Khuynh Quốc Anh Hùng

Chương 23

Tình Bảo Nhi

29/07/2017

CHƯƠNG 23

“Nhớ rõ không? Giống như đêm hè lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đúng không?”

Bầu trời đầy sao, đêm hè trong núi không hề khô nóng, thỉnh thoảng những cơn gió lạnh thổi qua xua đi cái nóng oi bức, làm cho không khí vô cùng thoải mải.

Dương dương tự đắc ngâm mình tại ôn tuyền, Hiện Viên Tây Thành nhìn Đoạn Thuấn Kiệt mà nói.

“Đúng vậy, lần đó ta còn tưởng ngươi là nữ nhân.” Bởi vì ký ức ngọt ngào mà lộ ra vẻ ôn nhu, dấu tích tuệt vọng trên người Đoạn Thuấn Kiệt đã hoàn toàn tiêu tán, hắn hiện tại đã trở thành nam tử trong sáng như lúc mới gặp Hiên Viên Tây Thành, ánh mắt trong suốt làm cho dùng mạo bình thường có vẻ chân thành động lòng người.

Cùng Hiên Viên ở Bàn Long sơn đã hơn một năm, hai người sớm tạo thành thói quen sớm tối bên nhau. Hai người họ thường thường rời khỏi sơn trang đi khắp nơi du ngoạn. Khi quay về Bàn Long sơn, cả hai người họ sẽ không quên đến ôn tuyền cùng nhau hưởng thụ thời gian khoái hoạt.

Một năm trước có thể hắn không thể nào tưởng tượng được chính mình có thể cùng Hiên Viên một chỗ, giấc mộng ngọt ngào nay đã trở thành hiện thực, hắn cảm thấy bậy giờ mình vô cùng hạnh phúc đến không tin được, nhưng Hiên Viên lại giống như thiên kinh địa nghĩa (điều hiển nhiên) sủng ái hắn, tựa hồ bồi thường cho những tuyệt tình trước đây.

“Nếu hơn một năm trước có người nói cho ta biết còn có cơ hội giống như vậy bên cạnh ngươi, ta nhất định sẽ không tin.” Đến bên người Hiên Viên Tây Thành, dùng động tác thuần phục giúp y tẩy trừ mái tóc dài, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn tiếp tục tán gẫu.

“Ngươi có phải hay không hận ta muốn chết?” Hiên Viên Tây Thành mang theo biểu tình ôn nhu không thể nói thành lời, lại mang theo ngũ quan xinh đẹp dị thường, cho dù là ai cũng vô pháp tưởng tượng vẻ mặt này chính là Độc hoàng tử oai phong một thời

Đoạn Thuấn Kiệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có, mỗi lần ta nghĩ đến ngươi trong lòng đều khó chịu, nhưng chỉ cần thấy ngươi trong lòng liền khoái hoạt, tuy rằng biết ngươi chưa chắc là thích ta, nhưng chính là ta không thể khống chế bản thân mình. . . . . . .”

Hắn từng giãy dụa để mình thoát khỏi thống khổ, nhưng mà nửa điểm bớt yêu y cũng không thể.

“Kỳ thật, ta cũng không hiểu vì cái gì ngươi lại giúp ta?” Khe khẽ thở dài, Đoạn Thuấn Kiệt bắt đầu lau khô mái tóc ẩm ước của Hiên Viên. “Thực ra, cho đến ngày hôm nay ta vẫn chưa tin chuyện này là hiện thực. Một ngày trước ngươi còn đối với ta. . . . . . . . .” Bĩu môi, Đoạn Thuấn Kiệt rốt cục cũng không đem hai chữ “Tuyệt tình” nói ra, hắn biết Hiên Viên Thập phần chán ghét mình tìm hiểu tâm tình của y, nhưng trong lòng luôn ẩn ẩn bất an không hiểu vì cái gì mà Hiên Viên có thể chống lại Phụng Tông quyết định bảo hộ mình.

Kỳ thật một năm nay, Đoạn Thuấn Kiệt đã vô lần hỏi, nhưng mỗi lần như vậy y đều lẫn tránh. Bị Đoạn Thuấn Kiệt hỏi chuyện này, trên mặt y lập tức xuất hiện tia mất tự nhiên xấu hổ.

