Chương 27: Chương 27
Thương Hải Di Mặc
11/01/2017
Lần này thì hay rồi, lộ trình vốn đã trùng điệp trắc trở lại càng nguy hiểm hơn vạn phần.
Thủ hạ của Tiếu Khuynh Vũ đều tự hỏi vì sao công tử cứ tự đi tìm phiền phức mà vận vào người. Có điều, thắc mắc thì cứ thắc mắc, tuyệt không ai dám phản đối, vì phàm Tiếu Khuynh Vũ đã làm việc gì, đều có lý do riêng của y.
Kỳ thật, cho dù Tiếu Khuynh Vũ chỉ vào vầng thái dương đang tỏa ánh chói chang mà bảo đó là mặt trăng thì bọn họ cũng nhất nhất nghe theo, nói chắc như đinh đóng cột rằng – Đúng vậy! Đó chính là mặt trăng!
Thì sao nào? Mọi người đều bảo đó là mặt trời ư? Buồn cười, không thể có chuyện đó, công tử luôn luôn đúng, nhất định mọi người đã sai…
Khuôn mặt Thích Vô Ưu trong trẻo thuần khiết như ngọc quý, nói chuyện lại hóm hỉnh hài hước, luôn mang lại tiếng cười ý vị sảng khoái, nhưng đồng thời câu nào nói ra cũng là miên lý tàng châm (1), khiến cho kẻ hữu ý nghe qua đều phải sinh tâm cảnh giác, đề phòng cao độ.
Tiếu Khuynh Vũ phong hoa tuyệt đại, ôn nhuận văn nhã, thanh quý diễm lệ, trong lời nói luôn toát ra thâm ý sâu xa cùng thái độ cẩn trọng, chừng mực.
Thủ hạ cả hai bên ngán ngại nhất là nghe hai người đàm đạo, chỉ một lần lắng nghe cũng đủ làm cho trí óc trở nên hồ đồ.
Một câu nói rất thông thường trong xã giao hằng ngày qua miệng họ đều có thể mang tới bảy tám tầng ý nghĩa khác hẳn nhau, chẳng biết đâu là ý mà họ muốn đề cập, hay là dù nói ra như vậy nhưng điều cần nói vẫn cứ giữ trong lòng? …
Tuy hai người đàm đạo có vẻ rất thư thái nhàn hạ, nhưng trong đầu cả hai đều phải vô cùng nhanh trí để đối đáp với kẻ kia – Phải làm sao vừa không để đối phương thừa cơ thóc mách chuyện thâm cung bí sử của nước mình, vừa phải khéo léo lần ra được chuyện quốc gia cơ mật của địch thủ.
Thật chẳng biết đầu óc bọn họ thâm trầm sâu sắc đến như thế nào nữa…
Trên đường đi mà có đối thủ để tranh tài, ngấm ngầm đối chọi nhau cũng là một cái thú vị rất đặc biệt. Dẫu cho lập trường đối nghịch, nhưng gần đến lúc phải từ biệt, hai vị trí giả lừng danh thiên hạ vẫn cố tạo ra vẻ luyến tiếc, đương nhiên là giả vờ…
Đêm ấy, Vô Song công tử sai người tặng cho Thích Vô Ưu một bộ cờ bằng ngọc vô cùng trân quý tinh xảo.
Thuộc hạ nhận quà, đang chuẩn bị mở, Thích quân sư bỗng trở nên cẩn trọng, trầm giọng nói: “Hãy khoan!” Thật cẩn thận lấy một chiếc khăn lót tay rồi mới chạm vào cái tráp gỗ rất đẹp ấy, chậm rãi, từ từ hé ra.
Các thực khách ngồi ăn chung bất giác mặt mày tái nhợt: “Chẳng lẽ trên tráp có độc?”
Thích Vô Ưu đưa mắt nhìn quanh: “Thà… tin rằng có, không thể tin rằng không.”
Thực khách kinh hãi: “Hả!” Chỉ một chuyện nhỏ cũng trở nên nghiêm trọng như thế sao?
“Nếu y hạ độc trên người ta, ta tất phải đến cầu xin y cho thuốc giải. Tới lúc đó, chắn chắn y sẽ gây áp lực, buộc ta thỏa hiệp, làm chuyện bất lợi đối với Liêu Minh.”
Thực khách càng kinh hoảng: “Thuộc hạ thật không hiểu, vì sao chỉ một việc rõ ràng là đơn giản, mà cả hai vị đều làm cho nó phức tạp thêm như vậy?”
“Ha, là đấu trí, đấu trí đó, ngay lúc này, giữa chúng ta chỉ có một chữ ‘đấu’ mà thôi. Có thể đấu trí cùng công tử Vô Song, quả thật là một niềm lạc thú hiếm có, rất thú vị!”
Mọi người nhìn vẻ mặt của Thích Vô Ưu, khi nói ra những lời này, vẻ mặt anh ta hiện lên sự hoan hỉ phấn khích của kẻ tài năng xuất chúng gặp được kỳ phùng địch thủ, một cảm giác toại nguyện khó có thể diễn tả ra thành lời.
Ở phòng bên cạnh, Tiếu Khuynh Vũ cũng đang trò chuyện với Trương Tẫn Nhai. Cậu nhỏ có vẻ tò mò:
“Công tử, đêm nay người đem tặng cái gì cho Thích Vô Ưu vậy?”
Tiếu Khuynh Vũ vẫn điềm nhiên, khoan thai uống trà: “Chỉ một bộ cờ thôi, chẳng có gì khác.”
Trương Tẫn Nhai có vẻ thất vọng: “Sao công tử không lợi dụng việc đó mà thêm một chút ‘hảo ý’? (2) Để Thích Vô Ưu kia nếm mùi đau khổ một chút cũng tốt mà!”
Tiếu Khuynh Vũ hơi nhướng mắt lên nhìn Trương tiểu bằng hữu, đôi mi thật dài cong vút ẩn hiện tiếu ý, làm cho vết chu sa giữa trán càng thêm long lanh tiên diễm, mỹ lệ bội phần: “Chẳng cần làm vậy, Thích Vô Ưu tất nhiên không thể bị lừa!”
Trương Tẫn Nhai chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, hắc bạch phân minh: “Vì sao?”
Tiếu Khuynh Vũ đánh một cái liếc xéo về phía tên tiểu quỷ Trương Tẫn Nhai, mỉm cười ung dung hoa lệ: “Ngay cả ngươi cũng nghĩ được như vậy, thử hỏi người ta là Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ làm sao mà trúng kế dễ dàng vậy được!”
Trương Tẫn Nhai giật thót cả mình, lúc đó mới vỡ lẽ! Cậu nhỏ lập tức tươi cười hớn hở: “Công tử thật không hổ danh suy nghĩ chu toàn! Vậy cũng tốt, lần này cho Thích Vô Ưu kia suy nghĩ nát óc cũng không biết công tử suy tính cái gì!”
“Cuối cùng cũng đến Tứ Thủy quan rồi.”
Tùy tùng của cả hai bên không hẹn mà gặp, đều thở phào nhẹ nhõm: mấy ngày căng thẳng vừa qua thật chẳng hay ho gì…
Thích Vô Ưu cung tay: “Công tử, chúng ta bái biệt tại đây!”
Ra khỏi Tứ Thủy quan, Thích Vô Ưu xuôi về miền nam, Tiếu Khuynh Vũ ngược lên hướng bắc. Từ biệt ở đây, lần sau tái ngộ, có khi lại trở thành kẻ thù trên hai chiến tuyến, đuổi cùng giết tận nhau chưa biết chừng.
“Thích quân sư, Vô Song có đôi lời không nói ra thì cảm thấy bứt rứt. Huynh liệu có thể chậm bước một chút để ta giãi bày chăng?” Tiếu Khuynh Vũ ung dung ngắm nghía bàn tay phải ngoạn vòng kim tuyến, ngữ khí ôn nhu nhỏ nhẹ, phong tĩnh ôn điềm.
“Tại hạ nào dám không tuân mệnh!”
“Thích quân sư, Tiếu mỗ không ngại nói thẳng, lịch đại Liêu Minh quốc chủ xưa nay đều không phải là những vị chủ nhân đáng để bán mạng phụng sự. Thích huynh là kẻ tài trí hiếm có, lại đoan chính ngay thẳng, sớm muộn gì cũng sẽ đụng những chuyện làm cho họ nghi kỵ, đến lúc đó, ta e Thích huynh sẽ gặp họa sát thân.”
Thích Vô Ưu sửng sốt, nhìn chòng chọc Tiếu Khuynh Vũ, ánh nhìn như ánh dao, sắc bén, lạnh lùng.
Tiếu Khuynh Vũ nhằm ngay lúc này mà nói đến những chuyện còn chưa xảy ra, lại có vẻ rất hoang đường, chắc chắn phải có lý do gì đó.
Những người như y, khi làm bất cứ việc gì cũng có vẻ như bất chấp nguyên tắc thông thường, cũng chẳng có động cơ gì rõ rệt. Nhưng qua vài ngày, đi vài bước, thậm chí chỉ là một khoảnh khắc, người ta đã phát hiện ra bọn họ đã sớm tiên liệu từ trước từng ngày, từng bước chân và thậm chí chỉ là một khoảnh khắc đó. Loại người này, bình thường thâm trầm tư lự, có vẻ suy nghĩ viễn vông, nhưng mà liệu việc như thần.
Việc gì cũng dự đoán trước được.
Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ chính là một người như vậy.
Đương nhiên y không tùy tiện mà nói ra những lời chướng tai đó.
Thích Vô Ưu nhếch mép cười lạnh: “Vậy nhờ công tử xem giúp cho, ai mới là minh chủ xứng đáng cho Thích mỗ phụng sự?”
Tiếu Khuynh Vũ không buồn rào trước đón sau, thản nhiên một dao trúng đích: “Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia là người có phong thái của bậc minh chủ, có tấm lòng bao dung quảng đại của bậc hiền nhân.”
Ý chiêu dụ quá hiển nhiên…
Thích Vô Ưu trố mắt cứng lưỡi, không nói được lời nào.
Tiếu Khuynh Vũ nói thẳng: “Thích quân sư là người thông minh sáng suốt, Tiếu mỗ cũng là kẻ quang minh chính đại không thích nói vòng vo: giả sử Liêu Minh quốc làm chuyện bất lợi với Thích huynh, lúc đó Thích huynh có thể có ý đầu quân Đại Khánh chăng?”
Thích Vô Ưu quả quyết cự tuyệt!
“Tuyệt không thể nào! Vô Ưu quyết không bao giờ phản bội Liêu Minh!” – Thích Vô Ưu ném cho Tiếu Khuynh Vũ một ánh mắt lạnh như băng, “Công tử nói những lời này chỉ phí công vô ích, ngài đừng mong ly gián quan hệ tốt đẹp giữa Thích mỗ và Liêu Minh quốc chủ!”
Trong lòng Tiếu Khuynh Vũ vô cùng vừa ý trước phản ứng cự tuyệt của Thích Vô Ưu.
Giả như Thích Vô Ưu ngay lập tức hưởng ứng đề nghị hoặc có vẻ lưỡng lự suy nghĩ thì Tiếu Khuynh Vũ sẽ không ngần ngại mà sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào để trừ khử anh ta, lại càng không dùng lời nói mềm mỏng thuyết phục, giới thiệu về Phương Quân Càn.
Túc trí đa mưu, trung thành trước sau như một – Đây chính là bản lĩnh của thiên hạ đệ nhất mưu sĩ.
“Nếu đã như vậy, Thích huynh có dám cùng Tiếu mỗ dùng danh dự của bậc quân tử mà đánh cuộc không?” – Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng ung dung đưa tay vuốt lọn tóc dài đen mượt.
“Trong vòng nửa năm, Tiếu mỗ đoan chắc vua tôi hai người sẽ trở mặt quay lưng, nếu bất hạnh thành sự thật, lúc đó mời Thích huynh hãy đến Bát Phương Thành một chuyến.”
Thích Vô Ưu hoàn toàn không tin có chuyện như vậy, bèn đáp: “Thích mỗ không tin, tại hạ cùng quốc chủ đã trải qua biết bao khó khăn hoạn nạn, chẳng lẽ lại không qua được mưu tính nửa năm ngắn ngủi của công tử? Nhưng, nhược bằng xảy ra chuyện như vậy… Nếu mà… Thì chỉ trách Thích mỗ có mắt không tròng, nhận lầm minh chủ thôi.”
Tiếu Khuynh Vũ gật đầu hài lòng: “Quân tử nhất ngôn.”
Thích Vô Ưu cao ngạo đáp lại: “Tứ mã nan truy.”
Ngay tại Tứ Thủy quan, hai bậc đại trí đại tài lừng danh thiên hạ vỗ hai bàn tay vào nhau, lập thệ.
—oOo—
(1): xin đọc lại chú thích ở chương 14.
(2): ý Trương tiểu bằng hữu là tại sao công tử không chơi xỏ Thích Vô Ưu một phen, bỏ độc chẳng hạn…
Thủ hạ của Tiếu Khuynh Vũ đều tự hỏi vì sao công tử cứ tự đi tìm phiền phức mà vận vào người. Có điều, thắc mắc thì cứ thắc mắc, tuyệt không ai dám phản đối, vì phàm Tiếu Khuynh Vũ đã làm việc gì, đều có lý do riêng của y.
Kỳ thật, cho dù Tiếu Khuynh Vũ chỉ vào vầng thái dương đang tỏa ánh chói chang mà bảo đó là mặt trăng thì bọn họ cũng nhất nhất nghe theo, nói chắc như đinh đóng cột rằng – Đúng vậy! Đó chính là mặt trăng!
Thì sao nào? Mọi người đều bảo đó là mặt trời ư? Buồn cười, không thể có chuyện đó, công tử luôn luôn đúng, nhất định mọi người đã sai…
Khuôn mặt Thích Vô Ưu trong trẻo thuần khiết như ngọc quý, nói chuyện lại hóm hỉnh hài hước, luôn mang lại tiếng cười ý vị sảng khoái, nhưng đồng thời câu nào nói ra cũng là miên lý tàng châm (1), khiến cho kẻ hữu ý nghe qua đều phải sinh tâm cảnh giác, đề phòng cao độ.
Tiếu Khuynh Vũ phong hoa tuyệt đại, ôn nhuận văn nhã, thanh quý diễm lệ, trong lời nói luôn toát ra thâm ý sâu xa cùng thái độ cẩn trọng, chừng mực.
Thủ hạ cả hai bên ngán ngại nhất là nghe hai người đàm đạo, chỉ một lần lắng nghe cũng đủ làm cho trí óc trở nên hồ đồ.
Một câu nói rất thông thường trong xã giao hằng ngày qua miệng họ đều có thể mang tới bảy tám tầng ý nghĩa khác hẳn nhau, chẳng biết đâu là ý mà họ muốn đề cập, hay là dù nói ra như vậy nhưng điều cần nói vẫn cứ giữ trong lòng? …
Tuy hai người đàm đạo có vẻ rất thư thái nhàn hạ, nhưng trong đầu cả hai đều phải vô cùng nhanh trí để đối đáp với kẻ kia – Phải làm sao vừa không để đối phương thừa cơ thóc mách chuyện thâm cung bí sử của nước mình, vừa phải khéo léo lần ra được chuyện quốc gia cơ mật của địch thủ.
Thật chẳng biết đầu óc bọn họ thâm trầm sâu sắc đến như thế nào nữa…
Trên đường đi mà có đối thủ để tranh tài, ngấm ngầm đối chọi nhau cũng là một cái thú vị rất đặc biệt. Dẫu cho lập trường đối nghịch, nhưng gần đến lúc phải từ biệt, hai vị trí giả lừng danh thiên hạ vẫn cố tạo ra vẻ luyến tiếc, đương nhiên là giả vờ…
Đêm ấy, Vô Song công tử sai người tặng cho Thích Vô Ưu một bộ cờ bằng ngọc vô cùng trân quý tinh xảo.
Thuộc hạ nhận quà, đang chuẩn bị mở, Thích quân sư bỗng trở nên cẩn trọng, trầm giọng nói: “Hãy khoan!” Thật cẩn thận lấy một chiếc khăn lót tay rồi mới chạm vào cái tráp gỗ rất đẹp ấy, chậm rãi, từ từ hé ra.
Các thực khách ngồi ăn chung bất giác mặt mày tái nhợt: “Chẳng lẽ trên tráp có độc?”
Thích Vô Ưu đưa mắt nhìn quanh: “Thà… tin rằng có, không thể tin rằng không.”
Thực khách kinh hãi: “Hả!” Chỉ một chuyện nhỏ cũng trở nên nghiêm trọng như thế sao?
“Nếu y hạ độc trên người ta, ta tất phải đến cầu xin y cho thuốc giải. Tới lúc đó, chắn chắn y sẽ gây áp lực, buộc ta thỏa hiệp, làm chuyện bất lợi đối với Liêu Minh.”
Thực khách càng kinh hoảng: “Thuộc hạ thật không hiểu, vì sao chỉ một việc rõ ràng là đơn giản, mà cả hai vị đều làm cho nó phức tạp thêm như vậy?”
“Ha, là đấu trí, đấu trí đó, ngay lúc này, giữa chúng ta chỉ có một chữ ‘đấu’ mà thôi. Có thể đấu trí cùng công tử Vô Song, quả thật là một niềm lạc thú hiếm có, rất thú vị!”
Mọi người nhìn vẻ mặt của Thích Vô Ưu, khi nói ra những lời này, vẻ mặt anh ta hiện lên sự hoan hỉ phấn khích của kẻ tài năng xuất chúng gặp được kỳ phùng địch thủ, một cảm giác toại nguyện khó có thể diễn tả ra thành lời.
Ở phòng bên cạnh, Tiếu Khuynh Vũ cũng đang trò chuyện với Trương Tẫn Nhai. Cậu nhỏ có vẻ tò mò:
“Công tử, đêm nay người đem tặng cái gì cho Thích Vô Ưu vậy?”
Tiếu Khuynh Vũ vẫn điềm nhiên, khoan thai uống trà: “Chỉ một bộ cờ thôi, chẳng có gì khác.”
Trương Tẫn Nhai có vẻ thất vọng: “Sao công tử không lợi dụng việc đó mà thêm một chút ‘hảo ý’? (2) Để Thích Vô Ưu kia nếm mùi đau khổ một chút cũng tốt mà!”
Tiếu Khuynh Vũ hơi nhướng mắt lên nhìn Trương tiểu bằng hữu, đôi mi thật dài cong vút ẩn hiện tiếu ý, làm cho vết chu sa giữa trán càng thêm long lanh tiên diễm, mỹ lệ bội phần: “Chẳng cần làm vậy, Thích Vô Ưu tất nhiên không thể bị lừa!”
Trương Tẫn Nhai chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, hắc bạch phân minh: “Vì sao?”
Tiếu Khuynh Vũ đánh một cái liếc xéo về phía tên tiểu quỷ Trương Tẫn Nhai, mỉm cười ung dung hoa lệ: “Ngay cả ngươi cũng nghĩ được như vậy, thử hỏi người ta là Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ làm sao mà trúng kế dễ dàng vậy được!”
Trương Tẫn Nhai giật thót cả mình, lúc đó mới vỡ lẽ! Cậu nhỏ lập tức tươi cười hớn hở: “Công tử thật không hổ danh suy nghĩ chu toàn! Vậy cũng tốt, lần này cho Thích Vô Ưu kia suy nghĩ nát óc cũng không biết công tử suy tính cái gì!”
“Cuối cùng cũng đến Tứ Thủy quan rồi.”
Tùy tùng của cả hai bên không hẹn mà gặp, đều thở phào nhẹ nhõm: mấy ngày căng thẳng vừa qua thật chẳng hay ho gì…
Thích Vô Ưu cung tay: “Công tử, chúng ta bái biệt tại đây!”
Ra khỏi Tứ Thủy quan, Thích Vô Ưu xuôi về miền nam, Tiếu Khuynh Vũ ngược lên hướng bắc. Từ biệt ở đây, lần sau tái ngộ, có khi lại trở thành kẻ thù trên hai chiến tuyến, đuổi cùng giết tận nhau chưa biết chừng.
“Thích quân sư, Vô Song có đôi lời không nói ra thì cảm thấy bứt rứt. Huynh liệu có thể chậm bước một chút để ta giãi bày chăng?” Tiếu Khuynh Vũ ung dung ngắm nghía bàn tay phải ngoạn vòng kim tuyến, ngữ khí ôn nhu nhỏ nhẹ, phong tĩnh ôn điềm.
“Tại hạ nào dám không tuân mệnh!”
“Thích quân sư, Tiếu mỗ không ngại nói thẳng, lịch đại Liêu Minh quốc chủ xưa nay đều không phải là những vị chủ nhân đáng để bán mạng phụng sự. Thích huynh là kẻ tài trí hiếm có, lại đoan chính ngay thẳng, sớm muộn gì cũng sẽ đụng những chuyện làm cho họ nghi kỵ, đến lúc đó, ta e Thích huynh sẽ gặp họa sát thân.”
Thích Vô Ưu sửng sốt, nhìn chòng chọc Tiếu Khuynh Vũ, ánh nhìn như ánh dao, sắc bén, lạnh lùng.
Tiếu Khuynh Vũ nhằm ngay lúc này mà nói đến những chuyện còn chưa xảy ra, lại có vẻ rất hoang đường, chắc chắn phải có lý do gì đó.
Những người như y, khi làm bất cứ việc gì cũng có vẻ như bất chấp nguyên tắc thông thường, cũng chẳng có động cơ gì rõ rệt. Nhưng qua vài ngày, đi vài bước, thậm chí chỉ là một khoảnh khắc, người ta đã phát hiện ra bọn họ đã sớm tiên liệu từ trước từng ngày, từng bước chân và thậm chí chỉ là một khoảnh khắc đó. Loại người này, bình thường thâm trầm tư lự, có vẻ suy nghĩ viễn vông, nhưng mà liệu việc như thần.
Việc gì cũng dự đoán trước được.
Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ chính là một người như vậy.
Đương nhiên y không tùy tiện mà nói ra những lời chướng tai đó.
Thích Vô Ưu nhếch mép cười lạnh: “Vậy nhờ công tử xem giúp cho, ai mới là minh chủ xứng đáng cho Thích mỗ phụng sự?”
Tiếu Khuynh Vũ không buồn rào trước đón sau, thản nhiên một dao trúng đích: “Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia là người có phong thái của bậc minh chủ, có tấm lòng bao dung quảng đại của bậc hiền nhân.”
Ý chiêu dụ quá hiển nhiên…
Thích Vô Ưu trố mắt cứng lưỡi, không nói được lời nào.
Tiếu Khuynh Vũ nói thẳng: “Thích quân sư là người thông minh sáng suốt, Tiếu mỗ cũng là kẻ quang minh chính đại không thích nói vòng vo: giả sử Liêu Minh quốc làm chuyện bất lợi với Thích huynh, lúc đó Thích huynh có thể có ý đầu quân Đại Khánh chăng?”
Thích Vô Ưu quả quyết cự tuyệt!
“Tuyệt không thể nào! Vô Ưu quyết không bao giờ phản bội Liêu Minh!” – Thích Vô Ưu ném cho Tiếu Khuynh Vũ một ánh mắt lạnh như băng, “Công tử nói những lời này chỉ phí công vô ích, ngài đừng mong ly gián quan hệ tốt đẹp giữa Thích mỗ và Liêu Minh quốc chủ!”
Trong lòng Tiếu Khuynh Vũ vô cùng vừa ý trước phản ứng cự tuyệt của Thích Vô Ưu.
Giả như Thích Vô Ưu ngay lập tức hưởng ứng đề nghị hoặc có vẻ lưỡng lự suy nghĩ thì Tiếu Khuynh Vũ sẽ không ngần ngại mà sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào để trừ khử anh ta, lại càng không dùng lời nói mềm mỏng thuyết phục, giới thiệu về Phương Quân Càn.
Túc trí đa mưu, trung thành trước sau như một – Đây chính là bản lĩnh của thiên hạ đệ nhất mưu sĩ.
“Nếu đã như vậy, Thích huynh có dám cùng Tiếu mỗ dùng danh dự của bậc quân tử mà đánh cuộc không?” – Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng ung dung đưa tay vuốt lọn tóc dài đen mượt.
“Trong vòng nửa năm, Tiếu mỗ đoan chắc vua tôi hai người sẽ trở mặt quay lưng, nếu bất hạnh thành sự thật, lúc đó mời Thích huynh hãy đến Bát Phương Thành một chuyến.”
Thích Vô Ưu hoàn toàn không tin có chuyện như vậy, bèn đáp: “Thích mỗ không tin, tại hạ cùng quốc chủ đã trải qua biết bao khó khăn hoạn nạn, chẳng lẽ lại không qua được mưu tính nửa năm ngắn ngủi của công tử? Nhưng, nhược bằng xảy ra chuyện như vậy… Nếu mà… Thì chỉ trách Thích mỗ có mắt không tròng, nhận lầm minh chủ thôi.”
Tiếu Khuynh Vũ gật đầu hài lòng: “Quân tử nhất ngôn.”
Thích Vô Ưu cao ngạo đáp lại: “Tứ mã nan truy.”
Ngay tại Tứ Thủy quan, hai bậc đại trí đại tài lừng danh thiên hạ vỗ hai bàn tay vào nhau, lập thệ.
—oOo—
(1): xin đọc lại chú thích ở chương 14.
(2): ý Trương tiểu bằng hữu là tại sao công tử không chơi xỏ Thích Vô Ưu một phen, bỏ độc chẳng hạn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.