Chương 303
Hỏa Ly
27/11/2016
Bạch y phiêu diêu dưới bầu trời mênh mông, khác với bạch y lỗi lạc của
Hoa Nam Ẩn, bóng trắng tiêu sái thản nhiên tựa như không có bất cứ thứ
gì có thể trói buộc hắn, như lưu vân lướt qua trước mắt Hách Cửu Tiêu.
Dường như e sợ chỉ trong chớp mắt thì hắn sẽ tiêu tán, Hách Cửu Tiêu vội vàng đưa tay kéo lấy y mệ của hắn, Hách Thiên Thần dừng lại một chút, hồi đầu nhìn thấy Hách Cửu Tiêu mặc thanh y của hắn, trong lòng nảy lên một cảm giác kỳ dị, tựa hồ đang nhìn thấy chính mình, “Đuổi theo.”
Từ hậu viện y xá trèo tường mà ra, hai người không hề gây chú ý cho bất kỳ ai, trên đường phố người đến kẻ đi, đã vào ban đêm nhưng vì tin tức ngưng chiến mà dân chúng đều ăn mừng, rất nhiều cửa hiệu khách điếm đều treo hoa đăng, những chiếc đèn lồng dưới màn đêm càng thêm phần kiều diễm, tựa như lễ hội, “Chúng ta đi đâu?” Hiếm khi đi trên đường như vậy, sợ lạc với Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu và hắn đi rất gần với nhau, bộ dáng của hai người đều xuất chúng, khí chất bất phàm, khiến cho không ít người qua đường đều chú ý. Hách Thiên Thần bước nhanh cước bộ, xuyên qua đám người, hắn thủy chung vẫn không thể quen đứng ở nơi có nhiều người, “Lại đây.” Hách Cửu Tiêu kéo lấy tay Hách Thiên Thần, đi rất nhanh, bọn họ hướng vào nơi ít người mà đi, trước mắt là một con phố dài, tránh khỏi đám đông này thì đoàn người dần dần thưa thớt, đi vào trong một ngõ nhỏ có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng náo nhiệt ở đầu phố.
Nơi đây chính là một hoa phố, ngõ nhỏ có treo đầy đèn lồng màu đỏ, oanh thanh yến ngữ từng trận cười duyên theo gió đêm truyền đến, Hách Cửu Tiêu biết Hách Thiên Thần xưa nay hảo khiết, không thích trải qua những nơi này, lôi kéo Hách Thiên Thần vòng vèo qua từng lối ngõ, nhưng không ngờ người bên cạnh lại đột nhiên dừng bước. (hoa phố = phố buôn hoa bán phấn)
“Trước kia ngươi đã từng đến?” Hách Thiên Thần đứng trong bóng đêm, nửa bên mặt bị ánh sáng chiếu vào có một chút mông lung, thấy không rõ biểu tình. Hách Cửu Tiêu dừng chân, dường như cảm thấy khó hiểu, “Đến đâu?”
Hách Thiên Thần quay đầu lại rồi khẽ giật mi, “Đương nhiên là thanh lâu.” Hắn tựa như đang cười lại giống như không, đưa tay chỉ vào ngõ nhỏ ở phía trước, “Tựa như nơi này, thanh lâu kỹ viện, trước kia ngươi đã từng đến?”
Hắn hỏi một cách bình tĩnh chậm rãi khiến cho Hách Cửu Tiêu hoàn toàn đoán không được chân ý của hắn, chần chừ không trả lời, Hách Thiên Thần lại đột nhiên bước đi, “Là ta đã quên, ngươi căn bản không cần đến những nơi như vậy, đều có giai nhân đưa đến tận cửa.” (yêu, bé Thần ghen)
Trong tiếng cười có ý chế nhạo, khi Hách Thiên Thần nói chuyện thì đã bước lên phía trước, hướng đi cư nhiên lại chính là ngõ nhỏ kia, Hách Cửu Tiêu vội vàng giữ hắn lại, “Ta từng đi thanh lâu, bất quá là cùng người ta hẹn ở nơi đó, gặp mặt uống rượu mà thôi.”
“Cửu Tiêu, ta sẽ không tính toán với những chuyện quá khứ của ngươi.” Hách Thiên Thần không dừng cước bộ mà chỉ kéo Hách Cửu Tiêu cùng nhau hướng vào bên trong, “Thanh lâu kỳ thật cũng không phải kinh khủng như đa số mọi người đều tưởng tượng.”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Hách Thiên Thần, hắn thật sự tính đi vào nơi yên hoa kỹ viện này hay sao. Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu căng thẳng, cùng với Hách Thiên Thần đi vào bên trong ngõ nhỏ, với tướng mạo và khí độ của bọn họ, có không ít nữ tử tiến đến bắt chuyện khiêu dụ.
Mặc dù toàn thân ma mỵ của Hách Cửu Tiêu làm cho người ta rất khó kháng cự nhưng bọn nữ tử vẫn nguyện ý tiếp cận Hách Thiên Thần hơn, công tử như lưu vân minh nguyệt, dáng vẻ tôn quý tiêu sái, thấy thế nào cũng không phải người thường, trong khi người nam nhân kia cho dù khiến người ta tâm động nhưng sắc mặt băng lãnh lại làm người ta rất sợ hãi.
Chẳng qua các nàng không biết càng làm như vậy thì chỉ càng khiến sắc mặt của người nọ càng thêm khó coi, Hách Cửu Tiêu dừng bước, đám nữ tử vây quanh đều đột nhiên cả kinh, các nàng không biết cái gì gọi là sát khí nhưng đều biết sợ hãi, biết cái gì là nguy hiểm, bọn họ vội vàng lui ra sau vài bước.
Làn gió mát giữa đêm khuya làm cho người ta cảm thấy sảng khoái, giờ khắc này có không ít người kéo lấy áo choàng trên người, cảm thấy có một cỗ lãnh ý từ lòng bàn chân lan dần lên toàn thân, bỗng nhiên khiến người ta run sợ.
Ngay lúc này có một nữ tử từ trên lâu các nhìn thấy tình cảnh phía dưới liền vội vàng chạy ra, đi đến giữa đám người, “Công tử đã đến, thỉnh đi bên này.”
Nàng không nhiều lời, cũng không liếc mắt nhìn, cúi đầu nói xong thì ra hiệu cho bọn họ đi theo nàng, thậm chí cũng không nâng mặt lên.
“Hồng cô?” Những nữ tử thanh lâu khác đều nhìn nàng, cảm thấy khó hiểu, “Từ khi ta đến đây chưa từng thấy Hồng cô xuống lầu tiếp khách, hôm nay nàng lại…”
Thân phận của Hồng cô ở nơi này là cao nhất, tất cả cửa hiệu ở trước mặt tiền đều là nàng sở hữu, sau đó bán cho những người khác, nàng ở U Hồng tiểu trúc, là thanh lâu rất nổi danh nơi này, nàng chấp chưởng tất cả mọi việc ở đây, ngoại trừ hoa khôi Nhược Hành, nữ tử thần bí nhất.
“Thân phận của hai vị khách nhân nhất định không tầm thường, có khi nào là hoàng tử trong cung không?”
“Hai vị hoàng tử, một người ở trong hoàng thành, một người ở tái ngoại, làm sao có hoàng tử nào khác, ta nghĩ là công tử thế gia.”
“Nói không chừng là công tử của Vương đại nhân? Hảo hữu của hắn thích mặc bạch y.”
Các nàng tựa hồ biết rất nhiều chuyện, nói đến các đại thần trong triều mà lại thuộc như lòng bàn tay, những gì bọn họ thấp giọng nghị luận đều lọt vào tai của Hách Cửu Tiêu, thấy cước bộ của Hách Thiên Thần thong thả, không mang theo cảnh giác, càng xác định hắn đến đây là có dụng ý.
“Công tử đợi một chút, ta đi báo với Nhược Hành cô nương.” Hồng cô dẫn bọn họ vào một tiểu trúc u tĩnh, dọc đường đi có gặp những vị khách nhân khác, có vài vị là đại quan trong triều.
Giống như khách quen, Hồng Cô dẫn bọn họ vào cửa, lại đi thỉnh Nhược Hành cô nương, khiến người khác kinh dị là ngoại trừ Hồng cô tự mình tiếp khách thì đối phương mà hai vị khách nhân bất phàm muốn gặp lại chính là Nhược Hành.
Trong phòng khách của U Hồng tiểu trúc, không có những cô nương bưng trà hầu hạ, trong phòng chỉ còn lại hai người, đôi mắt của Hách Cửu Tiêu trở nên tối sầm, kéo Hách Thiên Thần đến trước người, “Trước kia ngươi thường xuyên đến?”
“Không thường lắm, có Hồng Cô thu xếp nên ta không thường xuyên đến đây, huống hồ nơi này cách Thiên Cơ Các quá xa, cũng không thuận tiện đến đây thường xuyên.”
Hách Thiên Thần trả lời chi tiết, nhưng có người lại không hài lòng đối với câu trả lời của hắn.
Hách Cửu Tiêu mạnh mẽ siết chặt vạt ngoại bào trong tay, hai người thoáng chốc kề sát vào nhau, “Nhược Hành là ai? Là thủ hạ ngươi đặt bên ngoài Thiên Cơ Các hay là Tử Diễm thứ hai? Bên cạnh ngươi còn bao nhiêu Tử Diễm mà chưa nói với ta?”
Lời nói của Hách Cửu Tiêu tràn ngập nguy hiểm, mỗi một chữ đều âm u lạnh lẽo khiến người ta phải sợ hãi, Hách Thiên Thần không ngờ Hách Cửu Tiêu lại phản ứng lớn như vậy, khẽ nhíu mày, cầm lấy bàn tay đang chộp vào vạt ngoại bào của hắn, vừa cười khổ vừa biện bạch, “Cửu Tiêu, không phải như ngươi suy nghĩ…”
“Yêu—quả nhiên là công tử đến đây, Hồng Cô nói với ta mà ta còn không tin, không ngờ lại có một ngày công tử thật sự ghé thăm.” Cửa được đẩy ra, một nữ tử không biết xuất hiện từ khi nào đang dựa vào cạnh cửa, trên mặt che lụa mỏng, trong mông lung chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đầy phong tình, trong suốt như lưu tinh đang lấp lánh.
“Nhược Hành.” Hách Thiên Thần muốn đẩy Hách Cửu Tiêu ra nhưng đối phương hoàn toàn không cho hắn như ý, nắm chặt tay hắn không hề thả lỏng, đôi mắt băng hàn sắc bén phóng lên người của nữ tử kia.
Hai nam nhân trong phòng đang dây dưa nhưng Nhược Hành dường như không hề nhìn thấy, đứng thẳng lưng rồi bước vào, sau khi đóng cửa lại thì vẻ mặt nhất thời khác biệt so với lúc đầu, “Thuộc hạ bái kiến Các chủ.”
Khi nói đến câu này thì đôi mắt trong suốt của Nhược Hành như toát lên vài phần kỳ dịvà hiếu kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy Các chủ mang theo biểu tình bất đắc dĩ và lo lắng như vậy, tựa hồ không muốn bị người nam nhân bên cạnh hiểu lầm, có thể thấy được người nọ rất quan trọng với Các chủ, cũng khiến cho Nhược Hành lập tức biết rõ người này là ai.
“Các chủ và Huyết Ma Y tiến đến, không biết có gì phân phó.” Nhược Hành vẫn quỳ trên đất chưa đứng dậy, Hách Thiên Thần rất vất vả mới thoát khỏi vòng tay của Hách Cửu Tiêu, hắn chỉnh trang lại ngoại bào của mình một chút, vừa định mở miệng thì lại nghe Hách Cửu Tiêu lạnh giọng nói với hắn, “Ngươi vẫn chưa trả lời ta.” (ối ê răng)
Hách Thiên Thần hít vào một hơi rồi thở dài một tiếng, khẽ vỗ lên trán, dở khóc dở cười mà nói, “Hắn là Nhược Hành, là nam nhân.” Lắc đầu buông tay, hắn nhìn Hách Cửu Tiêu, “Hắn đương nhiên không phải Tử Diễm thứ hai, hắn thích nữ tử.”
Một luồng kình khí lướt qua, khăn che mặt hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nam nhân, làn da trắng ngần, dung mạo tuấn dật hiển lộ một chút âm nhu, nhưng hắn quả thật là nam nhân, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, cuối cùng thu hồi sát khí âm trầm, khi quay đầu là lúc thì thầm bên tai Hách Thiên Thần, “Ta cũng là nam nhân, cũng từng thích nữ tử.”
Vô luận lúc trước hắn như thế nào thì cuối cùng lại động tình với một nam tử, thậm chí lại là đệ đệ của hắn, ngụ ý chính là nói như vậy cũng chẳng thuyết minh được cái gì.
“Ngươi đừng ầm ĩ ở đây, để cho ta nói xong mọi việc rồi chúng ta rời khỏi.” Hách Thiên Thần không thể nề hà đối với hắn, chỉ có thể hứa hẹn như thế. Nhược Hành nghe thấy hai người thì thầm thì không dám tin vào mắt mình.
Ai có thể làm cho Các chủ dùng ngữ điệu như vậy để nói chuyện? Càng đừng nói làm cho Các chủ Thiên Cơ Các đa mưu túc kế, mọi chuyện đều khống chế trong tay lại lộ ra biểu tình tràn ngập ý cười bất đắc dĩ như vậy.
Hách Cửu Tiêu kỳ thật cũng không để ý Nhược Hành là ai, chẳng qua hắn muốn nói với Hách Thiên Thần hắn đã mất kiên nhẫn đối với chuyện của Tử Diễm, đối với cục diện trước mắt. Nếu là dĩ vãng thì hắn đã sớm giết chết kẻ phản bội như Tử Diễm mà không hề do dự.
Trấn an Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần xoay người nhìn Nhược Hành, “Ta lệnh cho ngươi quan sát cục diện, bất luận là Trung Nguyên hay tái ngoại, ngươi có phát hiện điều gì bất thường hay không?”
Đối mặt với chính thuộc hạ của mình, Các chủ Thiên Cơ Các khôi phục biểu tình lãnh tĩnh như trước, chắp tay mà đứng trong phòng.
Nhược Hành lấy lại tinh thần, vội vàng bẩm báo từng việc một.
Nhược Hành là hoa khôi nơi đây, hắn luôn dùng khăn che mặt, bán nghệ không bán thân, thân phận bí ẩn, chưa bao giờ có người nam nhân nào có thể tiếp cận nàng, cũng là điểm này mới khiến cho địa vị hoa khôi của hắn không bị dao động. Hiểu được lòng người, lại có sở trường ăn nói sắc sảo, đây là nguyên nhân mà Hách Thiên Thần đặt Nhược Hành ở nơi này, mà đến nay Nhược Hành làm rất tốt trách nhiệm của mình.
Lúc này hắn vẫn như trước, không hề khiến Hách Thiên Thần thất vọng, nghe nói Hách Thiên Thần tiến đến, trước khi tiếp kiến Các chủ thì Nhược Hành đã sớm chuẩn bị tin tức đã thu thập mấy ngày gần đây, lần lượt giao cho Hách Thiên Thần.
“Quả nhiên là như thế.” Nhìn tin tức thu thập được, vẻ mặt ôn hòa của Hách Thiên Thần trở nên thâm trầm, Hách Cửu Tiêu tiếp nhận, nhìn thấy một tin tức trong đó, trong đôi mắt lạnh lẽo xẹt qua lệ quang, đây là muốn tiêu diệt Thiên Cơ Các.
Vụ Sắc đao được Thiên Cơ Các tìm được, lại mất tích từ trong tay của Thiên Cơ Các, chỉ cần điểm này đã đủ khiến An Lăng Vương Sở Lôi gây khó dễ. Triều đình đã bắt đầu nhằm vào Thiên Cơ Các.
Cho đến nay Hách Thiên Thần thủy chung có một cảm giác, khi bọn họ trở về tái ngoại từ lần trước thì đã có một lực lượng đang thúc giục tất cả, Thiên Khung Thần Giáo đã bị loại trừ nhưng cảm giác này vẫn chưa biến mất.
Từ U Hồng tiểu trúc bước ra, gặp được vài nhân vật giang hồ, mặc y phục khác với ngày thường, trong bóng đêm bọn họ lặng lẽ ly khai, không khiến người ta hoài nghi. Không ai nghĩ đến Các chủ Thiên Cơ Các và Huyết Ma Y sẽ cùng nhau đến thanh lâu, Đàn Y công tử hảo khiết, đây là nhận thức đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người.
Chính vì điều này mà ngay cả Hách Cửu Tiêu lúc đầu cũng không ngờ Hách Thiên Thần lại thiết lập nơi liên lạc ở chỗ này, ngay cả hắn còn không muốn đến huống chi là người khác. Hách Thiên Thần lợi dụng lòng người, ở trong mắt bọn họ, thích mặt thanh y lại hảo khiết mới chính là Các chủ Thiên Cơ Các.
“Lần này trở về Sở Lôi có lẽ sẽ tới tìm phiền phức, trước tiên ngươi theo ta quay về Hách Cốc.” Hai người trở lại y xá, còn chưa ngồi xuống thì Hách Cửu Tiêu đã nói với hắn như vậy.
Dường như e sợ chỉ trong chớp mắt thì hắn sẽ tiêu tán, Hách Cửu Tiêu vội vàng đưa tay kéo lấy y mệ của hắn, Hách Thiên Thần dừng lại một chút, hồi đầu nhìn thấy Hách Cửu Tiêu mặc thanh y của hắn, trong lòng nảy lên một cảm giác kỳ dị, tựa hồ đang nhìn thấy chính mình, “Đuổi theo.”
Từ hậu viện y xá trèo tường mà ra, hai người không hề gây chú ý cho bất kỳ ai, trên đường phố người đến kẻ đi, đã vào ban đêm nhưng vì tin tức ngưng chiến mà dân chúng đều ăn mừng, rất nhiều cửa hiệu khách điếm đều treo hoa đăng, những chiếc đèn lồng dưới màn đêm càng thêm phần kiều diễm, tựa như lễ hội, “Chúng ta đi đâu?” Hiếm khi đi trên đường như vậy, sợ lạc với Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu và hắn đi rất gần với nhau, bộ dáng của hai người đều xuất chúng, khí chất bất phàm, khiến cho không ít người qua đường đều chú ý. Hách Thiên Thần bước nhanh cước bộ, xuyên qua đám người, hắn thủy chung vẫn không thể quen đứng ở nơi có nhiều người, “Lại đây.” Hách Cửu Tiêu kéo lấy tay Hách Thiên Thần, đi rất nhanh, bọn họ hướng vào nơi ít người mà đi, trước mắt là một con phố dài, tránh khỏi đám đông này thì đoàn người dần dần thưa thớt, đi vào trong một ngõ nhỏ có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng náo nhiệt ở đầu phố.
Nơi đây chính là một hoa phố, ngõ nhỏ có treo đầy đèn lồng màu đỏ, oanh thanh yến ngữ từng trận cười duyên theo gió đêm truyền đến, Hách Cửu Tiêu biết Hách Thiên Thần xưa nay hảo khiết, không thích trải qua những nơi này, lôi kéo Hách Thiên Thần vòng vèo qua từng lối ngõ, nhưng không ngờ người bên cạnh lại đột nhiên dừng bước. (hoa phố = phố buôn hoa bán phấn)
“Trước kia ngươi đã từng đến?” Hách Thiên Thần đứng trong bóng đêm, nửa bên mặt bị ánh sáng chiếu vào có một chút mông lung, thấy không rõ biểu tình. Hách Cửu Tiêu dừng chân, dường như cảm thấy khó hiểu, “Đến đâu?”
Hách Thiên Thần quay đầu lại rồi khẽ giật mi, “Đương nhiên là thanh lâu.” Hắn tựa như đang cười lại giống như không, đưa tay chỉ vào ngõ nhỏ ở phía trước, “Tựa như nơi này, thanh lâu kỹ viện, trước kia ngươi đã từng đến?”
Hắn hỏi một cách bình tĩnh chậm rãi khiến cho Hách Cửu Tiêu hoàn toàn đoán không được chân ý của hắn, chần chừ không trả lời, Hách Thiên Thần lại đột nhiên bước đi, “Là ta đã quên, ngươi căn bản không cần đến những nơi như vậy, đều có giai nhân đưa đến tận cửa.” (yêu, bé Thần ghen)
Trong tiếng cười có ý chế nhạo, khi Hách Thiên Thần nói chuyện thì đã bước lên phía trước, hướng đi cư nhiên lại chính là ngõ nhỏ kia, Hách Cửu Tiêu vội vàng giữ hắn lại, “Ta từng đi thanh lâu, bất quá là cùng người ta hẹn ở nơi đó, gặp mặt uống rượu mà thôi.”
“Cửu Tiêu, ta sẽ không tính toán với những chuyện quá khứ của ngươi.” Hách Thiên Thần không dừng cước bộ mà chỉ kéo Hách Cửu Tiêu cùng nhau hướng vào bên trong, “Thanh lâu kỳ thật cũng không phải kinh khủng như đa số mọi người đều tưởng tượng.”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Hách Thiên Thần, hắn thật sự tính đi vào nơi yên hoa kỹ viện này hay sao. Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu căng thẳng, cùng với Hách Thiên Thần đi vào bên trong ngõ nhỏ, với tướng mạo và khí độ của bọn họ, có không ít nữ tử tiến đến bắt chuyện khiêu dụ.
Mặc dù toàn thân ma mỵ của Hách Cửu Tiêu làm cho người ta rất khó kháng cự nhưng bọn nữ tử vẫn nguyện ý tiếp cận Hách Thiên Thần hơn, công tử như lưu vân minh nguyệt, dáng vẻ tôn quý tiêu sái, thấy thế nào cũng không phải người thường, trong khi người nam nhân kia cho dù khiến người ta tâm động nhưng sắc mặt băng lãnh lại làm người ta rất sợ hãi.
Chẳng qua các nàng không biết càng làm như vậy thì chỉ càng khiến sắc mặt của người nọ càng thêm khó coi, Hách Cửu Tiêu dừng bước, đám nữ tử vây quanh đều đột nhiên cả kinh, các nàng không biết cái gì gọi là sát khí nhưng đều biết sợ hãi, biết cái gì là nguy hiểm, bọn họ vội vàng lui ra sau vài bước.
Làn gió mát giữa đêm khuya làm cho người ta cảm thấy sảng khoái, giờ khắc này có không ít người kéo lấy áo choàng trên người, cảm thấy có một cỗ lãnh ý từ lòng bàn chân lan dần lên toàn thân, bỗng nhiên khiến người ta run sợ.
Ngay lúc này có một nữ tử từ trên lâu các nhìn thấy tình cảnh phía dưới liền vội vàng chạy ra, đi đến giữa đám người, “Công tử đã đến, thỉnh đi bên này.”
Nàng không nhiều lời, cũng không liếc mắt nhìn, cúi đầu nói xong thì ra hiệu cho bọn họ đi theo nàng, thậm chí cũng không nâng mặt lên.
“Hồng cô?” Những nữ tử thanh lâu khác đều nhìn nàng, cảm thấy khó hiểu, “Từ khi ta đến đây chưa từng thấy Hồng cô xuống lầu tiếp khách, hôm nay nàng lại…”
Thân phận của Hồng cô ở nơi này là cao nhất, tất cả cửa hiệu ở trước mặt tiền đều là nàng sở hữu, sau đó bán cho những người khác, nàng ở U Hồng tiểu trúc, là thanh lâu rất nổi danh nơi này, nàng chấp chưởng tất cả mọi việc ở đây, ngoại trừ hoa khôi Nhược Hành, nữ tử thần bí nhất.
“Thân phận của hai vị khách nhân nhất định không tầm thường, có khi nào là hoàng tử trong cung không?”
“Hai vị hoàng tử, một người ở trong hoàng thành, một người ở tái ngoại, làm sao có hoàng tử nào khác, ta nghĩ là công tử thế gia.”
“Nói không chừng là công tử của Vương đại nhân? Hảo hữu của hắn thích mặc bạch y.”
Các nàng tựa hồ biết rất nhiều chuyện, nói đến các đại thần trong triều mà lại thuộc như lòng bàn tay, những gì bọn họ thấp giọng nghị luận đều lọt vào tai của Hách Cửu Tiêu, thấy cước bộ của Hách Thiên Thần thong thả, không mang theo cảnh giác, càng xác định hắn đến đây là có dụng ý.
“Công tử đợi một chút, ta đi báo với Nhược Hành cô nương.” Hồng cô dẫn bọn họ vào một tiểu trúc u tĩnh, dọc đường đi có gặp những vị khách nhân khác, có vài vị là đại quan trong triều.
Giống như khách quen, Hồng Cô dẫn bọn họ vào cửa, lại đi thỉnh Nhược Hành cô nương, khiến người khác kinh dị là ngoại trừ Hồng cô tự mình tiếp khách thì đối phương mà hai vị khách nhân bất phàm muốn gặp lại chính là Nhược Hành.
Trong phòng khách của U Hồng tiểu trúc, không có những cô nương bưng trà hầu hạ, trong phòng chỉ còn lại hai người, đôi mắt của Hách Cửu Tiêu trở nên tối sầm, kéo Hách Thiên Thần đến trước người, “Trước kia ngươi thường xuyên đến?”
“Không thường lắm, có Hồng Cô thu xếp nên ta không thường xuyên đến đây, huống hồ nơi này cách Thiên Cơ Các quá xa, cũng không thuận tiện đến đây thường xuyên.”
Hách Thiên Thần trả lời chi tiết, nhưng có người lại không hài lòng đối với câu trả lời của hắn.
Hách Cửu Tiêu mạnh mẽ siết chặt vạt ngoại bào trong tay, hai người thoáng chốc kề sát vào nhau, “Nhược Hành là ai? Là thủ hạ ngươi đặt bên ngoài Thiên Cơ Các hay là Tử Diễm thứ hai? Bên cạnh ngươi còn bao nhiêu Tử Diễm mà chưa nói với ta?”
Lời nói của Hách Cửu Tiêu tràn ngập nguy hiểm, mỗi một chữ đều âm u lạnh lẽo khiến người ta phải sợ hãi, Hách Thiên Thần không ngờ Hách Cửu Tiêu lại phản ứng lớn như vậy, khẽ nhíu mày, cầm lấy bàn tay đang chộp vào vạt ngoại bào của hắn, vừa cười khổ vừa biện bạch, “Cửu Tiêu, không phải như ngươi suy nghĩ…”
“Yêu—quả nhiên là công tử đến đây, Hồng Cô nói với ta mà ta còn không tin, không ngờ lại có một ngày công tử thật sự ghé thăm.” Cửa được đẩy ra, một nữ tử không biết xuất hiện từ khi nào đang dựa vào cạnh cửa, trên mặt che lụa mỏng, trong mông lung chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đầy phong tình, trong suốt như lưu tinh đang lấp lánh.
“Nhược Hành.” Hách Thiên Thần muốn đẩy Hách Cửu Tiêu ra nhưng đối phương hoàn toàn không cho hắn như ý, nắm chặt tay hắn không hề thả lỏng, đôi mắt băng hàn sắc bén phóng lên người của nữ tử kia.
Hai nam nhân trong phòng đang dây dưa nhưng Nhược Hành dường như không hề nhìn thấy, đứng thẳng lưng rồi bước vào, sau khi đóng cửa lại thì vẻ mặt nhất thời khác biệt so với lúc đầu, “Thuộc hạ bái kiến Các chủ.”
Khi nói đến câu này thì đôi mắt trong suốt của Nhược Hành như toát lên vài phần kỳ dịvà hiếu kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy Các chủ mang theo biểu tình bất đắc dĩ và lo lắng như vậy, tựa hồ không muốn bị người nam nhân bên cạnh hiểu lầm, có thể thấy được người nọ rất quan trọng với Các chủ, cũng khiến cho Nhược Hành lập tức biết rõ người này là ai.
“Các chủ và Huyết Ma Y tiến đến, không biết có gì phân phó.” Nhược Hành vẫn quỳ trên đất chưa đứng dậy, Hách Thiên Thần rất vất vả mới thoát khỏi vòng tay của Hách Cửu Tiêu, hắn chỉnh trang lại ngoại bào của mình một chút, vừa định mở miệng thì lại nghe Hách Cửu Tiêu lạnh giọng nói với hắn, “Ngươi vẫn chưa trả lời ta.” (ối ê răng)
Hách Thiên Thần hít vào một hơi rồi thở dài một tiếng, khẽ vỗ lên trán, dở khóc dở cười mà nói, “Hắn là Nhược Hành, là nam nhân.” Lắc đầu buông tay, hắn nhìn Hách Cửu Tiêu, “Hắn đương nhiên không phải Tử Diễm thứ hai, hắn thích nữ tử.”
Một luồng kình khí lướt qua, khăn che mặt hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nam nhân, làn da trắng ngần, dung mạo tuấn dật hiển lộ một chút âm nhu, nhưng hắn quả thật là nam nhân, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, cuối cùng thu hồi sát khí âm trầm, khi quay đầu là lúc thì thầm bên tai Hách Thiên Thần, “Ta cũng là nam nhân, cũng từng thích nữ tử.”
Vô luận lúc trước hắn như thế nào thì cuối cùng lại động tình với một nam tử, thậm chí lại là đệ đệ của hắn, ngụ ý chính là nói như vậy cũng chẳng thuyết minh được cái gì.
“Ngươi đừng ầm ĩ ở đây, để cho ta nói xong mọi việc rồi chúng ta rời khỏi.” Hách Thiên Thần không thể nề hà đối với hắn, chỉ có thể hứa hẹn như thế. Nhược Hành nghe thấy hai người thì thầm thì không dám tin vào mắt mình.
