Chương 167: Bàng Lạc Tuyết xuất chiến
Bình Quả Trùng Tử
26/09/2016
Lần này, chắc Tấn vương cũng không dễ chịu khi đứng trước mặt hoàng đế.
Mọi người cũng thấy được sát ý của đại hoàng tử Bắc Yên, nhưng hành động tàn nhẫn của hắn đều làm đúng quy tắc nên mọi người cũng không nói thêm gì nữa.
"Đại hoàng tử Bắc Yên thắng, nước Bắc Yên thắng một hiệp." Cung nhân tuyên bố. Lúc này Tấn vương vẫn còn ở trên đài, sắc mặt trắng bệch. Khi hắn vừa nghe cung nhân tuyên bố, hắn mạnh mẽ chống tay làm đòn bẩy để mình gượng đứng lên, nhìn quanh khắp nơi, vừa đúng lúc nhìn vào con ngươi ẩn chứa lạnh lùng, tàn nhẫn của hoàng đế Đông Tần, khiến thân thể Tấn vương cứng đờ, nhất thời hiểu ra ý đồ của đại hoàng tử Bắc Yên.
Hắn không giết được mình nên hắn khiến hoàng đế bất mãn với mình, muốn gây khó dễ với mình sao?
Đại hoàng tử Bắc Yên, ngươi thật tốt, chẳng những ngươi có thủ đoạn tàn nhẫn, tinh ranh mà còn rất am hiểu tấm lòng của hoàng đế. Tấn vương chắc chắn hắn thật sự muốn lấy mạng của mình.
Tấn vương bị thua thiệt như vậy mà lại không có cách nào hả giận. Hắn bước trở về khu vực thuộc Đông tần quốc, ở trước mặt mọi người, hắn quỳ gối xuống trước mặt hoàng đế Đông Tần thừa nhận, "Thưa phụ hoàng, nhi thần đã thua, xin phụ hoàng trách phạt."
Hoàng đế Đông Tần lạnh lùng nhìn Tấn vương, thua sao? Đâu chỉ là thua mà ngươi còn để đại hoàng tử Bắc Yên nắm thế chủ động, giễu cợt ta. Nhớ đến thái độ của đại hoàng tử nhìn mình lúc nãy, trong lòng hắn tức giận nói, "Cút qua bên kia, về chỗ hối lỗi đi.”
Đối với đứa con trai này, từ trước đến giờ hoàng đế đều nhất mực thương yêu. Tấn nhi chính là đứa con trai do mình cùng Nghi quý phi sinh ra. Mặc dù cũng từng có lúc hắn nghi ngờ Nghi Quý phi nhưng trong lòng hoàng đế lại vẫn luôn tin tưởng, cưng chìu Tấn nhi, nhưng hôm nay quả thật biểu hiện của hắn khiến hoàng đế thật sự tức giận.
Tấn vương buồn bã trở lại ngồi ở vị trí cũ, tay nắm chặt thành quyền. Hắn biết hôm nay hắn đã phạm lỗi nghiêm trọng. Nếu muốn chuộc lỗi, có lẽ hắn phải cố gắng nhiều hơn nữa và phải trả giá khá cao. Nghĩ vậy hắn đưa mắt nhìn về phía đại hoàng tử Bắc Yên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đại hoàng tử Bắc Yên đang hả hê nhìn mình với vẻ mặt như đang xem kịch vui.
Bàng Lạc Tuyết nhàn nhạt nhìn lướt qua Tấn vương, nhìn bộ dáng cô đơn của hắn khiến người khác cảm thấy vui sướng trong lòng. Nghĩ tới ngày hắn bị chính mình mưu hại, thật vui sướng. Bất giác, Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe môi mỉm cười.
Mấy lượt sau không có ai đại diện Đông Tần quốc lên tranh tài, tiếp đến là đợt tranh tài giữa Triệu Chính Dương của Đông Tần quốc và nhị hoàng tử của Nam Chiếu quốc.
Hai người rút thăm. Triệu Chính Dương giành quyền ưu tiên, nhưng tất nhiên là chọn vũ đấu. Không ngờ nhị hoàng tử Nam Chiếu quốc, bề ngoài uy phong lẫm liệt, thủ đoạn tàn nhẫn, mánh khóe độc địa như thế, nhưng khi gặp Dự vương Triệu Chính Dương lại cảm thấy có phần yếu thế. Nhưng Dự vương cũng không phải là hạng người giống như đại hoàng tử Bắc Yên, đuổi cùng giết tận.
Dự vương của Đông Tần quốc thắng. Sau đó, Đông Tần quốc được tham dự vào mấy vòng trong. Cuối cùng Đông Tần quốc thắng sáu trận, thua ba trận.
Cuộc tranh tài chỉ còn lại vòng cuối cùng, cục diện trước mắt theo thứ tự là: Bắc Yên thắng bảy trận, Đông Tần thắng sáu trận, Nam Chiếu thắng bốn trận, Tây Lăng thắng hai trận.
Lúc sau, Bắc Yên vượt lên, thắng hơn Đông Tần một trận. Đến giai đoạn quyết định, tưởng chừng không có gì ngăn cản Bắc Yên giành chiến thắng, nhưng không ngờ chỉ vì một vòng tỷ thí cuối cùng, vòng đấu giữa Bàng Lạc Tuyết của Đông Tần và Trầm Hương của Bắc Yên.
Vòng tỷ thí này là điểm mấu chốt quyết định tính trọng yếu cho trận này. Nếu Tuyết quận chúa - Bàng Lạc Tuyết thắng, thì thế cục giữa Bắc Yên và Đông Tần là ngang nhau. Đến lúc đó, mỗi bên sẽ phải phái thêm một người ra tỷ thí để tranh thắng bại.
Nhưng nếu Bàng Lạc Tuyết thua trận này, thua dưới tay Trầm Hương, thì trận cuối cùng này chính là Bắc Yên thắng.
Có thể nói trận này chính là trận chiến quyết định giữa Bắc Yên và Đông Tần.
Dưới khán đài, Bàng Lạc Tuyết trong y phục sắc xuân màu đỏ tươi đang đứng lên, tiến về phía khán đài. Bỗng nhiên nàng nghe hoàng đế thì thầm gọi nàng, Bàng Lạc Tuyết giật mình, hành lễ,” Hoàng thượng có gì muốn dạy bảo ạ?”
Hoàng đế Đông Tần nhỏ giọng nói "Tuyết Nhi, nàng cũng biết, trận chiến này rất quan trọng đối với Đông Tần chúng ta."
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày " Tuyết Nhi hiểu, bệ hạ yên tâm, Tuyết Nhi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Hoàng đế Đông Tần nói"Nếu Tuyết Nhi thắng, trẫm liền phong cho nàng là Tuyết công chúa."
Bàng Lạc Tuyết ngạc nhiên, hoàng hậu cười tươi nói " Bệ hạ yên tâm, dù gì thì Tuyết Nhi cũng là quận chúa Đông Tần nên tất nhiên Tuyết Nhi sẽ cố gắng hết sức. Tuyết Nhi cũng nên đi đi, ngươi nhớ phải cẩn trọng. "
"Đa tạ mẫu hậu." Bàng Lạc Tuyết biết rõ hoàng hậu yêu thương nàng thật lòng.
Hoàng đế Đông Tần suy tư chốc lát, nhìn thấy Trầm Hương đang đứng trên khán đài chờ nên hoàng đế phất tay áo, có ý bảo Bàng Lạc Tuyết ra sân. Hiện giờ hắn cũng chỉ có cách là cầu nguyện mà thôi, cầu nguyện Bàng Lạc Tuyết đừng để hắn thất vọng. Đây chính là mặt mũi, là thể diện của quốc gia.
Vì tứ quốc đã giao ước như thế rồi.
An Trữ liếc mắt nhìn khuôn mặt khẩn trương của Bạch Quân Nhược và Triệu Chính Dương. Còn Bàng Lạc Tuyết không nao núng, chỉ khẽ mỉm cười và quay mặt tiến về hướng khán đài, nơi có Trầm Hương đang đứng chờ. Cùng lúc, tầm mắt mọi người cũng hướng về phía khán đài.
Cung nhân đang chủ trì rút thăm, Bàng Lạc Tuyết và Trầm Hương cũng rút thăm. Bàng Lạc Tuyết nhìn chữ trên thẻ tre, cong môi nở nụ cười rực rỡ.
"Tuyết quận chúa rút được quyền quyết định." Cung nhân tuyên bố. Trận này mang tính chất rất quan trọng, bất luận là người nào rút được quyền quyết định thì càng có nhiều cơ hội giành phần thắng nhiều hơn.
Bàng Lạc Tuyết rút trúng quyền quyết định khiến hoàng đế Đông Tần dần dần hả giận nhưng khuôn mặt cũng thật sự nghiêm túc. Còn đối với đại hoàng tử Bắc Yên, kể từ lúc Bàng Lạc Tuyết bước lên khán đài, ánh mắt hắn vẫn luôn sắc bén, không ngừng dõi theo bóng dáng nàng.
Thật ra, ở Đông Tần, ngoại trừ Triệu Chính Dương và Bạch Quân Nhược thì đại hoàng tử khinh thường tất cả. Còn Tuyết quận chúa chỉ mới mười ba tuổi, lại trói gà không chặt (ý là yếu ớt) so với Trầm Hương sắc bén, ngoan độc được hắn nuôi dưỡng từ nhỏ nên hắn tin chỉ cần là đấu võ thì Trầm Hương sẽ nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng lúc này Bàng Lạc Tuyết rút trúng quyền quyết định, nếu nàng lựa chọn văn đấu, thì thắng hay thua cũng khó đoán trước.
Đại hoàng tử Bắc Yên nắm chặt tay mình lại, lần này Đông Tần thua thì Bắc Yên mới có thể lên ngôi. Cho nên ván này Tuyết quận chúa phải thua. Trong mắt hắn ẩn chứa tia ác độc. Nếu Tuyết quận chúa chọn văn đấu thì hắn phải tìm mọi cách để phá hoại thế cục này mới được.
"Tuyết Quận chúa, xin mời lựa chọn." Cung nhân thúc giục.
Bàng Lạc Tuyết đứng quan sát nữ nhân trước mắt mình, xác định người này chính là hung thủ muốn ám sát hoàng hậu, đáy mắt lạnh lùng nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ, "Vũ đấu."
Bàng Lạc Tuyết nói hai từ đó khiến mọi người xôn xao, mỗi người thể hiện vẻ mặt khác nhau.
Phán đoán của bọn họ cũng không khác lời nhận xét của đại hoàng tử Bắc Yên là mấy. Nếu chọn văn đấu, thì còn có khả năng thắng; còn nếu chọn vũ đấu thì với một cô bé trói gà không chặt như thế thì làm được gì? Trận này chắc chắn phần thắng nghiêng về Trầm Hương, còn Bàng Lạc Tuyết đang tự tìm cho mình con đường chết.
Đàn Hương đang đứng đối diện, nghe Bàng Lạc Tuyết phun ra hai chữ”vũ đấu” thì trong lòng vui sướng, nhếch môi tỏ vẻ khinh thường. Nàng được huấn luyện võ công từ nhỏ, đừng nói chỉ là một trận đơn giản thế này, mà ngay cả giết người nàng cũng không chút nương tay. Nghĩ lại lần đó, nhiệm vụ ám sát Tứ hoàng tử Bắc Yên không thành nên Đại hoàng tử tức giận, ra lệnh cho nha hoàn không cho nàng thuốc giải trong suốt một tháng trời. Không ai biết nàng đã phải chống chọi thế nào, chịu đau khổ còn hơn bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Không ai biết đại hoàng tử muốn khống chế nàng nên đã cho nàng uống thuốc độc. Mỗi tháng hắn cho nàng thuốc giải, áp bức nàng làm việc cho hắn. Hôm nay, nàng nhất định phải giết chết nhị tiểu thư của Bàng Quốc công để lập công lớn.
Trầm Hương biết nếu nàng không thắng trong trận này thì điều gì sẽ chờ đợi nàng phía trước.
Nàng không muốn phải chịu đau khổ giống như khi không thể hoàn thành nhiệm vụ ám sát tứ hoàng tử. Trận này nàng nhất định phải thắng.
"Ai. . . . . ." Hoàng đế Đông Tần thở dài một tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hoàng hậu cũng cau mày, thầm nghĩ Tuyết Nhi học võ từ khi nào?
Ngay cả Dự vương Triệu Chính Dương cũng nắm chặt tay thành quyền. Dự vương biết, nàng vốn tinh thông cầm kì thi họa, cho nên nếu là văn đấu thì nàng nhất định giành phần thắng, còn về vũ đấu, sợ rằng…. vì Tuyết nhi không biết võ công mà?
Triệu Chính Dương cũng không còn nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết mà là chú ý đến đại hoàng tử Bắc Yên và Tây Lăng quốc. Trận này quan trọng như thế, nhất định hắn cũng có âm mưu. Vả lại, đại hoàng tử Bắc Yên cũng không phải là chính nhân quân tử. Dù nàng chọn vũ đấu, nhưng sau khi kết thúc trận này, chắc chắn hắn cũng sẽ không buông tha cho nàng.
"Vậy bắt đầu đi." Đại hoàng tử Bắc Yên hắng giọng mở miệng, hài lòng nở nụ cười. Hắn chờ đợi muốn xem Tuyết quận chúa thua thảm hại dưới tay Trầm Hương. Vậy lần này phần thắng nằm trong tay Bắc Yên rồi.
Bàng Lạc Tuyết và Trầm Hương, mỗi người đứng một bên, cách xa nhau mấy thước. Trầm Hương nhìn đối phương, trong mắt tàn độc, nhếch miệng lạnh lùng, rút cây chủy thủ dưới giày ra khiến mọi người đều kinh hãi. Chỉ có Thượng Quan Mẫn dùng roi, còn những người khác đều là tay không. Hoàng đế Đông Tần đứng phắt dậy, muốn kháng nghị nhưng đại hoàng tử Bắc Yên mở miệng "Quy tắc không có đề cập đến việc không thể sử dụng chủy thủ."
Hoàng hậu nhanh chóng nhìn lưỡi dao sắc bén phát ra ánh sáng sắc lạnh, lo sợ nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Hoàng đế Đông Tần chưa kịp nói gì, liền bị đại hoàng tử Bắc Yên chặn lại, nên chỉ có thể im lặng và ngồi xuống.
Đại hoàng tử Bắc Yên nhìn sắc mặt u ám của Sùng Chính Đế, nhếch khóe miệng cười tươi. Luận về võ đấu, cán cân chắc chắn nghiêng về Trầm Hương. Hiện giờ trong tay nàng lại có cây chủy thủ, chém sắt như chém bùn. Đây cũng chính là muội muội không danh phận của hắn. Vậy xem ra phen này không những Trầm Hương muốn giành thắng lợi mà còn muốn giết chết Bàng Lạc Tuyết. Nếu vậy Đông Tần quốc càng thêm ghét hắn.
Đúng như suy nghĩ của đại hoàng tử Bắc yên, Trầm Hương không chỉ muốn thắng lợi mà còn muốn mạng của đối thủ. Lần trước, việc ám sát hoàng hậu thất bại, nàng phải chịu hành hạ và đau khổ, lại thêm việc Thương Dực dẫn tiểu hoàng tử chạy trốn đến Đông Tần. Người đứng trước mặt nàng chính là Tuyết quận chúa của Đông Tần quốc. Nếu nàng không tiêu diệt được thì nàng không cam lòng. Đầu tiên nàng muốn nàng ta nhất định phải nhận thua trong trận này, sau đó là muốn mạng sống của nàng ta.
Mọi người cũng thấy được sát ý của đại hoàng tử Bắc Yên, nhưng hành động tàn nhẫn của hắn đều làm đúng quy tắc nên mọi người cũng không nói thêm gì nữa.
"Đại hoàng tử Bắc Yên thắng, nước Bắc Yên thắng một hiệp." Cung nhân tuyên bố. Lúc này Tấn vương vẫn còn ở trên đài, sắc mặt trắng bệch. Khi hắn vừa nghe cung nhân tuyên bố, hắn mạnh mẽ chống tay làm đòn bẩy để mình gượng đứng lên, nhìn quanh khắp nơi, vừa đúng lúc nhìn vào con ngươi ẩn chứa lạnh lùng, tàn nhẫn của hoàng đế Đông Tần, khiến thân thể Tấn vương cứng đờ, nhất thời hiểu ra ý đồ của đại hoàng tử Bắc Yên.
Hắn không giết được mình nên hắn khiến hoàng đế bất mãn với mình, muốn gây khó dễ với mình sao?
Đại hoàng tử Bắc Yên, ngươi thật tốt, chẳng những ngươi có thủ đoạn tàn nhẫn, tinh ranh mà còn rất am hiểu tấm lòng của hoàng đế. Tấn vương chắc chắn hắn thật sự muốn lấy mạng của mình.
Tấn vương bị thua thiệt như vậy mà lại không có cách nào hả giận. Hắn bước trở về khu vực thuộc Đông tần quốc, ở trước mặt mọi người, hắn quỳ gối xuống trước mặt hoàng đế Đông Tần thừa nhận, "Thưa phụ hoàng, nhi thần đã thua, xin phụ hoàng trách phạt."
Hoàng đế Đông Tần lạnh lùng nhìn Tấn vương, thua sao? Đâu chỉ là thua mà ngươi còn để đại hoàng tử Bắc Yên nắm thế chủ động, giễu cợt ta. Nhớ đến thái độ của đại hoàng tử nhìn mình lúc nãy, trong lòng hắn tức giận nói, "Cút qua bên kia, về chỗ hối lỗi đi.”
Đối với đứa con trai này, từ trước đến giờ hoàng đế đều nhất mực thương yêu. Tấn nhi chính là đứa con trai do mình cùng Nghi quý phi sinh ra. Mặc dù cũng từng có lúc hắn nghi ngờ Nghi Quý phi nhưng trong lòng hoàng đế lại vẫn luôn tin tưởng, cưng chìu Tấn nhi, nhưng hôm nay quả thật biểu hiện của hắn khiến hoàng đế thật sự tức giận.
Tấn vương buồn bã trở lại ngồi ở vị trí cũ, tay nắm chặt thành quyền. Hắn biết hôm nay hắn đã phạm lỗi nghiêm trọng. Nếu muốn chuộc lỗi, có lẽ hắn phải cố gắng nhiều hơn nữa và phải trả giá khá cao. Nghĩ vậy hắn đưa mắt nhìn về phía đại hoàng tử Bắc Yên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đại hoàng tử Bắc Yên đang hả hê nhìn mình với vẻ mặt như đang xem kịch vui.
Bàng Lạc Tuyết nhàn nhạt nhìn lướt qua Tấn vương, nhìn bộ dáng cô đơn của hắn khiến người khác cảm thấy vui sướng trong lòng. Nghĩ tới ngày hắn bị chính mình mưu hại, thật vui sướng. Bất giác, Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe môi mỉm cười.
Mấy lượt sau không có ai đại diện Đông Tần quốc lên tranh tài, tiếp đến là đợt tranh tài giữa Triệu Chính Dương của Đông Tần quốc và nhị hoàng tử của Nam Chiếu quốc.
