Chương 185: Chữa bệnh
Bình Quả Trùng Tử
13/11/2016
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ của Nhị phu nhân nói "Không biết đại tiểu thư bị mắc bệnh gì?"
Nhị phu nhân thở dài, nói"Tiểu nữ nhà ta bị té từ trên ngựa xuống. Lão thân nghe nói đại phu có sở trường đặc biệt chính là có thể làm mặt nạ da người."
Bàng Lạc Tuyết cười ha ha"Phu nhân quá khen, đó cũng chỉ là chút tài mọn thôi, không đáng để bàn tới."
Nhị phu nhân thấy Cúc Thanh nói không sai, vội vàng nói "Đại phu thật sự có thể làm được mặt nạ da người sao?"
Bàng Lạc Tuyết vuốt bộ râu giả của mình, nói "Dĩ nhiên là được, kỹ thuật làm mặt nạ da người thật sự rất khó học. Lão phu dám cam đoan cả nước Đông Tần này chỉ có một mình lão phu có thể lĩnh hội được kỹ thuật này."
"Vậy thì tốt quá, vậy kính xin đại phu hãy theo ta về nhà để xem bệnh cho tiểu nữ nhà ta một chút.”
Nhị phu nhân vội vàng nói. Sau mấy lần bị đả kích, đây là lần đầu tiên bà được nghe tin vui.
"Phu nhân đi trước, để lão phu chuẩn bị công cụ." Nói xong, Bàng Lạc Tuyết gật đầu với Liên Diệp và Liên Ngẫu.
Liên Ngẫu cầm hòm thuốc theo sau, quay sang nháy mắt với Cúc Thanh. Còn Cúc Thanh đỡ Nhị phu nhân dậy và nói "Phu nhân đi thôi."
Nhị phu nhân quay về phía đại phu nói "Xin phép đại phu."
"Phu nhân đi thong thả."
Trong khi đó, ở Lạc Tuyết các, lúc Sở Mộc Dương đem thuốc giải đến cho Thương Dực thì hắn đang chơi đùa cùng Tiểu Tứ tử, còn Tử Quyên đang đút cậu bé ăn.
"Đa tạ nàng chăm sóc nó." Thương Dực nhìn Tử Quyên đang đút Tiểu Tứ Tử ăn mà nói.
"Thương Dực, huynh đừng khách khí, Tiểu Tứ tử đáng yêu như vậy, ai cũng đều yêu thương cậu bé." Tử Quyên trêu chọc Tiểu Tứ Tử.
Thương Dực thở dài.
"Sáng sớm than thở cái gì?" Sở Mộc Dương ném bình sứ lên không trung.
Thương Dực thuận tay chụp được, cầm bình trầm tư.
"Thuốc này rất mạnh, Tuyết Nhi và ta nghiên cứu, cũng đã ép độc tính của nó xuống mức thấp nhất nhưng cũng không tránh được nguy hiểm. Còn việc có muốn uống hay không là do ngươi." Sở Mộc Dương ngồi bên cửa sổ, ném cho Tiểu Tứ tử một món đồ chơi.
Tiểu tử vui vẻ nhận lấy. Gần đây Thương Dực ngã bệnh khiến cậu không quan tâm đến đồ chơi nữa.
"Tiểu Tứ tử, con càng lúc càng mập rồi, xem ra gần đây con ăn ngủ thật tốt." Sở Mộc Dương lấy tay ôm khuôn mặt mập tròn của Tiểu Tứ Tử nói.
Quả nhiên khuôn mặt của Tiểu Tứ tử trầm xuống, Thương Dực nhìn Sở Mộc Dương nói "Nếu tiểu thư biết ngươi bắt nạt cậu bé, ta khẳng định nàng sẽ cho người băm vằm ngươi."
Sở Mộc Dương buông tay, nghĩ đến tiểu tử này được nữ nhân yêu thích, trong lòng đột nhiên suy sụp.
Sở Mộc Dương đi tới trước mặt Tiểu Tứ Tử nói "Tiểu Tứ Tử sẽ không tố cáo ta chứ?"
Tiểu Tứ tử cười thần bí"Tuyết tỷ tỷ sẽ đánh ngươi. Ha ha."
Lần này sắc mặt Sở Mộc Dương trầm xuống, ai nhìn cũng cảm thấy tức cười.
Thính Vũ hiên
Bàng Lạc Vũ sai thị nữ trang điểm cho mình thật xinh đẹp nằm ở trên giường, chờ thần y tới chẩn bệnh cho nàng.
"Sao còn chưa tới? Các ngươi ra ngoài xem một chút đi?" Bàng Lạc Vũ không nhịn được nói.
Nha hoàn chạy ra ngoài xem.
"Vũ Nhi, dậy rồi sao?" Tâm tình của nhị phu nhân tốt nên giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Hiếm khi Bàng Lạc Vũ lại cảm thấy tâm tình mình lại tốt như vậy.
"Mẫu thân, người tới rồi à? Thần y đâu? Thần y ở đâu?" Bàng Lạc Vũ lo lắng hỏi.
Nhị phu nhân biết Bàng Lạc Vũ nóng lòng, nên bước tới trước nói "Sẽ đến ngay thôi, Vũ Nhi không nên gấp gáp. Sáng sớm mẫu thân đã đi thỉnh thần y đến xem bệnh cho Vũ nhi rồi."
Bàng Lạc Tuyết để hòm thuốc trên bàn "Bái kiến tiểu thư."
"Thần y mau đứng lên, mau đến xem bệnh giúp ta, khuôn mặt ta còn có thể chữa được hay không?" Bàng Lạc Vũ gấp gáp hỏi.
"Đại tiểu thư không cần phải gấp gáp, để lão phu bắt mạch cho tiểu thư trước."
Nói xong, Cúc Thanh mang một cái băng ngồi đến, Bàng Lạc Vũ cũng nhanh chóng đưa tay ra, còn Bàng Lạc Tuyết cũng vừa cau mày vừa bắt mạch.
Vừa nhìn vết thương trên khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ, dù là đang dùng những loại thuốc quý nhưng cũng không khá lên được bao nhiêu. Những vết thương đã bị thối rữa, mùi vị rất khó ngửi. Trong chốc lát, Bàng Lạc Tuyết như muốn ngừng thở.
"Đại phu, ngài có cách gì để chữa khỏi không?" Nhị phu nhân gấp gáp hỏi.
Dĩ nhiên Bàng Lạc Tuyết cũng không muốn chữa trị cho Bàng Lạc Vũ, nhưng nàng ta còn có chút tác dụng. Vì vậy nàng mới miễn cưỡng dỗ dành vậy thôi.
"Đại tiểu thư vẫn có hy vọng. Sở trường của lão phu chính là châm cứu, đại tiểu thư chỉ bị tắc nghẽn kinh mạch, không lưu thông khí huyết nên tạo thành tê liệt toàn thân." Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người đang đứng nghe cũng không biết nàng đang lừa dối họ.
Nhị phu nhân vừa nghe đại phu nói có thể chữa trị hết cho Bàng Lạc Vũ thì bắt đầu cảm thấy có hi vọng "Đại phu, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho nữ nhi của ta, dù tốn bao nhiêu bạc cũng được, Bàng Quốc Công phủ này chắc chắn cảm tạ ngươi thật nhiều."
Bàng Lạc Vũ cũng cảm thấy có hi vọng, nghĩ thầm sẽ mau chóng kết thúc những tháng ngày nằm trên giường như một phế nhân rồi.
"Đại phu, khuôn mặt của ta thì sao? Mặt của ta phải bao lâu mới có thể hết bệnh?" Bàng Lạc Vũ chờ mong.
Bàng Lạc Tuyết tiếc nuối lắc đầu nói "Khuôn mặt của đại tiểu thư mặt đã bị thối rữa, xin thứ lỗi cho lão phu không thể trị hết, chắc nhị phu nhân vẫn nên thỉnh cao minh khác thôi."
Bàng Lạc Vũ vuốt khuôn mặt của mình nói "Tại sao? Chẳng lẽ, cả đời này, ta phải nhìn vào gương mặt này mà sống qua ngày sao? Ta không muốn, ta không muốn, đại phu, van cầu ngươi tìm cách chữa trị giúp ta. Ta không muốn bị hủy dung, ta không muốn sống như vậy cả đời."