Ai có thể làm cho Các chủ dùng ngữ điệu như vậy để nói chuyện? Càng đừng nói làm cho Các chủ Thiên Cơ Các đa mưu túc kế, mọi chuyện đều khống chế trong tay lại lộ ra biểu tình tràn ngập ý cười bất đắc dĩ như vậy.
Hách Cửu Tiêu kỳ thật cũng không để ý Nhược Hành là ai, chẳng qua hắn muốn nói với Hách Thiên Thần hắn đã mất kiên nhẫn đối với chuyện của Tử Diễm, đối với cục diện trước mắt. Nếu là dĩ vãng thì hắn đã sớm giết chết kẻ phản bội như Tử Diễm mà không hề do dự.
Trấn an Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần xoay người nhìn Nhược Hành, “Ta lệnh cho ngươi quan sát cục diện, bất luận là Trung Nguyên hay tái ngoại, ngươi có phát hiện điều gì bất thường hay không?”
Đối mặt với chính thuộc hạ của mình, Các chủ Thiên Cơ Các khôi phục biểu tình lãnh tĩnh như trước, chắp tay mà đứng trong phòng.
Nhược Hành lấy lại tinh thần, vội vàng bẩm báo từng việc một.
Nhược Hành là hoa khôi nơi đây, hắn luôn dùng khăn che mặt, bán nghệ không bán thân, thân phận bí ẩn, chưa bao giờ có người nam nhân nào có thể tiếp cận nàng, cũng là điểm này mới khiến cho địa vị hoa khôi của hắn không bị dao động. Hiểu được lòng người, lại có sở trường ăn nói sắc sảo, đây là nguyên nhân mà Hách Thiên Thần đặt Nhược Hành ở nơi này, mà đến nay Nhược Hành làm rất tốt trách nhiệm của mình.
Lúc này hắn vẫn như trước, không hề khiến Hách Thiên Thần thất vọng, nghe nói Hách Thiên Thần tiến đến, trước khi tiếp kiến Các chủ thì Nhược Hành đã sớm chuẩn bị tin tức đã thu thập mấy ngày gần đây, lần lượt giao cho Hách Thiên Thần.
“Quả nhiên là như thế.” Nhìn tin tức thu thập được, vẻ mặt ôn hòa của Hách Thiên Thần trở nên thâm trầm, Hách Cửu Tiêu tiếp nhận, nhìn thấy một tin tức trong đó, trong đôi mắt lạnh lẽo xẹt qua lệ quang, đây là muốn tiêu diệt Thiên Cơ Các.
Vụ Sắc đao được Thiên Cơ Các tìm được, lại mất tích từ trong tay của Thiên Cơ Các, chỉ cần điểm này đã đủ khiến An Lăng Vương Sở Lôi gây khó dễ. Triều đình đã bắt đầu nhằm vào Thiên Cơ Các.
Cho đến nay Hách Thiên Thần thủy chung có một cảm giác, khi bọn họ trở về tái ngoại từ lần trước thì đã có một lực lượng đang thúc giục tất cả, Thiên Khung Thần Giáo đã bị loại trừ nhưng cảm giác này vẫn chưa biến mất.
Từ U Hồng tiểu trúc bước ra, gặp được vài nhân vật giang hồ, mặc y phục khác với ngày thường, trong bóng đêm bọn họ lặng lẽ ly khai, không khiến người ta hoài nghi. Không ai nghĩ đến Các chủ Thiên Cơ Các và Huyết Ma Y sẽ cùng nhau đến thanh lâu, Đàn Y công tử hảo khiết, đây là nhận thức đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người.
Chính vì điều này mà ngay cả Hách Cửu Tiêu lúc đầu cũng không ngờ Hách Thiên Thần lại thiết lập nơi liên lạc ở chỗ này, ngay cả hắn còn không muốn đến huống chi là người khác. Hách Thiên Thần lợi dụng lòng người, ở trong mắt bọn họ, thích mặt thanh y lại hảo khiết mới chính là Các chủ Thiên Cơ Các.
“Lần này trở về Sở Lôi có lẽ sẽ tới tìm phiền phức, trước tiên ngươi theo ta quay về Hách Cốc.” Hai người trở lại y xá, còn chưa ngồi xuống thì Hách Cửu Tiêu đã nói với hắn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.