Chương 32: Cuối Cùng Được Gặp.
Vô Hoan Dã Tiếu
24/05/2017
CHƯƠNG 32: CUỐI CÙNG ĐƯỢC GẶP.
“Khuynh nhi.”
Khi Tần Vô Song thấy thân ảnh quen thuộc kia dĩ nhiên nghĩ tâm của mình, tắc nghẽn cứng lại.
Càng là mơ hồ phiếm đau nhức, loại cảm giác cường liệt này khiến hắn có chút bất an.
Lúc này mới chỉ nửa ngày không thấy a! ! !
Nửa ngày không thấy, như cách tam thu.
Lúc thấy hắn, cuối cùng nghĩ mình đã viên mãn.
Khi Vân Khuynh nhìn thấy Tần Vô Song thì đã là như vậy.
Nguyên lai trong thời gian tại đây nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, y đã nhớ Tần Vô Song đến thế, vậy ra Tần Vô Song tại bất tri bất giác đã xâm nhập nội tâm mà y tự cho là pháo đài rất chặt chẽ.
“Vô Song. . .”
Vân Khuynh nhìn hắn từ trong đám hoa đào thâm hồng thiển hồng đi ra, dĩ nhiên có một loại cảm giác muốn rơi lệ? ? ?
Vì sao, là bởi vì ủy khuất? Hay là bởi vì sợ bị áp lực dưới đáy lòng? ? ? Hoặc là bởi vì thấy Tần Vô Song thì cảm động? ? ?
Hai người nỉ non tên đối phương, cứ như vậy hai bên tương vọng, tất cả chu vi cách bọn họ càng ngày càng xa.
“Khụ khụ khụ.”
Long Lê nhẹ ho khan vài tiếng, cắt đứt ánh mắt hai người dây dưa.
Thiên a, nhị công tử như vậy, thật là dọa người, tuy rằng bình thường nhị công tử cũng ái cười, nhưng đều là cười nham hiểm, trong mỉm cười có sát nhân vô hình.
Nhưng nhị công tử hiện tại, dĩ nhiên là thực sự nở nụ cười, thực sự nở nụ cười a, phải biết rằng dáng tươi cười như vậy, lúc trước, chỉ có người Tần gia, cùng với lục đại ảnh vệ cộng thêm các vị thiếu gia cùng nhau lớn lên mới nhìn thấy a.
Xem ra, nhị công tử nhìn như phong lưu tiêu sái của bọn họ, lúc này đây, là thật hãm tiến vào.
Nói cách khác — nhị công tử có nhược điểm. . .
Hắc hắc hắc hắc. . .
Long Lê dưới đáy lòng nhìn có chút hả hê cười, trên mặt khả ái búp bê cũng quải thượng dáng tươi cười thiện ý, quay hướng dưới đáy lòng cười gần như nịnh nọt: “Phu nhân hảo, ta là Long Lê, là nhị công tử. . . Thư đồng, lần đầu gặp mặt, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
Vân Khuynh bừng tỉnh, quay hướng Long Lê gật đầu cười cười.
Nụ cười kia, ung dung ưu nhã, lại mỹ lệ vô hạ, nhìn qua đúng là mỹ lệ cùng thuần túy khó có thể tưởng tượng.
Long Lê dĩ nhiên nhìn đến ngây người.
Phải biết rằng, ba vị công tử nhà hắn, cùng với lục đại ảnh vệ bọn họ, thụ qua nhiều loại huấn luyện, tâm trí đều là thập phần chặt chẽ kiên định.
Mà hắn, dĩ nhiên bị một người lần đầu gặp mặt mỉm cười đoạt thần.
Quả nhiên không phải bình thường, không hổ là người trong lòng nhị công tử.
Tuy rằng cũng là nhược điểm của nhị công tử, nhưng nhược điểm như vậy, Tần gia bọn họ chắc hẳn đều phi thường hoan nghênh.
Thứ nhất, bọn họ đều muốn hạnh phúc, thứ hai, bọn họ tự tin nhược điểm Vân Khuynh này, bọn họ có thể bảo hộ tốt, sẽ không để cho người khác có cơ hội lợi dụng.
Từ nhất khắc Thượng Quan Tôn thấy Tần Vô Song cùng Long Lê, bắt đầu đề phòng lên.
Hắn yêu thương lay tỉnh Thượng Quan Nhược Vũ đang ngủ trong lòng.
Thượng Quan Nhược Vũ chậm rãi mở con mắt mang theo mê man.
Hé mắt ra liền thấy ca ca của nàng, nàng không chút nào keo kiệt cho ca ca một dáng tươi cười ngọt ngào, dùng tiếng nói hơi lười biếng hỏi: “Ca ca, làm sao vậy? ? ?”
