Chương 55
Hỏa Ly
26/11/2016
“Có nhớ Đường chủ La Thắng đường?” Đúng lúc này thì Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên mở miệng.
Rất nhiều người đều biết Đường chủ La Thắng Đường bị tẩu hỏa nhập ma, sau khi được Huyết Ma Y chẩn bệnh thì nổi cơn điên rồi tự giết chết thủ hạ của chính mình, tâm tính đại biến, bế môn không bao giờ bước ra. Bây giờ nghe Hách Cửu Tiêu nhắc đến chuyện đó, Lý đại nương và Lý Tiếu Thiên chỉ cảm thấy vạn phần trùng hợp, quả thật rất giống như chuyện lần này, bất giác trong lòng đều trở nên rét run, nâng mắt lên thì chỉ thấy Đàn Y công tử xoay người, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, hơi thoáng nhướng mi nhìn hắn. “Ngươi nói là….”
“Năm đó hắn cũng tới gặp ta để hỏi thứ này là cái gì.” Hách Cửu Tiêu chỉ vào chiếc bình đựng trùng, “Hắn tẩu hỏa nhập ma là bị người làm hại, rồi sau đó hắn phát hiện thủ hạ của mình khác thường, âm thầm mang theo một chút máu người vội vàng đến tìm ta, trong máu có trùng, đó chính là Hồng Nhan.”
Hóa ra Hách Cửu Tiêu nói đã từng nhìn thấy Hồng Nhan, không phải chỉ từ khách nhân của Lý đại nương mà còn từ Đường chủ La Kiên của La Thắng đường. Ánh mắt của Hách Thiên Thần nhất thời trở nên nghiêm nghị, “Năm đó hắn giết tất cả thủ hạ là vì không thể không giết. Sau khi giết người thì phóng hỏa cũng là vì muốn đem toàn bộ những con trùng này thiêu hủy.”
“Không sai.” Hách Cửu Tiêu cho đến bây giờ chưa hề giải thích với người khác vì sao hắn lại làm cho đại hiệp La Kiên trở thành một kẻ sát nhân điên cuồng. Lúc này hắn nói ra vẫn là vẻ mặt lạnh như băng, trong lòng của Hách Thiên Thần lại trở nên khẽ rung động, hắn nhìn Hách Cửu Tiêu rồi chậm rãi nói, “Ngươi quả thật không cần mạng người, nhưng ngay cả chính thanh danh của mình cũng không hề để ý.”
Hách Cửu Tiêu hành sự như ma, nhưng cũng không phải vô duyên vô cớ làm chuyện ác, Hách Thiên Thần hỏi hắn, “Sau khi La Kiên phóng hỏa thì bế quan không bước ra ngoài, không phải tính tình của hắn đại biến mà là hắn muốn khôi phục công lực để điều tra rõ việc này, ta nói có đúng hay không?”
“Không sai.” Hách Cửu Tiêu vẫn nói hai chữ này, hắn nhìn thấy thần thái trong mắt của Hách Thiên Thần, lúc này cũng không cần phải nhiều lời, hắn giết người cũng tốt, cứu người cũng tốt, bất luận làm điều gì thì vẫn luôn luôn có người hiểu được tâm tư của hắn. (ngọt chết ruồi)
“Đàn Y công tử, chuyện này ngươi có thể điều tra hay không?” Lý Tiếu Thiên không hề phát giác ánh mắt của hai người đang giao nhau, hắn bước đến gần bọn họ.
Lý đại nương than vãn một tiếng, chưa kịp giữ hắn lại, chỉ có thể xoa trán thở dài, một chút cũng không thấy bất ngờ khi Lý Tiếu Thiên bỗng nhiên thụt lui vài bước, trên mặt lộ ra sự đề phòng cũng như sợ hãi.
Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu như băng nhọn đâm xuyên thân thể của kẻ khác, không khí trong phòng đột ngột đông lạnh, Hách Thiên Thần đến gần Hách Cửu Tiêu rồi vỗ vai của hắn để trấn an, “Ta không sao, khoảng cách như vậy cũng không có vấn đề gì.”
“Nhưng có vấn đề với ta.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu vẫn rất lạnh, lời nói của hắn lại làm cho Lý đại nương và Lý Tiếu Thiên ngốc lăng tại chỗ, mắt thấy Hách Cửu Tiêu kéo Đàn Y công tử sang bên cạnh, bọn họ cảm thấy chính mình đang bị ảo giác, Đàn Y công tử không cự tuyệt mà lại để mặc cho Hách Cửu Tiêu giữ chặt, chỉ đứng yên bên cạnh hắn. (chua quá đi!)
“Chuyện này Thiên Cơ các sẽ xử lý.” Trong mắt của Hách Thiên Thần tựa hồ có ý cười, đứng bên cạnh Hách Cửu Tiêu nhưng thần sắc của hắn vẫn rất thản nhiên, hắn nói xong một hồi thì Lý Tiếu Thiên mới sực tỉnh.
“Đa tạ.” Lý Tiếu Thiên chắp tay thi lễ, ánh mắt vẫn còn đánh giá hai người ở trước mặt, đã từng nghe qua một chút tin đồn, bây giờ lại nhìn thấy giữa hai người quả thực có điều gì đó, làm cho hắn không khỏi cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Lý Tiếu Thiên và Lý đại nương nói vài câu, nói rằng hắn phải quay trở lại quán trọ, hắn không muốn ở lại Tuyền Cơ phường, cũng không dám cảm tạ một lần nữa đối với Hách Cửu Tiêu hoặc Hách Thiên Thần. Lý đại nương để cho người tiễn hắn xuất môn, rồi quay đầu cười khổ nhìn hai người. (NXB lậu = thiếu Iốt)
Hách Cửu Tiêu căn bản không chú ý thái độ của Lý Tiếu Thiên thay đổi như thế nào, hắn quay sang nói với Hách Thiên Thần, “Ngươi đáp ứng như vậy thì lại gánh thêm một chuyện phiền phức.”
“Đã có không ít, thêm một chuyện cũng không hề gì. Làm sao ngươi biết việc này không có quan hệ đối với những thứ kia?” Hách Thiên Thần chậm rãi nói xong rồi liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, “Đi theo ta.”
Có lẽ trên đời không còn người nào có thể kháng cự một cái liếc mắt cùng với ba chữ này, Hách Cửu Tiêu cho dù là ngoại lệ nhưng lúc này cũng tuyệt đối không từ chối. Hai người đi vào hậu đường, lưu lại Lý đại nương cười khẽ một mình, nhìn thấy hai người đang ly khai, hắn nhìn chính mình rồi nghĩ đến người nọ bị trúng độc đến nay vẫn chưa tỉnh lại, sau đó thở dài một tiếng. (ngu sao từ chối)
Hách Thiên Thần đi phía trước, Hách Cửu Tiêu bước theo sau, hai người vào trong phòng thì Tiểu Trúc lập tức bị đuổi ra ngoài. Sau đó Hách Thiên Thần đưa cho Hách Cửu Tiêu một tờ giấy.
Tờ giấy này quả thực rất bình thường, bình thường đến mức không còn gì có thể bình thường hơn. Nếu là người biết rõ sự vụ của Thiên Cơ các thì sẽ biết Thiên Cơ các sử dụng giấy đều có hoa văn hình áng mây, nhưng trên tờ giấy này lại không có.
Hách Cửu Tiêu tiếp nhận, nội dung trên giấy chính là hành tung của Mục Thịnh, “Đầu tiên hắn ở lân cận Thiên Cơ các, sau đó lại chuyển sang Hách cốc, rồi về sau lại tiến về phía Nam.” Hách Cửu Tiêu nâng mắt lên khỏi trang giấy, “Nam Châu, Nam Châu cách Vô Cực cung không xa.”
Đâu chỉ không xa, trên thực tế là rất gần, Nam Châu ngay bên cạnh Nam Hải Vô Cực cung, chỉ cách một cửa thành. Hành tung của Mục Thịnh đã lộ ra, những nơi hắn xuất hiện đều phát sinh những việc không tốt.
Ánh mắt của hai người giao nhau, nhưng không nhìn thấy trong mắt của đối phương có một chút kinh ngạc nào, có lẽ bọn họ đều đang chờ sẽ có một ngày đem tất cả manh mối xâu chuỗi thành mấu chốt. Hách Thiên Thần thu hồi tờ giấy, rồi hủy nó thành từng mảnh vụn, “Chuyện của Tử Diễm tạm thời bỏ qua, chuyện của Miên Ca cũng không cần ngươi nhúng tay, muốn giết hắn là người của Nại Lạc, mặc kệ bọn họ có biết Nam Vô và Thiên Cơ các có quan hệ hay không thì tạm thời vẫn chưa dám động thủ, ngươi cũng không cần phải lo lắng.”
“Ngươi nói với ta như vậy chẳng lẽ là tính trở về?” Hách Cửu Tiêu bước đến gần, nhíu mày đứng trước mặt hắn, “Ngươi còn vì chuyện của Tử Diễm mà giận ta, hay là vì lời nói lần trước của ta?”
“Không quan hệ đến chuyện của Tử Diễm…” Hách Thiên Thần khẽ cử động khóe miệng, “Bất luận lần này người bị thương là ai, là nam hay là nữ, có ý đối với ta hay không, thì đều là thủ hạ của ta. Cửu Tiêu, nếu ngươi đã hiểu ta thì ngươi nên biết rõ ý tứ trong lời nói của ta.”
Hách Cửu Tiêu quả thật hiểu được, “Ngươi đã trưởng thành, không bao giờ cần người huynh trưởng này phải dạy ngươi nên làm như thế nào. Chuyện này là ta tự tiện quyết định, đụng đến thủ hạ của ngươi làm cho ngươi tức giận. Ngươi cũng không thích bị người khác nhìn thấu, vì vậy mấy ngày trước ta không nên nói quá nhiều.”
“Ngươi và ta mặc dù có tình cảm ngoài quan hệ huynh đệ, nhưng dù sao cũng là hai người, ta cũng có phương pháp xử lý của ta.” Hách Thiên Thần ngẩng đầu nhìn sâu vào đáy mắt của Hách Cửu Tiêu, “Còn nữa, trong khoảng thời gian này ngươi không nói về chuyện cạm bẫy ở dưới lôi đài và Hỏa Lôi tiễn, cũng như không đề cập tới Mục Thịnh, nhưng mới vừa rồi ngươi nhìn vào tin tức mà ta đưa cho ngươi, dường như ngươi đã sớm biết, ta không rõ ngươi có được tin tức này từ đâu, nhưng ta tin tưởng ngươi đã âm thầm phái người điều tra mà không hề nói với ta.”
Hách Cửu Tiểu yên lặng nhìn Hách Thiên Thần, không thừa nhận cũng không phủ nhận, Hách Thiên Thần xoay lưng cười khẽ, ngữ thanh mang theo một chút chế giễu, “Ngươi cố ý không đề cập là vì không muốn ta bị cuốn vào trong đó. Nhưng ngươi nên nhớ, những việc mà ta muốn biết thì sớm muộn cũng sẽ biết.”
Hách Cửu Tiêu ôm Hách Thiên Thần từ sau lưng, hắn cao hơn đệ đệ của mình một chút, hàm dưới gác lên đầu vai của Hách Thiên Thần, sau đó hắn khẽ thì thầm vào bên tai của Hách Thiên Thần, “Việc trong Thiên Cơ các của ngươi đã quá nhiều.”
