Chương 201: Trên Đường Đi Gặp Giảo Đồng(*).
Vô Hoan Dã Tiếu
24/05/2017
CHƯƠNG 202: TRÊN ĐƯỜNG ĐI GẶP GIẢO ĐỒNG().
() giảo đồng:
Giảo: giảo hoạt ranh mãnh gian xảo xảo quyệt quỷ quyệt
Đồng: trẻ em trẻ con nhi đồng.
Dọc theo một đường chậm rãi đi, chưa đến nửa ngày, bọn họ liền tới Tích Châu.
Vân Khuynh không hề nuốt lời với Long Liễm, vừa đến Tích Châu liền cáo biệt với mấy người Vân Hoán, mượn cớ là muốn thăm hỏi người quen.
Vừa rời khỏi đám người Vân Hoán, Vân Khuynh liền muốn viết một bức thư đưa cho Vân Hoán.
Biết trên thế giới này ngoại trừ người Tần gia, còn có một Vân Hoán quan tâm y như vậy, y phi thường hài lòng.
Vân Khuynh và Long Liễm đang đi đường, phía trước lại truyền đến một trận tranh cãi ầm ĩ, hai người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một hài tử thấp bé gầy yếu lại bẩn thỉu chạy tới chỗ hai người.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy vạt áo xanh của Long Liễm chợt lóe, tiểu hài tử chạy về phía họ, cũng đã bị Long Liễm tóm vào trong tay.
“Bước đi phải nhìn một chút, ngươi định va vào đâu? ? ?”
Trong miệng nghiêm khắc nói, một đôi lông mày mảnh khảnh của Long Liễm không tự chủ được nhíu lại với nhau.
“Thả ta xuống, thả ta xuống! ! !”
Tiểu hài tử kia tay chân đá đạp lung tung, thậm chí vươn tay muốn bắt Long Liễm, thấy thế nào cũng giống như một giảo đồng ngang bướng.
Vân Khuynh nhìn hắn không tự chủ được nhăn lại lông mày, nói với Long Liễm: “Buông hắn đi, đừng làm mình bị thương.”
Một hài tử như thế, có thể làm Long Liễm bị thương mới là lạ, thế nhưng Long Liễm vẫn vì Vân Khuynh quan tâm mà hơi cong lên khóe môi một chút.
Long Liễm buông tay thả hài tử xuống đất, một đôi mắt to của hài tử kia quay tròn vòng vo một chút, sợ là nhìn ra Vân Khuynh thiện tâm, nhanh như chớp tựa như cá chạch chạy đến phía sau Vân Khuynh, bàn tay đen bẩn siết chặt ống tay áo Vân Khuynh không buông.
Đôi mắt Vân Khuynh hơi híp một chút, cúi đầu, ánh mắt mang theo một ít đạm mạc nhìn tiểu đồng nắm lấy áo y.
Tiểu đồng kia ngẩng đầu, hơi hơi mếu máo, giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt tràn ra, co quắp khóc lên:
“Hai vị đại gia đại tỷ tiểu gia ta sai rồi, xin đại gia nhất định phải vì tiểu gia làm chủ. . .
Tiểu gia trên có lão mẫu tám mươi, dưới có. . . Đệ đệ muội muội gào khóc đòi ăn, tiểu gia ta thật vất vả mới hạ mình bán thân làm người hầu, đám lão hỗn đản kia còn dám lừa tiểu gia. . .”
Hắn há miệng ngậm miệng kêu đại gia tiểu gia khiến khuôn mặt Vân Khuynh trong nháy mắt đen sì.
Vân Khuynh tỉ mỉ nhìn hắn, tuy rằng trong miệng không biết nói cái gì, nhưng nước mắt này nhìn qua là thực sự.
Y còn chưa kịp hỏi gì, năm sáu người liền vây quanh ba người bọn họ.
Dẫn đầu là một nam nhân ba bốn mươi tuổi, phía sau đi theo cũng là một đám người hung thần ác sát.
Người dẫn đầu kia vẻ mặt đắc ý dào dạt nhìn Vân Khuynh, lấy tay chỉ chỉ y: “Ngươi, đem tiểu tử thối kia đưa cho ta.”
Vân Khuynh nhíu mày, trên khuôn mặt dịch dung xuất hiện một tia cười cười, hỏi ngược lại: “Vì sao? ? ?”
Người nọ thấy Vân Khuynh không nghe lời giống như trong tưởng tượng, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Tiểu tử, thức thời một chút, đem người giao ra cho ta.”
Vân Khuynh thẳng thắn không để ý tới người nọ, cúi đầu hỏi tiểu hài tử trốn ở phía sau mình: “Sao ngươi lại đắc tội những người này? ? ?”
Đôi mắt tiểu hài tử kia vừa rồi còn mang theo nước mắt lập tức trợn tròn: “Nói bậy, rõ ràng là đám thiên sát hỗn đản kia đắc tội tiểu gia! ! !”
Mi tâm Vân Khuynh nhảy lên, cảm thấy có chút đau đầu: “Ngươi nếu không nói ta liền đem ngươi giao cho bọn hắn.”
“. . . Ban đầu là ta trộm bạc của họ. . . Sau lại bọn họ bức ta làm nô tài. . . Một chút bạc cũng không cho còn muốn tiểu gia ký bán mình khế, tiểu gia sao có thể làm? ? ?”
Thanh âm tiểu hài tử ban đầu còn rất nhỏ đến cuối cùng càng lúc càng lớn.
Vân Khuynh rất muốn xoay người rời đi.
Hiển nhiên, mặc kệ là hài tử trốn phía sau y hay là đám đại hán trước mặt này, đều có sai.
Nhưng mà, tiểu hài tử này, nói như thế nào cũng là một hài tử, mắt mở trừng trừng nhìn nhiều người như vậy làm khó một hài tử, nếu không ra tay thì có chút không ổn.
Vân Khuynh hơi trầm tư một chút, hỏi mấy người kia: “Hắn trộm bao nhiêu bạc của các ngươi? ? ?”
Người nọ trên dưới quan sát Vân Khuynh, thấy hắn tuy rằng quần áo không phải rất hoa lệ, nhưng là rất có khí chất, không giống người bình thường.
Khóe miệng kéo ra nụ cười xấu xa: “Hai mươi lượng.”
Tiểu hài tử lo lắng kéo kéo quần áo Vân Khuynh: “Hắn nói bậy, tiểu gia ta chưa trộm được đã bị đuổi theo ép buộc ký bán mình khế. . .”
Vân Khuynh nói với Long Liễm: “Cho bọn hắn hai mươi lượng.”
Long Liễm vẻ mặt không đồng ý, thế nhưng vẫn nghe Vân Khuynh cho những người đó hai mươi lượng.
Những người đó cầm bạc trái lại có chút sửng sốt.
Long Liễm trừng mắt bọn họ: “Còn không mau đi, ở lại là muốn bị đánh? ? ?”
Những người này nhìn qua không phải thứ tốt, nàng không rõ vì sao Vân Khuynh muốn cho bọn hắn bạc, nếu như là nàng, nàng nhất định sẽ giáo huấn bọn họ một lần.
Những người đó ước chừng số bạc trong tay, cuối cùng cũng rời đi.
Chờ những người đó đi rồi, tiểu hài tử kia mới có chút buồn bực từ phía sau Vân Khuynh đi ra: “Ngươi thực sự là ngu ngốc, tiểu gia không phải đã nói với ngươi sao, tiểu gia ta căn bản không trộm được bạc, ngươi làm gì muốn đưa cho bọn hắn? ? ?”
Vân Khuynh sửa sang lại quần áo: “Đệ nhất, đừng há miệng ngậm miệng xưng tiểu gia, đệ nhị, bạc là của ta ta muốn dùng như thế nào là chuyện của ta, ngươi quản không được.
Được rồi, hiện tại ngươi không có việc gì, có thể đi, sau đó tốt nhất đừng tùy tiện trộm đồ người khác.”
Tiểu hài tử hừ một tiếng: “Tiểu gia mặc kệ ngươi.”
Sau khi nói xong đụng vào người Long Liễm nhanh chân bỏ chạy, thế nhưng chưa chạy được hai bước lại vị Long Liễm nắm cổ tay.
Long Liễm đen mặt nói với Vân Khuynh: “Công tử, tiểu quỷ này chết cũng không hối cải, lại muốn sờ bạc của chúng ta.”
Vân Khuynh một trận câm nín, vừa lúc đầu y đã có chút không muốn cứu giảo đồng này, sau lại nhìn hắn tuổi nhỏ mới ra tay, không nghĩ tới. . .
Vân Khuynh bước gần tới tiểu hài tử kia, trên khuôn mặt dịch dung bình thường mang theo biểu tình nghiêm túc, lạnh lùng hỏi tiểu hài tử kia: “Ngươi rất thiếu tiền sao? ? ?”
Tiểu hài tử kia nhìn y một hồi, đột nhiên giãy giụa cổ tay bị Long Liễm nắm nằm lăn trên mặt đất khóc lên: “Ức hiếp người ức hiếp người. . . Hai đại nhân ăn hiếp một hài tử ta. . .
Ô ô ô. . . Hai tên bại hoại mua ta không cho ta ăn không cho ta mặc mỗi ngày còn vừa đánh vừa mắng. . . Ở đâu ra chuyện ức hiếp người như vậy chứ. . . Ta không sống. . .”
Vân Khuynh và Long Liễm ngẩn ngơ, bình thường chưa từng gặp phải người khóc lóc om sòm như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.
