Chương 236: Dương thị trở về phủ
Bình Quả Trùng Tử
22/04/2017
Vương Nhược Sanh nhìn thanh kiếm trên tay thủ vệ, thầm nghĩ hôm nay dù bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải gặp đại phu nhân.
Nghĩ vậy, Nhị phu nhân cũng dũng cảm hơn, nàng chính là nhị phu nhân ở phủ Bàng Quốc Công, dù là ai cũng phải nể mặt nàng huống chi là mấy tên thị vệ nhỏ nhoi này. Nàng không thể tin được, những tên lính thị vệ này đều biết nàng là ai, thế mà bọn họ lại ngang nhiên không cho phép nàng vào trong. Nhất định đây chính là do Bàng Lạc Tuyết hạ lệnh rồi.
Nhị phu nhân dùng thân thể mập mạp của mình, ngẩng cao đầu nhìn về phía trước. Quả nhiên thị vệ lui về phía sau.
Nhị phu nhân càng thêm kiên định, thừa lúc mấy người này đang lơ là, nàng lập tức hô lớn: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, là ta, Tuyết Nhi đã xảy ra chuyện, Tuyết Nhi đã xảy ra chuyện."
Thị vệ hô to, bước đến: "Im miệng, mời rời đi."
"Ngươi tránh ra." Nhị phu nhân đẩy tên thị vệ ra và bắt đầu kêu lên.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Tuyết Nhi bị thương, tỷ tỷ nhanh đi thăm nàng thôi."
Nhị phu nhân muốn xông vào bên trong nhưng nàng bị thị vệ ngăn lại. Bọn họ cũng không đâm nàng một đao, quả nhiên còn nhân từ với nàng.
Lúc này Dương thị đang bận rộn chuẩn bị thức ăn cho mấy đứa trẻ trong phòng bếp, bất chợt nàng cũng nghe giọng của Vương Nhược Sanh đang lớn tiếng bên ngoài. Nàng sống với nàng ta cũng nhiều năm, dĩ nhiên nàng nhận ra giọng nói của ả, nhưng nàng thật sự ngạc nhiên rằng tại sao nàng ta biết chỗ này. Nơi này sợ rằng ngay cả đến Bàng Quốc Công cũng còn chưa biết.
Dương thị hỏi Tử Tước đang đứng bên cạnh nàng:"Tử Tước, ngươi có nghe âm thanh gì hay không? Ta nghe giống như giọng Nhị phu nhân vậy."
Tử Tước nhướng mày, thầm nghĩ, đó không phải là giọng của Nhị phu nhân sao? Sao nàng ta tìm được nơi này?
Tử Tước cười nói: "Phu nhân, người nghe lầm thôi. Nơi này chỉ có nhị tiểu thư biết, làm thế nào người khác biết được. Nô tỳ thấy chắc là mấy tên nào đó nói sàm, chúng ta hãy tiếp tục chuẩn bị thức ăn cho mấy đứa trẻ đi."
Dương thị cau mày nhìn ra ngoài cửa, lẩm bẩm nói: "Ta thật sự cảm thấy có người tới, hay chúng ta đi ra ngoài xem một chút."
Sao Tử Tước lại chịu để Dương thị ra ngoài? Nàng vội vàng nói: "Phu nhân, vậy nô tỳ sẽ ra xem. Bên ngoài gió lớn như vậy, nếu người trúng gió thì nhất định nhị tiểu thư và Đại công tử sẽ trách mắng nô tỳ."
"Vậy cũng được. Ngươi đi xem một chút." Dương thị sai người bưng mâm thức ăn ra ngoài, sau đó nàng cũng bước ra ngoài.
Tử Tước nhìn bóng lưng Dương thị biến mất thì mới thở ra..Nàng cau mày đi dọc theo đường nhỏ tới trước cửa chính. Quả nhiên Nhị phu nhân đang ồn ào trước cửa phủ.
Tử Tước nói với thị vệ: "Mở cửa!"
Thị vệ vừa mở cửa, Tử Tước thấy Nhị phu nhân như một người đàn bà chanh chua, đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi khiến bọn thị vệ cũng đau đầu.
Tử Tước hành lễ nói: "Nô tỳ bái kiến Nhị phu nhân, không biết sao Nhị phu nhân lại đến đây?"
Mặc dù Tử Tước không biết mục đích của Nhị phu nhân đến đây làm gì nhưng nàng biết nhất định nàng ta đến cũng không có gì tốt đẹp.
Nhị phu nhân vừa nhìn thấy Tử Tước, trong lòng nhất thời vui vẻ, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ tức giận nói: "Mấy người này thật có mắt như mù, ta đường đường chính là nhị phu nhân của Bàng Quốc Công thế mà lại dám đối xử với ta như vậy. Bản phu nhân trở về sẽ bẩm báo với lão gia. Các ngươi chuẩn bị chịu hình phạt đi."
Lúc này Nhị phu nhân lo mắng người, không để ý đến nét mặt của Tử Tước.
"Nhanh lên, bản phu nhân tìm đại phu nhân có chuyện gấp. Nhị tiểu thư đang bị thương, sợ rằng không qua nổi. Ngươi còn không mau dẫn bản phu nhân vào trong bẩm báo."
Nhị phu nhân không nhịn nổi nói.
Tử Quyên thi lễ nói: "Nhị phu nhân, xin thứ cho nô tỳ không thể dẫn người vào trong. Nhị tiểu thư phân phó, không cho phép bất kỳ người nào vào. Kính xin Nhị phu nhân trở về."
"Trở về?" Nhị phu nhân nhìn chằm chằm Tử Tước nói: "Bản phu nhân chính là nhị phu nhân của Bàng Quốc Công, nhị tiểu thư cũng sắp không qua khỏi. Các ngươi còn ngăn ta, nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi có đảm đương nổi hay không?"
"Nhị phu nhân, mời phu nhân trở về, nếu xảy ra chuyện gì nô tỳ sẽ chịu trách nhiệm. Lởi Nhị phu nhân vừa nói cũng chỉ là chuyện đồn đãi, mà phu nhân cũng chưa biết việc này. Nếu phu nhân biết, có lẽ sẽ rất tức giận." Tử Tước nói.
Nhị phu nhân nổi giận, không ngờ Tử Tước lại to gan nói vậy, Nhị phu nhân quát lớn: "Nô tỳ to gan, lại dám nói chuyện như vậy với ta. Có lẽ đại phu nhân cũng không giáo dục tốt nô tài khiến ngươi lộng hành. Bây giờ ngươi nên vào trong bẩm báo với đại phu nhân, rằng nhị tiểu thư trúng độc, sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc, xem đại phu nhân có muốn đến thăm nhị tiểu thư một lần cuối không."
Tử Quyên vừa muốn nói gì đó, phía sau truyền đến tiếng la hét của Dương thị nói: "Ngươi nói cái gì, Tuyết Nhi thế nào?"
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Dương thị, nhất thời chẳng dám thở mạnh. Tử Tước bước tới trước nói:"Phu nhân, người ra đây làm gì, nhị tiểu thư sẽ không có việc gì, người nhanh về nghỉ ngơi thôi." Nói xong, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Nhị phu nhân. Nếu không phải do nàng tới nơi này cãi lộn thì phu nhân cũng sẽ không phát hiện.
Nhị phu nhân vội vàng nói: "Đại tỷ, đại tỷ, tỷ hãy ra ngoài, những hạ nhân này không cho muội vào."
Nhị phu nhân nói xong, uất ức nhìn đại phu nhân.
Đại phu nhân phất tay, thị vệ liếc nhìn nhau một cái, thu lại đao kiếm trên người mình.
"Muội nói đi." Dương thị cũng không có ý định cho Vương Nhược Sanh vào trong. Nàng biết rõ Vương Nhược Sanh cũng không tốt bụng nhưng lúc này nàng cũng hết cách rồi, bởi vì tất cả mọi người đang gạt mình.
Nhị phu nhân nhất thời lộ ra vẻ mặt đau thương, trong đôi mắt cũng cố gắng nặn ra mấy hạt lệ, nói:"Phu nhân, tỷ không biết sao, nhị tiểu thư bị thương, trúng độc. Tất cả đại phu đều nói độc này không có thuốc chữa trị. Nếu không phải muội muội lo lắng tỷ tỷ trách tội, thì cmuội cũng không dám làm trái lời lão gia, không được quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi. Muội muội làm sao dám không nghe lão gia."
Trong lòng phu nhân như có ngàn vạn mũi dao đâm xuyên thấu, nàng nhìn Nhị phu nhân với ánh mắt khó tin nói: "Ngươi nói cái gì? Tuyết Nhi thế nào?"
Nhị phu nhân nhìn sắc mặt Dương thị trắng bệch, trong lòng trở nên vui sướng, thậm chí niềm vui thể hiện trong mắt khiến Dương thị và Tử Tước nhận ra ý đồ của nàng.
Tử Tước kéo tay Dương thị nói: "Phu nhân, phu nhân, người sao rồi? Người đâu, mau gọi thái y tới đây."
Dương thị khoát tay về phía Tử Quyên nói: "Ta không sao, mau thu dọn đồ đạc, ta phải trở về phủ Quốc Công."
"Phu nhân." Tử Quyên dậm chân.
Dương thị cau mày nói: "Mau đi chuẩn bị đi."
Tử Tước lo lắng nhìn Dương thị nói: "Phu nhân, nhị tiểu thư đã dặn dò, không được phép của nàng thì không ai được ra ngoài."
Mặc dù Dương thị im lặng nhưng trong lòng nàng quyết định mình nhất định phải đi. Nhị phu nhân khiêu khích đứng nhìn Tử Tước, kéo tay đại phu nhân nói: "Phu nhân, muội muội đã chuẩn bị xong xe ngựa, mời tỷ tỷ đi bên này."
Nghĩ vậy, Nhị phu nhân cũng dũng cảm hơn, nàng chính là nhị phu nhân ở phủ Bàng Quốc Công, dù là ai cũng phải nể mặt nàng huống chi là mấy tên thị vệ nhỏ nhoi này. Nàng không thể tin được, những tên lính thị vệ này đều biết nàng là ai, thế mà bọn họ lại ngang nhiên không cho phép nàng vào trong. Nhất định đây chính là do Bàng Lạc Tuyết hạ lệnh rồi.
Nhị phu nhân dùng thân thể mập mạp của mình, ngẩng cao đầu nhìn về phía trước. Quả nhiên thị vệ lui về phía sau.
Nhị phu nhân càng thêm kiên định, thừa lúc mấy người này đang lơ là, nàng lập tức hô lớn: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, là ta, Tuyết Nhi đã xảy ra chuyện, Tuyết Nhi đã xảy ra chuyện."
Thị vệ hô to, bước đến: "Im miệng, mời rời đi."
"Ngươi tránh ra." Nhị phu nhân đẩy tên thị vệ ra và bắt đầu kêu lên.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Tuyết Nhi bị thương, tỷ tỷ nhanh đi thăm nàng thôi."
Nhị phu nhân muốn xông vào bên trong nhưng nàng bị thị vệ ngăn lại. Bọn họ cũng không đâm nàng một đao, quả nhiên còn nhân từ với nàng.
Lúc này Dương thị đang bận rộn chuẩn bị thức ăn cho mấy đứa trẻ trong phòng bếp, bất chợt nàng cũng nghe giọng của Vương Nhược Sanh đang lớn tiếng bên ngoài. Nàng sống với nàng ta cũng nhiều năm, dĩ nhiên nàng nhận ra giọng nói của ả, nhưng nàng thật sự ngạc nhiên rằng tại sao nàng ta biết chỗ này. Nơi này sợ rằng ngay cả đến Bàng Quốc Công cũng còn chưa biết.
Dương thị hỏi Tử Tước đang đứng bên cạnh nàng:"Tử Tước, ngươi có nghe âm thanh gì hay không? Ta nghe giống như giọng Nhị phu nhân vậy."
Tử Tước nhướng mày, thầm nghĩ, đó không phải là giọng của Nhị phu nhân sao? Sao nàng ta tìm được nơi này?
Tử Tước cười nói: "Phu nhân, người nghe lầm thôi. Nơi này chỉ có nhị tiểu thư biết, làm thế nào người khác biết được. Nô tỳ thấy chắc là mấy tên nào đó nói sàm, chúng ta hãy tiếp tục chuẩn bị thức ăn cho mấy đứa trẻ đi."
Dương thị cau mày nhìn ra ngoài cửa, lẩm bẩm nói: "Ta thật sự cảm thấy có người tới, hay chúng ta đi ra ngoài xem một chút."
Sao Tử Tước lại chịu để Dương thị ra ngoài? Nàng vội vàng nói: "Phu nhân, vậy nô tỳ sẽ ra xem. Bên ngoài gió lớn như vậy, nếu người trúng gió thì nhất định nhị tiểu thư và Đại công tử sẽ trách mắng nô tỳ."
"Vậy cũng được. Ngươi đi xem một chút." Dương thị sai người bưng mâm thức ăn ra ngoài, sau đó nàng cũng bước ra ngoài.
Tử Tước nhìn bóng lưng Dương thị biến mất thì mới thở ra..Nàng cau mày đi dọc theo đường nhỏ tới trước cửa chính. Quả nhiên Nhị phu nhân đang ồn ào trước cửa phủ.
Tử Tước nói với thị vệ: "Mở cửa!"
Thị vệ vừa mở cửa, Tử Tước thấy Nhị phu nhân như một người đàn bà chanh chua, đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi khiến bọn thị vệ cũng đau đầu.
Tử Tước hành lễ nói: "Nô tỳ bái kiến Nhị phu nhân, không biết sao Nhị phu nhân lại đến đây?"
Mặc dù Tử Tước không biết mục đích của Nhị phu nhân đến đây làm gì nhưng nàng biết nhất định nàng ta đến cũng không có gì tốt đẹp.
Nhị phu nhân vừa nhìn thấy Tử Tước, trong lòng nhất thời vui vẻ, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ tức giận nói: "Mấy người này thật có mắt như mù, ta đường đường chính là nhị phu nhân của Bàng Quốc Công thế mà lại dám đối xử với ta như vậy. Bản phu nhân trở về sẽ bẩm báo với lão gia. Các ngươi chuẩn bị chịu hình phạt đi."
Lúc này Nhị phu nhân lo mắng người, không để ý đến nét mặt của Tử Tước.
"Nhanh lên, bản phu nhân tìm đại phu nhân có chuyện gấp. Nhị tiểu thư đang bị thương, sợ rằng không qua nổi. Ngươi còn không mau dẫn bản phu nhân vào trong bẩm báo."
Nhị phu nhân không nhịn nổi nói.
Tử Quyên thi lễ nói: "Nhị phu nhân, xin thứ cho nô tỳ không thể dẫn người vào trong. Nhị tiểu thư phân phó, không cho phép bất kỳ người nào vào. Kính xin Nhị phu nhân trở về."
"Trở về?" Nhị phu nhân nhìn chằm chằm Tử Tước nói: "Bản phu nhân chính là nhị phu nhân của Bàng Quốc Công, nhị tiểu thư cũng sắp không qua khỏi. Các ngươi còn ngăn ta, nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi có đảm đương nổi hay không?"
"Nhị phu nhân, mời phu nhân trở về, nếu xảy ra chuyện gì nô tỳ sẽ chịu trách nhiệm. Lởi Nhị phu nhân vừa nói cũng chỉ là chuyện đồn đãi, mà phu nhân cũng chưa biết việc này. Nếu phu nhân biết, có lẽ sẽ rất tức giận." Tử Tước nói.
Nhị phu nhân nổi giận, không ngờ Tử Tước lại to gan nói vậy, Nhị phu nhân quát lớn: "Nô tỳ to gan, lại dám nói chuyện như vậy với ta. Có lẽ đại phu nhân cũng không giáo dục tốt nô tài khiến ngươi lộng hành. Bây giờ ngươi nên vào trong bẩm báo với đại phu nhân, rằng nhị tiểu thư trúng độc, sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc, xem đại phu nhân có muốn đến thăm nhị tiểu thư một lần cuối không."
Tử Quyên vừa muốn nói gì đó, phía sau truyền đến tiếng la hét của Dương thị nói: "Ngươi nói cái gì, Tuyết Nhi thế nào?"
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Dương thị, nhất thời chẳng dám thở mạnh. Tử Tước bước tới trước nói:"Phu nhân, người ra đây làm gì, nhị tiểu thư sẽ không có việc gì, người nhanh về nghỉ ngơi thôi." Nói xong, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Nhị phu nhân. Nếu không phải do nàng tới nơi này cãi lộn thì phu nhân cũng sẽ không phát hiện.
Nhị phu nhân vội vàng nói: "Đại tỷ, đại tỷ, tỷ hãy ra ngoài, những hạ nhân này không cho muội vào."
Nhị phu nhân nói xong, uất ức nhìn đại phu nhân.
Đại phu nhân phất tay, thị vệ liếc nhìn nhau một cái, thu lại đao kiếm trên người mình.
"Muội nói đi." Dương thị cũng không có ý định cho Vương Nhược Sanh vào trong. Nàng biết rõ Vương Nhược Sanh cũng không tốt bụng nhưng lúc này nàng cũng hết cách rồi, bởi vì tất cả mọi người đang gạt mình.
Nhị phu nhân nhất thời lộ ra vẻ mặt đau thương, trong đôi mắt cũng cố gắng nặn ra mấy hạt lệ, nói:"Phu nhân, tỷ không biết sao, nhị tiểu thư bị thương, trúng độc. Tất cả đại phu đều nói độc này không có thuốc chữa trị. Nếu không phải muội muội lo lắng tỷ tỷ trách tội, thì cmuội cũng không dám làm trái lời lão gia, không được quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi. Muội muội làm sao dám không nghe lão gia."
Trong lòng phu nhân như có ngàn vạn mũi dao đâm xuyên thấu, nàng nhìn Nhị phu nhân với ánh mắt khó tin nói: "Ngươi nói cái gì? Tuyết Nhi thế nào?"
Nhị phu nhân nhìn sắc mặt Dương thị trắng bệch, trong lòng trở nên vui sướng, thậm chí niềm vui thể hiện trong mắt khiến Dương thị và Tử Tước nhận ra ý đồ của nàng.
Tử Tước kéo tay Dương thị nói: "Phu nhân, phu nhân, người sao rồi? Người đâu, mau gọi thái y tới đây."
Dương thị khoát tay về phía Tử Quyên nói: "Ta không sao, mau thu dọn đồ đạc, ta phải trở về phủ Quốc Công."
"Phu nhân." Tử Quyên dậm chân.
Dương thị cau mày nói: "Mau đi chuẩn bị đi."
Tử Tước lo lắng nhìn Dương thị nói: "Phu nhân, nhị tiểu thư đã dặn dò, không được phép của nàng thì không ai được ra ngoài."
Mặc dù Dương thị im lặng nhưng trong lòng nàng quyết định mình nhất định phải đi. Nhị phu nhân khiêu khích đứng nhìn Tử Tước, kéo tay đại phu nhân nói: "Phu nhân, muội muội đã chuẩn bị xong xe ngựa, mời tỷ tỷ đi bên này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.