Chương 265: Tung Tích Của Vân Phàm.
Vô Hoan Dã Tiếu
24/05/2017
CHƯƠNG 266: TUNG TÍCH CỦA VÂN PHÀM.
”Vô Gian luyện ngục” . . .
Cái tên này chợt lóe mà qua trong óc Vân Khuynh, Vân Khuynh lập tức đã nghĩ tới một người. . .
Ngụy Quang Hàn.
Vân Khuynh hơi híp lại hai mắt, từ trong lòng Tần Vô Song ngẩng đầu: “Là Ngụy Quang Hàn mang đi Đại Bảo? ? ?”
Ngụy Quang Hàn, hắn rốt cuộc vì sao muốn dẫn Đại Bảo đi? ? ?
Là vì ân oán năm ngoái lần kia, hay là vì nguyên nhân khác. . .
Vân Khuynh nỗ lực đè xuống các loại suy đoán và khủng hoảng, tận lực duy trì bình tĩnh: “Hiện tại ngươi và đại ca dự định làm như thế nào? ? ?”
“Đã có hành động, bất cứ giá nào chúng ta nhất định phải cứu Đại Bảo trở về.”
Vân Khuynh gật đầu, biểu hiện ra ngoài nhìn qua dĩ nhiên cũng không còn hoảng loạn, mà là sửa sang lại sắc mặt nói: “Tất cả đều chờ đi gặp tiên hoàng rồi nói sau đi.”
Tần Vô Phong và Tần Vô Song gật đầu: “Được, đến lúc đó, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Thân thể Hiên Viên Ly Thiên nhìn qua khá hơn rất nhiều, tái nhợt trên nét mặt đã rút đi, hai mắt lấp lánh hữu thần, nếp nhăn trên mặt cũng dường như thiếu đi rất nhiều, nhìn qua giống như một người mới ba mươi, một chút cũng không có suy yếu và tiều tụy như lần gặp trước.
Thấy Vân Khuynh hắn rất kích động, hắn nâng tay về phía Vân Khuynh: “Tiểu Khuynh, ngươi tới đây.”
Vân Khuynh đi vài bước về phía trước, đi tới trước mặt Hiên Viên Ly Thiên, Hiên Viên Ly Thiên kích động dị thường cầm tay Vân Khuynh: “Có thể nhìn thấy ngươi và Phàm nhi, kiếp này ta có chết cũng không tiếc.”
“Phàm nhi? ? ?”
Nét mặt Vân Khuynh mang theo vài tia nghi vấn.
Hiên Viên Ly Thiên thở dài một tiếng: “Phàm nhi, là tên của mẫu thân ngươi, Vân Phàm, y gọi Vân Phàm. . .”
“Vân Phàm. . .”
Vân Khuynh thì thào tự nói: “Mẫu thân, là người Vân gia. . .”
“Hanh, Vân gia, đám người lòng tham không đáy rắn nuốt voi kia (), không có kết cục tốt, giữa ngày Vũ nhi đăng cơ cung biến, bọn họ vừa trợ Lâm Phong, lại vừa trợ Mộc Phong, kết quả Lâm Phong đại thắng, lấy tính tình Lâm Phong, biết Vân gia là cây cỏ đầu tường như vậy, họa diệt gia của Vân gia, lửa sém lông mày rồi! ! !”
() rắn nuốt voi: ý chỉ quá mức tham lam, không ăn được nhưng vẫn cố.
Vân Khuynh hơi nhíu mày, Vân gia, sắp đi vào đường cùng rồi sao? ? ?
“Thế nhưng. . . Mẫu thân không phải người Vân gia sao, lẽ nào hoàng thượng ngươi không thể tha cho bọn họ một lần? ? ?”
“Tiểu Khuynh, không nên gọi hoàng thượng, gọi đa đa, ta cũng chỉ là đa đa của ngươi. Ngươi có biết năm xưa Phàm nhi đem ngươi giao cho Vân gia, đã phải dùng kiếm ép bọn họ nhận lấy ngươi. . . Vân gia lại đối xử tệ với ngươi như vậy, ngươi nói, người như vậy còn đáng giá để Phàm nhi biện hộ cho bọn họ sao? ? ?”
Vân Khuynh trầm mặc không nói.
