Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa
Quyển 9 - Chương 11: CHƯƠNG 11
Thương Hải Di Mặc
14/07/2014
Trong khi
Lâm Hải Bác cùng Phương Quân Càn đang giương cung bạt kiếm không ai
nhường ai, một vài sinh viên lắm điều nhiều chuyện tiện thể chuồn ra
ngoài, hăm hở đi tìm bạn bè đến hóng hớt.
Khom người lặn khỏi đại giảng đường, đám sinh viên vừa cười cười nói nói vừa đi về phía ký túc xá.
Khi đi ngang qua chiếc cầu đá, thật tréo ngoe, lúc nào không chết lại nhằm ngay lúc này, chạm trán với thầy giám thị hắc ám đang dẫn cả dàn giáo viên đi thị sát tình hình học tập của sinh viên trong trường.
“Thôi rồi…” Cả đám rầu rĩ thầm than khổ.
Bèn ngoan cố đổi hướng, tắng tốc bước cho nhanh trở về, hòng thoát nạn.
“Đứng lại đó!”
Giám thị quát to.
Bị thầy giáo tóm gáy tại trận, đám sinh viên không có cách nào đành phải khựng lại, ngượng ngập quay người: “Chào thầy ạ!”
“Các em đi đâu mà hấp tấp vậy hả?”
Ba chàng sinh viên tớ nhìn cậu cậu nhìn tớ đùn qua đẩy lại, rốt cuộc, cậu chàng xui xẻo nhất ấp úng:
“Thưa thầy… haha… Là… đang giờ Sử, Phương thiếu soái cùng giáo sư Lâm tranh luận, bọn em định đi gọi bạn bè tới xem thôi ạ…”
“Thật hàm hồ!” Thầy giám thị giận đến thở dồn, đang định thuyết giảng một phen thì bị một ông lão ngăn lại.
Ông lão ấy tóc bạc như cước, ăn vận giản dị, y phục có chút hoài cựu. Tuy tuổi đã cao nhưng sức không hề yêu, tấm lưng thẳng băng, như thân cây trúc xanh ngắt vươn cao ngạo nghễ, phong thái điềm nhiên, mà tuyệt không có dù chỉ một chút tùy tiện.
Nếu chỉ nhìn mái đầu bạc trắng như tuyết, cụ già không hề khác gì những lão nhân đã quá tuổi cổ lai hy, tuy nhiên, khi ánh mắt của cụ nhìn thẳng vào ai, người đó sẽ nhìn thấy những tia trong trẻo tinh anh, hiền từ đôn hậu mà ngay cả thanh niên trẻ tuổi cũng chưa chắc gì có được.
Chỉ thấy cụ già cười tủm tỉm: “Sinh viên tranh luận cùng thầy giáo là rất nên! Có thắc mắc hoài nghi thì mới có tiến bộ, xem ra, đường lối học tập dân chủ hóa của chúng ta đã dần dần được mở rộng rồi.”
Cụ già quay sang các giáo sư khác đề nghị: “Hay chúng ta đến đó xem thử thế nào nhé!”
Nghe cụ nói thế, các giáo sư lục tục gật đầu tán thành, có thể thấy, cụ già này được người ta thập phần kính trọng.
Đoàn người kia đi rồi, một bạn sinh viên mới toanh khều khều người bên cạnh:
“Ông lão đó là ai vậy?”
“Là Hiệu trưởng Đại học Bình Kinh chúng ta, Hoắc Đông Cường!”
Bạn sinh viên mới há hốc mồm.
Đại giảng đường còn ở đằng xa, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ loạn xị từ bên trong vọng ra, sinh viên hú hét ồn ào, tiếng đập bàn, tiếng gào thét không ngớt đập vào inh tai nhức óc!
Cánh cửa đại giảng đường vừa mở ra, lập tức một luồng khí nóng hầm hập tạt vào mặt.
“Phản rồi… Đúng là phản rồi…” Cảnh nháo loạn trước mắt khiến thầy giám thị chỉ còn biết lắc đầu, lầm bầm luôn miệng.
Đột nhiên – “Giáo sư tới!!”
‘Ầm’ một tiếng, có bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa lớp, nơi những người mới đến.
Quần chúng hỗn loạn tức thì ngoan ngoãn bình tĩnh lại.
Hiện trường lúc này im lặng một cách chết chóc. Có kẻ nhát gan vội cúi đầu xuống, chỉ sợ mình bị liên lụy vào cái đống phiền phức này.
Giữa một đám sinh viên ủ ê thất vọng, Phương Quân Càn tựa như hạc giữa bầy gà, tấm lưng ngạo nghễ ưỡn thẳng, nổi bật đến lóa mắt.
Hắn kiễng nhẹ đầu, chiếc cằm hoàn mỹ như điêu khắc gọt nên vẻ bướng bỉnh quật cường cùng kiệt ngạo bất khuất.
Thầy hiệu trưởng ngắm nhìn Phương Quân Càn, đôi mắt hiền từ ánh lên một tia tán thưởng không giấu giếm, “Đây chắc là bạn Phương Quân Càn nhỉ, chúng ta chỉ đến dự thính thôi, em không cần quan tâm, cứ thoải mái thể hiện lập trường của mình.”
Đoạn quay sang cả lớp: “Đây chỉ là thảo luận thông thường trong việc học, các thầy không có ý kiến, nhưng các em nhao nhao làm loạn lên như thế là không đúng, lần này các thầy bỏ qua không truy cứu, hy vọng sẽ không có lần sau!”
Đối diện cụ hiệu trưởng, những sinh viên mới rồi cố ý quấy rối đều ngượng chín mặt, trên người cụ già ấy toát ra một lực hấp dẫn rất mạnh đến từ nhân cách đạo đức, đúng sai ở trước mặt cụ đều hai năm rõ mười không chối cãi được.
Thấy các giáo viên lục tục an tọa ở cuối lớp nghiêm túc dự thính, Lâm Hải Bác nhẹ thở hắt ra một hơi, tiếp tục cất giọng sang sảng.
“Bạn Phương, theo như em nói, Hoàn Vũ đế rất chung tình với công tử Vô Song, vậy thì làm sao chỉ vài ngày sau đó, công tử Vô Song lại chiêu cáo thiên hạ, nói y chẳng qua chỉ cùng Hoàn Vũ đế liên thủ diễn một màn kịch? Rồi tại làm sao cách đó không lâu Anh Vũ hầu đường đường chính chính đón công chúa Thuần Dương vào Vương phủ làm chính thất?”
Phương Quân Càn nào chịu lép vế! “Vậy thì tại sao Hoàn Vũ đế cả đời không con nối dõi? Tại sao hậu cung phi tần chẳng có một ai? Và rồi tại sao người đang đứng trên đỉnh cao cuộc đời lại một kiếm tự sát?”
Hắn luôn tin tưởng, rằng người đàn ông ấy thực sự một lòng yêu thương công tử Vô Song, yêu thương một người cũng tuyệt thế xuất trần giống như mình.
Dù cho mối tình ‘Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền’ ấy bị sử sách đời sau bóp méo xuyên tạc đến nỗi chẳng thể nào nhận ra chân dạng…
Một giáo viên ngồi cuối lớp rốt cuộc không nhịn được vỗ bàn rầm rầm: “Bao nhiêu chuyên gia học giả chúng tôi đã nhất trí quan điểm như thế trong giảng dạy, cậu dựa vào đâu mà dám phản đối?”
Phương Quân Càn cũng không ngại vỗ bàn đáp lại! “Hoàn Vũ đế dám yêu dám nhận, đâu có giống như đám hậu thế các vị chỉ biết già mồm che đậy lừa đời lấy chút tiếng tăm! Sự thật luôn luôn là sự thật, cho dù bưng bít suốt nghìn năm, rồi cũng có một ngày phơi bày ra ánh sáng!
Nhìn Phương Quân Càn cùng những học giả danh tiếng gay gắt đối đầu, dường như ai nấy cũng đều cảm nhận được khí thế can đảm tương tự như của Hoàn Vũ đế!
Một loại ảo giác tự nhiên nảy sinh…
Có phải khi xưa trên điện Kim Loan, Anh Vũ hầu cũng từng như vậy?
Cho dù hết thảy đều là sai lầm, cho dù phải xô nghiêng lật ngược cả thiên hạ, cho dù phải đối lập với toàn bộ thế giới, cũng không hề thay đổi, đường đường chính chính dặn lòng không hối hận, dõng dạc tuyên bố: “Bổn hầu ái mộ công tử Vô Song!”
Dũng cảm thay, vĩ đại thay!
Các thầy cũng không còn ngồi yên được nữa, hết người này đến người khác đứng phắt dậy, giận dữ quắc mắt nhìn Phương Quân Càn vẫn đứng điềm nhiên.
Không khí trong thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Nga cả kẻ ruột để ngoài da như Kevin cũng không khỏi trầm giọng: “Tiếu, theo cậu Hoàn Vũ đế có yêu công tử Vô Song hay không? Tiếu!!!!?”
Chiếc gáy trắng ngần ngạnh lên bướng bỉnh phía trên tấm lưng thẳng tắp nghiêm nghị của thiếu niên, tuy vậy, một bên mặt nghiêng nghiêng ngày thường vẫn nhàn nhạt không rõ vui buồn, giờ đây lại ửng lên một mạt buồn thương, dù đã cố che đi phần nào nỗi ai lương thê tịch không rõ ràng.
Hai anh em kinh hãi: “Tiếu, cậu làm sao thế?”
Đột nhiên có cảm giác, đau đớn đến không thể thở được…
Đầu ngẩng lên, đôi mắt thông minh sáng ngời nhìn thẳng vào thầy giáo, dường như đoán được Tiếu Khuynh Vũ có tâm tư, Hiệu trưởng Hoắc cũng nhìn lại y gật gật đầu.
“Á, thầy hiệu trưởng hình như chào chúng ta kìa!” Judy lấy làm lạ hô lên nho nhỏ, nhưng tựa hồ cũng thấy có gì đó không hợp lý cho lắm.
“Được rồi.” Ngay lúc căng thẳng giữa Phương thiếu soái và các thầy giáo lão làng đang lên đến đỉnh điểm, thầy hiệu trưởng lên tiếng: “Nếu như Hoàn Vũ đế cùng các vị ai nấy đều khăng khăng quan điểm của mình không ai nhường ai, vậy thì vấn đề này để cho công tử Vô Song xuất đầu lộ diện bình luận đi. Tiếu chủ tịch, theo em thì sao?”
Bốn bề im bặt.
Tất cả, bao gồm cả Phương Quân Càn đều nín thở chờ đợi câu trả lời của Tiếu Khuynh Vũ.
Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng đứng lên.
Áo trắng,
Đơn bạc.
Dáng đứng lẻ loi cô độc càng hiển hiện vẻ tịch mịch, tiêu sắt.
Tiếu Khuynh Vũ không lên tiếng, đã kịp ghi khắc sâu đậm hình dáng của mình lên sinh mệnh của ai kia rồi.
“Tiếu mỗ cho rằng, giữa Tuyệt thế song kiêu hai người họ, đích thực có tình cảm luyến ái.”
Khán phòng vỡ òa, không thể tin được.
Ý cười hiện lên theo khóe môi nhếch nhẹ của Phương Quân Càn.
Màn sương mờ trong mắt dần tan đi, trong lòng Tiếu Khuynh Vũ, cái gì đúng cái gì sai, sai sai đúng đúng đều khôi phục rõ ràng minh bạch.
“Yêu hận vướng mắc giữa Hoàn Vũ đế cùng Vô Song công tử từ xưa đến nay đã có rất nhiều ý kiến, Tiếu mỗ không có ý tranh biện ai đúng ai sai.”
“Nhưng đừng quên, trong sách sử có ghi lại, rằng vào năm 326 Khánh lịch, Anh Vũ hầu cùng công tử Vô Song du ngoạn ở Xí quốc, tại rừng đào bên bờ Xí thủy, Anh Vũ hầu đã phi lên ngọn cây, bẻ một cành đào tặng cho Vô Song công tử, Vô Song công tử xúc động mà nhận lấy…”
Nếu như, có thể trùng phùng cùng người trên con đường rực nở đào hoa…
Nếu như, có thể yêu nhau đến sâu đậm…
Như thế, dù có chờ đợi thăm thẳm bao lâu
Cũng chỉ bất quá…
Là một khoảnh khắc ngoái đầu nhìn lại…
Thanh âm của Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng hư ảo, ngân nga như hát, êm đềm như mơ.
“Hoàn Vũ đế nói: ‘Cành đào kết ước, trời xanh làm chứng. Tình này – Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền’!”
“Kỳ thực, đâu cần phải đợi đến lúc tơ hồng kết tóc trên điện Kim Loan?”
“Theo Tiếu mỗ nghĩ, có lẽ ngay tại khoảnh khắc hồng cân thiếu niên ôn nhu trao cành đào ấy, Vô Song công tử biết mình đã thực sự yêu rồi…”
Một màn anh một câu tôi một câu tranh luận gay gắt không ai chịu ai, rốt cuộc lặng phắc như tờ.
Tiếu Khuynh Vũ một mình ngồi bên bờ hồ Giai Nhân.
Nhưng không phải ngồi trên băng ghế như thường ngày, mà là bó gối ngồi bệt dưới đất.
Y cúi đầu, nhìn bóng mình lung lay phản chiếu dưới nước.
Đối ảnh thành đôi.
Phương Quân Càn rốt cuộc cũng tìm thấy y.
Rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, Phương Quân Càn cũng ngồi thừ ra ngắm cái bóng của mình dưới nước.
Thình lình hắn lên tiếng:
“Tôi biết lúc đó thế nào Khuynh Vũ cũng sẽ đứng về phía tôi.”
Nhàn nhạt hỏi lại: “Vì sao?”
“Bởi vì, cả hai chúng ta đều hiểu rõ.”
Hai ta đều hiểu rõ.
Một thứ tình cảm cứ vậy mà sinh ra, thế nhân chẳng một ai thừa nhận, vậy rồi cứ ngày này qua ngày khác yêu thương sâu đậm, đêm ngày tưởng nhớ, khắc cốt ghi tâm.
Đến nỗi kiêu ngạo cả đời, cũng trở thành kiệt cùng huyết lệ.
Phương thiếu soái nhặt lên một viên đá dẹp, nắm nắm ước chừng.
Đoạn đứng dậy, khẽ nghiêng người tạo thành một tư thế rất đẹp, bắn ra viên đá trong tay! Viên đá liên tiếp nảy nảy trên mặt nước, mặt hồ tịnh như gương trong nháy mắt gợn sóng lăn tăn.
“Khuynh Vũ làm thử xem?”
Lại đưa viên đá trong tay mình cho y.
“Khuynh Vũ lúc này lại đang do dự à?”
Ý cười hiển nhiên: “Khuynh Vũ, cậu nói xem, Vô Song khi đó có do dự không?”
Bật cười tự giễu, Tiếu Khuynh Vũ cũng xoay mình bắn viên đá đi.
Vô vàn vòng sóng tuyệt đẹp từ những cú nảy liên tiếp trên mặt nước dập dềnh lan lan, nghe được tiếng thở dài mơ màng như không như có của chàng trai áo trắng:
“Tiếu Khuynh Vũ khi đó, có lẽ là điên rồi…”
Khom người lặn khỏi đại giảng đường, đám sinh viên vừa cười cười nói nói vừa đi về phía ký túc xá.
Khi đi ngang qua chiếc cầu đá, thật tréo ngoe, lúc nào không chết lại nhằm ngay lúc này, chạm trán với thầy giám thị hắc ám đang dẫn cả dàn giáo viên đi thị sát tình hình học tập của sinh viên trong trường.
“Thôi rồi…” Cả đám rầu rĩ thầm than khổ.
Bèn ngoan cố đổi hướng, tắng tốc bước cho nhanh trở về, hòng thoát nạn.
“Đứng lại đó!”
Giám thị quát to.
Bị thầy giáo tóm gáy tại trận, đám sinh viên không có cách nào đành phải khựng lại, ngượng ngập quay người: “Chào thầy ạ!”
“Các em đi đâu mà hấp tấp vậy hả?”
Ba chàng sinh viên tớ nhìn cậu cậu nhìn tớ đùn qua đẩy lại, rốt cuộc, cậu chàng xui xẻo nhất ấp úng:
“Thưa thầy… haha… Là… đang giờ Sử, Phương thiếu soái cùng giáo sư Lâm tranh luận, bọn em định đi gọi bạn bè tới xem thôi ạ…”
“Thật hàm hồ!” Thầy giám thị giận đến thở dồn, đang định thuyết giảng một phen thì bị một ông lão ngăn lại.
Ông lão ấy tóc bạc như cước, ăn vận giản dị, y phục có chút hoài cựu. Tuy tuổi đã cao nhưng sức không hề yêu, tấm lưng thẳng băng, như thân cây trúc xanh ngắt vươn cao ngạo nghễ, phong thái điềm nhiên, mà tuyệt không có dù chỉ một chút tùy tiện.
Nếu chỉ nhìn mái đầu bạc trắng như tuyết, cụ già không hề khác gì những lão nhân đã quá tuổi cổ lai hy, tuy nhiên, khi ánh mắt của cụ nhìn thẳng vào ai, người đó sẽ nhìn thấy những tia trong trẻo tinh anh, hiền từ đôn hậu mà ngay cả thanh niên trẻ tuổi cũng chưa chắc gì có được.
Chỉ thấy cụ già cười tủm tỉm: “Sinh viên tranh luận cùng thầy giáo là rất nên! Có thắc mắc hoài nghi thì mới có tiến bộ, xem ra, đường lối học tập dân chủ hóa của chúng ta đã dần dần được mở rộng rồi.”
Cụ già quay sang các giáo sư khác đề nghị: “Hay chúng ta đến đó xem thử thế nào nhé!”
Nghe cụ nói thế, các giáo sư lục tục gật đầu tán thành, có thể thấy, cụ già này được người ta thập phần kính trọng.
Đoàn người kia đi rồi, một bạn sinh viên mới toanh khều khều người bên cạnh:
“Ông lão đó là ai vậy?”
“Là Hiệu trưởng Đại học Bình Kinh chúng ta, Hoắc Đông Cường!”
Bạn sinh viên mới há hốc mồm.
Đại giảng đường còn ở đằng xa, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ loạn xị từ bên trong vọng ra, sinh viên hú hét ồn ào, tiếng đập bàn, tiếng gào thét không ngớt đập vào inh tai nhức óc!
Cánh cửa đại giảng đường vừa mở ra, lập tức một luồng khí nóng hầm hập tạt vào mặt.
“Phản rồi… Đúng là phản rồi…” Cảnh nháo loạn trước mắt khiến thầy giám thị chỉ còn biết lắc đầu, lầm bầm luôn miệng.
Đột nhiên – “Giáo sư tới!!”
‘Ầm’ một tiếng, có bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa lớp, nơi những người mới đến.
Quần chúng hỗn loạn tức thì ngoan ngoãn bình tĩnh lại.
Hiện trường lúc này im lặng một cách chết chóc. Có kẻ nhát gan vội cúi đầu xuống, chỉ sợ mình bị liên lụy vào cái đống phiền phức này.
Giữa một đám sinh viên ủ ê thất vọng, Phương Quân Càn tựa như hạc giữa bầy gà, tấm lưng ngạo nghễ ưỡn thẳng, nổi bật đến lóa mắt.
Hắn kiễng nhẹ đầu, chiếc cằm hoàn mỹ như điêu khắc gọt nên vẻ bướng bỉnh quật cường cùng kiệt ngạo bất khuất.
Thầy hiệu trưởng ngắm nhìn Phương Quân Càn, đôi mắt hiền từ ánh lên một tia tán thưởng không giấu giếm, “Đây chắc là bạn Phương Quân Càn nhỉ, chúng ta chỉ đến dự thính thôi, em không cần quan tâm, cứ thoải mái thể hiện lập trường của mình.”
Đoạn quay sang cả lớp: “Đây chỉ là thảo luận thông thường trong việc học, các thầy không có ý kiến, nhưng các em nhao nhao làm loạn lên như thế là không đúng, lần này các thầy bỏ qua không truy cứu, hy vọng sẽ không có lần sau!”
Đối diện cụ hiệu trưởng, những sinh viên mới rồi cố ý quấy rối đều ngượng chín mặt, trên người cụ già ấy toát ra một lực hấp dẫn rất mạnh đến từ nhân cách đạo đức, đúng sai ở trước mặt cụ đều hai năm rõ mười không chối cãi được.
Thấy các giáo viên lục tục an tọa ở cuối lớp nghiêm túc dự thính, Lâm Hải Bác nhẹ thở hắt ra một hơi, tiếp tục cất giọng sang sảng.
“Bạn Phương, theo như em nói, Hoàn Vũ đế rất chung tình với công tử Vô Song, vậy thì làm sao chỉ vài ngày sau đó, công tử Vô Song lại chiêu cáo thiên hạ, nói y chẳng qua chỉ cùng Hoàn Vũ đế liên thủ diễn một màn kịch? Rồi tại làm sao cách đó không lâu Anh Vũ hầu đường đường chính chính đón công chúa Thuần Dương vào Vương phủ làm chính thất?”
Phương Quân Càn nào chịu lép vế! “Vậy thì tại sao Hoàn Vũ đế cả đời không con nối dõi? Tại sao hậu cung phi tần chẳng có một ai? Và rồi tại sao người đang đứng trên đỉnh cao cuộc đời lại một kiếm tự sát?”
Hắn luôn tin tưởng, rằng người đàn ông ấy thực sự một lòng yêu thương công tử Vô Song, yêu thương một người cũng tuyệt thế xuất trần giống như mình.
Dù cho mối tình ‘Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền’ ấy bị sử sách đời sau bóp méo xuyên tạc đến nỗi chẳng thể nào nhận ra chân dạng…
Một giáo viên ngồi cuối lớp rốt cuộc không nhịn được vỗ bàn rầm rầm: “Bao nhiêu chuyên gia học giả chúng tôi đã nhất trí quan điểm như thế trong giảng dạy, cậu dựa vào đâu mà dám phản đối?”
Phương Quân Càn cũng không ngại vỗ bàn đáp lại! “Hoàn Vũ đế dám yêu dám nhận, đâu có giống như đám hậu thế các vị chỉ biết già mồm che đậy lừa đời lấy chút tiếng tăm! Sự thật luôn luôn là sự thật, cho dù bưng bít suốt nghìn năm, rồi cũng có một ngày phơi bày ra ánh sáng!
Nhìn Phương Quân Càn cùng những học giả danh tiếng gay gắt đối đầu, dường như ai nấy cũng đều cảm nhận được khí thế can đảm tương tự như của Hoàn Vũ đế!
Một loại ảo giác tự nhiên nảy sinh…
Có phải khi xưa trên điện Kim Loan, Anh Vũ hầu cũng từng như vậy?
Cho dù hết thảy đều là sai lầm, cho dù phải xô nghiêng lật ngược cả thiên hạ, cho dù phải đối lập với toàn bộ thế giới, cũng không hề thay đổi, đường đường chính chính dặn lòng không hối hận, dõng dạc tuyên bố: “Bổn hầu ái mộ công tử Vô Song!”
Dũng cảm thay, vĩ đại thay!
Các thầy cũng không còn ngồi yên được nữa, hết người này đến người khác đứng phắt dậy, giận dữ quắc mắt nhìn Phương Quân Càn vẫn đứng điềm nhiên.
Không khí trong thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Nga cả kẻ ruột để ngoài da như Kevin cũng không khỏi trầm giọng: “Tiếu, theo cậu Hoàn Vũ đế có yêu công tử Vô Song hay không? Tiếu!!!!?”
Chiếc gáy trắng ngần ngạnh lên bướng bỉnh phía trên tấm lưng thẳng tắp nghiêm nghị của thiếu niên, tuy vậy, một bên mặt nghiêng nghiêng ngày thường vẫn nhàn nhạt không rõ vui buồn, giờ đây lại ửng lên một mạt buồn thương, dù đã cố che đi phần nào nỗi ai lương thê tịch không rõ ràng.
Hai anh em kinh hãi: “Tiếu, cậu làm sao thế?”
Đột nhiên có cảm giác, đau đớn đến không thể thở được…
Đầu ngẩng lên, đôi mắt thông minh sáng ngời nhìn thẳng vào thầy giáo, dường như đoán được Tiếu Khuynh Vũ có tâm tư, Hiệu trưởng Hoắc cũng nhìn lại y gật gật đầu.
“Á, thầy hiệu trưởng hình như chào chúng ta kìa!” Judy lấy làm lạ hô lên nho nhỏ, nhưng tựa hồ cũng thấy có gì đó không hợp lý cho lắm.
“Được rồi.” Ngay lúc căng thẳng giữa Phương thiếu soái và các thầy giáo lão làng đang lên đến đỉnh điểm, thầy hiệu trưởng lên tiếng: “Nếu như Hoàn Vũ đế cùng các vị ai nấy đều khăng khăng quan điểm của mình không ai nhường ai, vậy thì vấn đề này để cho công tử Vô Song xuất đầu lộ diện bình luận đi. Tiếu chủ tịch, theo em thì sao?”
Bốn bề im bặt.
Tất cả, bao gồm cả Phương Quân Càn đều nín thở chờ đợi câu trả lời của Tiếu Khuynh Vũ.
Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng đứng lên.
Áo trắng,
Đơn bạc.
Dáng đứng lẻ loi cô độc càng hiển hiện vẻ tịch mịch, tiêu sắt.
Tiếu Khuynh Vũ không lên tiếng, đã kịp ghi khắc sâu đậm hình dáng của mình lên sinh mệnh của ai kia rồi.
“Tiếu mỗ cho rằng, giữa Tuyệt thế song kiêu hai người họ, đích thực có tình cảm luyến ái.”
Khán phòng vỡ òa, không thể tin được.
Ý cười hiện lên theo khóe môi nhếch nhẹ của Phương Quân Càn.
Màn sương mờ trong mắt dần tan đi, trong lòng Tiếu Khuynh Vũ, cái gì đúng cái gì sai, sai sai đúng đúng đều khôi phục rõ ràng minh bạch.
