Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 116: Tình Huống Tần Phủ.

Vô Hoan Dã Tiếu

24/05/2017

CHƯƠNG 116: TÌNH HUỐNG TẦN PHỦ.

Bởi vì sau khi Tần Vô Song đi, chỉ còn Liên Cừ và Tần Vô Phong là có thể chiếu cố Vân Khuynh, lại nghĩ đến ngày sau, bụng của Vân Khuynh sẽ lớn lên, cho nên Tần Vô Phong liền để tổng quản Tần gia truyền ra tin tức, nói Vân Khuynh cùng với Vô Song rời nhà.

Bởi vậy, người trong Tần phủ, vào lúc sáng sớm vừa rời giường, vô cùng kinh ngạc khi biết một chuyện như vậy. . .

Tối hôm qua, nhị thiếu gia bọn họ mang theo nhị phu nhân rời nhà.

Vì sao đi, đi nơi nào, đương nhiên là chỉ có đại thiếu gia biết.

Tuy rằng một đám người hầu rất hiếu kỳ, thế nhưng, chưa nói đến chuyện đại thiếu gia bọn họ có nói cho họ hay không, chỉ là đi hỏi, cũng không ai dám đi hỏi đại thiếu gia lạnh như băng của Tần gia kia.

Thế nhưng, trong Tần phủ lớn như vậy, bọn người hầu không dám hỏi, nhưng lại có hai người dám trực tiếp đến tìm Tần Vô Phong chất vấn.

Mặt trời vừa mọc, từng tia nắng chiếu lên cửa sổ bằng gỗ, bởi vì Tần Vô Phong tương đối bận, cho nên bọn họ đưa Vân Khuynh an bài đến chỗ Liên Cừ, tạm do Liên Cừ chiếu cố.

Sau khi dàn xếp tốt cho Vân Khuynh, Tần Vô Phong lại bắt đầu cúi đầu công tác.

Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn mang theo ngưng trọng, cẩn thận tỉ mỉ nhìn sổ sách trong tay, lại nghe ‘Phanh’ một tiếng, một thân ảnh nổi giận đùng đùng vọt tới trước bàn làm việc của hắn.

“Đại ca! ! ! Tại sao nhị ca lại đi? ? ?”

Nghe thấy tam đệ nhà mình chất vấn, sắc mặt Tần Vô Phong lạnh đi, trong con ngươi tối tăm thâm thúy mang theo một tia nghiêm nghị: “Vô Hạ, tính tình lỗ mãng thất thất của ngươi có phải là nên sửa lại một chút? ? ?”

Tần Vô Hạ thân thể cứng đờ, có chút co quắp, hắn quả thực là sợ đại ca, thế nhưng nghĩ lại Tần Vô Song và Vân Khuynh chẳng nói một tiếng liền biến mất vô tung vô ảnh, hắn lại bắt đầu nổi nóng: “Đại ca, bình thường ta cũng không phải như thế. . . Đại ca, vì sao Khuynh Khuynh vừa được cứu về, nhị ca lại mang Khuynh Khuynh rời nhà? ? ? Có phải thân thể Khuynh Khuynh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. . . Nhị ca và Khuynh Khuynh rốt cuộc là đi đâu? ? ?”

Tần Vô Phong mím môi: “Thế nào, chẳng lẽ chờ đến khi ngươi biết Vô Song và Vân nhi đi đâu, ngươi còn muốn đi tìm bọn họ? ? ?”

Tần Vô Phong hỏi lại khiến Tần Vô Hạ không nói gì, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng hất đầu sang bên quật cường không nói lời nào.

Tần Vô Phong nhìn Tần Vô Hạ khó chịu, thở dài một tiếng, hắn biết hôm nay Tần Vô Hạ không có được đáp án nhất định sẽ không chịu đi: “Bên Tương Ly quốc xảy ra chút vấn đề, nhị ca ngươi đi xem tình huống, về phần Vân nhi sao, y tốt, chỉ là bởi vì y và Vô Song vừa mới thành thân, luyến tiếc xa nhau, cho nên mới cùng đi.”

Nghe xong Tần Vô Phong nói, đôi lông mày anh tuấn của Tần Vô Hạ lập tức nhăn lại: “Tương Ly quốc? ? ? Xa như vậy, nếu thế chẳng phải nhị ca và Khuynh Khuynh ngay cả lễ mừng năm mới cũng không thể trở về sao? ? ? Đa và nương bọn họ, chỉ có mùng một hàng năm mới về nhà, năm nay, phải bỏ lỡ sao? ? ?”

Lễ mừng năm mới. . .

Vẻ mặt Tần Vô Phong có chút hoảng hốt, đêm trừ tịch, mùng một năm mới. . .

Đối với Tần Vô Phong mà nói, đều là hai ngày quan trọng nhất.

Trong đó mùng một năm mới, là ngày duy nhất đa nương bọn hắn về nhà, ở nhà một ngày đêm, sau đó lại rời đi.

Bởi vì nương hắn luôn luôn nói thế giới lớn như vậy, nhất định phải trong lúc còn sống, du ngoạn khắp nơi một lần.

Mà lão đa sủng thê thành si của bọn hắn, tự nhiên là thí điên thí điên, không câu oán hận đem toàn bộ mọi thứ bỏ lại, cùng nương hắn du ngoạn thiên hạ.

Về phần đêm trừ tịch. . .

Đó là bí mật của Tần Vô Phong, cũng là một loại bệnh không tiện nói ra, là bí mật ngoài người Tần gia, tất cả mọi người đều không biết.

Ngẩn ngơ thu hồi tư tự, Tần Vô Phong gật đầu: “Đúng, đúng vậy, năm nay, Vô Song và Vân nhi, cũng không thể ở nhà mừng năm mới.”



Tần Vô Hạ gãi đầu: “Nói vậy, đa nương muốn gặp tân tức phụ Khuynh Khuynh. Phải chờ đến sang năm. . . Đại ca, thực sự chỉ là việc nhỏ sao, vì sao lại rời đi vào lúc này, ta nhớ kỹ, Khuynh Khuynh rất sợ lạnh, khí trời hiện tại ở bên ngoài. . .”

“Được rồi, Vô Hạ.”

Tần Vô Phong cắt đứt hắn: “Vô luận như thế nào, Vô Song và Vân nhi cũng đã đi, ngươi hiện tại nói cái gì cũng không thể thay đổi.”

Tần Vô Hạ có chút tức giận: “Ta biết, ta chỉ là lo lắng nhị ca và Khuynh Khuynh. . . Còn có, vì sao một chút báo hiệu cũng không có, nói đi là đi, cũng không cho ta đến tiễn bọn họ.”

“Sự tình tương đối khẩn cấp, căn bản không kịp thông tri cho ngươi. . . Lần sau, lần sau nhất định đúng lúc nói cho ngươi. . . Được rồi, đại ca có công chuyện, Vô Hạ cũng đi làm việc đi.”

Thực sự mệt mỏi ứng đối với tam đệ nhà mình sắc bén chất vấn, một câu nói dối, cần rất nhiều luống cuống gom lại, nói càng nhiều, lại càng dễ có kẽ hở.

“Chuyện gì gấp như vậy, sao ta lại không thu được tin tức bên Tương Ly xảy ra vấn đề? ? ?”

Tần Vô Phong đánh giá thấp Tần Vô Hạ chấp nhất với nguyên nhân Tần Vô Song và Vân Khuynh rời đi.

Hắn có chút hoài nghi: “Ngươi vì sao muốn biết những chuyện này? ? ? Chuyện của ngươi đã xử lý thỏa đáng chưa? ? ? Tung tích Xích Huyết Kiếm thế nào? ? ? Ta nghe nói Phù Vân sơn trang cũng đang sa sút? ? ?”

Tần Vô Phong càng nói càng nghiêm khắc, đe dáng vẻ bệ vệ của Tần Vô Hạ từng chút đè xuống.

Đối mặt với đại ca hắn vĩnh viễn cũng không thể phản kháng, Tần Vô Hạ luôn luôn bị phê bình.

Tần Vô Hạ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Ta đã an bài người đi Phù Vân sơn trang, động tĩnh bên kia vẫn quan sát chặt chẽ, hiện nay vẫn đang nắm chắc trong tay, ta dự định đến đầu năm sau liền tự mình đi một chuyến đến Phù Vân sơn trang.”

Tần Vô Phong gật đầu: “Chuyện Xích Huyết Kiếm, nhất định phải xử lý thích đáng, đừng để người khác nghĩ Huỳnh Quang võ lâm yếu kém, cũng đừng để triều đình Huỳnh Quang làm khó.”

Tần Vô Hạ gật đầu.

Hai người đang nói chuyện, một thân ảnh màu lục nhạt bỗng nhiên xuất hiện, tiếng nói ôn nhu mềm yếu vang lên: “Đại biểu ca, nhị biểu ca hiện tại đang ở đâu? ? ? Thực sự đã đi sao? ? ?”

Người đến một thân quần dài xanh nhạt phiêu dật, trên vai khoác lên áo lông hồ, trên khuôn mặt mỹ lệ nhu nhược mang theo tiều tụy chọc người thương tiếc.

Là nàng, Liên Phù! ! !

Nhìn thấy nàng, Tần Vô Phong đột nhiên nghĩ có chút mệt mỏi khi phải ứng đối với vị biểu muội được tất cả mọi người bảo hộ này.

Trước đây chỉ biết nàng có ý với Vô Song, nếu Vô Song cũng có tình với nàng, bọn họ tự nhiên vui vẻ kết thành một đôi nhân duyên.

Nhưng Vô Song căn bản không thích nàng, hơn nữa Vô Song hiện tại có Vân Khuynh, đáy mắt tâm tư càng không thể chứa những người khác.

Cứ như vậy, đối với Liên Phù vô cùng ân cần và quan tâm Vô Song liền khiến cho bọn họ khó xử.

“Nhị đệ hắn đích xác đã cùng Vân nhi ra ngoài, hiện nay không ở trong phủ.”

“A. . .”

Trên khuôn mặt thanh lệ của Liên Phù tràn đầy thất lạc.

Ca ca của nàng muốn nàng gả cho nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên, nhưng nàng không thích nam nhân kia, lúc đầu mong muốn nhị biểu ca có thể giúp nàng thoát khỏi nam nhân kia. . .



Ai biết. . .

Ai!

Còn có biểu tẩu của nàng, tuy rằng nàng nhìn qua vẫn luôn coi nhẹ vị biểu tẩu kia, nhưng ở trong lòng nàng vẫn rất đố kị rất quan tâm.

Yên lặng quan sát nhiều ngày như vậy, nàng cũng biết biểu tẩu của nàng, là một người rất ôn nhu rất đẹp rất tốt, tất cả mọi người đều thích y.

Ngoại trừ y là một người nam nhân, không thể vì nhị biểu ca sinh hài tử, nàng quả thực là một điểm đều thua kém y.

Hơn nữa, nàng nhìn ra, nhị biểu ca là thật tâm thích biểu tẩu kia.

Ái tình chưa nở hoa của nàng, cứ như vậy ở trong trạng thái vừa mới hé ra, héo rũ.

Nàng hiện tại, chỉ là nhất thời còn không thể hoàn toàn buông tay, đáy lòng đối với nhị biểu ca so với người khác vẫn là thân thiết hơn, so với người khác có thêm một tia chờ đợi.

Thế nhưng hắn vừa đi như thế, không thể ở cùng nàng, nàng đã hoàn toàn, không còn hy vọng.

“Vậy nhị biểu ca hắn. . . Và biểu tẩu, bọn họ lúc nào mới trở về? ? ?”

Tần Vô Phong nhấc lên mày kiếm, hơi trầm ngâm: “Khoảng chừng, một năm! ! !”

Khi đó, hài tử của Vân nhi, hẳn là đã xuất thế!

Tần Vô Phong tính toán xong, nói ra đáp án.

“Một năm? ? ?”

“Một năm! ! !”

Câu trả lời của Tần Vô Phong khiến Liên Phù và Tần Vô Hạ hai người có chút khó có thể tiếp thu.

Tuy rằng Tần Vô Hạ biết Tương Ly quốc và Huỳnh Quang cách nhau rất xa, thế nhưng, qua lại một chuyến cũng không cần một năm khoa trương như vậy chứ? ? ?

Tần Vô Phong gật đầu: “Vân nhi là lần đầu tiên đi Tương Ly quốc, có lẽ Vô Song sẽ dẫn y đi đâu đó du ngoạn một đoạn thời gian, cho nên tương đối chậm.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Vô Hạ cứng đờ, vừa chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị ánh mắt Tần Vô Phong ngăn lại.

Liên Phù tự nhiên là không tiện hỏi Tần Vô Phong là Tần Vô Song rốt cuộc vì sao rời nhà, nàng chỉ có thể mang theo thất lạc và lo lắng, nói với Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ: “Như vậy, Phù nhi đi về trước, không quấy rối đại biểu ca và tam biểu ca nữa.”

Tần Vô Phong gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị mềm đi một chút.

Tần Vô Hạ cũng nói: “Biểu muội thân thể ngươi không tốt, loại khí trời này, vẫn là ở trong phòng nghỉ ngơi thì tốt hơn.”

“n, đã biết.”

Liên Phù miễn cưỡng cười cười, chậm rãi rời đi.

Nhìn thân ảnh của nàng, Tần Vô Hạ nói với Tần Vô Phong: “Làm sao bây giờ đại ca, biểu muội nàng hình như còn chưa hết hy vọng với nhị ca.”

Tần Vô Phong hơi nâng mắt liếc hắn một cái: “Vô Song là của Vân nhi, Hiên Viên Liệt Thiên là một nam nhân không tệ, ta nghĩ, nữ nhân hắn coi trọng, nhất định sẽ trăm phương nghìn kế đạt được.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khuynh Tẫn Triền Miên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook