Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Chương 60: Nhuốm đỏ
Ngọc Diệp
08/12/2018
- Ta đã nói không được rời khỏi đây, ngươi lại dám không nghe à?
Nàng liếc mắt lườm tên thái giám bằng đôi mắt hình viên đạn, tay mạnh mẽ hất bàn tay dơ bẩn của cô ta ra khỏi tay mình bằng toàn bộ sức mạnh, có bao giờ mà có một sinh vật vô cùng gớm ghiếc chạm vào tay bạn mà bạn chỉ hận không đánh chết hết họ hàng tổ tông nhà nó? Vâng, chính xác là cái cảm giác đáng ghét này, đáng hận thay Thiên Dạ không để nàng xuyên không về sớm hơn một chút, đúng lúc mà mẹ và cha của cô ta đang giao phối liền trực tiếp trao cho họ một loại đồ vật lạ kì bắt đầu bằng chữ "bao" và kết thúc bằng chữ "su", nàng sẽ lặng lẽ và âm thầm nói với họ rằng: "Cô chú mà không dùng thứ này sau này sẽ hối hận khi sinh ra một thứ nghiệt súc, cặn bã của xã hội, thịt thừa của Trái Đất, mầm mống tai họa cho thiên nhiên, cái nôi của tội ác, luật pháp của xã hội đen, con rơi của ông trời, bãi phân tiểu cẩu đã tiết ra mà quên dọn,...."
Nàng hất tay, theo quán tính, cô ta ngã huỵch xuống đất, mái tóc bị xõa ra vì trâm cài chưa chắc chắn rơi ra, từng lọn tóc lưa thưa xõa che nửa mặt của cô ả.
- Tỷ à, tỷ... đúng là nhiều chuyện mà, người ta nói, chủ nào tớ nấy, hóa ra không phải là nha hoàn của tỷ bị bệnh ngu bẩm sinh, ả ta được sinh ra rất đầy đủ, có trí thông minh, có tài lẻ, có sắc đẹp nhưng mà đáng tiếc, khi làm nha hoàn cho tỷ lại nhiễm tính ngu ngốc của tỷ. Ông bà ta nói không sai: Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, làm đầy tớ cho kẻ khôn thì hưởng lợi, còn....LÀM ĐẦY TỚ CHO KẺ NGU THÌ DÙ CÓ THÔNG MINH XUẤT CHÚNG CŨNG THÀNH CON CHÓ KHÔNG NÃO.!!!
Cô trừng mắt:
- Ngươi, ngươi.....
Nàng cười cợt khiêu khích, như thế nào, nàng nói đúng mà, đâu có sai:
- Hả, người vừa nói ta là gì,"ngươi"? Sao không kêu tỷ tỷ muội muội thân mật như khi nãy đi, thân đến mức ngay cả hậu sự của mẫu thân ta người cũng muốn quản, thân đến mức tay cầm trong tay cơ mà!
Cô hận, hận không thể tát nàng một cái, lại hận không thể quay lại tự tát mình hai cái. Móng tay bấm vào ngón tay đến bật máu, một giọt máu tươi tràn ra ngoài, lấp lánh dưới ánh đèn như hạt ngọc kim sa, cô rít lên, đầy uất hận và giận dữ:
- Cái con ti tiện, mẫu thân ngươi là người đàn bà xấu xa, lăng loàn nhất mà ta từng thấy, ngươi, còn ngươi là cái con bé xấc xược, ti tiện nhất mà ta từng thấy, đừng có mà đứng đó ra vẻ thanh cao, dù sao thì thanh danh của mẹ ngươi cũng mất một cách thê thảm, ngươi còn đứng đó làm loạn cái gì? NGƯƠI ĐÚNG LÀ ĐỒ GÁI LẦU XANH!!!
Một ngọn lửa nóng màu xanh cháy rực rỡ trên cánh tay phải của nàng, ngọn lửa nóng rực múa réo rắt thành những hình thái vui nhộn nhưng vào tay nàng đều trở thành những thông điệp chết người:
- Ngươi, không muốn chết, ta cho ngươi toại nguyện, cùng lắm là dùng hỏa lực của ta, hủy dung khuôn mặt của ngươi, dùng một khuôn mặt đổi cho cuộc sống cả mấy chục năm cuộc đời, như vậy chẳng phải là quá hời hay sao? Hoàng thượng ban ân huệ cho mẫu thân ta, ta ban lại cho ngươi, xem như là sòng phẳng, không ai nợ ai!
Ngọn lửa xanh bắt đầu trượt khỏi tay nàng, lơ lửng trên không trung, nhắm về khuôn mặt khiếp đảm của Hoa quý phi mà chầm chậm thong thả đi tới.
