Chương 360: Chân tướng
Bình Quả Trùng Tử
07/01/2018
Tuy Hoàng hậu qua đời cũng không khiến Hoàng đế bi thương nhiều nhưng
hắn phải có đến ba ngày không lên thiết triều như muốn biểu thị niềm
tiếc thương với hoàng hậu. Thậm chí hắn còn ra lệnh xử tử tất cả những
người có tham gia đỡ đẻ cho hoàng hậu lúc đó.
Nhược Phương được đưa về Dự Vương Phủ, còn được nha hoàn chăm sóc thật tốt.
Bơi nhìn toàn phủ khắp nơi toàn là một màu trắng xóa thì thở dài. Vương gia thành thân với Vương Phi không bao lâu, Hoàng hậu nương nương cũng liền qua đời. Nếu nói không có vấn đề gì thì chắc cũng không ai tin, thế nhưng người trong cuộc đều thịnh nộ muốn giết chết Hoàng đế ngay lập tức.
"Vương gia, đã mấy ngày rồi ngài không ăn không uống gì cả." Bơi nhỏ giọng nói.
Triệu Chính Dương ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn chăm chú vào cây trâm của hoàng hậu mà hắn yêu thích nhất.
Bơi thở dài một hơi.
"Bản vương hoài nghi rằng có người đã động tay động chân." Triệu Chính Dương nhìn Bơi nói.
"Không sai, nhất định là có người động tay động chân." Cô cô Nhược Phương với trang phục tang màu trắng đẩy cửa thư phòng Triệu Chính Dương ra.
"Cô cô."
Ánh mắt Nhược Phương đỏ hồng "Vương gia, ngài nói đúng, là có người cố ý hại chết hoàng hậu."
"Cô cô, có phải cô cô đã biết điều gì rồi?" Triệu Chính Dương đỡ thân thể Nhược Phương đang suy yếu nói.
"Đều là do nô tỳ sai, là nô tỳ không chăm sóc tốt cho hoàng hậu." Nhược Phương bụm mặt lại bắt đầu khóc.
"Là ai?" Triệu Chính Dương đỏ mắt lên nói.
"Chính là hoàng thượng."
"Câm miệng!"
Nhược Phương bi thảm nở nụ cười "Hừ! Vương gia, đời này mọi toan tính của Hoàng hậu nương nương đều là vì Vương gia, không ngờ tình cảm mẫu tử giữa vương gia đối với hoàng hậu cũng chỉ có như vậy."
Triệu Chính Dương nhìn Nhược Phương một lúc.
"Hắn là phụ vương của ta." Cuối cùng Triệu Chính Dương nói.
"Phụ vương? Ha ha ha, ha ha ha."
Nhược Phương ngửa đầu cười to, bỗng nhiên quay đầu lại xoay người lạnh giọng nói: "Cái gì mà phụ vương? Hoàng thượng có từng niệm tình phụ tử, tình phu thê lúc nào chưa? Hài tử trong bụng Hoàng hậu chẳng lẽ lại không phải là hài tử của hoàng thượng, không phải là huynh đệ với Vương gia sao?"
"Ta biết phải làm sao?"
"Vương gia, không phải nô tỳ ép buộc ngài nhưng hoàng thượng vốn là hoàng thất cao quý như vậy mà ngay cả Bàng Quốc Công một đời trung thành cho hắn cũng bị hắn giết chết không tha. Ngài nói Vương Phi làm sao tha thứ cho ngài? Làm sao ở cùng với ngài đây?" Nhược Phương nói.
"Cô cô, chuyện này lúc đầu Hoàng hậu nương nương cũng có phần." Bơi nói.
"Cái gì?" Triệu Chính Dương quay đầu nhìn Bơi "Ngươi nói cái gì?"
Bơi quỳ trên mặt đất nói: "Tâu Vương gia, lần trước ngài sai thuộc hạ tra sự tình thì thuộc hạ đã biết sự thật này."
"Câm miệng!" Nhược Phương nói.
"Cô cô, ngài khiến Vương gia giết phụ thân của mình thì thiết nghĩ lúc này Vương gia cũng nên biết chân tướng chuyện này." Bơi nói.
"Vương gia và Vương Phi vốn là một đôi rất yêu nhau. Nếu Vương Phi không biết chuyện Hoàng hậu nương nương cũng có liên quan đến cái chết của Bàng Quốc Công thì liệu Vương phi có muốn rời xa Vương gia hay không?"
Nhược Phương lảo đảo một hồi, nhìn Triệu Chính dương nói: "Cái gì? Rời xa? Nàng ta? Nàng lại muốn xa rời Vương gia sao?"
Triệu Chính Dương cầm lấy tay Nhược Phương, hận không thể đem xương của nàng bóp nát.
"Bơi nói có đúng sự thật không?"
Nhược Phương liếc mắt nhìn Triệu Chính Dương chột dạ lắp bắp nói: "Ta, ta, ta....."
"Vương gia, không cần hỏi, rốt cuộc người cũng biết sự thật rằng chính cô cô Nhược Phương đã phái người giết Bàng Quốc Công nhưng lại không biết người kia còn có chút tài khôn vặt, trước khi chết lưu lại một phong thư." Bơi nói.
"Cô cô, bây giờ cô cô vẫn còn chưa muốn nhận tội sao?"
Tay Triệu Chính Dương khẽ dùng sức, nét mặt Nhược Phương thể hiện vẻ thống khổ nhìn Triệu Chính Dương nói: "Vương gia, Vương gia, Hoàng hậu nương nương đều là lo cho ngài, Hoàng hậu nương nương chỉ sợ Vương Phi không muốn gả. Nếu Bàng Quốc Công vẫn còn sống thì Hoàng hậu sợ Vương gia sẽ bị Vương Phi quản chế. Cuối cùng, nương nương mới tìm ra hạ sách này, hoàng hậu đều là yêu thương ngài."
"Yêu thương ta?"
Triệu Chính Dương cười khổ một cái. Cuối cùng hắn cũng đã rõ tại sao Bàng Lạc Tuyết lại rất kiên quyết bỏ hắn đi như thế.
Phụ hoàng và mẫu hậu đã thực sự tính toán thật tài tình.
"Tuyết Nhi vẫn phụng dưỡng mẫu hậu giống như mẫu thân ruột thịt của nàng mà mẫu hậu lại vẫn tính toán như thế." Triệu Chính Dương mơ hồ nói.
"Vương gia, việc nhỏ không nhẫn sẽ loạn kế lớn. Hoàng hậu nương nương cũng đã nói rồi, chờ khi Vương gia lên được ngôi vị hoàng đế thì Tuyết Nhi chính là hoàng hậu duy nhất trong Đông Tần quốc này. Hoàng hậu sẽ bồi thường cho nàng thật tốt." Nhược Phương xem như chuyện đương nhiên nói.
"Ha ha bồi thường? Bồi thường vị trí Hoàng hậu cho nàng sao?"
"Vương gia, ngài...."
"Hèn gì Tuyết Nhi vẫn thường nói, đời này nàng tuyệt không muốn tiến vào đế vương, đế vương vô tình vô nghĩa là thế này đây. Ngươi cho rằng nàng cần vị trí hoàng hậu này sao?" Triệu Chính Dương phát rồ tự mình đập phá tất cả các đồ vật trong phủ.
Nhược Phương bị sợ hết hồn: "Vương gia, mặc kệ hoàng hậu làm gì, người cũng đều vì Vương gia, đều là vì vị trí Hoàng đế của ngài."
"Vị trí Hoàng đế? Ha ha ha, Vị trí Hoàng đế là gì? Ta chỉ muốn Tuyết Nhi, ta chỉ muốn Tuyết Nhi." Triệu Chính Dương đem toàn bộ đồ vật lần lượt đập nát hết.
Nhược Phương co quắp ngồi dưới đất: "Tất cả các hoàng tử đều muốn ngôi vị hoàng đế, mà ngài là vương gia chẳng lẽ không biết Hoàng hậu nương nương cũng đã như băng mỏng trên giày. Nếu không vì Vương gia, vì Nam Cung gia thì vì sao hoàng hậu lại làm như vậy."
"Mẫu hậu thật vĩ đại, lẽ nào nàng không sợ tương lai khi Tuyết Nhi lông cánh đầy đủ sẽ tìm nàng báo thù?"
"Vương gia, ngài không cần lo lắng, hoàng hậu nói chỉ cần hoàng hậu còn ở đây thì sẽ không để ngôi vị hoàng đế tương lai của ngài bị uy hiếp."
Nhược Phương nhìn sắc mặt của Triệu Chính Dương càng ngày càng đen.
"Hay, hay, được lắm, mẫu hậu đối xử với ta thật là không tệ, mẫu hậu thật sự vì ta mà suy nghĩ."
"Vương Phi thực sự vô tâm, hoàng hậu đối xử tốt với nàng như vậy mà lúc này lại bỏ đi rồi." Nhược Phương không cam lòng nói.
Triệu Chính Dương nhìn Nhược Phương sỉ nhục Bàng Lạc Tuyết thì hét lớn một tiếng: "Được rồi! Sở dĩ Tuyết Nhi một đi không trở lại, tất cả đều là một tay mẫu hậu tạo thành. Ta thực sự hối hận vì không giữ lại nàng nhưng ta nghĩ Tuyết Nhi cũng không muốn ở lại. Vì nàng ở lại cũng sẽ không muốn cứu mẫu hậu và hài tử trong bụng nàng đâu. Làm sao nàng lại có tâm tình đó chứ?"
"Nàng là hoàng hậu, là mẫu thân của ngài."
"Đúng đấy, nàng là mẫu hậu, là mẫu hậu ta." Triệu Chính Dương nắm chặt nắm đấm nói.
"Vương gia." Nhược Phương cẩn thận nói.
"Nếu mẫu hậu tạ thế, ta làm nhi tử mà không thể trước mặt nàng tận hiếu đạo đã là bất hiếu, vậy thì mời cô cô vào trong miếu xuất gia làm ni cô đi."
Nhược Phương trợn to hai mắt nhìn Triệu Chính Dương.
"Vương gia, ngài …."
"Bơi đưa nàng đi, còn những lão nhân và nha hoàn đã từng hầu hạ cho mẫu hậu cũng vào hết trong miếu đi. Đời này ta cũng không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, các ngươi cũng khỏe mạnh thay mẫu hậu sao kinh niệm Phật, cũng là chuộc tội sai lầm cho chính mình đi."
"Vương gia, nô tỳ cam nguyện vào trong miếu cơ khổ một đời một kiếp, chỉ mong Vương gia có thể chăm sóc thật tốt chính mình. Còn Vương Phi, aizz, chung quy đều là do Vương Phi. Vì lẽ đó, cái chết của Hoàng hậu nương nương cũng có một phần lỗi lầm của Vương Phi, nếu vậy, không bằng Vương gia hãy cùng Vương Phi xa cách đi thôi." Nhược Phương bình tĩnh đứng lên.
"Nàng chưa từng sai, sai là ở chỗ đã tin nhầm mẫu hậu."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nhược Phương nhìn bóng dáng Triệu Chính Dương rời đi thì cũng tự biết lần này Vương gia đã rất quyết tâm rồi.
"Hoàng hậu nương nương, là nô tỳ có lỗi với người, nô tỳ đến tiếp người đây."
Nhược Phương lấy cây trâm trên đầu mình xuống và cắm vào trong lồng ngực mình.
Nhược Phương được đưa về Dự Vương Phủ, còn được nha hoàn chăm sóc thật tốt.
Bơi nhìn toàn phủ khắp nơi toàn là một màu trắng xóa thì thở dài. Vương gia thành thân với Vương Phi không bao lâu, Hoàng hậu nương nương cũng liền qua đời. Nếu nói không có vấn đề gì thì chắc cũng không ai tin, thế nhưng người trong cuộc đều thịnh nộ muốn giết chết Hoàng đế ngay lập tức.
"Vương gia, đã mấy ngày rồi ngài không ăn không uống gì cả." Bơi nhỏ giọng nói.
Triệu Chính Dương ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn chăm chú vào cây trâm của hoàng hậu mà hắn yêu thích nhất.
Bơi thở dài một hơi.
"Bản vương hoài nghi rằng có người đã động tay động chân." Triệu Chính Dương nhìn Bơi nói.
"Không sai, nhất định là có người động tay động chân." Cô cô Nhược Phương với trang phục tang màu trắng đẩy cửa thư phòng Triệu Chính Dương ra.
"Cô cô."
Ánh mắt Nhược Phương đỏ hồng "Vương gia, ngài nói đúng, là có người cố ý hại chết hoàng hậu."
"Cô cô, có phải cô cô đã biết điều gì rồi?" Triệu Chính Dương đỡ thân thể Nhược Phương đang suy yếu nói.
"Đều là do nô tỳ sai, là nô tỳ không chăm sóc tốt cho hoàng hậu." Nhược Phương bụm mặt lại bắt đầu khóc.
"Là ai?" Triệu Chính Dương đỏ mắt lên nói.
"Chính là hoàng thượng."
"Câm miệng!"
Nhược Phương bi thảm nở nụ cười "Hừ! Vương gia, đời này mọi toan tính của Hoàng hậu nương nương đều là vì Vương gia, không ngờ tình cảm mẫu tử giữa vương gia đối với hoàng hậu cũng chỉ có như vậy."
Triệu Chính Dương nhìn Nhược Phương một lúc.
"Hắn là phụ vương của ta." Cuối cùng Triệu Chính Dương nói.
"Phụ vương? Ha ha ha, ha ha ha."
Nhược Phương ngửa đầu cười to, bỗng nhiên quay đầu lại xoay người lạnh giọng nói: "Cái gì mà phụ vương? Hoàng thượng có từng niệm tình phụ tử, tình phu thê lúc nào chưa? Hài tử trong bụng Hoàng hậu chẳng lẽ lại không phải là hài tử của hoàng thượng, không phải là huynh đệ với Vương gia sao?"
"Ta biết phải làm sao?"
"Vương gia, không phải nô tỳ ép buộc ngài nhưng hoàng thượng vốn là hoàng thất cao quý như vậy mà ngay cả Bàng Quốc Công một đời trung thành cho hắn cũng bị hắn giết chết không tha. Ngài nói Vương Phi làm sao tha thứ cho ngài? Làm sao ở cùng với ngài đây?" Nhược Phương nói.
"Cô cô, chuyện này lúc đầu Hoàng hậu nương nương cũng có phần." Bơi nói.
"Cái gì?" Triệu Chính Dương quay đầu nhìn Bơi "Ngươi nói cái gì?"
Bơi quỳ trên mặt đất nói: "Tâu Vương gia, lần trước ngài sai thuộc hạ tra sự tình thì thuộc hạ đã biết sự thật này."
"Câm miệng!" Nhược Phương nói.
"Cô cô, ngài khiến Vương gia giết phụ thân của mình thì thiết nghĩ lúc này Vương gia cũng nên biết chân tướng chuyện này." Bơi nói.
"Vương gia và Vương Phi vốn là một đôi rất yêu nhau. Nếu Vương Phi không biết chuyện Hoàng hậu nương nương cũng có liên quan đến cái chết của Bàng Quốc Công thì liệu Vương phi có muốn rời xa Vương gia hay không?"
Nhược Phương lảo đảo một hồi, nhìn Triệu Chính dương nói: "Cái gì? Rời xa? Nàng ta? Nàng lại muốn xa rời Vương gia sao?"
Triệu Chính Dương cầm lấy tay Nhược Phương, hận không thể đem xương của nàng bóp nát.
"Bơi nói có đúng sự thật không?"
Nhược Phương liếc mắt nhìn Triệu Chính Dương chột dạ lắp bắp nói: "Ta, ta, ta....."
"Vương gia, không cần hỏi, rốt cuộc người cũng biết sự thật rằng chính cô cô Nhược Phương đã phái người giết Bàng Quốc Công nhưng lại không biết người kia còn có chút tài khôn vặt, trước khi chết lưu lại một phong thư." Bơi nói.
"Cô cô, bây giờ cô cô vẫn còn chưa muốn nhận tội sao?"
Tay Triệu Chính Dương khẽ dùng sức, nét mặt Nhược Phương thể hiện vẻ thống khổ nhìn Triệu Chính Dương nói: "Vương gia, Vương gia, Hoàng hậu nương nương đều là lo cho ngài, Hoàng hậu nương nương chỉ sợ Vương Phi không muốn gả. Nếu Bàng Quốc Công vẫn còn sống thì Hoàng hậu sợ Vương gia sẽ bị Vương Phi quản chế. Cuối cùng, nương nương mới tìm ra hạ sách này, hoàng hậu đều là yêu thương ngài."
"Yêu thương ta?"
Triệu Chính Dương cười khổ một cái. Cuối cùng hắn cũng đã rõ tại sao Bàng Lạc Tuyết lại rất kiên quyết bỏ hắn đi như thế.
Phụ hoàng và mẫu hậu đã thực sự tính toán thật tài tình.
"Tuyết Nhi vẫn phụng dưỡng mẫu hậu giống như mẫu thân ruột thịt của nàng mà mẫu hậu lại vẫn tính toán như thế." Triệu Chính Dương mơ hồ nói.
"Vương gia, việc nhỏ không nhẫn sẽ loạn kế lớn. Hoàng hậu nương nương cũng đã nói rồi, chờ khi Vương gia lên được ngôi vị hoàng đế thì Tuyết Nhi chính là hoàng hậu duy nhất trong Đông Tần quốc này. Hoàng hậu sẽ bồi thường cho nàng thật tốt." Nhược Phương xem như chuyện đương nhiên nói.
"Ha ha bồi thường? Bồi thường vị trí Hoàng hậu cho nàng sao?"
"Vương gia, ngài...."
"Hèn gì Tuyết Nhi vẫn thường nói, đời này nàng tuyệt không muốn tiến vào đế vương, đế vương vô tình vô nghĩa là thế này đây. Ngươi cho rằng nàng cần vị trí hoàng hậu này sao?" Triệu Chính Dương phát rồ tự mình đập phá tất cả các đồ vật trong phủ.
Nhược Phương bị sợ hết hồn: "Vương gia, mặc kệ hoàng hậu làm gì, người cũng đều vì Vương gia, đều là vì vị trí Hoàng đế của ngài."
"Vị trí Hoàng đế? Ha ha ha, Vị trí Hoàng đế là gì? Ta chỉ muốn Tuyết Nhi, ta chỉ muốn Tuyết Nhi." Triệu Chính Dương đem toàn bộ đồ vật lần lượt đập nát hết.
Nhược Phương co quắp ngồi dưới đất: "Tất cả các hoàng tử đều muốn ngôi vị hoàng đế, mà ngài là vương gia chẳng lẽ không biết Hoàng hậu nương nương cũng đã như băng mỏng trên giày. Nếu không vì Vương gia, vì Nam Cung gia thì vì sao hoàng hậu lại làm như vậy."
"Mẫu hậu thật vĩ đại, lẽ nào nàng không sợ tương lai khi Tuyết Nhi lông cánh đầy đủ sẽ tìm nàng báo thù?"
"Vương gia, ngài không cần lo lắng, hoàng hậu nói chỉ cần hoàng hậu còn ở đây thì sẽ không để ngôi vị hoàng đế tương lai của ngài bị uy hiếp."
Nhược Phương nhìn sắc mặt của Triệu Chính Dương càng ngày càng đen.
"Hay, hay, được lắm, mẫu hậu đối xử với ta thật là không tệ, mẫu hậu thật sự vì ta mà suy nghĩ."
"Vương Phi thực sự vô tâm, hoàng hậu đối xử tốt với nàng như vậy mà lúc này lại bỏ đi rồi." Nhược Phương không cam lòng nói.
Triệu Chính Dương nhìn Nhược Phương sỉ nhục Bàng Lạc Tuyết thì hét lớn một tiếng: "Được rồi! Sở dĩ Tuyết Nhi một đi không trở lại, tất cả đều là một tay mẫu hậu tạo thành. Ta thực sự hối hận vì không giữ lại nàng nhưng ta nghĩ Tuyết Nhi cũng không muốn ở lại. Vì nàng ở lại cũng sẽ không muốn cứu mẫu hậu và hài tử trong bụng nàng đâu. Làm sao nàng lại có tâm tình đó chứ?"
"Nàng là hoàng hậu, là mẫu thân của ngài."
"Đúng đấy, nàng là mẫu hậu, là mẫu hậu ta." Triệu Chính Dương nắm chặt nắm đấm nói.
"Vương gia." Nhược Phương cẩn thận nói.
"Nếu mẫu hậu tạ thế, ta làm nhi tử mà không thể trước mặt nàng tận hiếu đạo đã là bất hiếu, vậy thì mời cô cô vào trong miếu xuất gia làm ni cô đi."
Nhược Phương trợn to hai mắt nhìn Triệu Chính Dương.
"Vương gia, ngài …."
"Bơi đưa nàng đi, còn những lão nhân và nha hoàn đã từng hầu hạ cho mẫu hậu cũng vào hết trong miếu đi. Đời này ta cũng không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, các ngươi cũng khỏe mạnh thay mẫu hậu sao kinh niệm Phật, cũng là chuộc tội sai lầm cho chính mình đi."
"Vương gia, nô tỳ cam nguyện vào trong miếu cơ khổ một đời một kiếp, chỉ mong Vương gia có thể chăm sóc thật tốt chính mình. Còn Vương Phi, aizz, chung quy đều là do Vương Phi. Vì lẽ đó, cái chết của Hoàng hậu nương nương cũng có một phần lỗi lầm của Vương Phi, nếu vậy, không bằng Vương gia hãy cùng Vương Phi xa cách đi thôi." Nhược Phương bình tĩnh đứng lên.
"Nàng chưa từng sai, sai là ở chỗ đã tin nhầm mẫu hậu."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nhược Phương nhìn bóng dáng Triệu Chính Dương rời đi thì cũng tự biết lần này Vương gia đã rất quyết tâm rồi.
"Hoàng hậu nương nương, là nô tỳ có lỗi với người, nô tỳ đến tiếp người đây."
Nhược Phương lấy cây trâm trên đầu mình xuống và cắm vào trong lồng ngực mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.