Khuynh Quốc Anh Hùng

Chương 17

Tình Bảo Nhi

22/07/2017

CHƯƠNG 17

Ngẩn người, hy vọng xa vời có thể trở thành hiện thực.

“Đoạn Thuấn Kiệt, ngươi gọi ta sao?”

Chỉ là trong lòng tưởng niệm nhất thời nói ra thành lời, ngoài cửa sổ cư nhiên truyền đến thanh âm, Đoạn Thuấn Kiệt nhất thời giật mình xoay người sang – liền thấy Hiên Viên Tây Thành một thân lễ phục hoa lệ tựa tiếu phi tiếu ngồi trên cửa sổ nhìn hắn.

Một lời cũng không thể thốt ra, giờ phút này chỉ còn nỗi lòng mong nhớ mãnh liệt, không khống chế được lí trí, hắn đã nhanh chóng bước đến trước mặt y.

“Tây Thành!” Giờ khắc này Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy thanh tỉnh hơn, mặc dù Âu Dương Tư Kì là muội muôi của hắn, nhưng trong lòng đã sớm đem Hiên Viên Tây Thành là người thân duy nhất của mình, cho dù mới đây còn rất đau khổ, chỉ cần y xuất hiện mọi đau khổ có thể quên đi, cho dù lập tức chết đi cũng không có nửa câu oán hận.

Khác với Đoạn Thuấn Kiệt đang kích động, Hiên Viên Tây Thành lại có vẻ ung dung. Vỗ lưng Đoạn Thuấn Kiệt, trong thanh âm mang theo ý cười: “Như thế nào, thấy ta liền cao hứng? Không phải đã từng nói qua, chờ ta hưng trí sẽ tìm ngươi sao.”

Trên thực tế, Hiên Viên Tây Thành không thể nào giải thích được vì sao trong yến tiệc cùng phụ hoàng với chúng phi lại không để vào mắt mà một mình chạy đến phủ tướng quân vắng lạnh này, nhưng y cũng không có nửa điểm bối rối, ngược lại rất tự nhiên tiêu sái.

Coi như là thủ đoạn thu phục lòng người đi, hơn nữa tư vị thân thể của Đoạn Thuấn Kiệt không tồi – y coi như đây là lời giải thích hành vi khác thường của mình.

Ánh mắt tà ác ngắm nhìn song đồn trong miên bào, y đưa tay sờ soạng một phen. Dừng lại một chút, nói: “Nguyên lai ngươi cũng suy nghĩ giống ta! Tối nay ngươi cần hầu hạ tướng công. . . . . . .”

Không ngoài dự kiến, nháy mắt khuôn mặt Đoạn Thuấn Kiệt đỏ lên, nhưng ánh mắt không như thường ngày mà né tránh, dũng cảm nhìn thẳng y.

“Tây Thành, ta rất nhớ ngươi!” Ánh mắt vô cùng thành kính, Đoạn Thuấn Kiệt thật không biết mình làm sao – có lẽ một mình nơi cô tịch này, lại bị những lời của Âu Dương Tư Kì làm tổn thương, hắn thật mong sự thương yêu của Hiên Viên Tây Thành, cho dù biết rõ làm vậy chắc chắn sẽ bị thương tổn.

Cho dù người dày dặn kinh nghiệm như Hiên Viên Tây Thành cũng bị vẻ mặt chân thành đó làm có kinh động, nhưng y nhanh chóng định thần, khôi phục bộ dáng tiêu sái, đem Đoạn Thuấn Kiệt đặt lên giường, lại có ý đồ vui đùa.

Đoạn Thuấn Kiệt dị thường mềm mại, thậm chí không giống ngày xưa kiên trì phải thổi tắt ánh nến. Ánh sáng lay động làm hắn lo lắng giữ chặt xiêm y, lại bị Hiên Viên Tây Thành dùng sức đè lại.

“Nằm yên cho ta.” Không quản tới trường bào của Đoạn Thuấn Kiệt đã cởi ra một nửa, Hiên Viên Tây Thành đi thẳng vào vấn đề, đem trường khố cùng tiểu y ( quần dài và quần trong ý mà) lập tức xả xuống dưới, lại nhỏ giọng nói: “Đêm nay không được nhắm mắt, ngươi phải nhìn ta đi vào. . . . . .”

