Chương 101
Hỏa Ly
26/11/2016
Liễu Phong cố kinh ngạc ngẩng đầu, “Vì sao Các chủ lại nói như vậy?” Những tên trưởng lão khác cũng ngẩng đầu lên.
“Vì sao lại nói như vậy?” Hách Thiên Thần chậm rãi đi vài bước ở hành lang, giẫm chân lên lớp tro tàn dưới đất làm phát ra tiếng vang sột sạt, rồi chỉ tay xuống đất, “Các lão có thể nói cho ta biết vì sao khi lửa cháy lớn thì không có ai phát hiện, đến khi bị thiêu sạch thì mới có người chữa cháy, không làm lan sang nơi khác?”
“Khi đó là ban đêm, cai ngục tuy rằng phát hiện đúng lúc nhưng lửa cháy quá nhanh nên cứu không kịp….” Phương Khiếu vội vàng trả lời, những tên Các lão khác liên tục gật đầu.
“Phải không?” Thanh y ở trước mặt bọn họ phủ xuống một mảng bóng đen trên mặt đất. Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn đám Các lão, “Ta không hỏi các ngươi vì sao lửa lại cháy nhanh dị thường như vậy, các ngươi chỉ cần cho ta biết, vì sao những phòng giam khác không bị bắt lửa, mà chỉ riêng địa lao này bị hỏa hoạn? Tại sao lại trùng hợp như thế?”
“Việc này…..”
“Vì sao ngày thường đưa cơm chưa bao giờ có người quên đem ngọn đèn rời đi, duy nhất lần này là quên? Vì sao không quên ở nơi khác mà lại quên ngay trước cửa phòng giam của Lý Miên Ca? Người đưa cơm đang ở đâu? Hắn cũng bị thiêu cháy? Hắn đã biết xảy ra hỏa hoạn nhưng vì sao lại không bỏ trốn?”
Nhìn chăm chú mấy người dưới chân, những tia sắc bén dưới đáy mắt của Hách Thiên Thần hóa thành châm chọc, “Nếu Lý Miên Ca muốn tự sát, thì vì sao không trực tiếp đập đầu vào tường, mà lại phải thiêu thân phiền phức như thế? Đã là tự sát, nhưng thi thể của hắn lại trong tình trạng hướng ra ngoài giãy dụa kêu cứu? Các ngươi nói rằng, khi hộ vệ đến thì đã không kịp, nhưng vì sao trong đám người hộ vệ không có ai bị ngạt khói? Đã có người tiến vào cứu hỏa, thì vì sao lại không có ai bị thương?”
Một thân thanh y nhẹ nhàng ấm áp trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, hơi thở thâm trầm trong không gian nhỏ hẹp thật sự làm người ta cảm thấy ngột ngạt, bọn họ vẫn chưa trả lời thì mấy câu hỏi liên tiếp làm cho bọn họ trở tay không kịp, đám người cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt luân phiên tái nhợt. Phương Khiếu nhìn Liễu Phong Cố, những tên Các lão khác cũng nhìn Liễu Phong Cố.
“Liễu Các lão, ngươi giải thích như thế nào?” Hách Thiên Thần đi vài bước, Cẩm Hoa Mãng ở dưới chân duỗi thẳng nửa thân mình, thè ra chiếc lưỡi đỏ tươi, cất lên âm thanh khè khè đáng sợ.
Liễu Phong Cố nhìn con Cẩm Hoa Mãng, rồi lại nhìn nam nhân bên cạnh Hách Thiên Thần, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, ánh mắt lóe lên, sau đó thở dài một tiếng, “Trong mắt Các chủ, quả nhiên khắp nơi đều là sơ hở, chúng ta giải thích như thế nào cũng đều vô dụng.”
Từ khi đến Thiên Cơ Các, Hách Cửu Tiêu không hề mở miệng nói chuyện với bất luận người nào khác, chỉ lặng yên đứng bên cạnh Hách Thiên Thần, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn bọn họ dù chỉ một cái, lúc này Liễu Phong Cố quan sát hắn, hắn đáp lại ánh nhìn của Liễu Phong Cố, đó là một đôi mắt không hề có tình cảm khiến người ta bỗng nhiên trỗi dậy hàn ý trong lòng, “Lừa gạt bề trên, tội đáng chết.”
Ngữ thanh âm u lạnh lẽo cất lên dưới địa lao làm cho người ta hết sức sợ hãi, sắc mặt của Liễu Phong Cố trở nên cứng đờ, những người khác cũng không dám mở miệng, Hách Thiên Thần đảo mắt nhìn bọn hắn, “Trước tiên phóng hỏa trong Thiên Cơ Các, sau đó là lừa gạt, các vị dám làm như vậy thì có lẽ đã biết hậu quả sẽ thế nào.”
Đám người im lặng không lên tiếng, bầu không khí dị thường trong địa lao càng lúc càng nặng nề, Lý Miên Ca không phải tự thiêu mà chết, đó là có người muốn hắn chết, đám Các lão vì sao muốn Lý Miên Ca chết, một cái đáp án đã loáng thoáng hiện lên trong lòng, Hách Thiên Thần nhìn sang bên cạnh, Hách Cửu Tiêu cũng đang nhìn hắn, trong mắt ngoại trừ lãnh ý thì còn hàm chứa sát khí.
Bỗng nhiên Liễu Phong Cố lại tự đứng dậy, những tên Các lão khác cũng lần lượt đứng lên, bọn họ nhìn Hách Thiên Thần, biểu tình đều rất khác thường, người trước tiên mở miệng là Phương Khiếu, “Các chủ muốn bọn ta giải thích, cho tới lúc này bọn ta cũng không thể không nói. Lý Miên Ca quả thật là do bọn ta giết chết, địa lao bị phóng hỏa cũng là do bọn ta gây ra, nhưng Các chủ không nên trách tội, mà nên cảm tạ chúng ta mới phải.”
“Chuyện này vốn là vì Các chủ.” Liễu Phong Cố phất y mệ, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ, “Ta tùy thị Các chủ đã lâu, luôn luôn nghe lệnh của ngươi, tự hỏi đã có bao giờ chậm trễ chuyện gì trong Các hay chưa? Không ngờ Các chủ lại cậy quyền làm ra chuyện gièm pha, bọn ta là đang thay ngươi che giấu.”
“Lý Miên Ca bị nhốt tại địa lao, mặc dù hắn không thoát ra ngoài được, nhưng bọn ta vẫn có thể đi vào, hắn đã đem toàn bộ đầu đuôi sự tình nói cho bọn ta biết.”
“Người khác chỉ biết các ngươi là thân huynh đệ, không có ai biết giữa các ngươi còn có quan hệ bất chính, Lý Miên Ca còn sống trên đời luôn luôn là một tai họa, chúng ta giết hắn là vì muốn thay ngươi bảo vệ bí mật này.”
Đám Các lão luôn luôn không biết sợ hãi, nhưng lúc này vẻ mặt của bọn họ lại trở nên khẩn trương, không biết có bằng chứng gì nhưng bọn họ lại nói toạc ra quan hệ của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu. Cho tới nay, bọn họ vẫn không phục Hách Thiên Thần, bây giờ bắt được nhược điểm của hắn vì vậy thần sắc có một chút đắc ý.
“Quả nhiên là thế.” Hách Thiên Thần tựa hồ đã sớm đoán được, vẻ mặt cũng không hề bất ngờ, trong khi Hách Cửu Tiêu chưa từng bận tâm đến những việc ngoài thân, vì vậy lại càng không có bất luận phản ứng gì, lạnh lùng nhìn đám Các lão, “Giết bọn họ thì sẽ không có ai tiết lộ ra ngoài.”
“Đừng vội, ta còn có chuyện muốn hỏi.”Giống như mấy người ở trước mặt không tồn tại, chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngại, Hách Thiên Thần ngăn cản động tác của Hách Cửu Tiêu, màu thanh y càng trở nên tao nhã trên bức tường bị cháy sém ở ngay sau lưng, Hách Thiên Thần vẫn bình tĩnh không hề thay đổi, “Mấy vị Các lão có dự tính gì hay không? Các ngươi bảo rằng đã giết hắn là vì ta, vậy sau khi các ngươi biết được chuyện này thì có tính toán như thế nào?”
Hắn cư nhiên không phủ nhận? Liễu Phong Cố dường như hơi thoáng bất ngờ, đây là phạm vào luân thường đạo lý, sẽ bị cả thế gian gièm pha, nhưng Hách Thiên Thần vẫn có thể bảo trì bình tĩnh như vậy, “Các chủ có phải muốn giết bọn ta để diệt khẩu? Như thế là một biện pháp rất tốt, nhưng chúng ta đã sớm có chuẩn bị….”
“Một khi xảy ra chuyện thì tâm phúc của bọn ta chắc chắn sẽ đem việc này truyền khắp giang hồ! Nếu chuyện xấu của Các chủ Thiên Cơ Các bị vạch trần thì ta không biết ngươi còn có mặt mũi nào để xuất hiện trước mặt giang hồ đồng đạo hay không?” Một tên Các lão hét lớn, bỗng nhiên một đôi mắt phi thường đáng sợ ở cách đó không xa hướng bọn họ nhìn lại, hắn nhịn không được mà trong lòng trở nên run rẩy.
Hách Cửu Tiêu không hề kích động là vì Hách Thiên Thần giữ chặt hắn, cho nên hắn không thể ra tay, chỉ dùng ánh mắt như vậy để nhìn bọn họ, giống như một phương pháp bình phán có thể làm cho bọn họ thống khổ đến chết, yêu sắc dưới đáy mắt thoáng chớp động, hơi thở băng hàn tràn ngập địa lao.
“Các ngươi quả thật chuẩn bị chu đáo, ta biết các ngươi từ trước cho đến nay luôn chờ đợi cơ hội này, bây giờ biết được thì tất nhiên cảm thấy rất sung sướng.” Hách Thiên Thần giữ chặt Hách Cửu Tiêu, ánh mắt lần lượt quan sát năm tên Các lão.
Giờ khắc này hắn vẫn trấn tĩnh như thường, thần sắc ôn hòa lạnh nhạt, ánh mắt lại rất sắc bén, trong phòng giam tràn ngập mùi khét, thanh y phảng phất một mùi dược hương không thuộc về hắn.
Năm tên Các lão cũng ngửi được, vẻ mặt càng thêm khinh bỉ, nhưng thái độ lại trở nên thận trọng, “Chỉ cần ngươi và Huyết Ma Y đoạn tuyệt tình nghĩa, từ nay về sau không còn gặp lại thì chúng ta sẽ bảo vệ bí mật này cho ngươi, bằng không….”
Liễu Phong Cố thể hiện thái độ lúc này cho Hách Thiên Thần biết rõ, nhưng cũng không thể không kiêng kỵ Huyết Ma Y ở trước mắt, đem chuyện này tính đi nghĩ lại, cảm thấy không còn lộ ra sơ hở, sau đó mới tiếp tục mở miệng, “Nếu không, một khi việc này bị truyền ra ngoài, thanh danh của Đàn Y công tử ngươi sẽ bị hủy hoại, Thiên Cơ Các cũng sẽ vì ngươi mà hổ thẹn, đối với hai bên đều bất lợi.”
Giết bọn họ diệt khẩu, bọn họ gặp chuyện không may thì tin tức sẽ lộ ra ngoài, không giết bọn họ thì bọn họ sẽ lợi dụng việc này để uy hiếp, muốn Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không được gặp lại, từ đó xem nhau như người xa lạ. Bằng không, khi tin tức truyền ra thì có thể hủy hoại thanh danh của cả hai.
Trong mắt người ngoài thì bọn họ là tình thủ túc, nếu bị kẻ khác biết được giữa bọn họ còn có quan hệ bất chính, chưa kể đến việc hai ngươi đều là nam nhân đã đủ làm cho người ta chán ghét, quan hệ huyết thống của hai người sẽ càng khiến cho phong ba bão táp nổi lên, tất cả mọi người sẽ khinh miệt. Chuyện loạn luân từ xưa đến nay, vô luận là trong triều đình hay ở dân gian thì đều bị người đời thóa mạ.
“Thế nào? Hách Thiên Thần, ngươi lựa chọn Thiên Cơ Các? Hay là hắn?”
Tiếng quát của một tên Các lão vang vọng trong địa lao. Muốn Thiên Cơ Các? Hay là muốn thứ tình cảm vốn không nên có?
Suy nghĩ đủ biện pháp để đạt được, thậm chí không từ thủ đoạn để bảo đảm nó dừng trong tay của chính mình, trả giá vô số tâm huyết khiến cho Thiên Cơ Các sừng sững không ngã, đây là nơi hắn đã lập thân, Hách Thiên Thần làm sao có thể buông tha? Nhưng trải qua đủ loại tranh chấp mâu thuẫn, suy đi nghĩ lại rốt cục có thể xác định được tình cảm chân thật, mặc dù muốn buông tay, nhưng làm sao có thể nói buông thì liền buông?
Muốn Thiên Cơ Các, hay là muốn Hách Cửu Tiêu….
Trong địa lao tĩnh mịch, đám Các lão chờ hắn trả lời, Hách Thiên Thần đứng yên bất động, không người nào đoán được suy nghĩ trong đầu của hắn, dường như đang cân nhắc nhưng lại tựa hồ đang trầm tư, chỉ cần hắn lên tiếng, đáp án sẽ được nói ra từ trong miệng của hắn. Hách Cửu Tiêu vẫn đứng bên cạnh nhìn hắn, dường như cũng muốn biết hắn sẽ trả lời như thế nào.
Vẻ mặt của mấy tên Các lão trở nên khẩn trương, đáp án của Hách Thiên Thần quan hệ đến việc bọn họ sẽ làm như thế nào, kế hoạch này đã được an bài chu đáo, chỉ chờ hắn nói ra những lời đó. Y mệ lướt qua bầu không khí im lìm căng thẳng, mang theo một làn gió thoang thoảng….
“Ta muốn Thiên Cơ Các.”
Giọng nói tản ra, Hách Cửu Tiêu nghe như vậy nhưng vẻ mặt cũng không thay đổi, tựa hồ đã sớm đoán được. Hách Thiên Thần nhìn thẳng hắn, ánh mắt của hai người chạm nhau, biểu tình cũng không hề dao động. Dần dần, khóe miệng của Hách Thiên Thần nhếch lên một đường cong, sau đó quay đầu nhìn mấy tên Các lão, “Ta cũng muốn hắn. Là của ta thì không người nào có thể cướp khỏi tay ta.”
“Ngươi?” Liễu Phong Cố không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy. Hách Thiên Thần vẫn thản nhiên như trước, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám Các lão, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên toàn thân bị kéo lại.
Trước ngực va mạnh vào người của Hách Cửu Tiêu, hai bờ môi chạm vào nhau.
Thân thể gắt gao kề sát, nụ hôn bất chợt đã thay Hách Thiên Thần nói ra lời tiếp theo đối với đám Các lão, Hách Cửu Tiêu tựa hồ là cố ý, cũng có thể hắn vốn muốn hôn như thế, không ngừng đưa tay vuốt ve thắt lưng của Hách Thiên Thần, làm cho thân thể của hai người càng thêm kề sát, động tác trên môi cực hạn ám muội.
Cơ hồ là cùng một lúc, Hách Thiên Thần cũng ôm lấy Hách Cửu Tiêu, siết chặt bàn tay đặt sau lưng ca ca của hắn.
Môi lưỡi gắn bó, vừa hôn vừa khẽ cắn, vươn đầu lưỡi liếm vào khoang miệng, cảm giác nhiệt độ nóng rực trong hô hấp của đối phương, Hách Thiên Thần bỗng nhiên cảm thấy có một chút buồn cười, xưa kia chưa bao giờ làm chuyện như vậy trước mặt người khác, thế nhưng lúc này hắn lại ở trước mặt vài tên Các lão mà cùng với Hách Cửu Tiêu hôn nhau kịch liệt triền miên như thế.
Cho dù là cố ý làm cho kẻ khác nhìn thấy, nhưng kịch liệt như vậy, lại ở trước mặt người khác mà ôm hôn không hề kiêng kỵ, càng làm lan tỏa nhiệt độ thiêu đốt, hai người cơ hồ đều khó có thể dừng lại.
Vóc dáng cao lớn giống nhau, đều là nam tử, lại ôm nhau ám muội như thế, môi lưỡi quấn quanh dây dưa, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang ướt át, đầu lưỡi lần lượt thay đổi rồi thâm nhập vào trong miệng của đối phương, tất cả cảnh tưởng này đều đập vào mắt của đám người Liễu Phong Cố, hơi thở dồn dập đang vang lên giữa bầu không khí ngột ngạt càng làm cho nơi này trở nên nóng rực.
Đám Các lão trừng mắt líu lưỡi, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hai người là huynh đệ, thế nhưng…..thế nhưng ở trước mặt bọn họ…..
“Vì sao lại nói như vậy?” Hách Thiên Thần chậm rãi đi vài bước ở hành lang, giẫm chân lên lớp tro tàn dưới đất làm phát ra tiếng vang sột sạt, rồi chỉ tay xuống đất, “Các lão có thể nói cho ta biết vì sao khi lửa cháy lớn thì không có ai phát hiện, đến khi bị thiêu sạch thì mới có người chữa cháy, không làm lan sang nơi khác?”
“Khi đó là ban đêm, cai ngục tuy rằng phát hiện đúng lúc nhưng lửa cháy quá nhanh nên cứu không kịp….” Phương Khiếu vội vàng trả lời, những tên Các lão khác liên tục gật đầu.
“Phải không?” Thanh y ở trước mặt bọn họ phủ xuống một mảng bóng đen trên mặt đất. Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn đám Các lão, “Ta không hỏi các ngươi vì sao lửa lại cháy nhanh dị thường như vậy, các ngươi chỉ cần cho ta biết, vì sao những phòng giam khác không bị bắt lửa, mà chỉ riêng địa lao này bị hỏa hoạn? Tại sao lại trùng hợp như thế?”
“Việc này…..”
“Vì sao ngày thường đưa cơm chưa bao giờ có người quên đem ngọn đèn rời đi, duy nhất lần này là quên? Vì sao không quên ở nơi khác mà lại quên ngay trước cửa phòng giam của Lý Miên Ca? Người đưa cơm đang ở đâu? Hắn cũng bị thiêu cháy? Hắn đã biết xảy ra hỏa hoạn nhưng vì sao lại không bỏ trốn?”
Nhìn chăm chú mấy người dưới chân, những tia sắc bén dưới đáy mắt của Hách Thiên Thần hóa thành châm chọc, “Nếu Lý Miên Ca muốn tự sát, thì vì sao không trực tiếp đập đầu vào tường, mà lại phải thiêu thân phiền phức như thế? Đã là tự sát, nhưng thi thể của hắn lại trong tình trạng hướng ra ngoài giãy dụa kêu cứu? Các ngươi nói rằng, khi hộ vệ đến thì đã không kịp, nhưng vì sao trong đám người hộ vệ không có ai bị ngạt khói? Đã có người tiến vào cứu hỏa, thì vì sao lại không có ai bị thương?”
Một thân thanh y nhẹ nhàng ấm áp trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, hơi thở thâm trầm trong không gian nhỏ hẹp thật sự làm người ta cảm thấy ngột ngạt, bọn họ vẫn chưa trả lời thì mấy câu hỏi liên tiếp làm cho bọn họ trở tay không kịp, đám người cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt luân phiên tái nhợt. Phương Khiếu nhìn Liễu Phong Cố, những tên Các lão khác cũng nhìn Liễu Phong Cố.
“Liễu Các lão, ngươi giải thích như thế nào?” Hách Thiên Thần đi vài bước, Cẩm Hoa Mãng ở dưới chân duỗi thẳng nửa thân mình, thè ra chiếc lưỡi đỏ tươi, cất lên âm thanh khè khè đáng sợ.
Liễu Phong Cố nhìn con Cẩm Hoa Mãng, rồi lại nhìn nam nhân bên cạnh Hách Thiên Thần, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, ánh mắt lóe lên, sau đó thở dài một tiếng, “Trong mắt Các chủ, quả nhiên khắp nơi đều là sơ hở, chúng ta giải thích như thế nào cũng đều vô dụng.”
Từ khi đến Thiên Cơ Các, Hách Cửu Tiêu không hề mở miệng nói chuyện với bất luận người nào khác, chỉ lặng yên đứng bên cạnh Hách Thiên Thần, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn bọn họ dù chỉ một cái, lúc này Liễu Phong Cố quan sát hắn, hắn đáp lại ánh nhìn của Liễu Phong Cố, đó là một đôi mắt không hề có tình cảm khiến người ta bỗng nhiên trỗi dậy hàn ý trong lòng, “Lừa gạt bề trên, tội đáng chết.”
Ngữ thanh âm u lạnh lẽo cất lên dưới địa lao làm cho người ta hết sức sợ hãi, sắc mặt của Liễu Phong Cố trở nên cứng đờ, những người khác cũng không dám mở miệng, Hách Thiên Thần đảo mắt nhìn bọn hắn, “Trước tiên phóng hỏa trong Thiên Cơ Các, sau đó là lừa gạt, các vị dám làm như vậy thì có lẽ đã biết hậu quả sẽ thế nào.”
Đám người im lặng không lên tiếng, bầu không khí dị thường trong địa lao càng lúc càng nặng nề, Lý Miên Ca không phải tự thiêu mà chết, đó là có người muốn hắn chết, đám Các lão vì sao muốn Lý Miên Ca chết, một cái đáp án đã loáng thoáng hiện lên trong lòng, Hách Thiên Thần nhìn sang bên cạnh, Hách Cửu Tiêu cũng đang nhìn hắn, trong mắt ngoại trừ lãnh ý thì còn hàm chứa sát khí.
Bỗng nhiên Liễu Phong Cố lại tự đứng dậy, những tên Các lão khác cũng lần lượt đứng lên, bọn họ nhìn Hách Thiên Thần, biểu tình đều rất khác thường, người trước tiên mở miệng là Phương Khiếu, “Các chủ muốn bọn ta giải thích, cho tới lúc này bọn ta cũng không thể không nói. Lý Miên Ca quả thật là do bọn ta giết chết, địa lao bị phóng hỏa cũng là do bọn ta gây ra, nhưng Các chủ không nên trách tội, mà nên cảm tạ chúng ta mới phải.”
“Chuyện này vốn là vì Các chủ.” Liễu Phong Cố phất y mệ, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ, “Ta tùy thị Các chủ đã lâu, luôn luôn nghe lệnh của ngươi, tự hỏi đã có bao giờ chậm trễ chuyện gì trong Các hay chưa? Không ngờ Các chủ lại cậy quyền làm ra chuyện gièm pha, bọn ta là đang thay ngươi che giấu.”
“Lý Miên Ca bị nhốt tại địa lao, mặc dù hắn không thoát ra ngoài được, nhưng bọn ta vẫn có thể đi vào, hắn đã đem toàn bộ đầu đuôi sự tình nói cho bọn ta biết.”
“Người khác chỉ biết các ngươi là thân huynh đệ, không có ai biết giữa các ngươi còn có quan hệ bất chính, Lý Miên Ca còn sống trên đời luôn luôn là một tai họa, chúng ta giết hắn là vì muốn thay ngươi bảo vệ bí mật này.”
Đám Các lão luôn luôn không biết sợ hãi, nhưng lúc này vẻ mặt của bọn họ lại trở nên khẩn trương, không biết có bằng chứng gì nhưng bọn họ lại nói toạc ra quan hệ của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu. Cho tới nay, bọn họ vẫn không phục Hách Thiên Thần, bây giờ bắt được nhược điểm của hắn vì vậy thần sắc có một chút đắc ý.
“Quả nhiên là thế.” Hách Thiên Thần tựa hồ đã sớm đoán được, vẻ mặt cũng không hề bất ngờ, trong khi Hách Cửu Tiêu chưa từng bận tâm đến những việc ngoài thân, vì vậy lại càng không có bất luận phản ứng gì, lạnh lùng nhìn đám Các lão, “Giết bọn họ thì sẽ không có ai tiết lộ ra ngoài.”
“Đừng vội, ta còn có chuyện muốn hỏi.”Giống như mấy người ở trước mặt không tồn tại, chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngại, Hách Thiên Thần ngăn cản động tác của Hách Cửu Tiêu, màu thanh y càng trở nên tao nhã trên bức tường bị cháy sém ở ngay sau lưng, Hách Thiên Thần vẫn bình tĩnh không hề thay đổi, “Mấy vị Các lão có dự tính gì hay không? Các ngươi bảo rằng đã giết hắn là vì ta, vậy sau khi các ngươi biết được chuyện này thì có tính toán như thế nào?”
Hắn cư nhiên không phủ nhận? Liễu Phong Cố dường như hơi thoáng bất ngờ, đây là phạm vào luân thường đạo lý, sẽ bị cả thế gian gièm pha, nhưng Hách Thiên Thần vẫn có thể bảo trì bình tĩnh như vậy, “Các chủ có phải muốn giết bọn ta để diệt khẩu? Như thế là một biện pháp rất tốt, nhưng chúng ta đã sớm có chuẩn bị….”
“Một khi xảy ra chuyện thì tâm phúc của bọn ta chắc chắn sẽ đem việc này truyền khắp giang hồ! Nếu chuyện xấu của Các chủ Thiên Cơ Các bị vạch trần thì ta không biết ngươi còn có mặt mũi nào để xuất hiện trước mặt giang hồ đồng đạo hay không?” Một tên Các lão hét lớn, bỗng nhiên một đôi mắt phi thường đáng sợ ở cách đó không xa hướng bọn họ nhìn lại, hắn nhịn không được mà trong lòng trở nên run rẩy.
Hách Cửu Tiêu không hề kích động là vì Hách Thiên Thần giữ chặt hắn, cho nên hắn không thể ra tay, chỉ dùng ánh mắt như vậy để nhìn bọn họ, giống như một phương pháp bình phán có thể làm cho bọn họ thống khổ đến chết, yêu sắc dưới đáy mắt thoáng chớp động, hơi thở băng hàn tràn ngập địa lao.
“Các ngươi quả thật chuẩn bị chu đáo, ta biết các ngươi từ trước cho đến nay luôn chờ đợi cơ hội này, bây giờ biết được thì tất nhiên cảm thấy rất sung sướng.” Hách Thiên Thần giữ chặt Hách Cửu Tiêu, ánh mắt lần lượt quan sát năm tên Các lão.
Giờ khắc này hắn vẫn trấn tĩnh như thường, thần sắc ôn hòa lạnh nhạt, ánh mắt lại rất sắc bén, trong phòng giam tràn ngập mùi khét, thanh y phảng phất một mùi dược hương không thuộc về hắn.
Năm tên Các lão cũng ngửi được, vẻ mặt càng thêm khinh bỉ, nhưng thái độ lại trở nên thận trọng, “Chỉ cần ngươi và Huyết Ma Y đoạn tuyệt tình nghĩa, từ nay về sau không còn gặp lại thì chúng ta sẽ bảo vệ bí mật này cho ngươi, bằng không….”
Liễu Phong Cố thể hiện thái độ lúc này cho Hách Thiên Thần biết rõ, nhưng cũng không thể không kiêng kỵ Huyết Ma Y ở trước mắt, đem chuyện này tính đi nghĩ lại, cảm thấy không còn lộ ra sơ hở, sau đó mới tiếp tục mở miệng, “Nếu không, một khi việc này bị truyền ra ngoài, thanh danh của Đàn Y công tử ngươi sẽ bị hủy hoại, Thiên Cơ Các cũng sẽ vì ngươi mà hổ thẹn, đối với hai bên đều bất lợi.”
Giết bọn họ diệt khẩu, bọn họ gặp chuyện không may thì tin tức sẽ lộ ra ngoài, không giết bọn họ thì bọn họ sẽ lợi dụng việc này để uy hiếp, muốn Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không được gặp lại, từ đó xem nhau như người xa lạ. Bằng không, khi tin tức truyền ra thì có thể hủy hoại thanh danh của cả hai.
Trong mắt người ngoài thì bọn họ là tình thủ túc, nếu bị kẻ khác biết được giữa bọn họ còn có quan hệ bất chính, chưa kể đến việc hai ngươi đều là nam nhân đã đủ làm cho người ta chán ghét, quan hệ huyết thống của hai người sẽ càng khiến cho phong ba bão táp nổi lên, tất cả mọi người sẽ khinh miệt. Chuyện loạn luân từ xưa đến nay, vô luận là trong triều đình hay ở dân gian thì đều bị người đời thóa mạ.
“Thế nào? Hách Thiên Thần, ngươi lựa chọn Thiên Cơ Các? Hay là hắn?”
Tiếng quát của một tên Các lão vang vọng trong địa lao. Muốn Thiên Cơ Các? Hay là muốn thứ tình cảm vốn không nên có?
Suy nghĩ đủ biện pháp để đạt được, thậm chí không từ thủ đoạn để bảo đảm nó dừng trong tay của chính mình, trả giá vô số tâm huyết khiến cho Thiên Cơ Các sừng sững không ngã, đây là nơi hắn đã lập thân, Hách Thiên Thần làm sao có thể buông tha? Nhưng trải qua đủ loại tranh chấp mâu thuẫn, suy đi nghĩ lại rốt cục có thể xác định được tình cảm chân thật, mặc dù muốn buông tay, nhưng làm sao có thể nói buông thì liền buông?
Muốn Thiên Cơ Các, hay là muốn Hách Cửu Tiêu….
Trong địa lao tĩnh mịch, đám Các lão chờ hắn trả lời, Hách Thiên Thần đứng yên bất động, không người nào đoán được suy nghĩ trong đầu của hắn, dường như đang cân nhắc nhưng lại tựa hồ đang trầm tư, chỉ cần hắn lên tiếng, đáp án sẽ được nói ra từ trong miệng của hắn. Hách Cửu Tiêu vẫn đứng bên cạnh nhìn hắn, dường như cũng muốn biết hắn sẽ trả lời như thế nào.
Vẻ mặt của mấy tên Các lão trở nên khẩn trương, đáp án của Hách Thiên Thần quan hệ đến việc bọn họ sẽ làm như thế nào, kế hoạch này đã được an bài chu đáo, chỉ chờ hắn nói ra những lời đó. Y mệ lướt qua bầu không khí im lìm căng thẳng, mang theo một làn gió thoang thoảng….
“Ta muốn Thiên Cơ Các.”
Giọng nói tản ra, Hách Cửu Tiêu nghe như vậy nhưng vẻ mặt cũng không thay đổi, tựa hồ đã sớm đoán được. Hách Thiên Thần nhìn thẳng hắn, ánh mắt của hai người chạm nhau, biểu tình cũng không hề dao động. Dần dần, khóe miệng của Hách Thiên Thần nhếch lên một đường cong, sau đó quay đầu nhìn mấy tên Các lão, “Ta cũng muốn hắn. Là của ta thì không người nào có thể cướp khỏi tay ta.”
“Ngươi?” Liễu Phong Cố không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy. Hách Thiên Thần vẫn thản nhiên như trước, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám Các lão, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên toàn thân bị kéo lại.
Trước ngực va mạnh vào người của Hách Cửu Tiêu, hai bờ môi chạm vào nhau.
Thân thể gắt gao kề sát, nụ hôn bất chợt đã thay Hách Thiên Thần nói ra lời tiếp theo đối với đám Các lão, Hách Cửu Tiêu tựa hồ là cố ý, cũng có thể hắn vốn muốn hôn như thế, không ngừng đưa tay vuốt ve thắt lưng của Hách Thiên Thần, làm cho thân thể của hai người càng thêm kề sát, động tác trên môi cực hạn ám muội.
Cơ hồ là cùng một lúc, Hách Thiên Thần cũng ôm lấy Hách Cửu Tiêu, siết chặt bàn tay đặt sau lưng ca ca của hắn.
Môi lưỡi gắn bó, vừa hôn vừa khẽ cắn, vươn đầu lưỡi liếm vào khoang miệng, cảm giác nhiệt độ nóng rực trong hô hấp của đối phương, Hách Thiên Thần bỗng nhiên cảm thấy có một chút buồn cười, xưa kia chưa bao giờ làm chuyện như vậy trước mặt người khác, thế nhưng lúc này hắn lại ở trước mặt vài tên Các lão mà cùng với Hách Cửu Tiêu hôn nhau kịch liệt triền miên như thế.
Cho dù là cố ý làm cho kẻ khác nhìn thấy, nhưng kịch liệt như vậy, lại ở trước mặt người khác mà ôm hôn không hề kiêng kỵ, càng làm lan tỏa nhiệt độ thiêu đốt, hai người cơ hồ đều khó có thể dừng lại.
Vóc dáng cao lớn giống nhau, đều là nam tử, lại ôm nhau ám muội như thế, môi lưỡi quấn quanh dây dưa, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang ướt át, đầu lưỡi lần lượt thay đổi rồi thâm nhập vào trong miệng của đối phương, tất cả cảnh tưởng này đều đập vào mắt của đám người Liễu Phong Cố, hơi thở dồn dập đang vang lên giữa bầu không khí ngột ngạt càng làm cho nơi này trở nên nóng rực.
Đám Các lão trừng mắt líu lưỡi, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hai người là huynh đệ, thế nhưng…..thế nhưng ở trước mặt bọn họ…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.