Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa
Quyển 8 - Chương 195: CHƯƠNG 195
Thương Hải Di Mặc
14/07/2014
Tiếu Khuynh Vũ từ từ hé mi mắt, đăm đăm nhìn không chớp mắt sang bên cạnh.
Phương Quân Càn lặng lẽ ngồi ở đó, mắt khép hờ, đầu khẽ cúi xuống, sắc mặt ôn hòa, bình yên, phảng phất như đang nhắm mắt nghỉ ngơi vậy.
Sau này, cũng không còn cơ hội nào để ngắm hắn nữa…
Trái tim trong lồng ngực run lên, hòa cùng ánh nến leo lét khi mờ khi tỏ, run rẩy co rút… Khó chịu đến mỗi ước gì có thể đem hết mọi đớn đau từ cội rễ triệt để ném ra ngoài, nhưng lại không biết phải vứt nó đi đâu.
Tiếu Khuynh Vũ vẫn trìu mến nhìn hắn:
“Phương Quân Càn…”
“Sao thế?”
“… Không có gì.”
Phương Quân Càn khẽ cười, cầm quyển kinh lên.
Không cần nói cũng hiểu được mà, phải không? Vì bản thân huynh chính là lời nói rồi còn gì.
Chẳng cần nói ta một tay thâu tóm vạn dặm giang sơn, khuynh đảo thiên hạ chỉ để được cùng người bên nhau; chẳng cần nói người không tiếc cả đời ngàn dặm tiễn đưa cùng ta sống chết; chẳng cần nói đôi ta đào chi hẹn ước, hồng cân định tình, dây đỏ kết tóc, thề nguyện Bích Lạc Hoàng Tuyền…
Chẳng nói, bởi vì thời gian không còn bao nhiêu, nên mới chẳng nói.
Mà, thời gian kia nếu đủ, huynh liệu có thể lắng nghe không? Làm sao lại không biết mỗi lần như vậy, huynh muốn nhắn nhủ điều chi, muốn hỏi han chuyện gì.
Khuynh Vũ, yêu thương giữa hai ta, cho dù không nói ra, cũng có thể hiểu mà.
Từ khi độc phát đến nay, Tiếu Khuynh Vũ chỉ có thể bàng hoàng hồi tỉnh giữa lúc hôn mê. Dung nhan mỗi ngày mỗi tiều tụy, song tinh thần trước sau vẫn cứng cỏi kiên cường.
Càng gần đến khi lâm chung, giấc ngủ của Tiếu Khuynh Vũ lại càng ngắn ngủi, phần lớn thời gian y dành cho việc soạn thảo văn sách, chấp bút đề thư, vì Đại Khuynh, dốc hết sức lực cùng hết thảy tâm huyết cả đời soạn ra《Định Quốc Ngũ Sách》.
Vậy mà, có khi Phương Quân Càn mơ màng tỉnh giấc, lại phát hiện một đôi mắt trong sáng chan chứa thâm tình dịu dàng ngắm nhìn mình không hề chớp mắt…
Dường như ở đó, có thứ gì đó khiến cho y phải nhìn, nhìn mãi, có nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Nét bút cuối đã hạ, Tiếu Khuynh Vũ gác bút, xoa nhẹ mi tâm.
Rốt cuộc, đã hoàn thành rồi…
Công trình mà y đã vắt kiệt sức lực cũng như tâm trí biên soạn –《Định Quốc Ngũ Sách》
Có nó, Phương Quân Càn nội trong hai mươi năm thôi sẽ thống nhất tứ quốc, đủ bảo vệ cơ nghiệp Đại Khuynh bền vững suốt năm trăm năm!
“Công tử!” – Trương Tẫn Nhai lao tới ôm chầm lấy y, khóc nức nở, khuôn mặt trẻ thơ đầm đìa nước mắt.
Tiếu Khuynh Vũ cắn răng gắng nén chịu cơn đau đớn dội lên từ lồng ngực, vẻ mặt vẫn tươi cười bình thản, gió tản mây nhàn: “Đồ nhi ngốc, sao lại khóc?”
“Công tử, công tử…” – Trương Tẫn Nhai càng khóc đến nức nghẹn! “Con không hiểu…”
Cảm nhận được nỗi hoang mang, thống khổ, giằng xé của đứa học trò yêu thương, Tiếu Khuynh Vũ gắng gồng người lên, mười ngón tay thon dài thanh tú dịu dàng miết nhẹ lên đôi má ngây thơ con trẻ, ôn hòa gạt đi lệ ứa hoen mi:
“Được rồi,
“Còn chưa hay thế nào là tình ái.”
“Đợi đến khi ngươi hiểu,”
“Thì hãy đớn đau…”
Di sản mà Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ để lại cho Phương Quân Càn, ngoài 《Định Quốc Ngũ Sách》tâm huyết một đời, còn có danh sách gián điệp được bố trí tiềm phục tại các nước, và hệ thống tình báo anh dũng kiêu hùng cũng như trung thành tuyệt đối – Bát thập tứ vân kỵ.
Mười sáu năm sau, Phương Quân Càn bình định bốn nước, thống nhất thiên hạ, đổi niên hiệu thành Khuynh Càn, luận công ban thưởng, đại xá thiên hạ bát phương.
Mà kỳ lạ là, trong đại yến công thần, ở vị trí tối thượng không phải ngai vàng, cũng không phải ghế tựa, chỉ lặng lẽ an tọa một cỗ luân y hoa lệ, tinh kỳ…
Đối với việc sắp đặt đó, không hề có ai lên tiếng dị nghị.
Không có Tiếu Khuynh Vũ, sẽ không có Hoàn Vũ đại đế cho đời sau truyền tụng.
Năm trăm năm sau đó, biển rộng nương dâu, cảnh còn người mất. Đại Khuynh trải qua thịnh thế phồn hoa, lặn ngụp phong sương mưa gió, rốt cuộc cũng đến hồi suy tàn.
Dân tộc du mục phương Bắc xa xôi xua quân Nam hạ, công thành chiếm đất, sát nhập Hoàng cung, đánh dấu chấm hết cho năm trăm năm phồn hoa thịnh vượng của Đại Khuynh.
Đại hãn của thảo nguyên đại mạc nhập cung, tìm thấy 《Định Quốc Ngũ Sách》, cẩn thận đọc qua một lượt, cảm khái vô vàn.
Ông ta nói, người này mưu trí khôn lường, mưu sâu khó đoán, nhược bằng sống cùng thời với Bổn hãn, thì làm gì có đất cho Bổn hãn dung thân.
Lắc đầu.
Bởi vì, có tư cách cùng tuyệt thế nam tử ấy sánh vai ngắm nhìn đất trời bao la rộng lớn,
Có thể nói, chỉ duy nhất một mình Nhất đại Thánh quân Hoàn Vũ đế…
Phương Quân Càn lặng lẽ ngồi ở đó, mắt khép hờ, đầu khẽ cúi xuống, sắc mặt ôn hòa, bình yên, phảng phất như đang nhắm mắt nghỉ ngơi vậy.
Sau này, cũng không còn cơ hội nào để ngắm hắn nữa…
Trái tim trong lồng ngực run lên, hòa cùng ánh nến leo lét khi mờ khi tỏ, run rẩy co rút… Khó chịu đến mỗi ước gì có thể đem hết mọi đớn đau từ cội rễ triệt để ném ra ngoài, nhưng lại không biết phải vứt nó đi đâu.
Tiếu Khuynh Vũ vẫn trìu mến nhìn hắn:
“Phương Quân Càn…”
“Sao thế?”
“… Không có gì.”
Phương Quân Càn khẽ cười, cầm quyển kinh lên.
Không cần nói cũng hiểu được mà, phải không? Vì bản thân huynh chính là lời nói rồi còn gì.
Chẳng cần nói ta một tay thâu tóm vạn dặm giang sơn, khuynh đảo thiên hạ chỉ để được cùng người bên nhau; chẳng cần nói người không tiếc cả đời ngàn dặm tiễn đưa cùng ta sống chết; chẳng cần nói đôi ta đào chi hẹn ước, hồng cân định tình, dây đỏ kết tóc, thề nguyện Bích Lạc Hoàng Tuyền…
Chẳng nói, bởi vì thời gian không còn bao nhiêu, nên mới chẳng nói.
Mà, thời gian kia nếu đủ, huynh liệu có thể lắng nghe không? Làm sao lại không biết mỗi lần như vậy, huynh muốn nhắn nhủ điều chi, muốn hỏi han chuyện gì.
Khuynh Vũ, yêu thương giữa hai ta, cho dù không nói ra, cũng có thể hiểu mà.
Từ khi độc phát đến nay, Tiếu Khuynh Vũ chỉ có thể bàng hoàng hồi tỉnh giữa lúc hôn mê. Dung nhan mỗi ngày mỗi tiều tụy, song tinh thần trước sau vẫn cứng cỏi kiên cường.
Càng gần đến khi lâm chung, giấc ngủ của Tiếu Khuynh Vũ lại càng ngắn ngủi, phần lớn thời gian y dành cho việc soạn thảo văn sách, chấp bút đề thư, vì Đại Khuynh, dốc hết sức lực cùng hết thảy tâm huyết cả đời soạn ra《Định Quốc Ngũ Sách》.
Vậy mà, có khi Phương Quân Càn mơ màng tỉnh giấc, lại phát hiện một đôi mắt trong sáng chan chứa thâm tình dịu dàng ngắm nhìn mình không hề chớp mắt…
Dường như ở đó, có thứ gì đó khiến cho y phải nhìn, nhìn mãi, có nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Nét bút cuối đã hạ, Tiếu Khuynh Vũ gác bút, xoa nhẹ mi tâm.
Rốt cuộc, đã hoàn thành rồi…
Công trình mà y đã vắt kiệt sức lực cũng như tâm trí biên soạn –《Định Quốc Ngũ Sách》
Có nó, Phương Quân Càn nội trong hai mươi năm thôi sẽ thống nhất tứ quốc, đủ bảo vệ cơ nghiệp Đại Khuynh bền vững suốt năm trăm năm!
“Công tử!” – Trương Tẫn Nhai lao tới ôm chầm lấy y, khóc nức nở, khuôn mặt trẻ thơ đầm đìa nước mắt.
Tiếu Khuynh Vũ cắn răng gắng nén chịu cơn đau đớn dội lên từ lồng ngực, vẻ mặt vẫn tươi cười bình thản, gió tản mây nhàn: “Đồ nhi ngốc, sao lại khóc?”
“Công tử, công tử…” – Trương Tẫn Nhai càng khóc đến nức nghẹn! “Con không hiểu…”
Cảm nhận được nỗi hoang mang, thống khổ, giằng xé của đứa học trò yêu thương, Tiếu Khuynh Vũ gắng gồng người lên, mười ngón tay thon dài thanh tú dịu dàng miết nhẹ lên đôi má ngây thơ con trẻ, ôn hòa gạt đi lệ ứa hoen mi:
“Được rồi,
“Còn chưa hay thế nào là tình ái.”
“Đợi đến khi ngươi hiểu,”
“Thì hãy đớn đau…”
Di sản mà Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ để lại cho Phương Quân Càn, ngoài 《Định Quốc Ngũ Sách》tâm huyết một đời, còn có danh sách gián điệp được bố trí tiềm phục tại các nước, và hệ thống tình báo anh dũng kiêu hùng cũng như trung thành tuyệt đối – Bát thập tứ vân kỵ.
Mười sáu năm sau, Phương Quân Càn bình định bốn nước, thống nhất thiên hạ, đổi niên hiệu thành Khuynh Càn, luận công ban thưởng, đại xá thiên hạ bát phương.
Mà kỳ lạ là, trong đại yến công thần, ở vị trí tối thượng không phải ngai vàng, cũng không phải ghế tựa, chỉ lặng lẽ an tọa một cỗ luân y hoa lệ, tinh kỳ…
Đối với việc sắp đặt đó, không hề có ai lên tiếng dị nghị.
Không có Tiếu Khuynh Vũ, sẽ không có Hoàn Vũ đại đế cho đời sau truyền tụng.
Năm trăm năm sau đó, biển rộng nương dâu, cảnh còn người mất. Đại Khuynh trải qua thịnh thế phồn hoa, lặn ngụp phong sương mưa gió, rốt cuộc cũng đến hồi suy tàn.
Dân tộc du mục phương Bắc xa xôi xua quân Nam hạ, công thành chiếm đất, sát nhập Hoàng cung, đánh dấu chấm hết cho năm trăm năm phồn hoa thịnh vượng của Đại Khuynh.
Đại hãn của thảo nguyên đại mạc nhập cung, tìm thấy 《Định Quốc Ngũ Sách》, cẩn thận đọc qua một lượt, cảm khái vô vàn.
Ông ta nói, người này mưu trí khôn lường, mưu sâu khó đoán, nhược bằng sống cùng thời với Bổn hãn, thì làm gì có đất cho Bổn hãn dung thân.
Lắc đầu.
Bởi vì, có tư cách cùng tuyệt thế nam tử ấy sánh vai ngắm nhìn đất trời bao la rộng lớn,
Có thể nói, chỉ duy nhất một mình Nhất đại Thánh quân Hoàn Vũ đế…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.