Vừa rồi mấy người đại hán tụ tập tại đây nhận bạc xong liền tản đi, hiện tại tụ tập tới một đám người không rõ sự thật, chỉ tưởng là Vân Khuynh Long Liễm ức hiếp hài tử kia, không hỏi đầu đuôi liền trách mắng họ.
Nếu chỉ là trách mắng thì thôi, nhưng sau một khắc, một cái roi đen thùi từ trên trời giáng xuống, suýt nữa quật trúng người Vân Khuynh.
Theo roi xuất hiện, một tiếng khẽ kêu mang theo tức giận: “Vô sỉ bại hoại, rõ như ban ngày dĩ nhiên ức hiếp tiểu hài tử như vậy.”
Long Liễm hô hấp tắc nghẽn, trong nháy mắt vươn tay kéo Vân Khuynh lại.
Thế nhưng vẫn chậm một chút, đuôi roi đã quất lên cánh tay Long Liễm, Long Liễm khẽ cau mày, trên ống tay áo màu xanh của nàng chảy ra vết máu.
Hai người còn chưa rơi xuống đất, người đến đã hùng hùng hổ hổ, lại quất một roi lên người bọn họ.
Lúc này đây, ẩn từ một nơi bí mật gần đó, Long Khiêm một thân áo lam trong nháy mắt xuất hiện, lấy tay đón được roi, gắt gao nắm trong tay, ánh mắt băng lãnh nhìn chủ nhân roi da. . .
Là một thiếu nữ xinh đẹp một thân màu vàng nhạt.
Thiếu nữ kia thấy roi của mình bị người nắm, dùng sức kéo trở về, thế nhưng không thể kéo lại mảy may.
Nàng tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Ngươi buông tay cho ta.”
Tiểu hài tử vừa nằm khóc trên mặt đất thấy vậy, bật người chạy vào trong đám người.
Lúc này Long Liễm che chở Vân Khuynh đã đứng vững, thấy Vân Khuynh không có việc gì nàng liền đi tới phía trước Long Khiêm, nắm roi, ánh mắt lạnh lẽo, dùng lực mạnh, thiếu nữ ở đầu kia của roi liền bị nàng đẩy ngã cả người lẫn roi.
“A a a. . . Đám người xấu các ngươi. . .”
Bởi vì không chuẩn bị tâm lý, thân thể thiếu nữ ở trong không trung không thể duy trì cân đối, thét chói tai rồi ngã xuống đất.
Mắt thấy một mỹ nhân như nước trong veo sẽ ngã xuống đất, đột nhiên một đạo ánh sáng màu bạc lướt qua, một người nam tử áo bạc đỡ lấy thiếu nữ.
Thiếu nữ ngẩng đầu vừa nhìn người đến, sắc mặt liền đỏ: “Nhược Lưu ca ca.”
Người này là Phù Vân sơn trang Tích Châu biểu thiếu gia, n Nhược Lưu, mà thiếu nữ, còn lại là tiểu thư Thủy Mộng Linh của Phù Vân sơn trang luôn luôn thích bênh vực kẻ yếu.
Long Khiêm đã ẩn đi, Long Liễm nhất thời sơ ý không phòng bị, mới bị Thủy Mộng Linh đánh thương.
Vân Khuynh nhíu mày, cẩn thận dùng dược giúp nàng xử lý vết thương trên cánh tay.
Y lại một lần nữa cảm thán, quả nhiên không nên cứu tiểu hài tử kia.
Thế nhưng Long Liễm lại chẳng quan tâm, vết thương nhỏ này, ở trong mắt nàng, không đáng kể chút nào.
“Mộng Linh, ngươi trách oan người tốt.”
n Nhược Lưu lúc trước ngồi trên tửu lâu ở đối diện, đem trò khôi hài của tiểu hài tử kia thu hết đáy mắt, sự tình từ đầu đến cuối, hắn phi thường rõ ràng.
Vốn hắn không dự định nhúng tay, chỉ là Thủy Mộng Linh dù thế nào cũng là biểu muội hắn, hắn không thể nhìn người trong nhà bị ức hiếp.
“A? ? ? Ba người kia không phải bại hoại sao? ? ? Nhược Lưu ca ca ngươi không thấy bọn họ bắt nạt hài tử nhỏ như vậy. . .”
n Nhược Lưu sắc mặt hơi trầm xuống: “Qua đó xin lỗi đi, ngươi bị hài tử kia lừa, mà hài tử kia cũng đã sớm chạy.”
Thủy Mộng Linh lại ngẩn ngơ, có chút không thể tin tưởng.
Đẩy ra đoàn người, thấy Vân Khuynh đang xoa thuốc cho Long Liễm, mà hài tử vừa rồi khóc lăn trên mặt đất từ lâu đã không có hình bóng.
“Này. . .”
Tính tình của nàng lại nổi lên: “Tiểu quỷ kia, dĩ nhiên gạt ta, ta nhất định không buông tha hắn.”
Nói liền xoay người, một bộ muốn đi tìm tiểu quỷ kia tính sổ.
n Nhược Lưu hơi hơi lắc đầu, tính tình Thủy Mộng Linh, tuyệt đối là do Phù Vân sơn trang sủng ái mà ra.
“Mộng Linh, xin lỗi trước đi.”
Nghĩ lại vừa rồi làm Long Liễm bị thương, Thủy Mộng Linh lập tức hổ thẹn chạy đến bên người Vân Khuynh và Long Liễm: “Hai vị, xin lỗi, ta không biết tiểu quỷ kia là gạt người. . .”
Vân Khuynh mặc dù có chút bực mình thiếu nữ này làm Long Liễm bị thương, nhưng dù sao cũng là hiểu lầm, đối phương cũng nói xin lỗi, y cũng không làm khó, chỉ là gật đầu: “Lần sau trước khi ra tay phải rõ sự tình trước.”
Lúc này tâm tình Vân Khuynh không quá tốt, thanh âm rất ngưng trọng, không có một mặt yếu nhược bình thường, ngược lại lại có một phen khí thế, Thủy Mộng Linh nhìn mà ngẩn người.
Thế nhưng Thủy Mộng Linh tự biết đuối lý, đối với lời Vân Khuynh nói, chỉ là gật đầu ân ân toàn bộ đáp ứng.
Vân Khuynh nói xong liền mang theo Long Liễm rời đi, nhưng n Nhược Lưu lại kéo Thủy Mộng Linh chạy tới: “Chờ một chút.”
Vân Khuynh và Long Liễm dừng lại cước bộ, n Nhược Lưu từ trong lòng lấy ra một bình sứ lam hoa: “Ta nơi này có một ít dược, coi như là biểu muội ta đưa cho cô nương chịu tội.”
Nét mặt Long Liễm nhàn nhạt, lạnh lùng nói: “Không cần.”
n Nhược Lưu nhíu mày, che ở trước mặt hai người: “Hôm nay biểu muội bất kính với hai vị, chúng ta nếu có vinh hạnh, thỉnh hai vị đến quý phủ để chúng ta khoản đãi một phen.”
n Nhược Lưu và Thủy Mộng Linh vừa nhìn liền biết không phải người thường, Vân Khuynh và Long Liễm vốn không muốn dính dáng, hơn nữa sợ đụng với Tần Vô Hạ, bọn họ vội vã muốn rời đi, bởi vậy, vừa nghe n Nhược Lưu nói Vân Khuynh liền lập tức từ chối.
Thủy Mộng Linh vì mình bị hài tử kia lừa, tổn thương Long Liễm nên rất áy náy, lúc này vừa nghe n Nhược Lưu nói như vậy, quả nhiên nghĩ thỉnh bọn họ về nhà nghiêm túc nhận tội là một chủ ý tốt.
n Nhược Lưu vừa mới nói xong nàng liền chờ mong nhìn Vân Khuynh và Long Liễm, tuy rằng nàng tổn thương Long Liễm, thế nhưng nàng là đánh lén mới chiếm thượng phong, vừa rồi Long Liễm chỉ ra một chiêu đã khiến nàng ngã bay, dưới đáy lòng nàng cũng là âm thầm bội phục Long Liễm.
Nàng tràn đầy chờ mong Vân Khuynh Long Liễm có thể đáp ứng n Nhược Lưu, lại không nghĩ rằng Vân Khuynh cự tuyệt bọn họ, vừa nghe thấy Vân Khuynh cự tuyệt, Thủy Mộng Linh mắt to liền lập tức tràn ngập hơi nước: “Hai vị không chịu tha thứ cho ta sao? ? ?”
“. . .”
Thế nào lại là khóc, giống hệt dáng dấp tiểu hài tử vừa rồi, khiến Vân Khuynh nhìn mà đau đầu.
Thật đúng là làm khó bọn họ.
Muốn không để ý tới nàng trực tiếp rời đi, rồi lại không thể rõ như ban ngày để mặc một cô nương như thế khóc ở trên đường không có hình tượng, như vậy chẳng phải là khó xử cô nương người ta sao.
Vân Khuynh nhìn sắc trời, vừa lúc đến buổi trưa, dù sao cũng là ăn bữa cơm, đi thì đi, ăn xong rồi chạy vậy.
Vân Khuynh chung quy nhẹ dạ, cho nên tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng y vẫn nhận lời n Nhược Lưu đề nghị.
Lần nhận lời này, quả nhiên là khiến Vân Khuynh hối hận cũng không kịp.
Y sao có thể biết hai người trước mắt này lại là người của Phù Vân sơn trang, sao có thể biết, không chỉ Tần Vô Hạ, liền ngay cả Vân Hoán và Hiên Viên Bất Kinh mấy người vừa mới cáo biệt, cũng là ở trong Phù Vân sơn trang. . .
Vân Khuynh không nghĩ tới, người y một lòng muốn tránh xa, lại âm kém dương sai, tất cả đều tiến đến một chỗ. . . Đăng bởi: admin
() giảo đồng:
Giảo: giảo hoạt ranh mãnh gian xảo xảo quyệt quỷ quyệt
Đồng: trẻ em trẻ con nhi đồng.
Dọc theo một đường chậm rãi đi, chưa đến nửa ngày, bọn họ liền tới Tích Châu.
Vân Khuynh không hề nuốt lời với Long Liễm, vừa đến Tích Châu liền cáo biệt với mấy người Vân Hoán, mượn cớ là muốn thăm hỏi người quen.
Vừa rời khỏi đám người Vân Hoán, Vân Khuynh liền muốn viết một bức thư đưa cho Vân Hoán.
Biết trên thế giới này ngoại trừ người Tần gia, còn có một Vân Hoán quan tâm y như vậy, y phi thường hài lòng.
Vân Khuynh và Long Liễm đang đi đường, phía trước lại truyền đến một trận tranh cãi ầm ĩ, hai người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một hài tử thấp bé gầy yếu lại bẩn thỉu chạy tới chỗ hai người.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy vạt áo xanh của Long Liễm chợt lóe, tiểu hài tử chạy về phía họ, cũng đã bị Long Liễm tóm vào trong tay.
“Bước đi phải nhìn một chút, ngươi định va vào đâu? ? ?”
Trong miệng nghiêm khắc nói, một đôi lông mày mảnh khảnh của Long Liễm không tự chủ được nhíu lại với nhau.
“Thả ta xuống, thả ta xuống! ! !”
Tiểu hài tử kia tay chân đá đạp lung tung, thậm chí vươn tay muốn bắt Long Liễm, thấy thế nào cũng giống như một giảo đồng ngang bướng.
Vân Khuynh nhìn hắn không tự chủ được nhăn lại lông mày, nói với Long Liễm: “Buông hắn đi, đừng làm mình bị thương.”
Một hài tử như thế, có thể làm Long Liễm bị thương mới là lạ, thế nhưng Long Liễm vẫn vì Vân Khuynh quan tâm mà hơi cong lên khóe môi một chút.
Long Liễm buông tay thả hài tử xuống đất, một đôi mắt to của hài tử kia quay tròn vòng vo một chút, sợ là nhìn ra Vân Khuynh thiện tâm, nhanh như chớp tựa như cá chạch chạy đến phía sau Vân Khuynh, bàn tay đen bẩn siết chặt ống tay áo Vân Khuynh không buông.
Đôi mắt Vân Khuynh hơi híp một chút, cúi đầu, ánh mắt mang theo một ít đạm mạc nhìn tiểu đồng nắm lấy áo y.
Tiểu đồng kia ngẩng đầu, hơi hơi mếu máo, giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt tràn ra, co quắp khóc lên:
“Hai vị đại gia đại tỷ tiểu gia ta sai rồi, xin đại gia nhất định phải vì tiểu gia làm chủ. . .
Tiểu gia trên có lão mẫu tám mươi, dưới có. . . Đệ đệ muội muội gào khóc đòi ăn, tiểu gia ta thật vất vả mới hạ mình bán thân làm người hầu, đám lão hỗn đản kia còn dám lừa tiểu gia. . .”
Hắn há miệng ngậm miệng kêu đại gia tiểu gia khiến khuôn mặt Vân Khuynh trong nháy mắt đen sì.
Vân Khuynh tỉ mỉ nhìn hắn, tuy rằng trong miệng không biết nói cái gì, nhưng nước mắt này nhìn qua là thực sự.
Y còn chưa kịp hỏi gì, năm sáu người liền vây quanh ba người bọn họ.
Dẫn đầu là một nam nhân ba bốn mươi tuổi, phía sau đi theo cũng là một đám người hung thần ác sát.
Người dẫn đầu kia vẻ mặt đắc ý dào dạt nhìn Vân Khuynh, lấy tay chỉ chỉ y: “Ngươi, đem tiểu tử thối kia đưa cho ta.”
Vân Khuynh nhíu mày, trên khuôn mặt dịch dung xuất hiện một tia cười cười, hỏi ngược lại: “Vì sao? ? ?”
Người nọ thấy Vân Khuynh không nghe lời giống như trong tưởng tượng, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Tiểu tử, thức thời một chút, đem người giao ra cho ta.”
Vân Khuynh thẳng thắn không để ý tới người nọ, cúi đầu hỏi tiểu hài tử trốn ở phía sau mình: “Sao ngươi lại đắc tội những người này? ? ?”
Đôi mắt tiểu hài tử kia vừa rồi còn mang theo nước mắt lập tức trợn tròn: “Nói bậy, rõ ràng là đám thiên sát hỗn đản kia đắc tội tiểu gia! ! !”
Mi tâm Vân Khuynh nhảy lên, cảm thấy có chút đau đầu: “Ngươi nếu không nói ta liền đem ngươi giao cho bọn hắn.”
“. . . Ban đầu là ta trộm bạc của họ. . . Sau lại bọn họ bức ta làm nô tài. . . Một chút bạc cũng không cho còn muốn tiểu gia ký bán mình khế, tiểu gia sao có thể làm? ? ?”
Thanh âm tiểu hài tử ban đầu còn rất nhỏ đến cuối cùng càng lúc càng lớn.
Vân Khuynh rất muốn xoay người rời đi.
Hiển nhiên, mặc kệ là hài tử trốn phía sau y hay là đám đại hán trước mặt này, đều có sai.
Nhưng mà, tiểu hài tử này, nói như thế nào cũng là một hài tử, mắt mở trừng trừng nhìn nhiều người như vậy làm khó một hài tử, nếu không ra tay thì có chút không ổn.
Vân Khuynh hơi trầm tư một chút, hỏi mấy người kia: “Hắn trộm bao nhiêu bạc của các ngươi? ? ?”
Người nọ trên dưới quan sát Vân Khuynh, thấy hắn tuy rằng quần áo không phải rất hoa lệ, nhưng là rất có khí chất, không giống người bình thường.
Khóe miệng kéo ra nụ cười xấu xa: “Hai mươi lượng.”
Tiểu hài tử lo lắng kéo kéo quần áo Vân Khuynh: “Hắn nói bậy, tiểu gia ta chưa trộm được đã bị đuổi theo ép buộc ký bán mình khế. . .”
Vân Khuynh nói với Long Liễm: “Cho bọn hắn hai mươi lượng.”
Long Liễm vẻ mặt không đồng ý, thế nhưng vẫn nghe Vân Khuynh cho những người đó hai mươi lượng.
Những người đó cầm bạc trái lại có chút sửng sốt.
Long Liễm trừng mắt bọn họ: “Còn không mau đi, ở lại là muốn bị đánh? ? ?”
Những người này nhìn qua không phải thứ tốt, nàng không rõ vì sao Vân Khuynh muốn cho bọn hắn bạc, nếu như là nàng, nàng nhất định sẽ giáo huấn bọn họ một lần.
Những người đó ước chừng số bạc trong tay, cuối cùng cũng rời đi.
Chờ những người đó đi rồi, tiểu hài tử kia mới có chút buồn bực từ phía sau Vân Khuynh đi ra: “Ngươi thực sự là ngu ngốc, tiểu gia không phải đã nói với ngươi sao, tiểu gia ta căn bản không trộm được bạc, ngươi làm gì muốn đưa cho bọn hắn? ? ?”
Vân Khuynh sửa sang lại quần áo: “Đệ nhất, đừng há miệng ngậm miệng xưng tiểu gia, đệ nhị, bạc là của ta ta muốn dùng như thế nào là chuyện của ta, ngươi quản không được.
Được rồi, hiện tại ngươi không có việc gì, có thể đi, sau đó tốt nhất đừng tùy tiện trộm đồ người khác.”
Tiểu hài tử hừ một tiếng: “Tiểu gia mặc kệ ngươi.”
Sau khi nói xong đụng vào người Long Liễm nhanh chân bỏ chạy, thế nhưng chưa chạy được hai bước lại vị Long Liễm nắm cổ tay.
Long Liễm đen mặt nói với Vân Khuynh: “Công tử, tiểu quỷ này chết cũng không hối cải, lại muốn sờ bạc của chúng ta.”
Vân Khuynh một trận câm nín, vừa lúc đầu y đã có chút không muốn cứu giảo đồng này, sau lại nhìn hắn tuổi nhỏ mới ra tay, không nghĩ tới. . .
Vân Khuynh bước gần tới tiểu hài tử kia, trên khuôn mặt dịch dung bình thường mang theo biểu tình nghiêm túc, lạnh lùng hỏi tiểu hài tử kia: “Ngươi rất thiếu tiền sao? ? ?”
Tiểu hài tử kia nhìn y một hồi, đột nhiên giãy giụa cổ tay bị Long Liễm nắm nằm lăn trên mặt đất khóc lên: “Ức hiếp người ức hiếp người. . . Hai đại nhân ăn hiếp một hài tử ta. . .
Ô ô ô. . . Hai tên bại hoại mua ta không cho ta ăn không cho ta mặc mỗi ngày còn vừa đánh vừa mắng. . . Ở đâu ra chuyện ức hiếp người như vậy chứ. . . Ta không sống. . .”
Vân Khuynh và Long Liễm ngẩn ngơ, bình thường chưa từng gặp phải người khóc lóc om sòm như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.
Vừa rồi mấy người đại hán tụ tập tại đây nhận bạc xong liền tản đi, hiện tại tụ tập tới một đám người không rõ sự thật, chỉ tưởng là Vân Khuynh Long Liễm ức hiếp hài tử kia, không hỏi đầu đuôi liền trách mắng họ.
Nếu chỉ là trách mắng thì thôi, nhưng sau một khắc, một cái roi đen thùi từ trên trời giáng xuống, suýt nữa quật trúng người Vân Khuynh.
Theo roi xuất hiện, một tiếng khẽ kêu mang theo tức giận: “Vô sỉ bại hoại, rõ như ban ngày dĩ nhiên ức hiếp tiểu hài tử như vậy.”
Long Liễm hô hấp tắc nghẽn, trong nháy mắt vươn tay kéo Vân Khuynh lại.
Thế nhưng vẫn chậm một chút, đuôi roi đã quất lên cánh tay Long Liễm, Long Liễm khẽ cau mày, trên ống tay áo màu xanh của nàng chảy ra vết máu.
Hai người còn chưa rơi xuống đất, người đến đã hùng hùng hổ hổ, lại quất một roi lên người bọn họ.
Lúc này đây, ẩn từ một nơi bí mật gần đó, Long Khiêm một thân áo lam trong nháy mắt xuất hiện, lấy tay đón được roi, gắt gao nắm trong tay, ánh mắt băng lãnh nhìn chủ nhân roi da. . .
Là một thiếu nữ xinh đẹp một thân màu vàng nhạt.
Thiếu nữ kia thấy roi của mình bị người nắm, dùng sức kéo trở về, thế nhưng không thể kéo lại mảy may.
Nàng tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Ngươi buông tay cho ta.”
Tiểu hài tử vừa nằm khóc trên mặt đất thấy vậy, bật người chạy vào trong đám người.
Lúc này Long Liễm che chở Vân Khuynh đã đứng vững, thấy Vân Khuynh không có việc gì nàng liền đi tới phía trước Long Khiêm, nắm roi, ánh mắt lạnh lẽo, dùng lực mạnh, thiếu nữ ở đầu kia của roi liền bị nàng đẩy ngã cả người lẫn roi.
“A a a. . . Đám người xấu các ngươi. . .”
Bởi vì không chuẩn bị tâm lý, thân thể thiếu nữ ở trong không trung không thể duy trì cân đối, thét chói tai rồi ngã xuống đất.
Mắt thấy một mỹ nhân như nước trong veo sẽ ngã xuống đất, đột nhiên một đạo ánh sáng màu bạc lướt qua, một người nam tử áo bạc đỡ lấy thiếu nữ.
Thiếu nữ ngẩng đầu vừa nhìn người đến, sắc mặt liền đỏ: “Nhược Lưu ca ca.”
Người này là Phù Vân sơn trang Tích Châu biểu thiếu gia, n Nhược Lưu, mà thiếu nữ, còn lại là tiểu thư Thủy Mộng Linh của Phù Vân sơn trang luôn luôn thích bênh vực kẻ yếu.
Long Khiêm đã ẩn đi, Long Liễm nhất thời sơ ý không phòng bị, mới bị Thủy Mộng Linh đánh thương.
Vân Khuynh nhíu mày, cẩn thận dùng dược giúp nàng xử lý vết thương trên cánh tay.
Y lại một lần nữa cảm thán, quả nhiên không nên cứu tiểu hài tử kia.
Thế nhưng Long Liễm lại chẳng quan tâm, vết thương nhỏ này, ở trong mắt nàng, không đáng kể chút nào.
“Mộng Linh, ngươi trách oan người tốt.”
n Nhược Lưu lúc trước ngồi trên tửu lâu ở đối diện, đem trò khôi hài của tiểu hài tử kia thu hết đáy mắt, sự tình từ đầu đến cuối, hắn phi thường rõ ràng.
Vốn hắn không dự định nhúng tay, chỉ là Thủy Mộng Linh dù thế nào cũng là biểu muội hắn, hắn không thể nhìn người trong nhà bị ức hiếp.
“A? ? ? Ba người kia không phải bại hoại sao? ? ? Nhược Lưu ca ca ngươi không thấy bọn họ bắt nạt hài tử nhỏ như vậy. . .”
n Nhược Lưu sắc mặt hơi trầm xuống: “Qua đó xin lỗi đi, ngươi bị hài tử kia lừa, mà hài tử kia cũng đã sớm chạy.”
Thủy Mộng Linh lại ngẩn ngơ, có chút không thể tin tưởng.
Đẩy ra đoàn người, thấy Vân Khuynh đang xoa thuốc cho Long Liễm, mà hài tử vừa rồi khóc lăn trên mặt đất từ lâu đã không có hình bóng.
“Này. . .”
Tính tình của nàng lại nổi lên: “Tiểu quỷ kia, dĩ nhiên gạt ta, ta nhất định không buông tha hắn.”
Nói liền xoay người, một bộ muốn đi tìm tiểu quỷ kia tính sổ.
n Nhược Lưu hơi hơi lắc đầu, tính tình Thủy Mộng Linh, tuyệt đối là do Phù Vân sơn trang sủng ái mà ra.
“Mộng Linh, xin lỗi trước đi.”
Nghĩ lại vừa rồi làm Long Liễm bị thương, Thủy Mộng Linh lập tức hổ thẹn chạy đến bên người Vân Khuynh và Long Liễm: “Hai vị, xin lỗi, ta không biết tiểu quỷ kia là gạt người. . .”
Vân Khuynh mặc dù có chút bực mình thiếu nữ này làm Long Liễm bị thương, nhưng dù sao cũng là hiểu lầm, đối phương cũng nói xin lỗi, y cũng không làm khó, chỉ là gật đầu: “Lần sau trước khi ra tay phải rõ sự tình trước.”
Lúc này tâm tình Vân Khuynh không quá tốt, thanh âm rất ngưng trọng, không có một mặt yếu nhược bình thường, ngược lại lại có một phen khí thế, Thủy Mộng Linh nhìn mà ngẩn người.
Thế nhưng Thủy Mộng Linh tự biết đuối lý, đối với lời Vân Khuynh nói, chỉ là gật đầu ân ân toàn bộ đáp ứng.
Vân Khuynh nói xong liền mang theo Long Liễm rời đi, nhưng n Nhược Lưu lại kéo Thủy Mộng Linh chạy tới: “Chờ một chút.”
Vân Khuynh và Long Liễm dừng lại cước bộ, n Nhược Lưu từ trong lòng lấy ra một bình sứ lam hoa: “Ta nơi này có một ít dược, coi như là biểu muội ta đưa cho cô nương chịu tội.”
Nét mặt Long Liễm nhàn nhạt, lạnh lùng nói: “Không cần.”
n Nhược Lưu nhíu mày, che ở trước mặt hai người: “Hôm nay biểu muội bất kính với hai vị, chúng ta nếu có vinh hạnh, thỉnh hai vị đến quý phủ để chúng ta khoản đãi một phen.”
n Nhược Lưu và Thủy Mộng Linh vừa nhìn liền biết không phải người thường, Vân Khuynh và Long Liễm vốn không muốn dính dáng, hơn nữa sợ đụng với Tần Vô Hạ, bọn họ vội vã muốn rời đi, bởi vậy, vừa nghe n Nhược Lưu nói Vân Khuynh liền lập tức từ chối.
Thủy Mộng Linh vì mình bị hài tử kia lừa, tổn thương Long Liễm nên rất áy náy, lúc này vừa nghe n Nhược Lưu nói như vậy, quả nhiên nghĩ thỉnh bọn họ về nhà nghiêm túc nhận tội là một chủ ý tốt.
n Nhược Lưu vừa mới nói xong nàng liền chờ mong nhìn Vân Khuynh và Long Liễm, tuy rằng nàng tổn thương Long Liễm, thế nhưng nàng là đánh lén mới chiếm thượng phong, vừa rồi Long Liễm chỉ ra một chiêu đã khiến nàng ngã bay, dưới đáy lòng nàng cũng là âm thầm bội phục Long Liễm.
Nàng tràn đầy chờ mong Vân Khuynh Long Liễm có thể đáp ứng n Nhược Lưu, lại không nghĩ rằng Vân Khuynh cự tuyệt bọn họ, vừa nghe thấy Vân Khuynh cự tuyệt, Thủy Mộng Linh mắt to liền lập tức tràn ngập hơi nước: “Hai vị không chịu tha thứ cho ta sao? ? ?”
“. . .”
Thế nào lại là khóc, giống hệt dáng dấp tiểu hài tử vừa rồi, khiến Vân Khuynh nhìn mà đau đầu.
Thật đúng là làm khó bọn họ.
Muốn không để ý tới nàng trực tiếp rời đi, rồi lại không thể rõ như ban ngày để mặc một cô nương như thế khóc ở trên đường không có hình tượng, như vậy chẳng phải là khó xử cô nương người ta sao.
Vân Khuynh nhìn sắc trời, vừa lúc đến buổi trưa, dù sao cũng là ăn bữa cơm, đi thì đi, ăn xong rồi chạy vậy.
Vân Khuynh chung quy nhẹ dạ, cho nên tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng y vẫn nhận lời n Nhược Lưu đề nghị.
Lần nhận lời này, quả nhiên là khiến Vân Khuynh hối hận cũng không kịp.
Y sao có thể biết hai người trước mắt này lại là người của Phù Vân sơn trang, sao có thể biết, không chỉ Tần Vô Hạ, liền ngay cả Vân Hoán và Hiên Viên Bất Kinh mấy người vừa mới cáo biệt, cũng là ở trong Phù Vân sơn trang. . .
Vân Khuynh không nghĩ tới, người y một lòng muốn tránh xa, lại âm kém dương sai, tất cả đều tiến đến một chỗ. . . Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.