Thượng Quan Tôn chăm chú ôm nàng, sắc mặt ngưng trọng nói: “Bại hoại trong miệng ngươi tới rồi.” Đăng bởi: admin
“Khuynh nhi.”
Khi Tần Vô Song thấy thân ảnh quen thuộc kia dĩ nhiên nghĩ tâm của mình, tắc nghẽn cứng lại.
Càng là mơ hồ phiếm đau nhức, loại cảm giác cường liệt này khiến hắn có chút bất an.
Lúc này mới chỉ nửa ngày không thấy a! ! !
Nửa ngày không thấy, như cách tam thu.
Lúc thấy hắn, cuối cùng nghĩ mình đã viên mãn.
Khi Vân Khuynh nhìn thấy Tần Vô Song thì đã là như vậy.
Nguyên lai trong thời gian tại đây nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, y đã nhớ Tần Vô Song đến thế, vậy ra Tần Vô Song tại bất tri bất giác đã xâm nhập nội tâm mà y tự cho là pháo đài rất chặt chẽ.
“Vô Song. . .”
Vân Khuynh nhìn hắn từ trong đám hoa đào thâm hồng thiển hồng đi ra, dĩ nhiên có một loại cảm giác muốn rơi lệ? ? ?
Vì sao, là bởi vì ủy khuất? Hay là bởi vì sợ bị áp lực dưới đáy lòng? ? ? Hoặc là bởi vì thấy Tần Vô Song thì cảm động? ? ?
Hai người nỉ non tên đối phương, cứ như vậy hai bên tương vọng, tất cả chu vi cách bọn họ càng ngày càng xa.
“Khụ khụ khụ.”
Long Lê nhẹ ho khan vài tiếng, cắt đứt ánh mắt hai người dây dưa.
Thiên a, nhị công tử như vậy, thật là dọa người, tuy rằng bình thường nhị công tử cũng ái cười, nhưng đều là cười nham hiểm, trong mỉm cười có sát nhân vô hình.
Nhưng nhị công tử hiện tại, dĩ nhiên là thực sự nở nụ cười, thực sự nở nụ cười a, phải biết rằng dáng tươi cười như vậy, lúc trước, chỉ có người Tần gia, cùng với lục đại ảnh vệ cộng thêm các vị thiếu gia cùng nhau lớn lên mới nhìn thấy a.
Xem ra, nhị công tử nhìn như phong lưu tiêu sái của bọn họ, lúc này đây, là thật hãm tiến vào.
Nói cách khác — nhị công tử có nhược điểm. . .
Hắc hắc hắc hắc. . .
Long Lê dưới đáy lòng nhìn có chút hả hê cười, trên mặt khả ái búp bê cũng quải thượng dáng tươi cười thiện ý, quay hướng dưới đáy lòng cười gần như nịnh nọt: “Phu nhân hảo, ta là Long Lê, là nhị công tử. . . Thư đồng, lần đầu gặp mặt, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
Vân Khuynh bừng tỉnh, quay hướng Long Lê gật đầu cười cười.
Nụ cười kia, ung dung ưu nhã, lại mỹ lệ vô hạ, nhìn qua đúng là mỹ lệ cùng thuần túy khó có thể tưởng tượng.
Long Lê dĩ nhiên nhìn đến ngây người.
Phải biết rằng, ba vị công tử nhà hắn, cùng với lục đại ảnh vệ bọn họ, thụ qua nhiều loại huấn luyện, tâm trí đều là thập phần chặt chẽ kiên định.
Mà hắn, dĩ nhiên bị một người lần đầu gặp mặt mỉm cười đoạt thần.
Quả nhiên không phải bình thường, không hổ là người trong lòng nhị công tử.
Tuy rằng cũng là nhược điểm của nhị công tử, nhưng nhược điểm như vậy, Tần gia bọn họ chắc hẳn đều phi thường hoan nghênh.
Thứ nhất, bọn họ đều muốn hạnh phúc, thứ hai, bọn họ tự tin nhược điểm Vân Khuynh này, bọn họ có thể bảo hộ tốt, sẽ không để cho người khác có cơ hội lợi dụng.
Từ nhất khắc Thượng Quan Tôn thấy Tần Vô Song cùng Long Lê, bắt đầu đề phòng lên.
Hắn yêu thương lay tỉnh Thượng Quan Nhược Vũ đang ngủ trong lòng.
Thượng Quan Nhược Vũ chậm rãi mở con mắt mang theo mê man.
Hé mắt ra liền thấy ca ca của nàng, nàng không chút nào keo kiệt cho ca ca một dáng tươi cười ngọt ngào, dùng tiếng nói hơi lười biếng hỏi: “Ca ca, làm sao vậy? ? ?”
Thượng Quan Tôn chăm chú ôm nàng, sắc mặt ngưng trọng nói: “Bại hoại trong miệng ngươi tới rồi.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.