Chương 110: Chương 110
Thương Hải Di Mặc
11/01/2017
“Ngươi từ đâu đến? Chẳng lẽ không biết dịch quán nghiêm cấm ngoại nhân lai vãng?” – Thị vệ dịch quán dựng thẳng trường mâu, trừng mắt hăm dọa, ném về phía người lạ mặt cái nhìn lạnh lẽo đầy cảnh giác.
Phía trước dịch quán, một cỗ xe ngựa vừa dừng lại, phu xe là một đại hán trung niên có mái tóc loăn xoăn hoe vàng, trang phục trên người bằng da thuộc đặc trưng của Hồ tộc (1), dáng vẻ phong trần mệt mỏi của kẻ thiên lý dặm trường, nhìn thoáng qua cũng có thể xác định thân phận: một đoàn thương lữ ngoại tộc đến kinh đô Đại Khánh giao thương buôn bán.
Đại hán ngoại tộc cất giọng lơ lớ: “Binh gia, xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu nhân nhiều lần đến Hoàng thành buôn bán, đều nghỉ chân tại dịch quán, chưa từng có chuyện không hay, sao bây giờ…?”
“Bây giờ không như lúc trước!” – Thị vệ gắt gỏng, “Hiện tại toàn thành đều thiết quân luật, ra lệnh giới nghiêm, tra xét chặt chẽ người ra kẻ vào, dịch quán lại càng đương nhiên, huống hồ Thuần Dương công chúa đang lưu trú lại đây, há có thể để bọn dân đen các ngươi vào đó ngủ được chứ?”
“Binh gia người xem, chúng tiểu dân từ nơi rất xa xôi mà đến… Bây giờ, lại còn lệnh giới nghiêm… Khách *** đều đã đóng cửa cả…” – Đại hán vẫn tha thiết khẩn khoản, nhanh chóng rút ra một ít ngân lượng kín đáo dúi vào tay thị vệ trưởng, “Chúng tôi chỉ ngủ tạm một đêm, trời vừa sáng liền khởi hành ngay, cam đoan không gây phiền hà gì cho binh gia…”
“Việc này…” Vẻ mặt thị vệ vô cùng khó xử, nửa muốn cự tuyệt, nhưng tay không hề nỡ buông nắm bạc, nửa muốn đáp ứng, lại phân vân, sợ nhỡ may đám người lạ mặt này gây ra chuyện gì phiền toái.
Con mắt đảo liên tục, rồi chợt chú mục vào tấm mành xe vẫn buông kín phía sau lưng đại hán: “Bên trong đó là ai?”
Đại hán nhỏ giọng, có vẻ khép nép sợ sệt: “Bẩm… là chủ nhân của bổn gia. Chủ nhân bệnh nhược nhiều năm, không chịu nổi kinh động…”
“Không chịu nổi kinh động?” – Thị vệ trưởng lập tức sinh nghi, “Chỉ nhìn mặt thôi, chẳng lẽ vậy cũng chết! Mau gọi ra đây cho ta!”
Đại hán tóc vàng hoảng hốt thấy rõ, liên tục khoát tay xua xua: “Binh gia! Không được đâu! Tuyệt đối không được!”
Mũi thương nhọn hoắt sắc lạnh ngay tức khắc kề sát cổ đại hán, thị vệ trưởng cười lạnh, mắt lóe tên tia dữ tợn của hung thần ác sát, gằn tiếng: “Bớt nói nhảm đi! Cẩn thận kẻo lão tử làm thịt ngươi đó!”
“Khụ khụ…” Từ bên trong chiếc mành buông kín, nhỏ nhẹ truyền ra một tiếng ho khan. Sau đó, một thanh âm nữ tử nhu mì ôn nhuận, dịu dàng mà rất từ tốn cất lên: “Mạc Hãn à, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vị đại hán tóc vàng tên Mạc Hãn tự nhiên đờ người, dường như ông bị thanh âm nữ tử đột ngột xuất hiện ấy đả kích rất dữ dội, ngẩn ngơ một lúc định thần rồi mới kịp phản ứng: “Lão nô không muốn để binh gia làm kinh động… Tiểu… tiểu thư… Người…”
Lúc nói ra hai chữ ‘tiểu thư’, đại hán có vẻ gì đó ngắc ngứ không được tự nhiên lắm.
“Không sao đâu.” – Một bàn tay mảnh dẻ trắng nõn như bạch ngọc nhẹ nhàng vén ra một góc mành.
Có một người. Một nữ nhân.
Khuôn mặt được che lên một làn lụa bạch mềm mại.
Đoan nhiên tĩnh tọa, hơi tựa lưng vào thành xe, dáng vẻ hư nhược yếu đuối, khiến người vừa nhìn thấy liền nảy sinh cảm giác muốn nâng đỡ ủi an.
Sắc diện nàng tái xanh, làn da tuyết bạch mỏng manh gần như trong suốt, tựa hồ một hư ảnh xa xăm, trên thân hình mảnh mai chỉ giản đơn y phục thuần bạch tinh nhuần. Suối tóc đen nhánh mượt mà tuôn chảy xuống đôi vai gầy trắng ngần càng làm bật lên sự tương phản rõ ràng. Tóc không búi cầu kỳ, cũng không trang sức hoa lệ quý giá, chỉ hờ hững cài một chiếc trâm bạch ngọc ngang đầu, lại càng khiến nàng mang vẻ mềm yếu hư nhuyễn, tựa cành liễu lả lướt thả trôi thân mình mặc xuân phong đùa giỡn đẩy đưa. Trước một nữ nhân như vậy, nam nhân làm sao tránh khỏi ước ao được vỗ về chiều chuộng nàng?
Nữ nhân hơi ngẩng đầu lên, kìa đôi mày liễu thanh tú tựa viễn sơn cao ngạo kiêu kỳ, cong vút ôm trọn làn thu thủy trong vắt không gợn một chút mờ sương, đôi ngươi đen láy, sâu thăm thẳm mà lạnh lùng như đáy nước nghìn năm, trên trán, thản nhiên điểm nhẹ một vết chu sa tuyệt trần diễm lệ, mà sao lại phảng phất một chút gì đó thảm não ưu thương, làm người ta không thể ngăn lòng mình sinh tâm thương tiếc.
Cô ngạo xuất trần, mà cũng thê lương tịch mịch.
Cho dù, không được nhìn trọn vẹn gương mặt của nàng.
Nhưng,
Đây rõ ràng là… thiên kim tiểu thư của danh môn thế gia nào đó.
Bọn thị vệ bị chấn động đến ngẩn ngơ, chỉ biết mở to mắt nhìn trừng trừng, trong lòng không ngừng dâng lên từng đợt cảm khái: tuyệt đẹp, tuyệt đẹp, tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành…
Không biết nam tử nào có phúc khí đến nhường này nữa…
Lần đầu tiên trong đời thị vệ trưởng cảm thấy mình quá thất thố, quá đường đột: “Đã làm kinh động đến tiểu thư, thật không phải… Không sao không sao rồi, các người mau vào dịch quán nghỉ ngơi, sau giờ giới nghiêm thì không thể tìm được khách *** đâu! Tiểu thư đây thân kiều thể nhược, phong sương thiên lý, còn nấn ná chỉ e sẽ nhiễm phong hàn đó!”
Vị tiểu thư bạch sa che mặt ôn nhu cảm kích: “Tạ ơn binh gia!” Bàn tay trắng nõn nhẹ buông góc mành.
Mành xe lại rủ kín.
Đại hán tóc vàng đánh xe giục ngựa trở đầu, theo hậu viện vào dịch quán…
Nhìn ngó quanh quất, tịnh không bóng người lai vãng, vị đại hán tóc vàng dị tộc – chính là Lao thúc – quay mặt vào phía trong xe thì thầm: “Công tử…”
Bên trong truyền ra một thanh âm uể oải, có phần ủ rũ cùng chút giận dỗi: “Đừng nói gì hết, cứ đi tiếp lên trước!”
Biết rõ mười mươi rằng lúc này cao gia công tử nhà mình tâm tình tuyệt đối không ổn, Lao thúc không dám đáp trả tiếng nào, chỉ thưa gọn: “Vâng!” rồi tiếp tục chuyên tâm đánh xe. Tâm tình của vị xa phu bất đắc dĩ này cũng tuyệt đối không bình thường.
Vô Song công tử có cảm giác, anh danh (2) cả đời của mình trong phút chốc hoàn toàn bị hủy hoại. (Chuyện này bị công tử xem là sỉ nhục cả đời, một vết nhơ không thể tẩy xóa)
Ngay lúc đó, Phương tiểu hầu gia từ cái hộc bí mật trong thùng xe chui ra. Hắn không nói gì, chỉ có bặm môi một cách khổ sở, hai hàm răng cố gồng lên cắn thật chặt, rồi vội lấy tay che miệng lại.
“Phương Quân Càn, ngươi mà dám cười một tiếng, có tin Tiếu mỗ lập tức vứt ngươi ra khỏi xe không?”
“Ách! Ta không có cười ta không có cười!” Phương tiểu hầu gia xua tay rối rít, rồi liền xoay mặt vào trong, đối diện với thành xe.
Mặc dù không thể nhìn thấy mặt hắn, nhưng Vô Song công tử chỉ cần nhìn đôi vai rộng kia cứ không ngừng co rúm lại từng hồi cùng thanh âm khùng khục dù cố nín vẫn vô tình thoát ra, đương nhiên đoán được: Hắn đang cười trộm!
Y thẹn đỏ mặt, nghiến răng tức giận: “Phương Quân Càn! Muốn chết cứ việc nói thẳng!”
“Khuynh Vũ à…” – Hắn bất thình lình xoay lại, ôm lấy Tiếu Khuynh Vũ, đầu tì lên hõm vai y, vừa cười vừa thở hổn hển, “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ??? Nín cười thật không tốt chút nào, ta bị nội thương, bị nội thương rồi!”
Đêm khuya, dạ thâm nhân tĩnh, mảnh trăng đầu tháng uể oải hắt ra quầng sáng đùng đục, lười biếng treo xiên xiên một góc trời.
“Hôm nay không thấy chúng ta xuất hiện tại Như Vĩnh thành, chắc chắn triều đình sẽ cho rằng ta theo đường thủy xuôi dòng thẳng xuống Nghiễm Mậu quận. Như vậy, một phần lớn binh mã đang đóng tại đó sẽ đổ dồn xuống Nghiễm Mậu quận đón lõng ta.” Vừa nói, Vô Song công tử vừa gõ gõ mấy ngón tay dài mảnh xuống địa đồ, trên môi hé ra một nụ cười tuyệt trần diễm lệ, sóng mắt ánh lên sự đắc ý của người nắm rõ tiên cơ, chi phối toàn cục, cả người toát ra phong thái của một nhân vật thông minh cơ trí, thiên hạ vô song, “Còn chúng ta, bây giờ chỉ cần im lặng xuất phát đến Như Vĩnh thành!”
Phương tiểu hầu gia gật gù đồng ý với cao kế cắt đuôi quan binh của Tiếu Khuynh Vũ: “Phải đấu trí với Khuynh Vũ, thực sự là một hồi ác mộng!”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên đáp: “Việc này không nên trì hoãn nữa, phải lập tức lên đường!”
Cổ nhân dạy ‘Nhân bất quá thiên’, người tính không thể bằng trời. Dù kế hoạch có toàn vẹn đến đâu đi nữa cũng sẽ xuất hiện những tình huống không thể lường trước được.
Tỷ như, ngay lúc này.
Vừa khi ba người chuẩn bị lên xe ngựa rời thành, một nhân vật mà không ai ngờ được xuất hiện trước mắt.
Thuần Dương công chúa giật mình nhìn chằm chằm người trước mặt, nam nhân đã khiến cho mình ngày nhớ đêm mong, toàn thân có chút khó trấn tĩnh, bắt đầu run lên.
Tất cả mọi người đều thất thần.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Phương Quân Càn ở đây, Tiếu Khuynh Vũ ở đây, và còn có Nghị Phi Thuần.
Không một ai lường được chuyện, ngay trước lúc xuất hành lại vừa vặn đụng phải Thuần Dương công chúa đang tản bộ.
Phải làm sao bây giờ? Có nên giết người diệt khẩu?
Đồng ý rằng nàng chính là chính thê kết tóc se duyên cùng Phương Quân Càn trước mặt thiên hạ hai nước.
Nhưng trong tình huống ngặt nghèo này…
Từ xa xa vọng đến thanh âm của nha hoàn: “Công chúa người đâu rồi? Đêm đã khuya, nên về phòng nghỉ ngơi thôi!”
Thôi rồi…!
Cho dù lúc này hạ thủ giết nàng, đám hạ nhân kia không nghe tiếng đáp lại nhất định sinh nghi.
Cho dù đêm nay có thoát được trót lọt ra khỏi dịch quán, thì hành tung cùng lộ trình của bọn họ cũng sẽ bị phát hiện!
Con đường trước mặt, tuyệt đối thập tử nhất sinh!
Nghị Phi Thuần dường như được mấy tiếng gọi kia thức tỉnh, dần trấn tĩnh, bình thản đáp lại: “Bổn cung ở đây, sẽ trở về ngay!”
Nàng… rõ ràng là nàng không hô hoán lên, không vạch mặt hai người!
Không hẹn mà gặp, Tuyệt thế song kiêu đều thở hắt ra một hơi, toàn thân thả lỏng.
Phương tiểu hầu gia cung tay, trịnh trọng nói: “Công chúa, Phương Quân Càn nợ nàng một ân tình!”
Tiếu Khuynh Vũ không lên tiếng, chỉ có… giống như lần đầu tiên gặp mặt nàng tại trúc lâm, dùng đôi nhãn thần trong sáng diễm lệ hơn cả nữ nhân mà cũng sắc sảo thâm trầm của mình, nhìn thật sâu vào nàng.
Nghị Phi Thuần đoan trang liễm nhẫm vi lễ: “Tiểu hầu gia xin bảo trọng, Thuần Dương chúc Tiểu hầu gia thuận buồm xuôi gió!”
Phương Quân Càn nhảy lên xe ngựa: “Đa tạ công chúa, hẹn ngày tái ngộ!”
Tiếu Khuynh Vũ nãy giờ vẫn im lặng, bất thình lình nhả ra một câu: “Nàng đã yêu hắn!”
Đối tượng mà câu nói này nhắm đến không ai khác chính là Thuần Dương (3). Không phải nghi vấn, mà là khẳng định, ngữ khí chắc như đinh đóng cột.
Nghị Phi Thuần gượng cười thảm não. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, nụ cười của nàng lại càng bội phần bi ai, như sương mờ, như trăng lạnh.
Tay nàng run run chỉ vào Phương Quân Càn, mắt vẫn đăm đăm nhìn Tiếu Khuynh Vũ: “Đúng vậy, ta đã yêu chàng!”
Dù cho hoàng huynh luôn mãi cảnh báo, dù cho chính nàng ngày đêm tự kỷ ám thị, nhưng, nàng… đã thật lòng yêu vị phu quân mình, là kẻ thù dân tộc, cũng là kẻ thù giết cha của nàng…
Trời đất biến thiên, phong vân cuồng loạn.
Vật đổi sao dời, tang điền thương hải.
Duy chỉ một chữ tình…
Vĩnh viễn…
Không thể giải thích…
Cũng không thể thấu hiểu bằng lẽ thường.
—oOo—
(1): người Hồ: người thuộc các dân tộc phía bắc và phía tây Trung Quốc, thời xưa bị gọi một cách khinh bỉ là rợ Hồ.
(2): anh: tài hoa; danh: tên => anh danh là danh tiếng người tài hoa kiệt xuất.
(3): trong tiếng Hoa, danh từ nhân xưng chỉ ngôi thứ hai số ít cũng giống như tiếng Anh, chỉ một chữ ‘nhĩ’ (你) nên không thể biết đối tượng đối thoại trực tiếp ấy là nam hay nữ, nên tuy tôi dịch là ‘nàng’ nhưng vẫn vướng câu giải thích của tác giả bên dưới, do đó, xin chú thích ở dưới như vậy.