Cảm tình cõ lẽ trong một sớm một chiều mà phát sinh. Có lẽ từ đầu khi gặp Đoạn Thuấn Kiệt y đã có loại tình cảm này, sau này lấy lý do đem áp bức hắn. Nói trắng ta, mình nửa bức bách, nửa dụ dỗ Đoạn Thuấn Kiệt chiêu hàng, khi hắn cứu mình ở Thục đô, bản thân cùng với hắn ở trong sơn động, đoạn tình cảm này ngày càng phát triển đến y cũng không biết.

Có lẽ e ngại chính mình thật sự thương yêu nam nhân, thái đổ đối với hắn lại ngược lại vô cùng tuyệt tình. Vốn đơn thuần chỉ muốn hắn lưu lại bên người, nhưng y lại ghen tị khi thấy hắn bảo hộ Âu Dương Tư Kì nên đã hủy đi lí trí, cơ hồ muốn hủy diệt luôn cả hai người bọn họ.

Vốn khi Đoạn Thuấn Kiệt trốn đi Hiên Viên khuyên mình nên buông tay, quên hắn đi, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt vẫn chưa bỏ ý định một lần nữa mang theo đau khổ đến gặp y, chính thời khắc đó, y đã biết mình đối với nam nhân này không phải tình cảm bình thường, hai người lại một lần nữa ngọt ngào bên nhau.

Nhưng chỉ vừa thừa nhận tình cảm của mình, Phụng Tông lại ra ý chỉ xuốn xử Đoạn Thuấn Kiệt. Lấy tài trí của mình vốn có thể bảo toàn danh vị thái tử cùng sinh mạng của Đoạn Thuấn Kiệt, nhưng y lại luống cuống cư nhiên thất thố rút kiếm ra chống lại phụ hoàng, hoàn tòan vứt bỏ quyền thế của mình.

Tuy rằng không trở thành vua của thiên hạ, không phải y không có chút tiếc nuối nào, nhưng hiện giờ mỗi ngày y đều vui vẻ, Hiên Viên Tây Thành liền không muốn lấy lại quyền thế, dù bản thân đã mất đi danh vọng, nhưng hiện tại y biết chính mình nên theo đuổi thứ gì, cũng sẽ không bao giờ theo đuổi quyền thế hư vô nữa.

Tuy nói rằng tâm tình Đoạn Thuấn Kiệt đã tốt hơn, nhưng Hiên Viên một chút cũng không muốn Đoạn Thuấn Kiệt biết ý định của mình.

Khiến cho đứa ngốc này loạn nghĩ, càng nghĩ càng loạn thì tốt nhất – một nụ cười xấu xa chậm rãi xuất hiện trên khóe môi Hiên Viên, dần dần trở thành nụ cười kinh điển của Độc hoàng tử.

Nhìn biểu tình Hiên Viên xấu xa như thế, Đoạn Thuấn Kiệt biết chính mình lại đang mơ tưởng từ y mà có thể biết được đáp án, nhưng hắn không để ý. Dù sao, lấy tính tình của Hiên Viên chịu làm bạn với hắn cũng đã là một vấn đề rồi.

Hữu tình, đâu phải nhất thiết phải nói cho mọi người biết, không phải sao?

“Ngươi biết không, ngươi gần đây có điểm béo ra?” Thấy xiêm y trên bờ, Đoạn Thuấn Kiệt xoay người chuẩn bị lên bờ mặc quần áo, lại phát hiện Hiên Viên dùng ánh mắt mới mẻ nhìn bên hông mình, sau đó nói một câu làm hắn cảm thấy mất hứng.

Đúng vậy, được người mình thương yêu âu yếm, mỗi ngày đều sống trong phóng túng, như vậy làm sao mà không mập lên được? Hai ngày này ở ôn tuyền nhìn hình ảnh của mình quả thật nở nang hơn trước, nhịn không được ghen tị với Hiên Viên, y vẫn giữ được vốc người cao to rắn chắc, Đoạn Thuấn Kiệt thật không chịu nổi vì cái gì y lại may mắn như thế. (Nằm trên hoạt động thường xuyên, không rắn chắc mới lạ =)))

“Đúng vậy, mỗi ngày ngoài làm ra chỉ có uống, ngoài ra không làm gì, tất nhanh sẽ có thể trở thành những lão gia tử béo mập.” Dù sao hắn cũng là một đại tướng quân, thân cao sáu thương, như thế nào lại nhanh chóng mập lên như vậy chứ.

Thiếu chút nữa bị khẩu khí của Đoạn Thuấn Kiệt làm cười ra tiếng, Hiên Viên cố gắng khắc trụ chính mình làm cho thanh âm có chút ngưng trọng: “Thuấn Kiệt, ngươi biết không? Ngươi có bộ dáng bình thường, nhưng thắt lưng lại rất tinh tế mầm mại, song đồn cũng rất đầy đặn khả ái, nếu ngươi mà tiếp tục béo, ta sẽ ta nhịn không được mà hồng hạnh xuất tường. . . . . . .”

“Ngươi. . . . . . .” Trắng trợn bị người nhắc nhắc tới song đồn, Đoạn Thuấn Kiệt e lệ muốn rời đi, lại bị Hiên Viên ôm lấy từ phía sau.

“Muốn hay không ta giúp ngươi giảm béo a?” Hiên Viên cười tủm tỉm lấy tay sờ về mông của Đoạn Thuấn Kiệt, thân thể hắn lập tức trở nên cứng ngắc, “Có biết hay không ở nơi không khí nóng mập hợp sẽ tiêu hao nhiều khí lực, như là ở trong ôn tuyền này vậy. . . . . . Làm nhiều lần chắc chắn ngươi sẽ gầy xuống. . . . . . .” Chậm rãi thăm dò hạ thể hắn, Hiện Viên nhịn không được muốn tạo ra khoái cảm cho hắn.

“Gặp quỷ!” Có chút không hiểu nổi Hiên Viên, tuy thân thể hắn đã quen sự sủng ái của y, nhưng duy trì tư thế nào có chút hổ thẹn.

Nhìn hắn như thế, Hiên Viên lại thoải mái, rõ ràng lúc đầu chỉ là đùa với thân thể của hắn, nhưng lại chịu không được muốn đem hạ phúc gắng gượng của mình tiến nhập vào sau mông Đoạn Thuấn Kiệt.

“Ngươi làm gì! Sẽ bị người khác nhìn thấy!” Không biết là xấu hổ hay tức giận, hắn giãy dụa muốn thoát khỏi nhưng như thế lại giống như muốn khiêu khích Hiên Viên, Đoạn Thuấn Kiệt có chút khó khăn vặn vẹo thân thể muốn rời khỏi.

Lại nghe Hiên Viên hút một ngụm lãnh khí – y lúc đầu chỉ muốn giỡn với Đoạn Thuấn Kiệt, nhưng bởi vì không thể khống chế dục hỏa của chính mình, nên trở thành muốn làm thật.

“Sẽ không, không có lệnh của ta, bọn họ sẽ không rãnh rỗi mà đến ngăn trở. . . . . . .” “Bọn họ” chính là hộ vệ ở Bàn Long sơn trang, nói thật ra Đoạn Thuấn Kiệt không biết Hiên Viên tìm mấy người ấy nơi nào, thân thủ bọn họ đều có thể xem là cao thủ bậc nhất trong gian hồ, lại cam tâm làm hộ vệ nhỏ bé dưới tay Hiên Viên. Hỏi qua y, Hiên Viên chỉ trả lời bọn họ chính là tâm phúc từ lâu đã chiêu mộ, nhìn y không có ý muốn nói Đoạn Thuấn Kiệt liền không truy vấn.

Đã có một đám cao thủ canh giữ, hai người quả thật không bị ai phát hiện, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ sao chỉ có thể để nam nhân ôm, nói như thế nào cũng vướng chướng ngại tâm lí.



Đoạn Thuấn Kiệt tuy rằng khó xử, Hiên Viên lại hoàn toàn không để ý. Hai người họ ngâm mình vốn chỉ mặc quần dài cùng quần trong, nhưng lại ướt đẫm cơ hồ như không che được gì, Hiên Viên cười nhẹ giải khai thằng kết (dây buộc) bên hông, dễ dàng đem quần áo nèm ra chổ khác.

“Không cần như vậy. . . . . . . rất khó xem. . . . . .” Duy trì tư thế úp sấp, đem song đồn của mình hoàn toàn lộ ra, Đoạn Thuấn Kiệt có chút nan kham, nhưng ngón tay nhỏ dài của Hiên Viên lại thuần phục bắt đầu khiêu khích nhũ hoa của hắn, nhanh chóng làm Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy khoái cảm dâng lên trên người mình.

“Phối hợp với ta, cùng nhau được không. . . . .” Hiên Viên Tây Thành nói nhỏ bên tai Đoạn Thuấn Kiệt, y biết mình chỉ cần làm nũng thì chân tay hắn sẽ luống cuống.

“Này. . . . . . . .Ai nha, ngươi đang làm gì? Hảo bẩn! Ngươi. . . . .” Hiên Viên cúi xuống, bắt đầu làm ướt mật huyệt của hắn, không khách khí mà đem đầu lưỡi tiến nhập vào hoa cúc mà liếm lộng, thắt lưng tinh tế kia nhịn không được kia lại run rẩy, hạ thân cũng chịu không nổi mà đứng lên.

Không phải Hiên Viên chưa bao giờ làm như thế với mình, nhưng đều là dã ngoại. . . . . Y quả thật xằng bậy quá đi.. . . . .

Cảm giác tê dại quen thuộc, Đoạn Thuấn Kiệt biết mình không có khả năng phản kháng Hiên Viên Tây Thành, đơn giản đình chỉ giãy dụa, tùy tiện để y muốn làm gì thì làm.

Ngón tay linh hoạt không ngừng hoạt động trên hạ thể của Đoạn Thuấn Kiệt, mắt thấy nơi đó đỏ dần dân chảy ra bạch dịch, hai người đều thở ồ ồ. Thiên địa tựa hồ chỉ còn hai người, hồn nhiên quên mất đây chính là ngoài trời.

Rốt cuộc không thể tiếp tục nhẫn nại, Hiên Viên lập tức chuẩn bị tiến nhập vào phía sau Đoạn Thuấn Kiệt. Cũng không lập tức sáp nhập mà ở lối vào khiêu khích Đoạn Thuấn Kiệt.

Mặc dù đã không thể nào đỏ hơn, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn cảm nhận được cơ thể mình không ngừng co rút run rẩy, giống như kêu gọi Hiên Viên tiến vào mà chà đạp, hắn cơ hồ muốn thỉnh cầu y đình chỉ loại tra tấn ngọt ngào này, nhưng tự tôn của hắn lại ngăn cản nói lại lời thẹn thùng, chỉ có thể vô lực thở hổn hển chờ Hiên Viên tiến vào.

Rốt cuộc, phía sau cảm thấy đau đớn cùng tê dại, qua một thời gian khiêu khích Hiên Viên cũng chịu tiến vào người hắn. Thong thả tiến vào làm cho Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy rõ ràng khối thịt nóng bỏng của Hiên Viên trong cơ thể mình, có thể cảm giác được Hiên Viên ngày càng nhanh tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể bản thân.

Đem hạ thân của mình hoàn toàn chôn sâu vào cơ thể Đoạn Thuấn Kiệt, Hiên Viên Tây Thành không vội mạnh mẽ trừu sáp, dùng tau giữ lấy song đồn mà tiến mạnh về phía trước, tựa hồ muốn sáp nhật vào nội tràng mẫn cảm của hắn, thẳng đến khi Đoạn Thuấn Kiệt chịu không nổi hừ nhẹ một tiếng mới chậm rãi mạnh dần, khoái cảm mãnh liệt làm cho Đoạn Thuấn Kiệt thất thần.

Sau một lần bắn tinh, Hiên Viên Tây Thành không vội lui ra. Nhẹ nhàng đem tính khí rút ra lại một lần nữa đùa nghịch cơ thể Đoạn Thuấn Kiệt, sau đó lại một lần nữa nâng hai chân hắn lên mà tiến vào.

“Thuấn Kiệt, biết không? Bên trong ngươi hảo nóng! Ta sẽ làm cho ngươi thật thoải mái! Như thế nào, có phải hay không rất tuyệt?!” Nhìn Thấy Đoạn Thuấn Kiệt tuy nhắm chặt hai mắt như mặt vẫn ửng hồng, Hiên Viên lại cảm giác như sóng dâng lên.

Bởi vì thẹn thùng mà không dám nhìn bộ dáng Hiên Viên đang rong đuổi trên người mình, Đoạn Thuấn Kiệt xấu hổ không thể lớn tiếng phản bác lại khiêu khích của Hiên Viên. Chỉ có thể e lệ thúc giục làm cho chính mình càng thêm xấu hổ, bị Hiên Viên vuốt ve đầu nhũ, ngay đúng vị trí làm cho hắn càng thêm mẫn cảm.

Lại gầm nhẹ một tiếng, Hiên Viên phóng dịch thể vào cơ thể Đoạn Thuấn Kiệt, nhiệt khí kia tạo cảm giác vô cùng thoái mái, Đoạn Thuấn Kiệt không hề xem nhẹ cảm giác thân mật này, giống như đem Hiên Viên hòa với mình làm một, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, loại cảm giác ngọt ngào ma mị này hắn chưa bao giờ được nếm qua.

Hai người liền nằm ra mặt đất, tuy dưới thân còn có áo khoác của Hiên Viên nhưng vẫn dính một ít cát, cát dính trên người như được ngón tay chơi đùa, một chút đau đớn lại mang theo xúc cảm, làm cho hai người không nhịn được mà run rẩy.

Cứ như thế tiếp tục, ước chừng giao triền bốn năm hiệp mới dừng. Hiên Viên Tây Thành tinh lực tràn trề thì còn có thể thanh tỉnh, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt bắt đầu mơ màng, Hiên Viên Tây Thành đơn giản mặc xiêm y vào cho hắn, sau đó đỡ hắn về Bàn Long sơn trang cách ôn tuyền không xa.

Ngày hôm sau, sáng sớm Hiên Viên đã rời sơn trang, cũng khó một ngày rảnh rỗi, Đoạn Thuấn Kiệt tính toán đi dạo xung quanh núi.

Tùy ý đi dạo một chút, nhưng lại theo thói quen đi về phía ôn tuyền, lại nhớ đến cảnh hai người quấn quýt bên nhau ngày hôm qua, trong lòng Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy e lệ lại vui mừng, rốt cuộc đỏ mặt đi theo con đường nhỏ bên cạnh ôn tuyền.

Con đường này tuy rằng biết, nhưng hắn chưa đến bao giờ. Một hướng đi lên, đi đến nơi cao, liền thấy cây cối um tùm, đúng là một cảnh đẹp. Nghĩ ngày mai nhất định phải mang Hiên Viên đến đây thăm quan, lại bị bóng đen xuất hiện trước mắt làm cho hoảng sợ.

“Tham kiến Đoạn trang chủ.” Định thần lại liền thấy hộ vệ của sơn trang, Tân sư phó.

“Tân sư phó, ngươi như thế nào lại ở nơi này?” Mỉm cười gật đầu chào hỏi, Đoạn Thuấn Kiệt phát hiện ánh mắt của Tần Sư phó có chút mờ ám, bộ dáng lại như ngượng ngùng.

Trong lòng cảm thấy nghi hoặc, lại nghe Tần sư phó đáp: “Hồi bẩm trang chủ, địa thế nơi này ngày đêm đều được người trông coi.”

Đoạn Thuấn Kiệt nghe gã nói vậy, nhất thời có dự cảm không lành, vội vàng xoay người lại, nhưng khi quay lại lại khiến cho hắn có cảm giác muốn ngất xỉu – địa thế nơi này thật tốt, có thể thấy rõ ràng ôn tuyến phía dưới, tái nhớ lại ánh mắt trốn tránh của Tần sư phó. . . . . . .

Trong lòng liền kêu không tốt, nhịn không được thanh âm có chút run rẩy: “Nơi này tối qua. . . . . .”

Tần sư phó như hiểu được liền đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói tiếp: “Tối qua do Phó sư phó canh gác, sáng nay giao ca, y cũng có nhắc đến chuyện tối qua của hai vị trang chủ. . . . .” Nói đến khúc sau, giọng nói nhỏ dần, đại khái là bị khuôn mặt hồng sắc của Đoạn Thuấn Kiệt dọa.

Đáy lòng biết cảnh hai người triền miên bị người khác trong thấy, Đoạn Thuấn Kiệt liền mất hứng du sơn ngoạn thủy. Không thể tưởng tượng được quan hệ của chính mình và Hiên Viên bị truyền ra ngoài, ít nhất không còn dũng khí đối mặt nói chuyện với Tần sư phó.

Cơ hồ muốn đào tẩu nên hướng Tần sư phó cáo từ, thất tha thất thiểu về sơn trang, đi được nửa đoạn đường nhịn không được dùng một quyền đánh vào thân cây: “Hiên Viên Tây Thành chết tiệt, đợi ngươi về ta chắc chắn sẽ xử đẹp ngươi!!”

Tuy rằng muốn tìm Hiên Viên Tây Thành tính sổ, nhưng tỳ nữ phụ trách trông coi Tố nhi lại báo hài tử đột nhiên bị sốt, Đoạn Thuấn Kiệt vội vàng chạy tới. Tuy đại phu đã xem bệnh, nhưng cơn sốt của Tố nhi cũng không lùi, làm cho hắn bắt đầy hoang mang lo sợ.

Tố nhi chính là nữ nhi của Âu Dương Tư Kì, tên là Ngô Tố Kì. Lúc trước Hiên Viên vô cùng phản đối mang nó về đây, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt vô luận thế nào cũng không bỏ hài tử, kiên trì xin Hiên Viên, cuối cùng y cũng phái người đem Tố nhi từ Đồng An tới Bàn Long sơn trang.

Đối vời thân thế đáng thương của đứa nhỏ này, Đoạn Thuấn Kiệt cũng cảm thấy áy náy. Nếu không phải mình quen biết Hiên Viên, khi nó sinh ra sẽ không chịu khổ, nhưng nếu mình không quen biết Hiên Viên, hiện tại mình sẽ không có khả năng hạnh phúc.

Bởi vì chính mình quá độ hạnh phúc mà sinh ra áy náy, Đoạn Thuấn Kiệt vô cùng sủng ái Tố nhi, tuy rằng nàng là cháu mình, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt thương nàng còn hơn phụ thân thân sinh.

“Đoạn trang chủ, Ngôn trang chủ đã trở về.” Thân là người luyện võ, Đoạn Thuấn Kiệt nhìn ra được bệnh của nàng không phải là phong hàn tầm thường, chân tay đang vô cùng luống cuống, nghe Hiên Viên trở về liền mừng rỡ.

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Vừa mới về Hiên Viên liền tới đây.

“Tố nhi vẫn còn sốt, thuốc thầy thuốc cũng không hảo, thần chí cũng không rõ ràng.” Đoạn Thuấn Kiệt vội vàng báo cáo, đem y dẫn tới trước giường đứa nhỏ.



Hiên Viên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đứa nhỏ, liền nhanh chóng bắt mạch cho Tố nhi, lại mở mí mắt nó lên xem, liền bước tới cái bàn gỗ vuông viết đơn thuốc đưa cho hạ nhân, “Xuống núi bốc mấy loại thuốc này.”

“Được chưa a?” Tuy rằng biết không có chuyện gì trên thiên hạ có thể làm khó Hiên Viên, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy y chữa bệnh, Đoạn Thuấn Kiệt có chút hoài nghi nghi nhìn y.

Hiên Viên cười rộ lên, liền để tay lên vai hắn: “Xin ngươi! Đừng dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn ta được không? Tuy ta không dám xưng là thiên hạ thần y, nhưng so với những đại phu tầm thường khác ta có chút cao tay hơn.”

