Chương 147
Hỏa Ly
26/11/2016
“Ngươi muốn ta tìm không phải là vật mà là người.” Hách Thiên Thần hiểu
được, Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh nhìn sang hắn, hai người đều nhìn thấy
gợn sóng ở trong mắt của nhau, “Nói như vậy, ngươi hoài nghi vị hoàng tử kia đang ở Thập Toàn Trang.”
“Không sai, ta muốn tìm không phải là vật mà là người, là một vị hoàng tử khác của triều Viêm, là thân huynh đệ của ta.” Sở Tĩnh Huyền thấp giọng lặp lại, quay đầu nhìn Lý đại nương, “Ta muốn hắn kế nhiệm địa vị thái tử, như thế ta mới có thể thoát khỏi hoàng cung, cùng ngươi tiêu dao giang hồ.”
“Tĩnh Huyền?” Lý đại nương đột nhiên bật dậy khỏi ghế, nhìn Sở Tĩnh huyền, trừng lớn mắt, kích động vạn phần, lại buồn bực vạn phần, rồi vỗ bàn mắng, “Ngươi đang nói ngu xuẩn cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua thân phận hoàng tộc của mình, muốn vứt bỏ địa vị thái tử? Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Ngươi đang vứt bỏ toàn bộ thiên hạ!”
So với sự kích động của Lý đại nương thì Sở Tĩnh Huyền có vẻ rất bình tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý đại nương, ánh mắt sáng như đuốc, “Nếu ta tiếp tục làm thái tử, nếu ta có thể thuận lợi lên ngôi hoàng đế, trở thành tân đế, cuối cùng vẫn phải chọn phi, đến lúc đó ngươi phải làm sao? Cho dù ta có thể nghĩ cách để phong ngươi làm phi làm hậu, nhưng ngươi vốn là nam tử, chẳng lẽ ta có thể để cho ngươi giống như các nữ tử khác ở hậu cung chờ ta? Cùng các phi tần trong hậu cung tranh đấu gay gắt?”
“Ta biết ngươi không phải thật sự thích cải nữ trang, ngươi chỉ là không cam lòng để người khác khinh thường ngươi, vì ngươi yêu người cùng giới, cho nên mới cố ý làm trái cách nghĩ của người ta.”
Sở Tĩnh Huyền đứng lên, rồi rút xuống chiếc trâm cài đầu trên tóc của Lý đại nương, mái tóc xõa dài, Sở Tĩnh Huyền thay hắn cột lại, rồi dùng khăn trắng thấm nước, nhẹ nhàng lau chùi trên mặt hắn, “Ta không muốn ngươi phải ủy khuất, thích nam tử cũng không hề gì, ta cũng không sợ để cho người ngoài biết, ta tình nguyện vì ngươi mà từ bỏ thiên hạ.”
Lớp trang điểm bị nước lau sạch, tóc mây được cột chỉnh tề ngay ngắn, ở trước mặt bọn họ là một khuôn mặt lộ ra vẻ phức tạp, dung mạo thanh tú, so với khi trang điểm xem ra còn trẻ hơn vài tuổi, không tính đến bộ y phục nữ nhân đang mặc trên người, thì trước mắt bọn họ quả thật là một khuôn mặt nam tử tuấn tú.
Yết hầu của Lý đại nương khẽ chuyển động, cũng chưa nói ra điều gì, hắn cầm lấy tay của Sở Tĩnh Huyền, cuối cùng hung hăng mắng nhẹ một câu, “Đồ ngốc!”
“Không ngốc như ngươi, nếu không phải như vậy thì lúc trước sẽ không rơi xuống hồ sen, còn dám thay y phục dưới tàng cây.” Sở Tĩnh Huyền cố ý trêu ghẹo, Lý đại nương quả nhiên nhíu lại đôi mi thanh tú, giận dữ nói, “Ta là vì cứu người, có ai biết mọi người trong hoàng cung của ngươi lại thích nhảy xuống hồ tự tử, ta chỉ là cứu người, chứ không phải rơi xuống nước.”
“Hảo, hảo, là cứu người.” Sở Tĩnh Huyền cười nhẹ, nếu không phải vì lần xảo ngộ đó thì hắn sẽ không cảm thấy tò mò đối với người nam nhân cải nữ trang này, cũng sẽ không trở thành tri âm tri kỷ kể từ đó.
Lý đại nương chế tác tú phẩm cho hoàng tộc, lúc trước xảo ngộ thái tử ở hoàng cung, không ai ngờ vì một lần quen biết mà lại kết thành tình duyên như thế, Hách Thiên Thần ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, không khỏi cảm thán vì thiên ý.
Sở Tĩnh Huyền và Lý đại nương nhất thời say sưa, đến khi phục hồi tinh thần thì thấy hai huynh đệ vẫn đang nhìn bọn họ, cảm giác hơi ngượng ngùng một chút, nhưng Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng giống như bọn họ, thậm chí so với bọn họ càng kinh thế hãi tục hơn, nghĩ như vậy nên cũng không kiêng dè, tiếp tục tự nhiên ngồi xuống.
“Hách Thiên Thần, ta đã nhận được hồi báo của Lưu Quyền, ngươi nói đã xác định được quả thật là ở trong Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu của Thập Toàn Trang?” Sở Tĩnh Huyền tuy rằng vô tình đối với triều chính, nhưng dù sao hắn vẫn là thái tử, người trong hoàng tộc đều là những nhân vật không đơn giản, sau khi biểu lộ chân tình thì thu lại tất cả cảm xúc, vẻ mặt nghiêm nghị, rồi xác nhận một lần nữa với Hách Thiên Thần.
“Có nhớ lúc trước Tần Chiến nghe ngươi yêu cầu bảo vật trong Thập Toàn Trang thì sắc mặt liền đại biến?” Hách Thiên Thần trước tiên không trả lời Sở Tĩnh Huyền mà lại quay sang nhìn Hách Cửu Tiêu.
“Nhớ rõ.” Đó là ngày hai huynh đệ gặp lại, đến nay Hách Cửu Tiêu vẫn còn nhớ rõ như in tình cảnh lúc đó, “Xem ra Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu được canh gác nghiêm ngặt như vậy không phải vì bên trong có trân bảo.”
“Hoặc nói chính xác, quả thật có mười món bảo vật quan trọng, nhưng một vật trong đó không phải là vật mà là người, là vị hoàng tử thứ ba của triều Viêm.” Giọng nói thản nhiên của Hách Thiên Thần nặng nề hạ xuống, Sở Tĩnh Huyền chau mày, gật đầu không nói.
“Lão già Tần Chiến cũng không phải là loại tốt lành, dám giấu diếm hoàng tử.” Lý đại nương suy nghĩ, bỗng nhiên nắm lấy y mệ của Sở Tĩnh Huyền, ngạc nhiên hỏi, “Chẳng lẽ Tần Chiến cũng là người của triều đình?”
“Có lẽ như thế, bằng không, một người trong giang hồ tuyệt đối không dám che giấu một bí mật như vậy.” Hách Thiên Thần gật đầu đồng ý, Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh lên tiếng, “Nếu có người bày mưu tính kế cho hắn thì người đó nếu không phải là đương kim hoàng đế thì đó là hoàng thúc của ngươi, thân phận của Tần Chiến cũng không phải đơn giản.”
Sở Tĩnh Huyền cười khổ, “Các ngươi nói không sai, Tần Chiến vốn là người trong cung, nhậm chức phó thống lĩnh cấm vệ quân, vốn rất được phụ hoàng coi trọng nên mới ủy thác trọng trách này….”
Sở Tĩnh Huyền đã sớm âm thầm sai người thăm dò, chính là vì muốn khẳng định, nên mới nhờ Thiên Cơ Các điều tra Thập Toàn Trang, tìm ra nơi ở của vị hoàng tử còn lại.
Chủ ý của hắn là muốn tìm người này để làm xáo trộn địa vị của Sở Thanh Hàn, hắn đã hạ quyết tâm muốn nhường lại ngôi vị hoàng đế, hai huynh đệ Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu trở thành hy vọng của hắn, hắn chỉ lo lắng một chút…..
“Nếu hắn cũng không muốn ngồi trên ngôi đế vương, hoặc là không đủ sức đảm đương thì ta không biết phải làm thế nào cho phải.”
Tạm thời không muốn nghĩ sau này sẽ như thế nào, Sở Tĩnh huyền đứng dậy, trịnh trọng nói với bọn họ, “Hôm nay ta lấy thân phận thái tử khẩn cầu nhị vị dẫn ra hoàng tử trong Thập Toàn Trang, ta muốn gặp hắn.”
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng đứng dậy, sau đó cùng nhìn Sở Tĩnh Huyền rồi đáp ứng.
Bọn họ đã sớm liên lụy vào vòng tranh đấu của hoàng tộc, mà lần này Sở Tĩnh Huyền không phải hạ lệnh, cũng không phải ủy thác mà là khẩn cầu, bất luận là nể mặt Lý đại nương hay là vì tình ý của Lý đại nương và thái tử, hoặc là vì hồi báo Sở Thanh Hàn một chút, bọn họ cũng không có lý do để từ chối.
Hai người cáo từ, lặng lẽ xuất cung, với thân pháp của bọn họ thì đương nhiên không làm cho thị vệ phát hiện. Lý đại nương không đi cùng bọn họ, hắn ở lại trong cung, hắn thật sự lo lắng cho Sở Tĩnh Huyền, xa cách đã lâu, nay mới trùng phùng, hắn còn rất nhiều lời muốn nói với Sở Tĩnh Huyền. (không cần viện lý do =.=)
Bóng đêm mờ mịt, lúc này đã là đêm khuya yên tĩnh, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều tự dặn dò thủ hạ của mình, nơi này cách Lương Châu không xa, trước tiên bọn họ chuẩn bị đi Thiên Cơ Các để an bài ổn thỏa, xem như không khiến người ta hoài nghi, rồi tìm đến Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu để dẫn ra vị hoàng tử thần bí kia.
Dưới chân hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, cửa thành đã đóng, cũng không còn đường khác để ra, chỉ có thể phóng qua tường thành, để lại ngựa trong thành.
Lúc đầu Hách Thiên Thần đã để lại người ở bên ngoài, cũng có chuẩn bị ngựa, chẳng qua số lượng hơi ít, không thể chở hết nhiều người như vậy, đành phải để lại một nhóm, phái bọn họ quan sát chặt chẽ động tĩnh trong cung.
Đám người còn lại bắt đầu lên đường, xuyên qua quan đạo, rồi đến một cái hồ, Hách Thiên Thần dừng ngựa, muốn mọi người nghỉ ngơi ngay tại chỗ này, xem ra tối nay phải ăn ngủ bên ngoài.
“Ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao, Sở Thanh Hàn hạ độc Sở Tĩnh Huyền, vì sao không dùng loại độc có thể lấy mạng ngay lập tức mà lại dùng Hồng Nhan.” Hách Thiên Thần lấy túi nước rồi đi đến bờ sông, Hách Cửu Tiêu ở ngay bên cạnh hắn, trên đường suy nghĩ về chuyện này, hắn vừa đi vừa nói chuyện.
Đến bên hồ, Hách Cửu Tiêu tiếp nhận túi nước trên tay của Hách Thiên Thần, “Chỉ có độc tính của Hồng Nhan phát tác bất định, sẽ làm cho người ta trở nên điên cuồng, bất luận Sở Tĩnh Huyền có chết hay không, chỉ cần phát tác thì người khác sẽ cho rằng thái tử bị điên, như vậy sẽ có lợi cho Sở Thanh Hàn.”
Hách Thiên Thần gật đầu, nhìn vào ánh trăng lấp lánh gợn nước dưới mặt hồ, rồi trầm ngâm nói tiếp, “Còn có một khả năng, hắn vẫn chưa muốn trí Sở Tĩnh Huyền vào chỗ chết, ít nhất không phải hiện tại.”
“Ngươi đang thay hắn nói chuyện?” Hách Cửu Tiêu mở nắp túi nước, rồi đến trước mặt Hách Thiên Thần, đôi mắt khẽ nheo lại, ánh mắt không có độ ấm nhìn chăm chú Hách Thiên Thần, “Ta đã nhìn thấy mảnh ngọc bội trên lưng ngươi.”
Hách Thiên Thần cúi đầu, mảnh ngọc bội bên hông đã bị cởi xuống. Lúc trước ở trong hoàng cung vẫn còn thắt trên lưng, hắn đã dùng y mệ che lại, không ngờ vẫn bị Hách Cửu Tiêu nhìn thấy, chỉ có thể giải thích, “Ý của ta là nói Sở Thanh Hàn có mưu đồ, nhưng hắn vẫn chưa an bài ổn thỏa, cho nên mới không muốn hại chết thái tử để tránh kinh động hoàng thượng, về phần ngọc bội, chỉ là để đề phòng ở trong cung đi lại…”
Nói một nửa, nhìn thấy vẻ mặt vẫn lạnh như băng của Hách Cửu Tiêu, hắn bất đắt dĩ thở dài, lấy túi nước trên tay Hách Cửu Tiêu rồi uống một ngụm, xoay người lại, sau đó chậm rãi nói, “Ta chỉ cầm nó, không tiếp cận với hắn, ngươi cần gì phải như thế.”
“Ta nhìn ra hắn có tâm tư khác với ngươi, ngày đó hắn bị ngươi gây thương tích, lúc rời đi lại không hề tức giận.” Ánh mắt không có độ ấm lại càng thêm u ám, Hách Cửu Tiêu đi đến bên cạnh hắn rồi xòe tay, “Lấy ra.”
“Cái gì?” Hách Thiên Thần ngoảnh đầu nhướng mi, giọng điệu của Hách Cửu Tiêu vừa kiên quyết vừa lạnh lùng, “Ngọc bội của hắn.”
Cảm thấy buồn cười vì phản ứng của hắn, Hách Thiên Thần lắc đầu rồi lấy ra mảnh ngọc bội từ trong ngực, vẫn chưa kịp đưa qua thì đã bị hắn cướp lấy, một mảnh ngọc ôn nhuận lấp lánh ánh sáng thẳng tắp rơi xuống hồ, gần như không nổi lên một chút gợn sóng, mà chỉ lặng tâm biến mất trên mặt hồ.
“Ngươi cũng biết có vật này thì chúng ta có thể dễ dàng xuất nhập hoàng cung mà không bị ngăn cản?” Hách Thiên Thần nhìn xuống hồ nước.
“Biết.” Hách Cửu Tiêu nhìn vào bóng đêm nơi chân trời, chắp tay sau lưng rồi hừ lạnh, “Ta còn biết hắn cố ý cho ngươi, muốn ngươi đi tìm hắn.”
Hách Thiên Thần nhướng mi, chậm rãi nói, “Nếu ta cầm lấy tín vật của hắn để tiến cung, thì hắn nhất định lập tức sẽ biết ta đến, chỉ cần ta ở trong hoàng cung, chỉ cần trên lưng của ta đeo thứ gì đó của hắn, thì hắn sẽ rõ ràng hành tung của ta như lòng bàn tay.”
Nhìn mặt hồ thâm trầm, trong mắt thản nhiên nổi lên vài phần ý cười, “Ngươi biết rõ điểm này, hay là không muốn để cho ta mang theo vật của hắn?” (Thần thử anh Chín sao?)
“Không muốn để cho ngươi mang theo vật của hắn.” Hách Cửu Tiêu trả lời không một chút do dự, đến gần trước người Hách Thiên Thần, hai người nhìn nhau, “Tuy rằng ta cũng biết hắn cho ngươi mảnh ngọc bội là có dụng ý khác.”
Không đợi Hách Thiên Thần lên tiếng, Hách Cửu Tiêu đã siết chặt bờ vai của hắn, “Đáp ứng ta, sau nay không được gặp hắn.”
Hách Thiên Thần không trả lời, ánh mắt khép lại giống như đang do dự, Hách Cửu Tiêu chau mày, hơi thở càng thêm nặng nề, ngữ điều trở nên lạnh lẽo, “Ta nói, không được gặp hắn.”
Hách Thiên Thần nhíu mày đối với cách nói chuyện gần như lớn tiếng quát khẽ của Hách Cửu Tiêu, trong lòng cảm thấy khó chịu, hắn định nói điều gì đó, nhưng đối phương căn bản không cho hắn nói, vừa mới há mồm thì liền bị bờ môi của Hách Cửu Tiêu đoạt lấy.
“Không sai, ta muốn tìm không phải là vật mà là người, là một vị hoàng tử khác của triều Viêm, là thân huynh đệ của ta.” Sở Tĩnh Huyền thấp giọng lặp lại, quay đầu nhìn Lý đại nương, “Ta muốn hắn kế nhiệm địa vị thái tử, như thế ta mới có thể thoát khỏi hoàng cung, cùng ngươi tiêu dao giang hồ.”
“Tĩnh Huyền?” Lý đại nương đột nhiên bật dậy khỏi ghế, nhìn Sở Tĩnh huyền, trừng lớn mắt, kích động vạn phần, lại buồn bực vạn phần, rồi vỗ bàn mắng, “Ngươi đang nói ngu xuẩn cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua thân phận hoàng tộc của mình, muốn vứt bỏ địa vị thái tử? Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Ngươi đang vứt bỏ toàn bộ thiên hạ!”
So với sự kích động của Lý đại nương thì Sở Tĩnh Huyền có vẻ rất bình tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý đại nương, ánh mắt sáng như đuốc, “Nếu ta tiếp tục làm thái tử, nếu ta có thể thuận lợi lên ngôi hoàng đế, trở thành tân đế, cuối cùng vẫn phải chọn phi, đến lúc đó ngươi phải làm sao? Cho dù ta có thể nghĩ cách để phong ngươi làm phi làm hậu, nhưng ngươi vốn là nam tử, chẳng lẽ ta có thể để cho ngươi giống như các nữ tử khác ở hậu cung chờ ta? Cùng các phi tần trong hậu cung tranh đấu gay gắt?”
“Ta biết ngươi không phải thật sự thích cải nữ trang, ngươi chỉ là không cam lòng để người khác khinh thường ngươi, vì ngươi yêu người cùng giới, cho nên mới cố ý làm trái cách nghĩ của người ta.”
Sở Tĩnh Huyền đứng lên, rồi rút xuống chiếc trâm cài đầu trên tóc của Lý đại nương, mái tóc xõa dài, Sở Tĩnh Huyền thay hắn cột lại, rồi dùng khăn trắng thấm nước, nhẹ nhàng lau chùi trên mặt hắn, “Ta không muốn ngươi phải ủy khuất, thích nam tử cũng không hề gì, ta cũng không sợ để cho người ngoài biết, ta tình nguyện vì ngươi mà từ bỏ thiên hạ.”
Lớp trang điểm bị nước lau sạch, tóc mây được cột chỉnh tề ngay ngắn, ở trước mặt bọn họ là một khuôn mặt lộ ra vẻ phức tạp, dung mạo thanh tú, so với khi trang điểm xem ra còn trẻ hơn vài tuổi, không tính đến bộ y phục nữ nhân đang mặc trên người, thì trước mắt bọn họ quả thật là một khuôn mặt nam tử tuấn tú.
Yết hầu của Lý đại nương khẽ chuyển động, cũng chưa nói ra điều gì, hắn cầm lấy tay của Sở Tĩnh Huyền, cuối cùng hung hăng mắng nhẹ một câu, “Đồ ngốc!”
“Không ngốc như ngươi, nếu không phải như vậy thì lúc trước sẽ không rơi xuống hồ sen, còn dám thay y phục dưới tàng cây.” Sở Tĩnh Huyền cố ý trêu ghẹo, Lý đại nương quả nhiên nhíu lại đôi mi thanh tú, giận dữ nói, “Ta là vì cứu người, có ai biết mọi người trong hoàng cung của ngươi lại thích nhảy xuống hồ tự tử, ta chỉ là cứu người, chứ không phải rơi xuống nước.”
“Hảo, hảo, là cứu người.” Sở Tĩnh Huyền cười nhẹ, nếu không phải vì lần xảo ngộ đó thì hắn sẽ không cảm thấy tò mò đối với người nam nhân cải nữ trang này, cũng sẽ không trở thành tri âm tri kỷ kể từ đó.
Lý đại nương chế tác tú phẩm cho hoàng tộc, lúc trước xảo ngộ thái tử ở hoàng cung, không ai ngờ vì một lần quen biết mà lại kết thành tình duyên như thế, Hách Thiên Thần ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, không khỏi cảm thán vì thiên ý.
Sở Tĩnh Huyền và Lý đại nương nhất thời say sưa, đến khi phục hồi tinh thần thì thấy hai huynh đệ vẫn đang nhìn bọn họ, cảm giác hơi ngượng ngùng một chút, nhưng Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng giống như bọn họ, thậm chí so với bọn họ càng kinh thế hãi tục hơn, nghĩ như vậy nên cũng không kiêng dè, tiếp tục tự nhiên ngồi xuống.
“Hách Thiên Thần, ta đã nhận được hồi báo của Lưu Quyền, ngươi nói đã xác định được quả thật là ở trong Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu của Thập Toàn Trang?” Sở Tĩnh Huyền tuy rằng vô tình đối với triều chính, nhưng dù sao hắn vẫn là thái tử, người trong hoàng tộc đều là những nhân vật không đơn giản, sau khi biểu lộ chân tình thì thu lại tất cả cảm xúc, vẻ mặt nghiêm nghị, rồi xác nhận một lần nữa với Hách Thiên Thần.
“Có nhớ lúc trước Tần Chiến nghe ngươi yêu cầu bảo vật trong Thập Toàn Trang thì sắc mặt liền đại biến?” Hách Thiên Thần trước tiên không trả lời Sở Tĩnh Huyền mà lại quay sang nhìn Hách Cửu Tiêu.
“Nhớ rõ.” Đó là ngày hai huynh đệ gặp lại, đến nay Hách Cửu Tiêu vẫn còn nhớ rõ như in tình cảnh lúc đó, “Xem ra Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu được canh gác nghiêm ngặt như vậy không phải vì bên trong có trân bảo.”
“Hoặc nói chính xác, quả thật có mười món bảo vật quan trọng, nhưng một vật trong đó không phải là vật mà là người, là vị hoàng tử thứ ba của triều Viêm.” Giọng nói thản nhiên của Hách Thiên Thần nặng nề hạ xuống, Sở Tĩnh Huyền chau mày, gật đầu không nói.
“Lão già Tần Chiến cũng không phải là loại tốt lành, dám giấu diếm hoàng tử.” Lý đại nương suy nghĩ, bỗng nhiên nắm lấy y mệ của Sở Tĩnh Huyền, ngạc nhiên hỏi, “Chẳng lẽ Tần Chiến cũng là người của triều đình?”
“Có lẽ như thế, bằng không, một người trong giang hồ tuyệt đối không dám che giấu một bí mật như vậy.” Hách Thiên Thần gật đầu đồng ý, Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh lên tiếng, “Nếu có người bày mưu tính kế cho hắn thì người đó nếu không phải là đương kim hoàng đế thì đó là hoàng thúc của ngươi, thân phận của Tần Chiến cũng không phải đơn giản.”
Sở Tĩnh Huyền cười khổ, “Các ngươi nói không sai, Tần Chiến vốn là người trong cung, nhậm chức phó thống lĩnh cấm vệ quân, vốn rất được phụ hoàng coi trọng nên mới ủy thác trọng trách này….”
Sở Tĩnh Huyền đã sớm âm thầm sai người thăm dò, chính là vì muốn khẳng định, nên mới nhờ Thiên Cơ Các điều tra Thập Toàn Trang, tìm ra nơi ở của vị hoàng tử còn lại.
Chủ ý của hắn là muốn tìm người này để làm xáo trộn địa vị của Sở Thanh Hàn, hắn đã hạ quyết tâm muốn nhường lại ngôi vị hoàng đế, hai huynh đệ Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu trở thành hy vọng của hắn, hắn chỉ lo lắng một chút…..
“Nếu hắn cũng không muốn ngồi trên ngôi đế vương, hoặc là không đủ sức đảm đương thì ta không biết phải làm thế nào cho phải.”