Ánh mắt thâm thúy khiến Đoạn Thuấn Kiệt căn bản không còn chỗ trốn, chỉ có thể lựa chọn yên lặng điểm đầu, mặc cho Hiên Viên Tây Thành dìu mình ngồi xuống dựa vào một bên tường, sau thắt lưng lại lót một vật mềm mại – như vậy càng thấy rõ hạ thân trần trụi của chính mình, mà Hiên Viên Tây Thành vẫn rất chỉnh tề nhìn cảnh cực kỳ *** ô.

“Đem chân tái mở ra.” Thanh âm Hiên Viên Tây Thành bình tĩnh làm cho người khác giận sôi người, Đoạn Thuấn Kiệt cố nén thẹn thùng chiều theo ý tứ của y, nhìn y di chuyển từ từ vào giữa hai chân mình.

Hiên Viên Tây Thành dùng sức đem hai chân của Đoạn Thuấn Kiệt hướng lên trên có thể nhìn thấy rõ ràng hậu huyệt lõa thể của hắn, bị ánh mắt nóng bỏng của Hiên Viên Tây Thành kích thích, nơi đó kịch liệt co rút, làm cho Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy có chút choáng váng hoa mắt.

Hắn theo bản năng nuốt nước bọt, nhịn không được muốn khép hai chân, lại bị Hiên Viên Tây Thành dùng sức đánh vào nộn thịt ở trong đùi.

“Lấy tay trụ chân, không phải đã nói ngươi phải phải hảo hảo nhìn sao!”

Ý bảo chính hắn dùng hai tay cố trụ hai chân, Hiên Viên Tây Thành một bên không ngừng dùng ánh mắt mơn trớn nơi tối bí ẩn cùng thẹn thùng của Đoạn Thuấn Kiệt – tính khí hưng phấn mà đứng lên hay mật huyệt đang run rẩy vô luận là cái nào cũng không buông tha, một bên đem tay phải đem dầu vừng trừu sáp chuyển động, thẳng đến nhìn thấy tính khí của Đoạn Thuấn Kiệt chịu không nổi mà ướt át, thanh âm kích thích dâng trào lên, mới đưa tay đính lấy dầu vừng ra, trực tiếp đem hai ngón tay tiến vào mật huyệt nho nhỏ.



“Ân. . . . . .” Kích thích quá mức mãnh liệt cùng đau đớn làm Đoạn Thuấn Kiệt nhịn không nổi rên lên, muốn dời tầm mắt lại bị Hiên Viên Tây Thành ngăn cản, chỉ có thể gắng gượng nhìn tay y không ngừng chuyển động trong thân thể mình.

Cảm giác dũng đạo nhỏ hẹp của mình bị ngón tay kích thích dần dần mở ra, Hiên Viên Tây Thành lại nhanh tiến vào một ngón tay khác.

“Tây Thành. . . . . .” Đoạn Thuấn Kiệt run rẩy gọi lên, Hiên Viên Tây Thành cũng không muốn kiềm chế dục hỏa đang thiêu đốt trong cơ thể mình, nhanh chóng kéo đai lưng xuống, đem dục vọng đang thiêu đốt cứng rắn của mình giải phóng.

Rất khó dùng ngôn ngữ để tả, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân dùng tính khí tiến vào thân thể mình, cái loại cảm giác này như lòng tư tôn bị tên bắn đau đớn nhưng trong đó lại chứa hương vị ngọt ngào, làm cho hắn nhịn không được mà run rẩy.

Bị nam nhân đỡ lấy thắt lưng dùng sức lay động trừu cắm,Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy linh hồn của mình như muốn thoát li mà chìm đắm trong bể dục. Hai chân đã hoàn toàn cứng ngắt, nhưng toàn bộ ý thức bây giờ chỉ còn tập trung vào hung khí đang tra tấn chính mình.

Hơi thở của hắn đều nương theo động tác trừu sáp của Hiên Viên Tây Thành, động tác duy nhất của hắn hiện giờ chính là không ngừng rên rỉ. . . . . Thẳng đến nam nhân trong thân thể hắn bắn ra nhiệt dịch mới thôi.

Cao trào qua đi, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy được tính khí của thất hoàng tử trong thân thể của mình chậm rãi mềm xuống, nhưng y tựa hồ không có ý rời khỏi, hai tay vẫn đặt bên hông hắn, đôi mắt bởi vì dục che phủ vẫn gắt gao nhìn hắn. . . . . Hắn cũng không tránh đi ánh mắt nóng rực ấy, cho dù biết mình chật vật chịu không nổi nhưng cũng không tránh né.

Không biết trải qua bao lâu, thẳng đến khi hai người đều ổn định hơi thở, Hiên Viên Tây Thành mới chậm rãi rời khỏi thân thể của Đoạn Thuấn Kiệt, theo đó nhiệt dịch trong thân thể của Đoạn Thuấn Kiệt cũng trào ra, Đoạn Thuấn Kiệt e lệ muốn khép hai chân đứng lên, nhưng vì Hiên Viên Tây Thành ôm chặt trước ngực nên không thể nhúc nhích.

Chỉ cảm thấy được ngón tay thon dài của Hiên Viên Tây Thành ở trên thân thể của hắn chậm rãi chuyển động, làm cho nguồn gốc hoan ái trong cơ thể chậm rãi chảy ra, ướt cả sàng đan. . . . . . . . .

Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy cử thân thân thiết sau hoan ái này làm cho đình chỉ hô hấp, chỉ có thể để mặc Hiên Viên Tây Thành không ngừng chuyển động trong thân thể, cho dù biết đây là trò chơi của y – ngược lại Hiên Viên tây Thành không ngừng khuếch trướng mật huyệt, thẳng đến khi cả tay đều tiến thẳng vào cơ thể của Đoạn Thuấn Kiệt sau đó đẩy mạnh (eo ôi =.=” , người ta còn trong sáng mà)

“Hiên Viên. . . . . .Ngươi. . . .” Đoạn Thuấn Kiệt bị ý định của y sợ tới mơ hồ đình chỉ hô hấp, “Không cần! Không cần! Ngươi điên rồi!” Biết lúc này giãy dụa sẽ làm chính mình bị thương, hắn chỉ có thể dùng ngôn ngữ cùng ánh mắt cự tuyệt Hiên Viên Tây Thành, mà không dám vặn vẹo lung tung.

“Đừng sợ! Thuấn Kiệt, ngươi là của ta. . . . . . .” Trong lòng rõ ràng muốt thoát khỏi, nhưng mà tay phải của y không ngừng thăm dò vào bên trong. Một bên ra sức hôn trụ đoạn Thuấn Kiệt để hủy đi nỗi sợ hãi của hắn, một bên sờ soạng trong vạt áo mang theo dầu vừng tiến vào thân thể Đoạn Thuấn Kiệt, nương theo dầu vừng lập tức sáp nhập vào một chút. . . . .

“A . . . . .” Đoạn Thuấn Kiệt kêu lên thảm thiết, Hiên Viên Tây Thành vội vàng dùng môi giam lại, tay trái kiềm chế thắt lưng không cho giãy dụa, tay phải không lưu tình tiến thẳng vào phía trước một tấc.

Hai chân Đoạn Thuấn Kiệt run rẩy, hắn không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung cảm giác bị người khác xâm nhập sâu như vậy, ngón tay Hiên Viên tây Thành cơ hồ tiến vào dạ dày, cảm thấy bị khuếch trương cực độ làm cho đau đớn mà chết lặng, vị trí ngón tay hơi lay động, tạo cho hắn cảm giác đau đớn cùng khoái cảm.

Đại khái cảm giác được Đoạn Thuấn Kiệt đã không còn muốn giãy dụa, Hiên Viên tây Thành đình chỉ động tác – thời gian như đọng lại, hai người duy trì tư thế quỷ dị một lát, Hiên Viên Tây Thành rốt cục cũng nhẹ nhàng chuyển động tay. . . . . .

“Không cần. . . . . . .” Động tác Hiên Viên gây tác động làm cho Đoạn Thuấn Kiệt đau đớn cùng cảm giác thẹn thùng không thể nói nên thành lời, Hiên Viên tựa hồ như lần đầu nếm thử trò chơi cấm kị không thể nào dừng lại, trên mặt mang theo ý cười, bắt đầu trong thân thể của Đoạn Thuấn Kiệt mà nắm bàn tay lại xoay tròn.

Đoạn Thuấn Kiệt sợ đến nổi ngay cả kêu lên cũng không dám, chỉ có thể cứng ngắc nằm yên, liều mạng nhẫn nhịn cho qua giây phút giày vò. . . . . Không khí bây giờ chỉ có tiếng vang của da thịt cùng dầu vừng ma sát.

Không biết qua bao lâu, Hiên Viên Tây Thành cũng đem tay phải đang trong thân thể của Đoạn Thuấn Kiệt rút ra làm cho Đoạn Thấn Kiệt nhịn không nổi kêu lên thảm thiết.

“Đau chết mất. . . . . . . .” Khóe mắt Đoạn Thuấn Kiệt phiếm lệ, vẫn duy trì tư thế nằm hai chân mở rộng, tựa hồ cho dù làm động tác gì cũng làm y đau đớn tê tâm liệt phế. Hắn không dám nhìn tình hình hiện giờ của chính mình, chính là khóe mắt nhìn thấy Hiên Viên Tây Thành lau tay phải của y làm cho hắn xấu hổ muốn một phát đâm đầu vào tường mà chết.

“Ngươi biết không, bên trong ngươi thực nóng. . . . . Hấp ta như không muốn buông ra. . . . . .” Hiên Viên Tây Thành tươi cười nói ra lời nói có chút quỷ dị, tay y chỉ vào mị thịt sưng đỏ hoàn toàn mở rộng làm hắn từng đợt run rẩy.



“Đêm nay đến đây thôi, chớ quên ngày mai còn có yến tiệc phụ hoàng ban thưởng.” Nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi của của Đoạn Thuấn Kiệt, y thoải mái nhẹ nhàng sửa lại xiêm y tiêu sái li khai bằng cửa sổ. (sao giống vụng trộm thế này ^^)

Thần trí Đoạn Thuấn Kiệt vẫn không thể nào tỉnh táo lại, chỉ có thể cứng ngắc nằm hỗn độn trên giường, hôm nay là đêm trừ tịch gian nan nhất trong cuộc đời của hắn.

Dựa theo cung lệ của Đại Đồng, mùng một tết hoàng đế sẽ ban thưởng cho các quan lại. Được tổ chức ở chính điện hoàng cung, yến tiệc tập hợp đông đủ, hoàng đế hoàng hậu cùng hoàng tử hoàng phi đều tham dự chiêu đãi, xem như đây là yến hội hoàng gia quy mô nhất.

Đối với tân phong Bình Nam tướng quân Đoạn Thuấn Kiệt, Phụng Tông hoàng đế cư nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện sự độ lượng của Đại Đồng, cố ý đặt ghế của hắn nơi hoàn toàn không thích hợp, có thể đây là vị trí cao có thể nhìn xuống những người phía dưới.

Trải qua tra tấn khó có thể tưởng tượng ngày hôm qua, Đoạn Thuấn Kiệt ngay cả đi bộ cũng không thể đi, ngay cả kị mã cũng không thể chỉ có thể buông tha mà ngồi trên kiệu đến chính điện, cơ hồ hao tổn hết toàn bộ khí lực mới có thể thuận lợi ngồi vào chỗ.

“Đoạn tướng quân, sắc mặt ngươi không tốt lắm a?” Kế bên hắn chính là danh tướng Đại Đồng Bùi Tấn Thiên, ông đã theo bên người Thất hoàng tử chinh chiến tứ phương đương nhiên cũng quen biết Đoạn Thuấn Kiệt. Nhìn hắn bộ dạng vất vả, nhịn không được liền hỏi.

“Có thể ngày hôm qua ăn thứ không sạch sẽ phá hư bụng, không thoải mái.” Đoạn Thuấn Kiệt cư nhiên không thể nói ra chân tướng, chỉ có thể lạnh nhạt đáp.

Bùi Tấn Thiên tựa hồ còn muốn nói cái gì, thị vệ trong nội điện đã lớn tiếng tuyên bố mọi người trong hoàng thất sắp đến, Bùi Tấn Thiên vội vàng ngừng câu chuyện theo chúng quan viên đứng dậy, Đoạn Thuấn Kiệt cũng cố gắng chống đỡ đứng dậy.

Có lẽ chiến thắng cùng lúc với tân niên, Phụng Tông nhìn qua hết sức có tinh thần, hai bên ông là các cung phi, hoàng tử cùng hoàng phi quần áo ngăn nắp, thần thái sáng lạn.

Tuy rằng ai cũng rực rỡ, trong mắt Đạn Thuấn Kiệt, người bên trái hoàng đế vị trí thứ ba Hiên Viên Tây Thành vẫn đặc biệt nổi bật. Hôm nay y mặc lệ phục màu vàng. Càng tôn them sắc mặt trằng như tuyết, thần thái như hoa.

Không thể nào dời đi ánh mắt, cho dù tránh không được phải nhìn thấy mỹ mạo của Thất hoàng phi, vẫn cố nén đau lòng đem bộ dáng của y khắc vào trong lòng.

Có lẽ cảm giác được ánh mắt của Đoạn Thuấn Kiệt, Hiên Viên Tây Thành đem ánh mắt hướng đến bên hắn. Mâu quang hai người gặp nhau trong nháy mắt, y bỗng nhiên tà tà mỉm cười, vươn tay phải ra, bàn tay xoay tròn như tư thế thủ, nhất thời làm Đoạn Thuấn Kiệt xấu hổ cúi đầu, cũng không dám tái nhìn y nữa.

Qúa ba li rượu, hoàng đế Phụng Tông đứng dậy, ý muốn nói ra suy nghĩ của mình, đại điện vốn đang huyên náo lập tức an tĩnh lại, chúng thần đều biết Phụng Tông có chuyện muốn tuyên bố.

“Các vị ái khanh, vận mệnh năm nay của Đại Đồng phi thường thuận lợi, hôm nay chúng ta hãy vì nhiều năm khổ cực mà vui vẻ một ngày. Bình Nam Âu Dương Pháp Đức, Tây Nam Tương Quang Vinh, Phương Bắc Hoàng Tông Khai. . . . . Nhiều năm uy hiếp vận mệnh Đại Đồng nay phản tặc đã được dẹp loạn quân dân bình định. . . . “ Nói đến đây, ông liền ngưng, chúng thần vội vàng kêu to “vạn tuế”, thanh âm khí thế vang cả đại điện.

“Đại Đồng hưng thịt, phải cảm tạ tổ tiên phù hộ, cũng nhờ vào Thất hoàng tử dũng mạnh thiến chiến. Tây Thành!” Phụng Tông đem ánh mắt chuyển dời về phía bên trái, chỉ thấy Hiên Viên Tây Thành lớn tiếng trả lời đứng dậy, đi đến chính điện quỳ xuống.

“Thất hoàng tử Tây Thành, chiến công hiển hách, hộ quốc có công. Trẫm hôm nay phong ngươi là nhiếp chính thân vương, nắm binh quyền trong tay, sau này cùng trẫm đồng điện bàn bạc triều chính.”

Ngoài dự đoán của mọi người, Phụng Tông ban vinh hạnh như vậy cho y nhưng Hiên Viên Tây Thành vẫn ung dung, thái độ vẫn như cũ, chỉ bình tĩnh khom người tạ ơn: “Tạ ơn phụ hoàng.”

Lệnh vừa ra, cả đại điện nhất thời ồ lên. Luận vai vế Hiên Viên Tây Thành chỉ đứng hạng thứ bảy, vốn không phải hoàng tử trọng yếu gì, Phụng Tông lại trao cho y binh quyền tùy ý sử dụng, khiến cho quyền thế của y cao hơn cả đông cung thái tử, không khỏi làm cho thái tử lâm vào biến sắc.

Nhìn thấy Hiên Viên Tây Tây được ban thưởng quyền thế tối cao trong thiên hạ, trong lòng Đoạn Thuấn Kiệt vô cùng phức tạp – Trong tay Hiên Viên Tây Thành có quyền lực tối cao chính mình cũng vì vậy mà cao hứng, nhưng là hắn cảm thấy khoảng cách của mình và người trong lòng ngày càng lớn, hắn đương nhiên biết giá trị lợi dụng mình đối với y ngày càng nhỏ.

Nguyên bản nghĩ đêm trừ tịch đã muốn tuyệt vọng – đêm ba mươi ngoài ý muốn, y lại đến thăm mình, mọi chuyện như có thể chuyển biến, nhưng hôm nay khoảng cách hai người ngày càng xa, mọi chuyện quanh co, hai người bọn họ đến tột cùng sẽ kết thúc như thế nào.

  Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khuynh Quốc Anh Hùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook