Chương 227: Lời Nói Dối Thiện Ý.
Vô Hoan Dã Tiếu
24/05/2017
CHƯƠNG 228: LỜI NÓI DỐI THIỆN Ý.
Hỗ động giữa Vân Khuynh và Tần Vô Phong, không chỉ Vân Hoán nhìn ra không đúng, ngay cả Tần Vô Song cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng Tần Vô Song chỉ là vô ý thức buộc chặt bàn tay ôm Vân Khuynh, cũng không toát ra quá nhiều tình tự.
Người bình thường thấy ‘Thê tử’ của mình, cùng với đại ca của mình ‘Mắt đi mày lại’ như vậy, không phải đều rất tức giận sao? ? ?
Vì sao Tần gia tướng công này, nhìn thế nào lại cam chịu như thế? ? ?
Vân Hoán trăm tư không được kỳ giải, chỉ cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau.
Lúc Vân Khuynh nói chuyện này với hắn, đều chỉ là thô sơ giản lược nói một lần, trong đó rất nhiều trọng điểm và chi tiết đều là ngậm miệng không nói, mọi việc của Tần gia lại càng không hề đề cập với hắn.
Vân Khuynh cố ý ẩn dấu không nói sự thực, rốt cuộc là thế nào, Tần gia chỉ có ba huynh đệ, vì sao hắn cảm giác lại rất phức tạp? ? ?
Vân Hoán có chút suy nghĩ nhìn Vân Khuynh, Vân Khuynh lại không phát hiện, chỉ là hơi hơi nhắm mắt, đang suy nghĩ phải trả lời hai người tìm được y như thế nào.
Thế nhưng y cũng phát hiện, Tần Vô Song, Tần Vô Phong hai huynh đệ, càng như là đã hòa thuận lại, cùng nhau đi tìm y. . .
Điều này ý nghĩa cái gì. . .
Vân Khuynh nghĩ không ra, cũng không dám suy nghĩ sâu xa tiếp xuống.
Mà Tần Vô Song thì phi thường không hài lòng Vân Hoán nhìn Vân Khuynh, giơ lên ống tay áo, ho nhẹ một tiếng nói: “Vân nhị ca, chúng ta và Khuynh nhi xa cách đã lâu, có rất nhiều chuyện muốn nói, còn thỉnh Vân nhị ca lảng tránh một chút, nếu có chỗ thất lễ, thỉnh Vân nhị ca không lấy làm phiền lòng.”
Gọi Vân Hoán một tiếng Vân nhị ca, cũng chỉ là vì Tần Vô Phong vừa nói câu kia, ở Vân gia, chỉ có Vân Hoán từng đối xử tử tế với Vân Khuynh.
Đích xác thất lễ, Tần Vô Song thỉnh cầu khiến Vân Hoán nhíu mày: “Ta. . .”
Kỳ thực hắn rất lo lắng đem Vân Khuynh lưu cho hai người kia, chỉ là Vân Khuynh đột nhiên từ trong lòng Tần Vô Song ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Như vậy hắn liền đem cự tuyệt bên mép, nuốt xuống phía dưới, gật đầu đóng cửa rời đi.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Tần Vô Phong, Tần Vô Song và Vân Khuynh, trên khuôn mặt Tần Vô Song mang theo vài phần mãnh liệt, lúc này mới mở tay đặt trên thắt lưng Vân Khuynh, một lần nữa vươn đến, đem cả người Vân Khuynh mạnh mẽ ôm vào trong ngực.
Đầu của hắn chôn ở cần cổ Vân Khuynh, thì thào lẩm bẩm: “Khuynh nhi, ta rất nhớ ngươi. . .”
Vân Khuynh nghe vậy trong lòng mềm nhũn, trong mắt nóng lên, thiếu chút nữa chảy ra nước mắt.
Y cũng nhớ hắn, nhớ Tần Vô Phong, nhớ Liên Duyệt, nhớ bảo bảo. . .
Tần Vô Phong không nói gì ngồi ở trên ghế bên cạnh bọn họ, bình tĩnh nhìn Vân Khuynh không nói, nhưng trong đôi mắt đen vắng lặng như hắc diệu thạch, cuồn cuộn cũng là tha thiết nóng cháy thâm tình, đốt cháy tâm can Vân Khuynh.
Lẽ nào. . .
Y sai rồi sao? ? ?
Không nên trốn sao? ? ?
Đang suy nghĩ, Tần Vô Song đã thu hồi yếu đuối và thất thần toát ra vừa rồi, từ chỗ cổ Vân Khuynh ngẩng đầu, vươn tay nâng cằm Vân Khuynh, thật sâu hôn xuống cánh môi hắn mong nhớ ngày đêm đã lâu kia.
Hắn hết sức triền miên liếm mút đảo quanh bên môi y.
Vân Khuynh sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng không có phản kháng, hơi buông xuống mí mắt, tùy ý lông mi che phủ đôi mắt màu mực của y, dịu ngoan thuận theo động tác của Tần Vô Song.
Tần Vô Song xem chuẩn thời cơ, liền vươn lưỡi cạy mở cánh môi Vân Khuynh, thâm nhập vào trong, hai bên cấp tốc quấn lại một chỗ, truy đuổi lẫn nhau.
Tần Vô Phong dường như không có việc gì nhấc lên chén trà ở một bên, đáy lòng hơi hơi cay đắng, bàn tay nắm chén trà cũng trắng bệch, trên mặt là một mảnh lạnh lùng và bình tĩnh.
Con mắt hắn hơi hơi rủ xuống, không nhìn động tác của hai người bên cạnh, mà là nghiên cứu hoa văn màu xanh mạ vàng trên chén trà.
Vân Khuynh và Tần Vô Song vừa hôn, thiếu chút nữa khiến Vân Khuynh hít thở không thông, may là y đúng lúc đẩy ra Tần Vô Song, Tần Vô Song cũng không quá cố sức đã bị y dễ dàng đẩy ra.
Hô hấp vừa được tự do, Vân Khuynh liền tựa ở trong ngực Tần Vô Song nhẹ nhàng thở hổn hển, hơi nâng lên lông mi nhiễm lên vài phần hơi nước, một bóng người bỗng nhiên ánh vào trong mắt Vân Khuynh.
Là Tần Vô Phong.
Vân Khuynh chậm rãi trợn to hai mắt, ảo não không ngớt.
Trời ạ! ! !
Y vừa bị Tần Vô Song hôn liền bị dụ dỗ, dụ dỗ y thẳng thắn quên Tần Vô Phong tồn tại.
Lúc này vừa nhìn Tần Vô Phong, nhớ tới vừa rồi y và Tần Vô Song không kiêng nể gì hôn môi trước mặt Tần Vô Phong, Vân Khuynh liền chỉ muốn đào một cái hố vùi mình vào trong.
Tần Vô Song nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vô Phong, đột nhiên cũng không cảm thấy đại ca nhà mình tồn tại vướng bận.
“Được rồi.”
Vẫn là Tần Vô Phong tự chủ tốt nhất, thấy Tần Vô Song và Vân Khuynh dừng lại, liền lập tức buông chén trà trong tay, chăm chú nhìn Vân Khuynh nói: “Vân nhi, theo chúng ta trở lại.”
Vân Khuynh chớp chớp mắt, Tần Vô Phong nói chính là theo bọn họ cùng nhau trở lại. . .
Là bọn hắn, mà không phải Tần Vô Song, hoặc là Tần Vô Phong bất lỳ một ai trong hai người, mà hai người bọn họ.
Vân Khuynh hô hấp đột nhiên có chút cứng ngắc: “Ta. . . Không được.”