Bàng Lạc Tuyết nhíu gương mặt già nua nói "Da mặt của đại tiểu thư đã bị tổn thương nghiêm trọng. Đừng nói đến khuôn mặt, ngay cả những vết sẹo, lão phu cũng không thể chữa hết. Lão phu thật sự không thể trị hết."
Đôi mắt Bàng Lạc Vũ bắt đầu mờ mịt, nhị phu nhân đau lòng nên bước đến an ủi.
Cúc Thanh nói "Đại phu, ngài có thể làm mặt nạ da người được đúng không?"
Bàng Lạc Vũ thoát khỏi lồng ngực của nhị phu nhân, nhìn đại phu "Đại phu, người thật sự làm được điều đó sao? Ngươi thật sự biết mặt nạ da người?"
Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng nói "Dĩ nhiên. Đây là biệt tài của lão phu. Cả nước Đông Tần này, không có người thứ hai có thể làm."
Bàng Lạc Vũ mở to cặp mắt nhìn đại phu nói "Đại phu, vậy mời ngài hãy làm cho ta mặt nạ da người."
"Mặt nạ da người cũng tốt nhưng khuôn mặt của đại tiểu thư đã bị thối rữa. Nếu nàng dùng loại mặt nạ này sẽ không tốt lắm vì nó khiến khuôn mặt của nàng không thông khí. Mỗi ngày nàng chỉ nên dùng hai canh giờ.” Bàng Lạc Tuyết thành thật nói.
Nhưng bây giờ Bàng Lạc Vũ không còn muốn nghe gì nữa, chỉ nhất mực yêu cầu đại phu phải làm mặt nạ da người cho nàng.
Nhị phu nhân đau đớn nhìn Bàng Lạc Vũ ầm ĩ. Bàng Lạc Vũ thực sự không thể tiếp nhận khuôn mặt ma quỷ của chính mình.
"Đại phu, mặt nạ này có hại sao?" Cuối cùng Nhị phu nhân bình tĩnh trở lại. Bà cũng là một nữ nhân, cũng muốn vì nữ nhi của mình mà suy tính.
"Có, phu nhân người xem, khuôn mặt của đại tiểu thư mặt đã thối rữa rồi. Nếu như mang mặt nạ trong thời gian quá dài, sẽ làm hoại tử da thịt phía trong, thịt trên mặt có thể không tốt. Lão phu không thể bảo đảm rằng nó có thể bị chỗ khác hay không. Ta sợ đại tiểu thư sẽ không thể chịu nổi loại khổ sở này."
"Không, ta không sợ." Ánh mắt Bàng Lạc Vũ kiên định nhìn Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân thở dài nói "Đại phu, hay là vậy đi, trước tiên ngươi trị liệu cho chân của nữ nhi nhà ta, sau đó hãy làm một chiếc mặt nạ thật mỏng cho nó."
"Phu nhân nói vậy, sau này nếu có chuyện gì, lão phu không chịu trách nhiệm."
"Dĩ nhiên." Bàng Lạc Vũ lo lắng đáp.
"Được rồi, đây là hậu quả chúng ta tự gánh. Nhưng chuyện tiểu thư nhà ta bị thương, kính xin đại phu giữ bí mật."
"Lão phu biết. Kính xin phu nhân chuẩn bị chút nước nóng, lão phu sẽ trị liệu cho tiểu thư. Còn khuôn mặt của tiểu thư, lão phu sẽ chuẩn bị làm mặt nạ cho nàng."
"Đa tạ đại phu, Cúc Thanh, ngươi vẫn còn đứng đó làm gì, không nghe lời đại phu nói sao? Còn không mau đi chuẩn bị nước nóng."
"Dạ, nhị phu nhân." Cúc Thanh cuống quít chạy đi.
Mùi da thịt thối rữa nồng nặc khắp gian phòng. Bàng Lạc Tuyết không thể chịu nổi nữa nên lấy trầm hương đốt lên, kéo rèm ra. Còn Liên Diệp và Liên Ngẫu ôm hòm thuốc đứng bên cạnh phối hợp.
Nhị phu nhân đứng ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.
Bàng Lạc Tuyết nấu xong thuốc, rót vào chén, chuẩn bị đưa tới cho Bàng Lạc Vũ. Liên Ngẫu đứng bên cạnh, nhíu mày hỏi Bàng Lạc Tuyết "Tỷ tỷ, nhất định phải chữa trị cho đại tiểu thư này sao? Lòng dạ nàng ác độc như vậy, nô tì thấy thật không đáng sống."
Liên Diệp nhíu lỗ mũi cũng nói "Nàng ta thật không đáng sống. Mùi trên người nàng ta thật là khó ngửi, mà còn trộn lẫn nhiều loại hương liệu như thế, nghe thật kinh tởm."
"Ai nói ta muốn chữa khỏi bệnh cho nàng ta? Đây là quà của mẹ chồng tương lai ban thưởng cho nàng. Nếu nàng ta được gả cho Tấn vương, thì ta nghĩ hai người này thật thích hợp." Bàng Lạc Tuyết sờ cằm nói.
Bàng Lạc Tuyết cũng không quan tâm xem Bàng Lạc Vũ có đau hay không, nàng trực tiếp dùng kéo cắt băng trên mặt nàng ta. Nhìn máu chảy đầy mặt Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy kinh hãi, có lẽ tối nay nàng sẽ gặp ác mộng.
Sau hai canh giờ
Mặt của Bàng Lạc Vũ lại được băng bó, mùi vị dễ chịu hơn trước nhiều. Sau khi rút ngân châm trên người Bàng Lạc Vũ ra, Liên Ngẫu lấy một bình sứ từ trong hòm thuốc đặt bên cạnh giường. Mùi hương toả ra ngào ngạt khiến Bàng Lạc Vũ từ từ tỉnh lại.
Người hầu buông rèm, nhị phu nhân vội vàng đi vào.
"Sao rồi đại phu?"
"Ta đã xức thuốc cho đại tiểu thư. Ta cũng để lại thuốc cho đại tiểu thư. Mỗi ngày thay thuốc một lần. Mỗi ba ngày, ta sẽ sang châm cứu cho đại tiểu thư một lần. Có lẽ không bao lâu, đại tiểu thư có thể đi lại bình thường."
Nhị phu nhân mừng rỡ, ngửi thấy hương thơm toả ra trong phòng, vội vàng nói "Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu."
"Đừng vội cám ơn lão phu, mặt nạ mỏng da người này trị giá một ngàn lượng vàng. Việc có làm hay không thì do Nhị phu nhân quyết định."
Bàng Lạc Tuyết cũng không muốn làm không công mặt nạ da người cho Bàng Lạc Vũ.
Quả nhiên sắc mặt của Nhị phu nhân suy tư, một ngàn lượng vàng không phải là một con số nhỏ. Cũng may, nữ trang lúc cưới của bà cũng còn nhiều nên lần này bà sẽ lấy chút đồ đi cầm cố.
Nhị phu nhân cắn răng nói "Đại phu yên tâm, ba ngày sau, bản phu nhân nhất định đưa một ngàn lượng vàng cho đại phu."
"Vậy thì cám ơn phu nhân. Đại tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Bàng Lạc Vũ có cảm giác khuôn mặt mình lạnh như băng, cảm thấy khuôn mặt mình không đau lắm nhưng hạ thân lại đau đớn vô cùng, đau đến tê tâm liệt phế.
"Đại phu, chân ta đau quá. Mẫu thân, Vũ Nhi đau quá."
"Đại phu, chuyện này. . . . . ." Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ đau đớn đến nỗi khóc lóc thảm thiết, cũng không kìm được đau lòng nói.
"Nếm trải đau đớn là chuyện thường thấy trong nhân gian. Chân của đại tiểu thư đang dần dần hổi phục nên nàng mới có cảm giác đau như thế. Nếu chì có đau đớn nhỏ này mà tiểu thư chịu không được thì lão phu cũng không còn cách nào khác."
"Vũ Nhi. . . . . ." Nhị phu nhân nhìn nữ nhi của mình nằm trên giường đau đớn.
"Mẫu thân, con có thể chịu được." Bàng Lạc Vũ cắn răng kiên trì nói.
"Lão phu cáo lui trước."
"Cúc Thanh tiễn đại phu." Nhị phu nhân nói.
Nhị phu nhân thở dài, nói"Tiểu nữ nhà ta bị té từ trên ngựa xuống. Lão thân nghe nói đại phu có sở trường đặc biệt chính là có thể làm mặt nạ da người."
Bàng Lạc Tuyết cười ha ha"Phu nhân quá khen, đó cũng chỉ là chút tài mọn thôi, không đáng để bàn tới."
Nhị phu nhân thấy Cúc Thanh nói không sai, vội vàng nói "Đại phu thật sự có thể làm được mặt nạ da người sao?"
Bàng Lạc Tuyết vuốt bộ râu giả của mình, nói "Dĩ nhiên là được, kỹ thuật làm mặt nạ da người thật sự rất khó học. Lão phu dám cam đoan cả nước Đông Tần này chỉ có một mình lão phu có thể lĩnh hội được kỹ thuật này."
"Vậy thì tốt quá, vậy kính xin đại phu hãy theo ta về nhà để xem bệnh cho tiểu nữ nhà ta một chút.”
Nhị phu nhân vội vàng nói. Sau mấy lần bị đả kích, đây là lần đầu tiên bà được nghe tin vui.
"Phu nhân đi trước, để lão phu chuẩn bị công cụ." Nói xong, Bàng Lạc Tuyết gật đầu với Liên Diệp và Liên Ngẫu.
Liên Ngẫu cầm hòm thuốc theo sau, quay sang nháy mắt với Cúc Thanh. Còn Cúc Thanh đỡ Nhị phu nhân dậy và nói "Phu nhân đi thôi."
Nhị phu nhân quay về phía đại phu nói "Xin phép đại phu."
"Phu nhân đi thong thả."
Trong khi đó, ở Lạc Tuyết các, lúc Sở Mộc Dương đem thuốc giải đến cho Thương Dực thì hắn đang chơi đùa cùng Tiểu Tứ tử, còn Tử Quyên đang đút cậu bé ăn.
"Đa tạ nàng chăm sóc nó." Thương Dực nhìn Tử Quyên đang đút Tiểu Tứ Tử ăn mà nói.
"Thương Dực, huynh đừng khách khí, Tiểu Tứ tử đáng yêu như vậy, ai cũng đều yêu thương cậu bé." Tử Quyên trêu chọc Tiểu Tứ Tử.
Thương Dực thở dài.
"Sáng sớm than thở cái gì?" Sở Mộc Dương ném bình sứ lên không trung.
Thương Dực thuận tay chụp được, cầm bình trầm tư.
"Thuốc này rất mạnh, Tuyết Nhi và ta nghiên cứu, cũng đã ép độc tính của nó xuống mức thấp nhất nhưng cũng không tránh được nguy hiểm. Còn việc có muốn uống hay không là do ngươi." Sở Mộc Dương ngồi bên cửa sổ, ném cho Tiểu Tứ tử một món đồ chơi.
Tiểu tử vui vẻ nhận lấy. Gần đây Thương Dực ngã bệnh khiến cậu không quan tâm đến đồ chơi nữa.
"Tiểu Tứ tử, con càng lúc càng mập rồi, xem ra gần đây con ăn ngủ thật tốt." Sở Mộc Dương lấy tay ôm khuôn mặt mập tròn của Tiểu Tứ Tử nói.
Quả nhiên khuôn mặt của Tiểu Tứ tử trầm xuống, Thương Dực nhìn Sở Mộc Dương nói "Nếu tiểu thư biết ngươi bắt nạt cậu bé, ta khẳng định nàng sẽ cho người băm vằm ngươi."
Sở Mộc Dương buông tay, nghĩ đến tiểu tử này được nữ nhân yêu thích, trong lòng đột nhiên suy sụp.
Sở Mộc Dương đi tới trước mặt Tiểu Tứ Tử nói "Tiểu Tứ Tử sẽ không tố cáo ta chứ?"
Tiểu Tứ tử cười thần bí"Tuyết tỷ tỷ sẽ đánh ngươi. Ha ha."
Lần này sắc mặt Sở Mộc Dương trầm xuống, ai nhìn cũng cảm thấy tức cười.
Thính Vũ hiên
Bàng Lạc Vũ sai thị nữ trang điểm cho mình thật xinh đẹp nằm ở trên giường, chờ thần y tới chẩn bệnh cho nàng.
"Sao còn chưa tới? Các ngươi ra ngoài xem một chút đi?" Bàng Lạc Vũ không nhịn được nói.
Nha hoàn chạy ra ngoài xem.
"Vũ Nhi, dậy rồi sao?" Tâm tình của nhị phu nhân tốt nên giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Hiếm khi Bàng Lạc Vũ lại cảm thấy tâm tình mình lại tốt như vậy.
"Mẫu thân, người tới rồi à? Thần y đâu? Thần y ở đâu?" Bàng Lạc Vũ lo lắng hỏi.
Nhị phu nhân biết Bàng Lạc Vũ nóng lòng, nên bước tới trước nói "Sẽ đến ngay thôi, Vũ Nhi không nên gấp gáp. Sáng sớm mẫu thân đã đi thỉnh thần y đến xem bệnh cho Vũ nhi rồi."
Bàng Lạc Tuyết để hòm thuốc trên bàn "Bái kiến tiểu thư."
"Thần y mau đứng lên, mau đến xem bệnh giúp ta, khuôn mặt ta còn có thể chữa được hay không?" Bàng Lạc Vũ gấp gáp hỏi.
"Đại tiểu thư không cần phải gấp gáp, để lão phu bắt mạch cho tiểu thư trước."
Nói xong, Cúc Thanh mang một cái băng ngồi đến, Bàng Lạc Vũ cũng nhanh chóng đưa tay ra, còn Bàng Lạc Tuyết cũng vừa cau mày vừa bắt mạch.
Vừa nhìn vết thương trên khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ, dù là đang dùng những loại thuốc quý nhưng cũng không khá lên được bao nhiêu. Những vết thương đã bị thối rữa, mùi vị rất khó ngửi. Trong chốc lát, Bàng Lạc Tuyết như muốn ngừng thở.
"Đại phu, ngài có cách gì để chữa khỏi không?" Nhị phu nhân gấp gáp hỏi.
Dĩ nhiên Bàng Lạc Tuyết cũng không muốn chữa trị cho Bàng Lạc Vũ, nhưng nàng ta còn có chút tác dụng. Vì vậy nàng mới miễn cưỡng dỗ dành vậy thôi.
"Đại tiểu thư vẫn có hy vọng. Sở trường của lão phu chính là châm cứu, đại tiểu thư chỉ bị tắc nghẽn kinh mạch, không lưu thông khí huyết nên tạo thành tê liệt toàn thân." Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người đang đứng nghe cũng không biết nàng đang lừa dối họ.
Nhị phu nhân vừa nghe đại phu nói có thể chữa trị hết cho Bàng Lạc Vũ thì bắt đầu cảm thấy có hi vọng "Đại phu, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho nữ nhi của ta, dù tốn bao nhiêu bạc cũng được, Bàng Quốc Công phủ này chắc chắn cảm tạ ngươi thật nhiều."
Bàng Lạc Vũ cũng cảm thấy có hi vọng, nghĩ thầm sẽ mau chóng kết thúc những tháng ngày nằm trên giường như một phế nhân rồi.
"Đại phu, khuôn mặt của ta thì sao? Mặt của ta phải bao lâu mới có thể hết bệnh?" Bàng Lạc Vũ chờ mong.
Bàng Lạc Tuyết tiếc nuối lắc đầu nói "Khuôn mặt của đại tiểu thư mặt đã bị thối rữa, xin thứ lỗi cho lão phu không thể trị hết, chắc nhị phu nhân vẫn nên thỉnh cao minh khác thôi."
Bàng Lạc Vũ vuốt khuôn mặt của mình nói "Tại sao? Chẳng lẽ, cả đời này, ta phải nhìn vào gương mặt này mà sống qua ngày sao? Ta không muốn, ta không muốn, đại phu, van cầu ngươi tìm cách chữa trị giúp ta. Ta không muốn bị hủy dung, ta không muốn sống như vậy cả đời."
