Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 58: Ăn sạch sành sanh

Bạch Ngọc Tuyết

21/09/2016

Lời nói tuyệt vọng của Tử Thần vừa rơi xuống, trong miếu đổ nát thoáng chốc liền yên tĩnh, nếu không phải cảm nhận được hô hấp rất nhỏ của nàng, thậm chí hắn muốn hoài nghi nàng có phải đã rời đi hay không. Chỉ là giờ phút này, hắn vẫn không dám mở hai mắt như trước, chỉ một mình che chắn chính mình vào trong thế giới của bản thân, cảm nhận được đau đớn tận xương từ miệng vết thương xé rách máu chảy đầm đìa mang đến.

Bỗng nhiên, cảm xúc mềm mại trên môi bừng tỉnh hắn đang một mình liếm miệng vết thương. Kinh ngạc mở to mắt, lọt vào tầm mắt là gương mặt tuyệt mỹ phóng to của Dạ Mị, mà môi của nàng đang gắt gao dán vào trên môi hắn.

“Oanh” một tiếng, Tử Thần nháy mắt giống như bị sét đánh vậy, chỉ ngây ngốc không có nửa điểm phản ứng. Cảm xúc mềm mại trơn mềm kia, hương thơm thanh nhã của thiếu nữ đã muốn hoàn toàn chiếm cứ tất cả cảm quan của hắn, chọc tim hắn đập “Bùm bùm” không ngừng, giống như tuỳ thời đều có thể nhảy bật ra cổ họng vậy.

Bởi vì quá mức kinh ngạc, môi mỏng của Tử Thần cũng hơi hơi mở ra, vì thế Dạ Mị thuận lợi dùng cái lưỡi đinh hương của mình chui đi vào, tìm kiếm một mảnh mềm mại cùng nàng múa. Lần đầu tiên chủ động như thế, mặt Dạ Mị đã muốn đỏ bừng, làm tăng thêm một phần kiều mỵ, làm người ta không thể rời mắt.

Lúc vừa mới bắt đầu, Tử Thần còn có chút đông cứng, không biết nên làm như thế nào cho phải. Sau khi trải qua Dạ Mị “dạy dỗ” một phen, kích tình đã muốn hoàn toàn thay thế lý trí, rất tự nhiên ôm thân mình mảnh mai của Dạ Mị, đưa đầu lưỡi của mình ra chạm nhẹ vào lưỡi mềm làm hắn vô cùng rung động kia, cảm giác giống như điện giật làm hắn bắt đầu hưng phấn, yêu say đắm cho đến nay đều chôn giấu sâu dưới đáy lòng đã bạo phát hết không giữ lại rồi.

Dần dần, hai cái lưỡi gắt gao giao triền cùng một chỗ, hai người lòng đang rung động nhẹ nhàng điên cuồng mà dây dưa, cùng nhau hấp lấy ngọt lành trong miệng đối phương, bàn tay do gắt gao để trên lưng nàng, giống như muốn hoà tan nàng thân thể của chính mình vậy….

Độ nóng trong miếu đổ nát tiêu điều kịch liệt bay lên, mưa to ngoài phòng cũng giống như đang hoan hô vì bọn họ vậy, tiếng vang đánh vào phòng ốc giống như cố tình vì bọn họ đàn lên khúc nhạc động lòng người, vì ái muội bên trong tăng thêm một ít lửa nóng.

Tử Thần xấu hổ quay đầu đi, lúc nãy đầu óc trống rỗng, chỉ đi theo trái tim của chính mình. Hiện tại tỉnh táo lại mới nhớ đến tột cùng mình đang làm cái gì, nhất thời các loại cảm xúc trong lòng giao tạp, có chút không biết nên đối mặt với Dạ Mị như thế nào.

Mà so với Tử Thần không biết làm sao, Dạ Mị lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, tuy rằng còn có chút ngượng ngùng, bất quá vẫn gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Tử Thần như trước, không chịu dời đi. Bên trong đôi mắt phượng đen bóng tràn đầy ôn nhu, thương tiếc…. Còn có tràn đầy tình yêu.

– Tử Thần, hiện tại chàng đã tin tưởng ta chưa? Chàng cảm thấy lấy tính cách của ta, sẽ làm như vậy đối với một người mình không yêu sao? Yêu một người nên bao dung tất cả của người đó, nếu yêu một người chỉ yêu tốt đẹp của hắn mà không thể nhận những gì u tối mà nói, như vậy còn xứng gọi là tình yêu thật lòng sao? Hay là nói chàng yêu ta cũng chỉ là yêu một mặt tốt đẹp, nếu mà ta cũng có quá khứ không chịu nổi chàng liền không lại yêu ta sao?

– Không… không phải! Mặc kệ nàng biến thành như thế nào, ta đều yêu nàng trước sau như một! – Nghe được Dạ Mị hoài nghi tình yêu của hắn dành cho nàng, Tử Thần lập tức vội vàng nói, quay đầu lại đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của nàng, nháy mắt tim đập chậm một nhịp, xấu hổ liếc nhìn sang chỗ khác.

Dạ Mị cười nhẹ, đưa tay ôm đầu hắn lại đây, làm hai tròng mắt của hắn đối diện với ánh mắt của mình, sau có thật nghiêm túc nói:

– Tử Thần, quá khứ của chàng ta không nhìn thấy là tiếc nuối của ta, nhưng mà tiếc nuối chỉ có một lần là đủ rồi, tuyệt đối không cho phép xuất hiện lần thứ hai. Cho nên tương lai của chàng ta đã định trước, kỳ hạn là cả đời! Nụ hôn lúc nãy là ấn ký hứa hẹn của chúng ta, từ nay về sau thượng cùng bầu trời hạ hoàng tuyền chúng ta ai cũng không thể bỏ lại ai. Chẳng lẽ chàng không nhớ rõ sao, chúng ta từng nói qua, từ nay về sau sống muốn cùng nhau, chết muốn cùng mộ!

Vừa nói xong, Tử Thần liền rơi lệ, tại trong mắt nàng hắn thấy được vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, còn có thâm tình…. Hắn biết, nàng là thật sự. Đúng như lời nói của nàng, theo tính cách của nàng, nếu chỉ là thương tiếc hoặc cảm động, nàng khinh thường làm như vậy.

Nhưng càng là như thế này, hắn lại càng cảm thấy mình thua thiệt nàng rất nhiều, càng cảm thấy mình không xứng với nàng. Hắn nhìn ra được, nam nhân vì nàng mà chết kia, còn có Phàm Trần, Thượng Quan Sở Hàn thậm chí là Đông Phương Hi đều yêu nàng thật sâu. Mà hắn, bất luận như thế nào cũng không có cách nào đánh đồng với vài tên nam nhân ưu tú kia, có lẽ cũng chỉ có những nam nhân ưu tú như bọn họ mới xứng đứng bên cạnh nàng đi?

– Ta…. Không xứng đứng bên cạnh nàng, nàng hẳn là đáng giá làm bạn với nam nhân ưu tú nhất trên đời này… – Tử Thần chua sót cười nói, lập tức dời tầm mắt, không dám lại liếc nhìn dung nhan làm hắn tham luyến kia.

– Tốt nhất không nhất định là sẽ thích hợp với ta! Ta chỉ hỏi chàng, chàng có yêu ta hay không?

– Yêu, đến chết vẫn yêu. – Lúc này đây, Tử Thần không hề né tránh, mà là chủ động đón nhận tầm mắt của nàng vô cùng trịnh trọng nói. Bên trong đôi mắt tím xinh đẹp mê người tràn đầy tình yêu say đắm, cứ si ngốc nhìn người trước mặt, giống như xem thế nào cũng xem không đủ vậy.

– Có lời này của chàng là đủ rồi, còn có cái gì quan trọng hơn một phần tình yêu chân thành tha thiết đâu? Tử Thần, chuyện quá khứ chúng ta quên hết đi có được không? Đừng làm cho quá khứ vô vị đó thành chướng ngại vật giữa chúng ta, không đáng.

Nhìn đến đôi mắt thâm thuý sâu không thấy đáy như lốc xoáy của nàng, Tử Thần giống như đã bị cái gì mê hoặc vậy, giơ lên một nụ cười hạnh phúc gật đầu.

Thấy vậy, rốt cục Dạ Mị cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ cũng tràn đầy ý cười hạnh phúc, mạnh nhào vào trong lòng Tử Thần gắt gao tựa vào ngực hắn cảm nhận tim đập, nhiệt độ cơ thể của hắn

Lúc này, Tử Thần mới tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn chằm chằm Dạ Mị giống như tiểu nữ nhân hạnh phúc dựa sát vào trong lòng hắn, khoé miệng giơ lên một độ cong tuyệt mỹ. Vươn bàn tay thon dài gắt gao ôm lấy nàng, trong đáy mắt là sủng nịnh vô hạn.

Đây là người hắn yêu sâu sắc, nàng luôn đặc biệt như thế, chói mắt như thế, làm người liếc nhìn một cái liền không thể dời tầm mắt. Một thiên hạ tuyệt diệu duy nhất trên thế gian như thế, bảo hắn làm sao nỡ buông tay ra?

Nếu trốn không thoát, quên không được, vậy thì ích kỷ một lần đi….

Trên Tuyết sơn, Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn qua vài ngày đã rất quen thuộc cùng nhau ngồi ở lương đình nhàn nhã ngắm hoa, bỗng nhiên một tên đệ tử cung kính hành lễ với hai người nói:

– Đệ tử tham kiến nhị sư công, tam sư công!

“Phốc” một tiếng phun hết trà trong miệng ra, bắn đến Phàm Trần ngồi đối diện, cũng may Phàm Trần tay mắt lanh lẹ nhanh chóng xoay người, ta trốn!

– Có cần phải kích động như vậy sao? – Phàm Trần vẻ mặt khinh bỉ nhìn Thượng Quan Sở Hàn nói, mà tên đệ tử ở dưới kia liền ngây ngốc nhìn Thượng Quan Sở Hàn, không biết có phải mình nói cái gì sai rồi hay không.

– Sư… sư công? – Lung tung lau nước trà bên miệng mình một phen, Thượng Quan Sở Hàn kinh ngạc nhìn Phàm Trần, cũng không so đo với ánh mắt khinh bỉ kia của hắn.

– Đệ tử này không biết nên xưng hô với chúng ta như thế nào, ta nghĩ dù sao bọn họ cũng là đệ tử Hoa Thanh phái, bảo bọn họ gọi chúng ta là sư công cũng không có vấn đề gì lớn. Như thế nào? Ngươi không vừa ý? Có muốn ta nói với Mị nhi, hưu ngươi hay không?

Nhìn Phàm Trần vẻ mặt trêu tức, khoé miệng Thượng Quan Sở Hàn không khỏi hung hăng run rẩy, ở cùng nam nhân này vài ngày, cuối cùng hắn cũng đã thấy rõ, hắn nha chính là một con sói đội lớp cừu! Một bụng ý nghĩ xấu hại chết người không đền mạng!

Bất quá nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, vì suy nghĩ cho hạnh phúc sau này của mình và Mị nhi, hắn quyết định vẫn là không đi chọc tên nam nhân phúc hắc này:

– Ha ha, sao lại không vừa ý đâu? Ta chỉ là quá kinh ngạc, không có ý gì khác.

Phàm Trần tựa tiếu phi tiếu nhìn Thượng Quan Sở Hàn một cái, lập tức quay đầu nhìn tên đệ tử kia hỏi:

– Có chuyện gì?

– Hồi bẩm nhị sư công, đệ tử là muốn hỏi, gian phòng của Tử Thần sư huynh nên xử lý như thế nào?

– Giữ lại, mỗi một đồ vật đều không cho phép động vào, trừ bỏ người quét dọn ra ngoài, tất cả những người khác bất luận kẻ nào không được tuỳ ý ra vào. Còn có, sau này đừng gọi hắn là sư huynh.

Nghe được một câu cuối cùng, tên đệ tử kia bỗng nhiên nhớ tới Tử Thần đã bị trục xuất sư môn, lại kêu sư huynh quả thật không ổn, vừa đình quỳ xuống nhận lỗi, lại nghe Phàm Trần nói:

– Báo với các đệ tử khác, sau này gọi Tử Thần là tứ sư công.

– Dát? – Ngoáy ngoáy lỗ tai, chính mình không có nghe lầm đi? Kêu tứ sư công, kia không phải nói hắn cùng chưởng môn…. có gian tình? Ha ha…. đúng vậy đúng vậy, nhất định là có gian tình! Oa ha ha, chưởng môn người thật sự là quá mạnh mẽ! Không được không được, phải mau nói tin tức cho các sư huynh đệ khác đi. Chưởng môn a chưởng môn, ngài thật không hổ là thần tượng của chúng đệ tử a!

Tên đệ tử kia cứ đứng tự sướng một mình như vậy, trên mặt còn thường xuyên lộ ra một nụ cười rất đáng khinh, làm Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn đứng xem cảm thấy lạnh cả người. Một hài tử bình thường như vậy, sau lại bị ngốc rồi.

– Khụ khụ… Ngươi lui xuống trước đi. – Phàm Trần thật sự không nhìn nổi nữa, ho khan hai tiếng phân phó nói.

– A? Nga, đệ tử cáo lui. – Vừa dứt lời, liền chạy nhanh như chớp.

Thượng Quan Sở Hàn đúng phía sau vẻ mặt bội phục nói:

– Quả nhiên không hổ là Phàm Trần, kỹ thuật không phải cao bình thường! Một hài tử bình thường của người ta lại bị ngươi đùa đến ngốc như vậy.

– Ha ha, quá khen quá khen, cuộc sống thật không thú vị, tự nhiên phải tìm một chút niềm vui cho mình không phải sao? – Đối mặt với Thượng Quan Sở Hàn lén lút trào phúng, Phàm Trần mặt không đổi sắc như trước, vẻ mặt bình tĩnh làm Thượng Quan Sở Hàn rất muốn nhào lên đánh hắn mấy quyền, ai kêu nụ cười của hắn thiếu đánh như vậy đâu!

Bất quá, hắn thật sự không dám, so với pháp lực, một bụng ý nghĩ xấu kia của Phàm Trần càng thêm khủng bố hơn. Nếu thật sự đánh hắn, kia sau này mình sẽ chờ ngủ ngoài phòng đi, nếu lại ảnh hưởng đến tình cảm của mình cùng Mị nhi, còn không bằng đi tìm khối đậu hủ đập đầu chết luôn đi!

Vì thế, Thượng Quan Sở Hàn lại khuất phục dưới “Uy nghiêm” của Phàm Trần.

– Đúng rồi, vì sao bọn họ gọi ngươi là nhị sư công? Đại sư công là ai a?

– Chẳng lẽ ngươi đã quên Mị nhi là vì ai mà bạc đầu trong một đêm sao? – Ngữ khí thản nhiên, lại vẫn không che giấu được đau lòng trong giọng nói như trước, còn có chút chua sót.

Nghe vậy, Thượng Quan Sở Hàn ngây ngẩn cả người, trong mắt dần dần mê ly, giống như đang nhớ lại cái gì.

– Đúng vậy… Sao ta lại có thể quên hắn mất đâu, cho dù hắn đã mất, cho dù hắn làm nàng bị thương sâu như vậy, nhưng địa vị của hắn trong lòng Mị nhi cũng là vĩnh viễn không ai có thể theo kịp…

Vừa dứt lời, hai nam tử phong hoa tuyệt đại không khỏi nhìn nhau cười khổ, hơi có chút cảm giác đồng cảnh ngộ. Có lẽ chỉ có bọn họ mới có thể càng hiểu rõ đối phương hơn, thật ra không phải bọn họ không ghen, cũng không phải có tấm lòng rộng lớn như mặt ngoài vậy. Bởi vì, bọn họ chỉ là một người phàm bình thường.

Chẳng qua, cũng bởi vì trong lòng bọn họ có một tín niệm giống nhau, cho nên bọn họ mới có thể chân chính thông cảm đối phương, cũng bởi vậy mới có thể ở chung thật hoà thuận. Cho nên, dù bọn họ có một chút dấm chua, nhưng mà cũng không ghen tị, nhiều nhất chỉ có thể nói là hâm mộ đi.

Ngay tại ngày thứ hai chúng đệ tử đều biết được chưởng môn cùng Tử Thần có gian tình, Dạ Mị quang minh chính đại nắm tay Tử Thần trở lại Tuyết sơn. Lân này nàng lựa chọn phương thức mang Tử Thần về như vậy, mục đích là làm cả Hoa Thanh phái đều biết quan hệ của nàng cùng Tử Thần, về phần có người nói huyên thuyên cái gì mà sư đồ cấm kỵ hay không, từ lâu nàng đã chuẩn bị tâm lý.

Ai ngờ vừa vào Tuyết sơn, liền nhìn đến bọn đệ tử một đám cung kính hô:

– Đệ tử tham kiến chưởng môn, tham kiến tứ sư công! – Sau đó còn dùng ánh mắt cực kỳ ái muội đảo quanh người nàng cùng tử Thần.

Một màn này vừa ra, chân Dạ Mị lảo đảo một cái suýt nữa té ngã, mà Tử Thần còn lại đã sớm đỏ cả mặt, nhìn chằm chằm mặt đất, giống như trên mặt đất có bảo bối gì chờ hắn đi nhặt vậy.

Nhìn đến ánh mắt ái muội của mọi người, Dạ Mị vừa giật mình vừa sợ hãi, chẳng lẽ những người này có thể biết trước sao? Biết trước….Chẳng lẽ là Phàm Trần! Nghĩ như vậy, Dạ Mị nở nụ cười hiểu rõ, có lẽ hắn lo lắng cho mình không biết nên nói ra miệng như thế nào, cho nên đã an bày xong xuôi từ trước?

– Ân, đều đi xuống đi.

– Dạ, đệ tử cáo lui! – Rất nhanh, một đám người đều tan ra, rốt cục Tử Thần cũng không còn xấu hổ nhìn chằm chằm mặt đất.

Dọc theo đường đi, mỗi đệ tử gặp được bọn họ đều có biểu tình giống nhau, từ lâu hai người Dạ Mị đã từ khó chịu lúc đầu chuyển biến thành lạnh nhạt, nắm tay nhau đi chậm rãi giống như đôi vợ chồng già vậy.

– Mị nhi!

– Mị nhi!

Theo hai giọng nói vui mừng này, hai thân hình thon dài nhanh chóng xuất hiện trước mắt Dạ Mị cùng Tử Thần, một người trong đó trực tiếp hung hăng đoạt lấy nàng ôm vào lòng.

– Mị nhi, ta nhớ nàng muốn chết, nếu nàng còn không trở lại ta sẽ bị bệnh tương tư. – Thượng Quan Sở Hàn chôn mặt mình thật sâu vào tóc nàng, tham lam ngửi mùi hương thanh nhã của nàng, rất muốn cứ như vậy mãi không rời, chẳng qua có người không cho hắn được như nguyện a…

– Ta nói ngươi lớn như vậy còn làm nũng với Mị nhi? Có cảm thấy xấu hổ không a? Cẩn thận Mị nhi chê ngươi phiền, một ngày nào đó sẽ hưu ngươi để xem ngươi tìm chỗ nào mà khóc đi!

Nghe giọng nói khinh bỉ trêu tức như thế, Thượng Quan Sở Hàn không tình nguyện buông đôi tay gắt gao ôm Dạ Mị ra, vẻ mặt âm trầm nói với Phàm Trần sau lưng:



– Ngươi liền không thể nói cái gì dễ nghe sao? Cả ngày cứ để lời này bên miệng, có phải ngươi rất ngóng trông Mị nhi hưu ta hay không?

Vốn tưởng rằng trước mặt Dạ Mị, Phàm Trần nhất định sẽ thu liễm một chút, ai ngờ người ta căn bản là để hắn được như ý muốn:

– Đúng vậy, ta chính là ước gì Mị nhi đưa ngươi một tờ hưu thư để thu thu dọn đồ đạc đi mau đi. Sao? Không phục? Đến, cắn ta a.

Nghe vậy, Thượng Quan Sở Hàn tức đến nghiến răng kêu “Răng rắc”, giống như thật muốn nhào lên cắn hắn một ngụm vậy.

Mà Dạ Mị lại là vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người đang cãi nhau, tuy rằng hai người này nhìn như không hợp nhau, nhưng Dạ Mị không nhìn thấy trên người hai người có địch ý, ngược lại còn giống như rất thích thú, vì thế liền an tâm đứng một bên xem diễn. chẳng qua, mấy ngày nàng không ở đây đến cùng là xảy ra chuyện gì rồi đâu?

Tử Thần cũng có hứng thú nhìn hai nam tử phong hoa tuyệt đại này, vốn tưởng rằng dù thế nào Thượng Quan Sở Hàn cũng sẽ phản kích một chút đi, nhưng ai biết hắn thế nhưng sau khi tức giận hừ một tiếng liền đi rồi.

Hỏi hắn chạy đi đâu? Tự mình xem đi, chạy ra một góc sáng sủa ngồi vẻ vòng vòng còn không biết đang lẩm bẩm cái gì đâu!

Thấy vậy, Dạ Mị cùng Tử Thần ngạc nhiên, suýt nữa rớt cằm xuống. Phàm Trần lại là đắc ý nở nụ cười:

– Mị nhi, Tử Thần, hoan nghênh về nhà.

Ôn nhu cười một tiếng, sau đó tiến lên gắt gao ôm lấy Dạ Mị. Nghe được câu “Hoan nghênh về nhà” kia của hắn, Dạ Mị cùng Tử Thần cũng không khỏi cảm động.

Đúng vậy, nơi này là nhà của bọn họ, một gia đình ấm áp thuộc về bọn họ.

– Đúng rồi, sao chàng lại có thể dạy dỗ Hàn dễ bảo như vậy? – Nhẹ nhàng đẩy Phàm Trần ra, Dạ Mị rất có hứng thú hỏi.

Người khác không biết Thượng Quan Sở Hàn là người như thế nào, nhưng nàng lại rõ ràng nhất, một người đã từng ngay cả vua của một nước cũng không e ngại, hôm nay sao lại trở nên dễ nói chuyện như vậy.

Đối diện với ánh mắt sùng bái của Dạ Mị, Phàm Trần nở nụ cười thần bí, nhẹ nhàng điẻm mũi nhỏ của nàng nói:

– Bí mật.

– Chàng…. Ta…. Tử Thần, chúng ta đi. – Dạ Mị giả vờ tức giận, nắm tay Tử thần thật chặt liền đi về phòng mình, giả vờ không nghe đến giọng kêu gọi bất đắc dĩ của Phàm Trần phía sau.

– Ha ha, báo ứng a! Mị nhi không để ý đến ngươi rồi sao? Ngươi phải cẩn thận, nói không chừng hiện tại Mị nhi trở về viết hưu thư cho ngươi đâu! – Dạ Mị vừa đi, Thượng Quan Sở Hàn lập tức giống như u linh vậy nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Phàm Trần chế nhạo một trận, bình thường bị áp bức lâu lắm, thật vất vả chờ đến cơ hội phản kích sao lại có thể buông tha đâu?

Nghe vậy, Phàm Trần nở một nụ cười ôn nhu nói:

– Sở Hàn, ta xem ngươi là sống quá nhàm chán thôi, có muốn ta giúp ngươi tăng thêm một chút tình thú hay không?

Nói gương mặt tươi cười của Phàm Trần làm điên đảo chúng sinh một chút cũng không khoa trương, chẳng qua nụ cười này trong mắt Thượng Quan Sở Hàn cũng là vô cùng âm trầm khủng bố, toàn thân không khỏi hung hăng rùng mình một cái, khoé miệng cứng ngắc nói:

– A… Ha ha, không cần, cuộc sống của ta rất thú vị, không cần làm phiền ngươi.

– Nếu Sở Hàn có cần, ta tuỳ thời đều có thể giúp ngươi chế tạo một chút thú vui nha. – Nói xong, Phàm Trần liền xoay người rời đi, mục tiêu chính là phòng Dạ Mị.

Đằng sau, Thượng Quan Sở Hàn nhìn bóng dáng màu trắng kia không khỏi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, từ sau khi biết Phàm Trần là một tên nam nhân phúc hắc “Trong ngoài không giống nhau”, hắn vẫn bị áp bức, sợ một ngày nào đó không cẩn thận đắc tội vị gia này. Hắn còn mong chờ ngẫu nhiên sẽ có thời gian ở chung một mình với Mị nhi đâu, nếu tại thời điểm kia bị tên nam nhân phúc hắc này tăng thêm một chút “Tình thú nhỏ” gì mà nói, sợ là hắn sẽ đập đầu chết!

Nghẹn khuất thở dài, lập tức chạy theo bóng dáng màu trắng kia.

Trong phòng Dạ Mị:

– Mị nhi, Mị nhi chẳng lẽ nàng thật sự không để ý tới ta sao? – Phàm Trần vẻ mặt đáng thương vô cùng xoay quanh người Dạ Mị, bất đắc dĩ chính là lần nào nàng cũng quay đầu về chỗ khác không chịu nhìn hắn.

Thượng Quan Sở Hàn phía sau thấy bộ dạng đáng thương này của hắn không khỏi cười lên tiếng, quả thật là núi cao còn có núi cao hơn a! Bỗng nhiên, một ánh mắt âm lãnh quét đến, Thượng Quan Sở Hàn hung hăng sợ run cả người, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Phàm Trần.

– Khụ… kia gì, ngươi tiếp tục!

“Phốc” Dạ Mị rất không lịch sự cười lên, quái dị liếc mắt nhìn Thượng Quan Sở Hàn một cái. Thật sự rất hoài nghi hắn có bị ngốc ngay không, sao lại trở nên càng ngày càng không giống với rồi? Giống như có chút…. Đáng yêu! Sẽ không phải là mấy ngày nàng không ở đây đã bị ngược đãi gì đi?

– Mị nhi… sao nàng có thể nhẫn tâm với ta như vậy? – Tầm mắt nhìn Thượng Quan Sở Hàn còn chưa có thu hồi, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến một giọng nói u oán. Nghi hoặc quay đầu nhìn lại, liền thấy Phàm Trần vẻ mặt u oán nhìn nàng, trên gương mặt tấm mỹ phi phàm còn chảy vài giọt nước mưa…

– Ha ha… – Nhìn đến Phàm Trần chật vật như vậy, Thượng Quan Sở Hàn lập tức rất không nể mặt cười ha ha, liền ngay cả Tử Thần cũng nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, bả vai run run.

– Ha ha… cái kia, ta không cố ý, ta lau cho chàng. – Dạ Mị mỉm cười, kéo ống tay áo bắt đầu lau, lại bị Phàm Trần kéo cổ tay lại.

– Nàng hôn ta một chút là được rồi.

– Dát? – Dưới thế tấn công vô cùng đáng thương của Phàm Trần, rốt cục Dạ Mị cũng thoả hiệp, hơi hơi nhón chân rất nhanh hôn một cái lên gương mặt tuấn tú của hắn. Ai ngờ bỗng nhiên Phàm Trần xoay mặt qua hôn lấy môi nàng, cánh tay thon dài có lực cũng gắt gao ôm nàng, bàn tay to đè lại sau gáy nàng làm sâu sắc nụ hôn này.

Dạ Mị đầu tiên là giật mình, lập tức bị Phàm Trần công thành chiếm đất, dần dần trầm luân trong nụ hôn này.

Tử Thần cùng Thượng Quan Sở Hàn đứng một bên lại là vẻ mặt ghen tị nhìn Phàm Trần, trong lòng đã sớm vẻ N cái vòng tròn nguyền rủa hắn. Không khí ái muội từ bên trong dần dần tản ra, hai người bên cạnh “đang xem cuộc chiến” từ lâu đã đỏ mặt tim đập không ngừng, nhao nhao xấu hổ quay mặt đi. Lại tiếp tục nhìn, bọn họ thật sự không biết mình có thể khống chế không đi lên kéo tên nam nhân “đáng giận” kia ra thay thế bằng chính mình hay không….

Hồi lâu sau, hai người mới thở hồng hộc buông ra, nhìn đến hai nam nhân khác trong phòng, Dạ Mị không khỏi cảm thấy xấu hổ, ánh mắt sương mù mơ hồ.

Mà Phàm Trần lại là vẻ mặt thản nhiên, cộng thêm một chút đắc ý nho nhỏ, bộ dạng hồng hào rạng rỡ này làm Thượng Quan Sở Hàn hận không thể đi lên đánh hắn mấy cái! Ân… Tốt nhất là “không cẩn thận” làm hỏng luôn khuôn mặt hoạ thuỷ của hắn mới được. Nghĩ nghĩ, Thượng Quan Sở Hàn không khỏi lộ ra nụ cười âm hiểm, mà Phàm Trần lại bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, nhịn không được rùng mình một cái.

– Tử Thần, mấy ngày nay ngươi có bôi thuốc hay không? Chẳng lẽ ngươi không muốn khuôn mặt của mình sao? – Nói lên vết thương của Tử Thần, Phàm Trần lập tức bắt đầu nghiêm túc, Liền ngay cả Thượng Quan Sở Hàn đang tự sướng cũng xấu hổ không thôi, còn Dạ Mị lại là vẻ mặt ngưng trọng.

– Ta… ta đã quên… – Ánh mắt Tử Thần đảo quanh, vừa nhìn liền biết là nói dối.

Kỳ thật hắn vốn là muốn, trước kia có nhiều tai hoạ xảy ra đều là vì khuôn mặt này làm hại, hiện tại bị huỷ cũng tốt, như vậy hắn sẽ không cần lo lắng những người mơ ước mỹ mạo của hắn.

– Ai… Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời đều mang theo những vết thương như vậy? Vết thương chằn chịt đầy người, sau này sao có thể để Mị nhi thị tẩm a…

– Trần!! – Dạ Mị vừa nghe lời nói lộ liễu như vậy của Phàm Trần lập tức xấu hổ đỏ mặt gắt giọng, vụng trộm liếc nhìn Tử Thần một cái, đã thấy mặt hắn càng đỏ hơn so với nàng, đầu cũng giống như muốn chui vào cái bàn luôn vậy.

– Ha ha, nơi này lại không có người ngoài, còn xấu hổ cái gì? Đó còn không phải cũng là chuyện sớm hay muộn sao? Tử Thần, ngươi muốn sau khi trừ bỏ bết thương rồi mới thị tẩm hay là giống như bây giờ?

Lời nói của Phàm Trần làm mặt Dạ Mị càng đỏ hơn, thật sự rất muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong có cái gì, lời nói lộ liễu như vậy cũng có thể nói ra mà mặt không đỏ tim không đập. Hơn nữa như thế nào nàng lại có cảm giác hình như mình là đại sắc nữ a?

– Ta…ta…

– Tử Thần, không có gì phải xấu hổ, dù sao chúng ta đều là nam nhân của Mị nhi, cho nữ vương bệ hạ của chúng ta thị tẩm đó là đương nhiên! – Thấy Tử Thần vẫn rặng mây đỏ đầy mặt như trước, Thượng Quan Sở Hàn lại nói tiếp theo Phàm Trần, lời nói lộ liễu giống nhau làm Dạ Mị hận không thể đào cái hố chui vào.

– Hàn! Cái gì mà nữ vương bệ hạ cái gì mà thị tẩm, hai người nói bậy bạ gì đâu! – Dạ Mị giống như tiểu nữ sinh vậy dậm chân hờn dỗi nói, bộ dạng thẹn thùng mê người làm ba nam nhân hận không thể lập tức kéo nàng vào trong lòng hảo hảo yêu thương một phen.

– Ta không có nói bậy a, nàng chính là nữ vương bệ hạ của chúng ta, chúng ta đều là nam nhân của nàng, cái chuyện thị tẩm này đương nhiên là thiên kinh địa nghĩa! – Biết rõ Dạ Mị là có ý gì, nhưng Thượng Quan Sở Hàn lại cố ý tránh nặng tìm nhẹ nói.

Ngay tại lúc Dạ Mị vừa định phản bác, bỗng nhiên Tử Thần lại mở miệng:

– Ta muốn trừ bỏ vết thương trước.

– Dát?!! – Dạ Mị mộng, chỉ mới trong chốc lát như vậy, ngây thơ như Tử Thần cũng bị nhiễm xấu rồi.

– Ha ha… Đúng là người có chí, trẻ nhỏ dễ dạy! – Thượng Quan Sở Hàn vừa lòng vỗ vỗ bả vai Tử Thần nói, Phàm Trần cũng không muốn thua kém hát đệm.

– Ân, quả thật không hổ là người một nhà, huynh đệ quả nhiên đồng lòng.

Khoé miệng Dạ Mị run rẩy nhìn ba nam nhân nhìn nhau cười, cảm tình của bọn họ là tốt lắm, nhưng là những ngày sau nàng nên làm cái gì bây giờ a… Xem tình cảnh hôm nay, Dạ Mị lại có cảm giác mưa gió muốn đến, có phải sau này nàng nhất định bị ba nam nhân này ăn gắt gao hay không?

Không được! Ta muốn vồ đến! Phi phi phi, vồ đến… Sao lại nghe ra có nghĩa khác a?

– Mị nhi, nàng đang nghĩ cái gì một mình đâu? Sao mặt lại đỏ như vậy a?

Nhìn đến bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của Phàm Trần, thậm chí Dạ Mị có loại cảm giác đã bị nhìn thấu, cuống quít lắc đầu nói:

– Không có không có, ta không có suy nghĩ muốn vồ đến!

Nói xong, Dạ Mị ngây người, ba nam nhân cười to.

– Nga? Nguyên lai Mị nhi nhà chúng ta muốn nằm phía trên a… – Phàm Trần ái muội thổi thổi bên tai Dạ Mị trêu tức nói. Thượng Quan Sở Hàn cùng Tử Thần đứng một bên cũng vẻ mặt ái muội nhìn nàng.

Tử Thần còn đỡ, dù sao trong đây hắn cũng là ngây thơ nhất, nhưng Thượng Quan Sở Hàn liền khác nhau, mấy ngày này đã sớm bị Phàm Trần, tên nam nhân phúc hắc này nhiễm đen, lúc này đang trần trụi nhìn nàng, ánh mắt kia giống như đang nói: Đến đây đi, vồ lên người ta đi!

– Không phải không phải! Ta không có ý đó!

– Nga? Không có ý đó, kia ý Mị nhi là muốn lập tức làm cái kia? Ân… Hiểu rồi, chúng ta nhất định sẽ thoả mãn nàng! – Phàm Trần vừa nói vừa lộ ra một nụ cười phong tình vạn chủng, lực sát thương có thể so với bom nguyên tử. trực tiếp nổ Dạ Mị không biết đông tây nam bắc.

– Ha ha, Mị nhi là tiểu hoa si nga.

Nghe giọng cười như thế, bỗng dưng Dạ Mị tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm nhăn nhó, cũng không biết là xấu hổ hay là tức giận.

– Tốt lắm, ngươi đừng lại chọc nàng, xem, đã làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị nhi nhăn rồi. – Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn bị mây mù che phủ kia của Dạ Mị, Thượng Quan Sở Hàn giải cứu nàng từ bên người Tử Thần ra.

– Mị nhi, đừng tức giận nga, ta chỉ đùa giỡn với nàng. Tử Thần, chúng ta đi, ta bôi thuốc cho ngươi. Phải sớm trị hết cho ngươi, bằng khuôn mặt của ngươi tuyệt đối có thể thắng được Sở Hàn, chờ sau khi hắn bị Mị nhi từ bỏ xem hắn còn đắc ý được không.



Nói xong, Phàm Trần liền kéo Tử Thần đỏ mặt ra ngoài, còn nhân tiện tốt bụng đóng cửa phòng lại.

Bên trong phòng, Thượng Quan Sở Hàn đen cả gương mặt, cắn răng kêu “khanh khách”, giống như có mối thù gì sâu nặng lắm vậy.

Thấy vậy, Dạ Mị không khỏi nở nụ cười, cảm tình của hai nam nhân này xem ra thật rất tốt. tuy rằng ngoài miệng Phàm Trần nói rất “Ác độc”, bất quá lại tốt bụng để Thượng Quan Sở Hàn có cơ hội ở chung một mình với mình. Mà Thượng Quan Sở Hàn tuy mặt ngoài nói hận không thể làm thịt tên nam nhân phúc hắc kia, nhưng thực tế lại chưa từng chân chính xảy ra, ngược lại còn rất vui vẻ cãi nhau với hắn như vậy.

Xem ra tình cảm giữa nam nhân không giống với nữ nhân.

– Mị nhi….

– Ân? – Nghe được giọng kêu gọi bao hàm yêu say đắm của Thượng Quan Sở Hàn, Dạ Mị nhịn không được cảm thấy có chút xấu hổ, , khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực hắn cũng đỏ bừng.

Một nam một nữ ở chung một phòng, củi khô bốc lửa một chút liền…

Phi! Cả đầu miên man nghĩ cái gì đâu! Dạ Mị xấu hổ giận dữ âm thầm thè lưỡi, nàng thật cảm thấy mình càng ngày càng có tiềm chất làm sắc nữ…

Nhẹ nhàng kéo Dạ Mị ra ôm ấp của mình, phía trên dung nhan tuyệt mỹ nổi lên hai đoá mây đỏ làm nàng càng mềm mại quyến rũ, Thượng Quan Sở Hàn không khỏi xem ngây người.

Đôi môi ướt át hồng nhuận kia hơi hơi chu lên, giống như đang chờ người đến hái vậy, Thượng Quan Sở Hàn kìm lòng không được dần dần tới gần, ngậm lấy đôi môi mỏng nhẵn nhụi mê người kia ôn nhu nhấm nháp.

Thân thể mềm mại trong lòng làm tất cả lý trí của Thượng Quan Sở Hàn hoá thành hư không, thân thể kịch liệt nóng lên, tình dục nảy mầm. Gắt gao kềm chế gáy của nàng, cái lưỡi mềm mại tràn ngập hơi thở nam nhân mang theo nho nhỏ bá đạo cuốn vào khoang miệng nàng, quét ngang chung quanh cướp đoạt.

Lúc này Dạ Mị đã sớm hơi hơi nhắm hai mắt lại, đi theo tiết tấu của hắn dần dần trầm luân, không ngừng thở gấp cùng ngẫu nhiên kêu rên ngượng ngùng nho nhỏ lại càng làm Thượng Quan Sở Hàn mê say không thôi, ý nghĩ trống rỗng, chỉ là trên tay lại tuyệt không qua loa.

Bàn tay to ấm áp cách quần áo vuốt ve trên lưng Dạ Mị, dần dần giống như không được thoả mãn ngón tay nhẹ nhàng trượt đến bên hông nàng, lôi kéo vạt áo vướng bận kia, nháy mắt cởi ra áo ngoài, thuận thế rớt xuống.

Trên giường lớn thơm mềm, hai thân ảnh thon dài gắt gao dây dưa cùng một chỗ. Da thịt trong suốt óng ánh, bộ ngực cao ngất, hương thơm cơ thể tươi mát thanh nhã…. Không một cái nào không kích thích tầm mắt của Thượng Quan Sở Hàn.

Thấy Thượng Quan Sở Hàn không biết khi nào đã cởi hết y phục, thân hình hoàn mỹ trần truồng cứ hiện ra trước mắt như vậy, Dạ Mị ngượng ngùng quay đầu đi, bộ dạng khát khao thẹn thùng làm người ta thèm chảy nước miếng.

Nhìn đến Dạ Mị mê người như vậy, Thượng Quan Sở Hàn chỉ thấy khí huyết toàn thân dâng lên, bộ phận tượng trưng nam tính đã dựng cao lên từ lâu…

Nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt bóng loáng của Dạ Mị, đôi mắt Thượng Quan Sở Hàn mang theo vô hạn nhu tình thâm sâu nhìn nàng hòi:

– Mị nhi…. có thể chứ?

Nói nhảm, Dạ Mị hơi hơi kinh ngạc một lúc, lập tức đỏ mặt nhẹ gật đầu.

Thấy vậy, đôi môi mỏng của Thượng Quan Sở Hàn giơ lên một độ cong tuyệt đẹp, hơi hơi cúi người hôn lấy đôi môi đỏ mọng làm người ta thèm chảy nước miếng kia, đôi chân thon dài cường tráng nhẹ nhàng tách ra giữa hai chân, phần eo hơi hơi tiến về phía trước một chút, hai tiếng rên rỉ cùng lúc vang lên, hai thân ảnh tuyệt đẹp hoàn mỹ phù hợp cùng một chỗ.

Bên trong một mảnh xuân sắc kiều diễm, không khí ái muội, tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt tim đập cùng tiếng trầm thấp thở nhẹ của nam nhân không một cái nào không nói rõ nơi này đang trình diễn một tràng hình ảnh thiếu nhi không nên xem….

Bên trong phòng khác:

– Tử Thần, ngươi thật sự hạ quyết tâm rồi sao? – Lúc này Phàm Trần đã sớm khôi phục gương mặt băng sơn ngày xưa, nhìn Tử Thần ngồi đối diện nghiêm túc hỏi.

Nghe vậy, Tử Thần hơi hơi sửng sốt, lập tức gật đầu nói:

– Ân!

– Nếu đã quyết định vậy không cần lại dễ dàng dao động quyết tâm của ngươi, muốn đi liền mạnh dạng đi về phía trước. tình ý của Mị nhi đối với ngươi ta nghĩ ngươi cũng đã hiểu rõ, ta không hi vọng ngươi vì dao động mà làm nàng bị tổn thương.

– Thế thế giới này ta có khả năng thương tổn bất kỳ người nào, lại duy độc sẽ không làm nàng rơi một giọt lệ. – Tử Thần cười nhạt, bên trong đôi mắt tím loé ra vô hạn thâm tình cùng quyết tâm.

Thấy vậy, Phàm Trần vừa lòng nở nụ cười:

– Như vậy ta an tâm, ta có thể nhận nàng có nam nhân khác, lại tuyệt đối không nhận nàng vì nam nhân khác mà chịu bất kỳ thương tổn nào. Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta cũng tuyệt đối sẽ không bận tâm cái thiên mệnh gì, chắc chắn sẽ tự tay chấm dứt người làm nàng thương tổn kia!

Lời đến cuối cùng, đã muốn ẩn hàm ý cảnh cáo, ánh sáng sắc bén trong mắt chợt loé, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên xa xưa thâm thuý, không biết đến cùng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thấy vậy Tử Thần cũng im lặng xuống. Hắn vẫn luôn cảm thấy nam nhân trước mặt này có rất nhiều bí mật, đôi mắt đạm mạc trong trẻo kia dường như có thể nhìn thấu hết tất cả vậy, tại trước mặt hắn, giống như hết thảy cũng không thể che giấu.

Mặc dù có rất nhiều nghi hoặc, bất quá hắn cũng biết, có một số việc không phải chính mình nên hỏi. Chỉ cần hắn thật lòng đối với Mị nhi không phải tốt rồi sao? Huống chi, là người thì luôn phải có một chút bí mật không muốn người khác biết không phải sao?

Hồi lâu sau, rốt cục Phàm Trần cũng thu hồi tầm mắt, nhẹ thở dài một hơi.

Mua gió muốn đến a…..

– Cố gắng nắm chặt thời gian tu luyện đi, những ngày bình tĩnh sợ là không còn nhiều lắm. – Nói xong, Phàm Trần liền rời khỏi phòng, để lại một mình Tử Thần vẻ mặt mờ mịt nhíu mi tự hỏi.

Những ngày bình tĩnh không còn nhiều lắm? Chẳng lẽ là nói có chuyện gì lớn sắp xảy ra sao? Nhưng lại có liên quan đến Mị nhi? Nghĩ đến đây, sắc mặt Tử Thần không khỏi bắt đầu ngưng trọng.

Tuy rằng tu vi của hắn đã là rất nổi bật trong chúng đệ tử Hoa Thanh phái, nhưng mà còn kém quá xa Mị nhi, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, vậy hắn nhất định sẽ kéo chân nàng. Nếu chuyện ở vực Đoạn Hồn lại xảy ra một lần nữa mà nói, hắn thật sự không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì…

Trong phòng Dạ Mị, hai người sau cơn kích tình đã ngọt ngào ôm nhau cùng một chỗ, trên thân thể tuyết trắng của Dạ Mị có thể thấy được dấu hôn khắp nơi đủ để chứng minh tình hình chiến đấu lúc nãy kịch liệt bao nhiêu .

Lúc này nàng đã muốn hơi có chút mệt mỏi, tóc dài tuyết trắng tuỳ ý rối tung trên giường được khuôn mặt nhỏ nhắn nằm lên, thân thể mềm mại cũng mồ hôi đầm đìa, bộ dạng lười biếng quyến rũ làm Thượng Quan Sở Hàn không khỏi bắt đầu hô hấp dồn dập.

Lần đầu trải nghiệm mùi vị tuyệt đẹp này hắn thật có chút bất mãn, hận không thể thời thời khắc khắc đặt nàng dưới thân hảo hảo yêu thương một phen. Vữa nghĩ đến dáng người tuyệt đẹp của nàng, nơi nào đó vừa mới nghỉ ngơi liền bắt đầu dần dần đứng thẳng lên, bàn tay to vừa muốn vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, bỗng nhiên ngoài cửa lại truyền đến một tiếng đập cửa dồn dập.

Thần trí của Dạ Mị giờ khắc này cũng trở về trong nháy mắt, cảm nhận được thân thể hắn biến hoá, Dạ Mị ngượng ngùng nhẹ giọng hờn dỗi một tiếng, lập tức đưa tay đẩy hắn ra.

Chuyện tốt tự nhiên bị cắt ngang, Thượng Quan Sở Hàn tức giận quát:

– Là tên chết tiệt không có mắt nào!

– Ta đếm trong vòng mười số, lập tức mặc y phục xong, bằng không ta liền để ngươi trần trường như vậy quăng ra ngoài, bây giờ bắt đầu.

Giọng nói hỗn loạn một chút trêu tức làm da đầu Thượng Quan Sở Hàn run lên, nam nhân phúc hắc kia quả thật tới tăng thêm một chút “tình thú nhỏ” cho hắn! Trong lòng ngồi xổm một góc vẽ vòng tròn nguyền rủa tên nam nhân phúc hắc đáng ghét này, chỉ là động tác trên tay một khắc cũng không chậm lại, nếu chờ lát nữa bị hắn nhìn thân thể trần truồng của mình, kia còn không phải mất mặt muốn chết sao!

Đương nhiên, Dạ Mị cũng không dám thả lỏng, lấy vận tốc ánh sáng mặc y phục vào người. Hai người này giống như là đi khách sạn mà bị cảnh sát kiểm tra phòng vậy, luống cuống tay chân.

Ai ngờ, giọng nói của Phàm Trần lại vang lên:

– Mị nhi, nàng không cần mặc, quá lãng phí thời gian.

Nghe vậy, Thượng Quan Sở Hàn cùng Dạ Mị đều sửng sốt. Lãng phí thời gian? Hai người cùng nhau mặc, sao lại lãng phí thời gian rồi?

Ngay tại lúc Thượng Quan Sở Hàn vừa mặc áo ngoài, cửa phòng mở to ra, Phàm Trần vẻ mặt tràn đầy ý cười, không coi ai ra gì đi vào, một chút cũng không có xấu hổ sau khi làm chuyện xấu.

Mà hai người trong phòng ngược lại có chút mất tự nhiên, ánh mắt mơ hồ không biết phải làm sao mới tốt. Mà Dạ Mị chỉ mới mặc một áo lót, giờ phút này vẫn còn đang trốn trong chăn đâu, ngay cả đầu cũng vùi sâu vào.

Loại tình huống này, sao lại có cảm giác giống như bị lão công bắt gian tại giường a?

– Vừa mới ăn no cũng nên hoạt động một chút, đi đưa nước nóng vào đây. – Phàm Trần nhìn con “Đà điểu” trên giường kia, lập tức quay đầu tựa tiếu phi tiếu nói với Thượng Quan Sở Hàn.

Thượng Quan Sở Hàn nghe vậy sửng sốt, chợt nhớ tới hắn nói “Ăn no” là có ý gì, gương mặt lập tức đỏ lên, hoảng hốt đi ra cửa phòng.

Sau khi ra khỏi cửa phòng đầu óc của Thượng Quan Sở Hàn mới chậm rãi trở lại, không khỏi hung hăng mắng Phàm Trần trong lòng một phen, vẻ mặt muốn tìm bất mãn đi múc nước.

Ăn no? Gia chỉ mới lót dạ mà thôi, vừa định lại thêm một lần nữa ngươi nha lại chạy đến quấy rối, này không phải có ý muốn gia chịu đói sao!

Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được hô hấp của hai người, Phàm Trần buồn cười nhìn Dạ Mị trốn trong chăn giống làm đà điểu, khoé miệng dần dần giơ lên nụ cười tà ác…

Hồi lâu sau, Dạ Mị cũng chưa nghe được hắn nói chuyện, không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ đã đi rồi? Lặng lẽ lộ đầu nhỏ ra nhìn, liền suýt chút nữa phun máu mũi.

Hiện ra trước mắt nàng đúng là một thân thể nam tính trần như nhộng, thân mình tinh tráng, sức lực hoàn mỹ làm Dạ Mị nhìn tim đập “Bang, bang” liên tục, lắp bắp hỏi:

– Chàng… chàng làm gì?

– Ta đói bụng… – Phàm Trần uỷ khuất nói.

– Đói bụng? – Lúc đầu Dạ Mị còn chưa có phản ứng lại, chờ sau khi đầu óc rõ ràng liền rặng mây đỏ đầy mặt, trên thân thể truyền đến sức nặng làm nàng hoảng hốt không thôi.

– Chàng… chàng muốn làm gì?

– Ăn nàng a! – Phàm Trần vẻ mặt đương nhiên nói, bàn tay to lập tức đưa ra, xốc mở cái chăn vướng bận kia, nhìn đến y phục trên người Dạ Mị, Phàm Trần bất mãn chậc lưỡi nói. – Không phải bảo nàng đừng mặc sao? Thật sự là quá lãng phí thời gian.

Dạ Mị khóc, giờ nàng mới hiểu được hắn nói lãng phí thời gian là có ý gì!

Thuần thục, Dạ Mị lại bị cởi trống không.

Lúc này, Thượng Quan Sở Hàn muốn tìm bất mãn đã trở lại, vừa vào cửa liền nhìn thấy tình cảnh làm người ta phun máu mũi này, giận dữ hét:

– Ta dựa vào! Dám thừa dịp lão tử không ở đây liền trộm ăn vụng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khuynh Thành Phong Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook