Chương 389: Đoàn tụ
Bình Quả Trùng Tử
25/03/2018
Đại hoàng tử đang ở
trong thư phòng lo lắng chờ đợi kết quả, mấy ngày nay hắn không biết vì
sao trong người mình cứ cảm thấy uể oải đặc biệt là vào ban đêm nhưng
cũng còn may hắn có Nguyệt phi dốc lòng chăm sóc. Lại nói, tuy mấy ngày
nay hắn không hề nắm bắt được tin tức bên ngoài thế nhưng hắn biết, bên
nhà ngoại tổ nhất định sẽ có cách vì dù sao nữ nhi của bọn họ vẫn chính
là thứ phi.
"Đại hoàng tử, có chuyện không may rồi."
Đại hoàng tử nhìn quản gia hận không thể chém hắn cho xong đời, hiện tại còn chưa đủ xui xẻo hay sao mà còn có việc gì có thể đáng sợ hơn so với lúc này. Mấy ngày nay, hắn cũng tìm ra không ít manh mối, cũng biết chắc chắn việc thử máu này có quan hệ mật thiết đến nhị hoàng tử rồi. Nếu hắn tiếp tục tra ra manh mối, chắc chắn hắn cũng sẽ có cơ hội vươn mình.
"Có chuyện gì?" Đại hoàng tử tỏ vẻ hơi khó chịu nói.
Quản gia há mồm mới vừa muốn nói chuyện, liền nghe "Thánh chỉ đến!"
Sắc mặt đại hoàng tử cũng khó coi nhưng lại nghĩ thầm hiện tại đã có chứng cứ có thể chứng minh hắn chính là nhi tử của phụ hoàng mà tại sao lúc này thánh chỉ lại tới?
Dù sao cũng là thánh chỉ, dù Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,muốn hay không hắn cũng phải nên tiếp chỉ.
Nhị hoàng tử nâng thánh chỉ đắc ý nhìn đại hoàng tử quỳ xuống.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, đại hoàng tử chuyên bắt nạt dân thường, mệnh trời không tha. Trẫm vì nhớ tới tình phụ tử nhiều năm nên chỉ ban cho một bình rượu độc, khâm tứ."
Nhị hoàng tử quay về phía đại hoàng tử quơ quơ thánh chỉ trong tay, lại cúi người xuống đắc ý nói: "Đại hoàng tử, chúng ta đấu đá cũng nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc ngươi cũng thua, phụ hoàng đã có ý định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta."
Đại hoàng tử đột nhiên đứng lên: “Không thể nào, phụ hoàng sẽ không đối xử với ta như thế. Ta đã tra ra được, là ngươi, chính là ngươi."
Nhị hoàng tử đắc ý nhìn đại hoàng tử: "Bây giờ dù ngươi có nói đến ông trời cũng vô dụng. Ta cho ngươi biết, hiện tại dù muốn hay không ngươi cũng phải uống."
"Ngươi đã thừa nhận?" Đại hoàng tử cầm cổ áo của nhị hoàng tử, trán nổi gân xanh.
"Ta thừa nhận cái gì? Ta cũng chưa nói gì, là do ngươi vẫn đang nói đấy chứ."
"Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp phụ hoàng!"
Nhị hoàng đệ đưa tay ra nói: "Đại hoàng tử cãi lời thánh chỉ, người đâu, trói hắn lại."
Đại hoàng tử nhìn thị vệ dần dần vây quanh mình, từng bước tính toán làm sao mới có thể chạy đi.
Nhị hoàng tử nhìn cổ mình bị nắm đến thảm thương thì cau mày: "Ai bắt được đại hoàng tử thì ta sẽ thăng quan tiến chức cho người đó."
Thị vệ ùa lên, lại nói hai quyền khó địch bốn tay, đại hoàng tử rất nhanh chóng bị thị vệ điều khiển quỳ trên mặt đất, trên khóe miệng đều là máu, không cần nói cũng thấy hắn thê thảm đến mức nào.
