Chương 86: Tâm Tư Liên Cừ.
Vô Hoan Dã Tiếu
24/05/2017
CHƯƠNG 86: TÂM TƯ LIÊN CỪ.
“Biểu ca, hôn nhân không phải trò đùa, biểu muội nàng rõ ràng không muốn. Ngươi đáp ứng như vậy, không tốt đâu!”
Tần Vô Song mở miệng khuyên Liên Cừ, ánh mắt Liên Phù dịu dàng lại tràn ngập chờ mong nhìn Tần Vô Song.
Trong tất cả các biểu ca, chỉ có Tần Vô Song là thân cận với nàng nhất, nàng cũng thích nhất Tần Vô Song.
Nhưng Liên Cừ lúc này lại quyết tâm đồng ý hôn sự: “Ta đã đáp ứng nhiếp chính vương gia, sẽ không đổi ý, về phần đa nương, ta cũng sẽ ăn nói rõ ràng.”
Trên mặt nhu nhược xinh đẹp của Liên Phù bịt kín một tầng bóng ma: “Không, ta không lấy chồng.”
Nàng là thiện lương suy nhược, lần đầu tiên nói không với người nhà, lần đầu tiên làm trái ý ca ca nàng, cũng là lần đầu tiên khiến người khác khó xử.
Liên Cừ cúi đầu: “Long Diễm? ? ?”
Ảnh vệ lãnh diễm một thân đồ bó hỏa hồng lập tức xuất hiện: “Có thuộc hạ, biểu thiếu gia.”
Khuôn mặt tuấn mỹ như sen của Liên Cừ lạnh lùng không có một tia tâm tình, nhàn nhạt mở miệng: “Đưa biểu tiểu thư đến ‘Vô’ viện giao cho tiểu đồng.”
Long Diễm giật mình: “Vâng, biểu thiếu gia ”
“Ca ca?”
Liên Phù không thể tin tưởng mở to mắt nhìn Liên Cừ: “Không. . . Ca ca, ngươi không thể tàn nhẫn với ta như thế. . .”
“Long Diễm, động thủ.”
Long Diễm lập tức điểm huyệt Liên Phù nói một tiếng biểu tiểu thư đắc tội, liền đem nàng dẫn theo đi ra ngoài.
Chờ Long Diễm và Liên Phù rời đi, khuôn mặt đạm nhiên của Liên Cừ hiện ra một tia sắc bén, không chút nào lảng tránh nhìn thẳng vào đôi mắt khí phách của Hiên Viên Liệt Thiên:
“Nhiếp chính vương gia, tuy rằng ta đáp ứng lời cầu hôn của ngươi, thế nhưng, ngươi vẫn phải dựa vào chính mình đả động muội muội ta.
Hôn kỳ ( ngày cưới ) của các ngươi, phải do muội muội ta quyết định.”
“Ngươi. . . Đùa giỡn ta? ? ?”
Hiên Viên Liệt Thiên nhíu mày, lại muốn tức giận.
Nhìn hình dạng hiện tại của Liên Phù, muốn Liên Phù cam tâm tình nguyện gả cho hắn, quả thực, khó như lên trời.
Liên Cừ câu lên khóe môi: “Lẽ nào nhiếp chính vương gia không đủ tự tin khiến cho muội muội yêu ngươi sao? ? ?”
Hiên Viên Liệt Thiên giật mình, không hề mở miệng.
Liên Cừ một chút bốn phía nhìn chung quanh, đứng dậy nói: “Các vị chậm trò chuyện, tại hạ đi trước một bước.”
Thân ảnh Liên Cừ cũng dần dần rời đi, Hiên Viên Liệt Thiên nhìn bóng lưng hắn có chút suy nghĩ.
Muốn Liên Phù yêu hắn? ? ?
n, đây cũng là chuyện cần thiết. . .
Bằng không, thú về chỉ có tức giận, thế nhưng, hắn vốn không có tính nhẫn nại tốt, rốt cuộc nên làm thế nào đả động tâm của tiểu nữ tử cố chấp kia đây? ? ?
“Sao biểu ca lại đáp ứng việc hôn nhân này? ? ? Biểu muội rõ ràng là không muốn? ? ?”
Vân Khuynh có chút tức giận, lẽ nào Liên Cừ là muốn đặt mối quan hệ với nhiếp chính vương này sao? ? ?
Y đến từ thế kỷ hai mươi mốt, không muốn thấy nhất chính là loại hôn nhân tự ý xếp đặt như thế này, hủy đi bao nhiêu hạnh phúc của nữ tử.
Cho dù Liên Phù thích Tần Vô Song, cho dù đó là tình địch của y, y cũng không hy vọng nàng bị bị ép gả cho một người nàng không thương.
Huống hồ, Liên Phù thiện lương như vậy, dùng thân thể nhu nhược giúp đỡ tạo nên hạnh phúc cho rất nhiều người cơ khổ, nàng cũng phải có hạnh phúc mới đúng! ! !
Tần Vô Phong nhìn Vân Khuynh nói: “Liên Cừ biểu đệ làm như vậy nhất định có lý do, hắn từ trước đến nay là một người biết chừng mực, những chuyện này chúng ta cũng không cần nhúng tay.”
“Khuynh Khuynh.”
Tần Vô Hạ chớp mắt nhìn Vân Khuynh: “Ngươi rốt cục đi ra ‘Phù phong các’, mỗi ngày đều ở bên trong cũng không ngại buồn. . .”
Vân Khuynh cúi mặt, hàm súc mỉm cười: “Không ngại.”
Vân Khuynh hiện tại, vô luận là đối với Tần Vô Phong hay Tần Vô Hạ, đều là xa lánh hữu lễ, ở trước mặt bọn họ, cũng cực kỳ ngoan ngoãn.
Y như vậy, khiến Tần Vô Hạ buồn bực không ngớt, hắn tình nguyện Vân Khuynh đánh hắn, cũng không muốn nhìn thấy Vân Khuynh nặng nề như vậy.
Vết thương Tần Vô Hạ dần dần tốt lên, bởi vì lần trước hàn khí trên người nhị ca hắn vài ngày không rút đi dọa sợ hắn, hắn cũng không dám nhắc đến chuyện Vân Khuynh chiếu cố hắn.
Tần Vô Song vừa thấy Tần Vô Hạ nhìn chòng chọc Vân Khuynh, lập tức ôm eo y nói: “Có ta cùng, Khuynh nhi sao có thể ngại buồn? ? ?”
Vân Khuynh cũng không giãy dụa, mặc hắn ôm lấy, dù sao y biết nguyên nhân hắn làm như vậy, mặc hắn cũng tốt. . .
Chỉ là biểu muội kia.
Hừ hừ, chút nữa, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Liên Cừ vừa ly khai, Bạch Khuynh Vận liền theo đi ra ngoài.
Hắn vội vã đuổi kịp Liên Cừ, có chút nghi hoặc nói: “Ta nghĩ đảo chủ không phải là loại người sợ nhiếp chính vương, lại càng sẽ không ham mê quyền lợi của nhiếp chính vương, vì sao lại đáp ứng hôn sự rõ ràng không thích hợp này? ? ?”
Liên Cừ trông thấy Bạch Khuynh Vận, thanh nhã như sen. trên khuôn mặt tuyệt mỹ mờ ảo xuất trần lộ ra nhất mạt tiếu ý, hỏi ngược lại: “Khuynh Vận sao biết hôn sự này không thích hợp? ? ?”
Bạch Khuynh Vận giật mình: “Muội muội ngươi, rõ ràng không muốn. . . Ách, lẽ nào, ngươi đã tính quẻ trước? ? ?”
Liên Cừ gật đầu lại lắc đầu.
Bạch Khuynh Vận càng thêm mơ hồ: “Ngươi vừa gật đầu vừa lắc đầu, rốt cuộc là đã tính chưa? ? ?”
Nhìn khuôn mặt khả ái của Bạch Khuynh Vận phiếm hồng, mắt to tròn mang theo cấp thiết, Liên Cừ cười:
“Lúc ta đáp ứng hôn sự, ta không có bói toán, chỉ là thấy nhiếp chính vương là thật tâm thích Phù nhi, hơn nữa thái độ làm người của nhiếp chính vương cũng không tệ, lại có thực lực nhất định bảo hộ Phù nhi, Phù nhi nếu có thể gả cho hắn, cũng là một sự lựa chọn tốt. . .
Cho nên, ta muốn cho hắn một cơ hội. . .
Hơn nữa, ngươi hẳn cũng nhìn ra Phù nhi có ý với Vô Song, ta mấy ngày trước đây xem tướng cho Vân Khuynh, biết đường tình của họ nhấp nhô, không đành lòng để Phù nhi quấy rầy bọn họ. . .
Sau đó, sau khi ta đi ra, ta liền yên lặng tính một quẻ cho Phù nhi và nhiếp chính vương. . .”
Bạch Khuynh Vận chớp chớp mắt to, hiếu kỳ hỏi: “Quẻ tượng thế nào? ? ?”
Liên Phù tự tiếu phi tiếu thở dài: “Không tệ. . . Ha hả, rất có hi vọng.” Đăng bởi: admin
“Biểu ca, hôn nhân không phải trò đùa, biểu muội nàng rõ ràng không muốn. Ngươi đáp ứng như vậy, không tốt đâu!”
Tần Vô Song mở miệng khuyên Liên Cừ, ánh mắt Liên Phù dịu dàng lại tràn ngập chờ mong nhìn Tần Vô Song.
Trong tất cả các biểu ca, chỉ có Tần Vô Song là thân cận với nàng nhất, nàng cũng thích nhất Tần Vô Song.
Nhưng Liên Cừ lúc này lại quyết tâm đồng ý hôn sự: “Ta đã đáp ứng nhiếp chính vương gia, sẽ không đổi ý, về phần đa nương, ta cũng sẽ ăn nói rõ ràng.”
Trên mặt nhu nhược xinh đẹp của Liên Phù bịt kín một tầng bóng ma: “Không, ta không lấy chồng.”
Nàng là thiện lương suy nhược, lần đầu tiên nói không với người nhà, lần đầu tiên làm trái ý ca ca nàng, cũng là lần đầu tiên khiến người khác khó xử.
Liên Cừ cúi đầu: “Long Diễm? ? ?”
Ảnh vệ lãnh diễm một thân đồ bó hỏa hồng lập tức xuất hiện: “Có thuộc hạ, biểu thiếu gia.”
Khuôn mặt tuấn mỹ như sen của Liên Cừ lạnh lùng không có một tia tâm tình, nhàn nhạt mở miệng: “Đưa biểu tiểu thư đến ‘Vô’ viện giao cho tiểu đồng.”
Long Diễm giật mình: “Vâng, biểu thiếu gia ”
“Ca ca?”
Liên Phù không thể tin tưởng mở to mắt nhìn Liên Cừ: “Không. . . Ca ca, ngươi không thể tàn nhẫn với ta như thế. . .”
“Long Diễm, động thủ.”
Long Diễm lập tức điểm huyệt Liên Phù nói một tiếng biểu tiểu thư đắc tội, liền đem nàng dẫn theo đi ra ngoài.
Chờ Long Diễm và Liên Phù rời đi, khuôn mặt đạm nhiên của Liên Cừ hiện ra một tia sắc bén, không chút nào lảng tránh nhìn thẳng vào đôi mắt khí phách của Hiên Viên Liệt Thiên:
“Nhiếp chính vương gia, tuy rằng ta đáp ứng lời cầu hôn của ngươi, thế nhưng, ngươi vẫn phải dựa vào chính mình đả động muội muội ta.
Hôn kỳ ( ngày cưới ) của các ngươi, phải do muội muội ta quyết định.”
“Ngươi. . . Đùa giỡn ta? ? ?”
Hiên Viên Liệt Thiên nhíu mày, lại muốn tức giận.
Nhìn hình dạng hiện tại của Liên Phù, muốn Liên Phù cam tâm tình nguyện gả cho hắn, quả thực, khó như lên trời.
Liên Cừ câu lên khóe môi: “Lẽ nào nhiếp chính vương gia không đủ tự tin khiến cho muội muội yêu ngươi sao? ? ?”
Hiên Viên Liệt Thiên giật mình, không hề mở miệng.
Liên Cừ một chút bốn phía nhìn chung quanh, đứng dậy nói: “Các vị chậm trò chuyện, tại hạ đi trước một bước.”
Thân ảnh Liên Cừ cũng dần dần rời đi, Hiên Viên Liệt Thiên nhìn bóng lưng hắn có chút suy nghĩ.
Muốn Liên Phù yêu hắn? ? ?
n, đây cũng là chuyện cần thiết. . .
Bằng không, thú về chỉ có tức giận, thế nhưng, hắn vốn không có tính nhẫn nại tốt, rốt cuộc nên làm thế nào đả động tâm của tiểu nữ tử cố chấp kia đây? ? ?
“Sao biểu ca lại đáp ứng việc hôn nhân này? ? ? Biểu muội rõ ràng là không muốn? ? ?”
Vân Khuynh có chút tức giận, lẽ nào Liên Cừ là muốn đặt mối quan hệ với nhiếp chính vương này sao? ? ?
Y đến từ thế kỷ hai mươi mốt, không muốn thấy nhất chính là loại hôn nhân tự ý xếp đặt như thế này, hủy đi bao nhiêu hạnh phúc của nữ tử.
Cho dù Liên Phù thích Tần Vô Song, cho dù đó là tình địch của y, y cũng không hy vọng nàng bị bị ép gả cho một người nàng không thương.
Huống hồ, Liên Phù thiện lương như vậy, dùng thân thể nhu nhược giúp đỡ tạo nên hạnh phúc cho rất nhiều người cơ khổ, nàng cũng phải có hạnh phúc mới đúng! ! !
Tần Vô Phong nhìn Vân Khuynh nói: “Liên Cừ biểu đệ làm như vậy nhất định có lý do, hắn từ trước đến nay là một người biết chừng mực, những chuyện này chúng ta cũng không cần nhúng tay.”
“Khuynh Khuynh.”
Tần Vô Hạ chớp mắt nhìn Vân Khuynh: “Ngươi rốt cục đi ra ‘Phù phong các’, mỗi ngày đều ở bên trong cũng không ngại buồn. . .”
Vân Khuynh cúi mặt, hàm súc mỉm cười: “Không ngại.”
Vân Khuynh hiện tại, vô luận là đối với Tần Vô Phong hay Tần Vô Hạ, đều là xa lánh hữu lễ, ở trước mặt bọn họ, cũng cực kỳ ngoan ngoãn.
Y như vậy, khiến Tần Vô Hạ buồn bực không ngớt, hắn tình nguyện Vân Khuynh đánh hắn, cũng không muốn nhìn thấy Vân Khuynh nặng nề như vậy.
Vết thương Tần Vô Hạ dần dần tốt lên, bởi vì lần trước hàn khí trên người nhị ca hắn vài ngày không rút đi dọa sợ hắn, hắn cũng không dám nhắc đến chuyện Vân Khuynh chiếu cố hắn.
Tần Vô Song vừa thấy Tần Vô Hạ nhìn chòng chọc Vân Khuynh, lập tức ôm eo y nói: “Có ta cùng, Khuynh nhi sao có thể ngại buồn? ? ?”
Vân Khuynh cũng không giãy dụa, mặc hắn ôm lấy, dù sao y biết nguyên nhân hắn làm như vậy, mặc hắn cũng tốt. . .
Chỉ là biểu muội kia.
Hừ hừ, chút nữa, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Liên Cừ vừa ly khai, Bạch Khuynh Vận liền theo đi ra ngoài.
Hắn vội vã đuổi kịp Liên Cừ, có chút nghi hoặc nói: “Ta nghĩ đảo chủ không phải là loại người sợ nhiếp chính vương, lại càng sẽ không ham mê quyền lợi của nhiếp chính vương, vì sao lại đáp ứng hôn sự rõ ràng không thích hợp này? ? ?”
Liên Cừ trông thấy Bạch Khuynh Vận, thanh nhã như sen. trên khuôn mặt tuyệt mỹ mờ ảo xuất trần lộ ra nhất mạt tiếu ý, hỏi ngược lại: “Khuynh Vận sao biết hôn sự này không thích hợp? ? ?”
Bạch Khuynh Vận giật mình: “Muội muội ngươi, rõ ràng không muốn. . . Ách, lẽ nào, ngươi đã tính quẻ trước? ? ?”
Liên Cừ gật đầu lại lắc đầu.
Bạch Khuynh Vận càng thêm mơ hồ: “Ngươi vừa gật đầu vừa lắc đầu, rốt cuộc là đã tính chưa? ? ?”
Nhìn khuôn mặt khả ái của Bạch Khuynh Vận phiếm hồng, mắt to tròn mang theo cấp thiết, Liên Cừ cười:
“Lúc ta đáp ứng hôn sự, ta không có bói toán, chỉ là thấy nhiếp chính vương là thật tâm thích Phù nhi, hơn nữa thái độ làm người của nhiếp chính vương cũng không tệ, lại có thực lực nhất định bảo hộ Phù nhi, Phù nhi nếu có thể gả cho hắn, cũng là một sự lựa chọn tốt. . .
Cho nên, ta muốn cho hắn một cơ hội. . .
Hơn nữa, ngươi hẳn cũng nhìn ra Phù nhi có ý với Vô Song, ta mấy ngày trước đây xem tướng cho Vân Khuynh, biết đường tình của họ nhấp nhô, không đành lòng để Phù nhi quấy rầy bọn họ. . .
Sau đó, sau khi ta đi ra, ta liền yên lặng tính một quẻ cho Phù nhi và nhiếp chính vương. . .”
Bạch Khuynh Vận chớp chớp mắt to, hiếu kỳ hỏi: “Quẻ tượng thế nào? ? ?”
Liên Phù tự tiếu phi tiếu thở dài: “Không tệ. . . Ha hả, rất có hi vọng.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.