Chương 348: Ảo ảnh
Bình Quả Trùng Tử
05/12/2017
Edit: Sóc Là Ta
Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của Bàng Lạc Băng.
Bàng Lạc Văng mừng đến phát khóc nhưng trong mắt xác thực đối với Bàng Lạc Tuyết càng thêm ghi hận.
Màn đêm xuống thấp.
Mà bên trong hoàng cung, hoàng đế gối đầu lên chân mỹ nhân ăn hoa quả tiến cống.
Vũ Dương ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ hắn, quốc sư cầm một loại đan dược màu đỏ đứng bên cạnh chờ kính hiến cho hoàng đế.
"Quốc sư, đan dược này thực sự là càng ngày càng tốt. Gần đây trẫm cũng cảm thấy thân thể khoan khoái rất nhiều, đặc biệt là trên đầu tóc bạc đều có dấu hiệu biến thành màu đen." Hoàng đế cầm một viên đan dược bỏ vào miệng mình, cân nhắc nói.
Quốc sư cũng mau chóng nịnh nọt nói: "Bản lĩnh Hoàng thượng tựa như ngôi sao trên trời hạ phàm, sinh mệnh cũng không giống người phàm. Hoàng thượng yên tâm, có thần ở đây, thần nhất định sẽ làm cho hoàng thượng vạn thọ vô cương."
"Ái khanh thật hữu tâm, ngươi lui xuống đi."
Vũ Dương bưng trà sâm quỳ trên mặt đất, giơ lên trên đầu, ánh mắt đong đưa dụ tình nói: "Thiếp thân mời hoàng thượng uống trà."
"Ừm, ái phi thật hiểu chuyện."
Vũ Dương đứng dậy mở nắp chén trà ra, ngón tay cũng vô tình đụng vào chén nước một cái.
"Xin mời Hoàng thượng."
"Ừm!"
"Hoàng thượng, chuyện của Tấn vương?" Vũ Dương thăm dò hỏi.
"Ái phi, hậu cung không được quan tâm đến chuyện triều chính." Ánh mắt Hoàng đế có hơi bất mãn.
"Vâng, thần thiếp chỉ lo lắng cho hoàng thượng thôi, dù sao Tấn vương cũng là nhi tử ruột thịt của ngài, sao lại có khả năng …?" Vũ Dương nhỏ giọng nói.
"Ái phi nghỉ ngơi thật tốt đi, trẫm muốn đến xem tấu chương." Hoàng đế nói.
"Thần thiếp biết, cung tiễn hoàng thượng."
"Ừm."
Vũ Dương nhìn bước chân của Hoàng đế rời đi, cúi đầu nhìn một chút móng tay mình, bên trong còn có nhàn nhạt dấu vết màu đỏ.
"Lão già bệnh hoạn, thì ra trong mắt ngươi, nhi tử ruột thịt của ngươi cũng chỉ là món đồ chơi thôi." Vũ Dương lạnh giọng nói.
"Công chúa, hoàng hậu dâng tới một chút chu sa (son môi)."
"Dâng lên đây."
Vũ Dương liếc mắt nhìn chu sa. Chỉ thấy màu sắc bên trong dường như không đúng, từ trên bàn trang điểm cầm cây trâm giơ lên, sau đó đâm vào trong bọc.
"Hãy đưa vật này đến cho nhị tiểu thư ở phủ Bàng Quốc Công, nói rằng đây là do hoàng hậu ban tặng."
"Tuân lệnh công chúa, còn bao chu sa này người có muốn dùng không?"
"Tạm thời không cần, Bổn cung còn không biết hoàng hậu đang có chủ ý gì nên vật này không thể dùng. Đúng rồi, ngươi phải đưa tận tay cho nhị tiểu thư ở phủ Bàng Quốc Công, cũng không nên đưa sai người."
"Vâng, công chúa yên tâm. Nhưng nhị tiểu thư là Vương Phi, sớm muộn cũng sẽ trở về."
Vũ Dương thần bí cười cợt: "Vương phi Bàng Lạc Tuyết cái gì cũng tốt nhưng có một điểm không được, đó là người này quá quan tâm tình thân."
"Vâng. Nô tỳ đã hiểu."
Cung nữ bên cạnh Vũ Dương là người có võ công, chỉ cần nàng thay một thân áo đen là có thể hoành hành ngang dọc, biến mất trong màn đêm mênh mông.
Trong thiên lao
Bàng Lạc Tuyết mặc áo choàng màu đen đứng bên ngoài tường thiên lao, còn Thương Dực đứng bên cạnh cung kính nhìn Bàng Lạc Tuyết.
"Tiểu thư, nàng cảm thấy Tấn vương nhất định sẽ đi ra không?"
"Sẽ ra nhưng lần này có thể đi không bình thường." Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng nói.
Thương Dực không biết rốt cuộc Bàng Lạc Tuyết đã nói cái gì với Bàng Lạc Băng mà lúc đi ra, Bàng Lạc Băng lại có thái độ bình tĩnh lạ kỳ.
Trong thiên lao, Tấn vương đang bị nhốt, trên mặt cũng đã sưng lên.
"Tấn vương có người đến thăm ngươi."
Tấn vương quay đầu lại, nhìn thấy Bàng Lạc Băng và quản gia thì khó chịu nói: "Nàng không cố gắng ở trong Vương phủ mà tại sao lại đến đây rồi?"
"Vương gia?"
Bàng Lạc Băng nước mắt chảy ròng, Tấn vương nhìn càng cảm thấy phiền lòng nói: "Nàng trở về đi thôi, khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì nữa. Cũng không lâu sau, phụ hoàng sẽ thả ta ra ngoài thôi.""Muội đã biết rồi." Bàng Lạc Băng nhìn Tấn vương cắn môi nói.
Tấn vương sững sờ.
"Biết? Biết cái gì?"
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Băng căm hận. Nếu nàng đối với hắn không còn tác dụng thì sao hắn sẽ để nàng sống sung túc thoải mái trong vương phủ như vậy được sao? Vừa nghĩ đến các ái thiếp lần lượt bị nàng hãm hại thì hắn hận không thể bóp chết nàng.
"Nương muội..." Bàng Lạc Băng nhỏ giọng nói.
"Hừ!! Vậy thì như thế nào? Ta cho ngươi biết, ngươi chỉ cần an phận, biết phải nên làm thế nào thì ta cũng sẽ như vậy. Ta chưa từng sửa chữa ngươi, nói vậy ngươi cũng rõ ràng rồi chứ. Còn có những ái thiếp của bản vương, ngươi làm gì thì chính ngươi rõ ràng nhất, ngươi phải biết vị trí của ngươi, đừng làm những chuyện khiến bản vương không vui."
"Vâng." Bàng Lạc Băng nhỏ giọng nói.
Quản gia nhìn Tấn vương, còn Tấn vương vung tay với hắn: "Nghĩ cách để bọn thuộc hạ lấy được những tấu chương kia, đồng thời đẩy Tam phu nhân làm người chết thay."
"Tuân lệnh Vương gia, nô tài sẽ làm ngay."
"Đi ra ngoài đi."
"Vương gia, nơi này chắc đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài, thần thiếp đã làm những món mà thường ngày ngài vẫn thích ăn." Bàng Lạc Băng lấy thực hạp (tương tự cà mèn dùng để đựng thức ăn) ra.
Nha dịch mở cửa ra, cũng đưa thức ăn vào nói: "Vương gia, Vương Phi làm thức ăn cho ngài, ngài chậm rãi thưởng thức."
"Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi."
Tấn vương liếc mắt nhìn thực hạp, hắn cũng cảm thấy có chút đói bụng vì dù sao cơm trong thiên lao này cũng rất khó nuốt.
"Vương gia nhớ ăn." Bàng Lạc Băng dặn dò.
"Biết rồi, bản vương cũng không ngốc, các ngươi trở về đi thôi."
"Dạ, Vương gia bảo trọng, thiếp thân trở về trước." Bàng Lạc Băng hành lễ rồi dẫn quản gia lui ra.
"Nhị tiểu thư, tam tiểu thư đã đi rồi!"
Thương Dực chỉ vào xe ngựa của Bàng Lạc Băng nói.
"Tiểu thư hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?"
"Chờ!"
Bàng Lạc Tuyết đứng trên thành tường, nhìn về hướng thiên lao. Nàng nháy mắt với Thương Dực, hợp ý cùng tiến vào thiên lao.
Ban đêm, gió lạnh lẽo thấu xương, dù cho trên người Bàng Lạc Tuyết có mang áo choàng nhưng khuôn mặt nàng vẫn tái nhợt trắng xám vì lạnh lẽo.
Thương Dực nhìn Bàng Lạc Tuyết thảm thương thì lo lắng nói: "Nhị tiểu thư, nếu không, chúng ta rời khỏi đây đi."
"Chờ chút, ngươi xem, trò hay sắp đến, ngươi hãy chuẩn bị kỹ càng."
"Tiểu thư yên tâm, đã chuẩn bị kỹ càng."
"Lần này ta cũng không muốn xuất hiện cái gì bất ngờ."
"Ừm, cũng đã chuẩn bị kỹ càng."
Quả nhiên chỉ trong chốc lát sau, trong thiên lao,bắt đầu nháo lên.
"Bắt đầu rồi!"
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng, cười tàn nhẫn. Đời này, rốt cục tất cả cũng có thể kết thúc.
Trong thiên lao, Tấn vương mở ra thực hạp, bên trong quả nhiên là những món ăn thường ngày mình thích. Vừa hay hắn cũng đang đói bụng, liền cầm đũa bắt đầu ăn.
Vốn cũng không có chuyện gì, Tấn vương ăn xong, nằm trên giường nghĩ cách làm sao thoát khỏi nơi này. Mặt khác, hắn cũng ước ao Bàng Lạc Tuyết trở thành một thê tử hiền lành, nếu mình có được sự giúp đỡ của nàng thì làm sao sẽ ra nông nỗi này. Chỉ có điều người mỹ nữ này rất tàn ác, thậm chí có lúc hắn muốn tự mình mạnh mẽ bóp cổ nàng chết đi.
Đột nhiên cơn buồn ngủ từ đâu ập đến.
Ánh mắt Tấn vương vừa muốn nhắm lại, đột nhiên nghe được tiếng người trong lao báo tin có cháy.
"Cháy rồi! cháy rồi!"
Trên giường, Tấn vương bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn người bên trong lao đều chạy như bay ra ngoài.
"Sao vậy? Sao lại cháy?" Tấn vương rống to.
Thế nhưng không có ai trả lời hắn bởi vì mọi người đều bận rộn chạy ra ngoài.
"Này, tất cả các người trở lại cho ta, các người đi đâu vậy?" Tấn vương sốt ruột hô to, bởi vì hắn cũng đã nhìn thấy lửa bén đến gần chỗ hắn rồi, những người này định mặc kệ hắn hay sao?
Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của Bàng Lạc Băng.
Bàng Lạc Văng mừng đến phát khóc nhưng trong mắt xác thực đối với Bàng Lạc Tuyết càng thêm ghi hận.
Màn đêm xuống thấp.
Mà bên trong hoàng cung, hoàng đế gối đầu lên chân mỹ nhân ăn hoa quả tiến cống.
Vũ Dương ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ hắn, quốc sư cầm một loại đan dược màu đỏ đứng bên cạnh chờ kính hiến cho hoàng đế.
"Quốc sư, đan dược này thực sự là càng ngày càng tốt. Gần đây trẫm cũng cảm thấy thân thể khoan khoái rất nhiều, đặc biệt là trên đầu tóc bạc đều có dấu hiệu biến thành màu đen." Hoàng đế cầm một viên đan dược bỏ vào miệng mình, cân nhắc nói.
Quốc sư cũng mau chóng nịnh nọt nói: "Bản lĩnh Hoàng thượng tựa như ngôi sao trên trời hạ phàm, sinh mệnh cũng không giống người phàm. Hoàng thượng yên tâm, có thần ở đây, thần nhất định sẽ làm cho hoàng thượng vạn thọ vô cương."
"Ái khanh thật hữu tâm, ngươi lui xuống đi."
Vũ Dương bưng trà sâm quỳ trên mặt đất, giơ lên trên đầu, ánh mắt đong đưa dụ tình nói: "Thiếp thân mời hoàng thượng uống trà."
"Ừm, ái phi thật hiểu chuyện."
Vũ Dương đứng dậy mở nắp chén trà ra, ngón tay cũng vô tình đụng vào chén nước một cái.
"Xin mời Hoàng thượng."
"Ừm!"
"Hoàng thượng, chuyện của Tấn vương?" Vũ Dương thăm dò hỏi.
"Ái phi, hậu cung không được quan tâm đến chuyện triều chính." Ánh mắt Hoàng đế có hơi bất mãn.
"Vâng, thần thiếp chỉ lo lắng cho hoàng thượng thôi, dù sao Tấn vương cũng là nhi tử ruột thịt của ngài, sao lại có khả năng …?" Vũ Dương nhỏ giọng nói.
"Ái phi nghỉ ngơi thật tốt đi, trẫm muốn đến xem tấu chương." Hoàng đế nói.
"Thần thiếp biết, cung tiễn hoàng thượng."
"Ừm."
Vũ Dương nhìn bước chân của Hoàng đế rời đi, cúi đầu nhìn một chút móng tay mình, bên trong còn có nhàn nhạt dấu vết màu đỏ.
"Lão già bệnh hoạn, thì ra trong mắt ngươi, nhi tử ruột thịt của ngươi cũng chỉ là món đồ chơi thôi." Vũ Dương lạnh giọng nói.
"Công chúa, hoàng hậu dâng tới một chút chu sa (son môi)."
"Dâng lên đây."
Vũ Dương liếc mắt nhìn chu sa. Chỉ thấy màu sắc bên trong dường như không đúng, từ trên bàn trang điểm cầm cây trâm giơ lên, sau đó đâm vào trong bọc.
"Hãy đưa vật này đến cho nhị tiểu thư ở phủ Bàng Quốc Công, nói rằng đây là do hoàng hậu ban tặng."
"Tuân lệnh công chúa, còn bao chu sa này người có muốn dùng không?"
"Tạm thời không cần, Bổn cung còn không biết hoàng hậu đang có chủ ý gì nên vật này không thể dùng. Đúng rồi, ngươi phải đưa tận tay cho nhị tiểu thư ở phủ Bàng Quốc Công, cũng không nên đưa sai người."
"Vâng, công chúa yên tâm. Nhưng nhị tiểu thư là Vương Phi, sớm muộn cũng sẽ trở về."
Vũ Dương thần bí cười cợt: "Vương phi Bàng Lạc Tuyết cái gì cũng tốt nhưng có một điểm không được, đó là người này quá quan tâm tình thân."
"Vâng. Nô tỳ đã hiểu."
Cung nữ bên cạnh Vũ Dương là người có võ công, chỉ cần nàng thay một thân áo đen là có thể hoành hành ngang dọc, biến mất trong màn đêm mênh mông.
Trong thiên lao
Bàng Lạc Tuyết mặc áo choàng màu đen đứng bên ngoài tường thiên lao, còn Thương Dực đứng bên cạnh cung kính nhìn Bàng Lạc Tuyết.
"Tiểu thư, nàng cảm thấy Tấn vương nhất định sẽ đi ra không?"
"Sẽ ra nhưng lần này có thể đi không bình thường." Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng nói.
Thương Dực không biết rốt cuộc Bàng Lạc Tuyết đã nói cái gì với Bàng Lạc Băng mà lúc đi ra, Bàng Lạc Băng lại có thái độ bình tĩnh lạ kỳ.
Trong thiên lao, Tấn vương đang bị nhốt, trên mặt cũng đã sưng lên.
"Tấn vương có người đến thăm ngươi."
Tấn vương quay đầu lại, nhìn thấy Bàng Lạc Băng và quản gia thì khó chịu nói: "Nàng không cố gắng ở trong Vương phủ mà tại sao lại đến đây rồi?"
"Vương gia?"
Bàng Lạc Băng nước mắt chảy ròng, Tấn vương nhìn càng cảm thấy phiền lòng nói: "Nàng trở về đi thôi, khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì nữa. Cũng không lâu sau, phụ hoàng sẽ thả ta ra ngoài thôi.""Muội đã biết rồi." Bàng Lạc Băng nhìn Tấn vương cắn môi nói.
Tấn vương sững sờ.
"Biết? Biết cái gì?"
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Băng căm hận. Nếu nàng đối với hắn không còn tác dụng thì sao hắn sẽ để nàng sống sung túc thoải mái trong vương phủ như vậy được sao? Vừa nghĩ đến các ái thiếp lần lượt bị nàng hãm hại thì hắn hận không thể bóp chết nàng.
"Nương muội..." Bàng Lạc Băng nhỏ giọng nói.
"Hừ!! Vậy thì như thế nào? Ta cho ngươi biết, ngươi chỉ cần an phận, biết phải nên làm thế nào thì ta cũng sẽ như vậy. Ta chưa từng sửa chữa ngươi, nói vậy ngươi cũng rõ ràng rồi chứ. Còn có những ái thiếp của bản vương, ngươi làm gì thì chính ngươi rõ ràng nhất, ngươi phải biết vị trí của ngươi, đừng làm những chuyện khiến bản vương không vui."
"Vâng." Bàng Lạc Băng nhỏ giọng nói.
Quản gia nhìn Tấn vương, còn Tấn vương vung tay với hắn: "Nghĩ cách để bọn thuộc hạ lấy được những tấu chương kia, đồng thời đẩy Tam phu nhân làm người chết thay."
"Tuân lệnh Vương gia, nô tài sẽ làm ngay."
"Đi ra ngoài đi."
"Vương gia, nơi này chắc đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài, thần thiếp đã làm những món mà thường ngày ngài vẫn thích ăn." Bàng Lạc Băng lấy thực hạp (tương tự cà mèn dùng để đựng thức ăn) ra.
Nha dịch mở cửa ra, cũng đưa thức ăn vào nói: "Vương gia, Vương Phi làm thức ăn cho ngài, ngài chậm rãi thưởng thức."
"Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi."
Tấn vương liếc mắt nhìn thực hạp, hắn cũng cảm thấy có chút đói bụng vì dù sao cơm trong thiên lao này cũng rất khó nuốt.
"Vương gia nhớ ăn." Bàng Lạc Băng dặn dò.
"Biết rồi, bản vương cũng không ngốc, các ngươi trở về đi thôi."
"Dạ, Vương gia bảo trọng, thiếp thân trở về trước." Bàng Lạc Băng hành lễ rồi dẫn quản gia lui ra.
"Nhị tiểu thư, tam tiểu thư đã đi rồi!"
Thương Dực chỉ vào xe ngựa của Bàng Lạc Băng nói.
"Tiểu thư hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?"
"Chờ!"
Bàng Lạc Tuyết đứng trên thành tường, nhìn về hướng thiên lao. Nàng nháy mắt với Thương Dực, hợp ý cùng tiến vào thiên lao.
Ban đêm, gió lạnh lẽo thấu xương, dù cho trên người Bàng Lạc Tuyết có mang áo choàng nhưng khuôn mặt nàng vẫn tái nhợt trắng xám vì lạnh lẽo.
Thương Dực nhìn Bàng Lạc Tuyết thảm thương thì lo lắng nói: "Nhị tiểu thư, nếu không, chúng ta rời khỏi đây đi."
"Chờ chút, ngươi xem, trò hay sắp đến, ngươi hãy chuẩn bị kỹ càng."
"Tiểu thư yên tâm, đã chuẩn bị kỹ càng."
"Lần này ta cũng không muốn xuất hiện cái gì bất ngờ."
"Ừm, cũng đã chuẩn bị kỹ càng."
Quả nhiên chỉ trong chốc lát sau, trong thiên lao,bắt đầu nháo lên.
"Bắt đầu rồi!"
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng, cười tàn nhẫn. Đời này, rốt cục tất cả cũng có thể kết thúc.
Trong thiên lao, Tấn vương mở ra thực hạp, bên trong quả nhiên là những món ăn thường ngày mình thích. Vừa hay hắn cũng đang đói bụng, liền cầm đũa bắt đầu ăn.
Vốn cũng không có chuyện gì, Tấn vương ăn xong, nằm trên giường nghĩ cách làm sao thoát khỏi nơi này. Mặt khác, hắn cũng ước ao Bàng Lạc Tuyết trở thành một thê tử hiền lành, nếu mình có được sự giúp đỡ của nàng thì làm sao sẽ ra nông nỗi này. Chỉ có điều người mỹ nữ này rất tàn ác, thậm chí có lúc hắn muốn tự mình mạnh mẽ bóp cổ nàng chết đi.
Đột nhiên cơn buồn ngủ từ đâu ập đến.
Ánh mắt Tấn vương vừa muốn nhắm lại, đột nhiên nghe được tiếng người trong lao báo tin có cháy.
"Cháy rồi! cháy rồi!"
Trên giường, Tấn vương bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn người bên trong lao đều chạy như bay ra ngoài.
"Sao vậy? Sao lại cháy?" Tấn vương rống to.
Thế nhưng không có ai trả lời hắn bởi vì mọi người đều bận rộn chạy ra ngoài.
"Này, tất cả các người trở lại cho ta, các người đi đâu vậy?" Tấn vương sốt ruột hô to, bởi vì hắn cũng đã nhìn thấy lửa bén đến gần chỗ hắn rồi, những người này định mặc kệ hắn hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.