. . . . ..
Sớm đã được dạy dỗ đến thuần phục nên Hiên Viên Tây Thành có thể dễ dàng tiến vào, nhưng tựa hồ muốn tra tấn Đoạn Thuấn Kiệt, so với bình thường Thất hoàng tử tiến vào chậm hơn bình thường.
Y không ngừng lưu luyến vùng ngực của Đoạn Thuấn Kiệt, hai thù du bị cắn đến phát đau, Hiên Viên Tây Thành nằm trên người hắn dùng răng nanh trêu đùa làm lớp áo trong suốt ẩn hiện thù du sưng đỏ.
Hai tay hai chân đều bị trói chặt, tư thế của Đoạn Thuấn Kiệt vô cùng chật vật nhưng không thể nào khống chế. Sợ khách nhân ở khách *** nghe được, hắn liều mạng nhịn xuống rên rỉ, nhưng lại chỉ có thể tăng thêm khoái cảm cho cuộc giao hoan.
Đoạn Thuấn Kiệt đã muốn bắn biến thành một dạng hồ đồ, nhìn thấy phân thân cũa Hiên Viên Tây Thành trướng đại làm cho người phải sợ hãi, Thất hoàng tử vẫn cố phấp chưa chịu tiến vào cơ thể hắn.
Cơ khát đến nổi không hề nghĩ đến liêm sĩ muốn hét lên y hãy mau tiến vào, Hiên Viên Tây Thành lạnh lùng nhìn hắn, dùng tay lấy ra một cái khăn bịt kín mắt của hắn.
Thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không thấy được gì nhất thời Đoạn Thuấn Kiệt lâm vào khủng hoảng, chỉ cảm thấy được dùng bôi trơn hướng vào thân thể hắn vẽ loạn, thân thể như bị Hiên Viên Tây Thành tàn phá.. . . . . . . . .
Cảm thấy nơi hậu huyệt có một viên thuốc tiến vào cảm thấy vô cùng ngứa, mà Hiên Viên Tây Thành không ngừng đem viên thuốc tiến vào sâu hơn.
“Hiên Viên Tây Thành, ngươi làm cái gì?” Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy sợ hãi, lại bị phản bội, tâm như bị mũi tên đâm vào, làm cho cả người hắn kịch liệt run rẩy.
Hiên Viên Tây Thành nắm lấy cằm của Đoạn Thuấn Kiệt, một tay hướng vào trong áo hắn, hắn dù khẩu khí mệnh lệnh không rét mà run chê cười: “Ngươi ngốc cũng phải có hạn đi. Ngươi muốn nam nhân thỏa mãn người ta liền thành toàn cho ngươi, ngươi mà không có nam nhân chắc chắn sẽ khó chịu đến chết, hảo hảo nhớ kỹ ân huệ này của ra! Đây cũng chính lá cống vật của Tây Cương dâng lên.”
Cảm giác được viên thuốc kia đang ở nơi sâu nhất trong cơ thể, nơi sâu nhất cũng chậm rãi nóng lên, hạ thân cũng dần nóng lên, Đoạn Thuấn Kiệt nhịn không nổi phải vặn vẹo thân thể, nhưng một âm tiết phát ra cũng không được.
“Chậc chậc, nhìn ngươi khó chịu như thế này! Ta nghĩ ngươi đang rất muốn có ngươi thao, vậy ta thành toàn cho ngươi!”
Hiên Viên Tây Thành dùng sức tiến vào cơ thể của Đoạn Thuấn Kiệt, tuy rằng cơ thể có bớt ngứa, nhưng tâm của Đoạn Thuấn Kiệt đã chết lặng, ngay cả hô hấp cũng không màng đến. . . . . Hắn rốt cục nhịn không được liền rơi lệ, cho dù tâm chí hỗn loạn nhưng hắn vẫn biết mình đã đi đến tuyệt cảnh không thể nào giản hồi.
Trên đời này, có người nào sẽ ngu dại như hắn, đã từng bị người hãm hại nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng để rồi làm tổn thương chính mình. Sự tình như hôm nay, hoàn toàn do hắn gieo gió gặp bão thôi.
“Chỗ này của ngươi thật thích hợp để xăm hình!” Sau khi Hiên Viên giải phóng dục vọng vào trong cơ thể của Đoạn Thuấn Kiệt, chỉ nghe thấy thanh âm tất tất tác tác, tựa hồ người nọ đang tìm cái gì đó.
Thanh âm đình chỉ, Đoạn Thuấn Kiết liền cảm đùi trong liền truyền đến từng đợt đau đớn, Hiên Viên Tây Thành đang dùng chủy thủ vẽ cái gì đó lên đùi non mềm của hắn, mỗi nét máu tươi đều tuôn ra như mưa, Đoạn Thuấn Kiệt giống như đã từ giã cõi trần mà hoàn toàn không động, thẳng đến cảm thấy một trận hắc ám . . . . . .
Thời điểm thanh tỉnh thì đã là giờ ngọ, trên người chỉ còn Đoạn Thuấn Kiệt hỗn loạn. Hạ thân trần trụi ứ ngân cùng dịch thể làm hắn choáng váng, thẳng đến nhìn thấy đùi trong của mình xăm chữ “tiện” mới run rẩy tỉnh táo lại.
Trong nháy mắt cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, hắn nhăn mặt vô thức mặt quần áo vào đi ra hướng cửa sổ, mở cửa ra liền thấy một mảnh ồn ào —— đầy đường đều là toàn bộ dân chúng trên lưng mang theo những hai tử cùng gia sản chạy trốn.
“Bình Nam quân đã tháo chạy, nghe nói Đại Đồng quân muốn huyết tẩy Bình An thành, chúng ta mau mau chạy đi, tẩu tử ngươi mang theo hài tử chạy về phía tây đi.” Một người phụ nữ trên lưng đang đèo con tựa hồ giữa đường gặp người quen, lời nói của bọn họ như mũi tên đâm vào tâm của Đoạn Thuấn Kiệt.
Sắc trời tối tăm, linh hồn hắn như muốn sụp đổ ngã xuống mặt đất, giãy dụa muốn đứng lên nhưng đã không thể nào. . . . .
Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.