Chương 75: Bất Công Rõ Ràng.
Vô Hoan Dã Tiếu
24/05/2017
CHƯƠNG 75: BẤT CÔNG RÕ RÀNG.
Tần Vô Hạ thực sự khó có thể tiếp thu người vừa cầm hòn đá ném hắn, đạp hắn, đánh hắn, cắn hắn lại chính là ‘Nhị tẩu’ hắn tâm tâm niệm niệm muốn gặp.
Hắn trong lúc nhất thời mất đi toàn bộ ngôn ngữ, trừng mắt thẳng tắp nhìn Vân Khuynh.
Vân Khuynh bị hắn trừng có chút chột dạ sợ hãi, lần thứ hai nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, ta không phải cố ý, tam đệ, nếu như ta biết kẻ trộm là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không. . .”
“Cái gì kẻ trộm là ta. . . Ta lúc nào làm ăn trộm. . .
Tiểu mèo hoang dã man nhà ngươi, ngươi. . . Ta biết ngươi không phải là cố ý, bởi vì ngươi căn bản là cố tình.”
Vân Khuynh chưa nói hết, Tần Vô Hạ liền tức xì khói.
Hơn nữa, dáng vẻ bệ vệ cũng cao thêm vài lần.
Ai bảo tiểu mèo hoang này khiến hai người ca ca của hắn thấy hắn bộ dạng chật vật như thế.
Ai bảo tiểu mèo hoang này là ‘Nhị tẩu’ của hắn, như vậy, muốn nghiêm phạt y, sẽ rất khó ra tay. . .
“Vô Hạ! ! !”
Tần Vô Phong cảnh cáo kêu tên Tần Vô Hạ.
“Tiểu mèo hoang? ? ? Vô Hạ, ngươi sao có thể gọi ‘Nhị tẩu’ của ngươi như vậy, giáo dưỡng của ngươi ở đâu? ? ?
Vân nhi ôn nhu thiện lương như vậy, sao có thể là cố ý thương tổn ngươi. . .
Huống hồ, ngươi da thô thịt dày, bị thương chút cũng không tính là cái gì. . .
Ngược lại Vân nhi nhu nhược như vậy, ngươi có làm y bị thương hay không? ? ?”
Tần Vô Phong càng hỏi, càng nói càng băng lãnh, giữa cặp lông mày dần dần kéo thành nếp nhăn.
“Uy uy uy, đại ca, ngươi không thể bất công như thế, lần này thực sự không phải là ta sai. . .”
Tần Vô Hạ nghĩ đại ca nhà mình nói, quả thực là quá không có thiên lý.
Cái gì hắn da thô thịt dày, bị thương chút cũng không là gì. . . Cái gì Vân nhi nhu nhược? ? ? Nghe cứ như là hắn bị đánh còn không đáng thương bằng cái người đánh hắn kia.
“Ngươi còn nói! ! !”
Tần Vô Phong nhớ lại đệ đệ nhà mình từ nhỏ nghịch ngợm, càng lúc càng tức giận: “Ngươi cửa chính không đi, lại muốn leo tường, Vân nhi không biết ngươi, nhầm ngươi là kẻ trộm cũng là chuyện thường, trái lại là ngươi, phải cho ta một lý do hợp lý vì sao ngươi leo tường.”
Nói nói, Tần Vô Phong không hề đề cập tới chuyện Vân Khuynh làm Tần Vô Hạ bị thương, ngược lại chất vấn Tần Vô Hạ.
Tần Vô Hạ bị hắn chất vấn như thế, dáng vẻ bệ vệ cũng nhỏ đi không ít, có chút không cam lòng trừng mắt Vân Khuynh:
“Vốn là ngày mai về. . . Nhưng ta vội vã muốn gặp tiểu. . . Gặp ‘Nhị tẩu’ nên tăng tốc hành trình, buổi tối chạy về luôn. . .
Tuy rằng về đến nhà, nhưng ta cũng mệt mỏi, không muốn quấy rầy mọi người, một mình trở lại nghỉ ngơi một đêm rồi bái kiến đại ca nhị ca và . . .’Nhị tẩu’. . .”
Vân Khuynh bị hắn trừng khiến cho thân thể cứng đờ, Tần Vô Song rõ ràng cảm thụ được tình tự của Vân Khuynh, cũng không vui mở miệng: “Lẽ nào Vô Hạ đi cửa chính, chúng ta sẽ không cho ngươi nghỉ ngơi sao? ? ?”
“Không. . .”
Tần Vô Hạ thấy nhị ca nhà mình cũng tức giận, liền hoàn toàn thu lại dáng vẻ bệ vệ, nhỏ giọng nói.
Tần Vô Phong thấy Tần Vô Hạ không còn kiêu ngạo, giãn giãn sắc mặt: “Được rồi. Nhanh quay về phòng xử lý vết thương nghỉ ngơi đi. . .”
Tần Vô Hạ mím môi, giơ tay chỉ vào Vân Khuynh: “Ta muốn y xử lý vết thương cho ta.”
Lúc này Tần Vô Phong còn chưa kịp mở miệng, Tần Vô Song liền nhăn lại lông mày nói: “Không được.”
Vân Khuynh chớp chớp mắt, không mở miệng.
Y không sợ nữa. . . Dù sao, tình huống hiện nay nhìn qua. . .
Hình như, không phải lỗi của y, hình như, là lỗi của Tần Vô Hạ! ! !
Đại ca và Vô Song không trách cứ y, ngược lại lại chất vấn Vô Hạ, xem ra, đích thật là lỗi của Tần Vô Hạ.
Tần Vô Hạ ủy khuất chỉ vào vết thương: “Nhị ca, ngươi không thể cưới vợ liền quên đệ, rõ ràng là ‘Nhị tẩu’ đả thương ta, ta muốn y xử lý vết thương một chút cũng đâu có quá đáng? ? ?”
Tần Vô Song nhìn đệ đệ nhà mình chỉnh Vô Hạ:
“Tối muộn như vậy, Khuynh nhi phải cùng ta đi nghỉ ngơi, sao có thể đến chỗ ngươi xử lý vết thương. . .
Hơn nữa, nam nhân, chảy chút máu, có vài vết thương cũng rất có mị lực.”
Nhìn nhìn xem. . .
Tần Vô Hạ bất ngờ tới cực điểm, hắn chỉ là rời nhà có một hai tháng, trong nhà chỉ có thêm một vị ‘Nhị tẩu’ mà thôi, vì sao. Hắn vừa về đến nhà liền phát hiện đại ca và nhị ca hắn đã không còn thương hắn nữa —-
Thật giống như hắn không phải là thân đệ đệ của bọn hắn, chỉ có cái gì Khuynh nhi Vân nhi kia mới là tâm can bảo bối của bọn hắn? ? ?
“Vô Song. . .”
Vân Khuynh thấy biểu tình Tần Vô Hạ càng ngày càng ảm đạm, đột nhiên nghĩ hắn rất đáng thương, bởi vì làm hắn bị thương y cũng cảm thấy càng ngày càng áy náy.
“Ta cũng sai. . .”
Ánh mắt Tần Vô Hạ sáng lên: “Xem đi xem đi, chính y đã thừa nhận là y sai. . .”
“Vô Hạ.”
Tần Vô Phong chậm rãi đến gần tam đệ nhà hắn, trên mặt cũng có thể coi là ôn hòa, thanh âm cũng rất mềm nhẹ:
“Nếu Vân nhi và Vô Song muốn đi nghỉ ngơi. . .
Vết thương của ngươi giao cho đại ca đi, đại ca tự mình xử lý cho ngươi thế nào? ? ?”
“Ách. . .”
Tần Vô Hạ ra một thân mồ hôi lạnh, không không không cần phải để đại ca xử lý cho hắn chứ. . .
Tuy rằng kỹ thuật xử lý của đại ca rất tốt, thế nhưng, nếu như đại ca hắn cố ý vô tình ‘Không cẩn thận’ mạnh tay, hoặc là ghi nợ gì gì đó cho hắn thì sao? ? ?
Từ nhỏ hắn đã sợ ca ca này, sao có thể thích cùng hắn ở một chỗ chứ? ? ?
Đang lúc hắn do dự, Vân Khuynh thành tâm ăn năn nói:
“Đại ca, Vô Song, tam đệ bị thương là do ta, ta cũng có trách nhiệm rất lớn. . .
Hay là, để ta giúp hắn xử lý đi!”
Vân Khuynh lúc này đột nhiên nói vậy, thứ nhất là bởi vì Tần Vô Hạ đã biết thân phận của y, hẳn là sẽ không tiến hành hành vi trả thù, thứ hai, là không hy vọng lần đầu tiên gặp mặt tam đệ của Vô Song liền ghét y.
Cho nên, y nên giúp Tần Vô Hạ xử lý vết thương. Dù sao, y là thành tâm muốn hóa giải hiểu lầm đêm nay.
Cũng dự định, nỗ lực xoay chuyển ấn tượng xấu của Tần Vô Hạ với y. Đăng bởi: admin
Tần Vô Hạ thực sự khó có thể tiếp thu người vừa cầm hòn đá ném hắn, đạp hắn, đánh hắn, cắn hắn lại chính là ‘Nhị tẩu’ hắn tâm tâm niệm niệm muốn gặp.
Hắn trong lúc nhất thời mất đi toàn bộ ngôn ngữ, trừng mắt thẳng tắp nhìn Vân Khuynh.
Vân Khuynh bị hắn trừng có chút chột dạ sợ hãi, lần thứ hai nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, ta không phải cố ý, tam đệ, nếu như ta biết kẻ trộm là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không. . .”
“Cái gì kẻ trộm là ta. . . Ta lúc nào làm ăn trộm. . .
Tiểu mèo hoang dã man nhà ngươi, ngươi. . . Ta biết ngươi không phải là cố ý, bởi vì ngươi căn bản là cố tình.”
Vân Khuynh chưa nói hết, Tần Vô Hạ liền tức xì khói.
Hơn nữa, dáng vẻ bệ vệ cũng cao thêm vài lần.
Ai bảo tiểu mèo hoang này khiến hai người ca ca của hắn thấy hắn bộ dạng chật vật như thế.
Ai bảo tiểu mèo hoang này là ‘Nhị tẩu’ của hắn, như vậy, muốn nghiêm phạt y, sẽ rất khó ra tay. . .
“Vô Hạ! ! !”
Tần Vô Phong cảnh cáo kêu tên Tần Vô Hạ.
“Tiểu mèo hoang? ? ? Vô Hạ, ngươi sao có thể gọi ‘Nhị tẩu’ của ngươi như vậy, giáo dưỡng của ngươi ở đâu? ? ?
Vân nhi ôn nhu thiện lương như vậy, sao có thể là cố ý thương tổn ngươi. . .
Huống hồ, ngươi da thô thịt dày, bị thương chút cũng không tính là cái gì. . .
Ngược lại Vân nhi nhu nhược như vậy, ngươi có làm y bị thương hay không? ? ?”
Tần Vô Phong càng hỏi, càng nói càng băng lãnh, giữa cặp lông mày dần dần kéo thành nếp nhăn.
“Uy uy uy, đại ca, ngươi không thể bất công như thế, lần này thực sự không phải là ta sai. . .”
Tần Vô Hạ nghĩ đại ca nhà mình nói, quả thực là quá không có thiên lý.
Cái gì hắn da thô thịt dày, bị thương chút cũng không là gì. . . Cái gì Vân nhi nhu nhược? ? ? Nghe cứ như là hắn bị đánh còn không đáng thương bằng cái người đánh hắn kia.
“Ngươi còn nói! ! !”
Tần Vô Phong nhớ lại đệ đệ nhà mình từ nhỏ nghịch ngợm, càng lúc càng tức giận: “Ngươi cửa chính không đi, lại muốn leo tường, Vân nhi không biết ngươi, nhầm ngươi là kẻ trộm cũng là chuyện thường, trái lại là ngươi, phải cho ta một lý do hợp lý vì sao ngươi leo tường.”
Nói nói, Tần Vô Phong không hề đề cập tới chuyện Vân Khuynh làm Tần Vô Hạ bị thương, ngược lại chất vấn Tần Vô Hạ.
Tần Vô Hạ bị hắn chất vấn như thế, dáng vẻ bệ vệ cũng nhỏ đi không ít, có chút không cam lòng trừng mắt Vân Khuynh:
“Vốn là ngày mai về. . . Nhưng ta vội vã muốn gặp tiểu. . . Gặp ‘Nhị tẩu’ nên tăng tốc hành trình, buổi tối chạy về luôn. . .
Tuy rằng về đến nhà, nhưng ta cũng mệt mỏi, không muốn quấy rầy mọi người, một mình trở lại nghỉ ngơi một đêm rồi bái kiến đại ca nhị ca và . . .’Nhị tẩu’. . .”
Vân Khuynh bị hắn trừng khiến cho thân thể cứng đờ, Tần Vô Song rõ ràng cảm thụ được tình tự của Vân Khuynh, cũng không vui mở miệng: “Lẽ nào Vô Hạ đi cửa chính, chúng ta sẽ không cho ngươi nghỉ ngơi sao? ? ?”
“Không. . .”
Tần Vô Hạ thấy nhị ca nhà mình cũng tức giận, liền hoàn toàn thu lại dáng vẻ bệ vệ, nhỏ giọng nói.
Tần Vô Phong thấy Tần Vô Hạ không còn kiêu ngạo, giãn giãn sắc mặt: “Được rồi. Nhanh quay về phòng xử lý vết thương nghỉ ngơi đi. . .”
Tần Vô Hạ mím môi, giơ tay chỉ vào Vân Khuynh: “Ta muốn y xử lý vết thương cho ta.”
Lúc này Tần Vô Phong còn chưa kịp mở miệng, Tần Vô Song liền nhăn lại lông mày nói: “Không được.”
Vân Khuynh chớp chớp mắt, không mở miệng.
Y không sợ nữa. . . Dù sao, tình huống hiện nay nhìn qua. . .
Hình như, không phải lỗi của y, hình như, là lỗi của Tần Vô Hạ! ! !
Đại ca và Vô Song không trách cứ y, ngược lại lại chất vấn Vô Hạ, xem ra, đích thật là lỗi của Tần Vô Hạ.
Tần Vô Hạ ủy khuất chỉ vào vết thương: “Nhị ca, ngươi không thể cưới vợ liền quên đệ, rõ ràng là ‘Nhị tẩu’ đả thương ta, ta muốn y xử lý vết thương một chút cũng đâu có quá đáng? ? ?”
Tần Vô Song nhìn đệ đệ nhà mình chỉnh Vô Hạ:
“Tối muộn như vậy, Khuynh nhi phải cùng ta đi nghỉ ngơi, sao có thể đến chỗ ngươi xử lý vết thương. . .
Hơn nữa, nam nhân, chảy chút máu, có vài vết thương cũng rất có mị lực.”
Nhìn nhìn xem. . .
Tần Vô Hạ bất ngờ tới cực điểm, hắn chỉ là rời nhà có một hai tháng, trong nhà chỉ có thêm một vị ‘Nhị tẩu’ mà thôi, vì sao. Hắn vừa về đến nhà liền phát hiện đại ca và nhị ca hắn đã không còn thương hắn nữa —-
Thật giống như hắn không phải là thân đệ đệ của bọn hắn, chỉ có cái gì Khuynh nhi Vân nhi kia mới là tâm can bảo bối của bọn hắn? ? ?
“Vô Song. . .”
Vân Khuynh thấy biểu tình Tần Vô Hạ càng ngày càng ảm đạm, đột nhiên nghĩ hắn rất đáng thương, bởi vì làm hắn bị thương y cũng cảm thấy càng ngày càng áy náy.
“Ta cũng sai. . .”
Ánh mắt Tần Vô Hạ sáng lên: “Xem đi xem đi, chính y đã thừa nhận là y sai. . .”
“Vô Hạ.”
Tần Vô Phong chậm rãi đến gần tam đệ nhà hắn, trên mặt cũng có thể coi là ôn hòa, thanh âm cũng rất mềm nhẹ:
“Nếu Vân nhi và Vô Song muốn đi nghỉ ngơi. . .
Vết thương của ngươi giao cho đại ca đi, đại ca tự mình xử lý cho ngươi thế nào? ? ?”
“Ách. . .”
Tần Vô Hạ ra một thân mồ hôi lạnh, không không không cần phải để đại ca xử lý cho hắn chứ. . .
Tuy rằng kỹ thuật xử lý của đại ca rất tốt, thế nhưng, nếu như đại ca hắn cố ý vô tình ‘Không cẩn thận’ mạnh tay, hoặc là ghi nợ gì gì đó cho hắn thì sao? ? ?
Từ nhỏ hắn đã sợ ca ca này, sao có thể thích cùng hắn ở một chỗ chứ? ? ?
Đang lúc hắn do dự, Vân Khuynh thành tâm ăn năn nói:
“Đại ca, Vô Song, tam đệ bị thương là do ta, ta cũng có trách nhiệm rất lớn. . .
Hay là, để ta giúp hắn xử lý đi!”
Vân Khuynh lúc này đột nhiên nói vậy, thứ nhất là bởi vì Tần Vô Hạ đã biết thân phận của y, hẳn là sẽ không tiến hành hành vi trả thù, thứ hai, là không hy vọng lần đầu tiên gặp mặt tam đệ của Vô Song liền ghét y.
Cho nên, y nên giúp Tần Vô Hạ xử lý vết thương. Dù sao, y là thành tâm muốn hóa giải hiểu lầm đêm nay.
Cũng dự định, nỗ lực xoay chuyển ấn tượng xấu của Tần Vô Hạ với y. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.