Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 290: Bao Tử Thiên Chi Tiến Hành Tạo Người.

Vô Hoan Dã Tiếu

24/05/2017

CHƯƠNG 291 PN2: BAO TỬ THIÊN CHI TIẾN HÀNH TẠO NGƯỜI.

Sau khi thành thân, Vân Khuynh đáng yêu hơn trước đây.

Sau khi thành thân, Vân Khuynh hoàn toàn đem ba người bọn họ trở thành người một nhà, gặp phải chuyện không giải quyết được sẽ thành thật ăn nói, không giống trước đây giấu ở trong lòng, mà là rõ ràng nói cho bọn họ, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp.

Đương nhiên, đây cũng không phải nguyên nhân quan trọng nhất, nguyên nhân quan trọng nhất, chính là Vân Khuynh ở tình sự, hoặc là lúc thân thiết với bọn họ, tuy rằng ngượng ngùng như trước, thế nhưng cũng sẽ không chống cự, thậm chí còn tương đương phối hợp.

Tỷ như lúc này.

Tần Vô Phong cẩn thận đặt ở trên người Vân Khuynh, vùi đầu vào cổ y hôn mút, ngón tay thô ráp châm lửa chung quanh trên người y, châm lửa song song cũng cởi bỏ áo đơn của y.

Đối với điều này Vân Khuynh không những không ngăn cản, trái lại là giơ lên cánh tay thon dài khoát lên trên vai Tần Vô Phong, cũng giúp hắn cởi áo.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của y phiếm hồng đỏ ửng, một đôi con ngươi như hắc diệu thạch hơi nước sương mù, lông mi dày dài run run không ngớt, cánh môi anh đào non hồng hơi mở ra, hơi hơi thở dốc.

“Vân nhi. . .”

Đôi môi nóng hổi nồng nhiệt của Tần Vô Phong từ đường cong duyên dáng trên cổ y, chuyển qua xương quai xanh tinh xảo, gặm cắn một phen lại di đến hai điểm đỏ bừng trước ngực.

“Ngô. . .”

Vân Khuynh nhẹ giọng lên tiếng, thân thể bị Tần Vô Phong vỗ về chơi đùa nóng bỏng không ngớt, có chút run rẩy, cảm giác khó có thể nói rõ từ toàn thân lan tràn.

“Cảm tạ ngươi. . .”

Tần Vô Phong nói, biến mất vào nhất khắc ngậm lấy hồng anh kia, cảm tạ cái gì, có lẽ chỉ có chính hắn biết.

Tạ ơn Vân Khuynh gánh chịu thống khổ sinh hài tử cho Tần gia, tạ ơn Vân Khuynh nguyện ý tiếp thu ba huynh đệ bọn họ, tạ ơn Vân Khuynh song song khi yêu hai người khác còn có thể nghĩ đến chỉ có hắn không có hài tử. . .

Tần Vô Phong vì Vân Khuynh chủ động mà trong lòng có hơi kích động, cũng có chút vội vàng nôn nóng.

Bàn tay to lớn thô ráp, nhanh chóng lướt qua làn da xúc cảm trơn mềm, theo đường cong mềm mại xoa đến nơi bí ẩn nhất của Vân Khuynh.

Hai chân Vân Khuynh, theo phản xạ kẹp lại với nhau, thế nhưng sau một khắc, ý thức được hiện tại đang làm cái gì, y khẽ ngâm một tiếng, lập tức lại buông lỏng sức lực.

Tần Vô Phong nhẹ cười hai tiếng, hơi thở nóng rực phun lên hồng anh khẽ run, hồng anh khéo léo trở nên càng thêm cứng rắn.

Tay hắn theo làn da trắng mịn rơi vào chỗ lồi lõm, chậm rãi tách ra mật huyệt thật nhỏ.

“Ách. . . .”

Loại cảm giác đột nhiên bị tách ra này khiến Vân Khuynh nhíu mày, cánh tay đặt lên trên vai Tần Vô Phong cũng bỗng nhiên buộc chặt.



Hai năm này, sau khi sinh Hương Hương, bốn người bọn họ cũng không phải là không hề hoan ái, tương phản, còn phi thường nhiều lần.

Thế nhưng theo như lời lúc trước, Vân Khuynh cho rằng ba hài tử đã đủ, không muốn bọn họ bính phía trước.

Tần gia ba huynh đệ tương đương sủng ái Vân Khuynh, đối với Vân Khuynh hầu như là cầu gì được nấy, ở chuyện tình sự tuy rằng có hơi bá đạo, thế nhưng cũng rất thương yêu bảo vệ, y không muốn, bọn họ liền không ép y.

Vì vậy, hai năm đầu này, phía trước của Vân Khuynh chưa bao giờ bị bọn họ chạm qua.

Mật huyệt đã lâu không trải qua tình sự, nhỏ hẹp chặt trí, khó mà tiến nhập, cho dù Tần Vô Phong chỉ dùng một ngón tay, cũng là nửa bước khó đi, còn chưa tiến vào bao nhiêu, trái lại đã đem hai người lăn qua lăn lại không nhẹ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vân Khuynh trắng bệch, hàm răng trắng noãn cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay cắt sửa chỉnh tề thật sâu bấu vào da thịt Tần Vô Phong.

Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong ửng đỏ một mảnh, mồ hôi hột nhỏ xuống trên người dưới thân, nhiệt độ cơ thể hắn cao hầu như có thể hòa tan tất cả, gân xanh trên trán nhảy lên đủ biết hắn nhẫn nại thế nào.

“Muốn dùng dược không? ? ?”

Tần Vô Phong thở hổn hển hỏi. . . Dược là dược bôi trơn, khi bốn người cùng nhau, Vân Khuynh kiên quyết không để cho bọn họ dùng phía trước liền tránh không được thỉnh thoảng ngoạn song long, như vậy không có dược bôi trơn sẽ chết người.

Tần Vô Phong hỏi khiến Vân Khuynh do dự.

Dùng dược có tác dụng bôi trơn, sau đó sẽ dễ dàng hơn, thế nhưng, dược kia có chứa hiệu quả thôi tình, sau khi dùng, thường thường sẽ làm bọn hắn ở chuyện tình sự khó có thể kết thúc.

Thấy Tần Vô Phong đêm nay rất hưng phấn, Vân Khuynh phỏng chừng nếu dùng dược, y có thể cả đêm cũng đừng nghĩ chợp mắt.

Tần Vô Phong thì không hề gì, hắn chỉ là không muốn thương đến Vân Khuynh mà thôi.

Trong miệng hỏi, ngón tay hắn vẫn không ngừng đi tới, ngón cái ấn nắn tại chu vi mật huyệt, mong muốn Vân Khuynh có thể thả lỏng, ngón giữa còn lại là duy trì liên tục chậm rãi tiến nhập vào trong mật huyệt.

Vừa tiến nhập bốn phía liền vọt tới cảm giác ấm áp chặt trí, nhiệt độ trong cơ thể Vân Khuynh rất cao, cao đến mức hầu như có thể hòa tan ngón tay Tần Vô Phong.

Mật huyệt vì bị ngón tay Tần Vô Phong xâm nhập mà phiếm đau nhức, thân thể Vân Khuynh run nhè nhẹ, thanh âm y run run nói: “Ô. . . Đại ca. . . Dùng. . . Dùng dược. . . .”

Hiện tại mới chậm rãi mở rộng mà đã đau như vậy, sau khi dùng dược, tuy rằng sẽ lăn qua lăn lại một đêm, thế nhưng song song lăn qua lăn lại y cũng có thể cảm nhận được lạc thú.

Hai sự lựa chọn, Vân Khuynh chọn cái sau.

“Được.”

Tần Vô Phong nói, thân thể trượt về phía trước, dục vọng nóng rực dưới thân chăm chú đính lên thắt lưng Vân Khuynh, Vân Khuynh hai gò má đỏ hồng nghiêng sang một bên.

Tần Vô Phong lại không cho phép, hắn cúi đầu, đem môi mỏng của mình bao phủ trên mặt Vân Khuynh, cường thế cạy mở đôi môi Vân Khuynh, buộc Vân Khuynh phải cùng hắn mật thiết hôn môi.

Lưỡi dài đỏ tươi sau khi tiến nhập khoang miệng của Vân Khuynh liền chậm rãi liếm hôn cơ thịt trơn mềm trong khoang miệng y, cùng lúc đó, cánh tay thon dài của Tần Vô Phong vươn ra xa, mò lấy một cái hộp màu lục ở đầu giường, mở ra, khoét một ít thuốc mỡ lạnh lẽo.



Thuốc mỡ là trong suốt, lộ ra vài phần khí tức mát lạnh, làm cho người ta không dám tin tưởng chính là, thứ này là do Liên Cừ tự mình điều chế đưa cho bọn hắn.

Động tác trên tay Tần Vô Phong cũng không tác động đến động tác trên môi, môi lưỡi hắn như trước quấn mút lấy Vân Khuynh, hấp thu nước bọt trong miệng hai người.

Vân Khuynh còn lại là bị vật cứng nóng rực để ở bên thắt lưng làm cho tâm thần không rõ, khó có thể tập trung tinh thần.

Dược trong suốt rất dễ hòa tan, sau khi dược tới tay, ngón tay thon dài của Tần Vô Phong, liền lập tức một lần nữa về tới mật huyệt.

Cảm giác được thuốc mỡ trên tay đã hòa tan thành dịch thể, Tần Vô Phong không dám dừng lại, lập tức đưa ngón tay vào trong mật huyệt.

Cho dù là trong dự liệu, vẫn là có chút đột nhiên, Vân Khuynh không khống chế được rên rỉ, thân thể y run rẩy một chút, trong con ngươi đen sương mù càng nhiều thêm hơi nước.

Ngón tay Tần Vô Phong mượn dược vật làm mưa làm gió trong cơ thể Vân Khuynh, ở trên vách bên trong mật huyệt đè ép ma sát, chậm rãi thêm một ngón tay.

Tuy rằng mật huyệt chặt trí như trước, nhưng đã dễ tiến vào hơn, rất nhanh Tần Vô Phong liền tiến nhập bốn ngón tay.

Theo rung động trong lòng và thân thể động tình của Vân Khuynh, từ trong mật huyệt chảy xuôi ái dịch, cộng thêm dược vật hòa tan, cùng nhau làm ướt ngón tay Tần Vô Phong.

Tần Vô Phong vào lúc Vân Khuynh sắp tắt thở, buông môi y ra, chính hắn cũng thở hổn hển, mồ hôi trong suốt từ trên trán, trượt xuống khóe mắt chân mày, rơi lên gò má Vân Khuynh.

Vân Khuynh bị nóng lông mi khẽ run, khó có thể hô hấp trong miệng gián đoạn nói: “n. . . Đại ca. . . Ô, có thể. . . . Có thể. . n. . . Tiến. . .”

Tần Vô Phong cúi đầu xuống, che lại thanh âm của y.

Thanh âm của y lúc này mềm yếu yêu mị, khiến Tần Vô Phong nghe, chỉ biết càng thêm khó có thể khắc chế.

Ngón tay tăng đến bốn ngón, ra vào mật huyệt mở rộng một hồi mới rời khỏi, vào lúc hạ thể Vân Khuynh vì không còn bị vỗ về chơi đùa mà thả lỏng, dục vọng càng thêm nóng càng thêm trướng lớn của Tần Vô Phong thay thế ngón tay, mạnh mẽ xâm chiếm lãnh thổ ngọt ngào trong mật huyệt.

“Ô. . .”

Con ngươi ướt át của Vân Khuynh bỗng nhiên trợn tròn, đao thật súng thật so với ngón tay càng thêm khó có thể thừa thụ, động tác của Tần Vô Phong rất mạnh, một lần tiến nhập đến chỗ sâu nhất của thân thể y, đột nhiên va chạm khiến hạ thể y mơ hồ đau đớn.

Tần Vô Phong cũng biết mình quá mức kích động, lực đạo không khống chế tốt, cảm thụ được y không khỏe, Tần Vô Phong lập tức yên lặng trong cơ thể y không hề có động tác.

Cùng thời khắc đó, tay hắn đi tới dục vọng có chút héo rút của Vân Khuynh mềm nhẹ mà có nhiều kỹ xảo vỗ về chơi đùa dời đi lực chú ý của Vân Khuynh.

Kỳ thực cứ như vậy chôn sâu trong đó, bất động cũng là một loại hưởng thụ, nội bích mật huyệt chặt trí bởi vì bị tách ra, không ngừng nhúc nhích co rút lại, dù chỉ là chôn ở bên trong cũng có thể cảm thụ được lực hấp thụ chặt trí cùng với khoái cảm khó có thể nói rõ.

Chậm rãi, thân thể Vân Khuynh dưới sự cẩn thận tỉ mỉ của Tần Vô Phong và tác dụng của dược vật, triệt để nở rộ.

Không hề cảm giác được đau đớn, chỉ có trống rỗng phệ cốt và khoái cảm không ngừng, từng cơn từng cơn lan tràn ra toàn thân.

Tình càng thêm nồng, đêm dần dần khuya, mà kế hoạch tạo người của Vân Khuynh và Tần Vô Phong chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khuynh Tẫn Triền Miên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook