Chương 191: Âm mưu
Bình Quả Trùng Tử
11/12/2016
Chưa nói đến việc mấy ngày nay Tấn vương gặp nhiều xui xẻo, mà phía bên này bệnh tình của
Bàng Lạc Vũ đã khá lên rất nhiều. Gần đây, mặc dù chịu nhiều khổ sở, có
mấy lần muốn bỏ qua, nhưng suy nghĩ rằng mình có thể kết hôn được với
điện hạ Tấn vương, có thể danh chánh ngôn thuận trở thành Tấn vương phi, thì nàng cảm thấy sự thống khổ này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Mỗi ba ngày, Bàng Lạc Tuyết đều đến châm cứu cho nàng. Mỗi lần rút châm ra, tuy Bàng Lạc Vũ cảm thấy đau đớn giống như có ai đang xé thân thể mình ra làm đôi, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ vì như thế chứng tỏ rằng chân nàng vẫn còn có cảm giác. Mặc dù nàng cảm thấy rất đau đớn nhưng vẫn còn hơn là trở thành một kẻ tàn phế. Nàng biết nếu Tấn vương biết nàng là một kẻ phế nhân thì việc hắn phế nàng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Hôm nay, Bàng Lạc Tuyết cũng hoá trang thành thần y, châm cứu cho Bàng Lạc Vũ. Nàng thấy chân của Bàng Lạc Vũ dần chuyển biến tốt đẹp thì trong lòng nàng cũng rất mừng.
“Thần y, khi nào thì ta mới có thể đứng lên?" Bàng Lạc Vũ không nhịn được hỏi.
"Chỉ cần đại tiểu thư nghe lời ta phân phó, ngoan ngoãn uống thuốc, thì ta chắc chắn nàng sẽ mau chóng hồi phục."
"Lúc nào ngươi cũng nói là rất nhanh, rất nhanh thôi. Ngươi biết mỗi lần nghe ngươi nói vậy, trong lòng bản tiểu thư có rất nhiều đau đón."
Bàng Lạc Vũ lại bắt đầu đem tính khí ngang tàng của đại tiểu thư ra đùa bỡn.
Nhị phu nhân nhanh chóng bước lên trấn an nàng vì bà biết dù là thần y thì cũng biết tức giận.
Bàng Lạc Tuyết cau mày, không nhịn được, "Đại tiểu thư nếu cảm thấy chậm hồi phục, hoặc là cảm thấy lão hủ trị liệu không được, thì nàng có thể đổi người khác."
Nói xong, nàng chuẩn bị rút châm lại, chuẩn bị đi.
Bàng Lạc Vũ cũng nổi nóng, suốt ngày nằm ở trên giường, nàng sắp điên mất rồi. Vì thế, nàng không còn giữ bình tĩnh được nữa, ngay cả bọn nha hoàn trong Thính Vũ hiên cũng đang bị nàng hành hạ đến nỗi đau đớn, khổ sở.
Nhị phu nhân vội vàng nhét tờ chi phiếu vào tay Bàng Lạc Tuyết, an ủi "Thần y, đều do ta không tốt. Nữ nhi nhà ta hông cố ý, mong đại phu bỏ qua cho."
Bàng Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng và quay mặt đi.
Nhị phu nhân cau mày, bước lên nói "Vũ Nhi, hãy xin lỗi thần y."
Bàng Lạc Vũ tự cho mình là đại tiểu thư của Bàng Quốc Công. Mặc dù chỉ là nữ nhi thứ xuất, nhưng địa vị mẫu thân cao, nên nàng ỷ lại mẫu thân mà không coi ai ra gì. Đối với nàng, dù là thần y thì cũng phải biết chìu chuộng nàng. Nàng chính là kim chi ngọc diệp, không phải những kẻ phàm phu tục tử. Chỉ cần nàng cho thần y bạc thì thần y phải phục vụ nàng.
Bàng Lạc Tuyết vuốt bộ râu giả, nói "Nhị phu nhân, lần trước chính người thỉnh lão phu tới xem bệnh, lão phu cũng nể tình nên đến xem bệnh một chút. Giờ đây, nếu đại tiểu thư không phối hợp như vậy, hay là phu nhân cũng nên thỉnh cao nhân khác thôi." Nói xong, nàng đứng dậy.
Nhị phu nhân bước tới nói "Thần y, xin thần y đừng chấp nhặt nha đầu này."
Nói xong, và mạnh mẽ xoay mặt nhìn chằm chằm Bàng Lạc Vũ nói: "Nếu con muốn nằm trên giường cả đời thì mẫu thân cũng không quan tâm con nữa. Mẫu thân nói cho con biết, cả Đông Tần này chỉ cũng có mỗi thần y có thể trị hết bệnh của con thôi. Chẳng lẽ con không cần khuôn mặt mình nữa sao? Vậy con cứ nằm đây chờ Tấn vương cưới người khác đi."
Những lời này khiến lòng Bàng Lạc Vũ mềm yếu lại.
Bàng Lạc Vũ kinh hãi, vì nếu không có mặt nạ da người, nếu nàng không thể đứng dậy, thì nàng còn sống làm gì nữa chứ. Nghĩ vậy, nàng lập tức mềm mại, uất ức nói "Thần y, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tiểu nữ. Vừa rồi là do tiểu nữ không biết nói chuyện nên có xúc phạm thần Y, chỉ bởi vì gần đây tiểu nữ cảm thấy đau, cho nên mạo phạm thần y. Kính xin thần y đừng để trong lòng."
Bàng Lạc Vũ nói xong cúi đầu, đôi tay mạnh mẽ nắm chặt chiếc mền trong tay. Hừ, dám kêu mình xin lỗi hắn sao? Được đấy, chờ nàng khoẻ lại, nàng sẽ cho lão già này biết tay. Bất quá nàng sẽ cho người đến quậy lò thuốc của hắn, để xem hắn tiếp tục làm ăn bằng cách nào đây?
Tỷ muội Bàng gia, ai cũng có sự tàn nhẫn, Bàng Lạc Tuyết chính là một ví dụ điển hình.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bàn tay nắm chặt của Bàng Lạc Vũ cũng biết nàng không cam lòng. Bàng Lạc Tuyết hơi nhíu mắt, nhìn vẻ mặt lạ lùng của Bàng Lạc Vũ, tự nhủ nàng ta đã nghĩ vậy thì nàng cũng nên giúp đỡ nàng ta một chút.
"Thưa phu nhân, thật ra đại tiểu thư chỉ muốn mau chóng lành bệnh thôi. Nhược lại, tại hạ còn có một cách, chỉ sợ đại tiểu thư không thể chịu nỗi loại đau đớn này, cho nên đang cũng chưa muốn dùng đến cách này. Phu nhân cũng thấy những lọi đau đớn mà tiểu thư đang chịu chỉ bằng một phần mười của cách này thôi.” Bàng Lạc Tuyết khó khăn nói.
Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ. Nàng biết rõ, từ nhỏ đến lớn Bàng Lạc Vũ sợ nhất là đau đớn.
Nhưng Bàng Lạc Vũ không nghĩ như vậy, lần nào cũng chịu hành hạ lẫn đau đớn, vậy chi bằng nàng chĩu một lần đau là đủ rồi.
"Mẫu thân, hay là con cũng nên thử phương pháp khác." Bàng Lạc Vũ nhìn Nhị phu nhân với ánh mắt cầu khẩn nói.
"Chuyện này. . . . . ."
Nhị phu nhân khó xử, bà không muốn nhìn thấy cảnh Bàng Lạc Vũ đau đớn.
"Mẫu thân, chẳng lẽ người lại nhẫn tâm nhìn nữ nhi cứ nằm trên giường như vậy sao?" Bàng Lạc Vũ biết Nhị phu nhân luôn thương yêu nàng, nên muốn làm nũng với nàng.
"Thần y, người có chắc chắn hay không?" Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Tuyết giả trang thành thần y nói. Trong lòng bà cũng muốn Bàng Lạc Vũ mau chóng khỏi bệnh, mấy ngày nay bà ăn không ngon không ngủ yên. Cả người cũng gầy đi.
"Chuyện này. . . ." Thần y khó khăn nói.
"Thần y, ngươi cứ nói đừng ngại." Nhị phu nhân nhìn thần y khó xử.
Thần y suy nghĩ rồi nói "Lần này kim châm vào người rất đau đớn, ta không biết Bàng tiểu thư có thể chịu nổi hay không? Một khi dùng cách này thì sẽ không thể dừng lại, nếu dừng lại sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của đại tiểu thư. Vậy xin phu nhân và đại tiểu thư suy nghĩ kỹ."
Nhị phu nhân nghe đến đó cũng thấy sợ hãi, quay đầu nhìn Bàng Lạc Vũ lo lắng nói "Vũ Nhi, hay là trị liệu cách này trước, mẫu thân sợ con không chịu nổi."
Nhưng lúc này Bàng Lạc Vũ mặc kệ tất cả, nàng chỉ muốn nhanh chóng hồi phục, không còn trở thành một phế nhân suốt ngày nằm trên giường.
"Mẫu thân, người đừng lo lắng, con có thể chịu được. Thần y, ngươi yên tâm, chỉ cần chịu đau một lần là có thể đứng lên đúng không?" Bàng Lạc Vũ nhìn thần y với ánh mắt đầy vọng nói.
Nhị phu nhân thở dài, nữ nhi mình đúng là điên rồi.
"Đương nhiên, lão phu dám cam đoan, chỉ cần đau một lần, đại tiểu thư có thể đứng lên."
"Vậy còn chờ gì nữa, bắt đầu đi." Bàng Lạc Vũ tươi cười nói.
Thần y quay lại nhìn Nhị phu nhân, dù sao lời bà nói mới có tác dụng.
Nhị phu nhân khẽ quay lại nói "Vậy cứ theo ý của đại tiểu thư đi."
Thần y nhếch khóe miệng, nhưng chòm râu trên khuôn mặt nàng đã che giấu tất cả hả hê trong lòng nàng. Nàng có rất nhiều cách để mẹ con bọn họ chết thảm, nhưng từ từ hành hạ vẫn là cách tốt nhất. Bàng Lạc Tuyết nàng sẽ để cho bọn họ từ từ cảm thụ được tất cả những đau khổ mà nàng phải gánh chịu, cũng như báo thù thay bảo bối chưa kịp chào đời của nàng.
"Phu nhân, hay là bây giờ bà ra ngoài đi. Ta sợ đại tiểu thư không chịu nổi, phu nhân sẽ không đành lòng. Đến lúc đó tính mạng của đại tiểu thư cũng không bảo vệ nổi."
Nhị phu nhân cắn răng nói "Chỉ cần Vũ Nhi lành bệnh, ta có thể chịu nổi. Thần y không cần quan tâm đến ta."
Thần y gật đầu một cái "Vậy hãy sai những người không có liên quan ra ngoài đi. Dù có nghe thấy âm thanh gì cũng đừng vào, nếu đại tiểu thư có việc gì không hay xảy ra, vậy cũng không trách lão hủ được."
"Tất cả các người ra ngoài đi, ở đây đã có bản phu nhân được rồi. Các ngươi trông chừng viện kỹ càng, không cho bất kỳ kẻ nào vào."
"Dạ, Nhị phu nhân."
Thần y mở tầng cuối củng của hòm thuốc ra, bên trong có ngân châm mà nàng đặc biệt chế tạo. Nàng đã học cách châm cứu này từ lâu, nhưng chưa có dịp để thử nghiệm. Nhân tiện hôm nay Bàng Lạc Vũ muốn thử, nàng sẽ thỏa mãn nàng ta. Tuy cách này hữu hiệu nhưng không phải ai cũng có thể chịu được nỗi đau đớn này nên cũng có một loại thuốc giảm đau. Nhưng Bàng Lạc Tuyết cũng chưa có ý định cho nàng ta dùng loại thuốc giảm đau này. Nàng muốn ả ta chịu đựng nỗi đau đớn như chính nàng đã từng trải qua.
Bàng Lạc Vũ vừa thấy ngân châm, cả người rùng mình một cái, trong lòng có chút sợ hãi.
Thần y lạnh lùng nói "Đại tiểu thư, nhân lúc ta còn chưa hành động, ngươi còn có thể đổi ý.”
Bàng Lạc Vũ nuốt nước miếng, nghĩ đến vị trí Tấn vương phi của mình. Sau này nàng có thể hô phong hoán vũ, thì loại đau đớn này coi là gì, nên nàng nhắm mắt lại nói "Thần y, ta đã chuẩn bị xong, ngươi hãy mau ra tay."
Nhị phu nhân lo lắng "Vũ Nhi. . . . . ."
"Mẫu thân, người đừng nói gì nữa, vì Vương Gia, con nguyện ý làm tất cả. Con chấp nhận chịu đau đớn này." Bàng Lạc Vũ cắn răng nói.
Nhị phu nhân nhìn thần y với khuôn mặt lo lắng.
"Phu nhân yên tâm, nếu đại tiểu thư đã chuẩn bị, thì lão phu cũng nên bắt đầu. Nếu phu nhân lo lắng đến tính mạng của đại tiểu thư, vậy thì lão phu cũng không còn cách nào khác. Phu nhân cứ ngồi nhìn, cũng đừng nên làm chuyện gì tổn thương đến đại tiểu thư ."
"Thần y yên tâm, bắt đầu đi."
"Đại tiểu thư, hãy thả lỏng, bây giờ ta sẽ làm thân thể ngươi tê dại, để tránh trường hợp vì quá đau đớn mà ngươi lộn xộn, ảnh hưởng đến quá trình chữa trị." Nói xong, nàng châm kim vào cánh tay Bàng Lạc Vũ. Ngay lập tức, Bàng Lạc Vũ cảm thấy toàn thân vô lực.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ giống như dê đợi làm thịt, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Nàng từ từ lấy ra một cây ngân châm và châm vào huyệt vị trên đùi nàng ta.
"A. . . . ." Tiếng kêu la thảm thiết của Bàng Lạc Vũ khiến sắc mặt Nhị phu nhân trắng bệch.
Nhị phu nhân muốn mở miệng, nhưng nghĩ đến lời nói của thần y mới vừa rồi nên đành nhịn xuống. Bà không muốn Vũ nhi gặp nguy hiểm.
Ngân châm đầu tiên chỉ là thử nghiệm, phía dưới còn có hai trăm châm, mà châm sau sẽ đau đớn gấp mấy lần châm trước. Người nào đã từng thử qua, bảo đảm sẽ không dám thử lần thứ hai. Loại đau khổ này còn khó chịu hơn cái chết gấp trăm lần.
Khi cây châm thứ hai đâm vào người Bàng Lạc Vũ, nàng thét chói tai, mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ tuôn ra chảy khắp khuôn mặt nàng. Ngoài sân, các nha hoàn nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của Bàng Lạc Vũ, trong lòng thầm vui sướng. Mấy ngày nay, họ chịu đủ mọi loại hình phạt của nàng ta. Lần trước, nàng ta còn cắt đứt chân của một nha hoàn đang còn sống, sau đó đuổi ra khỏi phủ. Một đại tiểu thư có lòng dạ ác độc chịu nỗi đau như thế là đáng đời.
Mỗi ba ngày, Bàng Lạc Tuyết đều đến châm cứu cho nàng. Mỗi lần rút châm ra, tuy Bàng Lạc Vũ cảm thấy đau đớn giống như có ai đang xé thân thể mình ra làm đôi, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ vì như thế chứng tỏ rằng chân nàng vẫn còn có cảm giác. Mặc dù nàng cảm thấy rất đau đớn nhưng vẫn còn hơn là trở thành một kẻ tàn phế. Nàng biết nếu Tấn vương biết nàng là một kẻ phế nhân thì việc hắn phế nàng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Hôm nay, Bàng Lạc Tuyết cũng hoá trang thành thần y, châm cứu cho Bàng Lạc Vũ. Nàng thấy chân của Bàng Lạc Vũ dần chuyển biến tốt đẹp thì trong lòng nàng cũng rất mừng.
“Thần y, khi nào thì ta mới có thể đứng lên?" Bàng Lạc Vũ không nhịn được hỏi.
"Chỉ cần đại tiểu thư nghe lời ta phân phó, ngoan ngoãn uống thuốc, thì ta chắc chắn nàng sẽ mau chóng hồi phục."
"Lúc nào ngươi cũng nói là rất nhanh, rất nhanh thôi. Ngươi biết mỗi lần nghe ngươi nói vậy, trong lòng bản tiểu thư có rất nhiều đau đón."
Bàng Lạc Vũ lại bắt đầu đem tính khí ngang tàng của đại tiểu thư ra đùa bỡn.
Nhị phu nhân nhanh chóng bước lên trấn an nàng vì bà biết dù là thần y thì cũng biết tức giận.
Bàng Lạc Tuyết cau mày, không nhịn được, "Đại tiểu thư nếu cảm thấy chậm hồi phục, hoặc là cảm thấy lão hủ trị liệu không được, thì nàng có thể đổi người khác."
Nói xong, nàng chuẩn bị rút châm lại, chuẩn bị đi.
Bàng Lạc Vũ cũng nổi nóng, suốt ngày nằm ở trên giường, nàng sắp điên mất rồi. Vì thế, nàng không còn giữ bình tĩnh được nữa, ngay cả bọn nha hoàn trong Thính Vũ hiên cũng đang bị nàng hành hạ đến nỗi đau đớn, khổ sở.
Nhị phu nhân vội vàng nhét tờ chi phiếu vào tay Bàng Lạc Tuyết, an ủi "Thần y, đều do ta không tốt. Nữ nhi nhà ta hông cố ý, mong đại phu bỏ qua cho."
Bàng Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng và quay mặt đi.
Nhị phu nhân cau mày, bước lên nói "Vũ Nhi, hãy xin lỗi thần y."
Bàng Lạc Vũ tự cho mình là đại tiểu thư của Bàng Quốc Công. Mặc dù chỉ là nữ nhi thứ xuất, nhưng địa vị mẫu thân cao, nên nàng ỷ lại mẫu thân mà không coi ai ra gì. Đối với nàng, dù là thần y thì cũng phải biết chìu chuộng nàng. Nàng chính là kim chi ngọc diệp, không phải những kẻ phàm phu tục tử. Chỉ cần nàng cho thần y bạc thì thần y phải phục vụ nàng.
Bàng Lạc Tuyết vuốt bộ râu giả, nói "Nhị phu nhân, lần trước chính người thỉnh lão phu tới xem bệnh, lão phu cũng nể tình nên đến xem bệnh một chút. Giờ đây, nếu đại tiểu thư không phối hợp như vậy, hay là phu nhân cũng nên thỉnh cao nhân khác thôi." Nói xong, nàng đứng dậy.
Nhị phu nhân bước tới nói "Thần y, xin thần y đừng chấp nhặt nha đầu này."
Nói xong, và mạnh mẽ xoay mặt nhìn chằm chằm Bàng Lạc Vũ nói: "Nếu con muốn nằm trên giường cả đời thì mẫu thân cũng không quan tâm con nữa. Mẫu thân nói cho con biết, cả Đông Tần này chỉ cũng có mỗi thần y có thể trị hết bệnh của con thôi. Chẳng lẽ con không cần khuôn mặt mình nữa sao? Vậy con cứ nằm đây chờ Tấn vương cưới người khác đi."
Những lời này khiến lòng Bàng Lạc Vũ mềm yếu lại.
Bàng Lạc Vũ kinh hãi, vì nếu không có mặt nạ da người, nếu nàng không thể đứng dậy, thì nàng còn sống làm gì nữa chứ. Nghĩ vậy, nàng lập tức mềm mại, uất ức nói "Thần y, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tiểu nữ. Vừa rồi là do tiểu nữ không biết nói chuyện nên có xúc phạm thần Y, chỉ bởi vì gần đây tiểu nữ cảm thấy đau, cho nên mạo phạm thần y. Kính xin thần y đừng để trong lòng."
Bàng Lạc Vũ nói xong cúi đầu, đôi tay mạnh mẽ nắm chặt chiếc mền trong tay. Hừ, dám kêu mình xin lỗi hắn sao? Được đấy, chờ nàng khoẻ lại, nàng sẽ cho lão già này biết tay. Bất quá nàng sẽ cho người đến quậy lò thuốc của hắn, để xem hắn tiếp tục làm ăn bằng cách nào đây?
Tỷ muội Bàng gia, ai cũng có sự tàn nhẫn, Bàng Lạc Tuyết chính là một ví dụ điển hình.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bàn tay nắm chặt của Bàng Lạc Vũ cũng biết nàng không cam lòng. Bàng Lạc Tuyết hơi nhíu mắt, nhìn vẻ mặt lạ lùng của Bàng Lạc Vũ, tự nhủ nàng ta đã nghĩ vậy thì nàng cũng nên giúp đỡ nàng ta một chút.
"Thưa phu nhân, thật ra đại tiểu thư chỉ muốn mau chóng lành bệnh thôi. Nhược lại, tại hạ còn có một cách, chỉ sợ đại tiểu thư không thể chịu nỗi loại đau đớn này, cho nên đang cũng chưa muốn dùng đến cách này. Phu nhân cũng thấy những lọi đau đớn mà tiểu thư đang chịu chỉ bằng một phần mười của cách này thôi.” Bàng Lạc Tuyết khó khăn nói.
Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ. Nàng biết rõ, từ nhỏ đến lớn Bàng Lạc Vũ sợ nhất là đau đớn.
Nhưng Bàng Lạc Vũ không nghĩ như vậy, lần nào cũng chịu hành hạ lẫn đau đớn, vậy chi bằng nàng chĩu một lần đau là đủ rồi.
"Mẫu thân, hay là con cũng nên thử phương pháp khác." Bàng Lạc Vũ nhìn Nhị phu nhân với ánh mắt cầu khẩn nói.
"Chuyện này. . . . . ."
Nhị phu nhân khó xử, bà không muốn nhìn thấy cảnh Bàng Lạc Vũ đau đớn.
"Mẫu thân, chẳng lẽ người lại nhẫn tâm nhìn nữ nhi cứ nằm trên giường như vậy sao?" Bàng Lạc Vũ biết Nhị phu nhân luôn thương yêu nàng, nên muốn làm nũng với nàng.
"Thần y, người có chắc chắn hay không?" Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Tuyết giả trang thành thần y nói. Trong lòng bà cũng muốn Bàng Lạc Vũ mau chóng khỏi bệnh, mấy ngày nay bà ăn không ngon không ngủ yên. Cả người cũng gầy đi.
"Chuyện này. . . ." Thần y khó khăn nói.
"Thần y, ngươi cứ nói đừng ngại." Nhị phu nhân nhìn thần y khó xử.
Thần y suy nghĩ rồi nói "Lần này kim châm vào người rất đau đớn, ta không biết Bàng tiểu thư có thể chịu nổi hay không? Một khi dùng cách này thì sẽ không thể dừng lại, nếu dừng lại sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của đại tiểu thư. Vậy xin phu nhân và đại tiểu thư suy nghĩ kỹ."
Nhị phu nhân nghe đến đó cũng thấy sợ hãi, quay đầu nhìn Bàng Lạc Vũ lo lắng nói "Vũ Nhi, hay là trị liệu cách này trước, mẫu thân sợ con không chịu nổi."
Nhưng lúc này Bàng Lạc Vũ mặc kệ tất cả, nàng chỉ muốn nhanh chóng hồi phục, không còn trở thành một phế nhân suốt ngày nằm trên giường.
"Mẫu thân, người đừng lo lắng, con có thể chịu được. Thần y, ngươi yên tâm, chỉ cần chịu đau một lần là có thể đứng lên đúng không?" Bàng Lạc Vũ nhìn thần y với ánh mắt đầy vọng nói.
Nhị phu nhân thở dài, nữ nhi mình đúng là điên rồi.
"Đương nhiên, lão phu dám cam đoan, chỉ cần đau một lần, đại tiểu thư có thể đứng lên."
"Vậy còn chờ gì nữa, bắt đầu đi." Bàng Lạc Vũ tươi cười nói.
Thần y quay lại nhìn Nhị phu nhân, dù sao lời bà nói mới có tác dụng.
Nhị phu nhân khẽ quay lại nói "Vậy cứ theo ý của đại tiểu thư đi."
Thần y nhếch khóe miệng, nhưng chòm râu trên khuôn mặt nàng đã che giấu tất cả hả hê trong lòng nàng. Nàng có rất nhiều cách để mẹ con bọn họ chết thảm, nhưng từ từ hành hạ vẫn là cách tốt nhất. Bàng Lạc Tuyết nàng sẽ để cho bọn họ từ từ cảm thụ được tất cả những đau khổ mà nàng phải gánh chịu, cũng như báo thù thay bảo bối chưa kịp chào đời của nàng.
"Phu nhân, hay là bây giờ bà ra ngoài đi. Ta sợ đại tiểu thư không chịu nổi, phu nhân sẽ không đành lòng. Đến lúc đó tính mạng của đại tiểu thư cũng không bảo vệ nổi."
Nhị phu nhân cắn răng nói "Chỉ cần Vũ Nhi lành bệnh, ta có thể chịu nổi. Thần y không cần quan tâm đến ta."
Thần y gật đầu một cái "Vậy hãy sai những người không có liên quan ra ngoài đi. Dù có nghe thấy âm thanh gì cũng đừng vào, nếu đại tiểu thư có việc gì không hay xảy ra, vậy cũng không trách lão hủ được."
"Tất cả các người ra ngoài đi, ở đây đã có bản phu nhân được rồi. Các ngươi trông chừng viện kỹ càng, không cho bất kỳ kẻ nào vào."
"Dạ, Nhị phu nhân."
Thần y mở tầng cuối củng của hòm thuốc ra, bên trong có ngân châm mà nàng đặc biệt chế tạo. Nàng đã học cách châm cứu này từ lâu, nhưng chưa có dịp để thử nghiệm. Nhân tiện hôm nay Bàng Lạc Vũ muốn thử, nàng sẽ thỏa mãn nàng ta. Tuy cách này hữu hiệu nhưng không phải ai cũng có thể chịu được nỗi đau đớn này nên cũng có một loại thuốc giảm đau. Nhưng Bàng Lạc Tuyết cũng chưa có ý định cho nàng ta dùng loại thuốc giảm đau này. Nàng muốn ả ta chịu đựng nỗi đau đớn như chính nàng đã từng trải qua.
Bàng Lạc Vũ vừa thấy ngân châm, cả người rùng mình một cái, trong lòng có chút sợ hãi.
Thần y lạnh lùng nói "Đại tiểu thư, nhân lúc ta còn chưa hành động, ngươi còn có thể đổi ý.”
Bàng Lạc Vũ nuốt nước miếng, nghĩ đến vị trí Tấn vương phi của mình. Sau này nàng có thể hô phong hoán vũ, thì loại đau đớn này coi là gì, nên nàng nhắm mắt lại nói "Thần y, ta đã chuẩn bị xong, ngươi hãy mau ra tay."
Nhị phu nhân lo lắng "Vũ Nhi. . . . . ."
"Mẫu thân, người đừng nói gì nữa, vì Vương Gia, con nguyện ý làm tất cả. Con chấp nhận chịu đau đớn này." Bàng Lạc Vũ cắn răng nói.
Nhị phu nhân nhìn thần y với khuôn mặt lo lắng.
"Phu nhân yên tâm, nếu đại tiểu thư đã chuẩn bị, thì lão phu cũng nên bắt đầu. Nếu phu nhân lo lắng đến tính mạng của đại tiểu thư, vậy thì lão phu cũng không còn cách nào khác. Phu nhân cứ ngồi nhìn, cũng đừng nên làm chuyện gì tổn thương đến đại tiểu thư ."
"Thần y yên tâm, bắt đầu đi."
"Đại tiểu thư, hãy thả lỏng, bây giờ ta sẽ làm thân thể ngươi tê dại, để tránh trường hợp vì quá đau đớn mà ngươi lộn xộn, ảnh hưởng đến quá trình chữa trị." Nói xong, nàng châm kim vào cánh tay Bàng Lạc Vũ. Ngay lập tức, Bàng Lạc Vũ cảm thấy toàn thân vô lực.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ giống như dê đợi làm thịt, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Nàng từ từ lấy ra một cây ngân châm và châm vào huyệt vị trên đùi nàng ta.
"A. . . . ." Tiếng kêu la thảm thiết của Bàng Lạc Vũ khiến sắc mặt Nhị phu nhân trắng bệch.
Nhị phu nhân muốn mở miệng, nhưng nghĩ đến lời nói của thần y mới vừa rồi nên đành nhịn xuống. Bà không muốn Vũ nhi gặp nguy hiểm.
Ngân châm đầu tiên chỉ là thử nghiệm, phía dưới còn có hai trăm châm, mà châm sau sẽ đau đớn gấp mấy lần châm trước. Người nào đã từng thử qua, bảo đảm sẽ không dám thử lần thứ hai. Loại đau khổ này còn khó chịu hơn cái chết gấp trăm lần.
Khi cây châm thứ hai đâm vào người Bàng Lạc Vũ, nàng thét chói tai, mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ tuôn ra chảy khắp khuôn mặt nàng. Ngoài sân, các nha hoàn nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của Bàng Lạc Vũ, trong lòng thầm vui sướng. Mấy ngày nay, họ chịu đủ mọi loại hình phạt của nàng ta. Lần trước, nàng ta còn cắt đứt chân của một nha hoàn đang còn sống, sau đó đuổi ra khỏi phủ. Một đại tiểu thư có lòng dạ ác độc chịu nỗi đau như thế là đáng đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.