Bàng Lạc Tuyết nhíu gương mặt già nua nói "Da mặt của đại tiểu thư đã bị tổn thương nghiêm trọng. Đừng nói đến khuôn mặt, ngay cả những vết sẹo, lão phu cũng không thể chữa hết. Lão phu thật sự không thể trị hết."
Đôi mắt Bàng Lạc Vũ bắt đầu mờ mịt, nhị phu nhân đau lòng nên bước đến an ủi.
Cúc Thanh nói "Đại phu, ngài có thể làm mặt nạ da người được đúng không?"
Bàng Lạc Vũ thoát khỏi lồng ngực của nhị phu nhân, nhìn đại phu "Đại phu, người thật sự làm được điều đó sao? Ngươi thật sự biết mặt nạ da người?"
Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng nói "Dĩ nhiên. Đây là biệt tài của lão phu. Cả nước Đông Tần này, không có người thứ hai có thể làm."
Bàng Lạc Vũ mở to cặp mắt nhìn đại phu nói "Đại phu, vậy mời ngài hãy làm cho ta mặt nạ da người."
"Mặt nạ da người cũng tốt nhưng khuôn mặt của đại tiểu thư đã bị thối rữa. Nếu nàng dùng loại mặt nạ này sẽ không tốt lắm vì nó khiến khuôn mặt của nàng không thông khí. Mỗi ngày nàng chỉ nên dùng hai canh giờ.” Bàng Lạc Tuyết thành thật nói.
Nhưng bây giờ Bàng Lạc Vũ không còn muốn nghe gì nữa, chỉ nhất mực yêu cầu đại phu phải làm mặt nạ da người cho nàng.
Nhị phu nhân đau đớn nhìn Bàng Lạc Vũ ầm ĩ. Bàng Lạc Vũ thực sự không thể tiếp nhận khuôn mặt ma quỷ của chính mình.
"Đại phu, mặt nạ này có hại sao?" Cuối cùng Nhị phu nhân bình tĩnh trở lại. Bà cũng là một nữ nhân, cũng muốn vì nữ nhi của mình mà suy tính.
"Có, phu nhân người xem, khuôn mặt của đại tiểu thư mặt đã thối rữa rồi. Nếu như mang mặt nạ trong thời gian quá dài, sẽ làm hoại tử da thịt phía trong, thịt trên mặt có thể không tốt. Lão phu không thể bảo đảm rằng nó có thể bị chỗ khác hay không. Ta sợ đại tiểu thư sẽ không thể chịu nổi loại khổ sở này."
"Không, ta không sợ." Ánh mắt Bàng Lạc Vũ kiên định nhìn Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân thở dài nói "Đại phu, hay là vậy đi, trước tiên ngươi trị liệu cho chân của nữ nhi nhà ta, sau đó hãy làm một chiếc mặt nạ thật mỏng cho nó."
"Phu nhân nói vậy, sau này nếu có chuyện gì, lão phu không chịu trách nhiệm."
"Dĩ nhiên." Bàng Lạc Vũ lo lắng đáp.
"Được rồi, đây là hậu quả chúng ta tự gánh. Nhưng chuyện tiểu thư nhà ta bị thương, kính xin đại phu giữ bí mật."
"Lão phu biết. Kính xin phu nhân chuẩn bị chút nước nóng, lão phu sẽ trị liệu cho tiểu thư. Còn khuôn mặt của tiểu thư, lão phu sẽ chuẩn bị làm mặt nạ cho nàng."
"Đa tạ đại phu, Cúc Thanh, ngươi vẫn còn đứng đó làm gì, không nghe lời đại phu nói sao? Còn không mau đi chuẩn bị nước nóng."
"Dạ, nhị phu nhân." Cúc Thanh cuống quít chạy đi.
Mùi da thịt thối rữa nồng nặc khắp gian phòng. Bàng Lạc Tuyết không thể chịu nổi nữa nên lấy trầm hương đốt lên, kéo rèm ra. Còn Liên Diệp và Liên Ngẫu ôm hòm thuốc đứng bên cạnh phối hợp.
Nhị phu nhân đứng ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.
Bàng Lạc Tuyết nấu xong thuốc, rót vào chén, chuẩn bị đưa tới cho Bàng Lạc Vũ. Liên Ngẫu đứng bên cạnh, nhíu mày hỏi Bàng Lạc Tuyết "Tỷ tỷ, nhất định phải chữa trị cho đại tiểu thư này sao? Lòng dạ nàng ác độc như vậy, nô tì thấy thật không đáng sống."
Liên Diệp nhíu lỗ mũi cũng nói "Nàng ta thật không đáng sống. Mùi trên người nàng ta thật là khó ngửi, mà còn trộn lẫn nhiều loại hương liệu như thế, nghe thật kinh tởm."
"Ai nói ta muốn chữa khỏi bệnh cho nàng ta? Đây là quà của mẹ chồng tương lai ban thưởng cho nàng. Nếu nàng ta được gả cho Tấn vương, thì ta nghĩ hai người này thật thích hợp." Bàng Lạc Tuyết sờ cằm nói.
Bàng Lạc Tuyết cũng không quan tâm xem Bàng Lạc Vũ có đau hay không, nàng trực tiếp dùng kéo cắt băng trên mặt nàng ta. Nhìn máu chảy đầy mặt Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy kinh hãi, có lẽ tối nay nàng sẽ gặp ác mộng.
Sau hai canh giờ
Mặt của Bàng Lạc Vũ lại được băng bó, mùi vị dễ chịu hơn trước nhiều. Sau khi rút ngân châm trên người Bàng Lạc Vũ ra, Liên Ngẫu lấy một bình sứ từ trong hòm thuốc đặt bên cạnh giường. Mùi hương toả ra ngào ngạt khiến Bàng Lạc Vũ từ từ tỉnh lại.
Người hầu buông rèm, nhị phu nhân vội vàng đi vào.
"Sao rồi đại phu?"
"Ta đã xức thuốc cho đại tiểu thư. Ta cũng để lại thuốc cho đại tiểu thư. Mỗi ngày thay thuốc một lần. Mỗi ba ngày, ta sẽ sang châm cứu cho đại tiểu thư một lần. Có lẽ không bao lâu, đại tiểu thư có thể đi lại bình thường."
Nhị phu nhân mừng rỡ, ngửi thấy hương thơm toả ra trong phòng, vội vàng nói "Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu."
"Đừng vội cám ơn lão phu, mặt nạ mỏng da người này trị giá một ngàn lượng vàng. Việc có làm hay không thì do Nhị phu nhân quyết định."
Bàng Lạc Tuyết cũng không muốn làm không công mặt nạ da người cho Bàng Lạc Vũ.
Quả nhiên sắc mặt của Nhị phu nhân suy tư, một ngàn lượng vàng không phải là một con số nhỏ. Cũng may, nữ trang lúc cưới của bà cũng còn nhiều nên lần này bà sẽ lấy chút đồ đi cầm cố.
Nhị phu nhân cắn răng nói "Đại phu yên tâm, ba ngày sau, bản phu nhân nhất định đưa một ngàn lượng vàng cho đại phu."
"Vậy thì cám ơn phu nhân. Đại tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Bàng Lạc Vũ có cảm giác khuôn mặt mình lạnh như băng, cảm thấy khuôn mặt mình không đau lắm nhưng hạ thân lại đau đớn vô cùng, đau đến tê tâm liệt phế.
"Đại phu, chân ta đau quá. Mẫu thân, Vũ Nhi đau quá."
"Đại phu, chuyện này. . . . . ." Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ đau đớn đến nỗi khóc lóc thảm thiết, cũng không kìm được đau lòng nói.
"Nếm trải đau đớn là chuyện thường thấy trong nhân gian. Chân của đại tiểu thư đang dần dần hổi phục nên nàng mới có cảm giác đau như thế. Nếu chì có đau đớn nhỏ này mà tiểu thư chịu không được thì lão phu cũng không còn cách nào khác."
"Vũ Nhi. . . . . ." Nhị phu nhân nhìn nữ nhi của mình nằm trên giường đau đớn.
"Mẫu thân, con có thể chịu được." Bàng Lạc Vũ cắn răng kiên trì nói.
"Lão phu cáo lui trước."
"Cúc Thanh tiễn đại phu." Nhị phu nhân nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.