Phía trước dịch quán, một cỗ xe ngựa vừa dừng lại, phu xe là một đại hán trung niên có mái tóc loăn xoăn hoe vàng, trang phục trên người bằng da thuộc đặc trưng của Hồ tộc (1), dáng vẻ phong trần mệt mỏi của kẻ thiên lý dặm trường, nhìn thoáng qua cũng có thể xác định thân phận: một đoàn thương lữ ngoại tộc đến kinh đô Đại Khánh giao thương buôn bán.
Đại hán ngoại tộc cất giọng lơ lớ: “Binh gia, xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu nhân nhiều lần đến Hoàng thành buôn bán, đều nghỉ chân tại dịch quán, chưa từng có chuyện không hay, sao bây giờ…?”
“Bây giờ không như lúc trước!” – Thị vệ gắt gỏng, “Hiện tại toàn thành đều thiết quân luật, ra lệnh giới nghiêm, tra xét chặt chẽ người ra kẻ vào, dịch quán lại càng đương nhiên, huống hồ Thuần Dương công chúa đang lưu trú lại đây, há có thể để bọn dân đen các ngươi vào đó ngủ được chứ?”
“Binh gia người xem, chúng tiểu dân từ nơi rất xa xôi mà đến… Bây giờ, lại còn lệnh giới nghiêm… Khách *** đều đã đóng cửa cả…” – Đại hán vẫn tha thiết khẩn khoản, nhanh chóng rút ra một ít ngân lượng kín đáo dúi vào tay thị vệ trưởng, “Chúng tôi chỉ ngủ tạm một đêm, trời vừa sáng liền khởi hành ngay, cam đoan không gây phiền hà gì cho binh gia…”
“Việc này…” Vẻ mặt thị vệ vô cùng khó xử, nửa muốn cự tuyệt, nhưng tay không hề nỡ buông nắm bạc, nửa muốn đáp ứng, lại phân vân, sợ nhỡ may đám người lạ mặt này gây ra chuyện gì phiền toái.
Con mắt đảo liên tục, rồi chợt chú mục vào tấm mành xe vẫn buông kín phía sau lưng đại hán: “Bên trong đó là ai?”
Đại hán nhỏ giọng, có vẻ khép nép sợ sệt: “Bẩm… là chủ nhân của bổn gia. Chủ nhân bệnh nhược nhiều năm, không chịu nổi kinh động…”
“Không chịu nổi kinh động?” – Thị vệ trưởng lập tức sinh nghi, “Chỉ nhìn mặt thôi, chẳng lẽ vậy cũng chết! Mau gọi ra đây cho ta!”
Đại hán tóc vàng hoảng hốt thấy rõ, liên tục khoát tay xua xua: “Binh gia! Không được đâu! Tuyệt đối không được!”
Mũi thương nhọn hoắt sắc lạnh ngay tức khắc kề sát cổ đại hán, thị vệ trưởng cười lạnh, mắt lóe tên tia dữ tợn của hung thần ác sát, gằn tiếng: “Bớt nói nhảm đi! Cẩn thận kẻo lão tử làm thịt ngươi đó!”
“Khụ khụ…” Từ bên trong chiếc mành buông kín, nhỏ nhẹ truyền ra một tiếng ho khan. Sau đó, một thanh âm nữ tử nhu mì ôn nhuận, dịu dàng mà rất từ tốn cất lên: “Mạc Hãn à, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vị đại hán tóc vàng tên Mạc Hãn tự nhiên đờ người, dường như ông bị thanh âm nữ tử đột ngột xuất hiện ấy đả kích rất dữ dội, ngẩn ngơ một lúc định thần rồi mới kịp phản ứng: “Lão nô không muốn để binh gia làm kinh động… Tiểu… tiểu thư… Người…”
Lúc nói ra hai chữ ‘tiểu thư’, đại hán có vẻ gì đó ngắc ngứ không được tự nhiên lắm.
“Không sao đâu.” – Một bàn tay mảnh dẻ trắng nõn như bạch ngọc nhẹ nhàng vén ra một góc mành.
Có một người. Một nữ nhân.
Khuôn mặt được che lên một làn lụa bạch mềm mại.
Đoan nhiên tĩnh tọa, hơi tựa lưng vào thành xe, dáng vẻ hư nhược yếu đuối, khiến người vừa nhìn thấy liền nảy sinh cảm giác muốn nâng đỡ ủi an.
Sắc diện nàng tái xanh, làn da tuyết bạch mỏng manh gần như trong suốt, tựa hồ một hư ảnh xa xăm, trên thân hình mảnh mai chỉ giản đơn y phục thuần bạch tinh nhuần. Suối tóc đen nhánh mượt mà tuôn chảy xuống đôi vai gầy trắng ngần càng làm bật lên sự tương phản rõ ràng. Tóc không búi cầu kỳ, cũng không trang sức hoa lệ quý giá, chỉ hờ hững cài một chiếc trâm bạch ngọc ngang đầu, lại càng khiến nàng mang vẻ mềm yếu hư nhuyễn, tựa cành liễu lả lướt thả trôi thân mình mặc xuân phong đùa giỡn đẩy đưa. Trước một nữ nhân như vậy, nam nhân làm sao tránh khỏi ước ao được vỗ về chiều chuộng nàng?
Nữ nhân hơi ngẩng đầu lên, kìa đôi mày liễu thanh tú tựa viễn sơn cao ngạo kiêu kỳ, cong vút ôm trọn làn thu thủy trong vắt không gợn một chút mờ sương, đôi ngươi đen láy, sâu thăm thẳm mà lạnh lùng như đáy nước nghìn năm, trên trán, thản nhiên điểm nhẹ một vết chu sa tuyệt trần diễm lệ, mà sao lại phảng phất một chút gì đó thảm não ưu thương, làm người ta không thể ngăn lòng mình sinh tâm thương tiếc.
Cô ngạo xuất trần, mà cũng thê lương tịch mịch.
Cho dù, không được nhìn trọn vẹn gương mặt của nàng.
Nhưng,
Đây rõ ràng là… thiên kim tiểu thư của danh môn thế gia nào đó.
Bọn thị vệ bị chấn động đến ngẩn ngơ, chỉ biết mở to mắt nhìn trừng trừng, trong lòng không ngừng dâng lên từng đợt cảm khái: tuyệt đẹp, tuyệt đẹp, tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành…
Không biết nam tử nào có phúc khí đến nhường này nữa…
Lần đầu tiên trong đời thị vệ trưởng cảm thấy mình quá thất thố, quá đường đột: “Đã làm kinh động đến tiểu thư, thật không phải… Không sao không sao rồi, các người mau vào dịch quán nghỉ ngơi, sau giờ giới nghiêm thì không thể tìm được khách *** đâu! Tiểu thư đây thân kiều thể nhược, phong sương thiên lý, còn nấn ná chỉ e sẽ nhiễm phong hàn đó!”
Vị tiểu thư bạch sa che mặt ôn nhu cảm kích: “Tạ ơn binh gia!” Bàn tay trắng nõn nhẹ buông góc mành.
Mành xe lại rủ kín.
Đại hán tóc vàng đánh xe giục ngựa trở đầu, theo hậu viện vào dịch quán…
Nhìn ngó quanh quất, tịnh không bóng người lai vãng, vị đại hán tóc vàng dị tộc – chính là Lao thúc – quay mặt vào phía trong xe thì thầm: “Công tử…”
Bên trong truyền ra một thanh âm uể oải, có phần ủ rũ cùng chút giận dỗi: “Đừng nói gì hết, cứ đi tiếp lên trước!”
Biết rõ mười mươi rằng lúc này cao gia công tử nhà mình tâm tình tuyệt đối không ổn, Lao thúc không dám đáp trả tiếng nào, chỉ thưa gọn: “Vâng!” rồi tiếp tục chuyên tâm đánh xe. Tâm tình của vị xa phu bất đắc dĩ này cũng tuyệt đối không bình thường.
Vô Song công tử có cảm giác, anh danh (2) cả đời của mình trong phút chốc hoàn toàn bị hủy hoại. (Chuyện này bị công tử xem là sỉ nhục cả đời, một vết nhơ không thể tẩy xóa)
Ngay lúc đó, Phương tiểu hầu gia từ cái hộc bí mật trong thùng xe chui ra. Hắn không nói gì, chỉ có bặm môi một cách khổ sở, hai hàm răng cố gồng lên cắn thật chặt, rồi vội lấy tay che miệng lại.
“Phương Quân Càn, ngươi mà dám cười một tiếng, có tin Tiếu mỗ lập tức vứt ngươi ra khỏi xe không?”
“Ách! Ta không có cười ta không có cười!” Phương tiểu hầu gia xua tay rối rít, rồi liền xoay mặt vào trong, đối diện với thành xe.
Mặc dù không thể nhìn thấy mặt hắn, nhưng Vô Song công tử chỉ cần nhìn đôi vai rộng kia cứ không ngừng co rúm lại từng hồi cùng thanh âm khùng khục dù cố nín vẫn vô tình thoát ra, đương nhiên đoán được: Hắn đang cười trộm!
Y thẹn đỏ mặt, nghiến răng tức giận: “Phương Quân Càn! Muốn chết cứ việc nói thẳng!”
“Khuynh Vũ à…” – Hắn bất thình lình xoay lại, ôm lấy Tiếu Khuynh Vũ, đầu tì lên hõm vai y, vừa cười vừa thở hổn hển, “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ??? Nín cười thật không tốt chút nào, ta bị nội thương, bị nội thương rồi!”
Đêm khuya, dạ thâm nhân tĩnh, mảnh trăng đầu tháng uể oải hắt ra quầng sáng đùng đục, lười biếng treo xiên xiên một góc trời.
“Hôm nay không thấy chúng ta xuất hiện tại Như Vĩnh thành, chắc chắn triều đình sẽ cho rằng ta theo đường thủy xuôi dòng thẳng xuống Nghiễm Mậu quận. Như vậy, một phần lớn binh mã đang đóng tại đó sẽ đổ dồn xuống Nghiễm Mậu quận đón lõng ta.” Vừa nói, Vô Song công tử vừa gõ gõ mấy ngón tay dài mảnh xuống địa đồ, trên môi hé ra một nụ cười tuyệt trần diễm lệ, sóng mắt ánh lên sự đắc ý của người nắm rõ tiên cơ, chi phối toàn cục, cả người toát ra phong thái của một nhân vật thông minh cơ trí, thiên hạ vô song, “Còn chúng ta, bây giờ chỉ cần im lặng xuất phát đến Như Vĩnh thành!”
Phương tiểu hầu gia gật gù đồng ý với cao kế cắt đuôi quan binh của Tiếu Khuynh Vũ: “Phải đấu trí với Khuynh Vũ, thực sự là một hồi ác mộng!”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên đáp: “Việc này không nên trì hoãn nữa, phải lập tức lên đường!”
Cổ nhân dạy ‘Nhân bất quá thiên’, người tính không thể bằng trời. Dù kế hoạch có toàn vẹn đến đâu đi nữa cũng sẽ xuất hiện những tình huống không thể lường trước được.
Tỷ như, ngay lúc này.
Vừa khi ba người chuẩn bị lên xe ngựa rời thành, một nhân vật mà không ai ngờ được xuất hiện trước mắt.
Thuần Dương công chúa giật mình nhìn chằm chằm người trước mặt, nam nhân đã khiến cho mình ngày nhớ đêm mong, toàn thân có chút khó trấn tĩnh, bắt đầu run lên.
Tất cả mọi người đều thất thần.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Phương Quân Càn ở đây, Tiếu Khuynh Vũ ở đây, và còn có Nghị Phi Thuần.
Không một ai lường được chuyện, ngay trước lúc xuất hành lại vừa vặn đụng phải Thuần Dương công chúa đang tản bộ.
Phải làm sao bây giờ? Có nên giết người diệt khẩu?
Đồng ý rằng nàng chính là chính thê kết tóc se duyên cùng Phương Quân Càn trước mặt thiên hạ hai nước.
Nhưng trong tình huống ngặt nghèo này…
Từ xa xa vọng đến thanh âm của nha hoàn: “Công chúa người đâu rồi? Đêm đã khuya, nên về phòng nghỉ ngơi thôi!”
Thôi rồi…!
Cho dù lúc này hạ thủ giết nàng, đám hạ nhân kia không nghe tiếng đáp lại nhất định sinh nghi.
Cho dù đêm nay có thoát được trót lọt ra khỏi dịch quán, thì hành tung cùng lộ trình của bọn họ cũng sẽ bị phát hiện!
Con đường trước mặt, tuyệt đối thập tử nhất sinh!
Nghị Phi Thuần dường như được mấy tiếng gọi kia thức tỉnh, dần trấn tĩnh, bình thản đáp lại: “Bổn cung ở đây, sẽ trở về ngay!”
Nàng… rõ ràng là nàng không hô hoán lên, không vạch mặt hai người!
Không hẹn mà gặp, Tuyệt thế song kiêu đều thở hắt ra một hơi, toàn thân thả lỏng.
Phương tiểu hầu gia cung tay, trịnh trọng nói: “Công chúa, Phương Quân Càn nợ nàng một ân tình!”
Tiếu Khuynh Vũ không lên tiếng, chỉ có… giống như lần đầu tiên gặp mặt nàng tại trúc lâm, dùng đôi nhãn thần trong sáng diễm lệ hơn cả nữ nhân mà cũng sắc sảo thâm trầm của mình, nhìn thật sâu vào nàng.
Nghị Phi Thuần đoan trang liễm nhẫm vi lễ: “Tiểu hầu gia xin bảo trọng, Thuần Dương chúc Tiểu hầu gia thuận buồm xuôi gió!”
Phương Quân Càn nhảy lên xe ngựa: “Đa tạ công chúa, hẹn ngày tái ngộ!”
Tiếu Khuynh Vũ nãy giờ vẫn im lặng, bất thình lình nhả ra một câu: “Nàng đã yêu hắn!”
Đối tượng mà câu nói này nhắm đến không ai khác chính là Thuần Dương (3). Không phải nghi vấn, mà là khẳng định, ngữ khí chắc như đinh đóng cột.
Nghị Phi Thuần gượng cười thảm não. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, nụ cười của nàng lại càng bội phần bi ai, như sương mờ, như trăng lạnh.
Tay nàng run run chỉ vào Phương Quân Càn, mắt vẫn đăm đăm nhìn Tiếu Khuynh Vũ: “Đúng vậy, ta đã yêu chàng!”
Dù cho hoàng huynh luôn mãi cảnh báo, dù cho chính nàng ngày đêm tự kỷ ám thị, nhưng, nàng… đã thật lòng yêu vị phu quân mình, là kẻ thù dân tộc, cũng là kẻ thù giết cha của nàng…
Trời đất biến thiên, phong vân cuồng loạn.
Vật đổi sao dời, tang điền thương hải.
Duy chỉ một chữ tình…
Vĩnh viễn…
Không thể giải thích…
Cũng không thể thấu hiểu bằng lẽ thường.
—oOo—
(1): người Hồ: người thuộc các dân tộc phía bắc và phía tây Trung Quốc, thời xưa bị gọi một cách khinh bỉ là rợ Hồ.
(2): anh: tài hoa; danh: tên => anh danh là danh tiếng người tài hoa kiệt xuất.
(3): trong tiếng Hoa, danh từ nhân xưng chỉ ngôi thứ hai số ít cũng giống như tiếng Anh, chỉ một chữ ‘nhĩ’ (你) nên không thể biết đối tượng đối thoại trực tiếp ấy là nam hay nữ, nên tuy tôi dịch là ‘nàng’ nhưng vẫn vướng câu giải thích của tác giả bên dưới, do đó, xin chú thích ở dưới như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.