Chương 136
Bình Quả Trùng Tử
13/10/2016
Bàng Lạc Tuyết thuận
tay cầm giấy và bút mực, vẽ một cầm phổ (ý là bản nhạc, một khúc đàn)
đơn giản. Mặc dù khúc đàn của Bàng Lạc Vũ không có tuyệt vời như Bàng
Lạc Tuyết thậm chí còn không bằng Bàng Lạc Băng, thế nhưng dù sao nàng
cũng là đại tiểu thư quyền quý của Bàng quốc công, nên khi nhìn vào,
cũng hiểu về khúc đàn này.
Mặc dù khúc đàn của Bàng Lạc Vũ đơn giản, nhưng cũng rất tuyệt vời. Bàng Lạc Vũ lo lắng, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói "Tuyết nhi, như vậy có được không ?"
Bàng Lạc Tuyết lạ lùng, liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ. Sau đó nàng thu bút lại, rồi nói: "Được hay không được là dựa vào tỷ tỷ. Đây là lần đầu tiên muội được thưởng thức khúc đàn này, mà khúc nhạc này cũng là do nhà làm xiếc kia đưa cho muội. Nói vậy, nếu họ muốn lừa muội thì cũng không phải là chuyện khó."
Bàng Lạc Vũ vội vàng gật đầu nói: "Hôm nay có thể qua được thì tốt, qua được thì tốt."
Bàng Lạc Tuyết nhìn nét mặt của Bàng Lạc Vũ, thấy nàng chỉ coi sự việc hôm nay là chuyện nhỏ, nhẹ nhàng lấy ra một khúc phổ (ý là bài nhạc), vẻ mặt quấn quýt, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, hay là tỷ tỷ hãy biểu diễn màn khác đi. "
Ánh mắt Bàng Lạc Vũ trừng lớn nhìn Bàng Lạc Tuyết, không vui nói: "Chắc muội sợ tỷ tỷ đoạt danh tiếng của muội phải không?"
Bàng Lạc Tuyết đỡ cánh tay Bàng Lạc Vũ nói "Tỷ tỷ, lần này tỷ tỷ thật sự hiểu lầm muội ."
Bàng Lạc Vũ nhíu mày nói: "Vậy thì vì sao muội lại nuốt lời?"
Bàng Lạc Tuyết nhát gan, cúi đầu nói: "Khúc đàn này chưa từng có ai đàn qua, chắc tỷ tỷ cũng biết, không nên xúc phạm tới hoàng tộc."
Bàng Lạc Vũ suy nghĩ một hồi, nói: "Muội nói cũng phải, vậy thế này đi, để tỷ tỷ sửa lại khúc đàn đơn giản này thành một khúc nhạc mới. Muội muội hãy đem đàn tới cho tỷ. "
Bàng Lạc Tuyết vừa muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Bàng Lạc Vũ nhịp nhịp, gõ gõ lên mặt bàn nói "Sao vậy? Chẳng lẽ muội muội bận rộn đến nỗi không giúp được tỷ tỷ? Hay là muội muội cảm thấy tỷ tỷ làm mất mặt Bàng Quốc công?”
"Tỷ tỷ, Thật oan uổng cho Tuyết nhi . Dù trước hay sau, tỷ tỷ cũng đã có chủ ý, Tuyết nhi cũng chỉ phụng sự nghe theo mà thôi. Nếu như xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ cũng đừng nên trách tội muội muội." Bàng Lạc Tuyết thâm trầm nói.
“Muội muội cứ cho đó là chủ ý của tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng chẳng trách muội đâu." Bàng Lạc Vũ hài lòng nhìn Bàng Lạc Tuyết. Chỉ cần có cây đàn này, thì hôm nay, kẻ chiến thắng sẽ là nàng. Nói xong, ánh mắt nàng lung linh, nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Nàng đang nghĩ đến cảnh tượng vận mệnh tương lai của tứ quốc. Đến lúc đó, chỉ sợ là Bàng Lạc Tuyết và Bàng Lạc Băng chỉ như chú hề, đứng đó nhảy nhót làm nền cho nàng mà thôi.
Bàng Lạc Vũ nghiêm túc, không còn cau mày nữa. Mặc dù nàng không hiểu biết nhiều về đàn, nhưng nàng cảm thấy có nhiều chỗ cần phải được cải biến. Có như vậy từ khúc (ý là bản nhạc, ca khúc) của nàng mới càng thêm tuyệt diệu.
Từ phía sau tấm bình phong, Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn Bàng Lạc Vũ sửa lại bản nhạc dựa theo ý của nàng, thầm nghĩ: "Tỷ tỷ thân yêu, dù ngươi có thành quỷ, cũng không ngờ ta đã sửa bản nhạc này. Ta biết tỷ tỷ sẽ sửa ở đâu? Vậy cũng coi như đây là đại lễ ta tặng tỷ tỷ. Ngươi phải nên hưởng thụ nó thật tốt.”
Bàng Lạc Vũ vui vẻ cải biến vài chỗ, khẽ ngâm nga, có cảm giác mình đang ở trình độ thượng đẳng lại được tiến thêm một cấp.
Bàng Lạc Tuyết chờ nàng thỏa mãn xong, mới bước tới nói: "Tỷ tỷ, muội đã sai Bạch Chỉ Bạch Đinh đưa tỷ đến đại sảnh, giờ tỷ có thể đi ."
Bàng Lạc Vũ vui vẻ. Sau lại liếc mắt nhìn khúc nhạc, lấy nó ôm vào trong ngực mình. Trong lúc đang đắc ý, định rời đi thì Bàng Lạc Tuyết kéo Bàng Lạc Vũ lại nói: "Nếu tỷ tỷ cứ thế này mà đi, thì có lẽ sẽ không tốt cho lắm."
Nói xong, không biết vô tình hay cố ý, Bàng Lạc Tuyết nhìn búi tóc trên đầu Bàng Lạc Vũ, mộc mạc đến nỗi không thể mộc mạc hơn, mà thân Bàng Lạc Vũ lại đang khoác y phục màu hồng, thực sự là chẳng ra sao cả.
Bàng Lạc Vũ nhíu mày. May là mình chưa ra khỏi đây chứ nếu không chỉ sợ mọi người ở các quốc gia khác cũng sẽ nhìn thấy rồi.
Bàng Lạc Tuyết đi tới bình hoa, thuận tay hái mấy đóa hoa mẫu đơn đang bắt đầu nở, cài lên đầu Bàng Lạc Vũ, lại lấy thêm mấy cây hoa nhỏ, màu đỏ cài lên tóc Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Tuyết làm xong, lấy chiếc gương hướng về phía Bàng Lạc Vũ, nói: "Giờ tỷ tỷ cảm thấy thế nào? Tiếc là ở đây không có trang sức bảo thạch quý báu giúp tỷ tỷ trở nên xinh đẹp hơn, đành phải dùng mấy đóa hoa này thay thế cho tương xứng ."
Bàng Lạc Vũ nhìn búi tóc của mình. Mặc dù không có làm người khác sợ hãi như lúc ban đầu nữa, thế nhưng nó đã thay thế cây trâm, làm gương mặt nàng trở nên xinh đẹp hơn. Nàng vui vẻ cười nói: "Vẫn là Tuyết nhi suy nghĩ thấu đáo, tỷ tỷ đa tạ muội muội "
Bàng Lạc Tuyết khéo léo cười nói "Thời gian không còn sớm, tỷ tỷ hãy mau đi đi. Lỗi cũng do muội muội và Băng nhi tham lam làm phiền đến tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ hoàn thành tốt.”
Bàng Lạc Vũ nâng cằm lên, đắc ý nói "Đây là lẽ tự nhiên." Nói xong, nàng liếc nhìn vào gương thấy đóa hoa thay thế cây trâm ngọc trên đầu mình thì trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ hẳn lên, yểu điệu tiến bước về phía đại sảnh.
Bàng Lạc Vũ vừa tiến vào phòng yến hội, công chúa Nam Chiếu quốc không ưa nàng nên khiêu khích nói "Tiểu thư đại gia Đông Tần quốc này quả thật không bình thường, sao lại trang điểm như thế này mà đến dự yến hội? Hãy đi vào trang điểm đi thôi." Từ đằng xa, Nghi quý phi liền nhìn thấy cách trang điểm của Bàng Lạc Vũ, nắm chặt hai tay, thầm nghĩ: "Bàng Lạc Vũ trang điểm như thế này là cố ý làm cho bà ta mất mặt sao? Bà vừa mới khen ngợi nàng là người trung hiếu. Tức thời, xoay người lại thấy một đóa hoa đỏ tươi, thực sự là quá tầm thường. Nếu muốn bắt chước Bàng Lạc Tuyết thì cũng phải xem lại dung nhan của mình chứ, không ngờ lại bắt chước bừa.”
Hoàng hậu thấy Bàng Lạc Vũ đi đến, liếc mắt thấy sắc mặt mọi người ngồi bên cạnh bắt đầu u ám. Nghi quý phi cười nói: "Vũ nhi, chắc hẳn con cũng chuẩn bị xong, vậy hãy biểu diễn cho các đại gia ở đây thưởng thức một chút đi."
Bàng Lạc Vũ thấy vẻ mặt hoàng hậu ôn hòa như vậy, cho là mình trang điểm như vậy làm hoàng hậu hài lòng, nên thi lễ nói: "Thần nữ tuân chỉ "
Bàng Lạc Vũ ngồi xuống cũng không quên liếc mắt nhìn Tấn vương, đôi mắt long lanh quyến rũ, nhưng chỉ đổi lấy chỉ là đôi mắt tàn nhẫn, thâm độc của Tấn vương. Bàng Lạc Vũ hoảng sợ, cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu lên. Trong chốc lát, nàng quyết định, chỉ cần danh tiếng nàng vang khắp tứ quốc, thì Tấn vương cũng sẽ thay đổi cách nhìn đối với nàng thôi.
Bàng Lạc Vũ đưa tay kéo tấm vải đỏ đang bao trùm cây đàn xuống. Trên đàn, có tượng điêu khắc bằng gỗ khắc quanh thân, tiếp đến uyển chuyển thành bộ dáng phượng hoàng. Nàng cầm đàn huyền bí xuất hiện trước mọi người.
"Phượng thủ đàn Không, đầu có chẩn" (ý nói người dùng đàn tuy là cao thủ, có tài nhưng trong lòng vẫn có đau thương cùng mất mác.). Đây thật sự là cây đàn tuyệt nhất." Hoàng hậu thở dài nói.
Bàng Lạc Vũ mỉm cười, gật đầu nói "Hoàng hậu nương nương thật tinh tường."
"Đều nói phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, (mình giải thích ngoài lề một chút: Theo truyện tích : Bá Nha &Tử Kỳ thì khi xưa, vua Phục Hy thấy tinh hoa của năm vì sao rơi xuống cây ngô đồng, chim phượng hoàng liền đến đậu. Vua Phục Hy biết ngô đồng là gỗ quí, hấp thụ tinh hoa Trời Ðất, có thể làm đồ nhã nhạc, liền sai người đốn cây ngô đồng xuống, cắt làm ba đoạn để phân Thiên, Ðịa, Nhơn. Ðoạn ngọn thì tiếng quá trong mà nhẹ, đoạn gốc thì tiếng quá đục mà nặng, duy đoạn giữa thì tiếng vừa trong vừa đục, có thể dùng được, liền đem ra giữa dòng sông nước chảy ngâm 72 ngày đêm, rồi lấy lên phơi khô, chọn ngày tốt, thợ khéo Lưu Tử Kỳ chế làm nhạc khí, bắt chước nhạc Cung Dao Trì, đặt tên là Dao cầm.) chỉ mong tiếng đàn của Bàng đại tiểu thư có thể làm mọi người chúng ta ở đây nể phục." Hoàng tử Tây Lăng quốc thản nhiên nói, hắn sớm đã nhìn ra bộ dáng giả vờ rụt rè của Bàng Lạc Vũ, thực sự là làm cho người ta buồn nôn.
Bàng Lạc Tuyết nhìn công chúa Vũ Dương Nam Chiếu quốc, quả nhiên là một người tuyệt vời.
Đông Tần hoàng đế nhíu mày nhìn cây đàn kia nói "Vật này rất quen thuộc, hình như ta đã từng thấy qua ở đâu rồi."
Hoàng hậu quay đầu sang, liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Nghi quý phi, khẽ cười nói "Hoàng thượng, trước tiên hãy để đại tiểu thư đánh đàn, chúng ta cũng nên thưởng thức."
Hoàng thượng gật đầu nói "Nữ nhi Bàng gia, khanh khảy một bản đi, cũng cho các quốc gia khác thưởng thức tài nghệ của tiểu thư đại gia một chút, Tấn vương phi tương lai cũng không phải là trang sức dùng để trang trí đâu."
Bàng Lạc Vũ lập tức lấy lại tinh thần, hành lễ nói "Dạ, thần nữ đáng bị chê cười."
