Chương 102: Chương 102
Thương Hải Di Mặc
11/01/2017
Hoàng thành.
Trong tẩm cung xa hoa lộng lẫy, nơi ở của lịch đại hoàng đế tiền triều không ngừng vọng ra những tràng ho xé phổi, như điên như cuồng, như ma ám, như quỷ vờn, dường như cái chết đang từng lúc một đổ cái bóng xám xịt nặng nề xuống thân hình già nua bạc nhược, còm cõi vô lực của kẻ ngự trên long sàng.
“Bệ hạ! Bệ hạ người làm sao vậy?” – Vị công công đứng hầu bên cạnh bị dọa cho sợ hãi đến run bắn người, tay chân luống cuống, cử động hấp tấp, sự hoảng hốt cùng lo âu hiện đầy lên mặt.
Gia Duệ đế cố sống cố chết ho sù sụ, ho điên cuồng, ho đến nỗi thổ ra từng bụm máu tươi, ho đến kiệt cùng sức lực, như thể chút hơi tàn còn sót lại trong cơ thể teo tóp cũng bị đè ép phải khạc ra ngoài.
Ói ra mấy ngụm máu khiến Gia Duệ đế bủn rủn kiệt lực, lão lảo đảo ngã nhào trở lại xuống long sàng, khó nhọc khép mi mắt.
Tận đáy lòng lão hiểu rất rõ, bản thân mình giờ đây đang dần bước vào tử lộ, tính mạng chỉ còn đếm được bằng ngày, chỉ không rõ giờ khắc nào sẽ rũ áo cưỡi hạc quy tiên.
Thái tử Phương Giản Huệ, văn bất thành, võ bất tựu, không đủ anh minh khiến người quy phục, chẳng có tài cán tế thế kinh bang, bản thân mình một khi xuôi tay nhắm mắt cũng không rõ Hoàng thất Đại Khánh còn có thể trụ vững an toàn nữa hay không…
Đừng vội nghĩ rằng Phương Quân Càn kia lúc này vô tung vô tích là hắn đã buông tay, ngồi yên nhìn thiên hạ, ai dám bảo đảm sau khi mình băng hà, hắn không tập hợp vây cánh khởi binh soán vị? Đến lúc đó, ai dám, ai đủ khả năng chế ngự được hắn?…
Đã vậy, còn có một loạt đại thần ủng hộ Định Quốc Vương gia, rõ ràng là tâm phúc đại họa đeo đẳng ngay bên cạnh, sao có thể không lo…
Thời gian của mình không còn nhiều nữa… Nếu đã như vậy… Đôi mắt ngầu đục của Gia Duệ đế bỗng lóe lên một tia sát khí man rợ! Trước khi trẫm chết phải vì Đại Khánh quấy đảo một trận cuối cùng! Phải san cho phẳng Định Quốc Vương phủ vững như bàn thạch kia trước đã!
Khóe môi khô nẻ của lão vua già nhếch một nụ cười ma quái tối tàn độc.
Nơi ẩn cư của Tuyệt thế song kiêu đương nhiên vô cùng bí mật, ngoại trừ Lao thúc, ngay cả Trương Tẫn Nhai Trương tiểu bằng hữu cũng chẳng biết được cuối cùng công tử nhà mình đã đi đâu.
Vừa dợm tiến lên ngạch cửa trúc ốc, liền phát hiện trong nhà không chỉ có một người…
Ngẩng mắt nhìn lên, liền thấy Lao thúc, bộ dáng phong trần mệt mỏi lẫn hoảng hốt bần thần ghé tai Phương tiểu hầu gia nói nhỏ chuyện gì đó.
Liền lập tức, gương mặt Phương Quân Càn trắng bệch không còn chút máu, thần tình vừa hãi hùng vừa đau đớn đan xen như trủy thủ đâm thấu ánh mắt người đối diện đến tóe máu, buốt đau.
Nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn chẳng còn chút nào vẻ tiêu sái thong dong thường nhật, chỉ còn run rẩy hốt hoảng, khóe môi khó nhọc lắp bắp: “Bổn hầu… về kinh một chuyến!”
Dứt lời, lập tức đạp cửa xông ra ngoài!