Cá nhân y đối với Vân gia không có bao nhiêu cảm tình, nghe Hiên Viên Ly Thiên nói như vậy, Vân Phàm sinh ra y dường như cũng không có bao nhiêu thiện cảm với Vân gia.
Nói như vậy, tất cả của Vân gia, cũng đích xác không liên quan đến bọn họ.
“Tiểu Khuynh, ta hiện tại chỉ có hai nguyện vọng, một là nghe thấy ngươi và Bất Kinh gọi đa đa, cái còn lại, đó là tìm được Phàm nhi.”
Vân Khuynh giương mắt nhìn Hiên Viên Ly Thiên.
Trên người y chảy huyết mạch của Hiên Viên Ly Thiên, không có gì để tính toán, chỉ là một tiếng xưng hô mà thôi: “Đa đa.”
Khẽ mở môi, Vân Khuynh nhẹ giọng nói.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Hiên Viên Ly Thiên nói ba tiếng tốt liên tiếp, sau đó cười ha ha, cười như vậy, khí chất nho nhã trên người hắn ngày xưa đều biến mất, càng có vài phần hào hùng phóng khoáng.
Biết đâu Hiên Viên Ly Thiên như vậy, mới là thiếu niên tướng quân ở chiến trường không chỗ nào không thắng lúc Huỳnh Quang mới lập quốc kia.
“Tiểu Khuynh, lần này ta tìm ngươi đến, kỳ thực, là có chuyện muốn nhờ.”
“n? Chuyện gì?”
Hiên Viên Ly Thiên quý vi tiên hoàng, là thái thượng hoàng hiện nay, chuyện hắn làm không được, vì sao phải đến cầu Vân Khuynh.
Hiên Viên Ly Thiên có chút kích động: “Ta thỉnh cầu tiểu Khuynh cùng ta, chờ Phàm nhi.”
“Bất Kinh ca ca đã đi Tương Ly quốc tìm mẫu thân rồi.”
Đã biết Phàm nhi trong miệng Hiên Viên Ly Thiên là ai, Vân Khuynh nhịn không được mở miệng nói như vậy.
Nếu Hiên Viên Bất Kinh đi Tương Ly quốc, như vậy tám chín phần mười, Vân Phàm còn đang ở Tương Ly, Hiên Viên Ly Thiên hiện tại nói với y như vậy, chẳng lẽ là muốn y cùng hắn đi Tương Ly tìm Vân Phàm? ? ?
Tuy rằng Vân Khuynh hiện tại rất muốn gặp Vân Phàm, thế nhưng hiện nay Đại Bảo chưa cứu trở về, Hiên Viên Lâm Phong lại nhìn chằm chằm Tần gia, Vân Khuynh sao có thể đống ý đi quốc gia khác? ? ?
“Bất Kinh hắn nhầm rồi.”
Ngoài dự liệu của Vân Khuynh, đáp án Hiên Viên Ly Thiên đáp lại y, lại là phủ định: “Phàm nhi hiện tại không ở Tương Ly quốc, y đang ở Huỳnh Quang, hơn nữa còn ở chung quanh Lưu Ly tiểu trúc chỗ chúng ta.
“Ngươi nói cái gì? ? ?”
Không chỉ Vân Khuynh cảm thấy không thể tin nổi, tất cả mọi người trong phòng cũng cảm thấy có chút không thể tin nổi, vốn ngay cả Vân Phàm còn sống hay không bọn họ cũng không biết, bỗng nhiên nghe nói Vân Phàm ở Huỳnh Quang, lại còn ở chung quanh bọn họ.
Có lẽ là biểu tình ngạc nhiên của mọi người trong phòng quá buồn cười, cũng có thể là tâm tình Hiên Viên Ly Thiên rất tốt, nụ cười khóe miệng hắn vẫn chưa từng biến mất.
“Đúng vậy, Phàm nhi ở ngay quốc nội Huỳnh Quang, mấy ngày trước ta đã gặp y. . .
Ta đoán Phàm nhi vẫn yêu ta, bởi vì nghe nói ta thoái vị, lo lắng ta, cho nên đến Huỳnh Quang tìm hiểu tình huống của ta. . .
Đáng tiếc, ta từng ngủ trên Huyền Băng sàng của Lưu Ly tiểu trúc, võ công không chỉ khôi phục mà còn tinh tiến không ít, ta lại quá mức quen thuộc khí tức của y, tuy rằng y mang theo mặt nạ lặng lẽ xuất hiện, nhưng vẫn bị ta phát hiện nhận ra y. . .”
Nói đến đây, sắc mặt Hiên Viên Ly Thiên bỗng nhiên trầm xuống.
“Thế nhưng, y không muốn gặp ta. . . Lần trước thoáng nhìn xong, y liền chạy đi, chúng ta tìm người phong tỏa cửa ra ở đây, chỉ được phép vào, không cho phép ra, y hiện tại nhất định còn ở nơi này. . .
Y không muốn gặp ta, ta nghĩ y nhất định rất hi vọng được gặp ngươi, cho nên thỉnh cầu ngươi tới nơi này, giúp ta dẫn Phàm nhi đi ra.”
Nghe xong Hiên Viên Ly Thiên nói, đáy lòng Vân Khuynh ngũ vị tạp giao, y đối với vị mẫu thân chưa từng gặp gỡ kia, dưới đáy lòng ngưỡng mộ vạn phần, bởi vì Hiên Viên Bất Kinh từng dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp hình dung y.
Thế nhưng, Vân Phàm không muốn gặp Hiên Viên Ly Thiên, tất nhiên có nguyên nhân chính y không muốn gặp, Hiên Viên Ly Thiên lại muốn lợi dụng y đến dẫn dụ Vân Phàm. . .
Nói thật, Vân Khuynh có chút hối hận một chuyến đến này.
Tuy rằng tâm tình trong lòng có chút trầm thấp, thế nhưng Vân Khuynh vẫn như trước mỉm cười gật đầu: “Ta cũng muốn gặp mẫu thân, thé nhưng y có muốn gặp ta hay không, lại là việc khác. Đa đa ngươi muốn ta làm cái gì? ? ?”
Hiên Viên Ly Thiên lắc đầu:
“Tiểu Khuynh cái gì cũng không cần làm, mẫu thân ngươi võ công rất cao, hành tung cũng phiêu hốt bất định, hơn nữa có thế lực tương đối, ta nghĩ chuyện đã xảy ra trong Lưu Ly tiểu trúc, không tránh được cơ sở ngầm của y.”
Y là một người rất quật, y hẳn đã biết ngươi tới, y nếu bằng lòng gặp ngươi, tự y sẽ tìm tới cửa, nếu là không muốn, cho dù chúng ta hao hết tâm tư y cũng sẽ không gặp chúng ta một mặt.”
Thanh âm Hiên Viên Ly Thiên tiêu điều, nét mặt buồn bã, hắn nói qua, hai tâm nguyện lớn nhất hiện nay của hắn, một là mong muốn Vân Khuynh và Hiên Viên Bất Kinh gọi hắn là đa đa, hai là tìm được Vân Phàm.
Nửa cuộc đời trước, hắn nợ Vân Phàm quá nhiều, hắn hy vọng nửa đời sau có thể sử dụng thực tâm của mình cùng tất cả bồi thường cho Vân Phàm.
Một đời của Vân Phàm, vì hắn, vì Vân gia chịu quá nhiều đau khổ.
Hắn không cầu Vân Phàm tha thứ cho hắn, nhưng dưới đáy lòng hắn vẫn cầu mong Vân Phàm còn yêu hắn, còn quan tâm đến hài tử Vân Khuynh của bọn họ.
“Đa đa. . . Ngươi có thể nói cho ta biết, năm xưa ngươi và mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không? ? ?”
Hiên Viên Ly Thiên buông ra bàn tay Vân Khuynh, ra hiệu Vân Khuynh ngồi xuống, lại để những người khác đều lui ra ngoài, chờ đến lúc chỉ còn hắn và Vân Khuynh, hắn thở dài một tiếng: “Chuyện của ta và mẫu thân ngươi, ta cũng nên nói cho ngươi, ta chỉ có thể nói, ta cả đời này, quả thực có lỗi với mẫu thân ngươi, không chỉ là ta, toàn bộ Hiên Viên gia, cùng với Vân gia, đều nợ y rất nhiều rất nhiều.”
Vân Khuynh cắn môi dưới, lặng lẽ không nói gì, lẳng lặng chờ Hiên Viên Ly Thiên kể cho y.
Hiên Viên Ly Thiên dừng một chút, hơi nheo lại đôi mắt nói:
“Khi ta và mẫu thân ngươi sinh ra, Hiên Viên gia vẫn chưa là hoàng thất Huỳnh Quang, thế nhưng, khi đó, Hiên Viên gia đã cùng Tần gia, chuẩn bị lật đổ tiền triều.
Ta và mẫu thân ngươi, thậm chí là Tần Du Hàn, đều cùng học trong một học viện, dần dần, tình cảm đôi bên thâm hậu không gì sánh được, cảm tình giữa ta và Phàm nhi càng theo thời gian trôi qua, biến chất thành một loại ái tình khác hẳn với huynh đệ.
Hai người chúng ta cũng không phải người ngượng nghịu, vừa xác định cảm tình liền đến với nhau, đến lúc Tần gia và Hiên Viên gia khởi binh, mẫu thân ngươi và ta, cùng tiến lên chiến trường, cùng nhau giành lấy giang sơn, hồi ấy dũng cảm tự tại biết bao.
Khi đó, hoàng tổ gia gia ngươi liền phát hiện cảm tình giữa ta và mẫu thân ngươi, chỉ là lúc đó, cướp đoạt giang sơn đại sự lửa sém lông mày, hoàng tổ gia gia ngươi đối với chuyện của chúng ta, biểu thị là mở một con mắt nhắm một con mắt, khi đó, ta và Phàm nhi còn tưởng rằng hắn là đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. . .
Sau đó, Hiên Viên gia có được thiên hạ, Tần gia dự định ẩn đến chỗ tối, gia gia ngươi vào lúc đoạt vị chết ở sa trường, hoàng tổ gia gia ngươi đăng cơ, dưới gối không hề có một nhi tử chỉ có ta và Liệt Thiên hai người tôn tử, Liệt Thiên lúc ấy mới chỉ biết nói, ta chiến công hiển hách tự nhiên mà thành thái tử.
Sau khi ta thành thái tử, Phàm nhi liền thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của hoàng tổ gia gia ngươi, hoàng tổ gia gia ngươi thủy chung cho rằng Phàm nhi sẽ phá hỏng ta, sẽ khiến mặt mũi Hiên Viên gia đã thành hoàng thất mất sạch, vào lúc ta còn đang chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc với Phàm nhi, hoàng tổ gia gia ngươi lại tìm đến Phàm nhi. . .” Đăng bởi: admin
”Vô Gian luyện ngục” . . .
Cái tên này chợt lóe mà qua trong óc Vân Khuynh, Vân Khuynh lập tức đã nghĩ tới một người. . .
Ngụy Quang Hàn.
Vân Khuynh hơi híp lại hai mắt, từ trong lòng Tần Vô Song ngẩng đầu: “Là Ngụy Quang Hàn mang đi Đại Bảo? ? ?”
Ngụy Quang Hàn, hắn rốt cuộc vì sao muốn dẫn Đại Bảo đi? ? ?
Là vì ân oán năm ngoái lần kia, hay là vì nguyên nhân khác. . .
Vân Khuynh nỗ lực đè xuống các loại suy đoán và khủng hoảng, tận lực duy trì bình tĩnh: “Hiện tại ngươi và đại ca dự định làm như thế nào? ? ?”
“Đã có hành động, bất cứ giá nào chúng ta nhất định phải cứu Đại Bảo trở về.”
Vân Khuynh gật đầu, biểu hiện ra ngoài nhìn qua dĩ nhiên cũng không còn hoảng loạn, mà là sửa sang lại sắc mặt nói: “Tất cả đều chờ đi gặp tiên hoàng rồi nói sau đi.”
Tần Vô Phong và Tần Vô Song gật đầu: “Được, đến lúc đó, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Thân thể Hiên Viên Ly Thiên nhìn qua khá hơn rất nhiều, tái nhợt trên nét mặt đã rút đi, hai mắt lấp lánh hữu thần, nếp nhăn trên mặt cũng dường như thiếu đi rất nhiều, nhìn qua giống như một người mới ba mươi, một chút cũng không có suy yếu và tiều tụy như lần gặp trước.
Thấy Vân Khuynh hắn rất kích động, hắn nâng tay về phía Vân Khuynh: “Tiểu Khuynh, ngươi tới đây.”
Vân Khuynh đi vài bước về phía trước, đi tới trước mặt Hiên Viên Ly Thiên, Hiên Viên Ly Thiên kích động dị thường cầm tay Vân Khuynh: “Có thể nhìn thấy ngươi và Phàm nhi, kiếp này ta có chết cũng không tiếc.”
“Phàm nhi? ? ?”
Nét mặt Vân Khuynh mang theo vài tia nghi vấn.
Hiên Viên Ly Thiên thở dài một tiếng: “Phàm nhi, là tên của mẫu thân ngươi, Vân Phàm, y gọi Vân Phàm. . .”
“Vân Phàm. . .”
Vân Khuynh thì thào tự nói: “Mẫu thân, là người Vân gia. . .”
“Hanh, Vân gia, đám người lòng tham không đáy rắn nuốt voi kia (), không có kết cục tốt, giữa ngày Vũ nhi đăng cơ cung biến, bọn họ vừa trợ Lâm Phong, lại vừa trợ Mộc Phong, kết quả Lâm Phong đại thắng, lấy tính tình Lâm Phong, biết Vân gia là cây cỏ đầu tường như vậy, họa diệt gia của Vân gia, lửa sém lông mày rồi! ! !”
() rắn nuốt voi: ý chỉ quá mức tham lam, không ăn được nhưng vẫn cố.
Vân Khuynh hơi nhíu mày, Vân gia, sắp đi vào đường cùng rồi sao? ? ?
“Thế nhưng. . . Mẫu thân không phải người Vân gia sao, lẽ nào hoàng thượng ngươi không thể tha cho bọn họ một lần? ? ?”
“Tiểu Khuynh, không nên gọi hoàng thượng, gọi đa đa, ta cũng chỉ là đa đa của ngươi. Ngươi có biết năm xưa Phàm nhi đem ngươi giao cho Vân gia, đã phải dùng kiếm ép bọn họ nhận lấy ngươi. . . Vân gia lại đối xử tệ với ngươi như vậy, ngươi nói, người như vậy còn đáng giá để Phàm nhi biện hộ cho bọn họ sao? ? ?”
Vân Khuynh trầm mặc không nói.
Cá nhân y đối với Vân gia không có bao nhiêu cảm tình, nghe Hiên Viên Ly Thiên nói như vậy, Vân Phàm sinh ra y dường như cũng không có bao nhiêu thiện cảm với Vân gia.
Nói như vậy, tất cả của Vân gia, cũng đích xác không liên quan đến bọn họ.
“Tiểu Khuynh, ta hiện tại chỉ có hai nguyện vọng, một là nghe thấy ngươi và Bất Kinh gọi đa đa, cái còn lại, đó là tìm được Phàm nhi.”
Vân Khuynh giương mắt nhìn Hiên Viên Ly Thiên.
Trên người y chảy huyết mạch của Hiên Viên Ly Thiên, không có gì để tính toán, chỉ là một tiếng xưng hô mà thôi: “Đa đa.”
Khẽ mở môi, Vân Khuynh nhẹ giọng nói.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Hiên Viên Ly Thiên nói ba tiếng tốt liên tiếp, sau đó cười ha ha, cười như vậy, khí chất nho nhã trên người hắn ngày xưa đều biến mất, càng có vài phần hào hùng phóng khoáng.
Biết đâu Hiên Viên Ly Thiên như vậy, mới là thiếu niên tướng quân ở chiến trường không chỗ nào không thắng lúc Huỳnh Quang mới lập quốc kia.
“Tiểu Khuynh, lần này ta tìm ngươi đến, kỳ thực, là có chuyện muốn nhờ.”
“n? Chuyện gì?”
Hiên Viên Ly Thiên quý vi tiên hoàng, là thái thượng hoàng hiện nay, chuyện hắn làm không được, vì sao phải đến cầu Vân Khuynh.
Hiên Viên Ly Thiên có chút kích động: “Ta thỉnh cầu tiểu Khuynh cùng ta, chờ Phàm nhi.”
“Bất Kinh ca ca đã đi Tương Ly quốc tìm mẫu thân rồi.”
Đã biết Phàm nhi trong miệng Hiên Viên Ly Thiên là ai, Vân Khuynh nhịn không được mở miệng nói như vậy.
Nếu Hiên Viên Bất Kinh đi Tương Ly quốc, như vậy tám chín phần mười, Vân Phàm còn đang ở Tương Ly, Hiên Viên Ly Thiên hiện tại nói với y như vậy, chẳng lẽ là muốn y cùng hắn đi Tương Ly tìm Vân Phàm? ? ?
Tuy rằng Vân Khuynh hiện tại rất muốn gặp Vân Phàm, thế nhưng hiện nay Đại Bảo chưa cứu trở về, Hiên Viên Lâm Phong lại nhìn chằm chằm Tần gia, Vân Khuynh sao có thể đống ý đi quốc gia khác? ? ?
“Bất Kinh hắn nhầm rồi.”
Ngoài dự liệu của Vân Khuynh, đáp án Hiên Viên Ly Thiên đáp lại y, lại là phủ định: “Phàm nhi hiện tại không ở Tương Ly quốc, y đang ở Huỳnh Quang, hơn nữa còn ở chung quanh Lưu Ly tiểu trúc chỗ chúng ta.
“Ngươi nói cái gì? ? ?”
Không chỉ Vân Khuynh cảm thấy không thể tin nổi, tất cả mọi người trong phòng cũng cảm thấy có chút không thể tin nổi, vốn ngay cả Vân Phàm còn sống hay không bọn họ cũng không biết, bỗng nhiên nghe nói Vân Phàm ở Huỳnh Quang, lại còn ở chung quanh bọn họ.
Có lẽ là biểu tình ngạc nhiên của mọi người trong phòng quá buồn cười, cũng có thể là tâm tình Hiên Viên Ly Thiên rất tốt, nụ cười khóe miệng hắn vẫn chưa từng biến mất.
“Đúng vậy, Phàm nhi ở ngay quốc nội Huỳnh Quang, mấy ngày trước ta đã gặp y. . .
Ta đoán Phàm nhi vẫn yêu ta, bởi vì nghe nói ta thoái vị, lo lắng ta, cho nên đến Huỳnh Quang tìm hiểu tình huống của ta. . .
Đáng tiếc, ta từng ngủ trên Huyền Băng sàng của Lưu Ly tiểu trúc, võ công không chỉ khôi phục mà còn tinh tiến không ít, ta lại quá mức quen thuộc khí tức của y, tuy rằng y mang theo mặt nạ lặng lẽ xuất hiện, nhưng vẫn bị ta phát hiện nhận ra y. . .”
Nói đến đây, sắc mặt Hiên Viên Ly Thiên bỗng nhiên trầm xuống.
“Thế nhưng, y không muốn gặp ta. . . Lần trước thoáng nhìn xong, y liền chạy đi, chúng ta tìm người phong tỏa cửa ra ở đây, chỉ được phép vào, không cho phép ra, y hiện tại nhất định còn ở nơi này. . .
Y không muốn gặp ta, ta nghĩ y nhất định rất hi vọng được gặp ngươi, cho nên thỉnh cầu ngươi tới nơi này, giúp ta dẫn Phàm nhi đi ra.”
Nghe xong Hiên Viên Ly Thiên nói, đáy lòng Vân Khuynh ngũ vị tạp giao, y đối với vị mẫu thân chưa từng gặp gỡ kia, dưới đáy lòng ngưỡng mộ vạn phần, bởi vì Hiên Viên Bất Kinh từng dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp hình dung y.
Thế nhưng, Vân Phàm không muốn gặp Hiên Viên Ly Thiên, tất nhiên có nguyên nhân chính y không muốn gặp, Hiên Viên Ly Thiên lại muốn lợi dụng y đến dẫn dụ Vân Phàm. . .
Nói thật, Vân Khuynh có chút hối hận một chuyến đến này.
Tuy rằng tâm tình trong lòng có chút trầm thấp, thế nhưng Vân Khuynh vẫn như trước mỉm cười gật đầu: “Ta cũng muốn gặp mẫu thân, thé nhưng y có muốn gặp ta hay không, lại là việc khác. Đa đa ngươi muốn ta làm cái gì? ? ?”
Hiên Viên Ly Thiên lắc đầu:
“Tiểu Khuynh cái gì cũng không cần làm, mẫu thân ngươi võ công rất cao, hành tung cũng phiêu hốt bất định, hơn nữa có thế lực tương đối, ta nghĩ chuyện đã xảy ra trong Lưu Ly tiểu trúc, không tránh được cơ sở ngầm của y.”
Y là một người rất quật, y hẳn đã biết ngươi tới, y nếu bằng lòng gặp ngươi, tự y sẽ tìm tới cửa, nếu là không muốn, cho dù chúng ta hao hết tâm tư y cũng sẽ không gặp chúng ta một mặt.”
Thanh âm Hiên Viên Ly Thiên tiêu điều, nét mặt buồn bã, hắn nói qua, hai tâm nguyện lớn nhất hiện nay của hắn, một là mong muốn Vân Khuynh và Hiên Viên Bất Kinh gọi hắn là đa đa, hai là tìm được Vân Phàm.
Nửa cuộc đời trước, hắn nợ Vân Phàm quá nhiều, hắn hy vọng nửa đời sau có thể sử dụng thực tâm của mình cùng tất cả bồi thường cho Vân Phàm.
Một đời của Vân Phàm, vì hắn, vì Vân gia chịu quá nhiều đau khổ.
Hắn không cầu Vân Phàm tha thứ cho hắn, nhưng dưới đáy lòng hắn vẫn cầu mong Vân Phàm còn yêu hắn, còn quan tâm đến hài tử Vân Khuynh của bọn họ.
“Đa đa. . . Ngươi có thể nói cho ta biết, năm xưa ngươi và mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không? ? ?”
Hiên Viên Ly Thiên buông ra bàn tay Vân Khuynh, ra hiệu Vân Khuynh ngồi xuống, lại để những người khác đều lui ra ngoài, chờ đến lúc chỉ còn hắn và Vân Khuynh, hắn thở dài một tiếng: “Chuyện của ta và mẫu thân ngươi, ta cũng nên nói cho ngươi, ta chỉ có thể nói, ta cả đời này, quả thực có lỗi với mẫu thân ngươi, không chỉ là ta, toàn bộ Hiên Viên gia, cùng với Vân gia, đều nợ y rất nhiều rất nhiều.”
Vân Khuynh cắn môi dưới, lặng lẽ không nói gì, lẳng lặng chờ Hiên Viên Ly Thiên kể cho y.
Hiên Viên Ly Thiên dừng một chút, hơi nheo lại đôi mắt nói:
“Khi ta và mẫu thân ngươi sinh ra, Hiên Viên gia vẫn chưa là hoàng thất Huỳnh Quang, thế nhưng, khi đó, Hiên Viên gia đã cùng Tần gia, chuẩn bị lật đổ tiền triều.
Ta và mẫu thân ngươi, thậm chí là Tần Du Hàn, đều cùng học trong một học viện, dần dần, tình cảm đôi bên thâm hậu không gì sánh được, cảm tình giữa ta và Phàm nhi càng theo thời gian trôi qua, biến chất thành một loại ái tình khác hẳn với huynh đệ.
Hai người chúng ta cũng không phải người ngượng nghịu, vừa xác định cảm tình liền đến với nhau, đến lúc Tần gia và Hiên Viên gia khởi binh, mẫu thân ngươi và ta, cùng tiến lên chiến trường, cùng nhau giành lấy giang sơn, hồi ấy dũng cảm tự tại biết bao.
Khi đó, hoàng tổ gia gia ngươi liền phát hiện cảm tình giữa ta và mẫu thân ngươi, chỉ là lúc đó, cướp đoạt giang sơn đại sự lửa sém lông mày, hoàng tổ gia gia ngươi đối với chuyện của chúng ta, biểu thị là mở một con mắt nhắm một con mắt, khi đó, ta và Phàm nhi còn tưởng rằng hắn là đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. . .
Sau đó, Hiên Viên gia có được thiên hạ, Tần gia dự định ẩn đến chỗ tối, gia gia ngươi vào lúc đoạt vị chết ở sa trường, hoàng tổ gia gia ngươi đăng cơ, dưới gối không hề có một nhi tử chỉ có ta và Liệt Thiên hai người tôn tử, Liệt Thiên lúc ấy mới chỉ biết nói, ta chiến công hiển hách tự nhiên mà thành thái tử.
Sau khi ta thành thái tử, Phàm nhi liền thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của hoàng tổ gia gia ngươi, hoàng tổ gia gia ngươi thủy chung cho rằng Phàm nhi sẽ phá hỏng ta, sẽ khiến mặt mũi Hiên Viên gia đã thành hoàng thất mất sạch, vào lúc ta còn đang chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc với Phàm nhi, hoàng tổ gia gia ngươi lại tìm đến Phàm nhi. . .” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.