Hách Cửu Tiêu không giải thích dài dòng, hắn cũng rất kiệm lời đối với người khác, câu này chính là lời giải thích của hắn. Từ trước cho đến nay, hắn muốn làm điều gì thì sẽ lập tức làm điều đó, hắn không có sở trường nói những lời ngon tiếng ngọt, sự lạnh nhạt cứng rắn và vô tình của hắn đã khắc sâu vào xương tủy, hắn quen với việc trực tiếp hành động thay vì giải thích này nọ.
“Nếu đã quá nhiều thì thêm một việc cũng không hề gì.” Hách Thiên Thần đã dần dần quen với những động tác thân mật của Hách Cửu Tiêu đối với hắn.
“Ta biết ngươi không thích bị người khác điều khiển.” Hách Cửu Tiêu ở sau lưng hắn, vòng cánh tay đến trước người hắn, “Ta sẽ nhớ rõ ngươi chính là Các chủ Thiên Cơ các.”
Thiên Cơ các lừng lẫy giang hồ, Các chủ Đàn y công tử nếu là một người dễ bị khinh thường thì Thiên Cơ các đã sớm sụp đổ. Các chủ Thiên Cơ các không cần người khác lo lắng quá mức, điều đó chứng tỏ không tin tưởng năng lực của hắn. Hắn cũng không cần người khác hiểu quá rõ tâm tư của mình, hắn cho người khác nhìn thấy vẻ ngoài của hắn, còn phần bên trong thì không được phép dò xét.
Hách Thiên Thần nắm lấy bàn tay ở ngay thắt lưng của hắn, rồi ngoảnh đầu nói, “Cũng không phải bởi vì thân phận của ta. Ta cũng là một người nam nhân, ta có thể xử lý thỏa đáng chuyện của chính mình. Cửu Tiêu, ta chỉ muốn ngươi hiểu rõ mặc dù ta là đệ đệ của ngươi, nhưng ta không cần ngươi lúc nào cũng phải quan tâm chăm sóc.”
“Ân, bây giờ thì ta đã hiểu.” Bàn tay ôm lấy thắt lưng của Hách Thiên Thần dần dần siết chặt, hơi thở bên tai cũng trở nên ẩm ướt nóng rực.
Rất nhiều người đều biết Đường chủ La Thắng Đường bị tẩu hỏa nhập ma, sau khi được Huyết Ma Y chẩn bệnh thì nổi cơn điên rồi tự giết chết thủ hạ của chính mình, tâm tính đại biến, bế môn không bao giờ bước ra. Bây giờ nghe Hách Cửu Tiêu nhắc đến chuyện đó, Lý đại nương và Lý Tiếu Thiên chỉ cảm thấy vạn phần trùng hợp, quả thật rất giống như chuyện lần này, bất giác trong lòng đều trở nên rét run, nâng mắt lên thì chỉ thấy Đàn Y công tử xoay người, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, hơi thoáng nhướng mi nhìn hắn. “Ngươi nói là….”
“Năm đó hắn cũng tới gặp ta để hỏi thứ này là cái gì.” Hách Cửu Tiêu chỉ vào chiếc bình đựng trùng, “Hắn tẩu hỏa nhập ma là bị người làm hại, rồi sau đó hắn phát hiện thủ hạ của mình khác thường, âm thầm mang theo một chút máu người vội vàng đến tìm ta, trong máu có trùng, đó chính là Hồng Nhan.”
Hóa ra Hách Cửu Tiêu nói đã từng nhìn thấy Hồng Nhan, không phải chỉ từ khách nhân của Lý đại nương mà còn từ Đường chủ La Kiên của La Thắng đường. Ánh mắt của Hách Thiên Thần nhất thời trở nên nghiêm nghị, “Năm đó hắn giết tất cả thủ hạ là vì không thể không giết. Sau khi giết người thì phóng hỏa cũng là vì muốn đem toàn bộ những con trùng này thiêu hủy.”
“Không sai.” Hách Cửu Tiêu cho đến bây giờ chưa hề giải thích với người khác vì sao hắn lại làm cho đại hiệp La Kiên trở thành một kẻ sát nhân điên cuồng. Lúc này hắn nói ra vẫn là vẻ mặt lạnh như băng, trong lòng của Hách Thiên Thần lại trở nên khẽ rung động, hắn nhìn Hách Cửu Tiêu rồi chậm rãi nói, “Ngươi quả thật không cần mạng người, nhưng ngay cả chính thanh danh của mình cũng không hề để ý.”
Hách Cửu Tiêu hành sự như ma, nhưng cũng không phải vô duyên vô cớ làm chuyện ác, Hách Thiên Thần hỏi hắn, “Sau khi La Kiên phóng hỏa thì bế quan không bước ra ngoài, không phải tính tình của hắn đại biến mà là hắn muốn khôi phục công lực để điều tra rõ việc này, ta nói có đúng hay không?”
“Không sai.” Hách Cửu Tiêu vẫn nói hai chữ này, hắn nhìn thấy thần thái trong mắt của Hách Thiên Thần, lúc này cũng không cần phải nhiều lời, hắn giết người cũng tốt, cứu người cũng tốt, bất luận làm điều gì thì vẫn luôn luôn có người hiểu được tâm tư của hắn. (ngọt chết ruồi)
“Đàn Y công tử, chuyện này ngươi có thể điều tra hay không?” Lý Tiếu Thiên không hề phát giác ánh mắt của hai người đang giao nhau, hắn bước đến gần bọn họ.
Lý đại nương than vãn một tiếng, chưa kịp giữ hắn lại, chỉ có thể xoa trán thở dài, một chút cũng không thấy bất ngờ khi Lý Tiếu Thiên bỗng nhiên thụt lui vài bước, trên mặt lộ ra sự đề phòng cũng như sợ hãi.
Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu như băng nhọn đâm xuyên thân thể của kẻ khác, không khí trong phòng đột ngột đông lạnh, Hách Thiên Thần đến gần Hách Cửu Tiêu rồi vỗ vai của hắn để trấn an, “Ta không sao, khoảng cách như vậy cũng không có vấn đề gì.”
“Nhưng có vấn đề với ta.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu vẫn rất lạnh, lời nói của hắn lại làm cho Lý đại nương và Lý Tiếu Thiên ngốc lăng tại chỗ, mắt thấy Hách Cửu Tiêu kéo Đàn Y công tử sang bên cạnh, bọn họ cảm thấy chính mình đang bị ảo giác, Đàn Y công tử không cự tuyệt mà lại để mặc cho Hách Cửu Tiêu giữ chặt, chỉ đứng yên bên cạnh hắn. (chua quá đi!)
“Chuyện này Thiên Cơ các sẽ xử lý.” Trong mắt của Hách Thiên Thần tựa hồ có ý cười, đứng bên cạnh Hách Cửu Tiêu nhưng thần sắc của hắn vẫn rất thản nhiên, hắn nói xong một hồi thì Lý Tiếu Thiên mới sực tỉnh.
“Đa tạ.” Lý Tiếu Thiên chắp tay thi lễ, ánh mắt vẫn còn đánh giá hai người ở trước mặt, đã từng nghe qua một chút tin đồn, bây giờ lại nhìn thấy giữa hai người quả thực có điều gì đó, làm cho hắn không khỏi cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Lý Tiếu Thiên và Lý đại nương nói vài câu, nói rằng hắn phải quay trở lại quán trọ, hắn không muốn ở lại Tuyền Cơ phường, cũng không dám cảm tạ một lần nữa đối với Hách Cửu Tiêu hoặc Hách Thiên Thần. Lý đại nương để cho người tiễn hắn xuất môn, rồi quay đầu cười khổ nhìn hai người. (NXB lậu = thiếu Iốt)
Hách Cửu Tiêu căn bản không chú ý thái độ của Lý Tiếu Thiên thay đổi như thế nào, hắn quay sang nói với Hách Thiên Thần, “Ngươi đáp ứng như vậy thì lại gánh thêm một chuyện phiền phức.”
“Đã có không ít, thêm một chuyện cũng không hề gì. Làm sao ngươi biết việc này không có quan hệ đối với những thứ kia?” Hách Thiên Thần chậm rãi nói xong rồi liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, “Đi theo ta.”
Có lẽ trên đời không còn người nào có thể kháng cự một cái liếc mắt cùng với ba chữ này, Hách Cửu Tiêu cho dù là ngoại lệ nhưng lúc này cũng tuyệt đối không từ chối. Hai người đi vào hậu đường, lưu lại Lý đại nương cười khẽ một mình, nhìn thấy hai người đang ly khai, hắn nhìn chính mình rồi nghĩ đến người nọ bị trúng độc đến nay vẫn chưa tỉnh lại, sau đó thở dài một tiếng. (ngu sao từ chối)
Hách Thiên Thần đi phía trước, Hách Cửu Tiêu bước theo sau, hai người vào trong phòng thì Tiểu Trúc lập tức bị đuổi ra ngoài. Sau đó Hách Thiên Thần đưa cho Hách Cửu Tiêu một tờ giấy.
Tờ giấy này quả thực rất bình thường, bình thường đến mức không còn gì có thể bình thường hơn. Nếu là người biết rõ sự vụ của Thiên Cơ các thì sẽ biết Thiên Cơ các sử dụng giấy đều có hoa văn hình áng mây, nhưng trên tờ giấy này lại không có.
Hách Cửu Tiêu tiếp nhận, nội dung trên giấy chính là hành tung của Mục Thịnh, “Đầu tiên hắn ở lân cận Thiên Cơ các, sau đó lại chuyển sang Hách cốc, rồi về sau lại tiến về phía Nam.” Hách Cửu Tiêu nâng mắt lên khỏi trang giấy, “Nam Châu, Nam Châu cách Vô Cực cung không xa.”
Đâu chỉ không xa, trên thực tế là rất gần, Nam Châu ngay bên cạnh Nam Hải Vô Cực cung, chỉ cách một cửa thành. Hành tung của Mục Thịnh đã lộ ra, những nơi hắn xuất hiện đều phát sinh những việc không tốt.
Ánh mắt của hai người giao nhau, nhưng không nhìn thấy trong mắt của đối phương có một chút kinh ngạc nào, có lẽ bọn họ đều đang chờ sẽ có một ngày đem tất cả manh mối xâu chuỗi thành mấu chốt. Hách Thiên Thần thu hồi tờ giấy, rồi hủy nó thành từng mảnh vụn, “Chuyện của Tử Diễm tạm thời bỏ qua, chuyện của Miên Ca cũng không cần ngươi nhúng tay, muốn giết hắn là người của Nại Lạc, mặc kệ bọn họ có biết Nam Vô và Thiên Cơ các có quan hệ hay không thì tạm thời vẫn chưa dám động thủ, ngươi cũng không cần phải lo lắng.”
“Ngươi nói với ta như vậy chẳng lẽ là tính trở về?” Hách Cửu Tiêu bước đến gần, nhíu mày đứng trước mặt hắn, “Ngươi còn vì chuyện của Tử Diễm mà giận ta, hay là vì lời nói lần trước của ta?”
“Không quan hệ đến chuyện của Tử Diễm…” Hách Thiên Thần khẽ cử động khóe miệng, “Bất luận lần này người bị thương là ai, là nam hay là nữ, có ý đối với ta hay không, thì đều là thủ hạ của ta. Cửu Tiêu, nếu ngươi đã hiểu ta thì ngươi nên biết rõ ý tứ trong lời nói của ta.”
Hách Cửu Tiêu quả thật hiểu được, “Ngươi đã trưởng thành, không bao giờ cần người huynh trưởng này phải dạy ngươi nên làm như thế nào. Chuyện này là ta tự tiện quyết định, đụng đến thủ hạ của ngươi làm cho ngươi tức giận. Ngươi cũng không thích bị người khác nhìn thấu, vì vậy mấy ngày trước ta không nên nói quá nhiều.”
“Ngươi và ta mặc dù có tình cảm ngoài quan hệ huynh đệ, nhưng dù sao cũng là hai người, ta cũng có phương pháp xử lý của ta.” Hách Thiên Thần ngẩng đầu nhìn sâu vào đáy mắt của Hách Cửu Tiêu, “Còn nữa, trong khoảng thời gian này ngươi không nói về chuyện cạm bẫy ở dưới lôi đài và Hỏa Lôi tiễn, cũng như không đề cập tới Mục Thịnh, nhưng mới vừa rồi ngươi nhìn vào tin tức mà ta đưa cho ngươi, dường như ngươi đã sớm biết, ta không rõ ngươi có được tin tức này từ đâu, nhưng ta tin tưởng ngươi đã âm thầm phái người điều tra mà không hề nói với ta.”
Hách Cửu Tiểu yên lặng nhìn Hách Thiên Thần, không thừa nhận cũng không phủ nhận, Hách Thiên Thần xoay lưng cười khẽ, ngữ thanh mang theo một chút chế giễu, “Ngươi cố ý không đề cập là vì không muốn ta bị cuốn vào trong đó. Nhưng ngươi nên nhớ, những việc mà ta muốn biết thì sớm muộn cũng sẽ biết.”
Hách Cửu Tiêu ôm Hách Thiên Thần từ sau lưng, hắn cao hơn đệ đệ của mình một chút, hàm dưới gác lên đầu vai của Hách Thiên Thần, sau đó hắn khẽ thì thầm vào bên tai của Hách Thiên Thần, “Việc trong Thiên Cơ các của ngươi đã quá nhiều.”
Hách Cửu Tiêu không giải thích dài dòng, hắn cũng rất kiệm lời đối với người khác, câu này chính là lời giải thích của hắn. Từ trước cho đến nay, hắn muốn làm điều gì thì sẽ lập tức làm điều đó, hắn không có sở trường nói những lời ngon tiếng ngọt, sự lạnh nhạt cứng rắn và vô tình của hắn đã khắc sâu vào xương tủy, hắn quen với việc trực tiếp hành động thay vì giải thích này nọ.
“Nếu đã quá nhiều thì thêm một việc cũng không hề gì.” Hách Thiên Thần đã dần dần quen với những động tác thân mật của Hách Cửu Tiêu đối với hắn.
“Ta biết ngươi không thích bị người khác điều khiển.” Hách Cửu Tiêu ở sau lưng hắn, vòng cánh tay đến trước người hắn, “Ta sẽ nhớ rõ ngươi chính là Các chủ Thiên Cơ các.”
Thiên Cơ các lừng lẫy giang hồ, Các chủ Đàn y công tử nếu là một người dễ bị khinh thường thì Thiên Cơ các đã sớm sụp đổ. Các chủ Thiên Cơ các không cần người khác lo lắng quá mức, điều đó chứng tỏ không tin tưởng năng lực của hắn. Hắn cũng không cần người khác hiểu quá rõ tâm tư của mình, hắn cho người khác nhìn thấy vẻ ngoài của hắn, còn phần bên trong thì không được phép dò xét.
Hách Thiên Thần nắm lấy bàn tay ở ngay thắt lưng của hắn, rồi ngoảnh đầu nói, “Cũng không phải bởi vì thân phận của ta. Ta cũng là một người nam nhân, ta có thể xử lý thỏa đáng chuyện của chính mình. Cửu Tiêu, ta chỉ muốn ngươi hiểu rõ mặc dù ta là đệ đệ của ngươi, nhưng ta không cần ngươi lúc nào cũng phải quan tâm chăm sóc.”
“Ân, bây giờ thì ta đã hiểu.” Bàn tay ôm lấy thắt lưng của Hách Thiên Thần dần dần siết chặt, hơi thở bên tai cũng trở nên ẩm ướt nóng rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.