“Ngươi cũng đừng xằng bậy a. . . . . . .” Đoạn Thuấn Kiệt vẫn cảm thấy thật lo lắng.

“Tố nhi là nữ nhi của ta, ta như thế nào có thể xằng bậy.” Hiên Viên trừng mắt liếc một cái, hiển nhiên đối với sự không tín nhiệm của hắn có chút bất mãn.

“Trời mới biết, ngươi ở Đồng An không phải còn mội hài tử cùng nữ nhi sao. . . .” Thanh âm Đoạn Thuấn Kiệt thấp dần, nhắc đến thê tử hài tử của Đoạn Thuấn Kiệt liền cảm thấy vô hạn áy náy, nhưng hắn sẽ không buông tha hạnh phúc, cho dù mang đến bất hạnh cho người khác hắn cũng không luyến tiếc.

“Đừng lo lắng! Ngươi dùng bữa tới chưa, ta cùng ngươi đi ăn.” Thái độ của Hiên Viên không ngừng ngại, phân phó người hầu chuẩn bị bữa ăn chiều, liền kéo Đọan Thuấn Kiệt đi.

Hai người qua loa dùng cơm chiều được đưa tới. Sau khi uy dược cho Tố nhi, nửa canh giờ sau bệnh liền thuyên giảm. Thấy nó vẫn lộ ra gò má tái nhợt, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn kiên trì trong phòng chăm sóc, Hiên Viên không lay chuyển được cũng ở lại.

Nửa đêm, Đoạn Thuấn Kiệt ngủ không được ngồi dậy xem tình hình của Tố nhi. Thấy mặt nó hơi hơi ửng hồng, hô hấp cũng vững vàng, lúc này mới tin tưởng y thuật cao siêu của Hiên Viên không phải là tầm thường.

Đi đến nằm xuống bên cạnh Hiên Viên, nam nhân này tựa hồ không có gì không làm được. Không thể tin mình có thể cùng y bên nhau, cũng không dám tin là do y tình nguyện, nhưng mặc kệ tương lai như thế nào, có được tình cảm chân chính của y, vô luận sau này mình ra sau cũng đều không hối hận.

Lông mi Hiên Viên chớp chớp vài cái, ánh mắt nhìn thẳng Đoạn Thuấn Kiệt, làm hắn nhất thời run rẩy. Mặc kệ qua bao lâu, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn cảm thấy đây chỉ là giấc mơ.

“Làm sao vậy? Ngủ không được?” Hiên Viên mỉm cười ngồi dậy, nhẹ nhàng ngáp – thiên a, như thế nào có người ngáp cũng tao nhã như vậy.

“Hoàn hảo.” Đi đến bên cửa sổ đứng, Đoạn Thuấn Kiệt làm bộ ngắm cảnh che giấu khuôn mặt đang ửng đỏ của mình.

Hiên Viên cũng bước tới, cùng hắn song vai đứng bên cửa sổ. Gió đêm thổi xua tan cái nóng oi bức, hai người cùng nhau ngắm biển trời đầy sao tĩnh mịch mà xinh đẹp.

“Nghĩ cái gì?” Nếu Phụng Tông thấy Hiên Viên lúc này, nhất định sẽ không tin y có thể có biểu tình như vậy. Từ đó tới giờ Hiên Viên chỉ là người biết tới danh lợi, vì nó mà bộc lộ hết tài năng của mình, cử chỉ lúc nào cũng trầm ổn.

“Suy nghĩ. . . . . .” Bị Hiên Viên nhẹ nhàng hôn lên đầu làm mê hồn, Đoạn Thuấn Kiệt thật muốn mắng chính mình, “Suy nghĩ. . . . . Từ trước tới giờ ta không bao giờ tin tưởng có thể cùng ngươi sóng vai đứng cùng nhau, tâm bình khí hòa nói chuyện, giống như bây giờ. . . . .”

“Đứa ngốc!” Hiên Viên mỉm cười, hoàn toàn phá hủy không khí, “Vừa mới bắt đầu ngươi đều không tin, mà cho tới bây giờ, hiện tại Tố nhi cũng được một tuổi, mà vẻ mặt ngươi vẫn mờ mịt như vậy, nhìn rất xuẩn!”

“Chính là không thể tin thôi!” Đoạn Thuấn Kiệt có chút ảo não, hai người hiện giờ sinh hoạt như vợ chồng bình thường làm hắn vô cùng cảm động, như thế nào cũng cảm thấy hạnh phúc có hơi quá, “Chính là không tin ngươi sẽ. . . . . .ngươi sẽ. . . . . .”

“Không tin ta sẽ như thế nào?” Hiên Viên nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô cùng vô tội.

“Không tin ngươi. . . . . .Ngươi sẽ thích ta.” Thanh âm Đoạn Thuấn Kiệt ngày càng nhỏ, sau cùng nhỏ đến khó có thể nghe thấy.

Hiên Viên mỉm cười, tựa hồ không muốn cùng Đoạn Thuấn Kiệt tranh luận chuyện này, lấy tay chỉ bầu trời ngoài cửa sổ: “Kiệt! Ngươi xem, rất nhiều sao.”

Đoạn Thuấn Kiệt ngẩng đầu chỉ thấy bầu trời trạm khắc những đốm sáng, làm lòng đột nhiên trống trải.

“Thuở nhỏ ta cảm thấy nam nhi thì phải tranh giành thiên hạ, phải lưu danh sử sách, chính mình phải như thế thế, khi ta hai mươi đã chinh chiến khắp nơi, không muốn buông tha danh vọng.” Hiên Viên nhẹ nhàng kể, ngữ khí cực kỳ trịnh trọng, “Chính là ngươi xem đi, cho dù cơ nghiệp hùng vĩ cỡ nào cũng chỉ có thể chiếm mười trang sử sách mà thôi (vậy mà em học hoài không vô đấy =.=”). Nếu chỉ vì thế mà hao phí cả đời, thì thật không đáng. Ta mặc dù sinh ra trong hoàng tộc, mỗi người trong chúng ta ai cũng theo đuổi danh vọng, mà ta cảm thấy theo đuổi danh vọng lại không có khoái họat, ít nhất hiện tại ta cảm thấy vô cùng khoái hoạt. . . . . .”

Hiên Viên mỉm cười, rồi nói tiếp: “Nếu như vậy, cần gì phải cưỡng cầu, cho dù quyền thế tối cao, nhưng phải nhìn người mình thương yêu phải chết đi, ta thà rằng không cần danh vọng.”

Nghe y nói, Đoạn Thuấn Kiệt vô cùng cảm động, đang muốn mở miệng, Tố nhi lại bị thanh âm hai người đánh thức, không khỏi nỉ non.

Đoạn Thuấn Kiệt bất đắc dĩ, nhanh tay thay tả lót của hài nhi. Hiên Viên cũng đi tới, động tác thuần phục kiểm tra tình trạng của Tố nhi.

“Hình như là nước tiểu. . . .” Thanh âm Hiên Viên lộ ra bất đắc dĩ cùng vô thố, trong thiên hạ không có gì có thể làm khó y nhưng y quả thật không thể chịu nổi chuyện này.

Có điểm buồn cười thay tả lót cho Tố nhi, lại nhìn Hiên Viên, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy trong lòng mình vô cùng ấm áp. Nhẹ nhàng cầm tay Hiên Viên, nháy mắt hốc mắt nóng lên.

“Đứa ngốc!” Hiên Viên mỉm cười, chậm rãi di chuyển thân thể, hôn lên đôi môi của Đoạn Thuấn Kiệt.

“Oa. . . . . . Oa. . . . . .”Tố nhi trong lòng Đoạn Thuấn Kiệt tựa như không chịu nổi, cư nhiên khóc rống lên.

“Gặp quỷ. . . . . .”

Nghe Hiên Viên thấp giọng nguyền rủa, Đoạn Thuấn Kiệt bỗng nhiên buồn cười, cười ra tiếng. . . . . .

Chuyện thương tâm trước đây, hãy xem nó như dòng nước mà trôi đi. Cho dù đau buồn, hãy dũng cảm mà yêu, hạnh phúc sẽ đến bên mình.

Hoàn Chính Văn Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khuynh Quốc Anh Hùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook