Chương 180
Hỏa Ly
26/11/2016
Yêu Hồ tộc và triều Viêm từng có quan hệ, đây là điều mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chưa hề nghĩ đến.
Bọn họ không biết nhiều về Yêu Hồ tộc, nhưng lại biết Vạn Ương tộc, Yêu Hồ tộc là một phần của Vạn Ương tộc.
Vạn Ương tộc có thể được xưng là một quốc gia ở nơi tái ngoại giá lạnh, được tạo thành từ rất nhiều bộ tộc, Yêu Hồ tộc chính là một trong những bộ tộc đó, nhưng nổi danh nhất không phải là Yêu Hồ tộc mà là Ngao Kiêu tộc và Xích Lang tộc.
Người của Ngao Kiêu tộc dũng mãnh oai hùng, thiện chiến thiện kỵ. Người của Xích Lang tộc lại dị thường đoàn kết, tác phong hành xử cũng khác người Trung Nguyên, vừa tháo vác vừa điêu luyện, mà lại hết lòng trung thành với bộ tộc. Đây là hai tộc khó đối phó nhất ở Vạn Ương, cũng làm An Lăng Vương đau đầu nhất.
Hoàn toàn tương phản, Yêu Hồ tộc như một cái bóng, những lời đồn đãi liên quan đến Yêu Hồ tộc rất ít, nếu không liên lụy đến thân thế của bọn họ, thì bọn họ cơ hồ sẽ nghĩ rằng nó căn bản không hề tồn tại ở Vạn Ương.
Mà nay thế cục Trung Nguyên hỗn loạn, nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn và Vạn Ương cấu kết, Vạn Ương có ý đồ muốn xâm chiếm Trung Nguyên. Sở Thanh Hàn là mượn đao giết người, tính cướp lấy ngôi vị đế vương từ tay huynh trưởng của hắn, sau đó qua cầu rút ván, tiêu diệt Vạn Ương. Nhưng hắn không biết trong Vạn Ương còn có một bộ tộc, có những người bẩm sinh đã mang theo dị năng.
Âm mưu và chiến tranh lần này không biết sẽ diễn ra như thế nào, làm sao có thể kết thúc.
Bọn họ biết được vài chuyện từ Mục Thịnh, thứ nhất là địa vị của Yêu Hồ tộc rất đặc thù ở Vạn Ương, thứ hai là địa vị của huynh đệ bọn họ ở Yêu Hồ tộc cũng rất đặc biệt, có người muốn bọn họ chết, cũng có người muốn bọn họ sống.
Trước đây, cạm bẫy ở lôi đài cũng là vì vậy mà được thiết kế, Mục Thịnh đi vào Trung Nguyên chính là vì nhận lệnh bảo hộ bọn họ, không để bọn họ gặp phải chuyện không may, sau đó lại phát hiện bọn họ căn bản không cần hắn giúp đỡ, thì vẫn có thể giải quyết vấn đề, hắn không cần xuất hiện, chỉ đứng quan sát ở chỗ tối.
Tỷ như lần này, khi các phái tấn công, Ân Phách Mệnh đột nhiên xuất hiện, Mục Thịnh cảm thấy việc này không đúng, nên mới đi tìm Diễm Hoa, nhưng hắn không biết câu nói mà Diễm Hoa hô lên lúc ấy là thật hay là giả, hắn đi tìm Diễm Hoa vốn là muốn nàng trở thành trợ lực, không ngờ Diễm Hoa lại bị điên.
“Mẫu thân Diễm Âm của các ngươi và Diễm Hoa là hai tỷ muội đẹp nhất Vạn Ương, nhưng không biết vì sao bọn họ lại lâm vào hoàn cảnh như vậy, thực khiến người ta khó hiểu.” Mục Thịnh nói đến đây, biểu tình khác với lúc đầu, bộ dáng vô cùng cảm khái không giống như đang giả vờ, tựa hồ hắn đã quen biết Diễm Âm và Diễm Hoa từ rất lâu.
Nhưng với niên kỷ của hắn, làm sao có thể quen biết với các nàng, mặc dù nhận ra được, cũng sẽ không dùng ngữ điệu như vậy để xưng hô, Hách Thiên Thần hơi nhắm mắt lại, “Mục Thịnh, đến tột cùng ngươi là ai?”
“Ta là ai?” Mục Thịnh lắc lắc y mệ, kinh ngạc trừng lớn mắt, “Ta là Mục Thịnh a, đã sớm giới thiệu qua, chẳng lẽ ngươi đã quên? Ngươi làm sao quên được, mới vừa rồi ngươi còn gọi tên của ta.” Hắn thậm chí còn ủy khuất nhíu mày, dường như phi thường oán trách.
Ý đồ giả khờ của Mục Thịnh rất rõ ràng, Hách Cửu Tiêu đứng lên, lần này hắn không lộ ra bất luận biểu tình gì đáng sợ để nhìn Mục Thịnh, nhưng Hách Cửu Tiêu không có biểu tình thì càng đáng sợ hơn, hắn chậm rãi mở miệng, “Ngươi biết rõ ý tứ của lời này.”
Mục Thịnh đương nhiên biết, hắn biết sự xuất hiện của mình đã sớm làm cho hai người bọn họ nghi ngờ, cũng biết hôm nay nếu không nói cho rõ ràng thì hắn đừng hòng còn sống mà đi ra ngoài.
Nơi đây không còn là Vô Cực Uyển, không phải gian ngục thất kia, mà là ở thư phòng của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần đang đứng trước chiếc tủ chứa đầy thảo dược, Hách Cửu Tiêu ngồi ở sau án thư, trước mặt của hắn có rất nhiều loại dược, cứu người, giết người, làm cho người ta sống không bằng chết, làm cho người ta điên cuồng, khi hắn nói ra câu đó thì hắn đang cầm một lọ thuốc độc, Cẩm Hoa Mãng đang ở ngay bên cạnh, thè lưỡi phát ra tiếng khè khè.
Vong Sinh vẫn đang bị nhốt trong Vô Cực Uyển, Hách Thiên Thần vẫn chưa quyết định xử trí hắn.
“Các ngươi uy hiếp ta…” Mục Thịnh lau đi mồ hôi trên trán, nửa thật nửa giả oán hận. Hắn làm ra vẻ không có gì, Hách Thiên Thần vẫn đứng trước tủ dược, còn Hách Cửu Tiêu thì vẫn nhìn Mục Thịnh như vậy.
Mục Thịnh rốt cục phất y mệ, nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng, “Đừng nhìn ta như vậy, ta nói là được rồi, ta tên Mục Thịnh, cha của ta….cũng tên Mục Thịnh, ta là hắn, mà hắn cũng là ta.”
Hách Thiên Thần kinh ngạc ngẩng đầu, ngay cả Hách Cửu Tiêu cũng lộ ra thần sắc kinh dị, Mục Thịnh sớm biết bọn họ sẽ sinh ra phản ứng này, hắn buồn rầu ngã lưng tựa vào tường, “Năng lực của cha ta chính là lấy đi ký ức của người khác, nhưng loại năng lực này không phải là di truyền, mà là dùng phương pháp thừa kế.”
“Cái gì gọi là thừa kế?” Hách Thiên Thần tin tưởng việc này cũng không phải đơn giản như vậy.
“Đem tất cả suy nghĩ, ký ức, kể cả năng lực rồi truyền cho một người, sau đó hắn sẽ chết.” Mục Thịnh cười khẽ, rồi nói tiếp, “Nói chung sẽ truyền cho nhi tử của mình, cho nên cha của ta truyền hết tất cả ký ức cho ta, ta cũng gọi là Mục Thịnh.”
Đây là sự thừa kế như thế nào? Đem toàn bộ suy nghĩ và ký ức truyền thụ? Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chưa bao giờ tưởng tượng ra một chuyện như vậy. Nhưng nghĩ đến dị năng của bọn họ, đối với một người ở trên thế gian này mà nói, thì chẳng phải cũng rất khó tin hay sao? Nghĩ như vậy thì sẽ cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái.“Vậy cha của ngươi thì sao? Những gì hắn biết cũng là đến từ người khác? Ký ức bấy nhiêu năm, làm sao có thể chứa nổi tất cả?” Điểm này thì Hách Thiên Thần không thể lý giải, đời này truyền sang đời kia, hết thảy ký ức không còn là ban tặng, mà đã trở thành gánh nặng.
Hách Cửu Tiêu cũng có quan điểm giống hắn, “Trí não của con người không phải là vô hạn hay siêu việt, bất luận kẻ nào cũng không thể thừa nhận tất cả. Ngươi làm sao có thể chịu được?”
Mục Thịnh gật đầu tán thưởng, “Các ngươi nghĩ không sai, ta không thể nào thừa nhận, vì vậy…” Hắn chỉ vào đầu của mình, “Chúng ta đều phải tự phong bế ký ức, những ký ức đã rất xa xưa, bao gồm những chuyện mà cha của ta đã biết, những gì hắn đã trải qua, những việc này đối với ta mà nói thì cũng giống như một giấc mộng, chỉ cần không suy nghĩ thì sẽ không tạo ra ảnh hưởng đối với ta.”
“Giải thích như vậy thì các ngươi đã rõ rồi chứ.” Mục Thịnh cười nhẹ nhàng
Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu, trong mắt lộ ra một chút trầm trọng, dị năng này đối vớingười có dị năng mà nói thì rốt cục là may mắn hay là bất hạnh?
Sau khi Mục Thịnh giải thích, bọn họ đã có một chút hiểu biết đối với Yêu Hồ tộc, cũng biết không phải tất cả người của Yêu Hồ tộc đều có dị năng, Ân Phách Mệnh chính là một trong những người giống bọn họ, nhưng năng lực của hắn lại mạnh hơn so với Mục Thịnh, hắn có thể thao túng ý thức của con người, làm cho người ta khôi phục ký ức.
Ân Phách Mệnh đã đến đây thì chứng tỏ Yêu Hồ tộc đã bắt đầu hành động, vô luận bọn họ tính làm cái gì thì bọn họ đều là nhằm vào hai huynh đệ Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.
Mục Thịnh ly khai, trước khi đi còn nói một chuyện quan trọng, Độc Y Già Lam cũng là người của Vạn Ương, thuộc về Yêu Hồ tộc.
Từ khi Mục Thịnh rời đi, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều tự trầm mặc, bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ với những gì mà Mục Thịnh đã nói, bởi vì bọn họ đã sớm nghi ngờ.
Trong phòng đốt noãn lô, than củi thiêu đốt, ánh lửa đỏ không ngừng bập bùng, sắc đông tiêu điều bên ngoài cửa sổ rộng mở, bóng tối thâm trầm, Hách Thiên Thần nhìn ra màn đêm hắc ám, nhìn xuống vết thương đã khép lại trên đầu những ngón tay, “Ta muốn đi Vạn Ương một chuyến.”
Lời nói của hắn phá vỡ sự tĩnh mịch trong thư phòng, Hách Cửu Tiêu không hề cảm thấy bất ngờ, mới vừa rồi Hách Thiên Thần im lặng là đang tính toán nặng nhẹ, cân nhắc lợi hại, thế cục lúc này hỗn loạn, muốn lưu lại Thiên Cơ Các để đi tái ngoại, đây thật sự không phải là một quyết định dễ dàng.
“Xử trí Vong Sinh như thế nào?” Hách Cửu Tiêu đứng dậy rồi đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trống không, bây giờ ở Vạn Ương e rằng còn lạnh hơn nơi này.
“Ngươi không cản ta?” Hách Thiên Thần nhướng mi, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ngươi muốn đi với ta? Thật ra ta muốn đi để điều tra rõ ràng, nhiều năm trước Yêu Hồ tộc đã có quan hệ với Trung Nguyên, sẽ không phải không có lý do.”
“Với lại độc trên người của ngươi, dù sao cũng không thể nhất thời lấy độc trị độc làm cho thân thể bất lợi như vậy.” Ngón tay của hắn vẽ một đường trên môi của Hách Cửu Tiêu, uống thuốc độc lâu dài, bờ môi của Hách Cửu Tiêu không thể khôi phục màu sắc vốn có, màu đỏ ám trầm làm toàn thân của hắn trông có vẻ yêu dị, cùng với đôi mắt có đồng tử nhỏ hơn so với thường nhân.
Ngón tay vuốt ve vài lần trên môi, Hách Thiên Thần yên lặng thở dài, Hách Cửu Tiêu hôn lên tay hắn, “Lấy độc trị độc đối với ta cũng không có gì đáng ngại, nhưng như vậy thì ta không thể chạm vào ngươi, sẽ làm cho ngươi cũng bị trúng độc.”
Vì vậy Hách Cửu Tiêu mới quyết định không dùng độc để áp chế Già Lam, lần trước bắt buộc phải làm như thế, sau đó có một thời gian hắn không dám thân cận với Hách Thiên Thần, cho đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ, hắn không muốn phải tiếp tục như vậy.
Hách Thiên Thần như cười như không, chỉ lắc đầu, “Là ngươi không muốn kiềm chế thì có.” Hách Cửu Tiêu giành toàn bộ tình cảm cho hắn, khi ở trên giường thì hoàn toàn không thể nhìn ra sự lạnh lùng băng lãnh vốn có, hắn hoàn toàn đoán được lý do.
“Ngươi nói đều đúng.” Hách Cửu Tiêu không tính giấu diếm điểm này, nhưng hắn cũng nhớ rõ hậu quả của việc phát tác Già Lam, vừa dứt lời, hắn lại nhíu mày rồi nói tiếp, “Ta sẽ khống chế bản thân không sử dụng dị năng, lần sau nếu còn phát sinh chuyện như vậy thì ngươi nên biết phải làm thế nào.”
“Ta hiểu.” Hách Thiên Thần thản nhiên gật đầu, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên đưa tay vuốt ve tóc của hắn, hắn nghi hoặc giương mắt, “Sao thế?”
Bị thuộc hạ phản bội, Các chủ Thiên Cơ Các sẽ làm thế nào, “Ta sợ ngươi buồn phiền.” Hách Cửu Tiêu buông tay, rồi khẽ hôn lên tóc Hách Thiên Thần, sau đó chậm rãi lên tiếng, “Vong Sinh…”
Vong Sinh…..
Hách Thiên Thần thở dài.
Bọn họ không biết nhiều về Yêu Hồ tộc, nhưng lại biết Vạn Ương tộc, Yêu Hồ tộc là một phần của Vạn Ương tộc.
Vạn Ương tộc có thể được xưng là một quốc gia ở nơi tái ngoại giá lạnh, được tạo thành từ rất nhiều bộ tộc, Yêu Hồ tộc chính là một trong những bộ tộc đó, nhưng nổi danh nhất không phải là Yêu Hồ tộc mà là Ngao Kiêu tộc và Xích Lang tộc.
Người của Ngao Kiêu tộc dũng mãnh oai hùng, thiện chiến thiện kỵ. Người của Xích Lang tộc lại dị thường đoàn kết, tác phong hành xử cũng khác người Trung Nguyên, vừa tháo vác vừa điêu luyện, mà lại hết lòng trung thành với bộ tộc. Đây là hai tộc khó đối phó nhất ở Vạn Ương, cũng làm An Lăng Vương đau đầu nhất.
Hoàn toàn tương phản, Yêu Hồ tộc như một cái bóng, những lời đồn đãi liên quan đến Yêu Hồ tộc rất ít, nếu không liên lụy đến thân thế của bọn họ, thì bọn họ cơ hồ sẽ nghĩ rằng nó căn bản không hề tồn tại ở Vạn Ương.
Mà nay thế cục Trung Nguyên hỗn loạn, nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn và Vạn Ương cấu kết, Vạn Ương có ý đồ muốn xâm chiếm Trung Nguyên. Sở Thanh Hàn là mượn đao giết người, tính cướp lấy ngôi vị đế vương từ tay huynh trưởng của hắn, sau đó qua cầu rút ván, tiêu diệt Vạn Ương. Nhưng hắn không biết trong Vạn Ương còn có một bộ tộc, có những người bẩm sinh đã mang theo dị năng.
Âm mưu và chiến tranh lần này không biết sẽ diễn ra như thế nào, làm sao có thể kết thúc.
Bọn họ biết được vài chuyện từ Mục Thịnh, thứ nhất là địa vị của Yêu Hồ tộc rất đặc thù ở Vạn Ương, thứ hai là địa vị của huynh đệ bọn họ ở Yêu Hồ tộc cũng rất đặc biệt, có người muốn bọn họ chết, cũng có người muốn bọn họ sống.
Trước đây, cạm bẫy ở lôi đài cũng là vì vậy mà được thiết kế, Mục Thịnh đi vào Trung Nguyên chính là vì nhận lệnh bảo hộ bọn họ, không để bọn họ gặp phải chuyện không may, sau đó lại phát hiện bọn họ căn bản không cần hắn giúp đỡ, thì vẫn có thể giải quyết vấn đề, hắn không cần xuất hiện, chỉ đứng quan sát ở chỗ tối.
Tỷ như lần này, khi các phái tấn công, Ân Phách Mệnh đột nhiên xuất hiện, Mục Thịnh cảm thấy việc này không đúng, nên mới đi tìm Diễm Hoa, nhưng hắn không biết câu nói mà Diễm Hoa hô lên lúc ấy là thật hay là giả, hắn đi tìm Diễm Hoa vốn là muốn nàng trở thành trợ lực, không ngờ Diễm Hoa lại bị điên.
“Mẫu thân Diễm Âm của các ngươi và Diễm Hoa là hai tỷ muội đẹp nhất Vạn Ương, nhưng không biết vì sao bọn họ lại lâm vào hoàn cảnh như vậy, thực khiến người ta khó hiểu.” Mục Thịnh nói đến đây, biểu tình khác với lúc đầu, bộ dáng vô cùng cảm khái không giống như đang giả vờ, tựa hồ hắn đã quen biết Diễm Âm và Diễm Hoa từ rất lâu.
Nhưng với niên kỷ của hắn, làm sao có thể quen biết với các nàng, mặc dù nhận ra được, cũng sẽ không dùng ngữ điệu như vậy để xưng hô, Hách Thiên Thần hơi nhắm mắt lại, “Mục Thịnh, đến tột cùng ngươi là ai?”
“Ta là ai?” Mục Thịnh lắc lắc y mệ, kinh ngạc trừng lớn mắt, “Ta là Mục Thịnh a, đã sớm giới thiệu qua, chẳng lẽ ngươi đã quên? Ngươi làm sao quên được, mới vừa rồi ngươi còn gọi tên của ta.” Hắn thậm chí còn ủy khuất nhíu mày, dường như phi thường oán trách.
Ý đồ giả khờ của Mục Thịnh rất rõ ràng, Hách Cửu Tiêu đứng lên, lần này hắn không lộ ra bất luận biểu tình gì đáng sợ để nhìn Mục Thịnh, nhưng Hách Cửu Tiêu không có biểu tình thì càng đáng sợ hơn, hắn chậm rãi mở miệng, “Ngươi biết rõ ý tứ của lời này.”
Mục Thịnh đương nhiên biết, hắn biết sự xuất hiện của mình đã sớm làm cho hai người bọn họ nghi ngờ, cũng biết hôm nay nếu không nói cho rõ ràng thì hắn đừng hòng còn sống mà đi ra ngoài.
Nơi đây không còn là Vô Cực Uyển, không phải gian ngục thất kia, mà là ở thư phòng của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần đang đứng trước chiếc tủ chứa đầy thảo dược, Hách Cửu Tiêu ngồi ở sau án thư, trước mặt của hắn có rất nhiều loại dược, cứu người, giết người, làm cho người ta sống không bằng chết, làm cho người ta điên cuồng, khi hắn nói ra câu đó thì hắn đang cầm một lọ thuốc độc, Cẩm Hoa Mãng đang ở ngay bên cạnh, thè lưỡi phát ra tiếng khè khè.
Vong Sinh vẫn đang bị nhốt trong Vô Cực Uyển, Hách Thiên Thần vẫn chưa quyết định xử trí hắn.
“Các ngươi uy hiếp ta…” Mục Thịnh lau đi mồ hôi trên trán, nửa thật nửa giả oán hận. Hắn làm ra vẻ không có gì, Hách Thiên Thần vẫn đứng trước tủ dược, còn Hách Cửu Tiêu thì vẫn nhìn Mục Thịnh như vậy.
Mục Thịnh rốt cục phất y mệ, nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng, “Đừng nhìn ta như vậy, ta nói là được rồi, ta tên Mục Thịnh, cha của ta….cũng tên Mục Thịnh, ta là hắn, mà hắn cũng là ta.”
Hách Thiên Thần kinh ngạc ngẩng đầu, ngay cả Hách Cửu Tiêu cũng lộ ra thần sắc kinh dị, Mục Thịnh sớm biết bọn họ sẽ sinh ra phản ứng này, hắn buồn rầu ngã lưng tựa vào tường, “Năng lực của cha ta chính là lấy đi ký ức của người khác, nhưng loại năng lực này không phải là di truyền, mà là dùng phương pháp thừa kế.”
“Cái gì gọi là thừa kế?” Hách Thiên Thần tin tưởng việc này cũng không phải đơn giản như vậy.
“Đem tất cả suy nghĩ, ký ức, kể cả năng lực rồi truyền cho một người, sau đó hắn sẽ chết.” Mục Thịnh cười khẽ, rồi nói tiếp, “Nói chung sẽ truyền cho nhi tử của mình, cho nên cha của ta truyền hết tất cả ký ức cho ta, ta cũng gọi là Mục Thịnh.”
Đây là sự thừa kế như thế nào? Đem toàn bộ suy nghĩ và ký ức truyền thụ? Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chưa bao giờ tưởng tượng ra một chuyện như vậy. Nhưng nghĩ đến dị năng của bọn họ, đối với một người ở trên thế gian này mà nói, thì chẳng phải cũng rất khó tin hay sao? Nghĩ như vậy thì sẽ cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái.“Vậy cha của ngươi thì sao? Những gì hắn biết cũng là đến từ người khác? Ký ức bấy nhiêu năm, làm sao có thể chứa nổi tất cả?” Điểm này thì Hách Thiên Thần không thể lý giải, đời này truyền sang đời kia, hết thảy ký ức không còn là ban tặng, mà đã trở thành gánh nặng.
Hách Cửu Tiêu cũng có quan điểm giống hắn, “Trí não của con người không phải là vô hạn hay siêu việt, bất luận kẻ nào cũng không thể thừa nhận tất cả. Ngươi làm sao có thể chịu được?”
Mục Thịnh gật đầu tán thưởng, “Các ngươi nghĩ không sai, ta không thể nào thừa nhận, vì vậy…” Hắn chỉ vào đầu của mình, “Chúng ta đều phải tự phong bế ký ức, những ký ức đã rất xa xưa, bao gồm những chuyện mà cha của ta đã biết, những gì hắn đã trải qua, những việc này đối với ta mà nói thì cũng giống như một giấc mộng, chỉ cần không suy nghĩ thì sẽ không tạo ra ảnh hưởng đối với ta.”
“Giải thích như vậy thì các ngươi đã rõ rồi chứ.” Mục Thịnh cười nhẹ nhàng
Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu, trong mắt lộ ra một chút trầm trọng, dị năng này đối vớingười có dị năng mà nói thì rốt cục là may mắn hay là bất hạnh?
Sau khi Mục Thịnh giải thích, bọn họ đã có một chút hiểu biết đối với Yêu Hồ tộc, cũng biết không phải tất cả người của Yêu Hồ tộc đều có dị năng, Ân Phách Mệnh chính là một trong những người giống bọn họ, nhưng năng lực của hắn lại mạnh hơn so với Mục Thịnh, hắn có thể thao túng ý thức của con người, làm cho người ta khôi phục ký ức.
Ân Phách Mệnh đã đến đây thì chứng tỏ Yêu Hồ tộc đã bắt đầu hành động, vô luận bọn họ tính làm cái gì thì bọn họ đều là nhằm vào hai huynh đệ Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.
Mục Thịnh ly khai, trước khi đi còn nói một chuyện quan trọng, Độc Y Già Lam cũng là người của Vạn Ương, thuộc về Yêu Hồ tộc.
Từ khi Mục Thịnh rời đi, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều tự trầm mặc, bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ với những gì mà Mục Thịnh đã nói, bởi vì bọn họ đã sớm nghi ngờ.
Trong phòng đốt noãn lô, than củi thiêu đốt, ánh lửa đỏ không ngừng bập bùng, sắc đông tiêu điều bên ngoài cửa sổ rộng mở, bóng tối thâm trầm, Hách Thiên Thần nhìn ra màn đêm hắc ám, nhìn xuống vết thương đã khép lại trên đầu những ngón tay, “Ta muốn đi Vạn Ương một chuyến.”
Lời nói của hắn phá vỡ sự tĩnh mịch trong thư phòng, Hách Cửu Tiêu không hề cảm thấy bất ngờ, mới vừa rồi Hách Thiên Thần im lặng là đang tính toán nặng nhẹ, cân nhắc lợi hại, thế cục lúc này hỗn loạn, muốn lưu lại Thiên Cơ Các để đi tái ngoại, đây thật sự không phải là một quyết định dễ dàng.
“Xử trí Vong Sinh như thế nào?” Hách Cửu Tiêu đứng dậy rồi đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trống không, bây giờ ở Vạn Ương e rằng còn lạnh hơn nơi này.
“Ngươi không cản ta?” Hách Thiên Thần nhướng mi, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ngươi muốn đi với ta? Thật ra ta muốn đi để điều tra rõ ràng, nhiều năm trước Yêu Hồ tộc đã có quan hệ với Trung Nguyên, sẽ không phải không có lý do.”
“Với lại độc trên người của ngươi, dù sao cũng không thể nhất thời lấy độc trị độc làm cho thân thể bất lợi như vậy.” Ngón tay của hắn vẽ một đường trên môi của Hách Cửu Tiêu, uống thuốc độc lâu dài, bờ môi của Hách Cửu Tiêu không thể khôi phục màu sắc vốn có, màu đỏ ám trầm làm toàn thân của hắn trông có vẻ yêu dị, cùng với đôi mắt có đồng tử nhỏ hơn so với thường nhân.
Ngón tay vuốt ve vài lần trên môi, Hách Thiên Thần yên lặng thở dài, Hách Cửu Tiêu hôn lên tay hắn, “Lấy độc trị độc đối với ta cũng không có gì đáng ngại, nhưng như vậy thì ta không thể chạm vào ngươi, sẽ làm cho ngươi cũng bị trúng độc.”
Vì vậy Hách Cửu Tiêu mới quyết định không dùng độc để áp chế Già Lam, lần trước bắt buộc phải làm như thế, sau đó có một thời gian hắn không dám thân cận với Hách Thiên Thần, cho đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ, hắn không muốn phải tiếp tục như vậy.
Hách Thiên Thần như cười như không, chỉ lắc đầu, “Là ngươi không muốn kiềm chế thì có.” Hách Cửu Tiêu giành toàn bộ tình cảm cho hắn, khi ở trên giường thì hoàn toàn không thể nhìn ra sự lạnh lùng băng lãnh vốn có, hắn hoàn toàn đoán được lý do.
“Ngươi nói đều đúng.” Hách Cửu Tiêu không tính giấu diếm điểm này, nhưng hắn cũng nhớ rõ hậu quả của việc phát tác Già Lam, vừa dứt lời, hắn lại nhíu mày rồi nói tiếp, “Ta sẽ khống chế bản thân không sử dụng dị năng, lần sau nếu còn phát sinh chuyện như vậy thì ngươi nên biết phải làm thế nào.”
“Ta hiểu.” Hách Thiên Thần thản nhiên gật đầu, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên đưa tay vuốt ve tóc của hắn, hắn nghi hoặc giương mắt, “Sao thế?”
Bị thuộc hạ phản bội, Các chủ Thiên Cơ Các sẽ làm thế nào, “Ta sợ ngươi buồn phiền.” Hách Cửu Tiêu buông tay, rồi khẽ hôn lên tóc Hách Thiên Thần, sau đó chậm rãi lên tiếng, “Vong Sinh…”
Vong Sinh…..
Hách Thiên Thần thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.