- KHÔNG!!!!- Cô rít lên một tiếng đầy hoảng dại, đâu phải cô không biết, nữ nhân thời này sống là nhờ vào khuôn mặt, nếu không có sắc đẹp thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành ăn xin, ăn mày ngoài đầu đường xó chợ, hoặc có thể xui xẻo hơn một chút là trở thành dụng cụ cho bọn du côn chơi đùa, may mắn hơn một chút thì cũng có thể cưới được một ông chồng tầm thường, tiền đồ không có, hằng ngày phải ăn rau với nước tương, lễ cưới không tổ chức đàng hoàng, không có sính lễ, không có người thân đi dự. Mặc dù hoàng thượng rất cưng chiều cô, nhưng mà nói trước hay sau, tốt hay xấu gì thì ông ta cũng là một con sói háo sắc, hậu cung hơn ba ngàn mỹ nữ còn ở phía sau ông ta còn rất nhiều người đẹp vẫn chưa kịp khám phá, may mắn thay là cô có khuôn mặt xuất chúng mới câu dẫn được ông ta, giờ mất đi rồi, may mắn thì bị ông ta đuổi khỏi cung, xui xẻo nhất là bị đày vào lãnh cung, hàng ngày phải chịu cực hình chịu sự trả thù của bọn cung nhân, sự khinh bỉ của đám nô tì. Cô từ nhỏ đến lớn sống nhờ khuôn mặt, mất đi rồi, cô biết phải làm sao????
Ngọn lửa chạm vào da của cô ngay lập tức như chạm phải xăng dầu hừng hực bốc cháy, ban đầu là khuôn miệng nhỏ nhắn, rồi đến hàng mi và đôi mắt mọng nước điềm đạm đáng yêu, mọi thứ xinh đẹp trên mặt nàng từng thứ từng thứ bị phá hủy, khuôn mặt của cô càng ngày càng méo mó đến đáng thương. Đôi mắt long lanh kia chịu sức nóng bị bỏng lên, mi mắt cháy rụi, từng lớp mí chảy ra, xô vào quầng mắt, cái miệng nhỏ nhắn nhăn nhúm, làn môi hồng bị bỏng lỗ chổ, nơi thì sưng to, nơi thì lõm thấp. Người người chứng kiến đều không ai nghĩ đến, người này đây vài phút trước còn là Hoa quý phi khuynh quốc khuynh thành được hoàng thượng sủng ái.
Đúng là sống không bằng chết.
Thân bại danh liệt.
Từ giờ về sau, suốt dòng truyện Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi Sư này, cái tên Hoa quý phi chính thức biến mất vĩnh viễn.
Nàng thoát khỏi hồi ức.
Nàng liếc mắt lườm tên thái giám bằng đôi mắt hình viên đạn, tay mạnh mẽ hất bàn tay dơ bẩn của cô ta ra khỏi tay mình bằng toàn bộ sức mạnh, có bao giờ mà có một sinh vật vô cùng gớm ghiếc chạm vào tay bạn mà bạn chỉ hận không đánh chết hết họ hàng tổ tông nhà nó? Vâng, chính xác là cái cảm giác đáng ghét này, đáng hận thay Thiên Dạ không để nàng xuyên không về sớm hơn một chút, đúng lúc mà mẹ và cha của cô ta đang giao phối liền trực tiếp trao cho họ một loại đồ vật lạ kì bắt đầu bằng chữ "bao" và kết thúc bằng chữ "su", nàng sẽ lặng lẽ và âm thầm nói với họ rằng: "Cô chú mà không dùng thứ này sau này sẽ hối hận khi sinh ra một thứ nghiệt súc, cặn bã của xã hội, thịt thừa của Trái Đất, mầm mống tai họa cho thiên nhiên, cái nôi của tội ác, luật pháp của xã hội đen, con rơi của ông trời, bãi phân tiểu cẩu đã tiết ra mà quên dọn,...."
Nàng hất tay, theo quán tính, cô ta ngã huỵch xuống đất, mái tóc bị xõa ra vì trâm cài chưa chắc chắn rơi ra, từng lọn tóc lưa thưa xõa che nửa mặt của cô ả.
- Tỷ à, tỷ... đúng là nhiều chuyện mà, người ta nói, chủ nào tớ nấy, hóa ra không phải là nha hoàn của tỷ bị bệnh ngu bẩm sinh, ả ta được sinh ra rất đầy đủ, có trí thông minh, có tài lẻ, có sắc đẹp nhưng mà đáng tiếc, khi làm nha hoàn cho tỷ lại nhiễm tính ngu ngốc của tỷ. Ông bà ta nói không sai: Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, làm đầy tớ cho kẻ khôn thì hưởng lợi, còn....LÀM ĐẦY TỚ CHO KẺ NGU THÌ DÙ CÓ THÔNG MINH XUẤT CHÚNG CŨNG THÀNH CON CHÓ KHÔNG NÃO.!!!
Cô trừng mắt:
- Ngươi, ngươi.....