Y cự tuyệt khiến tâm tình tốt của Tần Vô Song cũng trầm xuống: “Vì sao? ? ?”
Vân Khuynh hô hấp dừng một chút, hai bàn tay che giấu dưới ống tay áo đặt trên đùi, không tự chủ được quấn lại với nhau: “Ta. . . Ta. . . Ta ở kinh thành còn có chút việc.”
Tần Vô Phong liếc nhìn Tần Vô Song, trong đôi mắt mang theo vài phần trách cứ.
Vân Khuynh rời xa bọn họ nhất định là có nguyên nhân, cho nên bọn họ đã sớm thương lượng hết thảy, sau khi tìm được Vân Khuynh nhất định phải ôn nhu chờ y, dỗ y đem toàn bộ tâm sự và cố kỵ đều nói ra.
Cũng ước định ai cũng không được khởi binh vấn tội Vân Khuynh, chất vấn nguyên nhân y rời đi, miễn cho lại đem Vân Khuynh bức chạy.
Tuy rằng trải qua lần Vân Khuynh trốn đi này, bọn họ ngày sau nhất định sẽ càng thêm chú ý hành tung của Vân Khuynh, thế nhưng, người có lúc trượt chân ngựa có lúc mất móng, nói không chừng lúc nào đó lại để Vân Khuynh thừa cơ chạy mất.
Cho nên, thượng thượng sách chính là theo Vân Khuynh, để y trầm tĩnh lại, hoàn toàn tin tưởng bọn họ, nguyện ý ở lại bên người bọn họ, nguyện ý đem tâm sự của y đều nói cho bọn họ.
Thu được ánh mắt cảnh cáo của Tần Vô Phong, Tần Vô Song bĩu môi, đem ánh mắt dời sang một bên, không hề mở miệng.
Vừa rồi hắn cố ý tiến đến trước Tần Vô Phong, ôm Vân Khuynh vào lòng trước Tần Vô Phong, thậm chí cố ý ở trước mặt Tần Vô Phong bừa bãi hôn môi Vân Khuynh, tất cả đều là vì để Tần Vô Phong tức giận.
Thế nhưng, đối với Tần Vô Phong vững như núi đá này, hắn làm tất cả trái lại càng có vẻ hắn giống như một hài tử không được tự nhiên.
Nghĩ, Tần Vô Song bắt đầu ảo não, gừng càng già quả nhiên càng cay, đạo hạnh đại ca nhà hắn hắn không sánh được, trách không được hắn sẽ thỏa hiệp nhượng bộ.
“Vậy được.”
Nghe xong Vân Khuynh nói, Tần Vô Phong gật đầu: “Ta và Vô Song vốn là tới đón Vân nhi trở lại, nếu Vân nhi có việc, như vậy ta và Vô Song liền ở cùng Vân nhi, đem sự tình giải quyết xong xuôi rồi cùng nhau trở lại.”
Vân Khuynh không tự chủ được nhíu mày, trong lòng biết hai người này tìm được y tất nhiên sẽ không đơn giản để y tiếp tục trốn bọn họ, cho nên chỉ có thể gật đầu.
Dù sao bây giờ còn chưa tới Tần gia, sau đó y có thể xem xét tình huống hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Không tiếp tục tự hỏi vấn đề này, Vân Khuynh lập tức nghĩ tới một chuyện khác khiến y nóng ruột nóng gan, y giơ lên đôi mắt, nhìn Tần Vô Song, lại nhìn Tần Vô Phong: “Vô Song, đại ca, đại Bảo tiểu Bảo hiện tại thế nào? ? ?”
Tần Vô Phong và Tần Vô Song rời khỏi Tần gia, thế nhưng chuyện phát sinh ở Tần gia, bọn họ đều là thời khắc quan tâm.
Trước đó vài ngày bọn họ như trước nhận được thư Liên Duyệt gửi, nói tiểu Bảo hôm nay đã ở Lưu Ly tiểu trúc chỗ nhị sư bá của bọn hắn.
Mà đại Bảo. . .
Nhớ tới hài tử kia, trên khuôn mặt Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người, đều bịt kín một tầng lo lắng, dĩ nhiên bị người bất tri bất giác mang đi, hơn nữa không hề lưu lại nửa điểm vết tích.
Biết hai hài tử gặp chuyện không may, Tần Vô Song và Tần Vô Phong lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng bọn hắn còn muốn đi tìm Vân Khuynh.
Cho nên chỉ có thể phái người đi tìm đại Bảo.
Tuy rằng bọn họ không rõ vì sao Vân Khuynh lại rời khỏi Tần gia, bỏ được rời xa hai nhi tử, thế nhưng Tần Vô Phong và Tần Vô Song biết, Vân Khuynh cực kỳ thích hai hài tử kia, rất coi trọng hai hài tử của mình.
Lúc này Vân Khuynh vừa hỏi, bọn họ đều luyến tiếc nói cho Vân Khuynh sự thực, cho nên sắc mặt bối rối không tiện mở miệng.
Nhìn bọn họ hai người ấp a ấp úng, đáy lòng Vân Khuynh mọc lên một loại dự cảm không ổn, chẳng lẽ hai hài tử xảy ra cái gì ngoài ý muốn? ? ?
Sắc mặt tuyệt mỹ của y biến tái nhợt, cánh môi run run, còn chưa đem suy đoán của mình hỏi ra, Tần Vô Phong liền mở miệng nói: “Bọn họ hai người tốt, Vân nhi không cần lo lắng.”
Tần Vô Song rất phối hợp dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, Khuynh nhi nếu thật nhớ bọn họ, lúc trước không bỏ đi chẳng phải là ổn rồi sao.”
Nói đến sự kiện kia, Vân Khuynh lập tức chột dạ gục đầu xuống.
Tần Vô Phong biết Vân Khuynh còn không bỏ xuống được hai nhi tử, thoáng suy ngẫm liền nói: “Liên Cừ biểu ca thấy hai đứa căn cốt kỳ giai, liền đem bọn họ đưa đến Lưu Ly tiểu trúc học nghệ rồi.”
Đây coi như là một lời nói dối thiện ý.
Hắn không hy vọng Vân Khuynh lo lắng cho bọn nhỏ, trước khi Vân Khuynh phát hiện bọn nhỏ gặp chuyện không may hắn nhất định phải đem bọn chúng bình yên vô sự tìm trở về.
“A. . . Bọn họ còn nhỏ như vậy đã phải đi bái sư học nghệ sao. . . Như vậy, cho dù ta trở lại Tần gia, cũng không gặp được bọn họ? ? ?”
Tần Vô Phong gật đầu: “Bọn họ là tiểu nam tử hán, hơn nữa sau đó còn phải tiếp nhận mọi việc trên tay chúng ta, ta và Vô Song Vô Hạ không rảnh dạy bọn hắn, liền chỉ còn cách đưa bọn hắn đến nơi có thể giáo dục tốt.”
Vân Khuynh ngẫm lại cũng đúng, liền an tĩnh lại, thế nhưng y như trước lo lắng cho hai hài tử, tuổi còn nhỏ như vậy, có thể học được cái gì? ? ?
Khẳng định sẽ rất khổ.
Thế nhưng, chịu khổ trong khổ, mới có thể trở thành người trên người, y hiện tại chỉ hy vọng bọn họ sớm ngày học nghệ thành công, ít nếm khổ sở một chút.
“Hiện tại, nên là Khuynh nhi nói cho chúng ta biết, Khuynh nhi ở lại kinh thành rốt cuộc có chuyện quan trọng gì — Khuynh nhi nói ra, nói không chừng chúng ta có thể giúp được, Khuynh nhi có chúng ta bang trợ, nhất định sẽ là làm ít công to, nói vậy chúng ta có thể sớm ngày giải quyết vấn đề, sớm ngày về nhà.” Đăng bởi: admin
Hỗ động giữa Vân Khuynh và Tần Vô Phong, không chỉ Vân Hoán nhìn ra không đúng, ngay cả Tần Vô Song cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng Tần Vô Song chỉ là vô ý thức buộc chặt bàn tay ôm Vân Khuynh, cũng không toát ra quá nhiều tình tự.
Người bình thường thấy ‘Thê tử’ của mình, cùng với đại ca của mình ‘Mắt đi mày lại’ như vậy, không phải đều rất tức giận sao? ? ?
Vì sao Tần gia tướng công này, nhìn thế nào lại cam chịu như thế? ? ?
Vân Hoán trăm tư không được kỳ giải, chỉ cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau.
Lúc Vân Khuynh nói chuyện này với hắn, đều chỉ là thô sơ giản lược nói một lần, trong đó rất nhiều trọng điểm và chi tiết đều là ngậm miệng không nói, mọi việc của Tần gia lại càng không hề đề cập với hắn.
Vân Khuynh cố ý ẩn dấu không nói sự thực, rốt cuộc là thế nào, Tần gia chỉ có ba huynh đệ, vì sao hắn cảm giác lại rất phức tạp? ? ?
Vân Hoán có chút suy nghĩ nhìn Vân Khuynh, Vân Khuynh lại không phát hiện, chỉ là hơi hơi nhắm mắt, đang suy nghĩ phải trả lời hai người tìm được y như thế nào.
Thế nhưng y cũng phát hiện, Tần Vô Song, Tần Vô Phong hai huynh đệ, càng như là đã hòa thuận lại, cùng nhau đi tìm y. . .
Điều này ý nghĩa cái gì. . .
Vân Khuynh nghĩ không ra, cũng không dám suy nghĩ sâu xa tiếp xuống.
Mà Tần Vô Song thì phi thường không hài lòng Vân Hoán nhìn Vân Khuynh, giơ lên ống tay áo, ho nhẹ một tiếng nói: “Vân nhị ca, chúng ta và Khuynh nhi xa cách đã lâu, có rất nhiều chuyện muốn nói, còn thỉnh Vân nhị ca lảng tránh một chút, nếu có chỗ thất lễ, thỉnh Vân nhị ca không lấy làm phiền lòng.”
Gọi Vân Hoán một tiếng Vân nhị ca, cũng chỉ là vì Tần Vô Phong vừa nói câu kia, ở Vân gia, chỉ có Vân Hoán từng đối xử tử tế với Vân Khuynh.
Đích xác thất lễ, Tần Vô Song thỉnh cầu khiến Vân Hoán nhíu mày: “Ta. . .”
Kỳ thực hắn rất lo lắng đem Vân Khuynh lưu cho hai người kia, chỉ là Vân Khuynh đột nhiên từ trong lòng Tần Vô Song ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Như vậy hắn liền đem cự tuyệt bên mép, nuốt xuống phía dưới, gật đầu đóng cửa rời đi.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Tần Vô Phong, Tần Vô Song và Vân Khuynh, trên khuôn mặt Tần Vô Song mang theo vài phần mãnh liệt, lúc này mới mở tay đặt trên thắt lưng Vân Khuynh, một lần nữa vươn đến, đem cả người Vân Khuynh mạnh mẽ ôm vào trong ngực.
Đầu của hắn chôn ở cần cổ Vân Khuynh, thì thào lẩm bẩm: “Khuynh nhi, ta rất nhớ ngươi. . .”
Vân Khuynh nghe vậy trong lòng mềm nhũn, trong mắt nóng lên, thiếu chút nữa chảy ra nước mắt.
Y cũng nhớ hắn, nhớ Tần Vô Phong, nhớ Liên Duyệt, nhớ bảo bảo. . .
Tần Vô Phong không nói gì ngồi ở trên ghế bên cạnh bọn họ, bình tĩnh nhìn Vân Khuynh không nói, nhưng trong đôi mắt đen vắng lặng như hắc diệu thạch, cuồn cuộn cũng là tha thiết nóng cháy thâm tình, đốt cháy tâm can Vân Khuynh.
Lẽ nào. . .
Y sai rồi sao? ? ?
Không nên trốn sao? ? ?
Đang suy nghĩ, Tần Vô Song đã thu hồi yếu đuối và thất thần toát ra vừa rồi, từ chỗ cổ Vân Khuynh ngẩng đầu, vươn tay nâng cằm Vân Khuynh, thật sâu hôn xuống cánh môi hắn mong nhớ ngày đêm đã lâu kia.
Hắn hết sức triền miên liếm mút đảo quanh bên môi y.
Vân Khuynh sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng không có phản kháng, hơi buông xuống mí mắt, tùy ý lông mi che phủ đôi mắt màu mực của y, dịu ngoan thuận theo động tác của Tần Vô Song.
Tần Vô Song xem chuẩn thời cơ, liền vươn lưỡi cạy mở cánh môi Vân Khuynh, thâm nhập vào trong, hai bên cấp tốc quấn lại một chỗ, truy đuổi lẫn nhau.
Tần Vô Phong dường như không có việc gì nhấc lên chén trà ở một bên, đáy lòng hơi hơi cay đắng, bàn tay nắm chén trà cũng trắng bệch, trên mặt là một mảnh lạnh lùng và bình tĩnh.
Con mắt hắn hơi hơi rủ xuống, không nhìn động tác của hai người bên cạnh, mà là nghiên cứu hoa văn màu xanh mạ vàng trên chén trà.
Vân Khuynh và Tần Vô Song vừa hôn, thiếu chút nữa khiến Vân Khuynh hít thở không thông, may là y đúng lúc đẩy ra Tần Vô Song, Tần Vô Song cũng không quá cố sức đã bị y dễ dàng đẩy ra.
Hô hấp vừa được tự do, Vân Khuynh liền tựa ở trong ngực Tần Vô Song nhẹ nhàng thở hổn hển, hơi nâng lên lông mi nhiễm lên vài phần hơi nước, một bóng người bỗng nhiên ánh vào trong mắt Vân Khuynh.
Là Tần Vô Phong.
Vân Khuynh chậm rãi trợn to hai mắt, ảo não không ngớt.
Trời ạ! ! !
Y vừa bị Tần Vô Song hôn liền bị dụ dỗ, dụ dỗ y thẳng thắn quên Tần Vô Phong tồn tại.
Lúc này vừa nhìn Tần Vô Phong, nhớ tới vừa rồi y và Tần Vô Song không kiêng nể gì hôn môi trước mặt Tần Vô Phong, Vân Khuynh liền chỉ muốn đào một cái hố vùi mình vào trong.
Tần Vô Song nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vô Phong, đột nhiên cũng không cảm thấy đại ca nhà mình tồn tại vướng bận.
“Được rồi.”
Vẫn là Tần Vô Phong tự chủ tốt nhất, thấy Tần Vô Song và Vân Khuynh dừng lại, liền lập tức buông chén trà trong tay, chăm chú nhìn Vân Khuynh nói: “Vân nhi, theo chúng ta trở lại.”
Vân Khuynh chớp chớp mắt, Tần Vô Phong nói chính là theo bọn họ cùng nhau trở lại. . .
Là bọn hắn, mà không phải Tần Vô Song, hoặc là Tần Vô Phong bất lỳ một ai trong hai người, mà hai người bọn họ.
Vân Khuynh hô hấp đột nhiên có chút cứng ngắc: “Ta. . . Không được.”
Y cự tuyệt khiến tâm tình tốt của Tần Vô Song cũng trầm xuống: “Vì sao? ? ?”
Vân Khuynh hô hấp dừng một chút, hai bàn tay che giấu dưới ống tay áo đặt trên đùi, không tự chủ được quấn lại với nhau: “Ta. . . Ta. . . Ta ở kinh thành còn có chút việc.”
Tần Vô Phong liếc nhìn Tần Vô Song, trong đôi mắt mang theo vài phần trách cứ.
Vân Khuynh rời xa bọn họ nhất định là có nguyên nhân, cho nên bọn họ đã sớm thương lượng hết thảy, sau khi tìm được Vân Khuynh nhất định phải ôn nhu chờ y, dỗ y đem toàn bộ tâm sự và cố kỵ đều nói ra.
Cũng ước định ai cũng không được khởi binh vấn tội Vân Khuynh, chất vấn nguyên nhân y rời đi, miễn cho lại đem Vân Khuynh bức chạy.
Tuy rằng trải qua lần Vân Khuynh trốn đi này, bọn họ ngày sau nhất định sẽ càng thêm chú ý hành tung của Vân Khuynh, thế nhưng, người có lúc trượt chân ngựa có lúc mất móng, nói không chừng lúc nào đó lại để Vân Khuynh thừa cơ chạy mất.
Cho nên, thượng thượng sách chính là theo Vân Khuynh, để y trầm tĩnh lại, hoàn toàn tin tưởng bọn họ, nguyện ý ở lại bên người bọn họ, nguyện ý đem tâm sự của y đều nói cho bọn họ.
Thu được ánh mắt cảnh cáo của Tần Vô Phong, Tần Vô Song bĩu môi, đem ánh mắt dời sang một bên, không hề mở miệng.
Vừa rồi hắn cố ý tiến đến trước Tần Vô Phong, ôm Vân Khuynh vào lòng trước Tần Vô Phong, thậm chí cố ý ở trước mặt Tần Vô Phong bừa bãi hôn môi Vân Khuynh, tất cả đều là vì để Tần Vô Phong tức giận.
Thế nhưng, đối với Tần Vô Phong vững như núi đá này, hắn làm tất cả trái lại càng có vẻ hắn giống như một hài tử không được tự nhiên.
Nghĩ, Tần Vô Song bắt đầu ảo não, gừng càng già quả nhiên càng cay, đạo hạnh đại ca nhà hắn hắn không sánh được, trách không được hắn sẽ thỏa hiệp nhượng bộ.
“Vậy được.”
Nghe xong Vân Khuynh nói, Tần Vô Phong gật đầu: “Ta và Vô Song vốn là tới đón Vân nhi trở lại, nếu Vân nhi có việc, như vậy ta và Vô Song liền ở cùng Vân nhi, đem sự tình giải quyết xong xuôi rồi cùng nhau trở lại.”
Vân Khuynh không tự chủ được nhíu mày, trong lòng biết hai người này tìm được y tất nhiên sẽ không đơn giản để y tiếp tục trốn bọn họ, cho nên chỉ có thể gật đầu.
Dù sao bây giờ còn chưa tới Tần gia, sau đó y có thể xem xét tình huống hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Không tiếp tục tự hỏi vấn đề này, Vân Khuynh lập tức nghĩ tới một chuyện khác khiến y nóng ruột nóng gan, y giơ lên đôi mắt, nhìn Tần Vô Song, lại nhìn Tần Vô Phong: “Vô Song, đại ca, đại Bảo tiểu Bảo hiện tại thế nào? ? ?”
Tần Vô Phong và Tần Vô Song rời khỏi Tần gia, thế nhưng chuyện phát sinh ở Tần gia, bọn họ đều là thời khắc quan tâm.
Trước đó vài ngày bọn họ như trước nhận được thư Liên Duyệt gửi, nói tiểu Bảo hôm nay đã ở Lưu Ly tiểu trúc chỗ nhị sư bá của bọn hắn.
Mà đại Bảo. . .
Nhớ tới hài tử kia, trên khuôn mặt Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người, đều bịt kín một tầng lo lắng, dĩ nhiên bị người bất tri bất giác mang đi, hơn nữa không hề lưu lại nửa điểm vết tích.
Biết hai hài tử gặp chuyện không may, Tần Vô Song và Tần Vô Phong lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng bọn hắn còn muốn đi tìm Vân Khuynh.
Cho nên chỉ có thể phái người đi tìm đại Bảo.
Tuy rằng bọn họ không rõ vì sao Vân Khuynh lại rời khỏi Tần gia, bỏ được rời xa hai nhi tử, thế nhưng Tần Vô Phong và Tần Vô Song biết, Vân Khuynh cực kỳ thích hai hài tử kia, rất coi trọng hai hài tử của mình.
Lúc này Vân Khuynh vừa hỏi, bọn họ đều luyến tiếc nói cho Vân Khuynh sự thực, cho nên sắc mặt bối rối không tiện mở miệng.
Nhìn bọn họ hai người ấp a ấp úng, đáy lòng Vân Khuynh mọc lên một loại dự cảm không ổn, chẳng lẽ hai hài tử xảy ra cái gì ngoài ý muốn? ? ?
Sắc mặt tuyệt mỹ của y biến tái nhợt, cánh môi run run, còn chưa đem suy đoán của mình hỏi ra, Tần Vô Phong liền mở miệng nói: “Bọn họ hai người tốt, Vân nhi không cần lo lắng.”
Tần Vô Song rất phối hợp dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, Khuynh nhi nếu thật nhớ bọn họ, lúc trước không bỏ đi chẳng phải là ổn rồi sao.”
Nói đến sự kiện kia, Vân Khuynh lập tức chột dạ gục đầu xuống.
Tần Vô Phong biết Vân Khuynh còn không bỏ xuống được hai nhi tử, thoáng suy ngẫm liền nói: “Liên Cừ biểu ca thấy hai đứa căn cốt kỳ giai, liền đem bọn họ đưa đến Lưu Ly tiểu trúc học nghệ rồi.”
Đây coi như là một lời nói dối thiện ý.
Hắn không hy vọng Vân Khuynh lo lắng cho bọn nhỏ, trước khi Vân Khuynh phát hiện bọn nhỏ gặp chuyện không may hắn nhất định phải đem bọn chúng bình yên vô sự tìm trở về.
“A. . . Bọn họ còn nhỏ như vậy đã phải đi bái sư học nghệ sao. . . Như vậy, cho dù ta trở lại Tần gia, cũng không gặp được bọn họ? ? ?”
Tần Vô Phong gật đầu: “Bọn họ là tiểu nam tử hán, hơn nữa sau đó còn phải tiếp nhận mọi việc trên tay chúng ta, ta và Vô Song Vô Hạ không rảnh dạy bọn hắn, liền chỉ còn cách đưa bọn hắn đến nơi có thể giáo dục tốt.”
Vân Khuynh ngẫm lại cũng đúng, liền an tĩnh lại, thế nhưng y như trước lo lắng cho hai hài tử, tuổi còn nhỏ như vậy, có thể học được cái gì? ? ?
Khẳng định sẽ rất khổ.
Thế nhưng, chịu khổ trong khổ, mới có thể trở thành người trên người, y hiện tại chỉ hy vọng bọn họ sớm ngày học nghệ thành công, ít nếm khổ sở một chút.
“Hiện tại, nên là Khuynh nhi nói cho chúng ta biết, Khuynh nhi ở lại kinh thành rốt cuộc có chuyện quan trọng gì — Khuynh nhi nói ra, nói không chừng chúng ta có thể giúp được, Khuynh nhi có chúng ta bang trợ, nhất định sẽ là làm ít công to, nói vậy chúng ta có thể sớm ngày giải quyết vấn đề, sớm ngày về nhà.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.