Tạm thời không muốn nghĩ sau này sẽ như thế nào, Sở Tĩnh huyền đứng dậy, trịnh trọng nói với bọn họ, “Hôm nay ta lấy thân phận thái tử khẩn cầu nhị vị dẫn ra hoàng tử trong Thập Toàn Trang, ta muốn gặp hắn.”
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng đứng dậy, sau đó cùng nhìn Sở Tĩnh Huyền rồi đáp ứng.
Bọn họ đã sớm liên lụy vào vòng tranh đấu của hoàng tộc, mà lần này Sở Tĩnh Huyền không phải hạ lệnh, cũng không phải ủy thác mà là khẩn cầu, bất luận là nể mặt Lý đại nương hay là vì tình ý của Lý đại nương và thái tử, hoặc là vì hồi báo Sở Thanh Hàn một chút, bọn họ cũng không có lý do để từ chối.
Hai người cáo từ, lặng lẽ xuất cung, với thân pháp của bọn họ thì đương nhiên không làm cho thị vệ phát hiện. Lý đại nương không đi cùng bọn họ, hắn ở lại trong cung, hắn thật sự lo lắng cho Sở Tĩnh Huyền, xa cách đã lâu, nay mới trùng phùng, hắn còn rất nhiều lời muốn nói với Sở Tĩnh Huyền. (không cần viện lý do =.=)
Bóng đêm mờ mịt, lúc này đã là đêm khuya yên tĩnh, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều tự dặn dò thủ hạ của mình, nơi này cách Lương Châu không xa, trước tiên bọn họ chuẩn bị đi Thiên Cơ Các để an bài ổn thỏa, xem như không khiến người ta hoài nghi, rồi tìm đến Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu để dẫn ra vị hoàng tử thần bí kia.
Dưới chân hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, cửa thành đã đóng, cũng không còn đường khác để ra, chỉ có thể phóng qua tường thành, để lại ngựa trong thành.
Lúc đầu Hách Thiên Thần đã để lại người ở bên ngoài, cũng có chuẩn bị ngựa, chẳng qua số lượng hơi ít, không thể chở hết nhiều người như vậy, đành phải để lại một nhóm, phái bọn họ quan sát chặt chẽ động tĩnh trong cung.
Đám người còn lại bắt đầu lên đường, xuyên qua quan đạo, rồi đến một cái hồ, Hách Thiên Thần dừng ngựa, muốn mọi người nghỉ ngơi ngay tại chỗ này, xem ra tối nay phải ăn ngủ bên ngoài.
“Ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao, Sở Thanh Hàn hạ độc Sở Tĩnh Huyền, vì sao không dùng loại độc có thể lấy mạng ngay lập tức mà lại dùng Hồng Nhan.” Hách Thiên Thần lấy túi nước rồi đi đến bờ sông, Hách Cửu Tiêu ở ngay bên cạnh hắn, trên đường suy nghĩ về chuyện này, hắn vừa đi vừa nói chuyện.
Đến bên hồ, Hách Cửu Tiêu tiếp nhận túi nước trên tay của Hách Thiên Thần, “Chỉ có độc tính của Hồng Nhan phát tác bất định, sẽ làm cho người ta trở nên điên cuồng, bất luận Sở Tĩnh Huyền có chết hay không, chỉ cần phát tác thì người khác sẽ cho rằng thái tử bị điên, như vậy sẽ có lợi cho Sở Thanh Hàn.”
Hách Thiên Thần gật đầu, nhìn vào ánh trăng lấp lánh gợn nước dưới mặt hồ, rồi trầm ngâm nói tiếp, “Còn có một khả năng, hắn vẫn chưa muốn trí Sở Tĩnh Huyền vào chỗ chết, ít nhất không phải hiện tại.”
“Ngươi đang thay hắn nói chuyện?” Hách Cửu Tiêu mở nắp túi nước, rồi đến trước mặt Hách Thiên Thần, đôi mắt khẽ nheo lại, ánh mắt không có độ ấm nhìn chăm chú Hách Thiên Thần, “Ta đã nhìn thấy mảnh ngọc bội trên lưng ngươi.”
Hách Thiên Thần cúi đầu, mảnh ngọc bội bên hông đã bị cởi xuống. Lúc trước ở trong hoàng cung vẫn còn thắt trên lưng, hắn đã dùng y mệ che lại, không ngờ vẫn bị Hách Cửu Tiêu nhìn thấy, chỉ có thể giải thích, “Ý của ta là nói Sở Thanh Hàn có mưu đồ, nhưng hắn vẫn chưa an bài ổn thỏa, cho nên mới không muốn hại chết thái tử để tránh kinh động hoàng thượng, về phần ngọc bội, chỉ là để đề phòng ở trong cung đi lại…”
Nói một nửa, nhìn thấy vẻ mặt vẫn lạnh như băng của Hách Cửu Tiêu, hắn bất đắt dĩ thở dài, lấy túi nước trên tay Hách Cửu Tiêu rồi uống một ngụm, xoay người lại, sau đó chậm rãi nói, “Ta chỉ cầm nó, không tiếp cận với hắn, ngươi cần gì phải như thế.”
“Ta nhìn ra hắn có tâm tư khác với ngươi, ngày đó hắn bị ngươi gây thương tích, lúc rời đi lại không hề tức giận.” Ánh mắt không có độ ấm lại càng thêm u ám, Hách Cửu Tiêu đi đến bên cạnh hắn rồi xòe tay, “Lấy ra.”
“Cái gì?” Hách Thiên Thần ngoảnh đầu nhướng mi, giọng điệu của Hách Cửu Tiêu vừa kiên quyết vừa lạnh lùng, “Ngọc bội của hắn.”
Cảm thấy buồn cười vì phản ứng của hắn, Hách Thiên Thần lắc đầu rồi lấy ra mảnh ngọc bội từ trong ngực, vẫn chưa kịp đưa qua thì đã bị hắn cướp lấy, một mảnh ngọc ôn nhuận lấp lánh ánh sáng thẳng tắp rơi xuống hồ, gần như không nổi lên một chút gợn sóng, mà chỉ lặng tâm biến mất trên mặt hồ.
“Ngươi cũng biết có vật này thì chúng ta có thể dễ dàng xuất nhập hoàng cung mà không bị ngăn cản?” Hách Thiên Thần nhìn xuống hồ nước.
“Biết.” Hách Cửu Tiêu nhìn vào bóng đêm nơi chân trời, chắp tay sau lưng rồi hừ lạnh, “Ta còn biết hắn cố ý cho ngươi, muốn ngươi đi tìm hắn.”
Hách Thiên Thần nhướng mi, chậm rãi nói, “Nếu ta cầm lấy tín vật của hắn để tiến cung, thì hắn nhất định lập tức sẽ biết ta đến, chỉ cần ta ở trong hoàng cung, chỉ cần trên lưng của ta đeo thứ gì đó của hắn, thì hắn sẽ rõ ràng hành tung của ta như lòng bàn tay.”
Nhìn mặt hồ thâm trầm, trong mắt thản nhiên nổi lên vài phần ý cười, “Ngươi biết rõ điểm này, hay là không muốn để cho ta mang theo vật của hắn?” (Thần thử anh Chín sao?)
“Không muốn để cho ngươi mang theo vật của hắn.” Hách Cửu Tiêu trả lời không một chút do dự, đến gần trước người Hách Thiên Thần, hai người nhìn nhau, “Tuy rằng ta cũng biết hắn cho ngươi mảnh ngọc bội là có dụng ý khác.”
Không đợi Hách Thiên Thần lên tiếng, Hách Cửu Tiêu đã siết chặt bờ vai của hắn, “Đáp ứng ta, sau nay không được gặp hắn.”
Hách Thiên Thần không trả lời, ánh mắt khép lại giống như đang do dự, Hách Cửu Tiêu chau mày, hơi thở càng thêm nặng nề, ngữ điều trở nên lạnh lẽo, “Ta nói, không được gặp hắn.”
Hách Thiên Thần nhíu mày đối với cách nói chuyện gần như lớn tiếng quát khẽ của Hách Cửu Tiêu, trong lòng cảm thấy khó chịu, hắn định nói điều gì đó, nhưng đối phương căn bản không cho hắn nói, vừa mới há mồm thì liền bị bờ môi của Hách Cửu Tiêu đoạt lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.