Nàng cười cợt khiêu khích, như thế nào, nàng nói đúng mà, đâu có sai:
- Hả, người vừa nói ta là gì,"ngươi"? Sao không kêu tỷ tỷ muội muội thân mật như khi nãy đi, thân đến mức ngay cả hậu sự của mẫu thân ta người cũng muốn quản, thân đến mức tay cầm trong tay cơ mà!
Cô hận, hận không thể tát nàng một cái, lại hận không thể quay lại tự tát mình hai cái. Móng tay bấm vào ngón tay đến bật máu, một giọt máu tươi tràn ra ngoài, lấp lánh dưới ánh đèn như hạt ngọc kim sa, cô rít lên, đầy uất hận và giận dữ:
- Cái con ti tiện, mẫu thân ngươi là người đàn bà xấu xa, lăng loàn nhất mà ta từng thấy, ngươi, còn ngươi là cái con bé xấc xược, ti tiện nhất mà ta từng thấy, đừng có mà đứng đó ra vẻ thanh cao, dù sao thì thanh danh của mẹ ngươi cũng mất một cách thê thảm, ngươi còn đứng đó làm loạn cái gì? NGƯƠI ĐÚNG LÀ ĐỒ GÁI LẦU XANH!!!
Một ngọn lửa nóng màu xanh cháy rực rỡ trên cánh tay phải của nàng, ngọn lửa nóng rực múa réo rắt thành những hình thái vui nhộn nhưng vào tay nàng đều trở thành những thông điệp chết người:
- Ngươi, không muốn chết, ta cho ngươi toại nguyện, cùng lắm là dùng hỏa lực của ta, hủy dung khuôn mặt của ngươi, dùng một khuôn mặt đổi cho cuộc sống cả mấy chục năm cuộc đời, như vậy chẳng phải là quá hời hay sao? Hoàng thượng ban ân huệ cho mẫu thân ta, ta ban lại cho ngươi, xem như là sòng phẳng, không ai nợ ai!
Ngọn lửa xanh bắt đầu trượt khỏi tay nàng, lơ lửng trên không trung, nhắm về khuôn mặt khiếp đảm của Hoa quý phi mà chầm chậm thong thả đi tới.
- KHÔNG!!!!- Cô rít lên một tiếng đầy hoảng dại, đâu phải cô không biết, nữ nhân thời này sống là nhờ vào khuôn mặt, nếu không có sắc đẹp thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành ăn xin, ăn mày ngoài đầu đường xó chợ, hoặc có thể xui xẻo hơn một chút là trở thành dụng cụ cho bọn du côn chơi đùa, may mắn hơn một chút thì cũng có thể cưới được một ông chồng tầm thường, tiền đồ không có, hằng ngày phải ăn rau với nước tương, lễ cưới không tổ chức đàng hoàng, không có sính lễ, không có người thân đi dự. Mặc dù hoàng thượng rất cưng chiều cô, nhưng mà nói trước hay sau, tốt hay xấu gì thì ông ta cũng là một con sói háo sắc, hậu cung hơn ba ngàn mỹ nữ còn ở phía sau ông ta còn rất nhiều người đẹp vẫn chưa kịp khám phá, may mắn thay là cô có khuôn mặt xuất chúng mới câu dẫn được ông ta, giờ mất đi rồi, may mắn thì bị ông ta đuổi khỏi cung, xui xẻo nhất là bị đày vào lãnh cung, hàng ngày phải chịu cực hình chịu sự trả thù của bọn cung nhân, sự khinh bỉ của đám nô tì. Cô từ nhỏ đến lớn sống nhờ khuôn mặt, mất đi rồi, cô biết phải làm sao????
Ngọn lửa chạm vào da của cô ngay lập tức như chạm phải xăng dầu hừng hực bốc cháy, ban đầu là khuôn miệng nhỏ nhắn, rồi đến hàng mi và đôi mắt mọng nước điềm đạm đáng yêu, mọi thứ xinh đẹp trên mặt nàng từng thứ từng thứ bị phá hủy, khuôn mặt của cô càng ngày càng méo mó đến đáng thương. Đôi mắt long lanh kia chịu sức nóng bị bỏng lên, mi mắt cháy rụi, từng lớp mí chảy ra, xô vào quầng mắt, cái miệng nhỏ nhắn nhăn nhúm, làn môi hồng bị bỏng lỗ chổ, nơi thì sưng to, nơi thì lõm thấp. Người người chứng kiến đều không ai nghĩ đến, người này đây vài phút trước còn là Hoa quý phi khuynh quốc khuynh thành được hoàng thượng sủng ái.
Đúng là sống không bằng chết.
Thân bại danh liệt.
Từ giờ về sau, suốt dòng truyện Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi Sư này, cái tên Hoa quý phi chính thức biến mất vĩnh viễn.
Nàng thoát khỏi hồi ức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.