Đôi mắt Nghi quý phi chăm chú nhìn vào cây đàn ở phía trên. Cái này khiến bà nhớ lại ngày mình mới vào tiến cung, khi đó bà còn là tiểu thư đại gia ngây thơ rực rỡ, cũng có lý tưởng với chính mình, nguyện một lòng một dạ đến đầu bạc răng long đối với một người. Trời cao trêu đùa lòng người, Nghi quý phi là con gái hầu tước, đương nhiên là được mọi người sủng ái. Nếu bà đồng ý, không biết có bao nhiêu người nguyện ý quỳ gối xuống trước mặt bà.
Cây đàn này chính là vật quý báu mà chồng trước tặng cho bà. Công tử Tưởng gia là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ với Nghi quý phi. Công tử còn tự mình làm cây đàn này tặng riêng cho bà. Trong khúc đàn như có tình ý, làm cho người nghe tưởng tượng ra được cảnh hai người chớm nở tình yêu và đang vui vẻ rơi vào bể tình ái.
Bàng Lạc Vũ ngồi ở trên ghế, tay rung rung phím đàn, tùy ý đánh ra hai cái. Thanh âm lạnh lùng thuần khiết như tuyết đầu mùa.
Âm thanh tự nhiên như vậy nhưng khi vào tai Nghi quý phi lại như ma chú (ý là lời nguyền rủa của ma quỷ ấy)đòi mạng.
Bàng Lạc Tuyết hài lòng nhìn mẹ chồng kiếp trước của mình, nàng luôn nghĩ rằng ở trong cung Nghi quý phi rất nghiêm trang, đứng đắn, kính cẩn tuân theo mọi lề luật trong cung. Nhưng trên thực tế, thời gian Nghi quý phi tiến cung, công tử Tưởng thường xuyên lui tới trong cung. Việc này là do nha hoàn của bà ta nói. Không bao lâu sau, người nha hoàn cũng bị bà ta lén lút sai người giết để diệt khẩu. Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Tấn vương, không biết khi điện hạ Tấn vương biết chuyện này thì có thái độ thế nào? Nàng thật sự mỏi mắt mong chờ .
Bàng Lạc Vũ cẩn thận đánh từng nốt nhạc, mỗi nốt nhạc như biểu hiện tâm tình vui sướng, khiến mọi người trầm mê, nhất là hoàng đế, trên mặt người lộ ra thần sắc mê mang.
Mọi người gật đầu tán thưởng. Tuy kỹ thuật đàn của đại tiểu thư không được tốt lắm, nhưng cảnh tượng cũng không tệ. Bàng Lạc Vũ và Tấn vương cũng được xem như là cả hai đều tình nguyện, lúc biểu diễn đánh đàn, nàng đã bộc lộ tâm tư mình hết rồi.
Bản nhạc kết thúc.
Bàng Lạc Vũ đứng dậy hành lễ. Sở Mộc Dương nói "Không nói về kỹ thuật đàn của đại tiểu thư, tiếng đàn thể hiện tình yêu thắm thiết làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, xem ra đại tiểu thư rất hiểu ý cây đàn này." Nói xong, như có điều suy nghĩ, liếc mắt nhìn về phía Tấn vương đang ngây ngốc ở đó.
Dự vương cũng trêu ghẹo, nói "Nhìn Tấn vương thưởng thức si mê kìa. Đại tiểu thư Bàng gia đánh đàn xong rồi mà thần sắc đệ đệ vẫn còn chưa trở về."
Tấn vương hoàn hồn. Hắn ngây ngốc là bởi vì hồi còn bé hắn đã từng nghe Nghi quý phi đàn qua khúc này. Nhưng lần nào cũng đều làm hắn xúc động rơi nước mắt. Không ngờ Bàng Lạc Vũ lại biết khúc này. Sau giây phút hoảng hồn, trong nháy mắt hắn ngẩng đầu cười nói "Ta với đại tiểu thư, cả hai thuận theo ý trời, có tình ý với nhau cũng là bình thường ."
Bàng Lạc Vũ liếc mắt về phía Tấn vương một cái, không kìm chế được nên tỏ ra thẹn thùng, lại khiến hoàng đế Đông Tần cười vui vẻ.
"Thật tốt. Đại tiểu thư và Tấn nhi quả thật là tình ý triền miên, thật là một hôn sự tuyệt vời." Hoàng đế cao hứng nói.
Hoàng hậu nhìn sắc mặt trắng bệch của Nghi quý phi, ân cần nói "Thế nào? Muội muội không thoải mái sao? Hay để ta mời thái y đến xem mạch."
Nghi quý phi hoàn hồn, nói "Đa tạ nương nương quan tâm, thần thiếp chỉ là uống nhiều nên có chút say rượu."
Hoàng hậu thâm độc, cố tình gợi chuyện, nói "Muội muội, muội cảm thấy tiếng đàn của đại tiểu thư Bàng gia thế nào?"
Nghi quý phi ngẩng đầu nhìn về hướng Bàng Lạc Vũ, trong mắt tràn đầy căm thù, khiến Bàng Lạc Vũ hoảng sợ.
Mặc dù khúc đàn của Bàng Lạc Vũ đơn giản, nhưng cũng rất tuyệt vời. Bàng Lạc Vũ lo lắng, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói "Tuyết nhi, như vậy có được không ?"
Bàng Lạc Tuyết lạ lùng, liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ. Sau đó nàng thu bút lại, rồi nói: "Được hay không được là dựa vào tỷ tỷ. Đây là lần đầu tiên muội được thưởng thức khúc đàn này, mà khúc nhạc này cũng là do nhà làm xiếc kia đưa cho muội. Nói vậy, nếu họ muốn lừa muội thì cũng không phải là chuyện khó."
Bàng Lạc Vũ vội vàng gật đầu nói: "Hôm nay có thể qua được thì tốt, qua được thì tốt."
Bàng Lạc Tuyết nhìn nét mặt của Bàng Lạc Vũ, thấy nàng chỉ coi sự việc hôm nay là chuyện nhỏ, nhẹ nhàng lấy ra một khúc phổ (ý là bài nhạc), vẻ mặt quấn quýt, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, hay là tỷ tỷ hãy biểu diễn màn khác đi. "
Ánh mắt Bàng Lạc Vũ trừng lớn nhìn Bàng Lạc Tuyết, không vui nói: "Chắc muội sợ tỷ tỷ đoạt danh tiếng của muội phải không?"
Bàng Lạc Tuyết đỡ cánh tay Bàng Lạc Vũ nói "Tỷ tỷ, lần này tỷ tỷ thật sự hiểu lầm muội ."
Bàng Lạc Vũ nhíu mày nói: "Vậy thì vì sao muội lại nuốt lời?"
Bàng Lạc Tuyết nhát gan, cúi đầu nói: "Khúc đàn này chưa từng có ai đàn qua, chắc tỷ tỷ cũng biết, không nên xúc phạm tới hoàng tộc."
Bàng Lạc Vũ suy nghĩ một hồi, nói: "Muội nói cũng phải, vậy thế này đi, để tỷ tỷ sửa lại khúc đàn đơn giản này thành một khúc nhạc mới. Muội muội hãy đem đàn tới cho tỷ. "
Bàng Lạc Tuyết vừa muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Bàng Lạc Vũ nhịp nhịp, gõ gõ lên mặt bàn nói "Sao vậy? Chẳng lẽ muội muội bận rộn đến nỗi không giúp được tỷ tỷ? Hay là muội muội cảm thấy tỷ tỷ làm mất mặt Bàng Quốc công?”
"Tỷ tỷ, Thật oan uổng cho Tuyết nhi . Dù trước hay sau, tỷ tỷ cũng đã có chủ ý, Tuyết nhi cũng chỉ phụng sự nghe theo mà thôi. Nếu như xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ cũng đừng nên trách tội muội muội." Bàng Lạc Tuyết thâm trầm nói.
“Muội muội cứ cho đó là chủ ý của tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng chẳng trách muội đâu." Bàng Lạc Vũ hài lòng nhìn Bàng Lạc Tuyết. Chỉ cần có cây đàn này, thì hôm nay, kẻ chiến thắng sẽ là nàng. Nói xong, ánh mắt nàng lung linh, nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Nàng đang nghĩ đến cảnh tượng vận mệnh tương lai của tứ quốc. Đến lúc đó, chỉ sợ là Bàng Lạc Tuyết và Bàng Lạc Băng chỉ như chú hề, đứng đó nhảy nhót làm nền cho nàng mà thôi.
Bàng Lạc Vũ nghiêm túc, không còn cau mày nữa. Mặc dù nàng không hiểu biết nhiều về đàn, nhưng nàng cảm thấy có nhiều chỗ cần phải được cải biến. Có như vậy từ khúc (ý là bản nhạc, ca khúc) của nàng mới càng thêm tuyệt diệu.
Từ phía sau tấm bình phong, Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn Bàng Lạc Vũ sửa lại bản nhạc dựa theo ý của nàng, thầm nghĩ: "Tỷ tỷ thân yêu, dù ngươi có thành quỷ, cũng không ngờ ta đã sửa bản nhạc này. Ta biết tỷ tỷ sẽ sửa ở đâu? Vậy cũng coi như đây là đại lễ ta tặng tỷ tỷ. Ngươi phải nên hưởng thụ nó thật tốt.”
Bàng Lạc Vũ vui vẻ cải biến vài chỗ, khẽ ngâm nga, có cảm giác mình đang ở trình độ thượng đẳng lại được tiến thêm một cấp.
Bàng Lạc Tuyết chờ nàng thỏa mãn xong, mới bước tới nói: "Tỷ tỷ, muội đã sai Bạch Chỉ Bạch Đinh đưa tỷ đến đại sảnh, giờ tỷ có thể đi ."
Bàng Lạc Vũ vui vẻ. Sau lại liếc mắt nhìn khúc nhạc, lấy nó ôm vào trong ngực mình. Trong lúc đang đắc ý, định rời đi thì Bàng Lạc Tuyết kéo Bàng Lạc Vũ lại nói: "Nếu tỷ tỷ cứ thế này mà đi, thì có lẽ sẽ không tốt cho lắm."
Nói xong, không biết vô tình hay cố ý, Bàng Lạc Tuyết nhìn búi tóc trên đầu Bàng Lạc Vũ, mộc mạc đến nỗi không thể mộc mạc hơn, mà thân Bàng Lạc Vũ lại đang khoác y phục màu hồng, thực sự là chẳng ra sao cả.
Bàng Lạc Vũ nhíu mày. May là mình chưa ra khỏi đây chứ nếu không chỉ sợ mọi người ở các quốc gia khác cũng sẽ nhìn thấy rồi.
Bàng Lạc Tuyết đi tới bình hoa, thuận tay hái mấy đóa hoa mẫu đơn đang bắt đầu nở, cài lên đầu Bàng Lạc Vũ, lại lấy thêm mấy cây hoa nhỏ, màu đỏ cài lên tóc Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Tuyết làm xong, lấy chiếc gương hướng về phía Bàng Lạc Vũ, nói: "Giờ tỷ tỷ cảm thấy thế nào? Tiếc là ở đây không có trang sức bảo thạch quý báu giúp tỷ tỷ trở nên xinh đẹp hơn, đành phải dùng mấy đóa hoa này thay thế cho tương xứng ."
Bàng Lạc Vũ nhìn búi tóc của mình. Mặc dù không có làm người khác sợ hãi như lúc ban đầu nữa, thế nhưng nó đã thay thế cây trâm, làm gương mặt nàng trở nên xinh đẹp hơn. Nàng vui vẻ cười nói: "Vẫn là Tuyết nhi suy nghĩ thấu đáo, tỷ tỷ đa tạ muội muội "
Bàng Lạc Tuyết khéo léo cười nói "Thời gian không còn sớm, tỷ tỷ hãy mau đi đi. Lỗi cũng do muội muội và Băng nhi tham lam làm phiền đến tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ hoàn thành tốt.”
Bàng Lạc Vũ nâng cằm lên, đắc ý nói "Đây là lẽ tự nhiên." Nói xong, nàng liếc nhìn vào gương thấy đóa hoa thay thế cây trâm ngọc trên đầu mình thì trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ hẳn lên, yểu điệu tiến bước về phía đại sảnh.
Bàng Lạc Vũ vừa tiến vào phòng yến hội, công chúa Nam Chiếu quốc không ưa nàng nên khiêu khích nói "Tiểu thư đại gia Đông Tần quốc này quả thật không bình thường, sao lại trang điểm như thế này mà đến dự yến hội? Hãy đi vào trang điểm đi thôi." Từ đằng xa, Nghi quý phi liền nhìn thấy cách trang điểm của Bàng Lạc Vũ, nắm chặt hai tay, thầm nghĩ: "Bàng Lạc Vũ trang điểm như thế này là cố ý làm cho bà ta mất mặt sao? Bà vừa mới khen ngợi nàng là người trung hiếu. Tức thời, xoay người lại thấy một đóa hoa đỏ tươi, thực sự là quá tầm thường. Nếu muốn bắt chước Bàng Lạc Tuyết thì cũng phải xem lại dung nhan của mình chứ, không ngờ lại bắt chước bừa.”
Hoàng hậu thấy Bàng Lạc Vũ đi đến, liếc mắt thấy sắc mặt mọi người ngồi bên cạnh bắt đầu u ám. Nghi quý phi cười nói: "Vũ nhi, chắc hẳn con cũng chuẩn bị xong, vậy hãy biểu diễn cho các đại gia ở đây thưởng thức một chút đi."
Bàng Lạc Vũ thấy vẻ mặt hoàng hậu ôn hòa như vậy, cho là mình trang điểm như vậy làm hoàng hậu hài lòng, nên thi lễ nói: "Thần nữ tuân chỉ "
Bàng Lạc Vũ ngồi xuống cũng không quên liếc mắt nhìn Tấn vương, đôi mắt long lanh quyến rũ, nhưng chỉ đổi lấy chỉ là đôi mắt tàn nhẫn, thâm độc của Tấn vương. Bàng Lạc Vũ hoảng sợ, cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu lên. Trong chốc lát, nàng quyết định, chỉ cần danh tiếng nàng vang khắp tứ quốc, thì Tấn vương cũng sẽ thay đổi cách nhìn đối với nàng thôi.
Bàng Lạc Vũ đưa tay kéo tấm vải đỏ đang bao trùm cây đàn xuống. Trên đàn, có tượng điêu khắc bằng gỗ khắc quanh thân, tiếp đến uyển chuyển thành bộ dáng phượng hoàng. Nàng cầm đàn huyền bí xuất hiện trước mọi người.
"Phượng thủ đàn Không, đầu có chẩn" (ý nói người dùng đàn tuy là cao thủ, có tài nhưng trong lòng vẫn có đau thương cùng mất mác.). Đây thật sự là cây đàn tuyệt nhất." Hoàng hậu thở dài nói.
Bàng Lạc Vũ mỉm cười, gật đầu nói "Hoàng hậu nương nương thật tinh tường."
"Đều nói phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, (mình giải thích ngoài lề một chút: Theo truyện tích : Bá Nha &Tử Kỳ thì khi xưa, vua Phục Hy thấy tinh hoa của năm vì sao rơi xuống cây ngô đồng, chim phượng hoàng liền đến đậu. Vua Phục Hy biết ngô đồng là gỗ quí, hấp thụ tinh hoa Trời Ðất, có thể làm đồ nhã nhạc, liền sai người đốn cây ngô đồng xuống, cắt làm ba đoạn để phân Thiên, Ðịa, Nhơn. Ðoạn ngọn thì tiếng quá trong mà nhẹ, đoạn gốc thì tiếng quá đục mà nặng, duy đoạn giữa thì tiếng vừa trong vừa đục, có thể dùng được, liền đem ra giữa dòng sông nước chảy ngâm 72 ngày đêm, rồi lấy lên phơi khô, chọn ngày tốt, thợ khéo Lưu Tử Kỳ chế làm nhạc khí, bắt chước nhạc Cung Dao Trì, đặt tên là Dao cầm.) chỉ mong tiếng đàn của Bàng đại tiểu thư có thể làm mọi người chúng ta ở đây nể phục." Hoàng tử Tây Lăng quốc thản nhiên nói, hắn sớm đã nhìn ra bộ dáng giả vờ rụt rè của Bàng Lạc Vũ, thực sự là làm cho người ta buồn nôn.
Bàng Lạc Tuyết nhìn công chúa Vũ Dương Nam Chiếu quốc, quả nhiên là một người tuyệt vời.
Đông Tần hoàng đế nhíu mày nhìn cây đàn kia nói "Vật này rất quen thuộc, hình như ta đã từng thấy qua ở đâu rồi."
Hoàng hậu quay đầu sang, liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Nghi quý phi, khẽ cười nói "Hoàng thượng, trước tiên hãy để đại tiểu thư đánh đàn, chúng ta cũng nên thưởng thức."
Hoàng thượng gật đầu nói "Nữ nhi Bàng gia, khanh khảy một bản đi, cũng cho các quốc gia khác thưởng thức tài nghệ của tiểu thư đại gia một chút, Tấn vương phi tương lai cũng không phải là trang sức dùng để trang trí đâu."
Bàng Lạc Vũ lập tức lấy lại tinh thần, hành lễ nói "Dạ, thần nữ đáng bị chê cười."
Đôi mắt Nghi quý phi chăm chú nhìn vào cây đàn ở phía trên. Cái này khiến bà nhớ lại ngày mình mới vào tiến cung, khi đó bà còn là tiểu thư đại gia ngây thơ rực rỡ, cũng có lý tưởng với chính mình, nguyện một lòng một dạ đến đầu bạc răng long đối với một người. Trời cao trêu đùa lòng người, Nghi quý phi là con gái hầu tước, đương nhiên là được mọi người sủng ái. Nếu bà đồng ý, không biết có bao nhiêu người nguyện ý quỳ gối xuống trước mặt bà.
Cây đàn này chính là vật quý báu mà chồng trước tặng cho bà. Công tử Tưởng gia là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ với Nghi quý phi. Công tử còn tự mình làm cây đàn này tặng riêng cho bà. Trong khúc đàn như có tình ý, làm cho người nghe tưởng tượng ra được cảnh hai người chớm nở tình yêu và đang vui vẻ rơi vào bể tình ái.
Bàng Lạc Vũ ngồi ở trên ghế, tay rung rung phím đàn, tùy ý đánh ra hai cái. Thanh âm lạnh lùng thuần khiết như tuyết đầu mùa.
Âm thanh tự nhiên như vậy nhưng khi vào tai Nghi quý phi lại như ma chú (ý là lời nguyền rủa của ma quỷ ấy)đòi mạng.
Bàng Lạc Tuyết hài lòng nhìn mẹ chồng kiếp trước của mình, nàng luôn nghĩ rằng ở trong cung Nghi quý phi rất nghiêm trang, đứng đắn, kính cẩn tuân theo mọi lề luật trong cung. Nhưng trên thực tế, thời gian Nghi quý phi tiến cung, công tử Tưởng thường xuyên lui tới trong cung. Việc này là do nha hoàn của bà ta nói. Không bao lâu sau, người nha hoàn cũng bị bà ta lén lút sai người giết để diệt khẩu. Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Tấn vương, không biết khi điện hạ Tấn vương biết chuyện này thì có thái độ thế nào? Nàng thật sự mỏi mắt mong chờ .
Bàng Lạc Vũ cẩn thận đánh từng nốt nhạc, mỗi nốt nhạc như biểu hiện tâm tình vui sướng, khiến mọi người trầm mê, nhất là hoàng đế, trên mặt người lộ ra thần sắc mê mang.
Mọi người gật đầu tán thưởng. Tuy kỹ thuật đàn của đại tiểu thư không được tốt lắm, nhưng cảnh tượng cũng không tệ. Bàng Lạc Vũ và Tấn vương cũng được xem như là cả hai đều tình nguyện, lúc biểu diễn đánh đàn, nàng đã bộc lộ tâm tư mình hết rồi.
Bản nhạc kết thúc.
Bàng Lạc Vũ đứng dậy hành lễ. Sở Mộc Dương nói "Không nói về kỹ thuật đàn của đại tiểu thư, tiếng đàn thể hiện tình yêu thắm thiết làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, xem ra đại tiểu thư rất hiểu ý cây đàn này." Nói xong, như có điều suy nghĩ, liếc mắt nhìn về phía Tấn vương đang ngây ngốc ở đó.
Dự vương cũng trêu ghẹo, nói "Nhìn Tấn vương thưởng thức si mê kìa. Đại tiểu thư Bàng gia đánh đàn xong rồi mà thần sắc đệ đệ vẫn còn chưa trở về."
Tấn vương hoàn hồn. Hắn ngây ngốc là bởi vì hồi còn bé hắn đã từng nghe Nghi quý phi đàn qua khúc này. Nhưng lần nào cũng đều làm hắn xúc động rơi nước mắt. Không ngờ Bàng Lạc Vũ lại biết khúc này. Sau giây phút hoảng hồn, trong nháy mắt hắn ngẩng đầu cười nói "Ta với đại tiểu thư, cả hai thuận theo ý trời, có tình ý với nhau cũng là bình thường ."
Bàng Lạc Vũ liếc mắt về phía Tấn vương một cái, không kìm chế được nên tỏ ra thẹn thùng, lại khiến hoàng đế Đông Tần cười vui vẻ.
"Thật tốt. Đại tiểu thư và Tấn nhi quả thật là tình ý triền miên, thật là một hôn sự tuyệt vời." Hoàng đế cao hứng nói.
Hoàng hậu nhìn sắc mặt trắng bệch của Nghi quý phi, ân cần nói "Thế nào? Muội muội không thoải mái sao? Hay để ta mời thái y đến xem mạch."
Nghi quý phi hoàn hồn, nói "Đa tạ nương nương quan tâm, thần thiếp chỉ là uống nhiều nên có chút say rượu."
Hoàng hậu thâm độc, cố tình gợi chuyện, nói "Muội muội, muội cảm thấy tiếng đàn của đại tiểu thư Bàng gia thế nào?"
Nghi quý phi ngẩng đầu nhìn về hướng Bàng Lạc Vũ, trong mắt tràn đầy căm thù, khiến Bàng Lạc Vũ hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.