Chương 184: Hữu Kinh Vô Hiểm.
Vô Hoan Dã Tiếu
24/05/2017
CHƯƠNG 185: HỮU KINH VÔ HIỂM.
Liên Cừ thống khổ tự trách không ngớt, nếu không phải hắn lỗ mãng giải cổ độc như thế, có lẽ còn có thể kéo dài một đoạn thời gian, nhưng hiện tại. . .
Hiện tại, Vân Khuynh ngay cả nhất khắc cũng kéo không nổi. . .
Kỳ thực trách không được hắn, ngoại trừ Liên Cừ, ngay cả nữ nhi của Tà Vu cốc cốc chủ Nhã Sóc Lam, sau khi bắt mạch cho Vân Khuynh, cũng kết luận là ‘Tử ô cổ’ .
Ngay cả chủ nhân tương lai của bộ tộc am hiểu cổ thuật nhất cũng nói như vậy, lại có ai có thể chân chính nhìn thấu ‘Tử ô cổ’ trong cơ thể Vân Khuynh là ‘Tử ô cổ’ bị biến dạng?
Nó đích thật là ‘Tử ô cổ’, chỉ là mạnh mẽ hơn ‘Tử ô cổ’ một chút, có thể hút đi nước thuốc đáng e ngại mà thôi.
Nhưng chỉ một chút khác biệt như thế, cũng thay đổi toàn bộ kết cục của sự kiện.
“Không. . .”
Tần Vô Song ôm chặt Vân Khuynh, đỏ mắt, rống lên với Liên Cừ: “Ngươi nói dối, ngươi nói dối, Khuynh nhi không có việc gì. . .”
Sắc mặt Tần Vô Phong cũng dịu xuống.
Hắn vươn tay, cẩn thận chạm lên gò má Vân Khuynh, xúc cảm ấm áp mềm mại khiến hắn an lòng.
Không sao, sống thống khổ như vậy, như vậy, bọn họ cùng đi với nhau.
Đến đó rồi, không cần đối mặt với ánh mắt thế tục, không cần đối mặt với Tần Vô Song chỉ trích.
Hắn đã rất mệt rất mệt, đoạn thời gian kia ở chung với Vân Khuynh, là một đoạn thả lỏng nhất trong hơn hai mươi của hắn.
Vì Vân Khuynh hắn bằng lòng biến thành chiến sĩ kiên cường nhất, mang theo một thân ẩn nhẫn và đau xót, giằng co với thế tục, với đệ đệ của mình.
Nếu Vân Khuynh chết đi. . .
Hắn cũng không muốn sống.
Trách nhiệm đối với Tần gia, hắn chán ghét, trách nhiệm với bọn đệ đệ, hắn không cần, dù sao bọn họ đều đã trưởng thành, không có đại ca là hắn cũng có thể sống tốt.
Tất cả mệt nhọc tích lũy đến nay, bắt đầu chồng chất đè xuống trong lòng Tần Vô Phong.
Nhất thời, kiên cường như Tần Vô Phong, dĩ nhiên có ý nghĩ cùng với Vân Khuynh rời khỏi thế giới này.
Quả thật là không ở trong trầm mặc bạo phát, mà ở trong trầm mặc tử vong.
So với Tần Vô Phong trầm mặc, Tần Vô Song có vẻ mất trật tự không gì sánh được, hắn là trăm triệu không thể tiếp thu chuyện thực theo như lời Liên Cừ.
Tay hắn, lung tung vung vẩy chỉ vào Liên Cừ: “Ngươi gạt người, ngươi gạt người, Khuynh nhi sao có thể cam lòng rời bỏ ta? Ngươi sao có thể bất lực?”
Liên Cừ lắc lắc đầu, không ngừng thở dài, hắn cũng là khó chịu gần như khó có thể hô hấp.
Tần Vô Song nói xong lời này, trừng mắt nhìn cánh tay vẫn sưng như trước, nhưng màu băng lam đã sắp hoàn toàn rút đi.
Hắn gắt gao trừng mắt nhìn chỗ lồi lên kinh khủng kia, chỉ muốn trực tiếp xé rách da thịt Vân Khuynh, đem cổ trùng chết tiệt kia tóm lấy bầm thây vạn đoạn.
Cánh tay hắn cũng theo suy nghĩ trong lòng, thẳng tắp vươn tới cánh tay sưng lên của Vân Khuynh.
Liên Cừ thấy vậy kinh hô một tiếng: “Vô Song, có độc, không được. . .”
Ở trên đó, là độc vật, nếu không phải trong cơ thể Vân Khuynh có ‘Tử ô cổ’, như vậy, cánh tay kia của y, chắc chắn đã sớm phế.
Thế nhưng Tần Vô Song không có tâm tình để ý tới Liên Cừ khuyến cáo, tay hắn, thẳng tắp ấn lên chỗ lồi trên cánh tay Vân Khuynh.
Tất cả biến hóa phát sinh ngay trong nháy mắt.
Màu băng lam trên cánh tay Vân Khuynh, chớp mắt toàn bộ xuyên qua địa phương tiếp xúc với bàn tay Tần Vô Song, hút lên tay Tần Vô Song.
Liên Cừ trừng lớn hai mắt, vẻ mặt mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì.
Mà Tần Vô Song không có nửa phần cảm giác không khỏe.
Nhưng thật ra cổ trùng lồi lên trong cánh tay sưng tấy của Vân Khuynh, như là phát hiện gì đó, nhanh chóng dao động trong cơ thể Vân Khuynh.
Con mắt mọi người hoa lên, cánh tay Tần Vô Song cũng lồi lên một chỗ, nhanh chóng di động.
Chỉ trong chớp mắt, một con động vật màu băng lam giống với bọ cạp, từ trong cổ tay Tần Vô Song lộ đầu ra, theo ngón tay Tần Vô Song, bò lên cánh tay Vân Khuynh.
Liên Cừ nhìn ‘con bọ cạp’ kia, hoàn toàn không biết đó là thứ gì, mà Tần Vô Song lại biết, đó chính là biến dị kim tàm cổ Tà Vu cốc cốc chủ đưa cho hắn.
Tần Vô Song lập tức đè xuống tình tự nổi giận bất an, chăm chú nhìn chằm chằm vào biến dị kim tàm cổ, mong muốn nó có thể giống với chuyện lần kia của Nguyệt Mạc ở Liệt Phong quốc, lần thứ hai xoay chuyển cục diện, vì Vân Khuynh mang đến một mảnh sinh cơ.
Biến dị kim tàm cổ, sau khi dung hợp với Tần Vô Song, vào một trình độ nhất định, đã cùng Tần Vô Song tâm linh tương thông.
Tần Vô Song yêu và trân trọng Vân Khuynh, khẩn trương và quan tâm Vân Khuynh, nó có thể mơ hồ biết được tất cả.
Biến dị kim tàm cổ vừa bò ra cánh tay Tần Vô Song, lại lần nữa theo cổ tay sưng lên của Vân Khuynh, bò đi vào.
Mọi người không biết biến dị kim tàm cổ có thể mang đến biến hóa như thế nào, thế nhưng ở dưới đáy lòng đều mọc lên một tia chờ đợi và hy vọng.
Ánh mắt thẳng tắp đuổi theo biến dị kim tàm cổ.
Biến dị kim tàm cổ kia quả thực không để mọi người thất vọng.
Chỉ chốc lát, hai góc lồi lên lại theo cánh tay Vân Khuynh, một trước một sau bò ra ngoài.
Đi trước là một loài bò sát màu đen giống như giun, Liên Cừ liếc mắt liền nhận ra đó là tử ô cổ trùng, đi sau còn lại là biến dị kim tàm cổ biến thành màu đỏ như máu.
Từ khi Tần Vô Song có được biến dị kim tàm cổ, liền vẫn thấy nó luôn đổi màu.
Loài bò sát kia, vừa rời khỏi thân thể Vân Khuynh, liền rơi vào chén thuốc Liên Cừ đặt ở dưới cổ tay Vân Khuynh lúc trước.
Sau đó cổ trùng giống như là bị đun sôi, thống khổ quằn quại trong chén thuốc không ngớt.
Chỉ chốc lát, nước thuốc trong chén dường như tiêu hao, cả vật thể tử ô cổ trùng vốn đen thùi, giống như là bị lột một tầng da, phiếm màu da thịt, thương cảm hề hề cuộn mình trong đáy bát.
Ngay sau đó, biến dị kim tàm cổ liền bò vào trong chén thuốc, vẫy vẫy đuôi, đâm vào thân thể tử ô cổ trùng, sau đó tóm lấy tử ô cổ trùng đem nó nuốt vào trong bụng.
Sau một màn mọi người trợn tròn mắt nhìn này, biến dị kim tàm cổ lại biến thành màu tím yêu dị, nhìn qua có chút thỏa mãn lắc lắc đuôi, lại theo cánh tay Tần Vô Song bò về.
“Này. . .”
Liên Cừ trước hết lấy lại tinh thần, cấp thiết đi về phía trước, lúc này cánh tay sưng tấy của Vân Khuynh, đã hơi hơi khôi phục một ít, ngón tay hắn đặt lên cổ tay Vân Khuynh, tinh tế chăm chú bắt mạch, chốc lát, đáy mắt bắn ra tia sáng vui sướng: “Vân Khuynh y. . . Cổ độc của y được giải rồi!”
Những lời này vừa nói ra miệng, mọi người thở phào nhẹ nhõm, Liên Duyệt cũng rốt cục chân chính hôn mê bất tỉnh.
Tần Vô Phong hơi kéo kéo môi, trong lòng phức tạp một mảnh, xem ra bọn họ đã định trước còn phải tiếp tục giãy dụa quấn quýt.
Thế nhưng, có thể sống sót, nhất định là tốt hơn nhiều so với chết.
Giống như là vừa trải qua một hồi sinh tử, khiến Tần Vô Phong một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, càng thêm cường liệt.
Trạng huống của Vân Khuynh, trong nháy mắt cứu rỗi Liên Cừ, rốt cục, sinh mệnh Vân Khuynh và hài tử trong bụng y, không có chết non ở trong tay hắn.
Liên Cừ cẩn thận chiếu cố Vân Khuynh nằm xuống xong, lập tức hỏi Tần Vô Song:
“Vừa rồi là vật gì vậy?
Ngoại hình nhìn qua rất giống kim tàm cổ, nhưng kim tàm cổ không có khả năng lợi hại như vậy. . .”
Tần Vô Song cũng phi thường kích động, lúc này hắn rất cảm kích Tà Vu cốc lão cốc chủ, may là lão cốc chủ đem biến dị kim tàm cổ đưa cho hắn.
Khi đó, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới biến dị kim tàm cổ dĩ nhiên lợi hại như thế, dĩ nhiên có thể tạo ra nhiều kinh hỉ cho hắn như vậy.
“Đó là kim tàm cổ, biến dị kim tàm cổ, là lễ vật Tà Vu cốc lão cốc chủ đưa cho ta.”
Quả thật đúng là đã định trước, mặc dù ở Liệt Phong quốc luôn luôn bị ngăn trở, không thể trở về, thế nhưng, song song trải qua đau khổ này, ở trong lúc hắn vô ý chiếm được bảo bối hắn cần nhất.
Vân Khuynh đã không còn trở ngại, Liên Cừ để tiểu đồng dìu Liên Duyệt đi xuống nghỉ ngơi, Tần Vô Song còn lại là tinh tế nói hết quá trình có được biến dị kim tàm cổ cho Liên Cừ.
Liên Cừ sau khi nghe xong, cảm thán: “Lúc trước để ngươi đi lấy lam ngân hoa, quả nhiên là chính xác.”
Nói đến chuyện lấy lam ngân hoa, Tần Vô Song liền nghĩ tới chuyện giữa Tần Vô Phong và Vân Khuynh, sắc mặt hắn trầm xuống, lại bắt đầu khổ sở đau đớn.
Thế nhưng, vào lúc Vân Khuynh nguy nan, hắn nhưng thật ra đã đem chuyện này, toàn bộ quên sạch, ném ra sau đầu, xem ra, ở trong lòng bọn họ, Vân Khuynh vẫn là quan trọng nhất.
Vào thời khắc ‘Tử ô cổ’ bị kéo ra khỏi thân thể Vân Khuynh, trong Lưu Duyên ảo cảnh, hắc bào tế tự trên núi Tịch Diệt lập tức phát hiện.
Ánh mắt sắc bén của hắn mang theo vài phần bi thương, vài phần mờ mịt, huyết đồng dĩ nhiên sắp hiện thế. . .
Trước đây ”Vô Gian luyện ngục” muốn chế tạo huyết đồng, nhưng dù sao cũng chỉ là huyết đồng nhân tạo, không thể coi là huyết đồng chân chính, nhưng huyết đồng sắp hiện thế này, lại là huyết đồng chân chính. . .
Chân chính huyết đồng, mới có thể ở trên thế giới này nhấc lên huyết vũ tinh phong, chân chính có thể mang đến hủy diệt cho thế giới này, thân mang dị năng, chịu trớ chú lên trời, có thể khắc chết mọi người ở bên! ! !
Hắn cuối cùng vẫn không thể ngăn cản nó xuất hiện.
Nương tay với người nọ của Tần gia, là đúng hay sai?
Thế nhưng, hắn đã tận lực, người nọ bảo trụ mạng sống của mình và huyết đồng, sợ là đã được định trước. . .
Cho dù lúc đó hắn không buông tha y, có lẽ cũng sẽ có biến cố khác làm cho người nọ sống sót.
Hắn hiện tại muốn làm chính là, tìm được người duy nhất trong thiên hạ kia có thể kiềm chế huyết đồng. . .
Chuyển thế linh đồng, một người phúc duyên thâm hậu, chuyện gì cũng có thể biến nguy thành an, kẻ được trời quan tâm.
Chỉ là, trong thế giới mênh mông này, hắn còn có thể may mắn phát hiện chuyển thế linh đồng giống như phát hiện huyết đồng sao?
Thế nhưng, may là, huyết đồng hiện còn nhỏ, cho hắn rất nhiều thời gian đi tìm chuyển thế linh đồng. . . Đăng bởi: admin
Liên Cừ thống khổ tự trách không ngớt, nếu không phải hắn lỗ mãng giải cổ độc như thế, có lẽ còn có thể kéo dài một đoạn thời gian, nhưng hiện tại. . .
Hiện tại, Vân Khuynh ngay cả nhất khắc cũng kéo không nổi. . .
Kỳ thực trách không được hắn, ngoại trừ Liên Cừ, ngay cả nữ nhi của Tà Vu cốc cốc chủ Nhã Sóc Lam, sau khi bắt mạch cho Vân Khuynh, cũng kết luận là ‘Tử ô cổ’ .
Ngay cả chủ nhân tương lai của bộ tộc am hiểu cổ thuật nhất cũng nói như vậy, lại có ai có thể chân chính nhìn thấu ‘Tử ô cổ’ trong cơ thể Vân Khuynh là ‘Tử ô cổ’ bị biến dạng?
Nó đích thật là ‘Tử ô cổ’, chỉ là mạnh mẽ hơn ‘Tử ô cổ’ một chút, có thể hút đi nước thuốc đáng e ngại mà thôi.
Nhưng chỉ một chút khác biệt như thế, cũng thay đổi toàn bộ kết cục của sự kiện.
“Không. . .”
Tần Vô Song ôm chặt Vân Khuynh, đỏ mắt, rống lên với Liên Cừ: “Ngươi nói dối, ngươi nói dối, Khuynh nhi không có việc gì. . .”
Sắc mặt Tần Vô Phong cũng dịu xuống.
Hắn vươn tay, cẩn thận chạm lên gò má Vân Khuynh, xúc cảm ấm áp mềm mại khiến hắn an lòng.
Không sao, sống thống khổ như vậy, như vậy, bọn họ cùng đi với nhau.
Đến đó rồi, không cần đối mặt với ánh mắt thế tục, không cần đối mặt với Tần Vô Song chỉ trích.
Hắn đã rất mệt rất mệt, đoạn thời gian kia ở chung với Vân Khuynh, là một đoạn thả lỏng nhất trong hơn hai mươi của hắn.
Vì Vân Khuynh hắn bằng lòng biến thành chiến sĩ kiên cường nhất, mang theo một thân ẩn nhẫn và đau xót, giằng co với thế tục, với đệ đệ của mình.
Nếu Vân Khuynh chết đi. . .
Hắn cũng không muốn sống.
Trách nhiệm đối với Tần gia, hắn chán ghét, trách nhiệm với bọn đệ đệ, hắn không cần, dù sao bọn họ đều đã trưởng thành, không có đại ca là hắn cũng có thể sống tốt.
Tất cả mệt nhọc tích lũy đến nay, bắt đầu chồng chất đè xuống trong lòng Tần Vô Phong.
Nhất thời, kiên cường như Tần Vô Phong, dĩ nhiên có ý nghĩ cùng với Vân Khuynh rời khỏi thế giới này.
Quả thật là không ở trong trầm mặc bạo phát, mà ở trong trầm mặc tử vong.
So với Tần Vô Phong trầm mặc, Tần Vô Song có vẻ mất trật tự không gì sánh được, hắn là trăm triệu không thể tiếp thu chuyện thực theo như lời Liên Cừ.
Tay hắn, lung tung vung vẩy chỉ vào Liên Cừ: “Ngươi gạt người, ngươi gạt người, Khuynh nhi sao có thể cam lòng rời bỏ ta? Ngươi sao có thể bất lực?”
Liên Cừ lắc lắc đầu, không ngừng thở dài, hắn cũng là khó chịu gần như khó có thể hô hấp.
Tần Vô Song nói xong lời này, trừng mắt nhìn cánh tay vẫn sưng như trước, nhưng màu băng lam đã sắp hoàn toàn rút đi.
Hắn gắt gao trừng mắt nhìn chỗ lồi lên kinh khủng kia, chỉ muốn trực tiếp xé rách da thịt Vân Khuynh, đem cổ trùng chết tiệt kia tóm lấy bầm thây vạn đoạn.
Cánh tay hắn cũng theo suy nghĩ trong lòng, thẳng tắp vươn tới cánh tay sưng lên của Vân Khuynh.
Liên Cừ thấy vậy kinh hô một tiếng: “Vô Song, có độc, không được. . .”
Ở trên đó, là độc vật, nếu không phải trong cơ thể Vân Khuynh có ‘Tử ô cổ’, như vậy, cánh tay kia của y, chắc chắn đã sớm phế.
Thế nhưng Tần Vô Song không có tâm tình để ý tới Liên Cừ khuyến cáo, tay hắn, thẳng tắp ấn lên chỗ lồi trên cánh tay Vân Khuynh.
Tất cả biến hóa phát sinh ngay trong nháy mắt.
Màu băng lam trên cánh tay Vân Khuynh, chớp mắt toàn bộ xuyên qua địa phương tiếp xúc với bàn tay Tần Vô Song, hút lên tay Tần Vô Song.
Liên Cừ trừng lớn hai mắt, vẻ mặt mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì.
Mà Tần Vô Song không có nửa phần cảm giác không khỏe.
Nhưng thật ra cổ trùng lồi lên trong cánh tay sưng tấy của Vân Khuynh, như là phát hiện gì đó, nhanh chóng dao động trong cơ thể Vân Khuynh.
Con mắt mọi người hoa lên, cánh tay Tần Vô Song cũng lồi lên một chỗ, nhanh chóng di động.
Chỉ trong chớp mắt, một con động vật màu băng lam giống với bọ cạp, từ trong cổ tay Tần Vô Song lộ đầu ra, theo ngón tay Tần Vô Song, bò lên cánh tay Vân Khuynh.
Liên Cừ nhìn ‘con bọ cạp’ kia, hoàn toàn không biết đó là thứ gì, mà Tần Vô Song lại biết, đó chính là biến dị kim tàm cổ Tà Vu cốc cốc chủ đưa cho hắn.
Tần Vô Song lập tức đè xuống tình tự nổi giận bất an, chăm chú nhìn chằm chằm vào biến dị kim tàm cổ, mong muốn nó có thể giống với chuyện lần kia của Nguyệt Mạc ở Liệt Phong quốc, lần thứ hai xoay chuyển cục diện, vì Vân Khuynh mang đến một mảnh sinh cơ.
Biến dị kim tàm cổ, sau khi dung hợp với Tần Vô Song, vào một trình độ nhất định, đã cùng Tần Vô Song tâm linh tương thông.
Tần Vô Song yêu và trân trọng Vân Khuynh, khẩn trương và quan tâm Vân Khuynh, nó có thể mơ hồ biết được tất cả.
Biến dị kim tàm cổ vừa bò ra cánh tay Tần Vô Song, lại lần nữa theo cổ tay sưng lên của Vân Khuynh, bò đi vào.
Mọi người không biết biến dị kim tàm cổ có thể mang đến biến hóa như thế nào, thế nhưng ở dưới đáy lòng đều mọc lên một tia chờ đợi và hy vọng.
Ánh mắt thẳng tắp đuổi theo biến dị kim tàm cổ.
Biến dị kim tàm cổ kia quả thực không để mọi người thất vọng.
Chỉ chốc lát, hai góc lồi lên lại theo cánh tay Vân Khuynh, một trước một sau bò ra ngoài.
Đi trước là một loài bò sát màu đen giống như giun, Liên Cừ liếc mắt liền nhận ra đó là tử ô cổ trùng, đi sau còn lại là biến dị kim tàm cổ biến thành màu đỏ như máu.
Từ khi Tần Vô Song có được biến dị kim tàm cổ, liền vẫn thấy nó luôn đổi màu.
Loài bò sát kia, vừa rời khỏi thân thể Vân Khuynh, liền rơi vào chén thuốc Liên Cừ đặt ở dưới cổ tay Vân Khuynh lúc trước.
Sau đó cổ trùng giống như là bị đun sôi, thống khổ quằn quại trong chén thuốc không ngớt.
Chỉ chốc lát, nước thuốc trong chén dường như tiêu hao, cả vật thể tử ô cổ trùng vốn đen thùi, giống như là bị lột một tầng da, phiếm màu da thịt, thương cảm hề hề cuộn mình trong đáy bát.
Ngay sau đó, biến dị kim tàm cổ liền bò vào trong chén thuốc, vẫy vẫy đuôi, đâm vào thân thể tử ô cổ trùng, sau đó tóm lấy tử ô cổ trùng đem nó nuốt vào trong bụng.
Sau một màn mọi người trợn tròn mắt nhìn này, biến dị kim tàm cổ lại biến thành màu tím yêu dị, nhìn qua có chút thỏa mãn lắc lắc đuôi, lại theo cánh tay Tần Vô Song bò về.
“Này. . .”
Liên Cừ trước hết lấy lại tinh thần, cấp thiết đi về phía trước, lúc này cánh tay sưng tấy của Vân Khuynh, đã hơi hơi khôi phục một ít, ngón tay hắn đặt lên cổ tay Vân Khuynh, tinh tế chăm chú bắt mạch, chốc lát, đáy mắt bắn ra tia sáng vui sướng: “Vân Khuynh y. . . Cổ độc của y được giải rồi!”
Những lời này vừa nói ra miệng, mọi người thở phào nhẹ nhõm, Liên Duyệt cũng rốt cục chân chính hôn mê bất tỉnh.
Tần Vô Phong hơi kéo kéo môi, trong lòng phức tạp một mảnh, xem ra bọn họ đã định trước còn phải tiếp tục giãy dụa quấn quýt.
Thế nhưng, có thể sống sót, nhất định là tốt hơn nhiều so với chết.
Giống như là vừa trải qua một hồi sinh tử, khiến Tần Vô Phong một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, càng thêm cường liệt.
Trạng huống của Vân Khuynh, trong nháy mắt cứu rỗi Liên Cừ, rốt cục, sinh mệnh Vân Khuynh và hài tử trong bụng y, không có chết non ở trong tay hắn.
Liên Cừ cẩn thận chiếu cố Vân Khuynh nằm xuống xong, lập tức hỏi Tần Vô Song:
“Vừa rồi là vật gì vậy?
Ngoại hình nhìn qua rất giống kim tàm cổ, nhưng kim tàm cổ không có khả năng lợi hại như vậy. . .”
Tần Vô Song cũng phi thường kích động, lúc này hắn rất cảm kích Tà Vu cốc lão cốc chủ, may là lão cốc chủ đem biến dị kim tàm cổ đưa cho hắn.
Khi đó, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới biến dị kim tàm cổ dĩ nhiên lợi hại như thế, dĩ nhiên có thể tạo ra nhiều kinh hỉ cho hắn như vậy.
“Đó là kim tàm cổ, biến dị kim tàm cổ, là lễ vật Tà Vu cốc lão cốc chủ đưa cho ta.”
Quả thật đúng là đã định trước, mặc dù ở Liệt Phong quốc luôn luôn bị ngăn trở, không thể trở về, thế nhưng, song song trải qua đau khổ này, ở trong lúc hắn vô ý chiếm được bảo bối hắn cần nhất.
Vân Khuynh đã không còn trở ngại, Liên Cừ để tiểu đồng dìu Liên Duyệt đi xuống nghỉ ngơi, Tần Vô Song còn lại là tinh tế nói hết quá trình có được biến dị kim tàm cổ cho Liên Cừ.
Liên Cừ sau khi nghe xong, cảm thán: “Lúc trước để ngươi đi lấy lam ngân hoa, quả nhiên là chính xác.”
Nói đến chuyện lấy lam ngân hoa, Tần Vô Song liền nghĩ tới chuyện giữa Tần Vô Phong và Vân Khuynh, sắc mặt hắn trầm xuống, lại bắt đầu khổ sở đau đớn.
Thế nhưng, vào lúc Vân Khuynh nguy nan, hắn nhưng thật ra đã đem chuyện này, toàn bộ quên sạch, ném ra sau đầu, xem ra, ở trong lòng bọn họ, Vân Khuynh vẫn là quan trọng nhất.
Vào thời khắc ‘Tử ô cổ’ bị kéo ra khỏi thân thể Vân Khuynh, trong Lưu Duyên ảo cảnh, hắc bào tế tự trên núi Tịch Diệt lập tức phát hiện.
Ánh mắt sắc bén của hắn mang theo vài phần bi thương, vài phần mờ mịt, huyết đồng dĩ nhiên sắp hiện thế. . .
Trước đây ”Vô Gian luyện ngục” muốn chế tạo huyết đồng, nhưng dù sao cũng chỉ là huyết đồng nhân tạo, không thể coi là huyết đồng chân chính, nhưng huyết đồng sắp hiện thế này, lại là huyết đồng chân chính. . .
Chân chính huyết đồng, mới có thể ở trên thế giới này nhấc lên huyết vũ tinh phong, chân chính có thể mang đến hủy diệt cho thế giới này, thân mang dị năng, chịu trớ chú lên trời, có thể khắc chết mọi người ở bên! ! !
Hắn cuối cùng vẫn không thể ngăn cản nó xuất hiện.
Nương tay với người nọ của Tần gia, là đúng hay sai?
Thế nhưng, hắn đã tận lực, người nọ bảo trụ mạng sống của mình và huyết đồng, sợ là đã được định trước. . .
Cho dù lúc đó hắn không buông tha y, có lẽ cũng sẽ có biến cố khác làm cho người nọ sống sót.
Hắn hiện tại muốn làm chính là, tìm được người duy nhất trong thiên hạ kia có thể kiềm chế huyết đồng. . .
Chuyển thế linh đồng, một người phúc duyên thâm hậu, chuyện gì cũng có thể biến nguy thành an, kẻ được trời quan tâm.
Chỉ là, trong thế giới mênh mông này, hắn còn có thể may mắn phát hiện chuyển thế linh đồng giống như phát hiện huyết đồng sao?
Thế nhưng, may là, huyết đồng hiện còn nhỏ, cho hắn rất nhiều thời gian đi tìm chuyển thế linh đồng. . . Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.