Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Chương 68: Dấm chua
Ngọc Diệp
05/01/2019
Nàng xoay người qua, nhưng chưa kịp nhìn thấy một góc thịt nào của Thần
Minh, chỉ thấy được chút gì đó (múi là múi ><) mờ mờ rồi ngay lập
tức bị một bàn tay bí ẩn nào đó chụp lại đôi mắt từ phía sau.
Hả, đây là tình huống gì đây? Bị ma bắt à? Cái con người kia là ai, ai mà dám ngăn nàng ngắm trai, ai ai ai?
Nàng vừa gào lên trong lòng, vừa cố gắng hết sức để vùng vẫy. Nhưng kì lạ thay, bình thường nàng mạnh đến bao nhiêu thì bây giờ lại bất lực đến bấy nhiêu, động tác mặc dù thuần thục đến mấy nhưng vào tay người kia thì chẳng khác gì "trói gà không chặt". Hoàn toàn vô hiệu!
- Ngươi là ai?- Nàng lạnh lùng hỏi dò, trong lòng vô cùng tấm tức và ức chế,đôi tay nhỏ nhắn vẫn không từ bỏ ý định gạt bàn tay đang che mắt Nguyệt Thiên Thư ra.
Một mùi hương dễ chịu xộc vào cánh mũi, giọng nói trầm trầm nam tính cất lên vô cùng quen thuộc:
- Nàng là nữ nhân, không cần nhìn, chuyện bày để ta làm được rồi.
Sau đó, bằng một cảm giác vô cùng chân thực, nàng cảm giác như mình đang bị đẩy mạnh vào một gốc cây gần đó, mùi nam tính ngày càng mạnh mẽ kích thích thính giác của Nguyệt Thiên Thư:
- Ngươi....ngươi...là Vô Danh công tử?
Vô Danh công tử, chính hắn là người đã giúp nàng, hơn nữa đã từng tiếp xúc thân thể (ôm, chỉ ôm thôi!) và nàng cũng khá mẫn cảm với mùi hương nên chắc chắn được, đó là tên Vô Danh công tử đã từng...chiếm tiện nghi của nàng!!!!!
Bàn tay đang che mắt của nàng đột ngột rút lại, ánh sáng ngay lập tức tràn vào đôi mắt. Nguyệt Thiên Thư mở to mắt để nhìn cho rõ, mi mắt dài khẽ rung động, đôi đồng tử đen láy lấp lánh điềm đạm.
Chạm vào mắt nành đầu tiên, chính lad một nam tử, hơn nữa lại vô cùng vô cùng soái ca, tóc đen dài buộc cao, bay bay trong gió, đôi đồng tử của hắn ta màu đen pha cà phê nhẹ nhàng, vừa đầm tĩnh lại có chút gì đó nổi loạn và bá đạo, đôi môi đỏ, sóng mũi cao cao, khuôn mặt tinh xảo như những bộ game kiếm hiệp mà nàng từng chơi. Đó chính là hắn ta! Là hắn ta! Vô Danh!!!
Mà đặc biệt hơn là, không phải do hắn quá soái ca, mà là, hắn đang RẤT RẤT RẤT gần nàng. Đến mức nàng thậm chí có thể nhìn thấy được võng mạc đôi mắt của hắn và đôi môi nàng gần như cách bờ môi của hắn chưa đến một cuốn sách hai trăm trang! Hắn hơi cúi người xuống, lấp ló sau bộ quần áo trắng phao thường trực là một cái xương quai xanh sâu hiện ra vô cùng gợi cảm.
Thật biết cách kích thích người mê trai nha~~~. Nàng cố gắng điều chỉnh cảm xúc, làm dịu lại làn má đang nóng bỏng của bản thân:
- Ngươi....chuyện của ta...liên quan gì đến ngươi? Tránh ra!
Hắn hơi khẽ khẽ cười, mà là một nụ cười khá quen quen. Đó chính là nụ cười nguy hiểm mà nàng ở thế giới trước thường sử dụng để dọa con mồi. Giờ thì nàng hiểu rồi, "gieo nhân nào gặt quả nấy" đúng là không sai, không ngờ Nguyệt Thiên Thư nàng cuối cùng cũng hiểu được cái đáng sợ của nụ cười này rồi. Đó chính là giết người không dao, giết người không dao đó!
Cả cơ thể Vô Danh hơi cúi thấp xuống kéo ngắn khoảng cách của nàng với hắn từ một cuốn sách dày hai trăm trang xuống thành một cuốn sách dày một trăm rưỡi....
Một trăm....
Năm mươi.....
Hai mươi lăm trang
A, ngươi mà cúi xuống nữa, thì sách này bán kiểu gì a~~
- Vương phi của ta, đương nhiên chỉ được nhìn cơ thể của ta.- Hắn hơi mím mím môi trả lời bằng giọng trầm âm độ.
- Ngươi...ta là vương vương phi phi cái đầu ngươi ấy, tránh ra, ta bảo ngươi tránh!- Nàng vừa ngượng vừa tức giận dùng lực đẩy hắn ra, không được, không thể nhân nhượng, không thể nhân nhượng. Nàng còn chưa mất nụ hôn đầu, nàng không muốn lần đầu của nàng là bị tên này cưỡng hôn. Dù là phải công nhận là hắn ta rất rất soái, nhưng mà....bố mày không thích bị cưỡng hôn!!!!
Nguyệt Thiên Thư gào thét trong lòng, càng gào thét càng cố dùng lực đẩy thân hình rắn chắc của hắn ra.
Bất ngờ, hắn nhanh như chớp và bất thình lình chủ động lùi ra khỏi người nàng, không ép chặt nữa. Theo quán tính, Nguyệt Thiên Thư ngay lập tức (và hiển nhiên) bị suýt nữa là té sấp mặt.
Tên đáng ghét!
Nàng hơi hờn, hơi bị hờn!
- Hắn ta mặc dù đã chữa xong rồi nhưng mà không thể nào đi đấu được.- Giọng trầm trầm ấy lại cất lên.
Nàng lấy lại bình tĩnh hướng mắt đến chỗ Thần Minh và Tử Hoàng.
Nhân lúc nàng còn đang bị....chiếm tiện nghi ><. Bọn thuộc hạ của hắn đã mau lự chữa lành cho Thần Minh, mặc quần áo cho anh ta đầy đủ, hơn nữa gần như sợ bị lộ tí da thịt nào ra ngoài nữa sẽ bị cháy nắng mà chu đáo khoác thêm một tấm vải trắng dài và dày lên người Thần Minh, đè lên bộ áo giáp ( ngay cả khi bộ áo giáp đã được mặc đè lên một bộ quần áo bên trong, thậm chí còn chưa kể áo lót...).
Ngươi đang định giết người ta bằng cách: Nóng quá chết à???
Hả, đây là tình huống gì đây? Bị ma bắt à? Cái con người kia là ai, ai mà dám ngăn nàng ngắm trai, ai ai ai?
Nàng vừa gào lên trong lòng, vừa cố gắng hết sức để vùng vẫy. Nhưng kì lạ thay, bình thường nàng mạnh đến bao nhiêu thì bây giờ lại bất lực đến bấy nhiêu, động tác mặc dù thuần thục đến mấy nhưng vào tay người kia thì chẳng khác gì "trói gà không chặt". Hoàn toàn vô hiệu!
- Ngươi là ai?- Nàng lạnh lùng hỏi dò, trong lòng vô cùng tấm tức và ức chế,đôi tay nhỏ nhắn vẫn không từ bỏ ý định gạt bàn tay đang che mắt Nguyệt Thiên Thư ra.
Một mùi hương dễ chịu xộc vào cánh mũi, giọng nói trầm trầm nam tính cất lên vô cùng quen thuộc:
- Nàng là nữ nhân, không cần nhìn, chuyện bày để ta làm được rồi.
Sau đó, bằng một cảm giác vô cùng chân thực, nàng cảm giác như mình đang bị đẩy mạnh vào một gốc cây gần đó, mùi nam tính ngày càng mạnh mẽ kích thích thính giác của Nguyệt Thiên Thư:
- Ngươi....ngươi...là Vô Danh công tử?
Vô Danh công tử, chính hắn là người đã giúp nàng, hơn nữa đã từng tiếp xúc thân thể (ôm, chỉ ôm thôi!) và nàng cũng khá mẫn cảm với mùi hương nên chắc chắn được, đó là tên Vô Danh công tử đã từng...chiếm tiện nghi của nàng!!!!!
Bàn tay đang che mắt của nàng đột ngột rút lại, ánh sáng ngay lập tức tràn vào đôi mắt. Nguyệt Thiên Thư mở to mắt để nhìn cho rõ, mi mắt dài khẽ rung động, đôi đồng tử đen láy lấp lánh điềm đạm.
Chạm vào mắt nành đầu tiên, chính lad một nam tử, hơn nữa lại vô cùng vô cùng soái ca, tóc đen dài buộc cao, bay bay trong gió, đôi đồng tử của hắn ta màu đen pha cà phê nhẹ nhàng, vừa đầm tĩnh lại có chút gì đó nổi loạn và bá đạo, đôi môi đỏ, sóng mũi cao cao, khuôn mặt tinh xảo như những bộ game kiếm hiệp mà nàng từng chơi. Đó chính là hắn ta! Là hắn ta! Vô Danh!!!
Mà đặc biệt hơn là, không phải do hắn quá soái ca, mà là, hắn đang RẤT RẤT RẤT gần nàng. Đến mức nàng thậm chí có thể nhìn thấy được võng mạc đôi mắt của hắn và đôi môi nàng gần như cách bờ môi của hắn chưa đến một cuốn sách hai trăm trang! Hắn hơi cúi người xuống, lấp ló sau bộ quần áo trắng phao thường trực là một cái xương quai xanh sâu hiện ra vô cùng gợi cảm.
Thật biết cách kích thích người mê trai nha~~~. Nàng cố gắng điều chỉnh cảm xúc, làm dịu lại làn má đang nóng bỏng của bản thân:
- Ngươi....chuyện của ta...liên quan gì đến ngươi? Tránh ra!
Hắn hơi khẽ khẽ cười, mà là một nụ cười khá quen quen. Đó chính là nụ cười nguy hiểm mà nàng ở thế giới trước thường sử dụng để dọa con mồi. Giờ thì nàng hiểu rồi, "gieo nhân nào gặt quả nấy" đúng là không sai, không ngờ Nguyệt Thiên Thư nàng cuối cùng cũng hiểu được cái đáng sợ của nụ cười này rồi. Đó chính là giết người không dao, giết người không dao đó!
Cả cơ thể Vô Danh hơi cúi thấp xuống kéo ngắn khoảng cách của nàng với hắn từ một cuốn sách dày hai trăm trang xuống thành một cuốn sách dày một trăm rưỡi....
Một trăm....
Năm mươi.....
Hai mươi lăm trang
A, ngươi mà cúi xuống nữa, thì sách này bán kiểu gì a~~
- Vương phi của ta, đương nhiên chỉ được nhìn cơ thể của ta.- Hắn hơi mím mím môi trả lời bằng giọng trầm âm độ.
- Ngươi...ta là vương vương phi phi cái đầu ngươi ấy, tránh ra, ta bảo ngươi tránh!- Nàng vừa ngượng vừa tức giận dùng lực đẩy hắn ra, không được, không thể nhân nhượng, không thể nhân nhượng. Nàng còn chưa mất nụ hôn đầu, nàng không muốn lần đầu của nàng là bị tên này cưỡng hôn. Dù là phải công nhận là hắn ta rất rất soái, nhưng mà....bố mày không thích bị cưỡng hôn!!!!
Nguyệt Thiên Thư gào thét trong lòng, càng gào thét càng cố dùng lực đẩy thân hình rắn chắc của hắn ra.
Bất ngờ, hắn nhanh như chớp và bất thình lình chủ động lùi ra khỏi người nàng, không ép chặt nữa. Theo quán tính, Nguyệt Thiên Thư ngay lập tức (và hiển nhiên) bị suýt nữa là té sấp mặt.
Tên đáng ghét!
Nàng hơi hờn, hơi bị hờn!
- Hắn ta mặc dù đã chữa xong rồi nhưng mà không thể nào đi đấu được.- Giọng trầm trầm ấy lại cất lên.
Nàng lấy lại bình tĩnh hướng mắt đến chỗ Thần Minh và Tử Hoàng.
Nhân lúc nàng còn đang bị....chiếm tiện nghi ><. Bọn thuộc hạ của hắn đã mau lự chữa lành cho Thần Minh, mặc quần áo cho anh ta đầy đủ, hơn nữa gần như sợ bị lộ tí da thịt nào ra ngoài nữa sẽ bị cháy nắng mà chu đáo khoác thêm một tấm vải trắng dài và dày lên người Thần Minh, đè lên bộ áo giáp ( ngay cả khi bộ áo giáp đã được mặc đè lên một bộ quần áo bên trong, thậm chí còn chưa kể áo lót...).
Ngươi đang định giết người ta bằng cách: Nóng quá chết à???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.