Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 196: Thân Thể Của Tiểu Bảo.

Vô Hoan Dã Tiếu

24/05/2017

CHƯƠNG 197: THÂN THỂ CỦA TIỂU BẢO.

Từ khi Tần Vô Song biết Tần Vô Phong là bởi vì cuồng ma chi chứng phát tác mới bính Vân Khuynh, ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Vô Phong càng trở nên phức tạp.

Thế nhưng hắn vẫn không biết phải thỏa hiệp như thế nào.

Bởi vì Liên Duyệt và Tần Vô Phong cũng chưa từng nói cho Tần Vô Song dự định của họ, ở trong lòng Tần Vô Song, thành toàn Tần Vô Phong đó là bản thân mình rời khỏi.

Thế nhưng hắn rất luyến tiếc Vân Khuynh, sao có thể đồng ý thỏa hiệp? ? ?

Cứ như vậy, giữa Tần Vô Song và Tần Vô Phong liền cần có người thuyết phục.

Mà người này, chọn người tốt nhất tự nhiên là Liên Duyệt.

Liên Duyệt và Tần Vô Song trắng đêm gấp rút thảo luận, Liên Duyệt đem tình huống tình cảnh của bọn họ, tính cách Vân Khuynh nhất nhất phân tích cho Tần Vô Song.

Dưới tình huống Tần Vô Song cũng đủ lãnh tĩnh, lại nói với hắn dự định của Tần Vô Phong, cùng với một loạt nguyên nhân nàng đồng ý và dự định của Tần Vô Phong.

Tần Vô Song sau khi cùng Tần Vô Phong phái người đi tìm Vân Khuynh thì đóng cửa từ chối tiếp khách ba ngày, trải qua ba ngày yên lặng suy nghĩ, hắn mở cửa, chuyện thứ nhất chính là đi tìm Tần Vô Phong.

Chuyện thứ hai đó là cùng Tần Vô Phong đi tìm Liên Duyệt, hai người thỉnh cầu tự mình đi ra ngoài tìm Vân Khuynh.

Nét mặt xinh đẹp của Liên Duyệt mang theo vài phần vui vẻ, đùa với tiểu Bảo Tần Kính Quân trong lòng, nhìn Tần Vô Phong và Tần Vô Song:

“Từ sau khi tiểu Khuynh rời đi, ta liền một mực chờ ngày này. . .

Các ngươi tự mình đi tìm tiểu Khuynh đi.”

Ánh mắt Tần Vô Song dán lên tiểu oa nhi trong lòng Liên Duyệt, mấy ngày nay, hắn một mực suy tư về quan hệ giữa Tần Vô Phong và Vân Khuynh, nhất thời sơ sót hai bảo bối nhi tử của mình, hôm nay vừa thấy, tâm không khỏi mềm đi vài phần.

Tần Vô Phong vung môi: “Như vậy, đại Bảo và tiểu Bảo trước hết phiền phức đa nương.”

Liên Duyệt gật đầu: “Ta ước gì đuổi hết các ngươi đi ra ngoài, để ta một mình chơi với hai tiểu gia hỏa. . . Tiểu Song, tiểu Phong, từ sau khi các ngươi hiểu chuyện liền một mực giúp đa đa các ngươi để ý Tần gia, những năm gần đây cũng không du ngoạn, lần này đi ra ngoài, tìm được tiểu Khuynh rồi, các ngươi liền ở ngoài dạo chơi một chút đi. . . Thuận tiện thuyết phục tiểu Khuynh, để tiểu Khuynh tự nguyện trở về. . . Tiểu Khuynh người nọ nhẹ dạ, chỉ cần các ngươi có đủ thành ý vậy nhất định có thể đánh động y.”

“. . .”

Tần Vô Phong trầm mặc một lúc, có chút chần chờ hỏi ra nghi hoặc vẫn giấu trong lòng:

“Nương, Vô Phong không giải thích được, vì sao nương đối với chuyện Vân nhi rời đi một chút cũng không lo lắng? ? ?

Vân nhi lại làm thế nào rời khỏi Tần gia, vì sao ám vệ lại không phát hiện. . .

Long Liễm và Long Khiêm hai người lại đi nơi nào? ? ? Nếu như nương biết nguyên nhân, thỉnh cho Vô Phong một lời giải thích.”

Ngón tay đùa nghịch tiểu Bảo của Liên Duyệt dừng một chút, nâng mi nhìn về phía Tần Vô Phong: “Không hổ là tiểu Phong. . . Ha hả, các ngươi đi đi, đem tiểu Khuynh tìm trở về, các ngươi tự nhiên sẽ biết.”

Liên Duyệt lời này, kỳ thực đã là cho Tần Vô Phong đáp án.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song lập tức liền biết, Long Liễm và Long Khiêm là ở bên người Vân Khuynh.

Cứ như vậy, bọn họ cũng thoáng yên tâm.

Có hai người trong Tần gia lục đại ảnh vệ ở cạnh, người bình thường muốn động Vân Khuynh cũng là khó như lên trời.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song sau khi trong lòng đã thoáng ổn lại, liền từ biệt Liên Duyệt và Tần Du Hàn, chuẩn bị xuất phát đi tìm Vân Khuynh.



Sau khi bọn họ đi, Tần Du Hàn luôn luôn nhàn tản đến quen mới bỗng nhiên phát hiện rốt cuộc không đúng chỗ nào, Tần Vô Hạ hôm nay không ở Tần gia, Tần Vô Phong và Tần Vô Song lại đều rời đi.

Tần gia lớn như vậy phải làm sao bây giờ? ? ?

Tự nhiên là rơi lên đầu vai hắn! ! !

Kế hoạch cùng thân thân nương tử chăm sóc đại Bảo tiểu Bảo của hắn cũng chết non, đại Bảo tiểu Bảo hai người đều bị Liên Duyệt chiếm lấy.

Liên Duyệt một người chiếu cố hai tiểu oa nhi mặc dù có chút vất vả, thế nhưng nàng cực kỳ hài lòng.

Tần Vô Song ba huynh đệ tuổi tác gần nhau, ba năm kia nàng cơ bản đều là trong mang thai an thai vượt qua, khi đó vừa làm mẫu thân, một chút cũng không hưởng thụ được lạc thú chăm sóc bọn họ lớn lên.

Tới ngày hôm nay, chăm sóc đại Bảo tiểu Bảo cuối cùng cũng bù đắp tiếc nuối năm xưa.

Sáng sớm hôm nay, sau khi uy no hai oa oa xong, Liên Duyệt liền trước sau như một chơi đùa với chúng.

Hai hài tử này, đại Bảo rất thành thật trầm mặc, nhưng thật ra tiểu Bảo, dường như đặc biệt dính người, rất thích được ôm, cũng thích cắn ngón tay người khác.

Bởi vì hắn nhỏ gầy, thân thể yếu đuối, con mắt ngập nước, dáng dấp lại cực kỳ khiến người yêu thích, Liên Duyệt cũng vui vẻ sủng ái hắn, cả ngày ôm vào trong ngực không buông tay.

Nhưng tiểu Bảo ngày hôm nay ở trong lòng nàng cắn ngón tay một hồi liền ngủ, Liên Duyệt vốn tưởng giống như thường ngày đem hắn đặt lên giường nhỏ nghỉ ngơi, hắn lại đột nhiên tỉnh, đồng thời khóc liên tục.

Liên Duyệt lại càng hoảng sợ, nhưng thế nào cũng dỗ không được, lại tỉ mỉ xem xét, liền phát hiện khuôn mặt đáng yêu trắng noãn của tiểu Bảo ửng hồng một mảnh.

Bàn tay đặt ở trên trán hắn thoáng cảm nhận, liền phát hiện hắn bị phong hàn, cũng chính là phát sốt thông thường ở thế kỷ hai mươi mốt.

Kỳ thực phát sốt cũng chẳng có gì, then chốt là tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, hơn nữa bọn họ còn đang ở cổ đại.

Liên Cừ sau khi Tần Vô Phong và Tần Vô Song rời nhà liền một lòng muốn tạm biệt, ngày rời đi cũng còn mấy ngày, Liên Duyệt vừa phát hiện tiểu Bảo bị phong hàn liền lập tức đi tìm Liên Cừ.

Liên Cừ vì tiểu Bảo trong lòng Liên Duyệt kiểm tra một phen, sắc mặt trở nên quái dị.

“Thế nào? ? ? Tiểu Bảo hắn một mực khóc. . . Có thể có chuyện gì hay không? ? ?”

Hiện tại ở Tần gia hai tiểu oa nhi là quan trọng nhất, cực kỳ được thích, mọi người còn không nỡ chạm mạnh một cái, huống chi là sinh bệnh! ! !

Liên Cừ nhìn Liên Duyệt có chút khó xử: “Cô cô, tiểu Bảo đây không coi là bệnh. . . Là thuốc và châm cứu không thể chữa.”

Liên Duyệt giật mình, dưới chân một cái lảo đảo: “Tiểu Cừ ngươi nói cái gì? ? ?”

Sắc mặt Liên Cừ trấn định:

“Một đoạn thời gian trước năng lực tinh tượng của ta giảm xuống, thế nhưng, lúc đỡ đẻ cho đại Bảo tiểu Bảo, liền bắt đầu chậm rãi khôi phục, ta xem mạch đập của tiểu Bảo, ngoại trừ yếu nhược bẩm sinh từ trong bụng mẹ, cũng không có bệnh gì. . .

Điều này cũng khó nói rõ, ta chỉ có thể cho cô cô biết, tiểu Bảo mệnh cách kỳ lạ, dường như được trời cực kỳ thiên vị, ngày sau hầu như là mọi chuyện như ý, chung quy có thể chuyển nguy thành an, mang theo vận tốt người thường không thể có. . .

Thế nhưng, mọi việc đều có giá của nó, e rằng nguyên nhân chính là vì vậy, trong thân thể tiểu Bảo mang theo bệnh, không muốn mạng của hắn nhưng cũng không thể diệt trừ tận gốc, có lẽ cứ như vậy một đời quấn quít lấy hắn.”

“Cái gì? ? ?”

Liên Duyệt kinh hô một tiếng:

“Đây là chuyện gì? ? ? Tiểu Bảo sinh vào Tần gia chúng ta, cho dù không được thiên vị, cũng nhất định có thể yên vui không lo mà lớn lên, ta chỉ muốn tiểu Bảo khỏe mạnh, mới mặc kệ cái gì vận tốt người bên ngoài không có. . .

Tiểu Cừ. . . Chiếu theo lời của ngươi tiểu Bảo chẳng phải là suốt đời ốm đau dằn vặt. . .



Ta. . . Ta thực sự không đành lòng để tiểu Bảo bị khổ như vậy, tiểu Cừ, ngươi có biện pháp nào giúp tiểu Bảo không? ? ?”

Liên Cừ mở mở miệng, muốn nói lại thôi, đến cuối cùng cũng không nói ra suy đoán của mình.

Năng lực của hắn hiện tại đã biến mất rất nhiều, có thể nhìn thấy một chút đã là cực kỳ không dễ, như vậy làm sao có thể giúp được tiểu Bảo đây.

Viền mắt Liên Duyệt gần như là lập tức đỏ lên, ôm tiểu Bảo, Liên Duyệt thương tiếc nhìn nhìn hắn, thiếu chút nữa liền rơi nước mắt.

Tay nàng ôm tiểu Bảo càng ngày càng chặt, trong lòng tràn đầy đau xót, hài tử nhỏ như vậy, vì sao phải bị bệnh tật quấn thân? ? ?

Không phải là được trời quan tâm sao, không phải vận khí tốt sao, vậy sao lại gặp phải loại bệnh không thể cứu chữa này? ? ?

Liên Duyệt nỗ lực khống chế tình tự của mình: “Như vậy, tiểu Cừ, tình huống của đại Bảo thì sao, có thể sẽ giống như tiểu Bảo không? ? ?”

Liên Cừ hơi hơi trầm tư: “Cái này thì phải nhìn mới biết được.”

Liên Cừ lại vì đại Bảo nhìn một chút, nhìn xong sắc mặt càng đen.

“Thế nào? ? ?”

Tiểu Bảo còn được Liên Duyệt ôm vào trong ngực, Liên Duyệt lo lắng nhìn Liên Cừ.

Khuôn mặt thanh nhã tuấn dật của Liên Cừ vào ngày hôm nay quả thật là thay đổi rất nhiều lần:

“Ta chỉ biết là mạng của hắn rất cứng, dường như có một chút thiên sát cô tinh, khắc mình khắc người. . .

Thế nhưng ta vừa tới gần hắn năng lực liền biến mất, e rằng sẽ không chính xác. . . Gần đây năng lực của ta luôn luôn như vậy, cho nên ta muốn đi Lưu Ly tiểu trúc tìm sư phụ, để hắn chỉ điểm một chút.”

Kỳ thực vừa đỡ đẻ đại Bảo tiểu Bảo xong, lúc Liên Cừ lần đầu nhìn thấy song bào thai này, liền có một loại dự cảm kỳ lạ. . .

Hai tiểu oa nhi này nhất định không phải người thường, nhưng nghĩ không ra mệnh cách hai người bọn họ lại mâu thuẫn quái dị như vậy.

Có thể lấy năng lực hiện tại của hắn còn nhìn không thấu những chuyện này. . . Nhưng nếu là sư phụ hắn Tinh Tú lão nhân. . . Hẳn là có vài phần khả năng. . .

Nghĩ đến sư phụ hắn Tinh Tú lão nhân, đôi mắt Liên Cừ sáng rực lên, lại ngẩng đầu nhìn Liên Duyệt lo lắng cho tiểu Bảo, hắn có chút chần chờ nói: “Cô cô. . . Nếu như ngươi tin tưởng Liên Cừ, để Liên Cừ mang tiểu Bảo đến Lưu Ly tiểu trúc, thỉnh sư phụ ta Tinh Tú lão nhân nhìn một cái cho tiểu Bảo. . . Hắn có lẽ sẽ có biện pháp. . .”

Liên Duyệt ngẩn người: “Thế nhưng. . . Thế nhưng tiểu Bảo còn nhỏ như vậy. . .”

Nàng thật sự luyến tiếc, hiện tại Tần Du Hàn nhất định không thể rời bỏ Tần gia, Tần Du Hàn ở đâu, nàng liền ở đó.

Thế nhưng, bảo nàng làm sao bỏ được tiểu Bảo tiểu oa oa như vậy, theo Liên Cừ một đường bôn ba đến Lưu Ly tiểu trúc.

Lưu Ly tiểu trúc nằm ở phía Đông Huỳnh Quang cùng với Tần gia phương bắc Huỳnh Quang, cách xa nhau non nửa Huỳnh Quang, bảo Liên Duyệt làm sao bỏ được, làm sao đồng ý? ? ?

“Cô cô, trong Lưu Ly tiểu trúc, không chỉ có tinh tượng thuật của sư phụ ta là đứng đầu thiên hạ, y thuật của nhị sư bá ta cũng là tuyệt đỉnh, hắn luôn luôn được xưng là quái tài thiên tài, càng là vấn đề vướng tay chân, ở chỗ hắn lại càng dễ. . . Tiểu Bảo bẩm sinh từ trong bụng mẹ đã yếu nhược, biết đâu cũng có thể được nhị sư bá điều dưỡng tốt lên. . .”

Liên Duyệt nói đến đây, tự nhiên là mong muốn mang tiểu Bảo đi Lưu Ly tiểu trúc.

Đỡ đẻ hai oa oa của Tần gia, là lần đầu tiên hắn đỡ đẻ hài tử, là lần đầu tiên hắn cảm thụ sinh mệnh.

Cho nên, đối với hai tiểu oa nhi này, Liên Cừ cũng là phi thường thương yêu, đồng thời mong muốn bọn họ có thể tất cả mạnh khỏe.

Hôm nay tiểu Bảo đại Bảo cái dạng này, hắn tự nhiên là lo lắng, kỳ thực hắn càng muốn mở miệng cũng mang đại Bảo đi Lưu Ly tiểu trúc để sư phụ hắn xem xét một chút.

Thế nhưng tình huống hiện tại của tiểu Bảo quan trọng hơn một ít, cô cô hắn ngay cả một tiểu Bảo còn có chút không muốn, vậy hắn sao dám cũng đem đại Bảo mang đi? ? ? Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khuynh Tẫn Triền Miên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook