Chương 207
Hỏa Ly
26/11/2016
Tư Tô đã hiểu, nhưng lúc này có hiểu thì cũng đã muộn.
Hách Thiên Thần nhìn Tư Tô, ánh mắt không mang theo hận ý cũng không có oán ý, chỉ yên lặng mà lên tiếng, “Lam Hạt là do ngươi nuôi dưỡng, phụ thân của Hồng Lăng bị Lam Hạt cắn, bức tường bạch cốt làm hang ổ cho Lam Hạt cũng là do ngươi bí mật tạo thành, ngươi muốn Băng Hà Liên Tử không phải vì để giải độc, mà là muốn phá hủy nó.”
Hồng Lăng lúc này mới biết được chân tướng trong đó, nàng nóng giận đá văng hòm thuốc Tư Tô hay mang theo, làm cho tất cả những thứ bên trong đều ngã nhào ra đất, quả thật không còn thấy Băng Hà Liên Tử ở bên trong, “Tư Tô! Ngươi là đồ tiểu nhân ác độc đê tiện!”
Một đao đâm xuống đùi của Tư Tô, trong cơn tức giận, Hồng Lăng lại đâm loạn xạ lên vai của Tư Tô, đôi mắt đỏ ngầu, “Hóa ra ngươi không phải muốn chữa trị cho cha của ta, ngươi chỉ dùng hắn để thử độc!”
Tư Tô không còn sức phản kháng, chỉ có thể thừa nhận kết quả do chính hành động đê hèn của mình làm ra, khóe miệng chảy máu, cổ họng của hắn phát lên tiếng cười nhẹ, giống như đang đắc ý, theo phản ứng của hắn thì Hách Thiên Thần đã có được đáp án, Già Lam quả thật không ở nơi này, có lẽ đã chết.
Bởi vậy, tất cả suy đoán lúc trước đều bị phủ định. Vốn là những chuyện có liên quan đến Già Lam, thì đều trở thành liên quan đến Tư Tô.
“Lý Miên Ca dùng thuốc để thay đổi tiếng nói là từ ngươi, dạy Vệ Vô Ưu làm cách nào để dùng da người thay đổi diện mạo cũng là ngươi, ngươi đã sớm chờ chúng ta đến Vạn Ương.” Hách Cửu Tiêu chịu đựng Tư Tô đã nhiều ngày, lúc này rốt cục không còn tiếp tục phải che giấu, tựa như nhìn một vật chết ở dưới chân.
Tư Tô không còn khí lực để mở miệng, trên người của hắn chỉ một cảm giác, đó là lạnh, là âm hàn của tử vong đang tiếp cận.
Hắn tự xưng là bất phàm, thủy chung không tin lời nói của Già Lam, bây giờ chỉ có thể nhận lấy hậu quả, hắn thật sự không bằng Hách Cửu Tiêu, muốn làm cho Hách Cửu Tiêu tự tay giết chết người mình yêu, làm cho Hách Cửu Tiêu phải thống khổ, cả đời này đều bị Vong Tâm khống chế. Nhưng cuối cùng, Hách Cửu Tiêu vẫn là Hách Cửu Tiêu, Tư Tô vẫn là Tư Tô, sự thật đúng như lời của Già Lam, hắn không bao giờ bằng Hách Cửu Tiêu.
Cho dù Tư Tô không cam lòng thì kết cục của hắn đã được định đoạt, đôi mắt vô thần chậm rãi khép lại, cảm nhận máu tươi đang dần dần cạn kiệt, lưỡi kiếm trên thân càng lúc càng lạnh, sinh mệnh của hắn rốt cục đã chấm dứt.
“Hắn đã chết.” Hách Thiên Thần tiến lên xác định, Hách Cửu Tiêu bước đến rồi rút kiếm ra, lại đâm vào ngực của Tư Tô một lần nữa, Hách Thiên Thần không hỏi vì sao hắn làm như thế, Hồng Lăng thì lại ngạc nhiên, “Hắn làm chuyện gì mà ngươi hận hắn như vậy?” Nàng đang lo lắng Tư Tô đã làm ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu quả thật là như vậy thì nàng cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.
“Trên đời có một loại thuốc có thể làm cho người ta bất tỉnh, hắn thiên về y thuật, không thể không đề phòng.” Hách Thiên Thần thay Hách Cửu Tiêu trả lời, bọn họ xác định Tư Tô đã chết, đồng thời cũng xác định đám người Ngao Kiêu tộc vừa rút lui cũng chưa ly khai, nhất định đã sớm bao vây nơi này.
Không biết Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đang suy nghĩ chuyện gì, tựa hồ cũng không hề nóng vội.
Hách Cửu Tiêu ban đầu không đáp ứng tương kế tựu kế, nhưng Hách Thiên Thần cho rằng chỉ có làm như thế thì mới có thể khiến Tư Tô nói ra sự thật, so với biện pháp bắt giữ Tư Tô rồi dụng hình của Hách Cửu Tiêu thì vẫn tốt hơn, cũng sẽ không bứt dây động rừng đến kẻ ở sau lưng Tư Tô, phương pháp như vậy sẽ càng đơn giản cũng như có hiệu quả rất tốt.
Nhưng đáp án là Già Lam đã chết, theo thái độ của Tư Tô thì Hách Thiên Thần cơ hồ có thể khẳng định điều này, hắn quay sang nói với Hách Cửu Tiêu, “Nếu Già Lam thật sự ở Vạn Ương, khi Tư Tô nghĩ rằng ngươi trúng độc Vong Tâm thì hắn nhất định sẽ dẫn chúng ta đi gặp Già Lam, ở trước mặt Già Lam để chứng tỏ hắn mạnh hơn ngươi.”
“Già Lam trúng một chưởng của ta, cho dù lúc ấy không chết, nhưng ngũ tạng lục phủ bị trọng thương, vốn không thể sống bao lâu, cho dù dùng nhiều thảo dược để kéo dài mạng sống, thì người phải chết vẫn khó thoát khỏi cái chết.” Già Lam quả nhiên chết trong tay hắn, cảm thấy hài lòng, vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu bắt đầu thả lỏng, nhưng Hách Thiên Thần lại nhíu chặt mi, như vậy thì thuốc giải phải tính thế nào?
Hắn cảm thấy trong lòng nặng nề, tâm tình của Hồng Lăng cũng không tốt hơn là bao, mới vừa rồi giao chiến trên người có thương tích, nàng lại không hề bận tâm đến vết thương của mình, đứng ở trước mặt hai người, thần sắc có vẻ hổ thẹn, “Ta thật có lỗi với các ngươi, các ngươi muốn xử trí ta như thế nào thì cứ động thủ!”
Hách Thiên Thần nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ đã bị phá hủy, mặt trời vẫn chưa xuống núi, trong cánh rừng rậm mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người dao động, hắn đáp lại lời của Hồng Lăng, “Ngươi là bị Tư Tô khống chế nên mới làm như vậy, cuối cùng ngươi vẫn chạy đến đây.” Ý của hắn là không trách tội.
Hồng Lăng không có tâm hại người, nhưng lại làm việc hại người, lời nói của Hách Thiên Thần làm cho nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng Hách Cửu Tiêu lại lạnh lùng thản nhiên lên tiếng, “Từ đầu hắn đã biết ngươi có chuyện giấu diếm, nếu hắn muốn trách ngươi thì sẽ không chờ cho đến bây giờ.”
Lúc trước Hách Cửu Tiêu cũng đã nói qua những lời tương tự như vậy, nhưng Hồng Lăng không rõ bọn họ biết được chuyện này từ khi nào, trên mặt vừa hiện lên sự nghi vấn thì Hách Thiên Thần xoay người nhìn thấy, hắn chỉ vừa cười vừa nói, “Ngươi từng bảo có quen biết với Tư Tô, nhưng khi gặp lại thì không hề nói với hắn một câu, ngay cả ánh mắt cũng không hề nhìn hắn khi hắn xuất hiện, nếu không cố ý lảng tránh, thì vì lý do gì? Nếu không phải có điều kỳ quái thì ta không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác.”
Hồng Lăng nhìn hắn rồi thở dài, không biết là tâm phục hay là áy náy, “May mắn các ngươi vô sự.”
Làm sao có thể xem như vô sự, khi mở cửa là lúc một kiếm đâm ra, Hách Cửu Tiêu nhớ đến mà lòng vẫn còn sợ hãi, “Sau này không được mạo hiểm như vậy nữa.” Hắn nhìn Hách Thiên Thần một cách không tán thành.
Hiểu được ám chỉ trong lời nói của hắn, Hách Thiên Thần giải thích, “Bên ngoài có thể nhìn thấy khung cửa sổ bám đầy bụi, nhưng phía trước cửa lại không có, chứng tỏ có người từng chạm qua, ta đã sớm biết bên trong có người, đương nhiên đã sớm phòng bị, làm sao có thể gặp chuyện bất trắc.”
Vẻ mặt của hắn tự nhiên, không hề cảm thấy nguy hiểm, một kiếm kia cơ hồ là nằm trong dự kiến của hắn, Hách Cửu Tiêu quan tâm quá hóa loạn, mặc kệ hắn giải thích như thế nào thì Hách Cửu Tiêu cũng cảm thấy rất mạo hiểm, “Tóm lại về sau không cho phép làm như vậy.”
Đối với Hách Cửu Tiêu đang nhíu chặt mi nói ra những lời này, phản ứng của Hách Thiên Thần là mỉm cười cho qua chuyện, khác với việc giả vờ diễn cho Tư Tô xem, kỳ thật hắn cũng không bận tâm việc Hách Cửu Tiêu ngang ngược độc đoán như vậy, hắn hiểu rõ những lời đó nghe ra có vẻ bá đạo nhưng đều xuất phát từ quan tâm.“Chuyện sau này thì để sau này nói.” Trả lời lấp lửng, Hách Thiên Thần chỉ ra bên ngoài, dừng lại đề tài đang thảo luận, “Người của Ngao Kiêu tộc đến.”
Hồng Lăng lúc này mới nhớ đến, nàng cảm thấy kỳ quái, cũng vội vàng đến bên cửa sổ rồi nhìn thoáng qua, bóng người dao động bên trong rừng cây càng lúc càng nhiều, “Vì sao Ngao Kiêu tộc lại nhằm vào các ngươi? Chẳng lẽ bởi vì các ngươi là người của Yêu Hồ tộc?”
“Ta cũng muốn biết.” Hách Thiên Thần vừa nói xong thì một bó đuốc bị ném từ bên ngoài vào cửa sổ, hắn né qua, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, “Bọn họ đến.”
Bó đuốc không phải để phóng hỏa bọn họ, mà là muốn bọn họ đi ra.
Khói đặc cuồn cuộn, bó đuốc kia không biết bỏ thêm cái gì mà làm cho người ta ngửi thấy liền có cảm giác choáng váng, khi khói đặc tỏa ra là lúc Hách Thiên Thần liền nín thở, đưa tay ra hiệu, ba người nhảy lên mái nhà.
Mái nhà đã sớm bị phá hư do đợt tập kích lúc trước, từ trên cao nhìn xuống, khắp tứ phía đều có địch nhân, khiến người ta kinh dị chính là Ân Phách Mệnh đang đứng trước mặt! Trong tay hắn còn có một người, Diễm Hoa!
“Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần, cuối cùng các ngươi cũng đã đến Vạn Ương, làm cho ta đợi rất vất vả.” Vài tiếng chắc lưỡi vang lên, truyền đến từ một người nam nhân lớn tuổi, đầu tóc rối tung như sư tử, khi nói chuyện thì đáy mắt hiện lên tinh quang, một thân khoác trường bào da hổ, thân hình khôi ngô, giọng nói như sấm rền.
Trời vẫn chưa tối, gần một trăm người bao vây nơi này, trong lúc nhất thời ngay cả ánh mặt trời tựa như đều bị bọn họ ngăn cản, trên triền núi, trong rừng, tất cả chỉ nhìn thấy một đám người, không nhìn thấy bất luận một tia sáng nào khác. Ân Phách Mệnh đang giữ chặt Diễm Hoa, đôi tay của nàng bị trói lại ở sau lưng, bàn tay của Ân Phách Mệnh đặt ngay cổ họng của nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lấy mạng của nàng.
“Nghe nói Đàn Y công tử muốn gặp ta, lão phu đã đến.” Lão già cầm đầu thấy sắc mặt của bọn họ đột biến thì liền cười to vài tiếng, đầu tóc rối tung, phất phơ trong gió như mãnh sư, “Lão phu trước tiên tự giới thiệu, ta chính là…”
“Tộc trưởng Ngao Kiêu tộc, ta biết.” Hách Thiên Thần không để cho người nọ dứt lời, mà lập tức cắt ngang lời của y, lúc này nhân số giữa địch và ta cách nhau rất xa, nếu để cho Ngao Kiêu tộc ngạo mạn thì sẽ bất lợi đối với bọn họ.
“Hùng Tích An, thả nàng ra.” Hách Cửu Tiêu đứng trên mái nhà, gọi thẳng đích danh của tộc trưởng Ngao Kiêu, từ khi Diễm Hoa cảnh cáo bọn họ thì bọn họ đã hỏi qua Phong Ngự Tu, cho nên hai huynh đệ không phải là hoàn toàn không biết.
Bị bọn họ mỉa mai, sắc mặt của Hùng Tích An trầm xuống, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục, chẳng những không giận mà còn mỉm cười, “Không sai, chính là lão phu, hai đứa tiểu tử các ngươi muốn gây sự ở Vạn Ương, lão phu sẽ cho các ngươi biết đây là sai lầm lớn như thế nào.” Hắn vung tay lên, “Ân Phách Mệnh!”
Ân Phách Mệnh bóp chặt cổ của Diễm Hoa, dựa vào lực cánh tay, chậm rãi nâng nàng lên, dưới chân của Diễm Hoa bỗng nhiên bị nhấc bổng, cổ họng bị siết chặt, lộ ra thần sắc thống khổ, nhưng lại ra sức trợn to mắt nhìn về phía mái nhà.
Ba người đứng trên mái nhà bị tàn phá, trong đó có hai nam tử, bọn họ sóng vai mà đứng, cùng nhau nhìn nàng, khoảng cách không phải rất gần, nàng cũng không thể vận công để nhìn, nhưng nàng có thể cảm giác được sự thân thiết và lo lắng trong mắt của bọn họ, thậm chí là nôn nóng, hai đứa hài tử này rốt cục cũng nhận thức người dì này, nàng còn có cái gì không thể vứt bỏ?
Muốn nói có, thì cũng chỉ có hai huynh đệ bọn họ, hai đứa hài tử này đã quá khổ sở, tỷ tỷ không còn sống, còn ai quan tâm bọn họ? Dì thực xin lỗi các ngươi, bây giờ còn trở thành gánh nặng, khiến các ngươi bị liên lụy.
Diễm Hoa cố gắng ngước nhìn lên cao, nhìn thấy y mệ của bọn họ phất lên, nhìn thấy hai người sánh vai mà đứng, lúc này nàng hy vọng bọn họ không để ý đến sinh tử của nàng, nàng căn bản không muốn sống, nàng chỉ hối hận vì sao nàng không thể kéo Ân Phách Mệnh cùng chết, mà lại bị hắn bắt giữ, trở thành công cụ để uy hiếp hai huynh đệ bọn họ.
Diễm Hoa trừng lớn mắt, dùng hết toàn lực để nhìn bọn họ, truyền lại ý tứ của chính mình, ánh mắt của nàng không phải cầu cứu, Diễm Hoa muốn bọn họ mau rời khỏi. Thậm chí cả Hồng Lăng cũng nhìn ra, không khỏi nóng vội, Hồng Lăng dần dần mất đi chủ kiến, “Hắn muốn chúng ta khoanh tay chịu trói, làm sao bây giờ?”
“Hoặc là các ngươi chết, hoặc là nàng chết, các ngươi chọn cách nào?” Đầu tóc rối tung phất phơ trong gió, Hùng Tích An chậm rãi hỏi bọn họ, sau đó để cho Ân Phách Mệnh thả Diễm Hoa xuống trước, để tránh nàng thật sự bị giết chết, như vậy sẽ mất đi lợi thế.
Từ lúc nhìn thấy Diễm Hoa thì Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không hề lên tiếng, sắc mặt không có biểu tình, ngay cả hơi thở nhẹ nhàng ấm áp của Hách Thiên Thần cũng không còn tồn tại, ánh mắt trầm hạ, dưới đáy mắt chỉ có ánh sáng sắc bén, hơi nghiêng đầu một chút, trong mắt nổi lên vài phần phập phồng, cùng Hách Cửu Tiêu nhìn thoáng qua, “Nàng vẫn chưa chết.”
“Ừhm, nàng chưa chết.” Hách Cửu Tiêu gật đầu, mẫu thân Diễm Âm của bọn họ không còn ở nhân thế, Diễm Hoa trở thành người thân duy nhất của bọn họ, Hùng Tích An lần này xem như đã bắt đúng người.
Cho dù Huyết Ma Y lãnh khốc vô tình, nhưng chung quy hắn cũng là người, Hách Thiên Thần vốn nghĩ rằng nàng có lẽ đã tử nạn dưới vực sâu, lúc này đột nhiên thấy nàng, mặc dù trước mắt nguy cơ tứ phía, nhưng hắn vẫn rất cao hứng.
Luôn luôn quan sát biểu tình của bọn họ, Hùng Tích An tiếp tục nói, “Thế nào? Nếu các ngươi lo lắng cho sinh tử của nàng thì xuống đây khoanh tay chịu trói, ta sẽ nể mặt mà cho các ngươi chết một cách dễ chịu, thế nào?”
“Ta rất muốn biết vì sao ngươi lại muốn nhằm vào huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ thật sự bởi vì chúng ta là hậu nhân của Yêu Hồ tộc? Ngao Kiêu và Yêu Hồ chẳng lẽ có thù hận gì hay sao?” Hách Thiên Thần không lộ ra biểu tình, không đi xuống, cũng không trả lời câu hỏi của Hùng Tích An.
Không ngờ Hùng Tích An nghe xong lời này của Hách Thiên Thần thì sắc mặt lại trở nên giận dữ, tựa hồ bị câu này gợi nhớ điều gì đó, hắn cười lạnh vài tiếng, cả giận nói, “Hai người các ngươi không cần biết nhiều như vậy, tóm lại Yêu Hồ tộc sẽ nhanh chóng đến bước đường cùng, chỉ cần các ngươi chết thì bọn họ sẽ không còn ngày ngóc đầu dậy.”
Hách Thiên Thần nhìn Tư Tô, ánh mắt không mang theo hận ý cũng không có oán ý, chỉ yên lặng mà lên tiếng, “Lam Hạt là do ngươi nuôi dưỡng, phụ thân của Hồng Lăng bị Lam Hạt cắn, bức tường bạch cốt làm hang ổ cho Lam Hạt cũng là do ngươi bí mật tạo thành, ngươi muốn Băng Hà Liên Tử không phải vì để giải độc, mà là muốn phá hủy nó.”
Hồng Lăng lúc này mới biết được chân tướng trong đó, nàng nóng giận đá văng hòm thuốc Tư Tô hay mang theo, làm cho tất cả những thứ bên trong đều ngã nhào ra đất, quả thật không còn thấy Băng Hà Liên Tử ở bên trong, “Tư Tô! Ngươi là đồ tiểu nhân ác độc đê tiện!”
Một đao đâm xuống đùi của Tư Tô, trong cơn tức giận, Hồng Lăng lại đâm loạn xạ lên vai của Tư Tô, đôi mắt đỏ ngầu, “Hóa ra ngươi không phải muốn chữa trị cho cha của ta, ngươi chỉ dùng hắn để thử độc!”
Tư Tô không còn sức phản kháng, chỉ có thể thừa nhận kết quả do chính hành động đê hèn của mình làm ra, khóe miệng chảy máu, cổ họng của hắn phát lên tiếng cười nhẹ, giống như đang đắc ý, theo phản ứng của hắn thì Hách Thiên Thần đã có được đáp án, Già Lam quả thật không ở nơi này, có lẽ đã chết.
Bởi vậy, tất cả suy đoán lúc trước đều bị phủ định. Vốn là những chuyện có liên quan đến Già Lam, thì đều trở thành liên quan đến Tư Tô.
“Lý Miên Ca dùng thuốc để thay đổi tiếng nói là từ ngươi, dạy Vệ Vô Ưu làm cách nào để dùng da người thay đổi diện mạo cũng là ngươi, ngươi đã sớm chờ chúng ta đến Vạn Ương.” Hách Cửu Tiêu chịu đựng Tư Tô đã nhiều ngày, lúc này rốt cục không còn tiếp tục phải che giấu, tựa như nhìn một vật chết ở dưới chân.
Tư Tô không còn khí lực để mở miệng, trên người của hắn chỉ một cảm giác, đó là lạnh, là âm hàn của tử vong đang tiếp cận.
Hắn tự xưng là bất phàm, thủy chung không tin lời nói của Già Lam, bây giờ chỉ có thể nhận lấy hậu quả, hắn thật sự không bằng Hách Cửu Tiêu, muốn làm cho Hách Cửu Tiêu tự tay giết chết người mình yêu, làm cho Hách Cửu Tiêu phải thống khổ, cả đời này đều bị Vong Tâm khống chế. Nhưng cuối cùng, Hách Cửu Tiêu vẫn là Hách Cửu Tiêu, Tư Tô vẫn là Tư Tô, sự thật đúng như lời của Già Lam, hắn không bao giờ bằng Hách Cửu Tiêu.
Cho dù Tư Tô không cam lòng thì kết cục của hắn đã được định đoạt, đôi mắt vô thần chậm rãi khép lại, cảm nhận máu tươi đang dần dần cạn kiệt, lưỡi kiếm trên thân càng lúc càng lạnh, sinh mệnh của hắn rốt cục đã chấm dứt.
“Hắn đã chết.” Hách Thiên Thần tiến lên xác định, Hách Cửu Tiêu bước đến rồi rút kiếm ra, lại đâm vào ngực của Tư Tô một lần nữa, Hách Thiên Thần không hỏi vì sao hắn làm như thế, Hồng Lăng thì lại ngạc nhiên, “Hắn làm chuyện gì mà ngươi hận hắn như vậy?” Nàng đang lo lắng Tư Tô đã làm ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu quả thật là như vậy thì nàng cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.
“Trên đời có một loại thuốc có thể làm cho người ta bất tỉnh, hắn thiên về y thuật, không thể không đề phòng.” Hách Thiên Thần thay Hách Cửu Tiêu trả lời, bọn họ xác định Tư Tô đã chết, đồng thời cũng xác định đám người Ngao Kiêu tộc vừa rút lui cũng chưa ly khai, nhất định đã sớm bao vây nơi này.
Không biết Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đang suy nghĩ chuyện gì, tựa hồ cũng không hề nóng vội.
Hách Cửu Tiêu ban đầu không đáp ứng tương kế tựu kế, nhưng Hách Thiên Thần cho rằng chỉ có làm như thế thì mới có thể khiến Tư Tô nói ra sự thật, so với biện pháp bắt giữ Tư Tô rồi dụng hình của Hách Cửu Tiêu thì vẫn tốt hơn, cũng sẽ không bứt dây động rừng đến kẻ ở sau lưng Tư Tô, phương pháp như vậy sẽ càng đơn giản cũng như có hiệu quả rất tốt.
Nhưng đáp án là Già Lam đã chết, theo thái độ của Tư Tô thì Hách Thiên Thần cơ hồ có thể khẳng định điều này, hắn quay sang nói với Hách Cửu Tiêu, “Nếu Già Lam thật sự ở Vạn Ương, khi Tư Tô nghĩ rằng ngươi trúng độc Vong Tâm thì hắn nhất định sẽ dẫn chúng ta đi gặp Già Lam, ở trước mặt Già Lam để chứng tỏ hắn mạnh hơn ngươi.”
“Già Lam trúng một chưởng của ta, cho dù lúc ấy không chết, nhưng ngũ tạng lục phủ bị trọng thương, vốn không thể sống bao lâu, cho dù dùng nhiều thảo dược để kéo dài mạng sống, thì người phải chết vẫn khó thoát khỏi cái chết.” Già Lam quả nhiên chết trong tay hắn, cảm thấy hài lòng, vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu bắt đầu thả lỏng, nhưng Hách Thiên Thần lại nhíu chặt mi, như vậy thì thuốc giải phải tính thế nào?
Hắn cảm thấy trong lòng nặng nề, tâm tình của Hồng Lăng cũng không tốt hơn là bao, mới vừa rồi giao chiến trên người có thương tích, nàng lại không hề bận tâm đến vết thương của mình, đứng ở trước mặt hai người, thần sắc có vẻ hổ thẹn, “Ta thật có lỗi với các ngươi, các ngươi muốn xử trí ta như thế nào thì cứ động thủ!”
Hách Thiên Thần nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ đã bị phá hủy, mặt trời vẫn chưa xuống núi, trong cánh rừng rậm mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người dao động, hắn đáp lại lời của Hồng Lăng, “Ngươi là bị Tư Tô khống chế nên mới làm như vậy, cuối cùng ngươi vẫn chạy đến đây.” Ý của hắn là không trách tội.
Hồng Lăng không có tâm hại người, nhưng lại làm việc hại người, lời nói của Hách Thiên Thần làm cho nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng Hách Cửu Tiêu lại lạnh lùng thản nhiên lên tiếng, “Từ đầu hắn đã biết ngươi có chuyện giấu diếm, nếu hắn muốn trách ngươi thì sẽ không chờ cho đến bây giờ.”
Lúc trước Hách Cửu Tiêu cũng đã nói qua những lời tương tự như vậy, nhưng Hồng Lăng không rõ bọn họ biết được chuyện này từ khi nào, trên mặt vừa hiện lên sự nghi vấn thì Hách Thiên Thần xoay người nhìn thấy, hắn chỉ vừa cười vừa nói, “Ngươi từng bảo có quen biết với Tư Tô, nhưng khi gặp lại thì không hề nói với hắn một câu, ngay cả ánh mắt cũng không hề nhìn hắn khi hắn xuất hiện, nếu không cố ý lảng tránh, thì vì lý do gì? Nếu không phải có điều kỳ quái thì ta không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác.”
Hồng Lăng nhìn hắn rồi thở dài, không biết là tâm phục hay là áy náy, “May mắn các ngươi vô sự.”
Làm sao có thể xem như vô sự, khi mở cửa là lúc một kiếm đâm ra, Hách Cửu Tiêu nhớ đến mà lòng vẫn còn sợ hãi, “Sau này không được mạo hiểm như vậy nữa.” Hắn nhìn Hách Thiên Thần một cách không tán thành.
Hiểu được ám chỉ trong lời nói của hắn, Hách Thiên Thần giải thích, “Bên ngoài có thể nhìn thấy khung cửa sổ bám đầy bụi, nhưng phía trước cửa lại không có, chứng tỏ có người từng chạm qua, ta đã sớm biết bên trong có người, đương nhiên đã sớm phòng bị, làm sao có thể gặp chuyện bất trắc.”
Vẻ mặt của hắn tự nhiên, không hề cảm thấy nguy hiểm, một kiếm kia cơ hồ là nằm trong dự kiến của hắn, Hách Cửu Tiêu quan tâm quá hóa loạn, mặc kệ hắn giải thích như thế nào thì Hách Cửu Tiêu cũng cảm thấy rất mạo hiểm, “Tóm lại về sau không cho phép làm như vậy.”
Đối với Hách Cửu Tiêu đang nhíu chặt mi nói ra những lời này, phản ứng của Hách Thiên Thần là mỉm cười cho qua chuyện, khác với việc giả vờ diễn cho Tư Tô xem, kỳ thật hắn cũng không bận tâm việc Hách Cửu Tiêu ngang ngược độc đoán như vậy, hắn hiểu rõ những lời đó nghe ra có vẻ bá đạo nhưng đều xuất phát từ quan tâm.“Chuyện sau này thì để sau này nói.” Trả lời lấp lửng, Hách Thiên Thần chỉ ra bên ngoài, dừng lại đề tài đang thảo luận, “Người của Ngao Kiêu tộc đến.”
Hồng Lăng lúc này mới nhớ đến, nàng cảm thấy kỳ quái, cũng vội vàng đến bên cửa sổ rồi nhìn thoáng qua, bóng người dao động bên trong rừng cây càng lúc càng nhiều, “Vì sao Ngao Kiêu tộc lại nhằm vào các ngươi? Chẳng lẽ bởi vì các ngươi là người của Yêu Hồ tộc?”
“Ta cũng muốn biết.” Hách Thiên Thần vừa nói xong thì một bó đuốc bị ném từ bên ngoài vào cửa sổ, hắn né qua, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, “Bọn họ đến.”
Bó đuốc không phải để phóng hỏa bọn họ, mà là muốn bọn họ đi ra.
Khói đặc cuồn cuộn, bó đuốc kia không biết bỏ thêm cái gì mà làm cho người ta ngửi thấy liền có cảm giác choáng váng, khi khói đặc tỏa ra là lúc Hách Thiên Thần liền nín thở, đưa tay ra hiệu, ba người nhảy lên mái nhà.
Mái nhà đã sớm bị phá hư do đợt tập kích lúc trước, từ trên cao nhìn xuống, khắp tứ phía đều có địch nhân, khiến người ta kinh dị chính là Ân Phách Mệnh đang đứng trước mặt! Trong tay hắn còn có một người, Diễm Hoa!
“Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần, cuối cùng các ngươi cũng đã đến Vạn Ương, làm cho ta đợi rất vất vả.” Vài tiếng chắc lưỡi vang lên, truyền đến từ một người nam nhân lớn tuổi, đầu tóc rối tung như sư tử, khi nói chuyện thì đáy mắt hiện lên tinh quang, một thân khoác trường bào da hổ, thân hình khôi ngô, giọng nói như sấm rền.
Trời vẫn chưa tối, gần một trăm người bao vây nơi này, trong lúc nhất thời ngay cả ánh mặt trời tựa như đều bị bọn họ ngăn cản, trên triền núi, trong rừng, tất cả chỉ nhìn thấy một đám người, không nhìn thấy bất luận một tia sáng nào khác. Ân Phách Mệnh đang giữ chặt Diễm Hoa, đôi tay của nàng bị trói lại ở sau lưng, bàn tay của Ân Phách Mệnh đặt ngay cổ họng của nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lấy mạng của nàng.
“Nghe nói Đàn Y công tử muốn gặp ta, lão phu đã đến.” Lão già cầm đầu thấy sắc mặt của bọn họ đột biến thì liền cười to vài tiếng, đầu tóc rối tung, phất phơ trong gió như mãnh sư, “Lão phu trước tiên tự giới thiệu, ta chính là…”
“Tộc trưởng Ngao Kiêu tộc, ta biết.” Hách Thiên Thần không để cho người nọ dứt lời, mà lập tức cắt ngang lời của y, lúc này nhân số giữa địch và ta cách nhau rất xa, nếu để cho Ngao Kiêu tộc ngạo mạn thì sẽ bất lợi đối với bọn họ.
“Hùng Tích An, thả nàng ra.” Hách Cửu Tiêu đứng trên mái nhà, gọi thẳng đích danh của tộc trưởng Ngao Kiêu, từ khi Diễm Hoa cảnh cáo bọn họ thì bọn họ đã hỏi qua Phong Ngự Tu, cho nên hai huynh đệ không phải là hoàn toàn không biết.
Bị bọn họ mỉa mai, sắc mặt của Hùng Tích An trầm xuống, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục, chẳng những không giận mà còn mỉm cười, “Không sai, chính là lão phu, hai đứa tiểu tử các ngươi muốn gây sự ở Vạn Ương, lão phu sẽ cho các ngươi biết đây là sai lầm lớn như thế nào.” Hắn vung tay lên, “Ân Phách Mệnh!”
Ân Phách Mệnh bóp chặt cổ của Diễm Hoa, dựa vào lực cánh tay, chậm rãi nâng nàng lên, dưới chân của Diễm Hoa bỗng nhiên bị nhấc bổng, cổ họng bị siết chặt, lộ ra thần sắc thống khổ, nhưng lại ra sức trợn to mắt nhìn về phía mái nhà.
Ba người đứng trên mái nhà bị tàn phá, trong đó có hai nam tử, bọn họ sóng vai mà đứng, cùng nhau nhìn nàng, khoảng cách không phải rất gần, nàng cũng không thể vận công để nhìn, nhưng nàng có thể cảm giác được sự thân thiết và lo lắng trong mắt của bọn họ, thậm chí là nôn nóng, hai đứa hài tử này rốt cục cũng nhận thức người dì này, nàng còn có cái gì không thể vứt bỏ?
Muốn nói có, thì cũng chỉ có hai huynh đệ bọn họ, hai đứa hài tử này đã quá khổ sở, tỷ tỷ không còn sống, còn ai quan tâm bọn họ? Dì thực xin lỗi các ngươi, bây giờ còn trở thành gánh nặng, khiến các ngươi bị liên lụy.
Diễm Hoa cố gắng ngước nhìn lên cao, nhìn thấy y mệ của bọn họ phất lên, nhìn thấy hai người sánh vai mà đứng, lúc này nàng hy vọng bọn họ không để ý đến sinh tử của nàng, nàng căn bản không muốn sống, nàng chỉ hối hận vì sao nàng không thể kéo Ân Phách Mệnh cùng chết, mà lại bị hắn bắt giữ, trở thành công cụ để uy hiếp hai huynh đệ bọn họ.
Diễm Hoa trừng lớn mắt, dùng hết toàn lực để nhìn bọn họ, truyền lại ý tứ của chính mình, ánh mắt của nàng không phải cầu cứu, Diễm Hoa muốn bọn họ mau rời khỏi. Thậm chí cả Hồng Lăng cũng nhìn ra, không khỏi nóng vội, Hồng Lăng dần dần mất đi chủ kiến, “Hắn muốn chúng ta khoanh tay chịu trói, làm sao bây giờ?”
“Hoặc là các ngươi chết, hoặc là nàng chết, các ngươi chọn cách nào?” Đầu tóc rối tung phất phơ trong gió, Hùng Tích An chậm rãi hỏi bọn họ, sau đó để cho Ân Phách Mệnh thả Diễm Hoa xuống trước, để tránh nàng thật sự bị giết chết, như vậy sẽ mất đi lợi thế.
Từ lúc nhìn thấy Diễm Hoa thì Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không hề lên tiếng, sắc mặt không có biểu tình, ngay cả hơi thở nhẹ nhàng ấm áp của Hách Thiên Thần cũng không còn tồn tại, ánh mắt trầm hạ, dưới đáy mắt chỉ có ánh sáng sắc bén, hơi nghiêng đầu một chút, trong mắt nổi lên vài phần phập phồng, cùng Hách Cửu Tiêu nhìn thoáng qua, “Nàng vẫn chưa chết.”
“Ừhm, nàng chưa chết.” Hách Cửu Tiêu gật đầu, mẫu thân Diễm Âm của bọn họ không còn ở nhân thế, Diễm Hoa trở thành người thân duy nhất của bọn họ, Hùng Tích An lần này xem như đã bắt đúng người.
Cho dù Huyết Ma Y lãnh khốc vô tình, nhưng chung quy hắn cũng là người, Hách Thiên Thần vốn nghĩ rằng nàng có lẽ đã tử nạn dưới vực sâu, lúc này đột nhiên thấy nàng, mặc dù trước mắt nguy cơ tứ phía, nhưng hắn vẫn rất cao hứng.
Luôn luôn quan sát biểu tình của bọn họ, Hùng Tích An tiếp tục nói, “Thế nào? Nếu các ngươi lo lắng cho sinh tử của nàng thì xuống đây khoanh tay chịu trói, ta sẽ nể mặt mà cho các ngươi chết một cách dễ chịu, thế nào?”
“Ta rất muốn biết vì sao ngươi lại muốn nhằm vào huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ thật sự bởi vì chúng ta là hậu nhân của Yêu Hồ tộc? Ngao Kiêu và Yêu Hồ chẳng lẽ có thù hận gì hay sao?” Hách Thiên Thần không lộ ra biểu tình, không đi xuống, cũng không trả lời câu hỏi của Hùng Tích An.
Không ngờ Hùng Tích An nghe xong lời này của Hách Thiên Thần thì sắc mặt lại trở nên giận dữ, tựa hồ bị câu này gợi nhớ điều gì đó, hắn cười lạnh vài tiếng, cả giận nói, “Hai người các ngươi không cần biết nhiều như vậy, tóm lại Yêu Hồ tộc sẽ nhanh chóng đến bước đường cùng, chỉ cần các ngươi chết thì bọn họ sẽ không còn ngày ngóc đầu dậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.