“Yêu hận vướng mắc giữa Hoàn Vũ đế cùng Vô Song công tử từ xưa đến nay đã có rất nhiều ý kiến, Tiếu mỗ không có ý tranh biện ai đúng ai sai.”
“Nhưng đừng quên, trong sách sử có ghi lại, rằng vào năm 326 Khánh lịch, Anh Vũ hầu cùng công tử Vô Song du ngoạn ở Xí quốc, tại rừng đào bên bờ Xí thủy, Anh Vũ hầu đã phi lên ngọn cây, bẻ một cành đào tặng cho Vô Song công tử, Vô Song công tử xúc động mà nhận lấy…”
Nếu như, có thể trùng phùng cùng người trên con đường rực nở đào hoa…
Nếu như, có thể yêu nhau đến sâu đậm…
Như thế, dù có chờ đợi thăm thẳm bao lâu
Cũng chỉ bất quá…
Là một khoảnh khắc ngoái đầu nhìn lại…
Thanh âm của Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng hư ảo, ngân nga như hát, êm đềm như mơ.
“Hoàn Vũ đế nói: ‘Cành đào kết ước, trời xanh làm chứng. Tình này – Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền’!”
“Kỳ thực, đâu cần phải đợi đến lúc tơ hồng kết tóc trên điện Kim Loan?”
“Theo Tiếu mỗ nghĩ, có lẽ ngay tại khoảnh khắc hồng cân thiếu niên ôn nhu trao cành đào ấy, Vô Song công tử biết mình đã thực sự yêu rồi…”
Một màn anh một câu tôi một câu tranh luận gay gắt không ai chịu ai, rốt cuộc lặng phắc như tờ.
Tiếu Khuynh Vũ một mình ngồi bên bờ hồ Giai Nhân.
Nhưng không phải ngồi trên băng ghế như thường ngày, mà là bó gối ngồi bệt dưới đất.
Y cúi đầu, nhìn bóng mình lung lay phản chiếu dưới nước.
Đối ảnh thành đôi.
Phương Quân Càn rốt cuộc cũng tìm thấy y.
Rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, Phương Quân Càn cũng ngồi thừ ra ngắm cái bóng của mình dưới nước.
Thình lình hắn lên tiếng:
“Tôi biết lúc đó thế nào Khuynh Vũ cũng sẽ đứng về phía tôi.”
Nhàn nhạt hỏi lại: “Vì sao?”
“Bởi vì, cả hai chúng ta đều hiểu rõ.”
Hai ta đều hiểu rõ.
Một thứ tình cảm cứ vậy mà sinh ra, thế nhân chẳng một ai thừa nhận, vậy rồi cứ ngày này qua ngày khác yêu thương sâu đậm, đêm ngày tưởng nhớ, khắc cốt ghi tâm.
Đến nỗi kiêu ngạo cả đời, cũng trở thành kiệt cùng huyết lệ.
Phương thiếu soái nhặt lên một viên đá dẹp, nắm nắm ước chừng.
Đoạn đứng dậy, khẽ nghiêng người tạo thành một tư thế rất đẹp, bắn ra viên đá trong tay! Viên đá liên tiếp nảy nảy trên mặt nước, mặt hồ tịnh như gương trong nháy mắt gợn sóng lăn tăn.
“Khuynh Vũ làm thử xem?”
Lại đưa viên đá trong tay mình cho y.
“Khuynh Vũ lúc này lại đang do dự à?”
Ý cười hiển nhiên: “Khuynh Vũ, cậu nói xem, Vô Song khi đó có do dự không?”
Bật cười tự giễu, Tiếu Khuynh Vũ cũng xoay mình bắn viên đá đi.
Vô vàn vòng sóng tuyệt đẹp từ những cú nảy liên tiếp trên mặt nước dập dềnh lan lan, nghe được tiếng thở dài mơ màng như không như có của chàng trai áo trắng:
“Tiếu Khuynh Vũ khi đó, có lẽ là điên rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.