"Sớm muộn phụ hoàng cũng biết là do ngươi giở trò." Đại hoàng tử không cam lòng nói.
Nhị hoàng tử nhíu mày, tay nắm chặt thánh chỉ đồng thời đưa tới độc dược nói: "Biết thì làm thế nào đây, dù sao hiện giờ ở Bắc Yến quốc này chỉ còn có ta là hoàng tử."
"Ha ha ha, ha ha ha, ngươi đừng quên còn có tứ hoàng tử, nhi tử của Thương hoàng hậu."
Dù sắp chết, đại hoàng tử cũng không muốn để cho nhị hoàng tử sống yên ổn.
Nhị hoàng tử cầm độc dược trong tay tàn nhẫn nói: "Vốn là muốn cho ngươi chết an ổn nhưng có lẽ đại hoàng huynh rất không cảm kích. Vì thế đệ đệ ta chỉ có thể tiễn ngươi một đoạn đường."
Nhị hoàng tử kiềm trụ cằm của đại hoàng tử, từ từ mạnh mẽ rót vào miệng hắn.
Sau đó nhị hoàng tử đem độc dược cất đi, quay về thị vệ vẫy tay nói: "Chúng ta đi."
Đại hoàng tử bị ném xuống đất, khóe miệng đều là máu đen, trong bụng khó nhịn nỗi khổ.
Thương Dực, Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết nhìn nhị hoàng tử rời đi khỏi phủ đại hoàng tử, lại nhìn thấy đại hoàng tử đang thê thảm nằm trong sân.
"Còn chưa chết sao?"Bàng Lạc Tuyết hỏi.
Thích Dao nhìn một chút nói: "Chắc là không cam tâm."
Thương Dực đi tới đá hắn ngã lăn qua, quả nhiên đại hoàng tử vẫn còn hơi thở. Dù ý thức mơ hồ nhưng vẫn nhận ra khuôn mặt Thương Dực, ánh mắt hắn sợ hãi trừng lớn.
"Là ngươi."
Đôi con ngươi của đại hoàng tử mở lớn, Thương Dực cũng thoả mãn nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của hắn: "Ta Thương Dực đã trở về, lúc trước không phải ta đã từng nói sẽ dùng huyết của các ngươi để tế điện cho những vong hồn Thương gia chúng ta hay sao?"
"Nguyệt phi cũng không tệ. Sau này nơi này sẽ giao cho nàng ta.” Thích Dao không nghi ngờ lại tàn nhẫn thốt một câu như đâm một đao trong lòng đại hoàng tử.
Bàng Lạc Tuyết nhìn lồng ngực của đại hoàng tử lên xuống chập trùng: "Vốn là nhị hoàng tử có thể cho hắn chết thoải mái Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nhưng xem ra phân lượng độc dược không đủ. Có lẽ nhị hoàng tử cũng không phẫn hận hắn lắm đâu."
"Hừ, cứ để hắn đắc ý mấy ngày nữa đi." Thích Dao bất mãn nói.
"Thương Dực, ở đây giao cho ngươi."
"Tiểu thư yên tâm."
Rút thanh kiếm của mình ra, Thương Dực quay về phía đại hoàng tử mạnh mẽ đâm thẳng vào trái tim của hắn. Cuối cùng, ánh mắt đại hoàng tử đến chết cũng không thể nhắm lại được, cũng chính vì thế hình bóng cuối cùng thể hiện trong mắt hắn chính là hình dáng của Thương Dực.
"Đi thôi. Xử lý hắn thôi."
"Vâng."
Thương Dực vỗ tay liền có mấy thị vệ trong trang phục hắc y xuất hiện "Thưa công tử."
"Ném vào bãi tha ma."
"Vâng."
Chờ Bàng Lạc Tuyết đi khỏi, Kỳ Nguyệt vốn đang co quắp ngồi dưới đất trốn trong góc khuất bỗng si ngốc nở nụ cười. Hiện tại nơi này đã thuộc về nàng, cũng sẽ không bao giờ còn có ai dám bắt nạt nàng.
Cái chết của đại hoàng tử cũng khiến cho nàng chấn động, người của Vương gia đều bị nhốt vào trong thiên lao kể cả người tỷ tỷ ngông cuồng tự cao tự đại kia nữa. Kỳ Nguyệt nhìn phủ Vương Phi to lớn này một lần nữa nở nụ cười mãn nguyện.
"Tuyết Nhi, muội thật sự quyết định như vậy sao?" Thích Dao dẫn Bàng Lạc Tuyết đứng trên đỉnh nhìn Kỳ Nguyệt đang ngồi trên đất cười to.
"Vâng, nàng cũng là kẻ đáng thương."
... ... ... ... . . . .
Thời điểm Bàng Lạc Tuyết cùng Thích Dao trở lại Thương phủ liền nghe được bên trong truyền đến tiếng cười của hài tử. Vành mắt Bàng Lạc Tuyết đỏ lên, mau mau chạy vào trong, quả nhiên Dương thị dẫn theo hai hài tử đang thưởng hoa mai trong sân.
"Tiểu Tứ tử, Nguyệt Nhi." Bàng Lạc Tuyết bước nhanh tới, ôm Tịch Nguyệt vào trong lồng ngực mình, thuận tiện hôn một cái khiến hài tử cười khanh khách không ngừng.
Tiểu Tứ tử cũng cầm lấy tay Bàng Lạc Tuyết cười ngọt ngào.
"Nương." Bàng Lạc Tuyết cùng Thích Dao đồng thanh kêu lên.
"Ừm." Dương thị nhìn nữ nhi của mình có hơi gầy một chút, đau lòng không chịu được.
"Hai ngươi ăn nhiều một chút, ta thấy gầy hơn trước rất nhiều."
Bàng Lạc Tuyết ôm nữ nhi trong lòng, nghe vậy liền quay sang nhìn Thích Dao chằm chằm, lại buông nữ nhi mình xuống đỡ cánh tay Dương thị: "Nương, sao nương đến đây?"
"Ta đến để giúp con chăm nom hài tử, ta không nỡ nhìn hai bảo bối tâm can bị các ngươi lạnh nhạt."
Bàng Lạc Tuyết lúng túng, gần đây nàng bận bịu nên thật sự không có thời gian để chăm sóc cho nữ nhi mình và Tiểu Tứ tử.
"Đa tạ nương."
Bàng Lạc Tuyết ôm Dương thị, ngửi mùi vị thơm mát từ trên người nàng. Đó chính là hương vị đặc biệt của mẫu thân, mùi vị mà nàng cảm thấy đặc biệt an tâm.
Dương thị ôn nhu vuốt tóc nàng.
"Muội muội, ta cũng tới." Bàng Sách từ ngoài cửa đi vào.
"Tức tỷ đâu?"
Khuôn mặt Bàng Sách hơi ửng hồng, Dương thị cười nói: "Tức tỷ ngươi có thai nên bất tiện khi ra ngoài."
Bàng Lạc Tuyết vui mừng nói: "Mấy tháng rồi?"
Bàng Sách ho khan một tiếng "Ba tháng rồi, Vinh thân vương đang chăm sóc nàng."
Bàng Lạc Tuyết gật gù: "Vậy thì tốt."
"Tiểu Tứ tử đến đây, chúng ta trở về thôi."Tiểu Tứ tử gật gù, nhảy nhót muốn chạy đến ôm Tịch Nguyệt.
Thích Dao cũng không thể làm gì khác hơn là đứng nhìn bọn họ đoàn tụ. Bàng Sách nhìn ánh mắt Thích Dao có vẻ không nỡ nên ho khan một tiếng: "Nếu ngươi không nỡ lòng, hãy mau sinh cho Lâm Thanh một hài tử."
Nghe xong, Thích Dao liền bước tới muốn làm thịt Bàng Sách.
Bạch Quân Nhược lắc đầu nhìn cả nhà đoàn tụ thật náo nhiệt, hắn cũng không ngần ngại tàn nhẫn nói một câu như giội một bồn nước lạnh vào họ: "Chuyện của ngày mai đều chuẩn bị kỹ càng hết chưa?"
"Đại hoàng tử, có chuyện không may rồi."
Đại hoàng tử nhìn quản gia hận không thể chém hắn cho xong đời, hiện tại còn chưa đủ xui xẻo hay sao mà còn có việc gì có thể đáng sợ hơn so với lúc này. Mấy ngày nay, hắn cũng tìm ra không ít manh mối, cũng biết chắc chắn việc thử máu này có quan hệ mật thiết đến nhị hoàng tử rồi. Nếu hắn tiếp tục tra ra manh mối, chắc chắn hắn cũng sẽ có cơ hội vươn mình.
"Có chuyện gì?" Đại hoàng tử tỏ vẻ hơi khó chịu nói.
Quản gia há mồm mới vừa muốn nói chuyện, liền nghe "Thánh chỉ đến!"
Sắc mặt đại hoàng tử cũng khó coi nhưng lại nghĩ thầm hiện tại đã có chứng cứ có thể chứng minh hắn chính là nhi tử của phụ hoàng mà tại sao lúc này thánh chỉ lại tới?
Dù sao cũng là thánh chỉ, dù Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,muốn hay không hắn cũng phải nên tiếp chỉ.
Nhị hoàng tử nâng thánh chỉ đắc ý nhìn đại hoàng tử quỳ xuống.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, đại hoàng tử chuyên bắt nạt dân thường, mệnh trời không tha. Trẫm vì nhớ tới tình phụ tử nhiều năm nên chỉ ban cho một bình rượu độc, khâm tứ."
Nhị hoàng tử quay về phía đại hoàng tử quơ quơ thánh chỉ trong tay, lại cúi người xuống đắc ý nói: "Đại hoàng tử, chúng ta đấu đá cũng nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc ngươi cũng thua, phụ hoàng đã có ý định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta."
Đại hoàng tử đột nhiên đứng lên: “Không thể nào, phụ hoàng sẽ không đối xử với ta như thế. Ta đã tra ra được, là ngươi, chính là ngươi."
Nhị hoàng tử đắc ý nhìn đại hoàng tử: "Bây giờ dù ngươi có nói đến ông trời cũng vô dụng. Ta cho ngươi biết, hiện tại dù muốn hay không ngươi cũng phải uống."
"Ngươi đã thừa nhận?" Đại hoàng tử cầm cổ áo của nhị hoàng tử, trán nổi gân xanh.
"Ta thừa nhận cái gì? Ta cũng chưa nói gì, là do ngươi vẫn đang nói đấy chứ."
"Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp phụ hoàng!"
Nhị hoàng đệ đưa tay ra nói: "Đại hoàng tử cãi lời thánh chỉ, người đâu, trói hắn lại."
Đại hoàng tử nhìn thị vệ dần dần vây quanh mình, từng bước tính toán làm sao mới có thể chạy đi.
Nhị hoàng tử nhìn cổ mình bị nắm đến thảm thương thì cau mày: "Ai bắt được đại hoàng tử thì ta sẽ thăng quan tiến chức cho người đó."
Thị vệ ùa lên, lại nói hai quyền khó địch bốn tay, đại hoàng tử rất nhanh chóng bị thị vệ điều khiển quỳ trên mặt đất, trên khóe miệng đều là máu, không cần nói cũng thấy hắn thê thảm đến mức nào.
"Sớm muộn phụ hoàng cũng biết là do ngươi giở trò." Đại hoàng tử không cam lòng nói.
Nhị hoàng tử nhíu mày, tay nắm chặt thánh chỉ đồng thời đưa tới độc dược nói: "Biết thì làm thế nào đây, dù sao hiện giờ ở Bắc Yến quốc này chỉ còn có ta là hoàng tử."
"Ha ha ha, ha ha ha, ngươi đừng quên còn có tứ hoàng tử, nhi tử của Thương hoàng hậu."
Dù sắp chết, đại hoàng tử cũng không muốn để cho nhị hoàng tử sống yên ổn.
Nhị hoàng tử cầm độc dược trong tay tàn nhẫn nói: "Vốn là muốn cho ngươi chết an ổn nhưng có lẽ đại hoàng huynh rất không cảm kích. Vì thế đệ đệ ta chỉ có thể tiễn ngươi một đoạn đường."
Nhị hoàng tử kiềm trụ cằm của đại hoàng tử, từ từ mạnh mẽ rót vào miệng hắn.
Sau đó nhị hoàng tử đem độc dược cất đi, quay về thị vệ vẫy tay nói: "Chúng ta đi."
Đại hoàng tử bị ném xuống đất, khóe miệng đều là máu đen, trong bụng khó nhịn nỗi khổ.
Thương Dực, Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết nhìn nhị hoàng tử rời đi khỏi phủ đại hoàng tử, lại nhìn thấy đại hoàng tử đang thê thảm nằm trong sân.
"Còn chưa chết sao?"Bàng Lạc Tuyết hỏi.
Thích Dao nhìn một chút nói: "Chắc là không cam tâm."
Thương Dực đi tới đá hắn ngã lăn qua, quả nhiên đại hoàng tử vẫn còn hơi thở. Dù ý thức mơ hồ nhưng vẫn nhận ra khuôn mặt Thương Dực, ánh mắt hắn sợ hãi trừng lớn.
"Là ngươi."
Đôi con ngươi của đại hoàng tử mở lớn, Thương Dực cũng thoả mãn nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của hắn: "Ta Thương Dực đã trở về, lúc trước không phải ta đã từng nói sẽ dùng huyết của các ngươi để tế điện cho những vong hồn Thương gia chúng ta hay sao?"
"Nguyệt phi cũng không tệ. Sau này nơi này sẽ giao cho nàng ta.” Thích Dao không nghi ngờ lại tàn nhẫn thốt một câu như đâm một đao trong lòng đại hoàng tử.
Bàng Lạc Tuyết nhìn lồng ngực của đại hoàng tử lên xuống chập trùng: "Vốn là nhị hoàng tử có thể cho hắn chết thoải mái Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nhưng xem ra phân lượng độc dược không đủ. Có lẽ nhị hoàng tử cũng không phẫn hận hắn lắm đâu."
"Hừ, cứ để hắn đắc ý mấy ngày nữa đi." Thích Dao bất mãn nói.
"Thương Dực, ở đây giao cho ngươi."
"Tiểu thư yên tâm."
Rút thanh kiếm của mình ra, Thương Dực quay về phía đại hoàng tử mạnh mẽ đâm thẳng vào trái tim của hắn. Cuối cùng, ánh mắt đại hoàng tử đến chết cũng không thể nhắm lại được, cũng chính vì thế hình bóng cuối cùng thể hiện trong mắt hắn chính là hình dáng của Thương Dực.
"Đi thôi. Xử lý hắn thôi."
"Vâng."
Thương Dực vỗ tay liền có mấy thị vệ trong trang phục hắc y xuất hiện "Thưa công tử."
"Ném vào bãi tha ma."
"Vâng."
Chờ Bàng Lạc Tuyết đi khỏi, Kỳ Nguyệt vốn đang co quắp ngồi dưới đất trốn trong góc khuất bỗng si ngốc nở nụ cười. Hiện tại nơi này đã thuộc về nàng, cũng sẽ không bao giờ còn có ai dám bắt nạt nàng.
Cái chết của đại hoàng tử cũng khiến cho nàng chấn động, người của Vương gia đều bị nhốt vào trong thiên lao kể cả người tỷ tỷ ngông cuồng tự cao tự đại kia nữa. Kỳ Nguyệt nhìn phủ Vương Phi to lớn này một lần nữa nở nụ cười mãn nguyện.
"Tuyết Nhi, muội thật sự quyết định như vậy sao?" Thích Dao dẫn Bàng Lạc Tuyết đứng trên đỉnh nhìn Kỳ Nguyệt đang ngồi trên đất cười to.
"Vâng, nàng cũng là kẻ đáng thương."
... ... ... ... . . . .
Thời điểm Bàng Lạc Tuyết cùng Thích Dao trở lại Thương phủ liền nghe được bên trong truyền đến tiếng cười của hài tử. Vành mắt Bàng Lạc Tuyết đỏ lên, mau mau chạy vào trong, quả nhiên Dương thị dẫn theo hai hài tử đang thưởng hoa mai trong sân.
"Tiểu Tứ tử, Nguyệt Nhi." Bàng Lạc Tuyết bước nhanh tới, ôm Tịch Nguyệt vào trong lồng ngực mình, thuận tiện hôn một cái khiến hài tử cười khanh khách không ngừng.
Tiểu Tứ tử cũng cầm lấy tay Bàng Lạc Tuyết cười ngọt ngào.
"Nương." Bàng Lạc Tuyết cùng Thích Dao đồng thanh kêu lên.
"Ừm." Dương thị nhìn nữ nhi của mình có hơi gầy một chút, đau lòng không chịu được.
"Hai ngươi ăn nhiều một chút, ta thấy gầy hơn trước rất nhiều."
Bàng Lạc Tuyết ôm nữ nhi trong lòng, nghe vậy liền quay sang nhìn Thích Dao chằm chằm, lại buông nữ nhi mình xuống đỡ cánh tay Dương thị: "Nương, sao nương đến đây?"
"Ta đến để giúp con chăm nom hài tử, ta không nỡ nhìn hai bảo bối tâm can bị các ngươi lạnh nhạt."
Bàng Lạc Tuyết lúng túng, gần đây nàng bận bịu nên thật sự không có thời gian để chăm sóc cho nữ nhi mình và Tiểu Tứ tử.
"Đa tạ nương."
Bàng Lạc Tuyết ôm Dương thị, ngửi mùi vị thơm mát từ trên người nàng. Đó chính là hương vị đặc biệt của mẫu thân, mùi vị mà nàng cảm thấy đặc biệt an tâm.
Dương thị ôn nhu vuốt tóc nàng.
"Muội muội, ta cũng tới." Bàng Sách từ ngoài cửa đi vào.
"Tức tỷ đâu?"
Khuôn mặt Bàng Sách hơi ửng hồng, Dương thị cười nói: "Tức tỷ ngươi có thai nên bất tiện khi ra ngoài."
Bàng Lạc Tuyết vui mừng nói: "Mấy tháng rồi?"
Bàng Sách ho khan một tiếng "Ba tháng rồi, Vinh thân vương đang chăm sóc nàng."
Bàng Lạc Tuyết gật gù: "Vậy thì tốt."
"Tiểu Tứ tử đến đây, chúng ta trở về thôi."Tiểu Tứ tử gật gù, nhảy nhót muốn chạy đến ôm Tịch Nguyệt.
Thích Dao cũng không thể làm gì khác hơn là đứng nhìn bọn họ đoàn tụ. Bàng Sách nhìn ánh mắt Thích Dao có vẻ không nỡ nên ho khan một tiếng: "Nếu ngươi không nỡ lòng, hãy mau sinh cho Lâm Thanh một hài tử."
Nghe xong, Thích Dao liền bước tới muốn làm thịt Bàng Sách.
Bạch Quân Nhược lắc đầu nhìn cả nhà đoàn tụ thật náo nhiệt, hắn cũng không ngần ngại tàn nhẫn nói một câu như giội một bồn nước lạnh vào họ: "Chuyện của ngày mai đều chuẩn bị kỹ càng hết chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.