Hai người rút thăm. Triệu Chính Dương giành quyền ưu tiên, nhưng tất nhiên là chọn vũ đấu. Không ngờ nhị hoàng tử Nam Chiếu quốc, bề ngoài uy phong lẫm liệt, thủ đoạn tàn nhẫn, mánh khóe độc địa như thế, nhưng khi gặp Dự vương Triệu Chính Dương lại cảm thấy có phần yếu thế. Nhưng Dự vương cũng không phải là hạng người giống như đại hoàng tử Bắc Yên, đuổi cùng giết tận.
Dự vương của Đông Tần quốc thắng. Sau đó, Đông Tần quốc được tham dự vào mấy vòng trong. Cuối cùng Đông Tần quốc thắng sáu trận, thua ba trận.
Cuộc tranh tài chỉ còn lại vòng cuối cùng, cục diện trước mắt theo thứ tự là: Bắc Yên thắng bảy trận, Đông Tần thắng sáu trận, Nam Chiếu thắng bốn trận, Tây Lăng thắng hai trận.
Lúc sau, Bắc Yên vượt lên, thắng hơn Đông Tần một trận. Đến giai đoạn quyết định, tưởng chừng không có gì ngăn cản Bắc Yên giành chiến thắng, nhưng không ngờ chỉ vì một vòng tỷ thí cuối cùng, vòng đấu giữa Bàng Lạc Tuyết của Đông Tần và Trầm Hương của Bắc Yên.
Vòng tỷ thí này là điểm mấu chốt quyết định tính trọng yếu cho trận này. Nếu Tuyết quận chúa - Bàng Lạc Tuyết thắng, thì thế cục giữa Bắc Yên và Đông Tần là ngang nhau. Đến lúc đó, mỗi bên sẽ phải phái thêm một người ra tỷ thí để tranh thắng bại.
Nhưng nếu Bàng Lạc Tuyết thua trận này, thua dưới tay Trầm Hương, thì trận cuối cùng này chính là Bắc Yên thắng.
Có thể nói trận này chính là trận chiến quyết định giữa Bắc Yên và Đông Tần.
Dưới khán đài, Bàng Lạc Tuyết trong y phục sắc xuân màu đỏ tươi đang đứng lên, tiến về phía khán đài. Bỗng nhiên nàng nghe hoàng đế thì thầm gọi nàng, Bàng Lạc Tuyết giật mình, hành lễ,” Hoàng thượng có gì muốn dạy bảo ạ?”
Hoàng đế Đông Tần nhỏ giọng nói "Tuyết Nhi, nàng cũng biết, trận chiến này rất quan trọng đối với Đông Tần chúng ta."
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày " Tuyết Nhi hiểu, bệ hạ yên tâm, Tuyết Nhi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Hoàng đế Đông Tần nói"Nếu Tuyết Nhi thắng, trẫm liền phong cho nàng là Tuyết công chúa."
Bàng Lạc Tuyết ngạc nhiên, hoàng hậu cười tươi nói " Bệ hạ yên tâm, dù gì thì Tuyết Nhi cũng là quận chúa Đông Tần nên tất nhiên Tuyết Nhi sẽ cố gắng hết sức. Tuyết Nhi cũng nên đi đi, ngươi nhớ phải cẩn trọng. "
"Đa tạ mẫu hậu." Bàng Lạc Tuyết biết rõ hoàng hậu yêu thương nàng thật lòng.
Hoàng đế Đông Tần suy tư chốc lát, nhìn thấy Trầm Hương đang đứng trên khán đài chờ nên hoàng đế phất tay áo, có ý bảo Bàng Lạc Tuyết ra sân. Hiện giờ hắn cũng chỉ có cách là cầu nguyện mà thôi, cầu nguyện Bàng Lạc Tuyết đừng để hắn thất vọng. Đây chính là mặt mũi, là thể diện của quốc gia.
Vì tứ quốc đã giao ước như thế rồi.
An Trữ liếc mắt nhìn khuôn mặt khẩn trương của Bạch Quân Nhược và Triệu Chính Dương. Còn Bàng Lạc Tuyết không nao núng, chỉ khẽ mỉm cười và quay mặt tiến về hướng khán đài, nơi có Trầm Hương đang đứng chờ. Cùng lúc, tầm mắt mọi người cũng hướng về phía khán đài.
Cung nhân đang chủ trì rút thăm, Bàng Lạc Tuyết và Trầm Hương cũng rút thăm. Bàng Lạc Tuyết nhìn chữ trên thẻ tre, cong môi nở nụ cười rực rỡ.
"Tuyết quận chúa rút được quyền quyết định." Cung nhân tuyên bố. Trận này mang tính chất rất quan trọng, bất luận là người nào rút được quyền quyết định thì càng có nhiều cơ hội giành phần thắng nhiều hơn.
Bàng Lạc Tuyết rút trúng quyền quyết định khiến hoàng đế Đông Tần dần dần hả giận nhưng khuôn mặt cũng thật sự nghiêm túc. Còn đối với đại hoàng tử Bắc Yên, kể từ lúc Bàng Lạc Tuyết bước lên khán đài, ánh mắt hắn vẫn luôn sắc bén, không ngừng dõi theo bóng dáng nàng.
Thật ra, ở Đông Tần, ngoại trừ Triệu Chính Dương và Bạch Quân Nhược thì đại hoàng tử khinh thường tất cả. Còn Tuyết quận chúa chỉ mới mười ba tuổi, lại trói gà không chặt (ý là yếu ớt) so với Trầm Hương sắc bén, ngoan độc được hắn nuôi dưỡng từ nhỏ nên hắn tin chỉ cần là đấu võ thì Trầm Hương sẽ nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng lúc này Bàng Lạc Tuyết rút trúng quyền quyết định, nếu nàng lựa chọn văn đấu, thì thắng hay thua cũng khó đoán trước.
Đại hoàng tử Bắc Yên nắm chặt tay mình lại, lần này Đông Tần thua thì Bắc Yên mới có thể lên ngôi. Cho nên ván này Tuyết quận chúa phải thua. Trong mắt hắn ẩn chứa tia ác độc. Nếu Tuyết quận chúa chọn văn đấu thì hắn phải tìm mọi cách để phá hoại thế cục này mới được.
"Tuyết Quận chúa, xin mời lựa chọn." Cung nhân thúc giục.
Bàng Lạc Tuyết đứng quan sát nữ nhân trước mắt mình, xác định người này chính là hung thủ muốn ám sát hoàng hậu, đáy mắt lạnh lùng nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ, "Vũ đấu."
Bàng Lạc Tuyết nói hai từ đó khiến mọi người xôn xao, mỗi người thể hiện vẻ mặt khác nhau.
Phán đoán của bọn họ cũng không khác lời nhận xét của đại hoàng tử Bắc Yên là mấy. Nếu chọn văn đấu, thì còn có khả năng thắng; còn nếu chọn vũ đấu thì với một cô bé trói gà không chặt như thế thì làm được gì? Trận này chắc chắn phần thắng nghiêng về Trầm Hương, còn Bàng Lạc Tuyết đang tự tìm cho mình con đường chết.
Đàn Hương đang đứng đối diện, nghe Bàng Lạc Tuyết phun ra hai chữ”vũ đấu” thì trong lòng vui sướng, nhếch môi tỏ vẻ khinh thường. Nàng được huấn luyện võ công từ nhỏ, đừng nói chỉ là một trận đơn giản thế này, mà ngay cả giết người nàng cũng không chút nương tay. Nghĩ lại lần đó, nhiệm vụ ám sát Tứ hoàng tử Bắc Yên không thành nên Đại hoàng tử tức giận, ra lệnh cho nha hoàn không cho nàng thuốc giải trong suốt một tháng trời. Không ai biết nàng đã phải chống chọi thế nào, chịu đau khổ còn hơn bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Không ai biết đại hoàng tử muốn khống chế nàng nên đã cho nàng uống thuốc độc. Mỗi tháng hắn cho nàng thuốc giải, áp bức nàng làm việc cho hắn. Hôm nay, nàng nhất định phải giết chết nhị tiểu thư của Bàng Quốc công để lập công lớn.
Trầm Hương biết nếu nàng không thắng trong trận này thì điều gì sẽ chờ đợi nàng phía trước.
Nàng không muốn phải chịu đau khổ giống như khi không thể hoàn thành nhiệm vụ ám sát tứ hoàng tử. Trận này nàng nhất định phải thắng.
"Ai. . . . . ." Hoàng đế Đông Tần thở dài một tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hoàng hậu cũng cau mày, thầm nghĩ Tuyết Nhi học võ từ khi nào?
Ngay cả Dự vương Triệu Chính Dương cũng nắm chặt tay thành quyền. Dự vương biết, nàng vốn tinh thông cầm kì thi họa, cho nên nếu là văn đấu thì nàng nhất định giành phần thắng, còn về vũ đấu, sợ rằng…. vì Tuyết nhi không biết võ công mà?
Triệu Chính Dương cũng không còn nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết mà là chú ý đến đại hoàng tử Bắc Yên và Tây Lăng quốc. Trận này quan trọng như thế, nhất định hắn cũng có âm mưu. Vả lại, đại hoàng tử Bắc Yên cũng không phải là chính nhân quân tử. Dù nàng chọn vũ đấu, nhưng sau khi kết thúc trận này, chắc chắn hắn cũng sẽ không buông tha cho nàng.
"Vậy bắt đầu đi." Đại hoàng tử Bắc Yên hắng giọng mở miệng, hài lòng nở nụ cười. Hắn chờ đợi muốn xem Tuyết quận chúa thua thảm hại dưới tay Trầm Hương. Vậy lần này phần thắng nằm trong tay Bắc Yên rồi.
Bàng Lạc Tuyết và Trầm Hương, mỗi người đứng một bên, cách xa nhau mấy thước. Trầm Hương nhìn đối phương, trong mắt tàn độc, nhếch miệng lạnh lùng, rút cây chủy thủ dưới giày ra khiến mọi người đều kinh hãi. Chỉ có Thượng Quan Mẫn dùng roi, còn những người khác đều là tay không. Hoàng đế Đông Tần đứng phắt dậy, muốn kháng nghị nhưng đại hoàng tử Bắc Yên mở miệng "Quy tắc không có đề cập đến việc không thể sử dụng chủy thủ."
Hoàng hậu nhanh chóng nhìn lưỡi dao sắc bén phát ra ánh sáng sắc lạnh, lo sợ nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Hoàng đế Đông Tần chưa kịp nói gì, liền bị đại hoàng tử Bắc Yên chặn lại, nên chỉ có thể im lặng và ngồi xuống.
Đại hoàng tử Bắc Yên nhìn sắc mặt u ám của Sùng Chính Đế, nhếch khóe miệng cười tươi. Luận về võ đấu, cán cân chắc chắn nghiêng về Trầm Hương. Hiện giờ trong tay nàng lại có cây chủy thủ, chém sắt như chém bùn. Đây cũng chính là muội muội không danh phận của hắn. Vậy xem ra phen này không những Trầm Hương muốn giành thắng lợi mà còn muốn giết chết Bàng Lạc Tuyết. Nếu vậy Đông Tần quốc càng thêm ghét hắn.
Đúng như suy nghĩ của đại hoàng tử Bắc yên, Trầm Hương không chỉ muốn thắng lợi mà còn muốn mạng của đối thủ. Lần trước, việc ám sát hoàng hậu thất bại, nàng phải chịu hành hạ và đau khổ, lại thêm việc Thương Dực dẫn tiểu hoàng tử chạy trốn đến Đông Tần. Người đứng trước mặt nàng chính là Tuyết quận chúa của Đông Tần quốc. Nếu nàng không tiêu diệt được thì nàng không cam lòng. Đầu tiên nàng muốn nàng ta nhất định phải nhận thua trong trận này, sau đó là muốn mạng sống của nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.