Chương 37: Thắng Bại Đã Định
Vô Hoan Dã Tiếu
24/05/2017
CHƯƠNG 37: THẮNG BẠI ĐÃ ĐỊNH
Hai người thân ảnh, một vàng nhạt, một xám bạc, xuyên toa trong mưa hoa màu phấn, nhanh như thiểm điện, như lưu quang, chợt lóe mà qua.
Vân Khuynh nhìn thân ảnh bọn họ song song, bắt đầu có chút nho nhỏ lo lắng trận đánh cuộc này. . .
Hơn nữa, y có chút sững sờ. . .
Lưỡng đạo thân ảnh kia, một người mềm mại, một người cao to, bởi vì thân thể nhanh như gió, tay áo hai người tung bay, nhìn qua như là dây dưa cùng một chỗ. . .
Thật xứng đôi. . .
Vân Khuynh ngơ ngác nhìn bọn họ.
Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ, thật xứng đôi! Hoặc là nói, bất luận cái gì một người nữ tử xinh đẹp nào cùng Vô Song đều rất xứng đôi.
Không! ! !
Vân Khuynh trong lòng căng thẳng, hai mắt chăm chú nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song là của y, cũng chỉ có thể là của y, bất luận nam tử hay nữ tử, ai cũng không thể cướp đi! ! !
Trong lúc y bừng tỉnh nghĩ đến những điều này, tình huống hai người Tần Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ xảy ra biến hóa.
Thượng Quan Nhược Vũ, dĩ nhiên vượt qua Tần Vô Song một ít.
Vân Khuynh nhăn lại mày mảnh, có chút lo lắng, nhưng Tần Vô Song, lai không có chút nào khẩn trương, không thay đổi tốc độ, thản nhiên xuyên toa rừng hoa.
Thượng Quan Tôn bên kia bởi vì không biết Tần Vô Song cùng Thượng Quan Nhược Vũ đánh cuộc, cho rằng Tần Vô Song sẽ hạ thủ với Thượng Quan Nhược Vũ, hắn càng thêm nôn nóng, công kích Long Lê cũng có chút rối loạn.
Long Lê giống chủ tử của hắn, đồng nhất nhàn nhã đi chơi.
Cho dù thấy quyền của Thượng Quan Tôn có kẽ hở cũng coi như không phát hiện, tiếp tục không nặng không nhẹ dây dưa Thượng Quan Tôn.
Mắt thấy một vòng sẽ kết thúc, Tần Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ nhưng vẫn một trước một sau bảo trì cự ly vừa đúng.
Vân Khuynh trong lòng thở dài, lẽ nào, phải thua sao? ? ?
Đang nghĩ, Tần Vô Song đột nhiên thay đổi thong dong tản mạn lúc trước, đầu ngón chân điểm lên cành hoa đào, thân thể tựa như mây trôi, trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Khuynh từ phía trên Thượng Quan Nhược Vũ nhảy về phía y, chậm rãi hạ xuống.
Thượng Quan Nhược Vũ khóe miệng cười đọng lại. . .
A a a a a, nàng vẫn bảo trì vượt lên đầu, nàng hầu như đã thấy được ánh bình minh thắng lợi.
Thế nhưng. . .
Vì sao. . .
Tới bước cuối cùng. . .
Vân Khuynh ôn nhu nhìn Tần Vô Song: “Mệt không? ? ?”
Tần Vô Song con ngươi mặc sắc lưu quang tràn đầy tiếu ý: “Không mệt, mới một chút thời gian như thế. Hầu như cái gì khí lực cũng chưa dùng tới. . .”
“Hỗn đản! ! ! Ngươi dùng cái gì quỷ kế, rõ ràng ở sau ta, thế nào lại đột nhiên đến trước ta? ? ?”
“Tiểu Vũ cô nương.”
Tần Vô Song khóe môi nhếch lên nhất mạt tà cười nói: “Cho dù ngươi một mực ở phía trước ta, ngươi cũng thua.”
Thượng Quan Nhược Vũ trừng mắt to: “Ngươi nói cái gì? ? ?”
Vân Khuynh cũng mỉm cười với nàng: “Ngươi xem trên vai trái của ngươi.”
Thượng Quan Nhược Vũ cúi đầu nhìn lại, một cánh hoa đào màu phấn lẳng lặng nằm trên vai trái của nàng: “Thế nào có thể! ! !”
Tần Vô Song Song đương nhiên sẽ không nói cho nàng, là hắn lúc lướt qua trên đầu nàng cố ý bỏ lại.
“Tiểu Vũ cô nương, đánh cuộc thắng bại đã phân, ngươi, sẽ không chơi xấu đi.”
Vân Khuynh mạn bất kinh tâm mở miệng.
Tần Vô Song cũng liếc mắt nhìn Long Lê, Long Lê đối hắn gật đầu. Quay đầu nhìn phía Thượng Quan Tôn: “Vị huynh đài này, công tử nhà ta nói đây là một hồi hiểu lầm, chúng ta có thể tạm thời thu tay, biết rõ chuyện gì xảy ra sau động thủ lần nữa được không? ? ?”
Thượng Quan Tôn lo lắng Thượng Quan Nhược Vũ, thấy Thượng Quan Nhược Vũ hiện tại sắc mặt trắng bệch bất an đến cực điểm, có những lời này của Long Lê, hắn lập tức bỏ lại Long Lê, nhảy đến chỗ Thượng Quan Nhược Vũ, thanh âm lo lắng, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Tiểu Vũ, làm sao vậy, bọn họ khi dễ ngươi sao? ? ?” Đăng bởi: admin
Hai người thân ảnh, một vàng nhạt, một xám bạc, xuyên toa trong mưa hoa màu phấn, nhanh như thiểm điện, như lưu quang, chợt lóe mà qua.
Vân Khuynh nhìn thân ảnh bọn họ song song, bắt đầu có chút nho nhỏ lo lắng trận đánh cuộc này. . .
Hơn nữa, y có chút sững sờ. . .
Lưỡng đạo thân ảnh kia, một người mềm mại, một người cao to, bởi vì thân thể nhanh như gió, tay áo hai người tung bay, nhìn qua như là dây dưa cùng một chỗ. . .
Thật xứng đôi. . .
Vân Khuynh ngơ ngác nhìn bọn họ.
Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ, thật xứng đôi! Hoặc là nói, bất luận cái gì một người nữ tử xinh đẹp nào cùng Vô Song đều rất xứng đôi.
Không! ! !
Vân Khuynh trong lòng căng thẳng, hai mắt chăm chú nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song là của y, cũng chỉ có thể là của y, bất luận nam tử hay nữ tử, ai cũng không thể cướp đi! ! !
Trong lúc y bừng tỉnh nghĩ đến những điều này, tình huống hai người Tần Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ xảy ra biến hóa.
Thượng Quan Nhược Vũ, dĩ nhiên vượt qua Tần Vô Song một ít.
Vân Khuynh nhăn lại mày mảnh, có chút lo lắng, nhưng Tần Vô Song, lai không có chút nào khẩn trương, không thay đổi tốc độ, thản nhiên xuyên toa rừng hoa.
Thượng Quan Tôn bên kia bởi vì không biết Tần Vô Song cùng Thượng Quan Nhược Vũ đánh cuộc, cho rằng Tần Vô Song sẽ hạ thủ với Thượng Quan Nhược Vũ, hắn càng thêm nôn nóng, công kích Long Lê cũng có chút rối loạn.
Long Lê giống chủ tử của hắn, đồng nhất nhàn nhã đi chơi.
Cho dù thấy quyền của Thượng Quan Tôn có kẽ hở cũng coi như không phát hiện, tiếp tục không nặng không nhẹ dây dưa Thượng Quan Tôn.
Mắt thấy một vòng sẽ kết thúc, Tần Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ nhưng vẫn một trước một sau bảo trì cự ly vừa đúng.
Vân Khuynh trong lòng thở dài, lẽ nào, phải thua sao? ? ?
Đang nghĩ, Tần Vô Song đột nhiên thay đổi thong dong tản mạn lúc trước, đầu ngón chân điểm lên cành hoa đào, thân thể tựa như mây trôi, trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Khuynh từ phía trên Thượng Quan Nhược Vũ nhảy về phía y, chậm rãi hạ xuống.
Thượng Quan Nhược Vũ khóe miệng cười đọng lại. . .
A a a a a, nàng vẫn bảo trì vượt lên đầu, nàng hầu như đã thấy được ánh bình minh thắng lợi.
Thế nhưng. . .
Vì sao. . .
Tới bước cuối cùng. . .
Vân Khuynh ôn nhu nhìn Tần Vô Song: “Mệt không? ? ?”
Tần Vô Song con ngươi mặc sắc lưu quang tràn đầy tiếu ý: “Không mệt, mới một chút thời gian như thế. Hầu như cái gì khí lực cũng chưa dùng tới. . .”
“Hỗn đản! ! ! Ngươi dùng cái gì quỷ kế, rõ ràng ở sau ta, thế nào lại đột nhiên đến trước ta? ? ?”
“Tiểu Vũ cô nương.”
Tần Vô Song khóe môi nhếch lên nhất mạt tà cười nói: “Cho dù ngươi một mực ở phía trước ta, ngươi cũng thua.”
Thượng Quan Nhược Vũ trừng mắt to: “Ngươi nói cái gì? ? ?”
Vân Khuynh cũng mỉm cười với nàng: “Ngươi xem trên vai trái của ngươi.”
Thượng Quan Nhược Vũ cúi đầu nhìn lại, một cánh hoa đào màu phấn lẳng lặng nằm trên vai trái của nàng: “Thế nào có thể! ! !”
Tần Vô Song Song đương nhiên sẽ không nói cho nàng, là hắn lúc lướt qua trên đầu nàng cố ý bỏ lại.
“Tiểu Vũ cô nương, đánh cuộc thắng bại đã phân, ngươi, sẽ không chơi xấu đi.”
Vân Khuynh mạn bất kinh tâm mở miệng.
Tần Vô Song cũng liếc mắt nhìn Long Lê, Long Lê đối hắn gật đầu. Quay đầu nhìn phía Thượng Quan Tôn: “Vị huynh đài này, công tử nhà ta nói đây là một hồi hiểu lầm, chúng ta có thể tạm thời thu tay, biết rõ chuyện gì xảy ra sau động thủ lần nữa được không? ? ?”
Thượng Quan Tôn lo lắng Thượng Quan Nhược Vũ, thấy Thượng Quan Nhược Vũ hiện tại sắc mặt trắng bệch bất an đến cực điểm, có những lời này của Long Lê, hắn lập tức bỏ lại Long Lê, nhảy đến chỗ Thượng Quan Nhược Vũ, thanh âm lo lắng, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Tiểu Vũ, làm sao vậy, bọn họ khi dễ ngươi sao? ? ?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.