Bóng dáng lảo đảo vô lực, bi thương tuyệt vọng của hắn chẳng khác nào một con sói hoang trọng thương đang cố bước lê vào tuyệt lộ, sau lưng, đã chẳng còn đường lùi.
Trong lòng Tiếu Khuynh Vũ bỗng mơ hồ trỗi dậy một dự cảm bất an.
Nhất định đã có chuyện kinh khủng xảy ra!
Nhưng Tiếu Khuynh Vũ vẫn không mảy may tỏ vẻ lo lắng, đôi chân mày thanh tú chỉ thoáng chau lại một chút, thản nhiên quay sang Lao thúc nhàn nhạt hỏi: “Lao thúc, Hoàng thành đã xảy ra chuyện gì?”
Lao thúc không dám nhìn thẳng vào mắt công tử: “Lão nô vô dụng, đêm qua Gia Duệ đế đột nhiên hạ Thánh chỉ, nói… Định Quốc Vương phủ cấu kết Hung Dã mưu đồ tạo phản, sau đó… lục soát Vương phủ, tìm được ngọc tỷ cùng long bào. Vật chứng rành rành, vô cùng xác thực. Định Quốc Vương gia cùng toàn thể gia quyến giờ ngọ ngày hôm nay… chém đầu thị chúng!”
Chém đầu thị chúng?
Trái tim Tiếu Khuynh Vũ đóng băng một nửa.
Nhưng y lập tức lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh trước đã… Sự tình vẫn chưa đến nỗi không thể cứu vãn được!
Vô Song công tử hỏi dồn: “Vì sao Hoàng thượng lại nóng vội tiêu diệt Định Quốc phủ như vậy? Có mật báo à?”
“Không có! Lão nô trước đó tuyệt không phát giác được bất cứ dấu hiệu gì, quá đột ngột! Giống như là, chỉ quyết định trong một đêm vậy!”
“Hoàng thượng trừng trị Vương gia, đại sự như vậy trong triều chẳng lẽ không ai dám phản đối? Các đại thần phản ứng như thế nào?”
Lao thúc sa sầm tái nhợt: “Ngay khi Ngự lâm quân tìm ra ngọc tỷ cùng long bào ở Định Quốc phủ, hơn mười vị đại thần ngày thường giao hảo với Định Quốc Vương gia cũng bị quy tội đồng lõa, nhất loạt niêm phong nhà cửa, giết chết toàn gia… Hiện tại trong triều hết thảy đều sợ hãi bất an, lo lắng mình sẽ bị Hoàng đế hoài nghi giáng tội, nào còn ai dám vì công đạo, cầu xin cho Định Quốc Vương gia nữa?”
Tiếu Khuynh Vũ khó khăn nhắm mắt… Nếu mình còn ở lại trấn thủ kinh sư, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy!!
Chẳng lẽ… đó là cái giá phải trả cho một khắc bốc đồng của Tiếu Khuynh Vũ này ư?
Nhưng mà… Cái giá ấy, làm sao lại đắt đến độ khiến người ta chịu không nổi như thế?…
Tiếu Khuynh Vũ hồ như có thể hình dung được cái đêm máu chảy hoàng đô tàn bạo đó… Trọng binh phong tỏa đại viện, thẳng tay đồ sát chẳng chút lưu tình, mặc con trẻ kêu gào, đàn bà khóc thảm, lửa cháy tận trời, máu tuôn đẫm phố…
Phương Gia Duệ, ngươi điên rồi sao?
“Ngươi nói trên dưới Định Quốc phủ đúng giờ ngọ hôm nay trảm thủ thị chúng?” – Cũng được, chưa muộn, nếu may mắn có thể vẫn còn kịp…
“Dạ đúng! Hoàng thượng còn ngự giá thân chinh, tự mình giám trảm!” – Lao thúc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt đẫm lưng áo, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Còn hai canh giờ nữa!” – Tiếu Khuynh Vũ ngửa đầu, đăm đăm nhìn về chân trời vô định, lúc này thiên không đã nhuốm màu ngầu đục, không còn chút nào quang đãng xanh trong.
Là màu của chướng khí, của mù mịt, của chết chóc.
“Về kinh!”
Gia Duệ đế mệt mỏi ngả người tựa vào long ỷ trên đài cao, đôi ngươi ti hí cố giương lên chong chong nhìn xuống vị huynh đệ cuối cùng của mình đang gục đầu quỳ giữa pháp trường, nhãn quang chứa đầy cảm xúc phức tạp không hiểu phải gọi là gì.
Người đó, chính người đó đã toàn tâm ở bên cạnh mình, trợ giúp mình bộc lộ tài năng giữa các hoàng huynh hoàng đệ, phò tá mình đường hoàng bước lên ngôi Cửu ngũ chí tôn. Cũng chính người đó, khi vương vị mình còn non yếu chưa củng cố vững chắc, đã không ngại đích thân giết chết Binh bộ thượng thư mưu đồ tạo phản, giúp mình lực định càn khôn. Rồi lại là người đó, nam chinh bắc chiến định quốc an bang, lừng lẫy uy danh ‘Quân trung chiến thần’ của Đại Khánh bốn phương tám hướng…
Tuy rằng không rõ, Hoàng đệ tài năng xuất chúng ấy vì sao lại không mảy may nghĩ cho bản thân, một lòng phò tá mình đăng quang vương vị… Nhưng mà…
Thuận ta thì sống, nghịch ta… Phải chết!
Gia Duệ đế thều thào hỏi: “Bây giờ là giờ gì?”
Giám trảm quan sụp mi cúi mắt trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, còn đúng một canh giờ nữa là tới giờ Ngọ!”
Gia Duệ đế khinh miêu đạm tả – thản nhiên khoát tay: “Khai trảm đi!”
Giám trảm quan trừng lớn ánh mắt! Khai đao vấn trảm trước một canh giờ?
Nhưng không dám hỏi nhiều vì sợ bị khép vào tội thông đồng, hắn cúi đầu khúm núm lui ra, quay xuống pháp trường, cao giọng hô lớn: “Giờ khắc đã đến! Hành hình!!!”
Trong đám đông, có người bật khóc.
Có người quỳ lạy.
Có người ngất đi.
Cũng có người khinh khỉnh cười nhạo…
Đao phủ lực lưỡng giương cao ngọn đao sắc lẻm, thân đao sáng bóng lóe lên dưới ánh mặt trời ban trưa, áp khí kinh người, bạo tàn, hung hãn, đầy đe dọa…
…
“Đao hạ lưu nhân!!!”
Chưa thấy người, tiếng đã thất thanh vọng lại!
Rầm rập tiếng ngựa dậm vó lao nhanh từ xa đến, vòng vây bách tính đến xem hành hình đông nghìn nghịt đều nghe rõ tiếng cồm cộp của tuấn mã phi nước đại, cả rừng người đang bàn tán xôn xao đều lần lượt từng người từng người câm bặt, tất cả đều không hẹn mà cùng ngoái đầu trông về phía đường lớn dẫn tới pháp trường.
Ở đó, dần hiện ra một con ngựa ô vút nhanh như tên bắn, bốn móng sắt nện xuống nền đất ầm ầm như sấm dội, tuấn mã tung vó chạy cuồng, tức tốc lao đến pháp trường, tốc độ như điện xẹt, chẳng mấy chốc chỉ còn vài trượng nữa là tiếp cận vòng vây.
Trên lưng tuấn mã là một kỵ sĩ, một thân trang phục đỏ rực như lửa hồng, viền ngoài bằng gấm đen. Khoái mã phi cực nhanh, hết thảy y phục vốn mỏng mảnh lại ngược chiều gió dính sát vào cơ thể, khiến bao nhiêu vẻ đẹp hoàn hảo đầy nam tính của hắn đều bộc lộ ra không sót một mảnh.
Tuấn mã như điên như cuồng thẳng hướng đại môn pháp trường lao tới, chỉ một chớp mắt nữa sẽ phóng lên hình đài, nam tử khẽ quát một tiếng, hai tay nắm dây cương kéo mạnh, con ngựa đang cơn say máu bị hắn ghìm chặt.
Ngựa ô ngẩng đầu hí vang, hai chân trước nhổm tung lên trời, nhoài đạp vào không khí, khi thần câu nhẹ nhàng chạm đất thì đồng thời kỵ sĩ cũng xoay mình trượt khỏi lưng ngựa, nghiêm nghị đứng trước bục đá hành hình…
“Thần! Anh Vũ hầu Phương Quân Càn, khấu kiến bệ hạ!”
Trong tẩm cung xa hoa lộng lẫy, nơi ở của lịch đại hoàng đế tiền triều không ngừng vọng ra những tràng ho xé phổi, như điên như cuồng, như ma ám, như quỷ vờn, dường như cái chết đang từng lúc một đổ cái bóng xám xịt nặng nề xuống thân hình già nua bạc nhược, còm cõi vô lực của kẻ ngự trên long sàng.
“Bệ hạ! Bệ hạ người làm sao vậy?” – Vị công công đứng hầu bên cạnh bị dọa cho sợ hãi đến run bắn người, tay chân luống cuống, cử động hấp tấp, sự hoảng hốt cùng lo âu hiện đầy lên mặt.
Gia Duệ đế cố sống cố chết ho sù sụ, ho điên cuồng, ho đến nỗi thổ ra từng bụm máu tươi, ho đến kiệt cùng sức lực, như thể chút hơi tàn còn sót lại trong cơ thể teo tóp cũng bị đè ép phải khạc ra ngoài.
Ói ra mấy ngụm máu khiến Gia Duệ đế bủn rủn kiệt lực, lão lảo đảo ngã nhào trở lại xuống long sàng, khó nhọc khép mi mắt.
Tận đáy lòng lão hiểu rất rõ, bản thân mình giờ đây đang dần bước vào tử lộ, tính mạng chỉ còn đếm được bằng ngày, chỉ không rõ giờ khắc nào sẽ rũ áo cưỡi hạc quy tiên.
Thái tử Phương Giản Huệ, văn bất thành, võ bất tựu, không đủ anh minh khiến người quy phục, chẳng có tài cán tế thế kinh bang, bản thân mình một khi xuôi tay nhắm mắt cũng không rõ Hoàng thất Đại Khánh còn có thể trụ vững an toàn nữa hay không…
Đừng vội nghĩ rằng Phương Quân Càn kia lúc này vô tung vô tích là hắn đã buông tay, ngồi yên nhìn thiên hạ, ai dám bảo đảm sau khi mình băng hà, hắn không tập hợp vây cánh khởi binh soán vị? Đến lúc đó, ai dám, ai đủ khả năng chế ngự được hắn?…
Đã vậy, còn có một loạt đại thần ủng hộ Định Quốc Vương gia, rõ ràng là tâm phúc đại họa đeo đẳng ngay bên cạnh, sao có thể không lo…
Thời gian của mình không còn nhiều nữa… Nếu đã như vậy… Đôi mắt ngầu đục của Gia Duệ đế bỗng lóe lên một tia sát khí man rợ! Trước khi trẫm chết phải vì Đại Khánh quấy đảo một trận cuối cùng! Phải san cho phẳng Định Quốc Vương phủ vững như bàn thạch kia trước đã!
Khóe môi khô nẻ của lão vua già nhếch một nụ cười ma quái tối tàn độc.
Nơi ẩn cư của Tuyệt thế song kiêu đương nhiên vô cùng bí mật, ngoại trừ Lao thúc, ngay cả Trương Tẫn Nhai Trương tiểu bằng hữu cũng chẳng biết được cuối cùng công tử nhà mình đã đi đâu.
Vừa dợm tiến lên ngạch cửa trúc ốc, liền phát hiện trong nhà không chỉ có một người…
Ngẩng mắt nhìn lên, liền thấy Lao thúc, bộ dáng phong trần mệt mỏi lẫn hoảng hốt bần thần ghé tai Phương tiểu hầu gia nói nhỏ chuyện gì đó.
Liền lập tức, gương mặt Phương Quân Càn trắng bệch không còn chút máu, thần tình vừa hãi hùng vừa đau đớn đan xen như trủy thủ đâm thấu ánh mắt người đối diện đến tóe máu, buốt đau.
Nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn chẳng còn chút nào vẻ tiêu sái thong dong thường nhật, chỉ còn run rẩy hốt hoảng, khóe môi khó nhọc lắp bắp: “Bổn hầu… về kinh một chuyến!”
Dứt lời, lập tức đạp cửa xông ra ngoài!
Bóng dáng lảo đảo vô lực, bi thương tuyệt vọng của hắn chẳng khác nào một con sói hoang trọng thương đang cố bước lê vào tuyệt lộ, sau lưng, đã chẳng còn đường lùi.
Trong lòng Tiếu Khuynh Vũ bỗng mơ hồ trỗi dậy một dự cảm bất an.
Nhất định đã có chuyện kinh khủng xảy ra!
Nhưng Tiếu Khuynh Vũ vẫn không mảy may tỏ vẻ lo lắng, đôi chân mày thanh tú chỉ thoáng chau lại một chút, thản nhiên quay sang Lao thúc nhàn nhạt hỏi: “Lao thúc, Hoàng thành đã xảy ra chuyện gì?”
Lao thúc không dám nhìn thẳng vào mắt công tử: “Lão nô vô dụng, đêm qua Gia Duệ đế đột nhiên hạ Thánh chỉ, nói… Định Quốc Vương phủ cấu kết Hung Dã mưu đồ tạo phản, sau đó… lục soát Vương phủ, tìm được ngọc tỷ cùng long bào. Vật chứng rành rành, vô cùng xác thực. Định Quốc Vương gia cùng toàn thể gia quyến giờ ngọ ngày hôm nay… chém đầu thị chúng!”
Chém đầu thị chúng?
Trái tim Tiếu Khuynh Vũ đóng băng một nửa.
Nhưng y lập tức lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh trước đã… Sự tình vẫn chưa đến nỗi không thể cứu vãn được!
Vô Song công tử hỏi dồn: “Vì sao Hoàng thượng lại nóng vội tiêu diệt Định Quốc phủ như vậy? Có mật báo à?”
“Không có! Lão nô trước đó tuyệt không phát giác được bất cứ dấu hiệu gì, quá đột ngột! Giống như là, chỉ quyết định trong một đêm vậy!”
“Hoàng thượng trừng trị Vương gia, đại sự như vậy trong triều chẳng lẽ không ai dám phản đối? Các đại thần phản ứng như thế nào?”
Lao thúc sa sầm tái nhợt: “Ngay khi Ngự lâm quân tìm ra ngọc tỷ cùng long bào ở Định Quốc phủ, hơn mười vị đại thần ngày thường giao hảo với Định Quốc Vương gia cũng bị quy tội đồng lõa, nhất loạt niêm phong nhà cửa, giết chết toàn gia… Hiện tại trong triều hết thảy đều sợ hãi bất an, lo lắng mình sẽ bị Hoàng đế hoài nghi giáng tội, nào còn ai dám vì công đạo, cầu xin cho Định Quốc Vương gia nữa?”
Tiếu Khuynh Vũ khó khăn nhắm mắt… Nếu mình còn ở lại trấn thủ kinh sư, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy!!
Chẳng lẽ… đó là cái giá phải trả cho một khắc bốc đồng của Tiếu Khuynh Vũ này ư?
Nhưng mà… Cái giá ấy, làm sao lại đắt đến độ khiến người ta chịu không nổi như thế?…
Tiếu Khuynh Vũ hồ như có thể hình dung được cái đêm máu chảy hoàng đô tàn bạo đó… Trọng binh phong tỏa đại viện, thẳng tay đồ sát chẳng chút lưu tình, mặc con trẻ kêu gào, đàn bà khóc thảm, lửa cháy tận trời, máu tuôn đẫm phố…
Phương Gia Duệ, ngươi điên rồi sao?
“Ngươi nói trên dưới Định Quốc phủ đúng giờ ngọ hôm nay trảm thủ thị chúng?” – Cũng được, chưa muộn, nếu may mắn có thể vẫn còn kịp…
“Dạ đúng! Hoàng thượng còn ngự giá thân chinh, tự mình giám trảm!” – Lao thúc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt đẫm lưng áo, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Còn hai canh giờ nữa!” – Tiếu Khuynh Vũ ngửa đầu, đăm đăm nhìn về chân trời vô định, lúc này thiên không đã nhuốm màu ngầu đục, không còn chút nào quang đãng xanh trong.
Là màu của chướng khí, của mù mịt, của chết chóc.
“Về kinh!”
Gia Duệ đế mệt mỏi ngả người tựa vào long ỷ trên đài cao, đôi ngươi ti hí cố giương lên chong chong nhìn xuống vị huynh đệ cuối cùng của mình đang gục đầu quỳ giữa pháp trường, nhãn quang chứa đầy cảm xúc phức tạp không hiểu phải gọi là gì.
Người đó, chính người đó đã toàn tâm ở bên cạnh mình, trợ giúp mình bộc lộ tài năng giữa các hoàng huynh hoàng đệ, phò tá mình đường hoàng bước lên ngôi Cửu ngũ chí tôn. Cũng chính người đó, khi vương vị mình còn non yếu chưa củng cố vững chắc, đã không ngại đích thân giết chết Binh bộ thượng thư mưu đồ tạo phản, giúp mình lực định càn khôn. Rồi lại là người đó, nam chinh bắc chiến định quốc an bang, lừng lẫy uy danh ‘Quân trung chiến thần’ của Đại Khánh bốn phương tám hướng…
Tuy rằng không rõ, Hoàng đệ tài năng xuất chúng ấy vì sao lại không mảy may nghĩ cho bản thân, một lòng phò tá mình đăng quang vương vị… Nhưng mà…
Thuận ta thì sống, nghịch ta… Phải chết!
Gia Duệ đế thều thào hỏi: “Bây giờ là giờ gì?”
Giám trảm quan sụp mi cúi mắt trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, còn đúng một canh giờ nữa là tới giờ Ngọ!”
Gia Duệ đế khinh miêu đạm tả – thản nhiên khoát tay: “Khai trảm đi!”
Giám trảm quan trừng lớn ánh mắt! Khai đao vấn trảm trước một canh giờ?
Nhưng không dám hỏi nhiều vì sợ bị khép vào tội thông đồng, hắn cúi đầu khúm núm lui ra, quay xuống pháp trường, cao giọng hô lớn: “Giờ khắc đã đến! Hành hình!!!”
Trong đám đông, có người bật khóc.
Có người quỳ lạy.
Có người ngất đi.
Cũng có người khinh khỉnh cười nhạo…
Đao phủ lực lưỡng giương cao ngọn đao sắc lẻm, thân đao sáng bóng lóe lên dưới ánh mặt trời ban trưa, áp khí kinh người, bạo tàn, hung hãn, đầy đe dọa…
…
“Đao hạ lưu nhân!!!”
Chưa thấy người, tiếng đã thất thanh vọng lại!
Rầm rập tiếng ngựa dậm vó lao nhanh từ xa đến, vòng vây bách tính đến xem hành hình đông nghìn nghịt đều nghe rõ tiếng cồm cộp của tuấn mã phi nước đại, cả rừng người đang bàn tán xôn xao đều lần lượt từng người từng người câm bặt, tất cả đều không hẹn mà cùng ngoái đầu trông về phía đường lớn dẫn tới pháp trường.
Ở đó, dần hiện ra một con ngựa ô vút nhanh như tên bắn, bốn móng sắt nện xuống nền đất ầm ầm như sấm dội, tuấn mã tung vó chạy cuồng, tức tốc lao đến pháp trường, tốc độ như điện xẹt, chẳng mấy chốc chỉ còn vài trượng nữa là tiếp cận vòng vây.
Trên lưng tuấn mã là một kỵ sĩ, một thân trang phục đỏ rực như lửa hồng, viền ngoài bằng gấm đen. Khoái mã phi cực nhanh, hết thảy y phục vốn mỏng mảnh lại ngược chiều gió dính sát vào cơ thể, khiến bao nhiêu vẻ đẹp hoàn hảo đầy nam tính của hắn đều bộc lộ ra không sót một mảnh.
Tuấn mã như điên như cuồng thẳng hướng đại môn pháp trường lao tới, chỉ một chớp mắt nữa sẽ phóng lên hình đài, nam tử khẽ quát một tiếng, hai tay nắm dây cương kéo mạnh, con ngựa đang cơn say máu bị hắn ghìm chặt.
Ngựa ô ngẩng đầu hí vang, hai chân trước nhổm tung lên trời, nhoài đạp vào không khí, khi thần câu nhẹ nhàng chạm đất thì đồng thời kỵ sĩ cũng xoay mình trượt khỏi lưng ngựa, nghiêm nghị đứng trước bục đá hành hình…
“Thần! Anh Vũ hầu Phương Quân Càn, khấu kiến bệ hạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.